Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 32: Cậu thật sự là một tên mọt sách
Cẩm Hạ Mạt
05/03/2019
Đôi mày thanh tú của La Vy Vy nhíu lại, trong lòng khó chịu vô cùng.
Đúng là cô chán ghét Tần Thiên Thiên, thậm chí đến nỗi phiền chán. Thế nhưng thấy người khác chế giễu, cười cợt Tần Thiên Thiên, trong lòng cô lại cảm thấy không thể chịu nổi.
Em gái của La Vy Vy cô, mặc dù không phải ruột thịt của cô, nhưng cô cũng không để người khác chế giễu cô ta được.
La Vy Vy cong năm ngón tay lại, tạo thành nắm đấm. Khuỷu tay bên trái đột nhiên bị đẩy, chạm vào tay phải Phàm Nhất Hàng. Động tác của Phàm Nhất Hàng dừng lại. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu từ trong đống đề thi lên, khuôn mặt thuận theo đó nhìn về phía La Vy Vy.
La Vy Vy giả vờ không nhìn thấy gì, cúi xuống ngủ.
Tần Thiên Thiên nhân cơ hội đó, lại mở miệng lần nữa: "Bạn học Phàm."
Tầm mắt Phàm Nhất Hàng từ trên người La Vy Vy chuyển tới Tần Thiên Thiên đang đứng bên cạnh, ném tới một ánh mắt hoài nghi.
Tần Thiên Thiên vội vàng nói: "Tôi có một đề bài không làm được, cậu có thể giống cho tôi một chút được không? "
Phàm Nhất Hàng nhìn La Vy Vy đang ngủ gật, cậu không biết làm thế nào nên đành "ừ" một tiếng, hỏi: "Đề nào? "
Tần Thiên Thiên vui mừng, cô ta vội đưa sách từ trên đỉnh đầu La Vy Vy qua.
"Chính là cái này. Chỗ mà tôi đã khoanh tròn đấy."
Phàm Nhất Hàng đưa tay phải ra, khi tay cậu chạm vào tay Tần Thiên Thiên, cậu đột nhiên khom tay lại. Quyển sách "bộp" lên một tiếng, đập vào đinh đầu La Vy Vy.
Trong khoảnh khắc đó, cả lớp học bỗng nhiên yên lặng.
Tần Thiên Thiên mở to mắt. Cô ta không nghĩ đến Phạm Nhất Hàng lại không đón lấy, quyển sách cứ thế đập vào đinh đầu La Vy Vy.
Một giây sau, La Vy Vy ngẩng đầu lên, quyên sách từ trên đầu cô trượt xuống mặt đất.
Cô lạnh lùng nhìn về phía Tần Thiên Thiên. Ánh mắt ấy đã hù dọa Tần Thiên Thiên, cô ta lùi về sau một bước, sợ hãi giải thích: "Xin lỗi chị, em không cố ý..."
La Vy Vy tâm tình không tốt chút nào. Cô tức giận gào lên: "Đừng có ở chỗ này mà hỏi đề, hỏi đề nữa! Cán bộ môn Toán không phải là bạn cùng bàn của cô hay sao? Còn chạy đến đây làm gì nữa hả?"
Sắc mặt La Vy Vy cứng đờ, biểu cảm có chút không tự nhiên. Cô ta cố gắng giải thích: "Lý Đạc Minh vẫn chưa tới..."
"Vậy sao cô không đợi cậu ta tới rồi hỏi, không phải vẫn còn một lát nữa mới vào lớp hay sao? " La Vy Vy cau mày, sắc mắt vô cùng khó coi.
Tần Thiên Thiên nắm chặt tay lại. Cuối cùng cô ta nhìn qua Phàm Nhất Hàng, trong lòng vẫn hy vọng Phàm Nhâtd Hàng nói một câu. Nhưng khi cô ta nhìn qua, Phàm Nhất Hàng lại có thể cúi đầu làm đề của chính câuh ấy. Không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Một lúc sau, Tần Thiên Thiên chỉ cảm thấy ngực vừa chua chát vừa bực bội. Cuối cùng, cô ta vẫn đè ép toàn bộ cảm xúc đó. Cô ta cúi người xuống nhặt lấy quyển sách, quay người quay trở lại chỗ ngồi. Khi đi về phía trước được một đoạn, cô ta vẫn còn không quên nói lời xin lỗi với La Vy Vy.
Tần Thiên Thiên thật sự là có hình tượng như vậy. Không quan tâm La Vy Vy có quá đáng nhiều như thế nào, đến cuối cùng cô ta vẫn luôn có thể nhẫn nại. Đồng thời, La Vy Vy cũng rất chán ghét cô ta, thật sự mà nói, cô cũng khâm phục cô ta vô cùng.
Không phải ai cũng đều có thể chịu đựng được như Tần Thiên Thiên đâu.
Nếu không phải là cô phát hiện ra "bí mật" của Tần Thiên Thiên, thì rất có thể cô cũng nghĩ rằng Tần Thiên Thiên quả thật là một người "độ lượng" rồi.
Tần Thiên Thiên quay về chỗ ngồi. Cả đám nữ sinh ở xung quanh đều đi đến quan tâm cô ta.
"Thiên Thiên, cậu không có chuyện gì chứ? Vừa nãy khi quyển sách đập vào La Vy Vy, tôi đã lo rằng câu bị đánh đấy."
"Sau này ấy, cậu vẫn đừng nên tìm Phàm Nhất Hàng hỏi đề nữa đi. La Vy Vy cũng quá đáng sợ rồi."
Tần Thiên Thiên yên lặng không nói gì. Cô ta chỉ rút một tờ khăn giấy ra, cứ thế lau chỗ bị bụi bẩn bám vào của quyển sách khi nó rơi xuống đất.
Nghe thấy những lời nói nhảm của những người nhàn rỗi ở trong lớp, La Vy Vy bực bội xoa xoa thái dương, cảm giác buồn ngủ cũng không còn nữa rồi.
Cô lại có thể nảy ra suy nghĩ muốn giúp Tần Thiên Thiên, cô bị ngốc rồi hay sao? Sau này lại giúp Tần Thiên Thiên nữa thì cô thật sự là một con ngốc, còn ngốc hơn cả tên ngốc Tống Ninh Viễn!
Tống Ninh Viễn ngồi ở bàn trước đột nhiên hắt xì.
La Vy Vy không có ý định ngủ tiếp, dứt khoát cũng không gục xuống bàn nữa. Cô dùng một tay xoa đầu, nhìn về phía Phàm Nhất Hàng.
Cái tên này thật sự có mắt, có mũi, quá đáng tiếc rồi mà. Sao ông trời lại ưu ái hắn đến vậy chứ?
Phàm Nhất Hàng đang làm đề, cậu cảm thấy bên cạnh có ánh mắt đang chăm chú quan sát cậu. Ngón tay cậu dừng viết, cậu thu lại suy nghĩ lan man của mình, tiếp tục chuyên tâm dồn trí giải đề.
La Vy Vy thấy cậu ta cả nửa ngày cũng không có ý gì. Cái tên chết tiệt này lại thờ ơ với một đâij mỹ nữ ở bên cạnh như cô đây... Hừ... Mặc cho cô có dán cả mắt vào, cậu ta vẫn không có chút phản ứng nào. Đúng là một tên mọt sách mà!
Đổi lại là cô, nếu tên đại đầu heo Tống Ninh Viễn mà nhìn chòng chọc vào cô, cô ngay cả viết đề cũng không viết được nữa nha!
Đợi Phàm Nhất Hàng giải xong một tờ đề, La Vy Vy không kìm lòng được mà hỏi: "Sao cậu lại thích học đến như vậy nhỉ? "
Phàm Nhất Hàng nâng lông mày, nhìn về phía khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ của La Vy Vy. Môi dưới mấp máy, cậu đang định giải thích thì bỗng nhiên cảm thấy có nói cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Vậy nên cậu thẳng thừng "ừ" một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về đồng hồ gần bảng đen ở phía trước.
Còn năm giây nữa là vào lớp, cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơu một chút. Thế là cậu dùng hai ngón tay cái ấn vào huyệt thái dương. Cứ một vòng lại một vòng. La Vy Vy nhìn mãi, trong lòng lại càng buồn bực hơn.
Cô lầm bầm hai tiếng, nhấc ghế sang bên phải một chút, giống như là cố ý muốn cách Phàm Nhất Hàng một khoảng cách nhất định. Nhưng mí mắt của Phàm Nhất Hàng cũng không nhấc lên được một chút. Cậu ta vẫn tiếp tục xoa huyệt thái dương.
La Vy Vy buồn chán vô cùng. Cô dứt khoát gục xuống bàn, ngủ.
Dù sao thì vào giờ toán cô cũng đều không nghe giảng.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, La Vy Vy vừa định ngủ thì khuỷu tay bên trái bị đẩy một cái. Không cần đoán cô cũng biết là Phàm Nhất Hàng.
La Vy Vy cử động khuỷu tay, nằm sang tay bên phải, tiếp tục ngủ.
Nhưng Phàm Nhất Hàng hình như là không có ý định từ bỏ. Cậu lại đẩy cô thêm cái nữa.
La Vy Vy bực bội ngẩng đầu lên, cả người phát cáu. Nhưng nghĩ tới Phàm Nhất Hàng cũng chỉ là có ý tốt nên cô cố đè nén cơn giận dữ, nói: "Giờ toán thì không cần gọi tôi."
Giáo viên dạy toán khi lên lớp rất rộng rãi. Thấy có học sinh ngủ cũng sẽ không nói gì.
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt nói: "Tôi mượn thước."
La Vy Vy ngừng lại một chút.
Vậy nên tên tiểu tử này căn bản không phải là cố lòng tốt gọi cô, mà là để mượn thước!
Tĩnh mạch trên trán cô nổi lên rõ ràng.
Cô bị chọc tức rồi đấy!
Nhưng đối phương là Phàm Nhất Hàng, được, cô nhịn!
La Vy Vy nghiến răng xoay người, từ trong ngăn bàn lấy thước kẻ ra, ném lên mặt bàn cậu. "Bang" một tiếng, mang theo rõ sự tức giận.
Phàm Nhất Hàng cũng không nghĩ gì. Cậu cầm lấy thước đặt trên đống sách trước mặt.
La Vy Vy lại nằm bò lên bàn lần nữa. Cô định ngủ thêm một giấc ngon nữa, nhưng đột nhiên sau đó không lâu, khuỷu tay trái lại bị đẩy một lần nữa. Tiếng nói của Phàm Nhâtd Hàng vang lên: "Cho tôi mượn bút xóa một chút."
La Vy Vy suýt chút nữa nghiến đến nứt răng. Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy một chiếc bút xóa từ trong ngăn bàn ra, ném cho Phàm Nhất Hàng.
Vừa mới định nằm bò xuống lần nữa, cô nghĩ một chút rồi dứt khoát lấy toàn bộ đồ dùng học tập từ trong ngăn bàn ra, để hết lên mặt bàn: "Nếu còn mượn gì nữa thì cậu tự mình lấy đi, không cần nói với tôi."
Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây rồi "ờ" một tiếng.
Sau đó, cậu quả nhiên không hỏi cô mượn đồ dùng thêm nữa. Nhưng khuỷu tay cô vẫn bị đẩy thêm lần nữa.
Tính La Vy Vy vốn đã dễ nổi cáu, giờ lại cộng thêm cơn buồn ngủ đang làm phiền. Cô không vui vè gào lên: "Cậu lại muốn mượn gì nữa hả?! "
"Bang...."
Một viên phấn đập vào đỉnh đầu La Vy Vy. Giọng của giáo viên dayh toán không vui vẻ gì, nói: "La Vy Vy, gọi em đấy! Tỉnh ngủ chưa hả? "
Trong lớp vang lên một tràng tiếng cười.
La Vy Vy nhận ra lần này không phải là Phàm Nhất Hàng gọi cô, mà là giáo viên dạy toán đang gọi cô.
Cô ý thức được mọi chuyện liền đứng dậy.
Đều tại tên Phàm Nhất Hàng quái dị cả! Trước đó cậu ta nói mượn đồ của cô quá nhiều mà!
"Đề này, em lên làm đi." Giáo viên dạy toán chỉ lên bảng đen. Sau đó hướng tới đề bài khác ở bên cạnh: "Đề này, Phàm Nhất Hàng, em lên làm."
Hết chương 32
Cố gắng dịch nốt một chương cho các bạn trước giao thừa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an, may mắn, và đặc biệt sẽ tìm thêm thật nhiều truyện hay để đọc nhé!
Đúng là cô chán ghét Tần Thiên Thiên, thậm chí đến nỗi phiền chán. Thế nhưng thấy người khác chế giễu, cười cợt Tần Thiên Thiên, trong lòng cô lại cảm thấy không thể chịu nổi.
Em gái của La Vy Vy cô, mặc dù không phải ruột thịt của cô, nhưng cô cũng không để người khác chế giễu cô ta được.
La Vy Vy cong năm ngón tay lại, tạo thành nắm đấm. Khuỷu tay bên trái đột nhiên bị đẩy, chạm vào tay phải Phàm Nhất Hàng. Động tác của Phàm Nhất Hàng dừng lại. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu từ trong đống đề thi lên, khuôn mặt thuận theo đó nhìn về phía La Vy Vy.
La Vy Vy giả vờ không nhìn thấy gì, cúi xuống ngủ.
Tần Thiên Thiên nhân cơ hội đó, lại mở miệng lần nữa: "Bạn học Phàm."
Tầm mắt Phàm Nhất Hàng từ trên người La Vy Vy chuyển tới Tần Thiên Thiên đang đứng bên cạnh, ném tới một ánh mắt hoài nghi.
Tần Thiên Thiên vội vàng nói: "Tôi có một đề bài không làm được, cậu có thể giống cho tôi một chút được không? "
Phàm Nhất Hàng nhìn La Vy Vy đang ngủ gật, cậu không biết làm thế nào nên đành "ừ" một tiếng, hỏi: "Đề nào? "
Tần Thiên Thiên vui mừng, cô ta vội đưa sách từ trên đỉnh đầu La Vy Vy qua.
"Chính là cái này. Chỗ mà tôi đã khoanh tròn đấy."
Phàm Nhất Hàng đưa tay phải ra, khi tay cậu chạm vào tay Tần Thiên Thiên, cậu đột nhiên khom tay lại. Quyển sách "bộp" lên một tiếng, đập vào đinh đầu La Vy Vy.
Trong khoảnh khắc đó, cả lớp học bỗng nhiên yên lặng.
Tần Thiên Thiên mở to mắt. Cô ta không nghĩ đến Phạm Nhất Hàng lại không đón lấy, quyển sách cứ thế đập vào đinh đầu La Vy Vy.
Một giây sau, La Vy Vy ngẩng đầu lên, quyên sách từ trên đầu cô trượt xuống mặt đất.
Cô lạnh lùng nhìn về phía Tần Thiên Thiên. Ánh mắt ấy đã hù dọa Tần Thiên Thiên, cô ta lùi về sau một bước, sợ hãi giải thích: "Xin lỗi chị, em không cố ý..."
La Vy Vy tâm tình không tốt chút nào. Cô tức giận gào lên: "Đừng có ở chỗ này mà hỏi đề, hỏi đề nữa! Cán bộ môn Toán không phải là bạn cùng bàn của cô hay sao? Còn chạy đến đây làm gì nữa hả?"
Sắc mặt La Vy Vy cứng đờ, biểu cảm có chút không tự nhiên. Cô ta cố gắng giải thích: "Lý Đạc Minh vẫn chưa tới..."
"Vậy sao cô không đợi cậu ta tới rồi hỏi, không phải vẫn còn một lát nữa mới vào lớp hay sao? " La Vy Vy cau mày, sắc mắt vô cùng khó coi.
Tần Thiên Thiên nắm chặt tay lại. Cuối cùng cô ta nhìn qua Phàm Nhất Hàng, trong lòng vẫn hy vọng Phàm Nhâtd Hàng nói một câu. Nhưng khi cô ta nhìn qua, Phàm Nhất Hàng lại có thể cúi đầu làm đề của chính câuh ấy. Không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Một lúc sau, Tần Thiên Thiên chỉ cảm thấy ngực vừa chua chát vừa bực bội. Cuối cùng, cô ta vẫn đè ép toàn bộ cảm xúc đó. Cô ta cúi người xuống nhặt lấy quyển sách, quay người quay trở lại chỗ ngồi. Khi đi về phía trước được một đoạn, cô ta vẫn còn không quên nói lời xin lỗi với La Vy Vy.
Tần Thiên Thiên thật sự là có hình tượng như vậy. Không quan tâm La Vy Vy có quá đáng nhiều như thế nào, đến cuối cùng cô ta vẫn luôn có thể nhẫn nại. Đồng thời, La Vy Vy cũng rất chán ghét cô ta, thật sự mà nói, cô cũng khâm phục cô ta vô cùng.
Không phải ai cũng đều có thể chịu đựng được như Tần Thiên Thiên đâu.
Nếu không phải là cô phát hiện ra "bí mật" của Tần Thiên Thiên, thì rất có thể cô cũng nghĩ rằng Tần Thiên Thiên quả thật là một người "độ lượng" rồi.
Tần Thiên Thiên quay về chỗ ngồi. Cả đám nữ sinh ở xung quanh đều đi đến quan tâm cô ta.
"Thiên Thiên, cậu không có chuyện gì chứ? Vừa nãy khi quyển sách đập vào La Vy Vy, tôi đã lo rằng câu bị đánh đấy."
"Sau này ấy, cậu vẫn đừng nên tìm Phàm Nhất Hàng hỏi đề nữa đi. La Vy Vy cũng quá đáng sợ rồi."
Tần Thiên Thiên yên lặng không nói gì. Cô ta chỉ rút một tờ khăn giấy ra, cứ thế lau chỗ bị bụi bẩn bám vào của quyển sách khi nó rơi xuống đất.
Nghe thấy những lời nói nhảm của những người nhàn rỗi ở trong lớp, La Vy Vy bực bội xoa xoa thái dương, cảm giác buồn ngủ cũng không còn nữa rồi.
Cô lại có thể nảy ra suy nghĩ muốn giúp Tần Thiên Thiên, cô bị ngốc rồi hay sao? Sau này lại giúp Tần Thiên Thiên nữa thì cô thật sự là một con ngốc, còn ngốc hơn cả tên ngốc Tống Ninh Viễn!
Tống Ninh Viễn ngồi ở bàn trước đột nhiên hắt xì.
La Vy Vy không có ý định ngủ tiếp, dứt khoát cũng không gục xuống bàn nữa. Cô dùng một tay xoa đầu, nhìn về phía Phàm Nhất Hàng.
Cái tên này thật sự có mắt, có mũi, quá đáng tiếc rồi mà. Sao ông trời lại ưu ái hắn đến vậy chứ?
Phàm Nhất Hàng đang làm đề, cậu cảm thấy bên cạnh có ánh mắt đang chăm chú quan sát cậu. Ngón tay cậu dừng viết, cậu thu lại suy nghĩ lan man của mình, tiếp tục chuyên tâm dồn trí giải đề.
La Vy Vy thấy cậu ta cả nửa ngày cũng không có ý gì. Cái tên chết tiệt này lại thờ ơ với một đâij mỹ nữ ở bên cạnh như cô đây... Hừ... Mặc cho cô có dán cả mắt vào, cậu ta vẫn không có chút phản ứng nào. Đúng là một tên mọt sách mà!
Đổi lại là cô, nếu tên đại đầu heo Tống Ninh Viễn mà nhìn chòng chọc vào cô, cô ngay cả viết đề cũng không viết được nữa nha!
Đợi Phàm Nhất Hàng giải xong một tờ đề, La Vy Vy không kìm lòng được mà hỏi: "Sao cậu lại thích học đến như vậy nhỉ? "
Phàm Nhất Hàng nâng lông mày, nhìn về phía khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ của La Vy Vy. Môi dưới mấp máy, cậu đang định giải thích thì bỗng nhiên cảm thấy có nói cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Vậy nên cậu thẳng thừng "ừ" một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về đồng hồ gần bảng đen ở phía trước.
Còn năm giây nữa là vào lớp, cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơu một chút. Thế là cậu dùng hai ngón tay cái ấn vào huyệt thái dương. Cứ một vòng lại một vòng. La Vy Vy nhìn mãi, trong lòng lại càng buồn bực hơn.
Cô lầm bầm hai tiếng, nhấc ghế sang bên phải một chút, giống như là cố ý muốn cách Phàm Nhất Hàng một khoảng cách nhất định. Nhưng mí mắt của Phàm Nhất Hàng cũng không nhấc lên được một chút. Cậu ta vẫn tiếp tục xoa huyệt thái dương.
La Vy Vy buồn chán vô cùng. Cô dứt khoát gục xuống bàn, ngủ.
Dù sao thì vào giờ toán cô cũng đều không nghe giảng.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, La Vy Vy vừa định ngủ thì khuỷu tay bên trái bị đẩy một cái. Không cần đoán cô cũng biết là Phàm Nhất Hàng.
La Vy Vy cử động khuỷu tay, nằm sang tay bên phải, tiếp tục ngủ.
Nhưng Phàm Nhất Hàng hình như là không có ý định từ bỏ. Cậu lại đẩy cô thêm cái nữa.
La Vy Vy bực bội ngẩng đầu lên, cả người phát cáu. Nhưng nghĩ tới Phàm Nhất Hàng cũng chỉ là có ý tốt nên cô cố đè nén cơn giận dữ, nói: "Giờ toán thì không cần gọi tôi."
Giáo viên dạy toán khi lên lớp rất rộng rãi. Thấy có học sinh ngủ cũng sẽ không nói gì.
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt nói: "Tôi mượn thước."
La Vy Vy ngừng lại một chút.
Vậy nên tên tiểu tử này căn bản không phải là cố lòng tốt gọi cô, mà là để mượn thước!
Tĩnh mạch trên trán cô nổi lên rõ ràng.
Cô bị chọc tức rồi đấy!
Nhưng đối phương là Phàm Nhất Hàng, được, cô nhịn!
La Vy Vy nghiến răng xoay người, từ trong ngăn bàn lấy thước kẻ ra, ném lên mặt bàn cậu. "Bang" một tiếng, mang theo rõ sự tức giận.
Phàm Nhất Hàng cũng không nghĩ gì. Cậu cầm lấy thước đặt trên đống sách trước mặt.
La Vy Vy lại nằm bò lên bàn lần nữa. Cô định ngủ thêm một giấc ngon nữa, nhưng đột nhiên sau đó không lâu, khuỷu tay trái lại bị đẩy một lần nữa. Tiếng nói của Phàm Nhâtd Hàng vang lên: "Cho tôi mượn bút xóa một chút."
La Vy Vy suýt chút nữa nghiến đến nứt răng. Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy một chiếc bút xóa từ trong ngăn bàn ra, ném cho Phàm Nhất Hàng.
Vừa mới định nằm bò xuống lần nữa, cô nghĩ một chút rồi dứt khoát lấy toàn bộ đồ dùng học tập từ trong ngăn bàn ra, để hết lên mặt bàn: "Nếu còn mượn gì nữa thì cậu tự mình lấy đi, không cần nói với tôi."
Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây rồi "ờ" một tiếng.
Sau đó, cậu quả nhiên không hỏi cô mượn đồ dùng thêm nữa. Nhưng khuỷu tay cô vẫn bị đẩy thêm lần nữa.
Tính La Vy Vy vốn đã dễ nổi cáu, giờ lại cộng thêm cơn buồn ngủ đang làm phiền. Cô không vui vè gào lên: "Cậu lại muốn mượn gì nữa hả?! "
"Bang...."
Một viên phấn đập vào đỉnh đầu La Vy Vy. Giọng của giáo viên dayh toán không vui vẻ gì, nói: "La Vy Vy, gọi em đấy! Tỉnh ngủ chưa hả? "
Trong lớp vang lên một tràng tiếng cười.
La Vy Vy nhận ra lần này không phải là Phàm Nhất Hàng gọi cô, mà là giáo viên dạy toán đang gọi cô.
Cô ý thức được mọi chuyện liền đứng dậy.
Đều tại tên Phàm Nhất Hàng quái dị cả! Trước đó cậu ta nói mượn đồ của cô quá nhiều mà!
"Đề này, em lên làm đi." Giáo viên dạy toán chỉ lên bảng đen. Sau đó hướng tới đề bài khác ở bên cạnh: "Đề này, Phàm Nhất Hàng, em lên làm."
Hết chương 32
Cố gắng dịch nốt một chương cho các bạn trước giao thừa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an, may mắn, và đặc biệt sẽ tìm thêm thật nhiều truyện hay để đọc nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.