Chương 2: Ác mộng (2)
Kim Thập Tứ Thoa
11/11/2021
Tiết trời tháng năm, những cơn mưa xối xả đến nhanh và đi cũng nhanh, ngàn dặm sau cơn mưa, thế giới đã khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới.
Ngày hôm sau đến Sở cảnh sát thành phố, Tạ Lam Sơn mấy đêm không ngủ ngon không muốn lái xe nên liền bắt xe buýt. Như thường lệ anh mua một cái bánh xèo trên đường, bỏ thêm ớt và rau mùi. Tạ Lam Sơn không để ý đến ăn uống, suốt năm lấy bánh xèo để cúng ngũ tạng cũng không ngại béo.
Ông lão bán bánh xèo trông rất già, nhìn ông như đã ngoài bảy mươi, nhưng nghe nói ông mới ngoài sáu mươi, ông cụ họ Đàm, người dân xung quanh gọi là bác Đàm. Bác Đàm có nước da ngăm đen nhưng rửa tay thì phải rất sạch, quầy bánh thì dùng dầu tinh luyện mua trong siêu thị, bánh cũng không đắt.
Sau khi quét một lớp dầu trên chảo, bác Đàm nói: "Đã lâu không gặp."
Tạ Thiếu Sơn gật đầu, vẻ mặt có chút không đành lòng: "Đình chỉ điều tra, hai tháng."
Ông lấy thìa cán bột, dùng thìa gỗ dàn đều, cảm thấy bánh hơi mỏng, lại thêm thìa khác, bác Đàm thở dài nói: "Tôi cũng đã xem tin tức rồi. Chuyện này sao có thể vô lý như vậy."
Chuyện ông vừa nhắc tới xảy ra cách đây hai tháng, một người buôn thịt lợn và vợ cãi nhau ngoài đường, nguyên nhân là do anh ta bán thịt kinh doanh nên anh ta nghi ngờ vợ mình cũng dùng chiêu "bán thịt". Theo lời khai của người hàng xóm sau đó, người đàn ông này thường có xu hướng bạo lực, đánh đập vợ nếu anh ta không vừa ý, sau vài lần giằng co, thực sự anh ta đã giơ dao làm bị thương người đi đường.
《Luật Công an nhân dân》quy định rõ, trong những tình huống khẩn cấp có hành vi bạo lực như chống lại lệnh bắt, bạo loạn,... thì cảnh sát được phép sử dụng vũ khí. Cảnh tượng lúc đó rất nguy hiểm, đầu tiên, những người muốn can ngăn bị dao quẹt qua làm trầy xước. Khi ấy cảnh sát cố gắng ngăn cản nhưng không được, người bán thịt đỏ mắt, lộ gân, anh ta giơ con dao lên và dùng một nhát dao chém vào đầu vợ mình, đây chắc chắn là "hành vi bạo lực", khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Lam Sơn nhất thời phản ứng nhanh, cách đó trăm mét, anh chỉ dùng một phát súng bắn chết người.
Ngắm bắn rất chính xác, tư thế rất đẹp trai nhưng không ngờ làm chuyện tốt lại được quần chúng quay clip tung lên mạng, một hòn đá làm dậy lên ngàn lớp sóng.
Sau khi bị "đao kiếm lưu tình", vợ của tên bán thịt đã khóc lóc thảm thiết với Tạ Lam Sơn bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng ngay khi quay đầu lại, cô ta đã thay lời nói với đám truyền thông, nói rằng tình huống này là thông thường trong nhà họ, đó chỉ là để dọa nạt cô chứ sẽ không thực sự giết người và cô ta nói rằng chồng cô ta rõ ràng đã chuẩn bị hạ dao xuống vào lúc đó thì không hiểu tại sao bỗng dưng lại bị cảnh sát bắn chết.
Sau khi các phương tiện truyền thông bàn luận và kích động, các cơ quan kiểm sát bắt đầu can thiệp, họ nói rằng sẽ đình chỉ điều tra, và trước hết đã xử phạt hành chính Tạ Lam Sơn vì tội lỗi nghiêm trọng.
Sau khi bác Đàm tráng bánh xong còn cố ý cho thêm hai thìa ớt lên trên, cuộn bánh đưa cho Tạ Lam Sơn, ông cười nói: "Tôi nghĩ cậu gần đây lửa giận trong lòng, đoán chừng cậu sẽ muốn ăn cay."
Bác Đàm là người Xuyên Du (Tứ Xuyên và Trùng Khánh), dù bán đồ ăn sáng hay làm đồ ăn khuya, món ăn không cay đều sẽ khó chịu. Tạ Lam Sơn nói: "Vâng", anh để lại một tờ 10 nhân dân tệ, cũng không cần tiền thừa.
Tạ Lam Sơn mải nói chuyện phiếm với bác Đàm, một giây trước khi trạm dừng xe điện sắp đóng cửa mới lao lên, vẫy tay chào ông lão.
Chuyến xe điện cuối cùng trong đô thị hiện đại được giữ lại như một biểu tượng của thành phố, những vệt bánh xe cũ kỹ chạy ầm ầm, xe đi như rắn. Tạ Lam Sơn cắn chiếc bánh xèo, đoán rằng anh sẽ đến muộn nhưng cũng không bận tâm.
Ngay khi bước vào văn phòng thành phố đã nghe thấy nhân viên bảo vệ ở cửa hét lên với anh từ xa: "Vừa rồi lại có một nhóm phóng viên tới đây, đã chặn hết cho anh rồi."
"Cảm ơn." Tạ Lam Sơn gật đầu về phía đối phương rồi bước vào.
Sư phụ Đào Quân của anh ta đang đợi trong Đội Điều tra Hình sự của Cục Công an Thành phố Hán Hải.
Khi còn trẻ Đào Quân từng là đội trưởng đội biên phòng, là một chàng trai cứng rắn, chiến đấu chống lại những kẻ buôn bán ma túy, dũng cảm và không sợ hãi. Thật không may trong một lần đi làm nhiệm vụ đã bị thương ở chân nên không thể tiếp tục. Ông bất đắc dĩ rút lui khỏi chiến tuyến và trở thành giảng viên Sở cảnh sát thành phố. Đến nay đã có tuổi, dấu hiệu tuổi già dần xuất hiện, gương mặt nhăn nheo sạm đen ngày càng dễ thấy rõ. Nhìn thấy Tạ Lam Sơn đến muộn ngay ngày đầu tiên phục chức, ông không khỏi tức giận.
Tạ Lam Sơn cầm điếu thuốc ngay ngắn trong tay, để dưới mũi, ngửi rồi cau mày.
Đào Quân hỏi: "Bỏ thuốc rồi?"
"Chưa bỏ, do điếu thuốc này không ngon." Ngón tay mảnh khảnh nghịch điếu thuốc, Tạ Lam Sơn dựa vào bàn của một nữ đồng nghiệp, quay đầu lại nhướng mày, mơ hồ nở nụ cười. Chắc là lính mới, trông hơi lạ mặt, mắt to và khá xinh đẹp.
"Cuối cùng cũng trở lại, có mệt không?" Đào Quân châm điếu thuốc trên tay hút một hơi "Trước đây cậu sống không kĩ tính như vậy".
Hai ngày qua có một vụ án liên quan đến người nước ngoài, cô bé đang làm phiên dịch, bị nụ cười của mỹ nam đánh gục, nhất thời không để ý lỡ gõ sai một từ.
Tạ Lam Sơn đưa tay lên, khẽ chỉ màn hình, sửa lại cho cô: "Sai rồi."
Đào Quân ở bên cau mày, sắc mặt thay đổi theo biểu cảm, càng ngày càng già nua như vỏ cây mùa đông, gần như không nhìn ra được, hỏi Tạ Lam Sơn: "Cậu học tiếng Pháp từ khi nào?"
Tạ Lam Sơn nhìn lại và nói: "Cũng không thể luôn luôn để cho mọi người nói rằng cảnh sát chúng ta vô học."
Đào Quân cau mày hút thuốc: "Đừng đùa, biết cấp trên dự định xử trí cậu như thế nào chưa?"
Vụ nổ súng của Tạ Lam Sơn không được coi là một hành vi thực thi pháp luật thông thường, nó đã tồn tại hơn một tháng trên Internet, gần đây mới dần dần ngừng bị công kích. Kết luận của công tố viên là tình hình lúc đó rất nguy cấp và cần phải bắn, nhưng thông báo thuyên chuyển công việc vẫn được gửi đến.
Tạ Lam Sơn đã đoán được chuyện này. Chủ yếu là do tác động quá ác liệt, ban đầu là cảnh sát bắn chết kẻ thủ ác lại biến thành một chút bất đồng và cãi vã giữa hai vợ chồng. Sau đó đến cao trào của giới truyền thông và mọi bài báo đều đặt câu hỏi liệu viên cảnh sát nổ súng lúc ấy có phạm quy hay không. Dưới áp lực nặng nề, không bị coi là "cố ý giết người" đã rất may mắn rồi.
"Được rồi, để cậu báo cáo với đội cảnh sát giao thông càng sớm càng tốt", Đào Quân hỏi cụ thể, "Cậu có ý kiến gì về sự sắp xếp này không?"
Tạ Lam Sơn nhún vai, lãnh đạm cười: "Qua cầu rút ván*, còn có thể nói cái gì."
*nguyên tác là 卸磨殺馿: dỡ cối xay giết con lừa, để cho dễ hình dung thì mình để là 'qua cầu rút ván'
Đào Quân tức giận, mắng: "Thằng nhãi con! Ai là cầu, ai là ván? Cậu không có gì để nói, nói bậy bạ gì đó?!"
Qua cầu rút ván, không hoàn toàn là lời than thở, mà thực sự có một chuyện.
Đào Quân và cha của Tạ Lam Sơn, Tạ Giai Khanh là đồng nghiệp và cũng là tri kỉ.
Lão Tạ vì nước quên mình anh dũng hy sinh. Vợ của lão Tạ và lão Tạ tình cảm sâu sắc, không thể chịu đựng được cú sốc này đã trở nên điên loạn, vì vậy còn lại duy nhất đứa trẻ này đi theo Đào Quân. Đào Quân thấy rằng tiểu tử này không phù hợp làm công việc sổ sách, và cũng đã bỏ lỡ một năm học, vì vậy ông đã đưa nó vào học viện cảnh sát. Qua nhiều năm, Đào Quân thực sự coi Tạ Lam Sơn như con trai của mình, dốc sức huấn luyện và dạy cho anh ta khả năng truy lùng tội phạm. Nháy mắt, Tạ Lam Sơn đã trưởng thành, thân thể cường tráng, năng lực hơn người nhưng lại đơn giản nhẹ nhàng, sự trầm ổn từ trong xương tủy chưa từng thay đổi.
Tạ Lam Sơn bảy năm trước mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, bị lãnh đạo sắp xếp để phạm tội, ngồi tù mấy tháng, sau khi ra tù thì tiến hành điều tra nội gián, đây là thuật ngữ của ngành. Nói trắng ra, đó là hoạt động bí mật chống ma túy.
Vào thời điểm đó, băng đảng buôn bán ma túy có vũ trang lớn nhất ở Tam giác Vàng do trùm ma túy tên Mục Côn cầm đầu với 6 bang hội đang lộng hành ngang ngược, liên tục quấy rối biên giới đất nước, đồng thời đăng video du khách Mỹ bị cắt cổ trên Internet, cực kỳ tàn nhẫn và kiêu ngạo.
Tạ Lam Sơn không phụ sự kì vọng của mọi người, chỉ mất 3 năm để ẩn thân vào băng đảng ma túy của Mục Côn và trở thành thân tín của hắn.
Trải qua thời gian đó, nói thập tử nhất sinh vẫn còn hơi nhẹ, nhờ thông tin tình báo đáng tin cậy của Tạ Lam Sơn, chiến dịch chống ma túy cuối cùng cũng thành công.
Vì du khách Mỹ nhiều lần bị giết dưới tay Mục Côn nên người Mỹ cũng không thể đứng yên, ba nước hợp sức truy đuổi xuyên quốc gia. Chỉ là tính mạng của Mục Côn không thể đứt đoạn, hắn đã trốn thoát thành công, thế là mất tăm tích. Tính đến an toàn cá nhân của Tạ Lam Sơn, anh đã được tặng bằng khen hạng hai và được chuyển từ tuyến đầu chống ma túy sang Đại đội Điều tra Hình sự.
Ngày hôm sau đến Sở cảnh sát thành phố, Tạ Lam Sơn mấy đêm không ngủ ngon không muốn lái xe nên liền bắt xe buýt. Như thường lệ anh mua một cái bánh xèo trên đường, bỏ thêm ớt và rau mùi. Tạ Lam Sơn không để ý đến ăn uống, suốt năm lấy bánh xèo để cúng ngũ tạng cũng không ngại béo.
Ông lão bán bánh xèo trông rất già, nhìn ông như đã ngoài bảy mươi, nhưng nghe nói ông mới ngoài sáu mươi, ông cụ họ Đàm, người dân xung quanh gọi là bác Đàm. Bác Đàm có nước da ngăm đen nhưng rửa tay thì phải rất sạch, quầy bánh thì dùng dầu tinh luyện mua trong siêu thị, bánh cũng không đắt.
Sau khi quét một lớp dầu trên chảo, bác Đàm nói: "Đã lâu không gặp."
Tạ Thiếu Sơn gật đầu, vẻ mặt có chút không đành lòng: "Đình chỉ điều tra, hai tháng."
Ông lấy thìa cán bột, dùng thìa gỗ dàn đều, cảm thấy bánh hơi mỏng, lại thêm thìa khác, bác Đàm thở dài nói: "Tôi cũng đã xem tin tức rồi. Chuyện này sao có thể vô lý như vậy."
Chuyện ông vừa nhắc tới xảy ra cách đây hai tháng, một người buôn thịt lợn và vợ cãi nhau ngoài đường, nguyên nhân là do anh ta bán thịt kinh doanh nên anh ta nghi ngờ vợ mình cũng dùng chiêu "bán thịt". Theo lời khai của người hàng xóm sau đó, người đàn ông này thường có xu hướng bạo lực, đánh đập vợ nếu anh ta không vừa ý, sau vài lần giằng co, thực sự anh ta đã giơ dao làm bị thương người đi đường.
《Luật Công an nhân dân》quy định rõ, trong những tình huống khẩn cấp có hành vi bạo lực như chống lại lệnh bắt, bạo loạn,... thì cảnh sát được phép sử dụng vũ khí. Cảnh tượng lúc đó rất nguy hiểm, đầu tiên, những người muốn can ngăn bị dao quẹt qua làm trầy xước. Khi ấy cảnh sát cố gắng ngăn cản nhưng không được, người bán thịt đỏ mắt, lộ gân, anh ta giơ con dao lên và dùng một nhát dao chém vào đầu vợ mình, đây chắc chắn là "hành vi bạo lực", khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Lam Sơn nhất thời phản ứng nhanh, cách đó trăm mét, anh chỉ dùng một phát súng bắn chết người.
Ngắm bắn rất chính xác, tư thế rất đẹp trai nhưng không ngờ làm chuyện tốt lại được quần chúng quay clip tung lên mạng, một hòn đá làm dậy lên ngàn lớp sóng.
Sau khi bị "đao kiếm lưu tình", vợ của tên bán thịt đã khóc lóc thảm thiết với Tạ Lam Sơn bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng ngay khi quay đầu lại, cô ta đã thay lời nói với đám truyền thông, nói rằng tình huống này là thông thường trong nhà họ, đó chỉ là để dọa nạt cô chứ sẽ không thực sự giết người và cô ta nói rằng chồng cô ta rõ ràng đã chuẩn bị hạ dao xuống vào lúc đó thì không hiểu tại sao bỗng dưng lại bị cảnh sát bắn chết.
Sau khi các phương tiện truyền thông bàn luận và kích động, các cơ quan kiểm sát bắt đầu can thiệp, họ nói rằng sẽ đình chỉ điều tra, và trước hết đã xử phạt hành chính Tạ Lam Sơn vì tội lỗi nghiêm trọng.
Sau khi bác Đàm tráng bánh xong còn cố ý cho thêm hai thìa ớt lên trên, cuộn bánh đưa cho Tạ Lam Sơn, ông cười nói: "Tôi nghĩ cậu gần đây lửa giận trong lòng, đoán chừng cậu sẽ muốn ăn cay."
Bác Đàm là người Xuyên Du (Tứ Xuyên và Trùng Khánh), dù bán đồ ăn sáng hay làm đồ ăn khuya, món ăn không cay đều sẽ khó chịu. Tạ Lam Sơn nói: "Vâng", anh để lại một tờ 10 nhân dân tệ, cũng không cần tiền thừa.
Tạ Lam Sơn mải nói chuyện phiếm với bác Đàm, một giây trước khi trạm dừng xe điện sắp đóng cửa mới lao lên, vẫy tay chào ông lão.
Chuyến xe điện cuối cùng trong đô thị hiện đại được giữ lại như một biểu tượng của thành phố, những vệt bánh xe cũ kỹ chạy ầm ầm, xe đi như rắn. Tạ Lam Sơn cắn chiếc bánh xèo, đoán rằng anh sẽ đến muộn nhưng cũng không bận tâm.
Ngay khi bước vào văn phòng thành phố đã nghe thấy nhân viên bảo vệ ở cửa hét lên với anh từ xa: "Vừa rồi lại có một nhóm phóng viên tới đây, đã chặn hết cho anh rồi."
"Cảm ơn." Tạ Lam Sơn gật đầu về phía đối phương rồi bước vào.
Sư phụ Đào Quân của anh ta đang đợi trong Đội Điều tra Hình sự của Cục Công an Thành phố Hán Hải.
Khi còn trẻ Đào Quân từng là đội trưởng đội biên phòng, là một chàng trai cứng rắn, chiến đấu chống lại những kẻ buôn bán ma túy, dũng cảm và không sợ hãi. Thật không may trong một lần đi làm nhiệm vụ đã bị thương ở chân nên không thể tiếp tục. Ông bất đắc dĩ rút lui khỏi chiến tuyến và trở thành giảng viên Sở cảnh sát thành phố. Đến nay đã có tuổi, dấu hiệu tuổi già dần xuất hiện, gương mặt nhăn nheo sạm đen ngày càng dễ thấy rõ. Nhìn thấy Tạ Lam Sơn đến muộn ngay ngày đầu tiên phục chức, ông không khỏi tức giận.
Tạ Lam Sơn cầm điếu thuốc ngay ngắn trong tay, để dưới mũi, ngửi rồi cau mày.
Đào Quân hỏi: "Bỏ thuốc rồi?"
"Chưa bỏ, do điếu thuốc này không ngon." Ngón tay mảnh khảnh nghịch điếu thuốc, Tạ Lam Sơn dựa vào bàn của một nữ đồng nghiệp, quay đầu lại nhướng mày, mơ hồ nở nụ cười. Chắc là lính mới, trông hơi lạ mặt, mắt to và khá xinh đẹp.
"Cuối cùng cũng trở lại, có mệt không?" Đào Quân châm điếu thuốc trên tay hút một hơi "Trước đây cậu sống không kĩ tính như vậy".
Hai ngày qua có một vụ án liên quan đến người nước ngoài, cô bé đang làm phiên dịch, bị nụ cười của mỹ nam đánh gục, nhất thời không để ý lỡ gõ sai một từ.
Tạ Lam Sơn đưa tay lên, khẽ chỉ màn hình, sửa lại cho cô: "Sai rồi."
Đào Quân ở bên cau mày, sắc mặt thay đổi theo biểu cảm, càng ngày càng già nua như vỏ cây mùa đông, gần như không nhìn ra được, hỏi Tạ Lam Sơn: "Cậu học tiếng Pháp từ khi nào?"
Tạ Lam Sơn nhìn lại và nói: "Cũng không thể luôn luôn để cho mọi người nói rằng cảnh sát chúng ta vô học."
Đào Quân cau mày hút thuốc: "Đừng đùa, biết cấp trên dự định xử trí cậu như thế nào chưa?"
Vụ nổ súng của Tạ Lam Sơn không được coi là một hành vi thực thi pháp luật thông thường, nó đã tồn tại hơn một tháng trên Internet, gần đây mới dần dần ngừng bị công kích. Kết luận của công tố viên là tình hình lúc đó rất nguy cấp và cần phải bắn, nhưng thông báo thuyên chuyển công việc vẫn được gửi đến.
Tạ Lam Sơn đã đoán được chuyện này. Chủ yếu là do tác động quá ác liệt, ban đầu là cảnh sát bắn chết kẻ thủ ác lại biến thành một chút bất đồng và cãi vã giữa hai vợ chồng. Sau đó đến cao trào của giới truyền thông và mọi bài báo đều đặt câu hỏi liệu viên cảnh sát nổ súng lúc ấy có phạm quy hay không. Dưới áp lực nặng nề, không bị coi là "cố ý giết người" đã rất may mắn rồi.
"Được rồi, để cậu báo cáo với đội cảnh sát giao thông càng sớm càng tốt", Đào Quân hỏi cụ thể, "Cậu có ý kiến gì về sự sắp xếp này không?"
Tạ Lam Sơn nhún vai, lãnh đạm cười: "Qua cầu rút ván*, còn có thể nói cái gì."
*nguyên tác là 卸磨殺馿: dỡ cối xay giết con lừa, để cho dễ hình dung thì mình để là 'qua cầu rút ván'
Đào Quân tức giận, mắng: "Thằng nhãi con! Ai là cầu, ai là ván? Cậu không có gì để nói, nói bậy bạ gì đó?!"
Qua cầu rút ván, không hoàn toàn là lời than thở, mà thực sự có một chuyện.
Đào Quân và cha của Tạ Lam Sơn, Tạ Giai Khanh là đồng nghiệp và cũng là tri kỉ.
Lão Tạ vì nước quên mình anh dũng hy sinh. Vợ của lão Tạ và lão Tạ tình cảm sâu sắc, không thể chịu đựng được cú sốc này đã trở nên điên loạn, vì vậy còn lại duy nhất đứa trẻ này đi theo Đào Quân. Đào Quân thấy rằng tiểu tử này không phù hợp làm công việc sổ sách, và cũng đã bỏ lỡ một năm học, vì vậy ông đã đưa nó vào học viện cảnh sát. Qua nhiều năm, Đào Quân thực sự coi Tạ Lam Sơn như con trai của mình, dốc sức huấn luyện và dạy cho anh ta khả năng truy lùng tội phạm. Nháy mắt, Tạ Lam Sơn đã trưởng thành, thân thể cường tráng, năng lực hơn người nhưng lại đơn giản nhẹ nhàng, sự trầm ổn từ trong xương tủy chưa từng thay đổi.
Tạ Lam Sơn bảy năm trước mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, bị lãnh đạo sắp xếp để phạm tội, ngồi tù mấy tháng, sau khi ra tù thì tiến hành điều tra nội gián, đây là thuật ngữ của ngành. Nói trắng ra, đó là hoạt động bí mật chống ma túy.
Vào thời điểm đó, băng đảng buôn bán ma túy có vũ trang lớn nhất ở Tam giác Vàng do trùm ma túy tên Mục Côn cầm đầu với 6 bang hội đang lộng hành ngang ngược, liên tục quấy rối biên giới đất nước, đồng thời đăng video du khách Mỹ bị cắt cổ trên Internet, cực kỳ tàn nhẫn và kiêu ngạo.
Tạ Lam Sơn không phụ sự kì vọng của mọi người, chỉ mất 3 năm để ẩn thân vào băng đảng ma túy của Mục Côn và trở thành thân tín của hắn.
Trải qua thời gian đó, nói thập tử nhất sinh vẫn còn hơi nhẹ, nhờ thông tin tình báo đáng tin cậy của Tạ Lam Sơn, chiến dịch chống ma túy cuối cùng cũng thành công.
Vì du khách Mỹ nhiều lần bị giết dưới tay Mục Côn nên người Mỹ cũng không thể đứng yên, ba nước hợp sức truy đuổi xuyên quốc gia. Chỉ là tính mạng của Mục Côn không thể đứt đoạn, hắn đã trốn thoát thành công, thế là mất tăm tích. Tính đến an toàn cá nhân của Tạ Lam Sơn, anh đã được tặng bằng khen hạng hai và được chuyển từ tuyến đầu chống ma túy sang Đại đội Điều tra Hình sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.