Chương 91: Hoảng loạn trên đường (6)
Kim Thập Tứ Thoa
10/08/2023
Chỉ đạo viên Đào của cục thành phố Hán Hải đã nhập viện. Trước giờ Đào Quân cũng là dạng nếu bị thương nhẹ thì vẫn xông lên tiền tuyến, ông nghĩ chỉ là cơn đau đầu bình thường nên không để tâm, nhưng sau khi không lay chuyển được con trai đòi đến bệnh viện kiểm tra, ai ngờ lại phát hiện ra khối u trong não, tình hình khá nguy hiểm.
Bác sĩ đề nghị ông ta nhập viện theo dõi mấy ngày, nếu khối u não không phát triển và di căn thì sẽ tiến hành phẫu thuật.
Bệnh tật chẳng hề gì, Đào Quân vừa nằm viện là cả tổ trọng án cũng tràn vào phòng bệnh theo, phòng bệnh cho hai người giờ chật ních không còn bất cứ khoảng trống nào.
Đào Quân rất thỏa mãn tự hào nhưng lời nói ra lại chẳng nể nang: “Không có vụ án nào à, sao lại tới đây hết thế này?”
Đào Long Dược tiếp lời: “Không có vụ án là tốt rồi, công an chúng ta phải gánh vác trọng trách nặng nề còn gì? Thiên hạ thái bình tốt biết bao nhiêu!”
Đào Quân quay đầu, thấy Tạ Lam Sơn cụp mắt ngồi bên giường, dáng vẻ thấp thỏm không yên thì nhắc nhở anh: “Trong thời gian tôi điều trị bệnh, cục phó Lưu sẽ đích thân chỉ đạo công việc ở tổ trọng án, cậu đừng có gây chuyện.”
Tạ Lam Sơn nhướng mi nhưng không tỏ thái độ gì.
Đào Quân lại hung hăng hỏi thêm một câu nữa: “Có nghe thấy không hả?”
Tạ Lam Sơn không muốn nhắc đến Lưu Diễm Ba vào lúc này, anh cố ý tảng lờ: “Ai sẽ mổ thế, có tin tưởng được không?”
“Tin được, đảm bảo tin được!” Đào Long Dược đã từng gặp bác sĩ phụ trách của cha mình, hắn cướp lời, “Chuyên gia giải phẫu thần kinh mới từ Mỹ về, phong thái đỉnh của chóp luôn đó!”
Tạ Lam Sơn hơi nhíu mày, anh đang suy nghĩ thì một giọng nam trầm và từ tính vang lên ngoài cửa.
“Quá khen.”
Tiếng giày da nện xuống đất đanh và mạnh mẽ, đám công an đứng chặn ngoài cửa tự giác nhường đường, một người đàn ông đi tới từ sau lưng bọn họ. Thực ra áo blouse trắng rất kén người mặc, không nói chuyện béo gầy mà người bình thường mặc vào vừa không tôn dáng lại mất luôn eo, nhưng người đàn ông này thì khác, người khác mặc thì như đắp ga giường, hắn ta mặc thì như khoác áo giáp, phong thái toát ra từ đường mày nét mắt, chỉnh tề từ tận trong cốt tủy.
Tạ Lam Sơn nhận ra gương mặt này, cũng nhận ra Thẩm Lưu Phi đi cùng vị bác sĩ đẹp trai đó vào phòng bệnh, hai người nhìn vừa hài hòa vừa thân thiết.
Có một y tá gõ cửa tiến vào, ấp úng nói có một bệnh nhân ở phòng bên cạnh đang gây rối, đòi phải ở riêng trong phòng của những bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt, người đó náo loạn còn ầm ĩ hơn cả những vụ bạo hành tấn công bác sĩ tại bệnh viện.
Đoàn Lê Thành hỏi: “Bị bệnh gì?”
“Bệnh thì vặt vãnh thôi, nhưng mà…” Y tá cứ ấp a ấp úng, sau đó mới nhón chân ghé vào tai Đoàn Lê Thành để nói gì đó, có vẻ như người bệnh đang la lối om sòm kia là cán bộ cấp cao.
“Số lượng giường bệnh trong bệnh viện đang rất thiếu thốn, vì vậy tôi không đề xuất thành lập ‘phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt’.” Đoàn Lê Thành giữ sắc mặt nghiêm túc và giọng điệu bình tĩnh, “Bất kể anh ta xuất thân như thế nào, miễn là bệnh nhân thì tôi sẽ đối xử bình đẳng. Tỷ lệ luân chuyển giường quá thấp, tôi định hôm nay sẽ bắt đầu cải cách từ ‘phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt’, bệnh nhân nào không bị nặng thì sẽ buộc phải xuất viện.”
Đào Long Dược liếc mắt với Tạ Lam Sơn, kỳ lạ là tên này ghét cái điệu bộ hờ hững kiểu Mỹ của Thẩm Lưu Phi nhưng lại bị thuyết phục hoàn toàn trước phong cách xử lý công việc bất chấp tình cảm và đối tượng của Đoàn Lê Thành.
Dạ dày Tạ Lam Sơn trào ngược lên một cách khó hiểu, bảo là sẽ chuyển đến nhưng đã ba ngày rồi, không những Thẩm Lưu Phi không xuất hiện mà ngay đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có, như thể đã biến mất hút luôn vậy.
Đoàn Lê Thành vừa vào cửa thì tiếng nói chuyện như củi bị rút khỏi đáy nổi, cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc. Đinh Ly là cô gái duy nhất trong tổ trọng án, cô nàng dán mắt vào người đàn ông ngoài cửa, chỉ thiếu mỗi mấy trái tim hồng b ắn ra chíu chíu thôi.
Nhưng mắt Tạ Lam Sơn lại khô như bốc hỏa.
Nhờ vào khứu giác nhạy bén của cảnh sát hình sự, Đào Long Dược nhận ra hai người này có gì đó không ổn, hắn chọt khuỷu tay vào Tạ Lam Sơn rồi thấp giọng nói: “Cậu tem tém lại đi, đừng để ông bô nhìn ra cái gì, trong đầu ông bô có đạn đó, kích động là nổ ngay.”
Đào Quân nằm trên giường bệnh bắt đầu sốt ruột ngọ nguậy, cái số vất vả nên rảnh chút thôi là không chịu được.
Ông già là người của thế hệ trước, vừa bảo thủ cổ hủ, giờ mà biết sở thích hiện tại của anh khéo ngất luôn tại chỗ. Tạ Lam Sơn biết điều thu ánh nhìn lại, cúi đầu không nói gì.
Sau khi khám cho Đào Quân, Thẩm Lưu Phi xin phép rời đi trước, Tạ Lam Sơn tích tụ một đống khó chịu trong lòng nhưng cũng không dám hỏi thẳng thắn rõ ràng trước mặt Đào Quân, trong lúc chần chừ nhấp nhổm thì y đã đi ra ngoài cùng Đoàn Lê Thành.
Tối đó Đào Long Dược mời mọi người đi uống, bảo là muốn báo tin vui cực kỳ quan trọng, ai hỏi cũng không chịu tiết lộ gì thêm. Thực ra mọi người trong tổ trọng án đều đã biết hết rồi, hắn đã cầu hôn thành công với Tô Mạn Thanh.
Tạ Lam Sơn đã tới quán bar này hai lần với Đào Long Dược, địa điểm khó tìm mà quy mô không lớn, tuy nhiên ông chủ là một người rất tốt, không gian cũng không mù mịt ngột ngạt như chỗ khác. Giữa quán bar có một bàn bi-a miễn phí, ai thích thì đều có thể lên làm đôi ván.
Vừa vào cửa thì Tạ Lam Sơn đã thấy Thẩm Lưu Phi và Đoàn Lê Thành, chẳng biết vô tình hay cố ý mà hai nhóm lại chọn cùng một địa điểm.
Thẩm Lưu Phi ngồi trong góc, y cũng ngẩng đầu thấy Tạ Lam Sơn, ánh mắt hai người va vào nhau trong thoáng chốc, anh tới tôi đi vừa đẩy vừa kéo, cuối cùng người dời ánh mắt trước là Thẩm Lưu Phi.
Đào Long Dược nhận ra không khí bất ổn, hắn hỏi Tạ Lam Sơn: “Tôi thấy Thẩm Lưu Phi và bác sĩ Đoàn có chuyện cần bàn bạc, hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
“Càng đông càng vui, không sao.” Tạ Lam Sơn mỉm cười rồi đi tới chỗ ngồi của mình.
Đi cùng còn có nhóm Tiểu Lương và Đinh Ly, mọi người cùng chơi xúc xắc, hai người một nhóm thua thì phải uống rượu.
Tạ Lam Sơn bắt cặp với Đinh Ly, cô nàng không biết chơi trò này nên thua mấy lần, thua bao nhiêu ván phạt bấy nhiêu ly. Tạ Lam Sơn không thể để một cô gái bị chuốc rượu nên một khi cô phải uống thì anh đều gánh hết hộ cô nàng.
Thực ra sức uống của Tạ Lam Sơn rất tốt, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay chỉ dính tí hơi men mà mặt đã đỏ bừng, uống thêm chút nữa thì đôi mắt đào hoa cũng mơ mơ màng màng, thoạt nhìn lại tưởng tửu lượng kém không uống được bao nhiêu.
Đào Long Dược để ý Tạ Lam Sơn đang chơi cũng thất thần không yên, ánh mắt vẫn luôn liếc sang Thẩm Lưu Phi ngồi gần đó, lo anh sẽ gây hấn vì rượu xộc lên não, hắn bèn tranh thủ cướp hết mấy ly rượu uống cạn sạch ngay trước khi anh định nốc ly tiếp theo.
Có vẻ như Thẩm Lưu Phi và Đoàn Lê Thành xảy ra tranh chấp gì đó, cả hai cùng rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía nhà vệ sinh.
Tạ Lam Sơn lập tức đứng bật dậy đi theo. Đến khi đuổi tới nơi thì có vẻ như cả hai đã nói xong. Tạ Lam Sơn thấy Đoàn Lê Thành gập khuỷu tay ghì trên cổ Thẩm Lưu Phi, siết chặt y bằng tư thế cực kỳ mờ ám, hai người giằng co nhìn chằm chằm vào nhau.
Cuối cùng Thẩm Lưu Phi lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh phải nhắc tôi nên làm gì, tôi đã nói tôi buông bỏ rồi.”
“Quả nhiên cậu đã thay đổi.” Đoàn Lê Thành thả lỏng tay, hắn ta quay đầu liếc nhìn Tạ Lam Sơn rồi lại cười ẩn ý với Thẩm Lưu Phi, “Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ nhận ra quyết định của mình là sai lầm thôi.”
Câu nào cũng như trò chơi đố chữ, dường như đáp án có liên quan đến mình. Tạ Lam Sơn vắt óc suy đoán và cân nhắc cũng không đoán được rốt cuộc bọn họ đang nói về điều gì, lòng anh cũng vì vậy mà càng khó chịu hơn.
Đoàn Lê Thành định trở lại chỗ ngồi, hắn ta đi lướt qua người Tạ Lam Sơn, làm như lơ đãng đụng phải vai anh.
“Xin lỗi cảnh sát Tạ.” Hắn ta khinh khỉnh nhìn Tạ Lam Sơn, sau đó khẽ nghiêng đầu về hướng bàn bi-a, “Hay là chúng ta chơi hai ván nhé?”
Mọi người trong quán rượu đều đã đứng dậy, có nhiều người đã bu sẵn quanh bàn bi-a, ai cũng muốn ghé vào góp vui trong cuộc so tài của hai người đàn ông anh tuấn này.
Trận đấu sẽ chơi theo luật bi-a sọc trơn*, đơn giản nhanh gọn, Đoàn Lê Thành sẽ đánh cú khai cuộc, hắn ta có vóc dáng cao to, tư thế khom người đánh phát đầu rất căng. Nhưng ngay khi hắn ta thực hiện cú đánh đầu, tất cả mọi người đứng xem đều đồng loạt tặc lưỡi, bi trắng va vào chồng bi màu, cú đánh đầu tiên của hắn ta rất phân tán, chưa kể bản thân lại không có bi xuống lỗ, Tạ Lam Sơn giành được lượt đánh tiếp theo.
Vòng này coi như là đã thua từ trước khi bắt đầu. Có vẻ như Đoàn Lê Thành cũng không để tâm lắm, hắn ta áp sát người xuống bàn bi-a, tay cầm gậy khua một hồi rồi lại đứng thẳng lên, làm động tác “mời” với Tạ Lam Sơn.
Đương nhiên Tạ Lam Sơn sẽ không khách sáo, tư thế cầm gậy cực chuẩn, dáng người khi khom lưng cũng ngầu lòi, anh nheo mắt như một con báo săn, cẩn thận đánh mấy gậy, tất cả bi mục tiêu đều vào lỗ, giữ vị trí rất tốt. Đinh Ly đứng cạnh cũng hoan hô: “Đàn anh đỉnh quá đi!”
Tạ Lam Sơn chẳng buồn nhìn cô nàng đang mê như điếu đổ, ánh mắt anh vẫn chỉ khóa chặt trên người Đoàn Lê Thành. Đoàn Lê Thành rời bàn bi-a xong thì vẫn đứng dựa vào bên cạnh Thẩm Lưu Phi, thỉnh thoảng lại cúi đầu chà phấn vào đầu cây cơ, dường như chẳng thèm để ý tới thế bất lợi hiện tại của mình.
Ngay khi Tạ Lam Sơn đánh cú cuối cùng, anh thấy Đoàn Lê Thành đột nhiên quay đầu ghé sát vào Thẩm Lưu Phi, môi khẽ dán lên vành tai y, nhẹ nhàng cắn một cái.
Nhưng ánh mắt đầy ý cười của hắn ta lại vẫn đang nhìn thẳng vào anh, rõ ràng là cố ý.
Như một con thú dữ tỉnh lại sau một hồi chợp mắt, anh nheo mắt ngắm bi mà gân xanh đã vằn vện trên trán và hai bên má. Anh cố ý đánh thật mạnh, bi trắng va vào bi màu, bi màu bật lên bay ra khỏi bàn và lao thẳng về phía mặt Đoàn Lê Thành. Cũng may Đoàn Lê Thành né kịp nên bi mới không tiếp xúc thân mật với gương mặt điển trai của hắn ta.
Thẩm Lưu Phi cũng kinh hãi, y cúi đầu quở trách anh: “Tạ Lam Sơn.”
Đoàn Lê Thành mỉm cười rồi nói đầy rộng lượng: “Cảnh sát Tạ cố gắng phấn đấu vì nước vì dân bấy lâu nay, để cậu ấy xả chút áp lực cũng được mà.”
Muốn đánh thì phải nắm được trước, ngay câu đầu đã túm được Tạ Lam Sơn, lại còn khiến anh có vẻ rất nhỏ nhen.
“Tạ Lam Sơn, cậu làm sao thế?” Đào Long Dược không muốn đắc tội với bác sĩ phụ trách cho ông già nhà mình, hắn chạy tới ghé lại hạ giọng nhắc nhở anh, “Trước đây Lưu Minh Phóng khiêu khích kiểu gì thì cậu cũng không xúc động đến vậy mà.”
Có lẽ cũng không tin nổi vào hành vi của mình, đầu Tạ Lam Sơn lại một lần nữa đau như búa bổ, anh đưa tay lên sờ trán, sau đó chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng: “Hình như tôi… quá chén rồi…”
Không chờ Đào Long Dược lên tiếng, anh nói xong thì lập tức loạng choạng rời khỏi quán bar.Hết chương 91.
*Luật bi-a 8 bóng hay bi-a sọc trơn: Trên bàn có tổng cộng 15 bi mục tiêu và 1 bi cái, các bi mục tiêu được đánh số từ 1 đến 15. Mục tiêu của cơ thủ là đánh hết nhóm bi của mình và bi số 8 màu đen. Một cơ thủ phải đưa vào lỗ 1 nhóm bi được đánh số từ 1 đến 7 (bi màu) trong khi cơ thủ khác phải đưa vào lỗ 1 nhóm bi khác được đánh số từ 9 đến 15 (bi khoang/bi sọc).
Cơ thủ nào đánh hết nhóm bi của mình sau đó đánh bi số 8 vào lỗ một cách hợp lệ thì thắng luôn ván đó. Để khai cuộc đúng luật, người khai cuộc với bi cái ở sau lằn ngang đầu bàn phải làm sao để đưa bi mục tiêu vào lỗ hoặc ít nhất có bốn bi mục tiêu chạm băng, nếu không thực hiện được những điều trên thì xem như là phạm luật. Cơ thủ tiếp theo có thể chọn giữa đồng ý đánh tiếp với vị trí được giữ nguyên hoặc yêu cầu xếp lại bi để thực hiện cú đánh khai cuộc hay có thể yêu cầu đối thủ khai cuộc lại.
Bác sĩ đề nghị ông ta nhập viện theo dõi mấy ngày, nếu khối u não không phát triển và di căn thì sẽ tiến hành phẫu thuật.
Bệnh tật chẳng hề gì, Đào Quân vừa nằm viện là cả tổ trọng án cũng tràn vào phòng bệnh theo, phòng bệnh cho hai người giờ chật ních không còn bất cứ khoảng trống nào.
Đào Quân rất thỏa mãn tự hào nhưng lời nói ra lại chẳng nể nang: “Không có vụ án nào à, sao lại tới đây hết thế này?”
Đào Long Dược tiếp lời: “Không có vụ án là tốt rồi, công an chúng ta phải gánh vác trọng trách nặng nề còn gì? Thiên hạ thái bình tốt biết bao nhiêu!”
Đào Quân quay đầu, thấy Tạ Lam Sơn cụp mắt ngồi bên giường, dáng vẻ thấp thỏm không yên thì nhắc nhở anh: “Trong thời gian tôi điều trị bệnh, cục phó Lưu sẽ đích thân chỉ đạo công việc ở tổ trọng án, cậu đừng có gây chuyện.”
Tạ Lam Sơn nhướng mi nhưng không tỏ thái độ gì.
Đào Quân lại hung hăng hỏi thêm một câu nữa: “Có nghe thấy không hả?”
Tạ Lam Sơn không muốn nhắc đến Lưu Diễm Ba vào lúc này, anh cố ý tảng lờ: “Ai sẽ mổ thế, có tin tưởng được không?”
“Tin được, đảm bảo tin được!” Đào Long Dược đã từng gặp bác sĩ phụ trách của cha mình, hắn cướp lời, “Chuyên gia giải phẫu thần kinh mới từ Mỹ về, phong thái đỉnh của chóp luôn đó!”
Tạ Lam Sơn hơi nhíu mày, anh đang suy nghĩ thì một giọng nam trầm và từ tính vang lên ngoài cửa.
“Quá khen.”
Tiếng giày da nện xuống đất đanh và mạnh mẽ, đám công an đứng chặn ngoài cửa tự giác nhường đường, một người đàn ông đi tới từ sau lưng bọn họ. Thực ra áo blouse trắng rất kén người mặc, không nói chuyện béo gầy mà người bình thường mặc vào vừa không tôn dáng lại mất luôn eo, nhưng người đàn ông này thì khác, người khác mặc thì như đắp ga giường, hắn ta mặc thì như khoác áo giáp, phong thái toát ra từ đường mày nét mắt, chỉnh tề từ tận trong cốt tủy.
Tạ Lam Sơn nhận ra gương mặt này, cũng nhận ra Thẩm Lưu Phi đi cùng vị bác sĩ đẹp trai đó vào phòng bệnh, hai người nhìn vừa hài hòa vừa thân thiết.
Có một y tá gõ cửa tiến vào, ấp úng nói có một bệnh nhân ở phòng bên cạnh đang gây rối, đòi phải ở riêng trong phòng của những bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt, người đó náo loạn còn ầm ĩ hơn cả những vụ bạo hành tấn công bác sĩ tại bệnh viện.
Đoàn Lê Thành hỏi: “Bị bệnh gì?”
“Bệnh thì vặt vãnh thôi, nhưng mà…” Y tá cứ ấp a ấp úng, sau đó mới nhón chân ghé vào tai Đoàn Lê Thành để nói gì đó, có vẻ như người bệnh đang la lối om sòm kia là cán bộ cấp cao.
“Số lượng giường bệnh trong bệnh viện đang rất thiếu thốn, vì vậy tôi không đề xuất thành lập ‘phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt’.” Đoàn Lê Thành giữ sắc mặt nghiêm túc và giọng điệu bình tĩnh, “Bất kể anh ta xuất thân như thế nào, miễn là bệnh nhân thì tôi sẽ đối xử bình đẳng. Tỷ lệ luân chuyển giường quá thấp, tôi định hôm nay sẽ bắt đầu cải cách từ ‘phòng bệnh dành cho bệnh nhân đặc biệt’, bệnh nhân nào không bị nặng thì sẽ buộc phải xuất viện.”
Đào Long Dược liếc mắt với Tạ Lam Sơn, kỳ lạ là tên này ghét cái điệu bộ hờ hững kiểu Mỹ của Thẩm Lưu Phi nhưng lại bị thuyết phục hoàn toàn trước phong cách xử lý công việc bất chấp tình cảm và đối tượng của Đoàn Lê Thành.
Dạ dày Tạ Lam Sơn trào ngược lên một cách khó hiểu, bảo là sẽ chuyển đến nhưng đã ba ngày rồi, không những Thẩm Lưu Phi không xuất hiện mà ngay đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có, như thể đã biến mất hút luôn vậy.
Đoàn Lê Thành vừa vào cửa thì tiếng nói chuyện như củi bị rút khỏi đáy nổi, cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc. Đinh Ly là cô gái duy nhất trong tổ trọng án, cô nàng dán mắt vào người đàn ông ngoài cửa, chỉ thiếu mỗi mấy trái tim hồng b ắn ra chíu chíu thôi.
Nhưng mắt Tạ Lam Sơn lại khô như bốc hỏa.
Nhờ vào khứu giác nhạy bén của cảnh sát hình sự, Đào Long Dược nhận ra hai người này có gì đó không ổn, hắn chọt khuỷu tay vào Tạ Lam Sơn rồi thấp giọng nói: “Cậu tem tém lại đi, đừng để ông bô nhìn ra cái gì, trong đầu ông bô có đạn đó, kích động là nổ ngay.”
Đào Quân nằm trên giường bệnh bắt đầu sốt ruột ngọ nguậy, cái số vất vả nên rảnh chút thôi là không chịu được.
Ông già là người của thế hệ trước, vừa bảo thủ cổ hủ, giờ mà biết sở thích hiện tại của anh khéo ngất luôn tại chỗ. Tạ Lam Sơn biết điều thu ánh nhìn lại, cúi đầu không nói gì.
Sau khi khám cho Đào Quân, Thẩm Lưu Phi xin phép rời đi trước, Tạ Lam Sơn tích tụ một đống khó chịu trong lòng nhưng cũng không dám hỏi thẳng thắn rõ ràng trước mặt Đào Quân, trong lúc chần chừ nhấp nhổm thì y đã đi ra ngoài cùng Đoàn Lê Thành.
Tối đó Đào Long Dược mời mọi người đi uống, bảo là muốn báo tin vui cực kỳ quan trọng, ai hỏi cũng không chịu tiết lộ gì thêm. Thực ra mọi người trong tổ trọng án đều đã biết hết rồi, hắn đã cầu hôn thành công với Tô Mạn Thanh.
Tạ Lam Sơn đã tới quán bar này hai lần với Đào Long Dược, địa điểm khó tìm mà quy mô không lớn, tuy nhiên ông chủ là một người rất tốt, không gian cũng không mù mịt ngột ngạt như chỗ khác. Giữa quán bar có một bàn bi-a miễn phí, ai thích thì đều có thể lên làm đôi ván.
Vừa vào cửa thì Tạ Lam Sơn đã thấy Thẩm Lưu Phi và Đoàn Lê Thành, chẳng biết vô tình hay cố ý mà hai nhóm lại chọn cùng một địa điểm.
Thẩm Lưu Phi ngồi trong góc, y cũng ngẩng đầu thấy Tạ Lam Sơn, ánh mắt hai người va vào nhau trong thoáng chốc, anh tới tôi đi vừa đẩy vừa kéo, cuối cùng người dời ánh mắt trước là Thẩm Lưu Phi.
Đào Long Dược nhận ra không khí bất ổn, hắn hỏi Tạ Lam Sơn: “Tôi thấy Thẩm Lưu Phi và bác sĩ Đoàn có chuyện cần bàn bạc, hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
“Càng đông càng vui, không sao.” Tạ Lam Sơn mỉm cười rồi đi tới chỗ ngồi của mình.
Đi cùng còn có nhóm Tiểu Lương và Đinh Ly, mọi người cùng chơi xúc xắc, hai người một nhóm thua thì phải uống rượu.
Tạ Lam Sơn bắt cặp với Đinh Ly, cô nàng không biết chơi trò này nên thua mấy lần, thua bao nhiêu ván phạt bấy nhiêu ly. Tạ Lam Sơn không thể để một cô gái bị chuốc rượu nên một khi cô phải uống thì anh đều gánh hết hộ cô nàng.
Thực ra sức uống của Tạ Lam Sơn rất tốt, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay chỉ dính tí hơi men mà mặt đã đỏ bừng, uống thêm chút nữa thì đôi mắt đào hoa cũng mơ mơ màng màng, thoạt nhìn lại tưởng tửu lượng kém không uống được bao nhiêu.
Đào Long Dược để ý Tạ Lam Sơn đang chơi cũng thất thần không yên, ánh mắt vẫn luôn liếc sang Thẩm Lưu Phi ngồi gần đó, lo anh sẽ gây hấn vì rượu xộc lên não, hắn bèn tranh thủ cướp hết mấy ly rượu uống cạn sạch ngay trước khi anh định nốc ly tiếp theo.
Có vẻ như Thẩm Lưu Phi và Đoàn Lê Thành xảy ra tranh chấp gì đó, cả hai cùng rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía nhà vệ sinh.
Tạ Lam Sơn lập tức đứng bật dậy đi theo. Đến khi đuổi tới nơi thì có vẻ như cả hai đã nói xong. Tạ Lam Sơn thấy Đoàn Lê Thành gập khuỷu tay ghì trên cổ Thẩm Lưu Phi, siết chặt y bằng tư thế cực kỳ mờ ám, hai người giằng co nhìn chằm chằm vào nhau.
Cuối cùng Thẩm Lưu Phi lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh phải nhắc tôi nên làm gì, tôi đã nói tôi buông bỏ rồi.”
“Quả nhiên cậu đã thay đổi.” Đoàn Lê Thành thả lỏng tay, hắn ta quay đầu liếc nhìn Tạ Lam Sơn rồi lại cười ẩn ý với Thẩm Lưu Phi, “Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ nhận ra quyết định của mình là sai lầm thôi.”
Câu nào cũng như trò chơi đố chữ, dường như đáp án có liên quan đến mình. Tạ Lam Sơn vắt óc suy đoán và cân nhắc cũng không đoán được rốt cuộc bọn họ đang nói về điều gì, lòng anh cũng vì vậy mà càng khó chịu hơn.
Đoàn Lê Thành định trở lại chỗ ngồi, hắn ta đi lướt qua người Tạ Lam Sơn, làm như lơ đãng đụng phải vai anh.
“Xin lỗi cảnh sát Tạ.” Hắn ta khinh khỉnh nhìn Tạ Lam Sơn, sau đó khẽ nghiêng đầu về hướng bàn bi-a, “Hay là chúng ta chơi hai ván nhé?”
Mọi người trong quán rượu đều đã đứng dậy, có nhiều người đã bu sẵn quanh bàn bi-a, ai cũng muốn ghé vào góp vui trong cuộc so tài của hai người đàn ông anh tuấn này.
Trận đấu sẽ chơi theo luật bi-a sọc trơn*, đơn giản nhanh gọn, Đoàn Lê Thành sẽ đánh cú khai cuộc, hắn ta có vóc dáng cao to, tư thế khom người đánh phát đầu rất căng. Nhưng ngay khi hắn ta thực hiện cú đánh đầu, tất cả mọi người đứng xem đều đồng loạt tặc lưỡi, bi trắng va vào chồng bi màu, cú đánh đầu tiên của hắn ta rất phân tán, chưa kể bản thân lại không có bi xuống lỗ, Tạ Lam Sơn giành được lượt đánh tiếp theo.
Vòng này coi như là đã thua từ trước khi bắt đầu. Có vẻ như Đoàn Lê Thành cũng không để tâm lắm, hắn ta áp sát người xuống bàn bi-a, tay cầm gậy khua một hồi rồi lại đứng thẳng lên, làm động tác “mời” với Tạ Lam Sơn.
Đương nhiên Tạ Lam Sơn sẽ không khách sáo, tư thế cầm gậy cực chuẩn, dáng người khi khom lưng cũng ngầu lòi, anh nheo mắt như một con báo săn, cẩn thận đánh mấy gậy, tất cả bi mục tiêu đều vào lỗ, giữ vị trí rất tốt. Đinh Ly đứng cạnh cũng hoan hô: “Đàn anh đỉnh quá đi!”
Tạ Lam Sơn chẳng buồn nhìn cô nàng đang mê như điếu đổ, ánh mắt anh vẫn chỉ khóa chặt trên người Đoàn Lê Thành. Đoàn Lê Thành rời bàn bi-a xong thì vẫn đứng dựa vào bên cạnh Thẩm Lưu Phi, thỉnh thoảng lại cúi đầu chà phấn vào đầu cây cơ, dường như chẳng thèm để ý tới thế bất lợi hiện tại của mình.
Ngay khi Tạ Lam Sơn đánh cú cuối cùng, anh thấy Đoàn Lê Thành đột nhiên quay đầu ghé sát vào Thẩm Lưu Phi, môi khẽ dán lên vành tai y, nhẹ nhàng cắn một cái.
Nhưng ánh mắt đầy ý cười của hắn ta lại vẫn đang nhìn thẳng vào anh, rõ ràng là cố ý.
Như một con thú dữ tỉnh lại sau một hồi chợp mắt, anh nheo mắt ngắm bi mà gân xanh đã vằn vện trên trán và hai bên má. Anh cố ý đánh thật mạnh, bi trắng va vào bi màu, bi màu bật lên bay ra khỏi bàn và lao thẳng về phía mặt Đoàn Lê Thành. Cũng may Đoàn Lê Thành né kịp nên bi mới không tiếp xúc thân mật với gương mặt điển trai của hắn ta.
Thẩm Lưu Phi cũng kinh hãi, y cúi đầu quở trách anh: “Tạ Lam Sơn.”
Đoàn Lê Thành mỉm cười rồi nói đầy rộng lượng: “Cảnh sát Tạ cố gắng phấn đấu vì nước vì dân bấy lâu nay, để cậu ấy xả chút áp lực cũng được mà.”
Muốn đánh thì phải nắm được trước, ngay câu đầu đã túm được Tạ Lam Sơn, lại còn khiến anh có vẻ rất nhỏ nhen.
“Tạ Lam Sơn, cậu làm sao thế?” Đào Long Dược không muốn đắc tội với bác sĩ phụ trách cho ông già nhà mình, hắn chạy tới ghé lại hạ giọng nhắc nhở anh, “Trước đây Lưu Minh Phóng khiêu khích kiểu gì thì cậu cũng không xúc động đến vậy mà.”
Có lẽ cũng không tin nổi vào hành vi của mình, đầu Tạ Lam Sơn lại một lần nữa đau như búa bổ, anh đưa tay lên sờ trán, sau đó chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng: “Hình như tôi… quá chén rồi…”
Không chờ Đào Long Dược lên tiếng, anh nói xong thì lập tức loạng choạng rời khỏi quán bar.Hết chương 91.
*Luật bi-a 8 bóng hay bi-a sọc trơn: Trên bàn có tổng cộng 15 bi mục tiêu và 1 bi cái, các bi mục tiêu được đánh số từ 1 đến 15. Mục tiêu của cơ thủ là đánh hết nhóm bi của mình và bi số 8 màu đen. Một cơ thủ phải đưa vào lỗ 1 nhóm bi được đánh số từ 1 đến 7 (bi màu) trong khi cơ thủ khác phải đưa vào lỗ 1 nhóm bi khác được đánh số từ 9 đến 15 (bi khoang/bi sọc).
Cơ thủ nào đánh hết nhóm bi của mình sau đó đánh bi số 8 vào lỗ một cách hợp lệ thì thắng luôn ván đó. Để khai cuộc đúng luật, người khai cuộc với bi cái ở sau lằn ngang đầu bàn phải làm sao để đưa bi mục tiêu vào lỗ hoặc ít nhất có bốn bi mục tiêu chạm băng, nếu không thực hiện được những điều trên thì xem như là phạm luật. Cơ thủ tiếp theo có thể chọn giữa đồng ý đánh tiếp với vị trí được giữ nguyên hoặc yêu cầu xếp lại bi để thực hiện cú đánh khai cuộc hay có thể yêu cầu đối thủ khai cuộc lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.