Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 97: Cậu ấy không rảnh
Cẩm Hạ Mạt
09/06/2021
Trước thềm tòa nhà giảng dạy rộng rãi của Trường Trung học số 7, hai
nhân vật phong vân của trường đứng đối mặt nhau, à không, tính cả Phàm
Nhất Hàng – học sinh vừa chuyển đến đã nổi tiếng, cũng coi như ba nhân
vật phong vân tụ lại một chỗ.
Mấy học sinh cố tình đi chầm chậm lại hóng chuyện, nhưng cũng không dám ngang nhiên ngó hẳn sang bên này.
Vừa chớm hạ, khuôn viên trường vẫn khá mát mẻ. Khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng, nếu xét từng nét ngũ quan một thì đều là kiểu sạch sẽ, dịu dàng, thiếu niên tỏa nắng, mỗi nét đều rất nổi bật, nhưng cũng không hiểu tại sao khi ghép vào với nhau lại thành kiểu hờ hững xen sắc bén, cậu lại còn rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thành ra khí chất tỏa ra vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo.
Cậu thản nhiên đứng ở đó, tay hơi siết chặt lấy dây cặp sách, ánh mắt hờ hững như vô ý lại như cố tình liếc cái vị khách không mời mà đến – Trầm Mộ Thành.
Trầm Mộ Thành cố ý không thèm để ý đến Phàm Nhất Hàng đang đứng cạnh La Vi Vi, bước tới chỗ La Vi Vi đến lúc chỉ còn cách có nửa mét mới dừng lại, đôi mắt đào hoa không kiềm được mà cong lên:
"Cứ gọi cô là phải có việc sao? Vi Vi học muội?"
Rõ ràng cũng chỉ là một từ ngữ xưng hô mà thôi, nhưng từ miệng cái tên Trầm Mộ Thành dở hơi vô tình nói ra, đúng là lả lơi vừa khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
La Vi Vi không thích cái cảm giác này, nhất là lúc Trầm Mộ Thành như có như không nhìn cô, thật là làm cô nuốt không trôi mà. Đã thế, xung quanh có nhiều người như vậy, rồi lại truyền ra mấy cái tin đồn gì mà "La Vi Vi dụ dỗ Trầm Mộ Thành gì đó".
Mặc dù cô nói không để ý người khác nói sau lưng mấy chuyện vớ vẩn, nhưng cô cũng là con gái, mấy cái chuyện này bị lôi ra nói xấu này kia cô vẫn cảm thấy khó chịu chứ.
La Vi Vi haha cười gượng: "Dĩ nhiên là không sao, nhưng mà cũng sắp vào lớp rồi, nếu không có chuyện gì, vậy tôi vào lớp trước đây."
"Đừng, còn sớm mà." Trầm Mộ Thành mở miệng: "Thứ bảy tuần này sinh nhật tôi, cô có thể đến dự được không?
La Vi Vi thích nhất là mấy cuộc tụ tập, nhưng đối phương lại là Trầm Mộ Thành cũng không thân quen gì, cô hơi do dự, liền uyển chuyển từ chối:
"Vậy chúc trước anh sinh nhật vui vẻ nhé, thứ bảy này tôi có việc mất rồi. Thật ngại quá!"
Cô cứ tưởng cuộc trò chuyện này đến đây là xong, nhưng Trầm Mộ Thành lại cố tình không muốn hiểu ý từ chối của cô, hỏi: "Thứ bảy có thể bận chuyện gì chứ? Cô nhiều bài tập lắm sao?"
Anh ta cố nhấn vào hai chữ "bài tập", La Vi Vi trừng mắt, mày nhíu lại: "Không phải là có nhiều bài tập! Tôi... tôi chỉ là có ít việc."
Nếu như Phàm Nhất Hàng biết hôm thứ Bảy đó cô còn trộm quay lại trường lấy bài tập, cậu ấy sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, nếu như để các bạn khác biết nữa, thì cô nên vứt thể diện đi đâu cơ chứ?
La Vi Vi nháy mắt một cái, ý bảo Trầm Mộ Thành đừng nói nữa.
Trầm Mộ Thành nhướng mày, anh ta bắt được thóp của La Vi Vi, cô gái này vừa thông minh cũng vừa ngốc nghếch, mỗi một động tác của cô đều như cào nhẹ lên tim anh:
"Vậy thứ bảy cô dành ra chút thời gian có được không?" Trầm Mộ Thành nói.
La Vi Vi đành cam chịu số phận, nhắm mắt lại: "Tôi..."
"Cậu ấy không rảnh."
La Vi Vi vừa mới mở miệng, Phàm Nhất Hàng đứng bên cạnh liền tiến lên một bước, chặn họng cô.
La Vi Vi kinh ngạc quay đầu, trong khi đó, Trầm Mộ Thành dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Phàm Nhất Hàng.
Cũng không biết sao, rõ ràng trông hai người đều là vẻ mặt ôn hòa bình thản, nhưng La Vi Vi lại cảm nhận được như có một luồng khí nóng bốc lên xung quanh vậy.
Hai người này... có ân oán gì à?
"Cô ấy có thời gian hay không, sao cậu biết được? Đúng không bạn học này?" Trầm Mộ Thành nhướng mày, ánh mắt không có ý tốt đẹp gì.
Phàm Nhất Hàng không nghe thấy, làm như thật sự không nghe thấy lời của Trầm Mộ Thành, không mặn không nhạt lặp lại lần nữa: "Cậu ấy không rảnh."
Trầm Mộ Thành nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng, cảm thấy mình như đang tự đánh vào bông vậy, có đánh xuống cũng không được gì, mà anh ta rất không thích cái cảm giác này.
Trầm Mộ Thành dứt khoát không quan tâm đến cậu, mắt nhìn về phía La Vi Vi: "Thứ bảy cô bận, là bận chuyện gì vậy?"
La Vi Vi đảo mắt quanh co, hơi xấu hổ, cũng không hiểu nổi bây giờ đang xảy ra chuyện gì nữa.
Cô quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng bên cạnh, Phàm Nhất Hàng cũng đang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang ẩn chứa cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến cho cô tự dưng cảm thấy chột dạ đầy khó hiểu.
La Vi Vi nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: "Thứ sáu... tôi không rảnh sao?"
Phàm Nhất Hàng cụp mắt liếc nhìn cô, nói: "Thứ bảy tuần này cậu phải... tới nhà tôi làm bài..."
La Vi Vi không chờ Phàm Nhất Hàng nói xong đã vội đưa tay bịt miệng cậu lại.
Cô nhớ ra rồi! Thứ bảy cô phải theo thỏa thuận tới nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập, trước đây tới nhà họ Phàm là vì "888", nhưng hiện tại là vì cô đồng ý với ông nội Phàm sẽ khiến cho Phàm Nhất Hàng vui vẻ trở lại.
Nhưng cả hai nguyên nhân để đến nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập cô đều không thể nói ra, lý do thứ nhất thì xấu mặt, lý do thứ hai thì phải tuyệt đối giữ bí mật.
La Vi Vi cau mày như cảnh cáo, hung dữ trừng mắt nhìn Phàm Nhất Hàng, vừa dùng ánh mắt vừa dùng động tác trực tiếp khiến cậu im miệng.
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhẽ nhúc nhích, biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn gần một chút lại thấy hai tai cậu đỏ ửng lên. Cậu vốn đã trắng, mặt mà đỏ là có thể thấy rõ cả mạch máu nổi cả lên.
Đám người xung quanh làm như lén lút nhưng thực ra là công khai hóng hớt.
Mẹ nó!
Nhận ra tầm mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên người Phàm Nhất Hàng, La Vi Vi thầm mắng trong lòng.
La Vi Vi tìm cách gỡ bỏ cái tình huống khó xử này, quàng tay qua cổ Phàm Nhất Hàng, ấn đầu cậu xuống dưới cánh tay mình, làm cậu phải cúi xuống.
Cô cũng hay làm mấy hành động kiểu này với đám Tống Ninh Viễn, ấn đầu bọn họ xuống, rồi đá mông một cái, nhưng mà đối tượng ở đây là Phàm Nhất Hàng... Cuối cùng cô vẫn không dám làm.
"À tôi với tên tiểu đệ này hôm đó có lịch rồi, mà hôm đó cũng là sinh nhật anh, nên nếu được tôi cố gắng bớt ra chút thời gian đến nhé. Tôi đi trước đây." La Vi Vi nói xong, buông cánh tay đang choàng cổ Phàm Nhất Hàng ra, rồi nghênh ngang đi về phía tòa nhà học với vẻ mặt hết sức thoải mái, khiến cho người ta không thể suy đoán linh tinh về mối quan hệ của cô với Phàm Nhất Hàng được.
Mặc dù cái đám người xung quanh không có hiểu lầm gì, nhưng Trầm Mộ Thành vẫn nhìn Phàm Nhất Hàng đang đứng đơ người sờ sờ cổ mình với ánh mắt hết sức nguy hiểm.
Vành tai của Phàm Nhất Hàng như thể mới đụng phải bỏng, cậu chưa từng tiếp xúc với bạn khác giới như thế này, ngày hôm phát hiện hóa ra "thư tình" không phải là thư tình mà cậu nghĩ, cảm xúc dâng trào nên mới ép La Vi Vi vào tường thôi.
Nhưng mà ngày hôm đó, cũng coi như cậu chưa đụng gì vào cô.
Phàm Nhất Hàng ổn định lại tinh thần, đang định đuổi theo cô, đột nhiên vang lên giọng của Trầm Mộ Thành ở phía sau: "Phàm Nhất Hàng phải không?"
Bước chân Phàm Nhất Hàng chậm lại, điềm nhiên quay đầu nhìn Trầm Mộ Thành đầy thờ ơ. Tìm truyện hay tại _ TRÙMTRUYỆ N. ne t _
"Cậu thật là thú vị." Trầm Mộ Thành cong khóe môi: "Làm quen đi? Tôi là Trầm Mộ Thành, gọi A Thành là được rồi."
Phàm Nhất Hàng nhìn bàn tay đang duỗi ra của Trầm Mộ Thành, bỗng nhận ra cơ bắp ẩn hiện trên cánh tay anh ta.
Tầm mắt cậu dừng lại trên cánh tay anh ta khoảng hai giây, đáy mắt cậu trào dâng một cảm xúc kín đáo, nhưng cậu cũng không hiểu nổi rốt cuộc phải gọi tên cảm xúc này thế nào. Đã lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được gì ngoại trừ nỗi đau.
Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ phun ra ba chữ: "Không cần đâu."
*lời của dịch giả: sao tui cứ cảm thấy hai chàng trai lày có mùi mờ ám*
Mấy học sinh cố tình đi chầm chậm lại hóng chuyện, nhưng cũng không dám ngang nhiên ngó hẳn sang bên này.
Vừa chớm hạ, khuôn viên trường vẫn khá mát mẻ. Khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng, nếu xét từng nét ngũ quan một thì đều là kiểu sạch sẽ, dịu dàng, thiếu niên tỏa nắng, mỗi nét đều rất nổi bật, nhưng cũng không hiểu tại sao khi ghép vào với nhau lại thành kiểu hờ hững xen sắc bén, cậu lại còn rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thành ra khí chất tỏa ra vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo.
Cậu thản nhiên đứng ở đó, tay hơi siết chặt lấy dây cặp sách, ánh mắt hờ hững như vô ý lại như cố tình liếc cái vị khách không mời mà đến – Trầm Mộ Thành.
Trầm Mộ Thành cố ý không thèm để ý đến Phàm Nhất Hàng đang đứng cạnh La Vi Vi, bước tới chỗ La Vi Vi đến lúc chỉ còn cách có nửa mét mới dừng lại, đôi mắt đào hoa không kiềm được mà cong lên:
"Cứ gọi cô là phải có việc sao? Vi Vi học muội?"
Rõ ràng cũng chỉ là một từ ngữ xưng hô mà thôi, nhưng từ miệng cái tên Trầm Mộ Thành dở hơi vô tình nói ra, đúng là lả lơi vừa khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
La Vi Vi không thích cái cảm giác này, nhất là lúc Trầm Mộ Thành như có như không nhìn cô, thật là làm cô nuốt không trôi mà. Đã thế, xung quanh có nhiều người như vậy, rồi lại truyền ra mấy cái tin đồn gì mà "La Vi Vi dụ dỗ Trầm Mộ Thành gì đó".
Mặc dù cô nói không để ý người khác nói sau lưng mấy chuyện vớ vẩn, nhưng cô cũng là con gái, mấy cái chuyện này bị lôi ra nói xấu này kia cô vẫn cảm thấy khó chịu chứ.
La Vi Vi haha cười gượng: "Dĩ nhiên là không sao, nhưng mà cũng sắp vào lớp rồi, nếu không có chuyện gì, vậy tôi vào lớp trước đây."
"Đừng, còn sớm mà." Trầm Mộ Thành mở miệng: "Thứ bảy tuần này sinh nhật tôi, cô có thể đến dự được không?
La Vi Vi thích nhất là mấy cuộc tụ tập, nhưng đối phương lại là Trầm Mộ Thành cũng không thân quen gì, cô hơi do dự, liền uyển chuyển từ chối:
"Vậy chúc trước anh sinh nhật vui vẻ nhé, thứ bảy này tôi có việc mất rồi. Thật ngại quá!"
Cô cứ tưởng cuộc trò chuyện này đến đây là xong, nhưng Trầm Mộ Thành lại cố tình không muốn hiểu ý từ chối của cô, hỏi: "Thứ bảy có thể bận chuyện gì chứ? Cô nhiều bài tập lắm sao?"
Anh ta cố nhấn vào hai chữ "bài tập", La Vi Vi trừng mắt, mày nhíu lại: "Không phải là có nhiều bài tập! Tôi... tôi chỉ là có ít việc."
Nếu như Phàm Nhất Hàng biết hôm thứ Bảy đó cô còn trộm quay lại trường lấy bài tập, cậu ấy sẽ nghĩ gì? Hơn nữa, nếu như để các bạn khác biết nữa, thì cô nên vứt thể diện đi đâu cơ chứ?
La Vi Vi nháy mắt một cái, ý bảo Trầm Mộ Thành đừng nói nữa.
Trầm Mộ Thành nhướng mày, anh ta bắt được thóp của La Vi Vi, cô gái này vừa thông minh cũng vừa ngốc nghếch, mỗi một động tác của cô đều như cào nhẹ lên tim anh:
"Vậy thứ bảy cô dành ra chút thời gian có được không?" Trầm Mộ Thành nói.
La Vi Vi đành cam chịu số phận, nhắm mắt lại: "Tôi..."
"Cậu ấy không rảnh."
La Vi Vi vừa mới mở miệng, Phàm Nhất Hàng đứng bên cạnh liền tiến lên một bước, chặn họng cô.
La Vi Vi kinh ngạc quay đầu, trong khi đó, Trầm Mộ Thành dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Phàm Nhất Hàng.
Cũng không biết sao, rõ ràng trông hai người đều là vẻ mặt ôn hòa bình thản, nhưng La Vi Vi lại cảm nhận được như có một luồng khí nóng bốc lên xung quanh vậy.
Hai người này... có ân oán gì à?
"Cô ấy có thời gian hay không, sao cậu biết được? Đúng không bạn học này?" Trầm Mộ Thành nhướng mày, ánh mắt không có ý tốt đẹp gì.
Phàm Nhất Hàng không nghe thấy, làm như thật sự không nghe thấy lời của Trầm Mộ Thành, không mặn không nhạt lặp lại lần nữa: "Cậu ấy không rảnh."
Trầm Mộ Thành nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng, cảm thấy mình như đang tự đánh vào bông vậy, có đánh xuống cũng không được gì, mà anh ta rất không thích cái cảm giác này.
Trầm Mộ Thành dứt khoát không quan tâm đến cậu, mắt nhìn về phía La Vi Vi: "Thứ bảy cô bận, là bận chuyện gì vậy?"
La Vi Vi đảo mắt quanh co, hơi xấu hổ, cũng không hiểu nổi bây giờ đang xảy ra chuyện gì nữa.
Cô quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng bên cạnh, Phàm Nhất Hàng cũng đang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang ẩn chứa cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến cho cô tự dưng cảm thấy chột dạ đầy khó hiểu.
La Vi Vi nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi: "Thứ sáu... tôi không rảnh sao?"
Phàm Nhất Hàng cụp mắt liếc nhìn cô, nói: "Thứ bảy tuần này cậu phải... tới nhà tôi làm bài..."
La Vi Vi không chờ Phàm Nhất Hàng nói xong đã vội đưa tay bịt miệng cậu lại.
Cô nhớ ra rồi! Thứ bảy cô phải theo thỏa thuận tới nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập, trước đây tới nhà họ Phàm là vì "888", nhưng hiện tại là vì cô đồng ý với ông nội Phàm sẽ khiến cho Phàm Nhất Hàng vui vẻ trở lại.
Nhưng cả hai nguyên nhân để đến nhà Phàm Nhất Hàng làm bài tập cô đều không thể nói ra, lý do thứ nhất thì xấu mặt, lý do thứ hai thì phải tuyệt đối giữ bí mật.
La Vi Vi cau mày như cảnh cáo, hung dữ trừng mắt nhìn Phàm Nhất Hàng, vừa dùng ánh mắt vừa dùng động tác trực tiếp khiến cậu im miệng.
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhẽ nhúc nhích, biểu cảm trên mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn gần một chút lại thấy hai tai cậu đỏ ửng lên. Cậu vốn đã trắng, mặt mà đỏ là có thể thấy rõ cả mạch máu nổi cả lên.
Đám người xung quanh làm như lén lút nhưng thực ra là công khai hóng hớt.
Mẹ nó!
Nhận ra tầm mắt tất cả mọi người đều dừng lại trên người Phàm Nhất Hàng, La Vi Vi thầm mắng trong lòng.
La Vi Vi tìm cách gỡ bỏ cái tình huống khó xử này, quàng tay qua cổ Phàm Nhất Hàng, ấn đầu cậu xuống dưới cánh tay mình, làm cậu phải cúi xuống.
Cô cũng hay làm mấy hành động kiểu này với đám Tống Ninh Viễn, ấn đầu bọn họ xuống, rồi đá mông một cái, nhưng mà đối tượng ở đây là Phàm Nhất Hàng... Cuối cùng cô vẫn không dám làm.
"À tôi với tên tiểu đệ này hôm đó có lịch rồi, mà hôm đó cũng là sinh nhật anh, nên nếu được tôi cố gắng bớt ra chút thời gian đến nhé. Tôi đi trước đây." La Vi Vi nói xong, buông cánh tay đang choàng cổ Phàm Nhất Hàng ra, rồi nghênh ngang đi về phía tòa nhà học với vẻ mặt hết sức thoải mái, khiến cho người ta không thể suy đoán linh tinh về mối quan hệ của cô với Phàm Nhất Hàng được.
Mặc dù cái đám người xung quanh không có hiểu lầm gì, nhưng Trầm Mộ Thành vẫn nhìn Phàm Nhất Hàng đang đứng đơ người sờ sờ cổ mình với ánh mắt hết sức nguy hiểm.
Vành tai của Phàm Nhất Hàng như thể mới đụng phải bỏng, cậu chưa từng tiếp xúc với bạn khác giới như thế này, ngày hôm phát hiện hóa ra "thư tình" không phải là thư tình mà cậu nghĩ, cảm xúc dâng trào nên mới ép La Vi Vi vào tường thôi.
Nhưng mà ngày hôm đó, cũng coi như cậu chưa đụng gì vào cô.
Phàm Nhất Hàng ổn định lại tinh thần, đang định đuổi theo cô, đột nhiên vang lên giọng của Trầm Mộ Thành ở phía sau: "Phàm Nhất Hàng phải không?"
Bước chân Phàm Nhất Hàng chậm lại, điềm nhiên quay đầu nhìn Trầm Mộ Thành đầy thờ ơ. Tìm truyện hay tại _ TRÙMTRUYỆ N. ne t _
"Cậu thật là thú vị." Trầm Mộ Thành cong khóe môi: "Làm quen đi? Tôi là Trầm Mộ Thành, gọi A Thành là được rồi."
Phàm Nhất Hàng nhìn bàn tay đang duỗi ra của Trầm Mộ Thành, bỗng nhận ra cơ bắp ẩn hiện trên cánh tay anh ta.
Tầm mắt cậu dừng lại trên cánh tay anh ta khoảng hai giây, đáy mắt cậu trào dâng một cảm xúc kín đáo, nhưng cậu cũng không hiểu nổi rốt cuộc phải gọi tên cảm xúc này thế nào. Đã lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được gì ngoại trừ nỗi đau.
Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ phun ra ba chữ: "Không cần đâu."
*lời của dịch giả: sao tui cứ cảm thấy hai chàng trai lày có mùi mờ ám*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.