Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 43: Hợp tác vui vẻ
Cẩm Hạ Mạt
12/03/2019
"Hoan nghênh mọi người đã tới. Trong nhà lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy." Ông nội Phàm nâng ly lên.
Người trên bàn, ngoại trừ Phàm Nhất Hàng ra thì tất cả đều nâng ly lên. Đương nhiên, chỉ có ly của Tần Lạc Viễn là rượu, còn trong ly của La Vy Vy và Tần Thiên Thiên đều là nước ngọt.
Ông nội Phàm nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn về phía Tần Thiên Thiên, cười hỏi: "Tần tiên sinh, anh còn chưa có giới thiệu qua, đây là..."
Tần Lạc Viễn đặt ly xuống, tay trái đặt lên vai Tần Thiên Thiên, rất tự hào mà giới thiệu: "Đây cũng là con gái của tôi, con bé cũng là bạn cùng lớp với bạn học Phàm, nó là lớp trưởng của lớp đó."
Nói đến đây, Tần Lạc Viễn nhìn về phía Phàm Nhất Hàng: "Cháu vừa đến Thất trung chưa lâu, có thể vẫn còn nhiều chỗ chưa kịp thích ứng. Có chuyện gì cần thì cháu đến tìm Thiên Thiên là được."
Vừa nãy còn trực tiếp bị coi nhẹ, bây giờ cuối cùng cũng được chú ý tới. Tần Thiên Thiên vẫn giữ nguyên thái độ bình yên như nước của mình, không nhận lấy lời nói tâng bốc của Tần Lạc Viễn. Cô ta chỉ thẹn thùng, cười một cái.
Ông nội Phàm gật đầu tán thưởng: "Vẫn là con gái ngoan. Con gái thì vừa gần gũi lại vừa hiểu chuyện. Không giống như con trai, không để một cái là dễ dàng đi gây sự."
Tần Lạc Viễn tiếp lời: "Con trai cũng rất tốt. Ngài nhìn Nhất Hàng nhà ngài là thấy, tuấn tú lịch sự. Tôi nghe nói thành tích học tập của cậu ấy rất tốt. Ngài cũng xem như là có số hưởng rồi."
Ông nội Phàm chỉ cười một cái, không nói tiếp.
Còn Phàm Nhất Hàng bị nhắc đến tên thì đầu cũng không thèm ngẩng lên. Cậu chuyên chú cúi đầu ăn cơm, dường như không để tâm đến sự tồn tại của những người xung quanh.
Một bữa ăn bởi vì có một người lọc lõi* như Tần Lạc Viễn mà bầu không khí bớt nhạt nhẽo đi nhiều.
*Người lọc lõi: Người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh.
Tần Thiên Thiên đối với lượng ăn của bản thân mình kiểm soát rất nghiêm ngặt, vì vậy cô ta rất nhanh đã đặt đũa xuống. Cuối cùng chỉ còn lại La Vy Vy là vẫn ngồi ăn ngấu ăn nghiến bàn thức ăn. Trời đất chứng giám, chỉ cần đĩa nào cô đã đụng vào, đĩa đấy liền sạch bóng.
Nhưng Tần Lạc Viễn lại không thể để La Vy Vy ăn một mình hết bữa cơm được, vì vậy ông ta quăng cho La Vy Vy n ánh mắt tỏ ý ra hiệu. Nhưng vẫn không có tác dụng gì, cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Vy Vy, buổi tối vẫn nên ăn ít thôi. Không phải con luôn miệng kêu phải giảm cân hay sao? "
Nghe thấy hai chữ "giảm cân", Phàm Nhất Hàng đang ngồi uống trà ở bên kia liền nghiêng đầu nhìn qua.
Cậu đã từng cõng La Vy Vy, mà thậm chí là còn hai lần, vì vậy cậu có thể biết rõ rằng trên người cô gái này căn bản là không có thịt. Cũng có thể nói rằng, căn bản là không cần phải giảm cân.
Ông nội Phàm cười lớn: "Cháu là trẻ nhỏ mà, cơ thể vẫn còn đang phát triển. Béo cái gì mà béo chứ, ăn nhiều một chút đi."
La Vy Vy nhướng mày. Cô gắp một miếng thịt sườn viên bỏ vào trong miệng, cuối cùng cũng quyến luyện không rời mà đặt đũa xuống.
"Con ăn xong rồi."
Lo lắng cô gái ngồi xuống ăn tiếp, Tần Lạc Viễn liền đi ra phía sau, đưa thẳng cho cô một miếng hoa quả để ăn.
Ông nội Phàm cũng là một người thông minh, không phải cái kiểu "thông minh" theo nghĩa xấu. Ông biết Tần Lạc Viễn muốn nói chính sự, mà đang có bọn nhỏ ở đây nên không tiện để nói.
Ông nhìn về phía Phàm Nhất Hàng đang ngồi trên ghế sofa, nói: "Con đưa hai bạn đi dạo quanh sân vườn đi. Trong sân có rất nhiều loại hoa, nếu các con thích thì có thể cắt mấy cành mang về nhà. "
"Cảm ơn ông nội Phàm." Tần Thiên Thiên ngọt ngào nói.
Phàm Nhất Hàng phải duy trì phong thái thân sĩ của mình, đè nén sự sốt ruột trong lòng. Cậu không nói một lời, đứng dậy ra ra khỏi phòng ăn trước tiên. Tần Thiên Thiên bám sát theo Phàm Nhất Hàng, chỉ có La Vy Vy là chậm rì rì đi ra sau cùng.
Những loài hoa cỏ kiểu này, cô một chút hứng thú cũng không có. Cô chỉ nhớ đến việc Phàm Nhất Hàng đã đồng ý là sẽ đưa "thư tình" cho cô thôi.
Nghĩ tới bức "thư tình" kia, La Vy Vy mới tình nguyện nhấc mông đứng dậy, rời khỏi ghế salon, cùng Phàm Nhất Hàng đi xem mấy loài hoa chết dẫm kia.
Ba "bạn nhỏ" đi ra ngoài, Tần Lạc Viễn cuối cùng cũng có thể nói chính sự rồi.
"Phàm tiên sinh, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn hỏi ngài một chút. Ngài thường gửi tiền tiết kiệm không kỳ hạn ở ngân hàng nào vậy? " Tần Lạc Viễn sợ ông Phàm hiểu lầm nên liền bổ sung: "Tôi làm việc ở ngân hàng, có gì không rõ ngai đều có thể hỏi tôi. Ví dụ như về vấn đề đầu tư thì càng tốt."
Mười ngón tay ông Phàm đặt trên bàn đan chéo vào nhau, ông cười nói: "Tần tiên sinh, anh có thể không hiểu rõ về tôi rồi."
Tần Lạc Viễn: "Hả? "
"Khi tôi vừa tròn mười tám tuổi, người trong nhà đã đưa cho tôi một nghìn vạn để tôi tự mình đi đầu tư. Bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là khi vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, số tiền kia nhất định phải tăng gấp ba lần."
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Lạc Viễn có chút cứng lại, ông ta chỉ có thể cứng ngắc cười một cái.
Ba mẹ nhà người ta mười tám tuổi đã đi làm đầu tư rồi, vừa nãy ông ta lại còn có thể nói có vấn đề gì không hiểu nữa. Đúng là múa rìu qua mắt thợ mà*.
*Câu gốc là chơi đùa trước mặt Quan Công, mình chuyển vậy cho dễ hiểu.
Ông Phàm dịch người lại gần mép bàn, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ.
"Tần tiên sinh, anh không tò mò đến cuối cùng tôi có kiếm ra được số tiền gấp ba đó hay không sao? "
Tần Lạc Viễn vội vàng nói: "Sớm đã nghe danh của ngài, khẳng định là ngai có thể kiếm ra được rồi."
"Không." Ông Phàm lắc đầu: "Cuối cùng tôi ngay cả số tiền ban đầu còn không giữ lại được. Bởi vì tôi đã dùng một trăm vạn mời đến một chuyên viên quản lí tài sản, mà sau cùng, chuyên viên quản lí tài sản kia đã cầm chín trăm vạn còn lại của tôi bỏ trốn, chạy ra nước ngoài rồi."
Tần Lạc Viễn kinh ngạc, há hốc mồm.
Ông Phàm tiếp tục nói: "Từ đó về sau, tôi liền bắt đầu nỗ lực học cách phân biệt người khác, để xem người này có thể dựa dẫm được hay không. Cho đến tận ngày hôm nay, tôi cũng xem như biết nhìn người rồi. Tần tiêm sinh, tôi rất thực con gái anh. Tôi là nói cô bé tên Là Vy Vy ấy."
Tần Lạc Viễn không biết nên nói những gì, ông Phàm lại mở miệng lần nữa: "Chỉ cần anh để con gái anh vào mỗi ngày thứ sáu đều tới nhà tôi một lần phụ đạo cho Hàng Hàng, tôi liền gửi vào ngân hàng anh làm một nghìn vạn, lấy tên quản lí tài khoản là tên anh. Thế nào? "
Một nghìn vạn ở ngân hàng trong trấn nhỏ này cũng có thể trực tiếp trở thành phó tổng giám đốc luôn rồi.
"Nhưng... " Tần Lạc Viễn do dự nói: "Thành tích của Vy Vy không tốt lắm, thành tích của Thiên Thiên càng thích hợp để phụ đạo cho bạn học Phàm hơn. Không bằng..."
"Không cần, tôi chỉ muốn cô bé ấy thôi." Ông nội Phàm dựa lưng vào ghế, nói: "Để Hàng Hàng phụ đạo cho con bé cũng được. Tóm lại là bao thứ sau anh phải đưa cô bé qua đây."
Tần Lạc Viễn vẫn hơi chần chừ. Mặc dù ông ta yêu tiền tài thật, nhưng ông ta không muốn đi đến bước phải bán con gái đi, cho dù không phải là con ruột của ông đi chăng nữa.
"Tôi có thể hỏi ngài lý do không? "
Ông Phàm gật đầu: "Thằng bé nhà tôi sống quá nội tâm, con trai thì phải cởi mở một chút. Mà tính cách của con gái anh lại rất thoải mái, tôi cảm thấy điều này có thể giúp được cháu trai của tôi."
Tần Lạc Viễn cuối cùng cũng bình tâm hơn.
"Vậy được."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai đi. Nhưng tôi hy vọng cô bé là tự nguyện đi tới. Thứ tôi muốn không phải là một cô bé nhỏ đến mà không tình không nguyện."
"Ngài yên tâm đi, con bé sẽ đồng ý thôi."
Ông Phàm nở nụ cười, duỗi tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Tần Lạc Viễn: "Hợp tác vui vẻ."
Sân của nhà họ Phàm so với đêm La Vy Vy nhìn thấy có rộng hơn một chút. Nhất là sân sau, có thể gọi đây là hoa viên cũng được.
"Đẹp quá." Đôi mắt Tần Thiên Thiên lấp lánh, đối với vẻ đẹp của hoa cỏ, cô ta không thể không thích thú được.
La Vy Vy rất không hợp lúc mà ngáp một cái: "Xem xong rồi sao? Có thể quay về được chưa? "
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Thiên Thiên ngưng lại ở khóe miệng, cô ta nhắc nhở: "Chị, chúng ta có đi một vòng thì cũng không đi hết được cả vườn đâu."
"Vậy cô tiếp tục đi dạo đi, tôi quay về trước."
La Vy Vy quay người, đi về. Cô thật sự không chịu nổi cái hạng mục đi dạo trong vườn nhà người khác vô vị như vậy.
Người trên bàn, ngoại trừ Phàm Nhất Hàng ra thì tất cả đều nâng ly lên. Đương nhiên, chỉ có ly của Tần Lạc Viễn là rượu, còn trong ly của La Vy Vy và Tần Thiên Thiên đều là nước ngọt.
Ông nội Phàm nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn về phía Tần Thiên Thiên, cười hỏi: "Tần tiên sinh, anh còn chưa có giới thiệu qua, đây là..."
Tần Lạc Viễn đặt ly xuống, tay trái đặt lên vai Tần Thiên Thiên, rất tự hào mà giới thiệu: "Đây cũng là con gái của tôi, con bé cũng là bạn cùng lớp với bạn học Phàm, nó là lớp trưởng của lớp đó."
Nói đến đây, Tần Lạc Viễn nhìn về phía Phàm Nhất Hàng: "Cháu vừa đến Thất trung chưa lâu, có thể vẫn còn nhiều chỗ chưa kịp thích ứng. Có chuyện gì cần thì cháu đến tìm Thiên Thiên là được."
Vừa nãy còn trực tiếp bị coi nhẹ, bây giờ cuối cùng cũng được chú ý tới. Tần Thiên Thiên vẫn giữ nguyên thái độ bình yên như nước của mình, không nhận lấy lời nói tâng bốc của Tần Lạc Viễn. Cô ta chỉ thẹn thùng, cười một cái.
Ông nội Phàm gật đầu tán thưởng: "Vẫn là con gái ngoan. Con gái thì vừa gần gũi lại vừa hiểu chuyện. Không giống như con trai, không để một cái là dễ dàng đi gây sự."
Tần Lạc Viễn tiếp lời: "Con trai cũng rất tốt. Ngài nhìn Nhất Hàng nhà ngài là thấy, tuấn tú lịch sự. Tôi nghe nói thành tích học tập của cậu ấy rất tốt. Ngài cũng xem như là có số hưởng rồi."
Ông nội Phàm chỉ cười một cái, không nói tiếp.
Còn Phàm Nhất Hàng bị nhắc đến tên thì đầu cũng không thèm ngẩng lên. Cậu chuyên chú cúi đầu ăn cơm, dường như không để tâm đến sự tồn tại của những người xung quanh.
Một bữa ăn bởi vì có một người lọc lõi* như Tần Lạc Viễn mà bầu không khí bớt nhạt nhẽo đi nhiều.
*Người lọc lõi: Người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh.
Tần Thiên Thiên đối với lượng ăn của bản thân mình kiểm soát rất nghiêm ngặt, vì vậy cô ta rất nhanh đã đặt đũa xuống. Cuối cùng chỉ còn lại La Vy Vy là vẫn ngồi ăn ngấu ăn nghiến bàn thức ăn. Trời đất chứng giám, chỉ cần đĩa nào cô đã đụng vào, đĩa đấy liền sạch bóng.
Nhưng Tần Lạc Viễn lại không thể để La Vy Vy ăn một mình hết bữa cơm được, vì vậy ông ta quăng cho La Vy Vy n ánh mắt tỏ ý ra hiệu. Nhưng vẫn không có tác dụng gì, cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Vy Vy, buổi tối vẫn nên ăn ít thôi. Không phải con luôn miệng kêu phải giảm cân hay sao? "
Nghe thấy hai chữ "giảm cân", Phàm Nhất Hàng đang ngồi uống trà ở bên kia liền nghiêng đầu nhìn qua.
Cậu đã từng cõng La Vy Vy, mà thậm chí là còn hai lần, vì vậy cậu có thể biết rõ rằng trên người cô gái này căn bản là không có thịt. Cũng có thể nói rằng, căn bản là không cần phải giảm cân.
Ông nội Phàm cười lớn: "Cháu là trẻ nhỏ mà, cơ thể vẫn còn đang phát triển. Béo cái gì mà béo chứ, ăn nhiều một chút đi."
La Vy Vy nhướng mày. Cô gắp một miếng thịt sườn viên bỏ vào trong miệng, cuối cùng cũng quyến luyện không rời mà đặt đũa xuống.
"Con ăn xong rồi."
Lo lắng cô gái ngồi xuống ăn tiếp, Tần Lạc Viễn liền đi ra phía sau, đưa thẳng cho cô một miếng hoa quả để ăn.
Ông nội Phàm cũng là một người thông minh, không phải cái kiểu "thông minh" theo nghĩa xấu. Ông biết Tần Lạc Viễn muốn nói chính sự, mà đang có bọn nhỏ ở đây nên không tiện để nói.
Ông nhìn về phía Phàm Nhất Hàng đang ngồi trên ghế sofa, nói: "Con đưa hai bạn đi dạo quanh sân vườn đi. Trong sân có rất nhiều loại hoa, nếu các con thích thì có thể cắt mấy cành mang về nhà. "
"Cảm ơn ông nội Phàm." Tần Thiên Thiên ngọt ngào nói.
Phàm Nhất Hàng phải duy trì phong thái thân sĩ của mình, đè nén sự sốt ruột trong lòng. Cậu không nói một lời, đứng dậy ra ra khỏi phòng ăn trước tiên. Tần Thiên Thiên bám sát theo Phàm Nhất Hàng, chỉ có La Vy Vy là chậm rì rì đi ra sau cùng.
Những loài hoa cỏ kiểu này, cô một chút hứng thú cũng không có. Cô chỉ nhớ đến việc Phàm Nhất Hàng đã đồng ý là sẽ đưa "thư tình" cho cô thôi.
Nghĩ tới bức "thư tình" kia, La Vy Vy mới tình nguyện nhấc mông đứng dậy, rời khỏi ghế salon, cùng Phàm Nhất Hàng đi xem mấy loài hoa chết dẫm kia.
Ba "bạn nhỏ" đi ra ngoài, Tần Lạc Viễn cuối cùng cũng có thể nói chính sự rồi.
"Phàm tiên sinh, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn hỏi ngài một chút. Ngài thường gửi tiền tiết kiệm không kỳ hạn ở ngân hàng nào vậy? " Tần Lạc Viễn sợ ông Phàm hiểu lầm nên liền bổ sung: "Tôi làm việc ở ngân hàng, có gì không rõ ngai đều có thể hỏi tôi. Ví dụ như về vấn đề đầu tư thì càng tốt."
Mười ngón tay ông Phàm đặt trên bàn đan chéo vào nhau, ông cười nói: "Tần tiên sinh, anh có thể không hiểu rõ về tôi rồi."
Tần Lạc Viễn: "Hả? "
"Khi tôi vừa tròn mười tám tuổi, người trong nhà đã đưa cho tôi một nghìn vạn để tôi tự mình đi đầu tư. Bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là khi vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, số tiền kia nhất định phải tăng gấp ba lần."
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Lạc Viễn có chút cứng lại, ông ta chỉ có thể cứng ngắc cười một cái.
Ba mẹ nhà người ta mười tám tuổi đã đi làm đầu tư rồi, vừa nãy ông ta lại còn có thể nói có vấn đề gì không hiểu nữa. Đúng là múa rìu qua mắt thợ mà*.
*Câu gốc là chơi đùa trước mặt Quan Công, mình chuyển vậy cho dễ hiểu.
Ông Phàm dịch người lại gần mép bàn, trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ.
"Tần tiên sinh, anh không tò mò đến cuối cùng tôi có kiếm ra được số tiền gấp ba đó hay không sao? "
Tần Lạc Viễn vội vàng nói: "Sớm đã nghe danh của ngài, khẳng định là ngai có thể kiếm ra được rồi."
"Không." Ông Phàm lắc đầu: "Cuối cùng tôi ngay cả số tiền ban đầu còn không giữ lại được. Bởi vì tôi đã dùng một trăm vạn mời đến một chuyên viên quản lí tài sản, mà sau cùng, chuyên viên quản lí tài sản kia đã cầm chín trăm vạn còn lại của tôi bỏ trốn, chạy ra nước ngoài rồi."
Tần Lạc Viễn kinh ngạc, há hốc mồm.
Ông Phàm tiếp tục nói: "Từ đó về sau, tôi liền bắt đầu nỗ lực học cách phân biệt người khác, để xem người này có thể dựa dẫm được hay không. Cho đến tận ngày hôm nay, tôi cũng xem như biết nhìn người rồi. Tần tiêm sinh, tôi rất thực con gái anh. Tôi là nói cô bé tên Là Vy Vy ấy."
Tần Lạc Viễn không biết nên nói những gì, ông Phàm lại mở miệng lần nữa: "Chỉ cần anh để con gái anh vào mỗi ngày thứ sáu đều tới nhà tôi một lần phụ đạo cho Hàng Hàng, tôi liền gửi vào ngân hàng anh làm một nghìn vạn, lấy tên quản lí tài khoản là tên anh. Thế nào? "
Một nghìn vạn ở ngân hàng trong trấn nhỏ này cũng có thể trực tiếp trở thành phó tổng giám đốc luôn rồi.
"Nhưng... " Tần Lạc Viễn do dự nói: "Thành tích của Vy Vy không tốt lắm, thành tích của Thiên Thiên càng thích hợp để phụ đạo cho bạn học Phàm hơn. Không bằng..."
"Không cần, tôi chỉ muốn cô bé ấy thôi." Ông nội Phàm dựa lưng vào ghế, nói: "Để Hàng Hàng phụ đạo cho con bé cũng được. Tóm lại là bao thứ sau anh phải đưa cô bé qua đây."
Tần Lạc Viễn vẫn hơi chần chừ. Mặc dù ông ta yêu tiền tài thật, nhưng ông ta không muốn đi đến bước phải bán con gái đi, cho dù không phải là con ruột của ông đi chăng nữa.
"Tôi có thể hỏi ngài lý do không? "
Ông Phàm gật đầu: "Thằng bé nhà tôi sống quá nội tâm, con trai thì phải cởi mở một chút. Mà tính cách của con gái anh lại rất thoải mái, tôi cảm thấy điều này có thể giúp được cháu trai của tôi."
Tần Lạc Viễn cuối cùng cũng bình tâm hơn.
"Vậy được."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai đi. Nhưng tôi hy vọng cô bé là tự nguyện đi tới. Thứ tôi muốn không phải là một cô bé nhỏ đến mà không tình không nguyện."
"Ngài yên tâm đi, con bé sẽ đồng ý thôi."
Ông Phàm nở nụ cười, duỗi tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Tần Lạc Viễn: "Hợp tác vui vẻ."
Sân của nhà họ Phàm so với đêm La Vy Vy nhìn thấy có rộng hơn một chút. Nhất là sân sau, có thể gọi đây là hoa viên cũng được.
"Đẹp quá." Đôi mắt Tần Thiên Thiên lấp lánh, đối với vẻ đẹp của hoa cỏ, cô ta không thể không thích thú được.
La Vy Vy rất không hợp lúc mà ngáp một cái: "Xem xong rồi sao? Có thể quay về được chưa? "
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Thiên Thiên ngưng lại ở khóe miệng, cô ta nhắc nhở: "Chị, chúng ta có đi một vòng thì cũng không đi hết được cả vườn đâu."
"Vậy cô tiếp tục đi dạo đi, tôi quay về trước."
La Vy Vy quay người, đi về. Cô thật sự không chịu nổi cái hạng mục đi dạo trong vườn nhà người khác vô vị như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.