Chương 140: Xin chào, con yêu (7)
Kim Thập Tứ Thoa
10/08/2023
Sau hơn một tiếng lấy lời khai, Hàn Quang Minh hốt hoảng chạy thẳng tới WC hạ luôn mông xuống bồn cầu. Hạt gỗ cỡ lớn ở trong cơ thể rất khó chịu, không tống ra ngoài được thì không an tâm.
Hàn Quang Minh nghiến răng dồn sức, đang giữa lúc mặt mũi đỏ bừng, hai chân ngồi run bần bật thì bỗng có người nhẹ nhàng gõ cửa nhà vệ sinh.
“Vợ ơi?” Một giọng nói cà chớn đầy ý cười vang lên ngoài cửa, “Vợ ở trong đó hả?”
Nghe là biết Tạ Lam Sơn tới, Hàn Quang Minh đã sắp trĩ tới nơi rồi mà vẫn chưa tống đồ ra ngoài được, gã ta thở hồng hộc đáp: “Làm gì đó?”
“Tôi làm mất đồ mà tìm mãi không thấy, chợt nhớ ra hình như sáng nay đã bỏ vào túi của anh…” Mùi trong WC rất khó ngửi, Tạ Lam Sơn đưa ngón tay mảnh khảnh lên che mũi rồi ra vẻ vô tội, “Chắc không phải bị anh nuốt mất rồi chứ?”
Hàn Quang Minh nghe câu này mà hết cả hồn, biết mình có thể bị lừa thì lỗ sau không khỏi căng lên, ấy vậy nhưng vẫn mạnh mồm ngụy biện: “Ai, ai nuốt đồ của cậu?!”
“Nếu anh lôi được ra thì nhớ trả tôi nhé, còn nếu anh không lôi ra được thì cũng đừng giữ ở trong.” Có chút thời gian từ lúc nuốt vào đến giờ thì sao đủ cho gã ta bài tiết, Tạ Lam Sơn phẩy phẩy tay trước mặt rồi cố ý oán trách, “Sáng anh ăn gì vậy? Sao mùi khó chịu thế?”
Anh nói xong thì xoay người thản nhiên bỏ đi.
Hàn Quang Minh đã quá mệt mỏi khi phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh lâu như thế, gã ta nhấc cái bụng phệ đứng dậy rồi kéo quần lên. Khi sửa sang lại quần áo xong rồi ra khỏi toilet, gã ta thấy bên ngoài đã giăng sẵn trận địa, Tạ Lam Sơn, Song Saa, còn có hai vị cảnh sát cầm thanh gỗ bàn tính xì xà xì xồ khi nãy đều có mặt, mấy cảnh sát Thái Lan đều đang nhíu mày nhìn gã ta, vẻ mặt nghiêm nghị làm người ta hút hồn.
Chỉ có Tạ Lam Sơn là đang cười khanh khách nhìn gã ta, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sâu đa tình, xảo quyệt và quyến rũ như hồ ly.
“Nhìn tôi như thế làm gì?” Hàn Quang Minh đã sẵn sàng nghênh chiến, dù sao thì cứ chối bay đến cùng là được, dù có định lôi gã ta đi mổ bụng thì gã cũng cứ nhất quyết khăng khăng mình thích ăn hạt gỗ bàn tính thì làm sao? Nuốt hạt gỗ bàn tính thì sẽ bị xử bắn chắc?
Tạ Lam Sơn vẫy tay chỉ lên tường rồi cười nói: “Anh nhìn này, ở đây lắp nhiều camera quá.”
Rõ ràng hành vi nuốt hạt gỗ bàn tính của gã ta khi nãy đã bị quay lại, Hàn Quang Minh cảm thấy không có gì to tát, vẫn ưỡn ngực hếch đầu đầy huênh hoang: “Thì làm sao?”
“Chẳng sao cả, người ta chỉ muốn hỏi anh một chút thôi,” Tạ Lam Sơn là một người đàn ông cao ráo đẹp trai nhưng lại kéo dài âm cuối khi nói chuyện nghe cực kỳ hút hồn. Anh cố ý giơ tay lên, giữa hai ngón tay là một hạt tròn xỏ lỗ màu trắng, anh đưa qua mặt Hàn Quang Minh rất nhanh, “Đây là thứ tôi đánh rơi trong túi của anh, thứ anh nuốt vào bụng trước ống kính lúc nãy có phải cái này không?”
“Tôi nuốt cái gì thì liên quan gì tới cậu? Dù tôi có nuốt hạt gỗ bàn tính thì đó cũng là sở thích…”
“Đợi, đợi đã…” Tạ Lam Sơn bỗng nhướng mày, anh lại đưa vật tròn màu trắng kia tới trước mặt đối phương, “Tôi chỉ có đồ bỏ sót trong túi của anh, sao anh nhận ra đó là hạt gỗ của bàn tính?”
Lần này Hàn Quang Minh mới có đủ thời gian tập trung nhìn kỹ, gã ta phát hiện thứ này vốn không phải cái hạt gỗ bàn tính trong túi mình khi nãy, hình như đây là loại hạt rời silicon để trẻ sơ sinh mài răng, và cũng không phải làm bằng gỗ.
Nụ cười của Tạ Lam Sơn chợt tắt ngúm, anh tiến lại gần nhìn Hàn Quang Minh rồi nói thật nhanh: “Vì anh đã tới hiện trường, cũng chính anh đã thay đổi ám hiệu tử vong của Anucha, bắt buộc phải lấy đi những hạt bàn tính còn sót lại. Anh sợ vân tay của Anucha còn lưu lại trên hạt gỗ đó nên chỉ có thể nuốt vào người trong tình thế cấp bách.”
Hàn Quang Minh thấy hơi luống cuống nhưng vẫn cảm thấy đây không thể coi là sơ hở quá lớn, gã thấy hai tên cảnh sát nói chuyện oang oang khi nãy vẫn đang trừng mắt nhìn mình, lại nghĩ đến câu “đám cảnh sát đần độn ở đây muốn áp đặt vu oan để phá án” của Tạ Lam Sơn thì lập tức nảy ra sáng kiến.
“Vợ ơi,” Tạ Lam Sơn vẫn cợt nhả nhưng lại nói ra một câu nghiêm túc, “nãy tôi chỉ mới nói hung thủ đã mang bằng chứng then chốt rời khỏi hiện trường, thậm chí còn chưa kịp nói chuyện về cái bàn tính, nếu vợ không có lời giải thích hợp tình hợp lý thì sợ là vợ sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất đó, chồng cũng không thể cứu vợ được đâu.”
“Vừa nãy thấy hai vị cảnh sát thảo luận vụ án ở đằng kia thì tôi cũng ù ù cạc cạc nghe được một ít, vậy nên cũng biết về chuyện bàn tính, lại thấy có thứ vốn không phải của tôi trong túi nên tôi nghi có kẻ muốn vu oan cho tôi, vậy nên đã nuốt mất trong một phút bối rối.” Hàn Quang Minh ngoan cố chống cự, sau đó nhào lên túm áo Tạ Lam Sơn, dồn hết mũi dùi vào anh, “Chưa biết chừng chính cậu muốn vu oan cho tôi để rửa sạch tội của mình thì có!”
“Lời giải thích này nghe ổn ghê nhỉ, không những thanh minh cho bản thân mà còn tìm được kẻ chịu tội thay nữa.” Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ rồi chợt ngộ ra, “Nhưng anh vốn đâu hiểu tiếng Thái?”
“Vẫn hiểu được một hai từ, một vài câu ngắn gọn…” Hàn Quang Minh ở Thái lâu như vậy thì ít nhiều cũng nói được vài từ đơn giản, gã còn thật sự nói mấy chữ bằng thứ tiếng Thái bập bẹ, sau đó quyết định không nói gì thêm nữa, chỉ nhướng mày nhìn Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn nhíu mày nhìn Hàn Quang Minh rồi nghiêm túc nói: “Anh chắc chắn họ nói về vụ án sao?”
Hàn Quang Minh tự tin: “Đúng là nói về vụ án đó. Dù sao thì lúc đó tôi cũng nghe được một tí, nhưng giờ thì quên rồi.”
Tạ Lam Sơn khẽ thở dài đi tới trước mặt Khang Tín, anh rút cây bút ghi âm từ trong túi áo của anh ta ra rồi tua ngược thời gian về thời điểm anh và Hàn Quang Minh vừa mới bước vào ngay trước mặt tất cả cảnh sát, sau đó vặn lớn âm lượng để công khai toàn bộ nội dung trò chuyện của hai cảnh sát kia.
Khang Tín và đồng nghiệp của anh ta cầm ảnh chụp hiện trường vụ án, khua khoắng cái gậy gỗ bàn tính, vẻ mặt thì hung dữ nghiêm túc, nhưng lại nói về chuyện tối nay ăn gì.
Dù Hàn Quang Minh không hiểu tiếng Thái thì cũng đã nhận ra qua nét mặt của những người ở đây, từ đầu tới giờ không có bất cứ ai nói về vụ án này.
Chỉ hung thủ từng tới hiện trường thì mới biết chuyện về hạt gỗ bàn tính, cũng sẽ tốn công tốn sức cố gắng giấu giếm sự thật này.
“Tôi đã nhét tạm thứ này vào trong túi của anh, vốn trên đó không hề có dấu vân tay của Anucha. Anh đã phi tang hết chứng cứ rồi, nhưng tình thế nguy cấp kiểu này không cho phép anh nghĩ kỹ hơn, phản ứng bản năng của anh chính là che giấu tội trạng của mình.”
Hàn Quang Minh vẫn không muốn nói chuyện mà chỉ phồng mang trợn mắt, gã ta cho rằng việc im lặng còn đỡ hơn là sụp đổ ngay lập tức.
“Có camera giám sát trên đường tới kho hàng nơi Răng Vàng bị trói, toàn bộ video ghi hình cũng đã được trích xuất, tôi đi trước anh, mà sau khi anh rời khỏi đó thì không còn ai tiến vào nữa, chỉ mình anh là có thời gian để giết Răng Vàng, cũng chỉ có mình anh tới hiện trường tử vong của Anucha, giờ thì chỉ thiếu một động cơ giết người…” Tạ Lam Sơn nhăn mày, sau đó bỗng ngẩng đầu hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp giám định quan hệ cha con.”
Hàn Quang Minh nhìn ra ngoài theo ánh mắt Tạ Lam Sơn thì thấy Thẩm Lưu Phi đã đưa Đường Tiểu Mạt và Ôn Giác tới. Có lẽ đã căn chuẩn thời gian, ba người ngày một tiến lại gần hơn, hai người trẻ tuổi hơn trong số đó đang nắm tay nhau, vừa cãi lộn vừa tươi cười suốt dọc đường.
Tầm mắt Hàn Quang Minh chỉ hướng về gương mặt của cô gái, gã ta nhận ra mắt cô nàng lấp lánh ánh sáng vô cùng xinh đẹp khi nở nụ cười.
“Không, không cần đâu…” Cuối cùng gã ta đã đầu hàng triệt để, âm thanh đau đớn gần như tuyệt vọng phát ra từ sâu trong cổ họng, “Không cần phải sắp xếp giám định đâu, tôi không muốn con bé biết đến sự tồn tại của mình.”
Ba người kia nhanh chóng đi tới, Đường Tiểu Mạt tỏ ra khó hiểu với Tạ Lam Sơn: “Gọi chúng tôi tới để thu thập bằng chứng phải không? Đi lấy khẩu cung ở đâu thế?”
Hàn Quang Minh nhìn Tạ Lam Sơn bằng ánh mắt đầy bi thương, ý rằng gã ta sẽ khai hết toàn bộ, chỉ mong anh đừng nói ra điều gã không muốn.
Chỉ có ba người đàn ông trong văn phòng của sở cảnh sát.
Một nửa ý tưởng này tới từ Thẩm Lưu Phi, y đã lường trước việc dù có phối hợp diễn một vở kịch thì Hàn Quang Minh vẫn có thể liều chết không nhận. Đường Tiểu Mạt và Ôn Giác đều được Song Saa đưa tới một căn phòng khác, y hỏi Hàn Quang Minh: “Đường Tiểu Mạt là con của anh thật?”
Hàn Quang Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, những bụi cây xanh mướt bên ngoài đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, lại giống hệt như hàm răng gã ta đang run lên không ngừng vào lúc này.
Dường như không phải là vì sợ hãi, dù sao thì cũng đã sợ quá mức rồi, chỉ còn lại một trái tim nhồi đầy tình cảm dịu dàng, cuối cùng cũng có dấu hiệu buông bỏ.
Tạ Lam Sơn cụp mắt suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh mua tranh giả của Đường Tiểu Mạt thực ra là vì muốn lén cho cô ấy tiền phải không?”
“Tôi không ngu cũng không mù, cái bức tranh được vẽ đầy khiếm khuyết cố tình đó sao đáng giá nhiều tiền vậy được?” Hàn Quang Minh nhìn Tạ Lam Sơn rồi nói tiếp bằng giọng quái gở, “Chuyện này kể ra thì dài lắm, nếu cậu có rượu thì tôi sẽ khai hết một năm một mười cho cậu nghe.”
“Đợi chút.” Thẩm Lưu Phi đã đoán được đây sẽ là một câu chuyện đau buồn nên cũng quyết định chiều lòng thông cảm cho người cha đang chìm trong phẫn nộ và bi thương này. Y xoay người ra khỏi văn phòng, không bao lâu sau thì cầm theo mấy chai bia quay lại. Cửa hàng nhỏ ở gần đây chỉ có mỗi loại bia này, cũng chẳng có dụng cụ mở nắp chai, y cho hai chai bia dốc ngược vào nhau rồi mở nắp một chai bằng lực tác động lên cái nắp chai còn lại.
Thẩm Lưu Phi khui bia cho Hàn Quang Minh đầy phong độ, sau đó lại khui tiếp một chai cho Tạ Lam Sơn.
“Cảm ơn.” Hàn Quang Minh ngửa cổ nốc một ngụm rồi tặc lưỡi với Thẩm Lưu Phi, “Bia gì thế này? Còn không ngon bằng Thanh Đảo.”
“Ô hay?” Thẩm Lưu Phi bỏ công đi một chuyến rồi quay về, rõ ràng là y đã phải chạy. Tạ Lam Sơn không hài lòng thói kén cá chọn canh của Hàn Quang Minh, anh cụng chai của mình vào tay gã ta, “Anh Tiểu Thẩm của tôi đã mất công đi mua bia rồi còn mở nắp cho anh, đừng có vênh váo lên mặt.”
Thực ra cũng không khó uống đến mức đó, Hàn Quang Minh lại uống thêm một ngụm bia, cuối cùng cũng chịu kể lại chuyện hồi đó.
“Từ đầu đến cuối tôi chưa từng kết hôn với mẹ con bé, mẹ con bé vẫn luôn đi theo tôi không danh không phận rồi sinh ra Tiểu Mạt. Về sau sự nghiệp của tôi phất lên, ai cũng biết cái giới này xung quanh toàn ong bướm, có lần tôi đã thật sự mất kiểm soát. Mẹ con bé nổi giận với tôi rồi đưa Tiểu Mạt đi mất, tôi cũng không nghĩ sẽ đuổi theo ngay lập tức. Ai mà ngờ không bao lâu sau mẹ con bé đã gặp tai nạn, đến tận lúc chết rồi vẫn không hề tới tìm tôi, chỉ nhờ người ta để lại lời nhắn rằng đã gửi Tiểu Mạt cho một họa sĩ.” Hàn Quang Minh lắc đầu rồi thở dài, “Suy cho cùng vẫn là lỗi của tôi, tính mẹ con bé quá cố chấp…”
Thẩm Lưu Phi cho gã ta đủ thời gian để hồi tưởng và hối hận xong mới hỏi: “Về sau thì sao.”
Hàn Quang Minh nói: “Sau này sự nghiệp thăng tiến, con người càng lên cao lại cảm thấy đau khổ, đêm nào cũng cầm lòng chẳng được mà nghĩ đến người thân đã mất, càng nghĩ càng đau lòng. Vậy nên tôi bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Mạt, tôi tìm con bé suốt mười năm trời, mãi đến năm ngoái mới có được ít manh mối, nhưng vẫn không dám xác định. Cũng may vụ án Lạc Thần Phú Đồ lùm xùm cả nước đều hay, tôi đọc báo thấy tin về Đường Triệu Trung thì mới biết mẹ con bé đã gửi con bé cho ông ta vào năm đó. Tôi vốn muốn làm quen rồi tiếp tục duy trì quan hệ với con bé, không ngờ chuyện của ông con bé làm nó tổn thương nên lại chạy một mình ra nước ngoài giải sầu. Một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi lại còn xinh đẹp như thế, cầm theo rất nhiều tiền bán tranh mà chạy lung tung thì quá là nguy hiểm, vậy nên tôi mới đi theo con bé.”
Tạ Lam Sơn giật mình: “Cô ấy đã đi qua nhiều nước như vậy mà anh đều đi theo? Sao thế được?”
Hàn Quang Minh bỗng nhướng mày, thịt mỡ trên mặt nở ra theo nụ cười đắc ý: “Tôi tranh thủ cơ hội mua tranh để kết bạn wechat với con bé rồi theo dõi cả weibo, làm quen với bạn bè nó, dù sao thì chỉ cần chịu bỏ tiền thì sẽ thăm dò được đường đi nước bước của nó. Cậu đừng có khinh năng lực điều tra của một người bố, không hề kém công an cảnh sát mấy cậu đâu!”
Thẩm Lưu Phi tiếp lời: “Đúng là cô ấy luôn nói với tôi rằng bản thân cảm thấy bị người ta theo dõi, vì cô ấy nói lời này khi tới Thái nên tôi vẫn luôn cho rằng người đó là Anucha, không ngờ lại là anh.”
“Là vì tôi sợ con bé không tha thứ và không chịu đón nhận tôi. Nếu biết sẽ có hôm nay thì tôi đã nói ra sự thật rồi.” Đôi mắt Hàn Quang Minh trở nên u ám như bị đớn đau phủ lên một vết bẩn ám nâu, “Sau đó tôi đi theo con bé tới Thái, thấy nó bị tên Anucha bắt chuyện ở gần quán bar, chớp mắt đã mất tăm rồi.”
“Vậy nên anh lập tức tra ra địa chỉ của Anucha, sau khi phát hiện tên đó lừa bán con gái mình thì nảy sinh ý định giết người?” Tạ Lam Sơn tỏ ra không hiểu, “Anh giàu như vậy thì hẳn là có thể chuộc Tiểu Mạt về, không đáng phải ra tay giết người.”
“Tôi vốn không định giết tên đó. Khi đó tôi đã quỳ xuống trước mặt gã, khóc lóc cầu xin gã nói cho tôi biết tung tích của Tiểu Mạt. Tôi mang theo cả đống tiền, còn nói gã ra giá nào cũng được, tôi bằng lòng tán gia bại sản để chuộc con về. Nhưng gã lại nói với tôi một cách thờ ơ rằng gã đã bán con bé rồi, bán tới một câu lạc bộ tên là Sin House. Nhưng đây cũng không phải nơi cuối cùng mà con bé phải tiếp khách, gã cũng không biết rốt cuộc con bé sẽ bị bán tới nơi nào.” Hàn Quang Minh nói đến đây thì ánh mắt lộ ra sự ác độc, gương mặt nọng thịt thật thà chất phác cũng trở nên dữ dằn, gã ta siết chặt tay rồi nói tiếp, “Thậm chí gã còn nói dù sao thì tôi cũng giàu như vậy, chẳng bằng tìm đàn bà rồi đẻ thêm một đứa, vì lúc này có khi Tiểu Mạt nhà tôi đã bị thằng bi3n thái nào chơi nát rồi…”
Không ai thấu hiểu được sự phẫn nộ của người đàn ông khi nghe thấy câu này, gã ta đã hoàn toàn không khống chế được mà vớ lấy cái gạt tàn trên bàn rồi đập thật mạnh vào sau đầu tên kia.
Tương tự, trong kho hàng nhá nhem ánh sáng, khi gã ta nhặt bức ảnh dưới đất lên, nhìn thấy cô bé mà mình bằng lòng dốc hết tình cảm đang cười tươi xán lạn trong bức ảnh, gã ta lại nghĩ đến những đau đớn phi nhân tính mà cô nàng đang phải chịu đựng.
Trong một phút giây, trăm ngàn cảm xúc từ hối hận đến phẫn nộ trộn lẫn vào nhau, gã ta không thể tha thứ cho kẻ đã mang vận rủi đến với con gái mình trước mặt, vậy nên đã bóp cổ tên này đến chết.
Bên ngoài căn phòng, những rặng mây đủ sắc màu đang bùng cháy trên bầu trời, những bụi cây thấp lùn vẫn rung rinh không dứt. Lúc này có cơn gió nhẹ lùa vào từ ngoài cửa sổ, khi lướt qua khung cửa sổ còn phát ra âm thanh như tiếng thở dài, lại giống như tiếng ngâm nga động lòng người.
Sau một khoảng dài im lặng, Hàn Quang Minh nốc cạn ngụm bia cuối cùng trong chai: “Được rồi, đó là tất cả mọi chuyện.” Gã ta nhún vai cười tự mỉa mai chính mình, “Hình như chẳng có sóng gió gì nhỉ? Chẳng phải kẻ giết người trong phim đều là tội phạm IQ cao hay sao, đâu có giống như tôi, luống qua luống cuống toàn là sơ hở, lừa một vố là tòi hết sự thật rồi.”
Thẩm Lưu Phi trầm ngâm một lát mới hỏi: “Anh không chịu kiểm tra giám định, thậm chí còn bất chấp mà thú tội là vì không có ý định nhận cô ấy sao?”
Hàn Quang Minh lắc đầu rồi cười khổ: “Chuyện đã đến nước này thì có nhận nhau còn ý nghĩa gì đâu? Con bé đã quá khổ rồi, mấy năm qua con bé đều sống rất khổ…”
Gã ta biết chuyện của họa sĩ già đó gây ra tổn thương quá lớn cho con gái mình, gã ta không nỡ lặp lại bi kịch để cô nàng phải chịu đựng nỗi đau mất mát thêm lần nữa.
Tạ Lam Sơn vẫn không chắc quyết định này của đối phương có đúng đắn hay không, anh tiến lên một bước và nói: “Anh thật sự không định nói cho cô ấy à? Anh giết người vì cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không trách anh đâu…”
Thẩm Lưu Phi kịp thời giữ chặt vai anh rồi gật đầu với Hàn Quang Minh: “Chúng tôi sẽ không nói gì hết.”
Buông được nỗi niềm lớn nhất trong lòng, Hàn Quang Minh thở dài một hơi rồi tiện thể cười cảm ơn Thẩm Lưu Phi: “Cảm ơn.”
Sau khi hoàn thành thủ tục thẩm vấn, Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt không thể chịu nổi cái nóng ngột ngạt trong sở cảnh sát nên đã chạy ra sân chờ bên Tạ Lam Sơn xong việc để đi cùng họ về khách sạn.
Dường như Đường Tiểu Mạt luôn cảm thấy hứng thú với những nơi mới mẻ, cô nàng lôi kéo Ôn Giác nhìn ngó khắp nơi, y như những con ong mật đâm đầu vào vườn hoa.
Cô nàng giống mẹ nhưng gương mặt tròn thì rõ ràng là giống cha. Trong mắt người đàn ông, con mình xinh đẹp không tỳ vết như mỹ nhân tạc nên từ ngọc, chẳng qua là hơi gầy một chút. Gã ta chợt nhớ ra trước đây cô nàng cũng thích tới những nơi mới mẻ để chơi đùa, đôi khi chạy gấp quá bị ngã thì òa lên khóc, gã ta xót hết cả ruột nhưng lại không nói gì nhiều, chỉ âm thầm thề rằng sẽ bảo vệ cô nàng cả đời, để cô có thể vùi đầu vào vòng tay mãi mãi không sụp xuống bất cứ lúc nào.
Dường như có thần giao cách cảm, Đường Tiểu Mạt đang đùa giỡn bỗng đứng thẳng người, cô nàng ngẩng đầu nhìn qua nơi Hàn Quang Minh đứng.
Ánh mắt hai người khẽ va vào nhau, Đường Tiểu Mạt giơ tay vẫy chào gã ta đầy hào sảng. Cô có ấn tượng rất tốt về người quản lý mập mạp này, cảm thấy người này chiều mình một cách vô điều kiện, hoàn toàn không hề thờ ơ và kéo kiệt như Ôn Giác vẫn dè bỉu.
Có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời này được con gái nhìn mình nở nụ cười, trái tim Hàn Quang Minh dâng trào tình cảm, gã ta cũng vội vàng giơ tay vẫy vẫy với cô nàng. Còn chưa kịp hạ tay xuống thì Đường Tiểu Mạt đã bị hấp dẫn bởi một loài thực vật kỳ lạ hiếm thấy của địa phương, cô nghiêng đầu ghé mặt hôn lên đóa hoa đó, sau đó nhao nhao lên đòi Ôn Giác chụp ảnh cho mình.
Cảm giác thất vọng chẳng nói thành lời, tay người đàn ông chợt khựng lại giữa không trung, từng ngón tay bất lực cuộn lại. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, gã ta lại mở bàn tay ra rồi nhẹ nhàng áp chặt vào cửa sổ bằng kính, như đang vuốt v e gò má của cô con gái mình yêu thương từ khoảng cách dài bằng cả năm ánh sáng, sau đó khẽ khàng lặp đi lặp lại: “Chào con, con thân yêu.”
Chào con, con thân yêu.
Sau khi tất cả những cuộc thẩm vấn cùng ngày kết thúc, Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt mới biết tin Hàn Quang Minh nhận tội.
“Quản lý của anh đâu có giống người xấu…” Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai bên cạnh mà thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở kinh ngạc mà thôi.
“Chắc là vì tôi đấy, tôi đã từng nói với anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng chết vì tiền làm mờ mắt…” Chỉ tưởng rằng người này giận dữ vì con gà đẻ trứng vàng nhà mình, Ôn Giác vừa kinh ngạc cũng vừa hốt hoảng, còn chưa kịp bày tỏ quan điểm của cậu ta về chuyện này thì đã thấy quản lý của mình đi ra.
Hàn Quang Minh bị hai cảnh sát Thái Lan một trái một phải bí mật áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn và từ từ đi về phía bọn họ.
Người đàn ông đi ngang qua đôi bạn trẻ, để tránh lộ ra bí mật với quá nhiều cảm xúc, gã ta vẫn hướng mắt về phía trước, sượt qua tình yêu thương của cả đời mình như một người xa lạ.
Bây giờ gã ta không dám nhìn cô nàng. Dù là vào thời điểm cô mới mất tích, gã ta vẫn xem đi xem lại những video của cô hồi còn nhỏ, xem đứa con gái như cái bánh nếp của mình bập bẹ gọi ba ơi, mỗi lần như thế là gã ta lại rơi vào giữa hai luồng cảm xúc tương phản mãnh liệt, hoặc là vui thích mê say, hoặc là quỳ xuống gào khóc thê thảm, hối hận đến mức không kiềm chế được mình.
Tiếc là cuối cùng vẫn không thể cầm lòng được. Gã ta bị còng hai tay, vừa đi vừa ngẩng đầu, ban đầu chỉ là hốc mắt ướt nước, nhưng khi nhận ra rằng đây chính là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong cuộc đời này, nước mắt vẫn trào ra.
Người đàn ông này bình thường vốn đã xấu xí, khi khóc thì nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau trông lại càng tệ hại. Đường Tiểu Mạt kéo tay Ôn Giác nhìn chằm chằm Hàn Quang Minh đang khóc thảm thiết hồi lâu, cho đến tận khi gã ta bị cảnh sát đưa đi, đến khi bóng lưng liêu xiêu cục mịch ấy dần biến mất khỏi tầm nhìn.
“Anh nhìn sếp Hàn kìa, anh nhìn chú ấy đi…” Đường Tiểu Mạt ghé lại nhỏ giọng nói vào tai Ôn Giác, “Chú ấy khóc xấu quá…”
Hàn Quang Minh nghiến răng dồn sức, đang giữa lúc mặt mũi đỏ bừng, hai chân ngồi run bần bật thì bỗng có người nhẹ nhàng gõ cửa nhà vệ sinh.
“Vợ ơi?” Một giọng nói cà chớn đầy ý cười vang lên ngoài cửa, “Vợ ở trong đó hả?”
Nghe là biết Tạ Lam Sơn tới, Hàn Quang Minh đã sắp trĩ tới nơi rồi mà vẫn chưa tống đồ ra ngoài được, gã ta thở hồng hộc đáp: “Làm gì đó?”
“Tôi làm mất đồ mà tìm mãi không thấy, chợt nhớ ra hình như sáng nay đã bỏ vào túi của anh…” Mùi trong WC rất khó ngửi, Tạ Lam Sơn đưa ngón tay mảnh khảnh lên che mũi rồi ra vẻ vô tội, “Chắc không phải bị anh nuốt mất rồi chứ?”
Hàn Quang Minh nghe câu này mà hết cả hồn, biết mình có thể bị lừa thì lỗ sau không khỏi căng lên, ấy vậy nhưng vẫn mạnh mồm ngụy biện: “Ai, ai nuốt đồ của cậu?!”
“Nếu anh lôi được ra thì nhớ trả tôi nhé, còn nếu anh không lôi ra được thì cũng đừng giữ ở trong.” Có chút thời gian từ lúc nuốt vào đến giờ thì sao đủ cho gã ta bài tiết, Tạ Lam Sơn phẩy phẩy tay trước mặt rồi cố ý oán trách, “Sáng anh ăn gì vậy? Sao mùi khó chịu thế?”
Anh nói xong thì xoay người thản nhiên bỏ đi.
Hàn Quang Minh đã quá mệt mỏi khi phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh lâu như thế, gã ta nhấc cái bụng phệ đứng dậy rồi kéo quần lên. Khi sửa sang lại quần áo xong rồi ra khỏi toilet, gã ta thấy bên ngoài đã giăng sẵn trận địa, Tạ Lam Sơn, Song Saa, còn có hai vị cảnh sát cầm thanh gỗ bàn tính xì xà xì xồ khi nãy đều có mặt, mấy cảnh sát Thái Lan đều đang nhíu mày nhìn gã ta, vẻ mặt nghiêm nghị làm người ta hút hồn.
Chỉ có Tạ Lam Sơn là đang cười khanh khách nhìn gã ta, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sâu đa tình, xảo quyệt và quyến rũ như hồ ly.
“Nhìn tôi như thế làm gì?” Hàn Quang Minh đã sẵn sàng nghênh chiến, dù sao thì cứ chối bay đến cùng là được, dù có định lôi gã ta đi mổ bụng thì gã cũng cứ nhất quyết khăng khăng mình thích ăn hạt gỗ bàn tính thì làm sao? Nuốt hạt gỗ bàn tính thì sẽ bị xử bắn chắc?
Tạ Lam Sơn vẫy tay chỉ lên tường rồi cười nói: “Anh nhìn này, ở đây lắp nhiều camera quá.”
Rõ ràng hành vi nuốt hạt gỗ bàn tính của gã ta khi nãy đã bị quay lại, Hàn Quang Minh cảm thấy không có gì to tát, vẫn ưỡn ngực hếch đầu đầy huênh hoang: “Thì làm sao?”
“Chẳng sao cả, người ta chỉ muốn hỏi anh một chút thôi,” Tạ Lam Sơn là một người đàn ông cao ráo đẹp trai nhưng lại kéo dài âm cuối khi nói chuyện nghe cực kỳ hút hồn. Anh cố ý giơ tay lên, giữa hai ngón tay là một hạt tròn xỏ lỗ màu trắng, anh đưa qua mặt Hàn Quang Minh rất nhanh, “Đây là thứ tôi đánh rơi trong túi của anh, thứ anh nuốt vào bụng trước ống kính lúc nãy có phải cái này không?”
“Tôi nuốt cái gì thì liên quan gì tới cậu? Dù tôi có nuốt hạt gỗ bàn tính thì đó cũng là sở thích…”
“Đợi, đợi đã…” Tạ Lam Sơn bỗng nhướng mày, anh lại đưa vật tròn màu trắng kia tới trước mặt đối phương, “Tôi chỉ có đồ bỏ sót trong túi của anh, sao anh nhận ra đó là hạt gỗ của bàn tính?”
Lần này Hàn Quang Minh mới có đủ thời gian tập trung nhìn kỹ, gã ta phát hiện thứ này vốn không phải cái hạt gỗ bàn tính trong túi mình khi nãy, hình như đây là loại hạt rời silicon để trẻ sơ sinh mài răng, và cũng không phải làm bằng gỗ.
Nụ cười của Tạ Lam Sơn chợt tắt ngúm, anh tiến lại gần nhìn Hàn Quang Minh rồi nói thật nhanh: “Vì anh đã tới hiện trường, cũng chính anh đã thay đổi ám hiệu tử vong của Anucha, bắt buộc phải lấy đi những hạt bàn tính còn sót lại. Anh sợ vân tay của Anucha còn lưu lại trên hạt gỗ đó nên chỉ có thể nuốt vào người trong tình thế cấp bách.”
Hàn Quang Minh thấy hơi luống cuống nhưng vẫn cảm thấy đây không thể coi là sơ hở quá lớn, gã thấy hai tên cảnh sát nói chuyện oang oang khi nãy vẫn đang trừng mắt nhìn mình, lại nghĩ đến câu “đám cảnh sát đần độn ở đây muốn áp đặt vu oan để phá án” của Tạ Lam Sơn thì lập tức nảy ra sáng kiến.
“Vợ ơi,” Tạ Lam Sơn vẫn cợt nhả nhưng lại nói ra một câu nghiêm túc, “nãy tôi chỉ mới nói hung thủ đã mang bằng chứng then chốt rời khỏi hiện trường, thậm chí còn chưa kịp nói chuyện về cái bàn tính, nếu vợ không có lời giải thích hợp tình hợp lý thì sợ là vợ sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất đó, chồng cũng không thể cứu vợ được đâu.”
“Vừa nãy thấy hai vị cảnh sát thảo luận vụ án ở đằng kia thì tôi cũng ù ù cạc cạc nghe được một ít, vậy nên cũng biết về chuyện bàn tính, lại thấy có thứ vốn không phải của tôi trong túi nên tôi nghi có kẻ muốn vu oan cho tôi, vậy nên đã nuốt mất trong một phút bối rối.” Hàn Quang Minh ngoan cố chống cự, sau đó nhào lên túm áo Tạ Lam Sơn, dồn hết mũi dùi vào anh, “Chưa biết chừng chính cậu muốn vu oan cho tôi để rửa sạch tội của mình thì có!”
“Lời giải thích này nghe ổn ghê nhỉ, không những thanh minh cho bản thân mà còn tìm được kẻ chịu tội thay nữa.” Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ rồi chợt ngộ ra, “Nhưng anh vốn đâu hiểu tiếng Thái?”
“Vẫn hiểu được một hai từ, một vài câu ngắn gọn…” Hàn Quang Minh ở Thái lâu như vậy thì ít nhiều cũng nói được vài từ đơn giản, gã còn thật sự nói mấy chữ bằng thứ tiếng Thái bập bẹ, sau đó quyết định không nói gì thêm nữa, chỉ nhướng mày nhìn Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn nhíu mày nhìn Hàn Quang Minh rồi nghiêm túc nói: “Anh chắc chắn họ nói về vụ án sao?”
Hàn Quang Minh tự tin: “Đúng là nói về vụ án đó. Dù sao thì lúc đó tôi cũng nghe được một tí, nhưng giờ thì quên rồi.”
Tạ Lam Sơn khẽ thở dài đi tới trước mặt Khang Tín, anh rút cây bút ghi âm từ trong túi áo của anh ta ra rồi tua ngược thời gian về thời điểm anh và Hàn Quang Minh vừa mới bước vào ngay trước mặt tất cả cảnh sát, sau đó vặn lớn âm lượng để công khai toàn bộ nội dung trò chuyện của hai cảnh sát kia.
Khang Tín và đồng nghiệp của anh ta cầm ảnh chụp hiện trường vụ án, khua khoắng cái gậy gỗ bàn tính, vẻ mặt thì hung dữ nghiêm túc, nhưng lại nói về chuyện tối nay ăn gì.
Dù Hàn Quang Minh không hiểu tiếng Thái thì cũng đã nhận ra qua nét mặt của những người ở đây, từ đầu tới giờ không có bất cứ ai nói về vụ án này.
Chỉ hung thủ từng tới hiện trường thì mới biết chuyện về hạt gỗ bàn tính, cũng sẽ tốn công tốn sức cố gắng giấu giếm sự thật này.
“Tôi đã nhét tạm thứ này vào trong túi của anh, vốn trên đó không hề có dấu vân tay của Anucha. Anh đã phi tang hết chứng cứ rồi, nhưng tình thế nguy cấp kiểu này không cho phép anh nghĩ kỹ hơn, phản ứng bản năng của anh chính là che giấu tội trạng của mình.”
Hàn Quang Minh vẫn không muốn nói chuyện mà chỉ phồng mang trợn mắt, gã ta cho rằng việc im lặng còn đỡ hơn là sụp đổ ngay lập tức.
“Có camera giám sát trên đường tới kho hàng nơi Răng Vàng bị trói, toàn bộ video ghi hình cũng đã được trích xuất, tôi đi trước anh, mà sau khi anh rời khỏi đó thì không còn ai tiến vào nữa, chỉ mình anh là có thời gian để giết Răng Vàng, cũng chỉ có mình anh tới hiện trường tử vong của Anucha, giờ thì chỉ thiếu một động cơ giết người…” Tạ Lam Sơn nhăn mày, sau đó bỗng ngẩng đầu hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp giám định quan hệ cha con.”
Hàn Quang Minh nhìn ra ngoài theo ánh mắt Tạ Lam Sơn thì thấy Thẩm Lưu Phi đã đưa Đường Tiểu Mạt và Ôn Giác tới. Có lẽ đã căn chuẩn thời gian, ba người ngày một tiến lại gần hơn, hai người trẻ tuổi hơn trong số đó đang nắm tay nhau, vừa cãi lộn vừa tươi cười suốt dọc đường.
Tầm mắt Hàn Quang Minh chỉ hướng về gương mặt của cô gái, gã ta nhận ra mắt cô nàng lấp lánh ánh sáng vô cùng xinh đẹp khi nở nụ cười.
“Không, không cần đâu…” Cuối cùng gã ta đã đầu hàng triệt để, âm thanh đau đớn gần như tuyệt vọng phát ra từ sâu trong cổ họng, “Không cần phải sắp xếp giám định đâu, tôi không muốn con bé biết đến sự tồn tại của mình.”
Ba người kia nhanh chóng đi tới, Đường Tiểu Mạt tỏ ra khó hiểu với Tạ Lam Sơn: “Gọi chúng tôi tới để thu thập bằng chứng phải không? Đi lấy khẩu cung ở đâu thế?”
Hàn Quang Minh nhìn Tạ Lam Sơn bằng ánh mắt đầy bi thương, ý rằng gã ta sẽ khai hết toàn bộ, chỉ mong anh đừng nói ra điều gã không muốn.
Chỉ có ba người đàn ông trong văn phòng của sở cảnh sát.
Một nửa ý tưởng này tới từ Thẩm Lưu Phi, y đã lường trước việc dù có phối hợp diễn một vở kịch thì Hàn Quang Minh vẫn có thể liều chết không nhận. Đường Tiểu Mạt và Ôn Giác đều được Song Saa đưa tới một căn phòng khác, y hỏi Hàn Quang Minh: “Đường Tiểu Mạt là con của anh thật?”
Hàn Quang Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, những bụi cây xanh mướt bên ngoài đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, lại giống hệt như hàm răng gã ta đang run lên không ngừng vào lúc này.
Dường như không phải là vì sợ hãi, dù sao thì cũng đã sợ quá mức rồi, chỉ còn lại một trái tim nhồi đầy tình cảm dịu dàng, cuối cùng cũng có dấu hiệu buông bỏ.
Tạ Lam Sơn cụp mắt suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh mua tranh giả của Đường Tiểu Mạt thực ra là vì muốn lén cho cô ấy tiền phải không?”
“Tôi không ngu cũng không mù, cái bức tranh được vẽ đầy khiếm khuyết cố tình đó sao đáng giá nhiều tiền vậy được?” Hàn Quang Minh nhìn Tạ Lam Sơn rồi nói tiếp bằng giọng quái gở, “Chuyện này kể ra thì dài lắm, nếu cậu có rượu thì tôi sẽ khai hết một năm một mười cho cậu nghe.”
“Đợi chút.” Thẩm Lưu Phi đã đoán được đây sẽ là một câu chuyện đau buồn nên cũng quyết định chiều lòng thông cảm cho người cha đang chìm trong phẫn nộ và bi thương này. Y xoay người ra khỏi văn phòng, không bao lâu sau thì cầm theo mấy chai bia quay lại. Cửa hàng nhỏ ở gần đây chỉ có mỗi loại bia này, cũng chẳng có dụng cụ mở nắp chai, y cho hai chai bia dốc ngược vào nhau rồi mở nắp một chai bằng lực tác động lên cái nắp chai còn lại.
Thẩm Lưu Phi khui bia cho Hàn Quang Minh đầy phong độ, sau đó lại khui tiếp một chai cho Tạ Lam Sơn.
“Cảm ơn.” Hàn Quang Minh ngửa cổ nốc một ngụm rồi tặc lưỡi với Thẩm Lưu Phi, “Bia gì thế này? Còn không ngon bằng Thanh Đảo.”
“Ô hay?” Thẩm Lưu Phi bỏ công đi một chuyến rồi quay về, rõ ràng là y đã phải chạy. Tạ Lam Sơn không hài lòng thói kén cá chọn canh của Hàn Quang Minh, anh cụng chai của mình vào tay gã ta, “Anh Tiểu Thẩm của tôi đã mất công đi mua bia rồi còn mở nắp cho anh, đừng có vênh váo lên mặt.”
Thực ra cũng không khó uống đến mức đó, Hàn Quang Minh lại uống thêm một ngụm bia, cuối cùng cũng chịu kể lại chuyện hồi đó.
“Từ đầu đến cuối tôi chưa từng kết hôn với mẹ con bé, mẹ con bé vẫn luôn đi theo tôi không danh không phận rồi sinh ra Tiểu Mạt. Về sau sự nghiệp của tôi phất lên, ai cũng biết cái giới này xung quanh toàn ong bướm, có lần tôi đã thật sự mất kiểm soát. Mẹ con bé nổi giận với tôi rồi đưa Tiểu Mạt đi mất, tôi cũng không nghĩ sẽ đuổi theo ngay lập tức. Ai mà ngờ không bao lâu sau mẹ con bé đã gặp tai nạn, đến tận lúc chết rồi vẫn không hề tới tìm tôi, chỉ nhờ người ta để lại lời nhắn rằng đã gửi Tiểu Mạt cho một họa sĩ.” Hàn Quang Minh lắc đầu rồi thở dài, “Suy cho cùng vẫn là lỗi của tôi, tính mẹ con bé quá cố chấp…”
Thẩm Lưu Phi cho gã ta đủ thời gian để hồi tưởng và hối hận xong mới hỏi: “Về sau thì sao.”
Hàn Quang Minh nói: “Sau này sự nghiệp thăng tiến, con người càng lên cao lại cảm thấy đau khổ, đêm nào cũng cầm lòng chẳng được mà nghĩ đến người thân đã mất, càng nghĩ càng đau lòng. Vậy nên tôi bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Mạt, tôi tìm con bé suốt mười năm trời, mãi đến năm ngoái mới có được ít manh mối, nhưng vẫn không dám xác định. Cũng may vụ án Lạc Thần Phú Đồ lùm xùm cả nước đều hay, tôi đọc báo thấy tin về Đường Triệu Trung thì mới biết mẹ con bé đã gửi con bé cho ông ta vào năm đó. Tôi vốn muốn làm quen rồi tiếp tục duy trì quan hệ với con bé, không ngờ chuyện của ông con bé làm nó tổn thương nên lại chạy một mình ra nước ngoài giải sầu. Một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi lại còn xinh đẹp như thế, cầm theo rất nhiều tiền bán tranh mà chạy lung tung thì quá là nguy hiểm, vậy nên tôi mới đi theo con bé.”
Tạ Lam Sơn giật mình: “Cô ấy đã đi qua nhiều nước như vậy mà anh đều đi theo? Sao thế được?”
Hàn Quang Minh bỗng nhướng mày, thịt mỡ trên mặt nở ra theo nụ cười đắc ý: “Tôi tranh thủ cơ hội mua tranh để kết bạn wechat với con bé rồi theo dõi cả weibo, làm quen với bạn bè nó, dù sao thì chỉ cần chịu bỏ tiền thì sẽ thăm dò được đường đi nước bước của nó. Cậu đừng có khinh năng lực điều tra của một người bố, không hề kém công an cảnh sát mấy cậu đâu!”
Thẩm Lưu Phi tiếp lời: “Đúng là cô ấy luôn nói với tôi rằng bản thân cảm thấy bị người ta theo dõi, vì cô ấy nói lời này khi tới Thái nên tôi vẫn luôn cho rằng người đó là Anucha, không ngờ lại là anh.”
“Là vì tôi sợ con bé không tha thứ và không chịu đón nhận tôi. Nếu biết sẽ có hôm nay thì tôi đã nói ra sự thật rồi.” Đôi mắt Hàn Quang Minh trở nên u ám như bị đớn đau phủ lên một vết bẩn ám nâu, “Sau đó tôi đi theo con bé tới Thái, thấy nó bị tên Anucha bắt chuyện ở gần quán bar, chớp mắt đã mất tăm rồi.”
“Vậy nên anh lập tức tra ra địa chỉ của Anucha, sau khi phát hiện tên đó lừa bán con gái mình thì nảy sinh ý định giết người?” Tạ Lam Sơn tỏ ra không hiểu, “Anh giàu như vậy thì hẳn là có thể chuộc Tiểu Mạt về, không đáng phải ra tay giết người.”
“Tôi vốn không định giết tên đó. Khi đó tôi đã quỳ xuống trước mặt gã, khóc lóc cầu xin gã nói cho tôi biết tung tích của Tiểu Mạt. Tôi mang theo cả đống tiền, còn nói gã ra giá nào cũng được, tôi bằng lòng tán gia bại sản để chuộc con về. Nhưng gã lại nói với tôi một cách thờ ơ rằng gã đã bán con bé rồi, bán tới một câu lạc bộ tên là Sin House. Nhưng đây cũng không phải nơi cuối cùng mà con bé phải tiếp khách, gã cũng không biết rốt cuộc con bé sẽ bị bán tới nơi nào.” Hàn Quang Minh nói đến đây thì ánh mắt lộ ra sự ác độc, gương mặt nọng thịt thật thà chất phác cũng trở nên dữ dằn, gã ta siết chặt tay rồi nói tiếp, “Thậm chí gã còn nói dù sao thì tôi cũng giàu như vậy, chẳng bằng tìm đàn bà rồi đẻ thêm một đứa, vì lúc này có khi Tiểu Mạt nhà tôi đã bị thằng bi3n thái nào chơi nát rồi…”
Không ai thấu hiểu được sự phẫn nộ của người đàn ông khi nghe thấy câu này, gã ta đã hoàn toàn không khống chế được mà vớ lấy cái gạt tàn trên bàn rồi đập thật mạnh vào sau đầu tên kia.
Tương tự, trong kho hàng nhá nhem ánh sáng, khi gã ta nhặt bức ảnh dưới đất lên, nhìn thấy cô bé mà mình bằng lòng dốc hết tình cảm đang cười tươi xán lạn trong bức ảnh, gã ta lại nghĩ đến những đau đớn phi nhân tính mà cô nàng đang phải chịu đựng.
Trong một phút giây, trăm ngàn cảm xúc từ hối hận đến phẫn nộ trộn lẫn vào nhau, gã ta không thể tha thứ cho kẻ đã mang vận rủi đến với con gái mình trước mặt, vậy nên đã bóp cổ tên này đến chết.
Bên ngoài căn phòng, những rặng mây đủ sắc màu đang bùng cháy trên bầu trời, những bụi cây thấp lùn vẫn rung rinh không dứt. Lúc này có cơn gió nhẹ lùa vào từ ngoài cửa sổ, khi lướt qua khung cửa sổ còn phát ra âm thanh như tiếng thở dài, lại giống như tiếng ngâm nga động lòng người.
Sau một khoảng dài im lặng, Hàn Quang Minh nốc cạn ngụm bia cuối cùng trong chai: “Được rồi, đó là tất cả mọi chuyện.” Gã ta nhún vai cười tự mỉa mai chính mình, “Hình như chẳng có sóng gió gì nhỉ? Chẳng phải kẻ giết người trong phim đều là tội phạm IQ cao hay sao, đâu có giống như tôi, luống qua luống cuống toàn là sơ hở, lừa một vố là tòi hết sự thật rồi.”
Thẩm Lưu Phi trầm ngâm một lát mới hỏi: “Anh không chịu kiểm tra giám định, thậm chí còn bất chấp mà thú tội là vì không có ý định nhận cô ấy sao?”
Hàn Quang Minh lắc đầu rồi cười khổ: “Chuyện đã đến nước này thì có nhận nhau còn ý nghĩa gì đâu? Con bé đã quá khổ rồi, mấy năm qua con bé đều sống rất khổ…”
Gã ta biết chuyện của họa sĩ già đó gây ra tổn thương quá lớn cho con gái mình, gã ta không nỡ lặp lại bi kịch để cô nàng phải chịu đựng nỗi đau mất mát thêm lần nữa.
Tạ Lam Sơn vẫn không chắc quyết định này của đối phương có đúng đắn hay không, anh tiến lên một bước và nói: “Anh thật sự không định nói cho cô ấy à? Anh giết người vì cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không trách anh đâu…”
Thẩm Lưu Phi kịp thời giữ chặt vai anh rồi gật đầu với Hàn Quang Minh: “Chúng tôi sẽ không nói gì hết.”
Buông được nỗi niềm lớn nhất trong lòng, Hàn Quang Minh thở dài một hơi rồi tiện thể cười cảm ơn Thẩm Lưu Phi: “Cảm ơn.”
Sau khi hoàn thành thủ tục thẩm vấn, Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt không thể chịu nổi cái nóng ngột ngạt trong sở cảnh sát nên đã chạy ra sân chờ bên Tạ Lam Sơn xong việc để đi cùng họ về khách sạn.
Dường như Đường Tiểu Mạt luôn cảm thấy hứng thú với những nơi mới mẻ, cô nàng lôi kéo Ôn Giác nhìn ngó khắp nơi, y như những con ong mật đâm đầu vào vườn hoa.
Cô nàng giống mẹ nhưng gương mặt tròn thì rõ ràng là giống cha. Trong mắt người đàn ông, con mình xinh đẹp không tỳ vết như mỹ nhân tạc nên từ ngọc, chẳng qua là hơi gầy một chút. Gã ta chợt nhớ ra trước đây cô nàng cũng thích tới những nơi mới mẻ để chơi đùa, đôi khi chạy gấp quá bị ngã thì òa lên khóc, gã ta xót hết cả ruột nhưng lại không nói gì nhiều, chỉ âm thầm thề rằng sẽ bảo vệ cô nàng cả đời, để cô có thể vùi đầu vào vòng tay mãi mãi không sụp xuống bất cứ lúc nào.
Dường như có thần giao cách cảm, Đường Tiểu Mạt đang đùa giỡn bỗng đứng thẳng người, cô nàng ngẩng đầu nhìn qua nơi Hàn Quang Minh đứng.
Ánh mắt hai người khẽ va vào nhau, Đường Tiểu Mạt giơ tay vẫy chào gã ta đầy hào sảng. Cô có ấn tượng rất tốt về người quản lý mập mạp này, cảm thấy người này chiều mình một cách vô điều kiện, hoàn toàn không hề thờ ơ và kéo kiệt như Ôn Giác vẫn dè bỉu.
Có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời này được con gái nhìn mình nở nụ cười, trái tim Hàn Quang Minh dâng trào tình cảm, gã ta cũng vội vàng giơ tay vẫy vẫy với cô nàng. Còn chưa kịp hạ tay xuống thì Đường Tiểu Mạt đã bị hấp dẫn bởi một loài thực vật kỳ lạ hiếm thấy của địa phương, cô nghiêng đầu ghé mặt hôn lên đóa hoa đó, sau đó nhao nhao lên đòi Ôn Giác chụp ảnh cho mình.
Cảm giác thất vọng chẳng nói thành lời, tay người đàn ông chợt khựng lại giữa không trung, từng ngón tay bất lực cuộn lại. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, gã ta lại mở bàn tay ra rồi nhẹ nhàng áp chặt vào cửa sổ bằng kính, như đang vuốt v e gò má của cô con gái mình yêu thương từ khoảng cách dài bằng cả năm ánh sáng, sau đó khẽ khàng lặp đi lặp lại: “Chào con, con thân yêu.”
Chào con, con thân yêu.
Sau khi tất cả những cuộc thẩm vấn cùng ngày kết thúc, Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt mới biết tin Hàn Quang Minh nhận tội.
“Quản lý của anh đâu có giống người xấu…” Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai bên cạnh mà thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở kinh ngạc mà thôi.
“Chắc là vì tôi đấy, tôi đã từng nói với anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng chết vì tiền làm mờ mắt…” Chỉ tưởng rằng người này giận dữ vì con gà đẻ trứng vàng nhà mình, Ôn Giác vừa kinh ngạc cũng vừa hốt hoảng, còn chưa kịp bày tỏ quan điểm của cậu ta về chuyện này thì đã thấy quản lý của mình đi ra.
Hàn Quang Minh bị hai cảnh sát Thái Lan một trái một phải bí mật áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn và từ từ đi về phía bọn họ.
Người đàn ông đi ngang qua đôi bạn trẻ, để tránh lộ ra bí mật với quá nhiều cảm xúc, gã ta vẫn hướng mắt về phía trước, sượt qua tình yêu thương của cả đời mình như một người xa lạ.
Bây giờ gã ta không dám nhìn cô nàng. Dù là vào thời điểm cô mới mất tích, gã ta vẫn xem đi xem lại những video của cô hồi còn nhỏ, xem đứa con gái như cái bánh nếp của mình bập bẹ gọi ba ơi, mỗi lần như thế là gã ta lại rơi vào giữa hai luồng cảm xúc tương phản mãnh liệt, hoặc là vui thích mê say, hoặc là quỳ xuống gào khóc thê thảm, hối hận đến mức không kiềm chế được mình.
Tiếc là cuối cùng vẫn không thể cầm lòng được. Gã ta bị còng hai tay, vừa đi vừa ngẩng đầu, ban đầu chỉ là hốc mắt ướt nước, nhưng khi nhận ra rằng đây chính là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong cuộc đời này, nước mắt vẫn trào ra.
Người đàn ông này bình thường vốn đã xấu xí, khi khóc thì nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau trông lại càng tệ hại. Đường Tiểu Mạt kéo tay Ôn Giác nhìn chằm chằm Hàn Quang Minh đang khóc thảm thiết hồi lâu, cho đến tận khi gã ta bị cảnh sát đưa đi, đến khi bóng lưng liêu xiêu cục mịch ấy dần biến mất khỏi tầm nhìn.
“Anh nhìn sếp Hàn kìa, anh nhìn chú ấy đi…” Đường Tiểu Mạt ghé lại nhỏ giọng nói vào tai Ôn Giác, “Chú ấy khóc xấu quá…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.