Chương 130: Rắn người (4)
Kim Thập Tứ Thoa
10/08/2023
Tối hôm đó, Tạ Lam Sơn lập tức tới Sin House cùng Song Saa.
Quán bar thoát y nổi tiếng trên phố bar thuộc sở hữu của một doanh nhân giàu có tên là Chung Trác Hải. Chung Trác Hải là doanh nhân người Thái gốc Hoa, đồng thời cũng là đại diện đồng bào Hoa kiều có danh tiếng trên quốc tế. Công ty tập đoàn của lão ta xếp thứ mười ở Thái Lan, các công ty khác gần như trải rộng khắp châu Á. Hiện tại Chung Trác Hải đã bảy mươi tuổi, nghe truyền thông đưa tin thì tim của lão ta không được ổn lắm.
Có sáu tên bảo kê vạm vỡ đứng bên ngoài Sin House, trái phải mỗi bên ba người đang nhìn chằm chằm vào từng vị khách ra vào, đề phòng kẻ ngu ngốc nào đó làm loạn ở đây. Tạ Lam Sơn đi qua giữa bọn họ, anh cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện chiếu vào mình. Đang lúc tự hỏi thì một bản nhạc downtempo vừa dễ nghe vừa vui nhộn bỗng len lỏi qua dòng người ồn ào truyền đến, khi tầm mắt gạt được đám đông hỗn loạn hai bên ra, anh nhìn thấy một sân khấu vô cùng lộng lẫy.
*Downtempo là một thể loại nhạc điện tử có nhịp điệu giai điệu thư giãn.
Trên sân khấu, một nhóm những cô gái trong trang phục vô cùng mát mẻ và gợi cảm đang hôn gió, ngoắc ngón tay về phía khán giả, ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại, khiến từng gã đàn ông ở nơi này đắm say.
Có một cô gái xinh đẹp tinh mắt nhắm chuẩn đã thấy ngay người đẹp trai nhất quán bar. Cô nhướng mày cười với Tạ Lam Sơn, sau đó liên tục trình diễn những động tác vũ đạo nóng bỏng bạo dạn ngập tràn tính ám chỉ. Tạ Lam Sơn nhếch môi, anh cởi một cúc áo sơ mi, để lộ nửa bờ ngực bóng loáng như tơ lụa, sẵn sàng quăng mình vào sàn nhảy.
Song Saa kéo tay Tạ Lam Sơn, nghiêm nghị nhắc nhở anh: “Cậu tới để phá án đó.”
Tạ Lam Sơn nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay Song Saa một cách trơn tuột như rắn, anh cười nói: “Tôi muốn vui vẻ trước đã.”
Ban đầu Tạ Lam Sơn chỉ là muốn nhập gia tùy tục. Dù gì một quán bar lớn thế này cũng sẽ có rất nhiều người ra vào, dẫu biết nếu hung thủ có thể khiến Anucha để lại cả ám hiệu tử vong như vậy thì chắc chắn không phải khách khứa vãng lai bình thường ở đây, nhưng làm gì có chuyện bắt được một người từ trong đám đông dễ dàng như thế. Nếu anh hòa nhập với mấy vũ nữ làm trong này thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng lần theo đường dây để điều tra.
Nhưng ngay khi bước lên sàn nhảy, một cảm giác vừa quen thuộc vừa thích thú bỗng dâng lên trong Tạ Lam Sơn. Trước đây quả thực anh chính là một người tốt không có bất cứ gì khác ngoài sự nghiệp chống tội phạm ma t úy, cùng lắm chỉ là điêu khắc mấy con vật nhỏ tặng cho cô gái mình thích mà thôi, nhưng lúc này anh thật sự muốn làm bản thân hưng phấn, mà quan trọng hơn là anh biết làm thế nào để mình hưng phấn.
Anh quá đẹp, nhảy cũng rất điêu luyện, đương nhiên cũng thu hút ánh nhìn của cả sàn nhảy. Vũ nữ trên sân khấu vây quanh anh như chỉ muốn dính chặt lên cơ thể người này, đàn ông bên dưới cũng nhìn anh, có vài người tức giận, có vài ánh mắt lại lộ ra hứng thú xen lẫn thưởng thức.
Tạ Lam Sơn trên sân khấu nổi bật hơn tất cả mọi người, nổi bật hơn toàn bộ đàn ông điển trai và đàn bà xinh đẹp, mái tóc của anh đã rất dài, điều này làm gương mặt anh toát lên nét quyến rũ kỳ lạ nhưng lại không hề nữ tính. Anh kề mặt khiêu vũ với từng cô gái xinh đẹp một cách đầy phách lối, mà những cô gái cũng thích anh, ai cũng nghịch ngợm muốn luồn tay vào mở rộng vạt áo của anh để sờ s0ạng cơ ngực săn chắc mịn màng ấy.
Sau đó anh đứng trên sân khấu cao cao, đưa lưng về phía đám đông rồi buông người nằm xuống.
Đàn ông và phụ nữ đồng loạt giơ tay lên đón lấy anh một cách an toàn.
Cảnh sát già Song Saa không nhìn nổi vẻ điên cuồng này nữa, ông lách qua đám đông đi tới cạnh Tạ Lam Sơn, hạ giọng hỏi anh: “Cậu đang làm gì thế?”
“Chú không thấy à?” Tạ Lam Sơn nở nụ cười đầy quyến rũ, vung tay hô lớn, “I’m a party queen!”
Tất cả mọi người ở vũ trường đều hô theo anh, khung cảnh vô cùng sôi động.
Song Saa giật cánh tay Tạ Lam Sơn, có điều những tiếng gào thét nối tiếp không ngừng xung quanh đã át hết tiếng khó chịu của ông ta, ông ta đành phải mạnh mẽ kéo Tạ Lam Sơn tránh xa khỏi đám đông xô bồ.
“Tôi đang giúp chú phá án, chú cảm ơn tôi vậy hả?” Tạ Lam Sơn phản đối nhếch miệng, “Những gì chú làm sau khi vào quán bar chỉ thiếu nước viết bốn chữ ‘Tôi là cảnh sát’ lên trán thôi, chú tin tôi đi, viết bốn chữ này lên thì chú sẽ không thể tra được manh mối mình muốn đâu.”
Câu này thật sự có lý, nhưng Song Saa vẫn không thể hiểu được sự “điên” mà Tạ Lam Sơn thể hiện nãy giờ, ông ta đanh mặt nói: “Tôi vốn là cảnh sát mà, cậu thì sao, cậu có còn là cảnh sát không?”
Lời vị cảnh sát già nói khá mất hứng, một khi bị ai nghe thấy thì chẳng khác gì lộ luôn thân phận. Tạ Lam Sơn giật ly rượu từ tay một phục vụ ngang qua, sau đó quay đầu ra khỏi quán bar, muốn bình tĩnh lại một chút, tiện thể hít thở không khí.
Vừa ra khỏi cửa thì một cảnh tượng đã thu hút ánh nhìn của anh, trước cửa một quán bar sát cạnh Sin House, một gã béo trung niên bị bảo vệ đá một phát bay ra ngoài cửa, từ trên xuống dưới gã béo chỉ còn mỗi cái quần lót, để lộ nguyên cơ thể phì nộn trắng trẻo.
Người đàn ông béo trung niên khóc lóc thảm thiết, cầm tấm bảng trong tay vừa khóc vừa kêu, mà vì kêu bằng tiếng Trung Quốc nên Tạ Lam Sơn mới bất giác nhìn gã béo thêm một lần. Nhưng nhìn thì mới phát hiện ra gã béo trung niên trông rõ là nực cười này chẳng phải chính là người quản lý ngôi sao hay xuất hiện trên tivi hay sao?
Tên gì nhỉ, Tạ Lam Sơn nhớ lại một chút, à, Hàn Quang Minh.
Sau đó lại nhìn tấm bảng Hàn Quang Minh cầm trong tay, Tạ Lam Sơn phấn chấn ngay lập tức, tấm thẻ được viết bằng tiếng Anh gồm hai câu, câu thứ nhất là “Bắt cóc tôi đi”, câu thứ hai là “Trả con cho tôi”.
Nhớ lại thì cậu ngôi sao mới nổi lên tên Ôn Giác kia cũng bị tập đoàn buôn người ở Thái bắt cóc, thành viên Lam Hồ tới đây phối hợp chính là để cứu cậu ta. Thật ra Tạ Lam Sơn đã xem ảnh chụp Ôn Giác trên mạng, một cậu trai đôi mươi non choẹt, ngoại hình trông thật sự tinh tế nhưng lại là dạng tốt quá hóa tồi, khuôn mặt với đường nét chuẩn từng phân lại chẳng có điểm gì làm người ta nhớ rõ.
“Trói tôi đi!” Hàn Quang Minh thuần túy ở đây để làm trò cười, gã ta giống như một con gà luộc béo múp míp vỗ cánh phành phạch, cứ thế tr@n truồng giơ bảng gõ cửa từng quán bar hô hào, “Trả Ôn Giác lại cho tôi, trói tôi đi!”
Một nhóm các cô gái và bà thím vây quanh chụp ảnh gã ta và cười nhạo ha hả, chắc có du khách Trung Quốc nào đó đã nhận ra gã ta, cảm thấy vụ này đúng là trăm năm khó gặp, còn thú vị hơn cả đi chơi phố đèn đỏ.
Tạ Lam Sơn lập tức nhận ra rằng dù có rất nhiều chỗ ăn chơi ngoài sáng và trong tối ở Băng Cốc nhưng chỉ có một số phố bar nổi tiếng trong danh sách, trong đó đúng thật là có vài bar có giao dịch bẩn với những nhóm buôn người, tuy vậy nhìn chung thì người ngoài rất khó biết được. Hàn Quang Minh này tìm được tới đây chứng tỏ gã ta cũng có hiểu biết về tình hình buôn người ở Đông Nam Á.
Nhưng có một điểm Tạ Lam Sơn không hiểu, bình thường thì phụ nữ mất tích bị bắt cóc mới có thể bị bán vào khu phố đèn đỏ, đàn ông thì phần lớn sẽ bị bán đi làm nô lệ hoặc buôn bán nội tạng, dường như Hàn Quang Minh đã nhầm chỗ khi tới đây tìm Ôn Giác.
“Chụp gì đấy? Chụp gì thế hả? Đây là xâm phạm quyền cá nhân với hình ảnh của tôi! Ai dám đăng lên weibo thì tôi sẽ kiện người đó, kiện đến khi nào đến cái quần cũng không còn mà mặc thì thôi!” Hàn Quang Minh vung biển đuổi đám người đứng hóng hớt, chẳng biết có phải đang cố ý làm trò hay không, gã ta lại tiếp tục kêu khóc, “Trói tôi đi! Trói tôi…”
Ở đây có rất nhiều khách du lịch Trung Quốc, bảo vệ và nhân viên phục vụ trong quán rượu cũng biết nói tiếng Trung. Có một vệ sĩ người Tây hung dữ xuất hiện từ trong một quán bar, có vẻ như không chấp nhận việc Hàn Quang Minh ảnh hưởng tới việc làm ăn của quán mình nên đã vung nắm đấm định đánh gã ta.
Một cú đấm khiến người ngã lăn quay ra đất, vệ sĩ người Tây kia vẫn không dừng tay, gân xanh trên trán nổi lên, khớp tay kêu răng rắc như muốn quyết phải đánh chết người này.
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!” Hàn Quang Minh ôm cái mũi tứa máu gào lên với du khách xung quanh, “Đều là người Trung Quốc, không có ai quản lý à?”
Vệ sĩ kia lại đuổi theo giẫm đạp Hàn Quang Minh, Tạ Lam Sơn sải bước đi tới và nắm lấy cổ tay tên kia chỉ bằng một đòn.
Cao thủ so chiêu đôi khi cũng đơn giản, trong nháy mắt tầm nhìn va chạm, tên bảo vệ da trắng lập tức nhận ra người đàn ông đối diện mình rất đáng gờm. Khóe môi tên này nhếch lên đầy không phục, sau đó tên này cố ý đụng vai với Tạ Lam Sơn rồi thở hổn hển bỏ đi.
“Anh về sớm đi,” Tạ Lam Sơn vươn tay kéo Hàn Quang Minh từ dưới đất lên rồi bình thản khuyên gã ta, “tìm người là phận sự và trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, dù là vì con gà đẻ trứng vàng của mình thì cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng.”
Không những không nghe khuyên bảo mà ngay sau khi nghe rõ tiếng phổ thông của người này, hai mắt Hàn Quang Minh lập tức tỏa sáng, kích động áp sát lại gần Tạ Lam Sơn: “Chú cảnh sát, cậu là thành viên của đội đặc nhiệm Lam Hồ à? Tôi nghe nói quốc gia sẽ phái Lam Hồ tới tìm Tiểu Giác của chúng tôi, chú cảnh sát mau đưa tôi đi tìm cùng với!”
“Có tìm thì cũng không tới đây tìm,” Trông gã béo này thật sự buồn cười, mặt nọng thịt nhìn như khóc mà cũng giống như đang cười, đã vậy còn bị đấm bầm tím tái xanh trông y hệt như một bức tranh vẽ mặt xấu xí. Nghe người đàn ông lớn hơn mình khá nhiều tuổi một câu “chú cảnh sát” hai câu “chú cảnh sát”, Tạ Lam Sơn cố nén cảm giác vui vẻ mà nghiêm mặt nói, “anh vẫn nên đi về đã, nếu đến giờ vẫn chưa có ai liên lạc với anh đòi tiền chuộc thì chứng tỏ họ không biết mình đã bắt được một ngôi sao. Mà thông thường thì nam giới trẻ tuổi bị bắt cóc sẽ bị bán đi làm nô lệ lao động.”
“Nhưng đây không phải tình huống thông thường! Tiểu Giác của chúng tôi mà là tình huống bình thường hay sao?” Gã béo nhướng mày nhảy dựng lên, như thể lời Tạ Lam Sơn chứa đầy sự sỉ nhục, “Tôi đã đọc ‘Báo cáo buôn bán người ở Thái Lan’ ở trên mạng rồi, có một vài nam giới xinh đẹp trẻ tuổi sẽ bị ép buộc bán dâm… nhỡ đâu…”
Hàn Quang Minh hoảng sợ khua tay múa chân làm tư thế cắt kéo, sau đó lại khóc thảm thiết: “Nhỡ đâu tôi cứu cậu ấy quá muộn, để cậu ấy biến thành cú có gai thì phải làm sao! Ôi bé Giác của tôi!”
“Anh nói… cũng đúng…” Mạch thái dương Tạ Lam Sơn giật giật, anh giơ tay day day hai bên thái dương đang âm ỉ đau vì tiếng khóc của gã đàn ông này, bảo sao vệ sĩ ở đây đều muốn đánh anh, tôi còn muốn nữa là.
“Không thì đêm nay cứ ở đây đi, chắc đồng đội của cậu cũng sắp tới rồi.” Thân là một cảnh sát Thái Lan đã ngưỡng mộ danh tiếng của đội đặc nhiệm Lam Hồ từ lâu, Song Saa đi tới nói với Tạ Lam Sơn bằng vẻ mặt kính nể, “Tôi còn chưa gặp bất cứ thành viên Lam Hồ nào ngoài cậu, tôi định sắp xếp lại tất cả những manh mối hiện có rồi sẽ cùng nhau báo cáo cho đồng đội của cậu…”
“Không, bọn họ không phải đồng đội của tôi.” Giữa chốn phồn hoa ăn chơi trụy lạc, vô số ánh đèn chiếu vào mặt Tạ Lam Sơn, gương mặt anh cũng theo đó mà lúc đỏ lúc xanh lúc tím, ánh mắt anh lập lòe không rõ, trở nên cực kỳ quái lạ. Anh lạnh lùng nói với Song Saa, “Bọn họ đã bỏ rơi tôi.”
“Cậu…” Song Saa không biết về biến cố xảy ra với Tạ Lam Sơn, nhưng ông ta cũng chuẩn xác nhận ra sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt anh, mà hai chữ tàn nhẫn này trước giờ chưa bao giờ dính líu đến chàng trai nằm vùng mà ông ta quen biết. Ông ta bước từng bước về sau rồi hỏi, “Cậu vẫn là Tạ Lam Sơn chứ?”
“Tôi tới tìm bạn của mình chứ không phải đến để hợp tác với cảnh sát Thái Lan các vị.” Tạ Lam Sơn hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của ông ta, anh chỉ cười với vị cảnh sát già, “Tặng chú một câu thành ngữ tiếng Trung nhé, rằng đạo bất đồng bất tương vi mưu, chú phá án với những thành viên Lam Hồ mà chú ngưỡng mộ đi, tôi phải…”
Anh cúi đầu nhìn qua Hàn Quang Minh trắng bóc trơn tuột, sau đó xách gáy gã ta lên như xách một con gà, anh mỉm cười nhìn gã ta: “Tôi sẽ đi tìm người cùng với sếp Hàn đây… Toàn bộ chi phí phát sinh đều sẽ do anh chi trả, rõ chưa?”
Quán bar thoát y nổi tiếng trên phố bar thuộc sở hữu của một doanh nhân giàu có tên là Chung Trác Hải. Chung Trác Hải là doanh nhân người Thái gốc Hoa, đồng thời cũng là đại diện đồng bào Hoa kiều có danh tiếng trên quốc tế. Công ty tập đoàn của lão ta xếp thứ mười ở Thái Lan, các công ty khác gần như trải rộng khắp châu Á. Hiện tại Chung Trác Hải đã bảy mươi tuổi, nghe truyền thông đưa tin thì tim của lão ta không được ổn lắm.
Có sáu tên bảo kê vạm vỡ đứng bên ngoài Sin House, trái phải mỗi bên ba người đang nhìn chằm chằm vào từng vị khách ra vào, đề phòng kẻ ngu ngốc nào đó làm loạn ở đây. Tạ Lam Sơn đi qua giữa bọn họ, anh cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện chiếu vào mình. Đang lúc tự hỏi thì một bản nhạc downtempo vừa dễ nghe vừa vui nhộn bỗng len lỏi qua dòng người ồn ào truyền đến, khi tầm mắt gạt được đám đông hỗn loạn hai bên ra, anh nhìn thấy một sân khấu vô cùng lộng lẫy.
*Downtempo là một thể loại nhạc điện tử có nhịp điệu giai điệu thư giãn.
Trên sân khấu, một nhóm những cô gái trong trang phục vô cùng mát mẻ và gợi cảm đang hôn gió, ngoắc ngón tay về phía khán giả, ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại, khiến từng gã đàn ông ở nơi này đắm say.
Có một cô gái xinh đẹp tinh mắt nhắm chuẩn đã thấy ngay người đẹp trai nhất quán bar. Cô nhướng mày cười với Tạ Lam Sơn, sau đó liên tục trình diễn những động tác vũ đạo nóng bỏng bạo dạn ngập tràn tính ám chỉ. Tạ Lam Sơn nhếch môi, anh cởi một cúc áo sơ mi, để lộ nửa bờ ngực bóng loáng như tơ lụa, sẵn sàng quăng mình vào sàn nhảy.
Song Saa kéo tay Tạ Lam Sơn, nghiêm nghị nhắc nhở anh: “Cậu tới để phá án đó.”
Tạ Lam Sơn nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay Song Saa một cách trơn tuột như rắn, anh cười nói: “Tôi muốn vui vẻ trước đã.”
Ban đầu Tạ Lam Sơn chỉ là muốn nhập gia tùy tục. Dù gì một quán bar lớn thế này cũng sẽ có rất nhiều người ra vào, dẫu biết nếu hung thủ có thể khiến Anucha để lại cả ám hiệu tử vong như vậy thì chắc chắn không phải khách khứa vãng lai bình thường ở đây, nhưng làm gì có chuyện bắt được một người từ trong đám đông dễ dàng như thế. Nếu anh hòa nhập với mấy vũ nữ làm trong này thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng lần theo đường dây để điều tra.
Nhưng ngay khi bước lên sàn nhảy, một cảm giác vừa quen thuộc vừa thích thú bỗng dâng lên trong Tạ Lam Sơn. Trước đây quả thực anh chính là một người tốt không có bất cứ gì khác ngoài sự nghiệp chống tội phạm ma t úy, cùng lắm chỉ là điêu khắc mấy con vật nhỏ tặng cho cô gái mình thích mà thôi, nhưng lúc này anh thật sự muốn làm bản thân hưng phấn, mà quan trọng hơn là anh biết làm thế nào để mình hưng phấn.
Anh quá đẹp, nhảy cũng rất điêu luyện, đương nhiên cũng thu hút ánh nhìn của cả sàn nhảy. Vũ nữ trên sân khấu vây quanh anh như chỉ muốn dính chặt lên cơ thể người này, đàn ông bên dưới cũng nhìn anh, có vài người tức giận, có vài ánh mắt lại lộ ra hứng thú xen lẫn thưởng thức.
Tạ Lam Sơn trên sân khấu nổi bật hơn tất cả mọi người, nổi bật hơn toàn bộ đàn ông điển trai và đàn bà xinh đẹp, mái tóc của anh đã rất dài, điều này làm gương mặt anh toát lên nét quyến rũ kỳ lạ nhưng lại không hề nữ tính. Anh kề mặt khiêu vũ với từng cô gái xinh đẹp một cách đầy phách lối, mà những cô gái cũng thích anh, ai cũng nghịch ngợm muốn luồn tay vào mở rộng vạt áo của anh để sờ s0ạng cơ ngực săn chắc mịn màng ấy.
Sau đó anh đứng trên sân khấu cao cao, đưa lưng về phía đám đông rồi buông người nằm xuống.
Đàn ông và phụ nữ đồng loạt giơ tay lên đón lấy anh một cách an toàn.
Cảnh sát già Song Saa không nhìn nổi vẻ điên cuồng này nữa, ông lách qua đám đông đi tới cạnh Tạ Lam Sơn, hạ giọng hỏi anh: “Cậu đang làm gì thế?”
“Chú không thấy à?” Tạ Lam Sơn nở nụ cười đầy quyến rũ, vung tay hô lớn, “I’m a party queen!”
Tất cả mọi người ở vũ trường đều hô theo anh, khung cảnh vô cùng sôi động.
Song Saa giật cánh tay Tạ Lam Sơn, có điều những tiếng gào thét nối tiếp không ngừng xung quanh đã át hết tiếng khó chịu của ông ta, ông ta đành phải mạnh mẽ kéo Tạ Lam Sơn tránh xa khỏi đám đông xô bồ.
“Tôi đang giúp chú phá án, chú cảm ơn tôi vậy hả?” Tạ Lam Sơn phản đối nhếch miệng, “Những gì chú làm sau khi vào quán bar chỉ thiếu nước viết bốn chữ ‘Tôi là cảnh sát’ lên trán thôi, chú tin tôi đi, viết bốn chữ này lên thì chú sẽ không thể tra được manh mối mình muốn đâu.”
Câu này thật sự có lý, nhưng Song Saa vẫn không thể hiểu được sự “điên” mà Tạ Lam Sơn thể hiện nãy giờ, ông ta đanh mặt nói: “Tôi vốn là cảnh sát mà, cậu thì sao, cậu có còn là cảnh sát không?”
Lời vị cảnh sát già nói khá mất hứng, một khi bị ai nghe thấy thì chẳng khác gì lộ luôn thân phận. Tạ Lam Sơn giật ly rượu từ tay một phục vụ ngang qua, sau đó quay đầu ra khỏi quán bar, muốn bình tĩnh lại một chút, tiện thể hít thở không khí.
Vừa ra khỏi cửa thì một cảnh tượng đã thu hút ánh nhìn của anh, trước cửa một quán bar sát cạnh Sin House, một gã béo trung niên bị bảo vệ đá một phát bay ra ngoài cửa, từ trên xuống dưới gã béo chỉ còn mỗi cái quần lót, để lộ nguyên cơ thể phì nộn trắng trẻo.
Người đàn ông béo trung niên khóc lóc thảm thiết, cầm tấm bảng trong tay vừa khóc vừa kêu, mà vì kêu bằng tiếng Trung Quốc nên Tạ Lam Sơn mới bất giác nhìn gã béo thêm một lần. Nhưng nhìn thì mới phát hiện ra gã béo trung niên trông rõ là nực cười này chẳng phải chính là người quản lý ngôi sao hay xuất hiện trên tivi hay sao?
Tên gì nhỉ, Tạ Lam Sơn nhớ lại một chút, à, Hàn Quang Minh.
Sau đó lại nhìn tấm bảng Hàn Quang Minh cầm trong tay, Tạ Lam Sơn phấn chấn ngay lập tức, tấm thẻ được viết bằng tiếng Anh gồm hai câu, câu thứ nhất là “Bắt cóc tôi đi”, câu thứ hai là “Trả con cho tôi”.
Nhớ lại thì cậu ngôi sao mới nổi lên tên Ôn Giác kia cũng bị tập đoàn buôn người ở Thái bắt cóc, thành viên Lam Hồ tới đây phối hợp chính là để cứu cậu ta. Thật ra Tạ Lam Sơn đã xem ảnh chụp Ôn Giác trên mạng, một cậu trai đôi mươi non choẹt, ngoại hình trông thật sự tinh tế nhưng lại là dạng tốt quá hóa tồi, khuôn mặt với đường nét chuẩn từng phân lại chẳng có điểm gì làm người ta nhớ rõ.
“Trói tôi đi!” Hàn Quang Minh thuần túy ở đây để làm trò cười, gã ta giống như một con gà luộc béo múp míp vỗ cánh phành phạch, cứ thế tr@n truồng giơ bảng gõ cửa từng quán bar hô hào, “Trả Ôn Giác lại cho tôi, trói tôi đi!”
Một nhóm các cô gái và bà thím vây quanh chụp ảnh gã ta và cười nhạo ha hả, chắc có du khách Trung Quốc nào đó đã nhận ra gã ta, cảm thấy vụ này đúng là trăm năm khó gặp, còn thú vị hơn cả đi chơi phố đèn đỏ.
Tạ Lam Sơn lập tức nhận ra rằng dù có rất nhiều chỗ ăn chơi ngoài sáng và trong tối ở Băng Cốc nhưng chỉ có một số phố bar nổi tiếng trong danh sách, trong đó đúng thật là có vài bar có giao dịch bẩn với những nhóm buôn người, tuy vậy nhìn chung thì người ngoài rất khó biết được. Hàn Quang Minh này tìm được tới đây chứng tỏ gã ta cũng có hiểu biết về tình hình buôn người ở Đông Nam Á.
Nhưng có một điểm Tạ Lam Sơn không hiểu, bình thường thì phụ nữ mất tích bị bắt cóc mới có thể bị bán vào khu phố đèn đỏ, đàn ông thì phần lớn sẽ bị bán đi làm nô lệ hoặc buôn bán nội tạng, dường như Hàn Quang Minh đã nhầm chỗ khi tới đây tìm Ôn Giác.
“Chụp gì đấy? Chụp gì thế hả? Đây là xâm phạm quyền cá nhân với hình ảnh của tôi! Ai dám đăng lên weibo thì tôi sẽ kiện người đó, kiện đến khi nào đến cái quần cũng không còn mà mặc thì thôi!” Hàn Quang Minh vung biển đuổi đám người đứng hóng hớt, chẳng biết có phải đang cố ý làm trò hay không, gã ta lại tiếp tục kêu khóc, “Trói tôi đi! Trói tôi…”
Ở đây có rất nhiều khách du lịch Trung Quốc, bảo vệ và nhân viên phục vụ trong quán rượu cũng biết nói tiếng Trung. Có một vệ sĩ người Tây hung dữ xuất hiện từ trong một quán bar, có vẻ như không chấp nhận việc Hàn Quang Minh ảnh hưởng tới việc làm ăn của quán mình nên đã vung nắm đấm định đánh gã ta.
Một cú đấm khiến người ngã lăn quay ra đất, vệ sĩ người Tây kia vẫn không dừng tay, gân xanh trên trán nổi lên, khớp tay kêu răng rắc như muốn quyết phải đánh chết người này.
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!” Hàn Quang Minh ôm cái mũi tứa máu gào lên với du khách xung quanh, “Đều là người Trung Quốc, không có ai quản lý à?”
Vệ sĩ kia lại đuổi theo giẫm đạp Hàn Quang Minh, Tạ Lam Sơn sải bước đi tới và nắm lấy cổ tay tên kia chỉ bằng một đòn.
Cao thủ so chiêu đôi khi cũng đơn giản, trong nháy mắt tầm nhìn va chạm, tên bảo vệ da trắng lập tức nhận ra người đàn ông đối diện mình rất đáng gờm. Khóe môi tên này nhếch lên đầy không phục, sau đó tên này cố ý đụng vai với Tạ Lam Sơn rồi thở hổn hển bỏ đi.
“Anh về sớm đi,” Tạ Lam Sơn vươn tay kéo Hàn Quang Minh từ dưới đất lên rồi bình thản khuyên gã ta, “tìm người là phận sự và trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, dù là vì con gà đẻ trứng vàng của mình thì cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng.”
Không những không nghe khuyên bảo mà ngay sau khi nghe rõ tiếng phổ thông của người này, hai mắt Hàn Quang Minh lập tức tỏa sáng, kích động áp sát lại gần Tạ Lam Sơn: “Chú cảnh sát, cậu là thành viên của đội đặc nhiệm Lam Hồ à? Tôi nghe nói quốc gia sẽ phái Lam Hồ tới tìm Tiểu Giác của chúng tôi, chú cảnh sát mau đưa tôi đi tìm cùng với!”
“Có tìm thì cũng không tới đây tìm,” Trông gã béo này thật sự buồn cười, mặt nọng thịt nhìn như khóc mà cũng giống như đang cười, đã vậy còn bị đấm bầm tím tái xanh trông y hệt như một bức tranh vẽ mặt xấu xí. Nghe người đàn ông lớn hơn mình khá nhiều tuổi một câu “chú cảnh sát” hai câu “chú cảnh sát”, Tạ Lam Sơn cố nén cảm giác vui vẻ mà nghiêm mặt nói, “anh vẫn nên đi về đã, nếu đến giờ vẫn chưa có ai liên lạc với anh đòi tiền chuộc thì chứng tỏ họ không biết mình đã bắt được một ngôi sao. Mà thông thường thì nam giới trẻ tuổi bị bắt cóc sẽ bị bán đi làm nô lệ lao động.”
“Nhưng đây không phải tình huống thông thường! Tiểu Giác của chúng tôi mà là tình huống bình thường hay sao?” Gã béo nhướng mày nhảy dựng lên, như thể lời Tạ Lam Sơn chứa đầy sự sỉ nhục, “Tôi đã đọc ‘Báo cáo buôn bán người ở Thái Lan’ ở trên mạng rồi, có một vài nam giới xinh đẹp trẻ tuổi sẽ bị ép buộc bán dâm… nhỡ đâu…”
Hàn Quang Minh hoảng sợ khua tay múa chân làm tư thế cắt kéo, sau đó lại khóc thảm thiết: “Nhỡ đâu tôi cứu cậu ấy quá muộn, để cậu ấy biến thành cú có gai thì phải làm sao! Ôi bé Giác của tôi!”
“Anh nói… cũng đúng…” Mạch thái dương Tạ Lam Sơn giật giật, anh giơ tay day day hai bên thái dương đang âm ỉ đau vì tiếng khóc của gã đàn ông này, bảo sao vệ sĩ ở đây đều muốn đánh anh, tôi còn muốn nữa là.
“Không thì đêm nay cứ ở đây đi, chắc đồng đội của cậu cũng sắp tới rồi.” Thân là một cảnh sát Thái Lan đã ngưỡng mộ danh tiếng của đội đặc nhiệm Lam Hồ từ lâu, Song Saa đi tới nói với Tạ Lam Sơn bằng vẻ mặt kính nể, “Tôi còn chưa gặp bất cứ thành viên Lam Hồ nào ngoài cậu, tôi định sắp xếp lại tất cả những manh mối hiện có rồi sẽ cùng nhau báo cáo cho đồng đội của cậu…”
“Không, bọn họ không phải đồng đội của tôi.” Giữa chốn phồn hoa ăn chơi trụy lạc, vô số ánh đèn chiếu vào mặt Tạ Lam Sơn, gương mặt anh cũng theo đó mà lúc đỏ lúc xanh lúc tím, ánh mắt anh lập lòe không rõ, trở nên cực kỳ quái lạ. Anh lạnh lùng nói với Song Saa, “Bọn họ đã bỏ rơi tôi.”
“Cậu…” Song Saa không biết về biến cố xảy ra với Tạ Lam Sơn, nhưng ông ta cũng chuẩn xác nhận ra sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt anh, mà hai chữ tàn nhẫn này trước giờ chưa bao giờ dính líu đến chàng trai nằm vùng mà ông ta quen biết. Ông ta bước từng bước về sau rồi hỏi, “Cậu vẫn là Tạ Lam Sơn chứ?”
“Tôi tới tìm bạn của mình chứ không phải đến để hợp tác với cảnh sát Thái Lan các vị.” Tạ Lam Sơn hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của ông ta, anh chỉ cười với vị cảnh sát già, “Tặng chú một câu thành ngữ tiếng Trung nhé, rằng đạo bất đồng bất tương vi mưu, chú phá án với những thành viên Lam Hồ mà chú ngưỡng mộ đi, tôi phải…”
Anh cúi đầu nhìn qua Hàn Quang Minh trắng bóc trơn tuột, sau đó xách gáy gã ta lên như xách một con gà, anh mỉm cười nhìn gã ta: “Tôi sẽ đi tìm người cùng với sếp Hàn đây… Toàn bộ chi phí phát sinh đều sẽ do anh chi trả, rõ chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.