Chương 1: Sống lại
Thiệu Hưng Thập Nhất
27/07/2019
Ở trong nhà tù nằm tại trung thổ Côn Sơn, giam giữ một người quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối.
Trên mặt người đó dính đầy bùn đất, không còn nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.
Hai vai của y bị đâm thủng, xích sắt làm từ huyền thiết dính đầy máu đen xuyên qua bả vai y, cố định trên vách đá nhà tù.
Trên cánh tay gầy trơ xương của y, đầy ứ vết thương vết sẹo, bụng bị rạch ra một khoảng lớn, chỗ vết thương đó tỏa ra từng làn tanh hôi, còn có thêm vài con sâu nhỏ, ngửi thấy mùi vị hôi mục mà kéo tới, tranh ăn máu thịt.
Người đó dựa vào vách tường, không ngừng phát ra tiếng phẫn nộ gào thét.
Vì đầu lưỡi của y đã sớm bị người cắt bỏ, mặc dù đang gào, lại không có cách nào nói ra được lời hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ô a”.
Tiếng ca từ xa xa theo gió đêm bay tới, từ trên cánh cửa trên đỉnh tù thất bay vào, lọt vào lỗ tai của y.
Tiếng ca kia vừa thanh lệ, lại mờ ảo thoát trần.
“Nhân đạo mịt mờ, Tiên đạo mênh mông.
Quỷ đạo nhạc hề, ma đạo ác hề.
Duy ngã Côn Sơn, thăng nhật đạp nguyệt, trung hải ngao du, nhạc hề vong hề…”
Người đó ngửa đầu, ngóng về nơi tiếng ca bay tới, lại chỉ nhìn thấy vầng trăng lạnh lẽo ảm đạm đang treo lơ lửng ở giữa không trung.
“Nhạc hề vong hề, bất thắng duyệt hề.
Quy khứ lai hề, ngô đạo nhật thắng.
Quang hồ nhật nguyệt, tấn hồ điện trì.
Bất sinh bất diệt, quan cái cửu tiêu…”
Tiếng ca vẫn còn thoang thoảng ở trong màn đêm, trăng tròn treo cao hòa với nước trời thành một màu, còn người bị xích lại bả vai bên trong tù thất kia, trợn to hai mắt, nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.
Hai mươi năm trước, ánh trăng cũng giống như lúc này.
Hai mươi năm trước, là lần đầu tiên y nghe được bài ( Côn Sơn đạo ca).
Hai mươi năm trước, cha của y vẫn còn, cuộc sống không có nửa điểm lo lắng…
Đối với người tu đạo mà nói, thời gian ngàm năm chỉ như gảy ngón tay một cái, còn đối với Mặc Ngôn bị giam cùm xiềng xích bả vai mà nói, hai mươi năm qua, đó là một thời gian thật dài.
Có lẽ hôm nay là giờ chết của y, Mặc Ngôn nhớ tới phụ thân đã lìa cõi đời từ lâu.
Y sẽ không thể quên, phụ thân năm đó giao y cho chi chủ Côn Sơn thế nào.
Thậm chí toàn bộ người trong Tiên giới Trung thổ đều biết, Mặc Thăng Tà vì muốn ái tử lớn lên bình an, đã cho kẻ đứng đầu Côn Sơn bao nhiêu thứ tốt!
Còn kết quả thì sao?
Kết quả là tiền tài động nhân tâm, Hồng Thông Thiên đứng đầu Côn Sơn luôn luôn tu thân dưỡng tính, thanh tâm quả dục, cũng bị vô số đan dược tiên thảo pháp bảo làm mờ mắt.
Hồng Thông Thiên độc chiếm tất cả mọi thứ thuộc về Mặc Ngôn, vi phạm lời hứa ngày đó, không những không chăm sóc y cho thật tốt, lại còn nuôi y thành phế vật.
Còn Hồng Nho Văn đã từng là thanh mai trúc mã, là người yêu, xin thề sẽ bảo vệ Mặc Ngôn một đời, thì lại thay lòng đổi dạ đem tâm giao cho hậu nhân Bạch Liên Bạch gia.
Ngay cả Bạch Liên tự xưng là thanh cao khí ngạo, duyên trần thoát tục, thì lại có thủ đoạn không thể độc ác hơn, mặc dù Mặc Ngôn vẫn luôn tránh né, nhưng vẫn bị hạ xuân dược, bị ném xuống biển, dường như đã chắc chắn y phải chết.
Mặc Ngôn trôi nổi giữa biển rộng, căn bản không biết đang ở nơi nào, thân thể bị hạ độc nóng bỏng khó nhịn, muốn nổ tung ra.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hầu như trong khoảng thời gian thần trí thất lạc, Mặc Ngôn luôn ngờ ngợ có thứ gì đó cứ quấn chặt lấy y, giúp y giải độc.
Chờ tới khi Mặc Ngôn tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện bản thân đang nằm trên giường, sư phụ Hồng Thông Thiên, sư huynh Hồng Nho Văn, cùng cách sư huynh đệ đồng môn khác, lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn y.
Mặc Ngôn nhìn bụng của y nhô lên cao vút, trong đó dường như đang có huyết nhục cử động.
Trong lòng Hồng Nho Văn vẫn còn một ít thương hại đối với Mặc Ngôn, sau khi phát hiện y có thai, đã dứt khoát cắt đứt với y.
Còn những sư đệ đồng môn khác, đều dùng ánh mắt xem thường nhìn y. Tiên gia mang thai con cái, không phải là không có, nhưng lại thuộc số ít.
Mà cũng không giống phàm phu tục tử sinh con, từ ** chui ra, mà là dùng đạo pháp tiên gia cùng tâm huyết kết thành, thai nghén trong linh hồ.
Bụng nhô cao, mang thai mà sinh, rõ ràng là dâm loạn. Nữ tu còn xem đó là sỉ nhục, huống chi là nam tu? Không biết phải điên đảo, thác loạn cỡ nào, mới có thể động tới tiên linh, khiến thân thể nam tu kết ra được hậu nhân?
Lúc đó Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm trong tay, mổ bụng lấy thai, dùng danh nghĩa làm bẩn Côn Sơn, giam cầm Mặc Ngôn trên Trảm Long Đài Côn Sơn.
Cho đến hôm nay, Mặc Ngôn đã bị nhốt tù ba tháng mười ngày.
Tối nay, chính là đêm đại hôn của kế nhâm chưởng môn Côn Sơn, con trai yêu quý của Hồng Thông Thiên là Hồng Nho Văn, mọi người trên Côn Sơn cuồng ca reo hò, hầu như đã không còn ai nhớ tới tồn tại một người tên Mặc Ngôn.
Tiếng ca vẫn đứt quãng bay vào tai Mặc Ngôn, dường như là vạn người cùng ca, mặc dù chưa thấy tận mắt, nhưng Mặc Ngôn cũng có thể đoán ra được, hình cảnh kia chắc chắn tráng lệ không thôi.
Mặc Ngôn nhắm chặt mắt lại, nhớ lại Hồng Nho Văn năm đó nói ra lời thề với y: ” Bất luận cha ta làm gì với ngươi, trai tim ta cũng sẽ không thay đổi.”
“Ta sẽ vẫn bảo vệ ngươi, kẻ cả ngươi chỉ là tên phế vật, ta vẫn ở bên cạnh ngươi mãi mãi.”
Y càng chưa từng quên Hồng Nho Văn thay lòng thì tàn nhẫn cắt đứt quan hệ, nhìn y bằng ánh mắt chán ghét.
Thậm chí, việc y bị giam cầm ở đây, cũng do Hồng Nho Văn đề nghị.
Mặc Ngôn cắn chặt môi, y không hiểu, tại sao bản thân lại rơi xuống kết quả này.
Thường nói lẽ trời luân hồi, nhưng y lại chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện xấu nào, càng chưa từng hại qua ai, lại bị giam cầm trong tù, không được thấy ánh mặt trời, ngay cả thai nhi trong bụng hoàn toàn vô tội kia, cũng bị người ta giết chết.
Còn những kẻ chân chính lật lọng bội nghĩa, thay đổi thất thường, lấy oán trả ơn, lại bình an vui vẻ.
Thiên đạo Luân Hồi cuối cùng cũng có báo, vậy báo ở chỗ nào?
Mặc Ngôn trợn to mắt, nhìn chằm chằm những con sâu bọ đang nuốt chửng huyết nhục của y, chịu đựng trái tim như vạn kiến cắn đau, chịu đựng sự thống khổ bị sư phụ cùng người yêu cùng lúc phản bội, vẫn tin tưởng ngây thơ như cũ —— không phải không báo, chỉ do chưa tới lúc.
Mà ở trong đại sảnh Côn Sơn, kẻ đã từng xin thề phải bảo vệ Mặc Ngôn một đời một kiếp, vĩnh viễn không bao giờ phụ tình, lộ ra nụ cười ôn nhã nhìn người yêu mới.
Từng chịu qua ân huệ của cha Mặc Ngôn, Hồng Thông Thiên lại đang cầm kho báu vốn thuộc về Mặc gia, lúc này đang dùng linh thụ Mặc gia, trang trí lại cửa nhà.
Bạch gia nắm giữ tiên nguyên, linh thảo, thì lại thông gia với Côn Sơn, liên tiếp nâng chén chúc mừng.
Tiếng pháo vang lên, bách điểu đồng thanh, phượng hoàng bay lượn, một đôi tân nhân từ đây kết duyên thành đôi song tu.
Mà cũng cùng lúc đó, xương bả vai Mặc Ngôn bị xuyên qua, giam cầm ở trong Trảm Long Đài, vẫn không thể trôi qua buổi tối hôm nay, y thở ra một hơi cuối cùng, cứ như vậy qua đời.
Trên mặt người đó dính đầy bùn đất, không còn nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.
Hai vai của y bị đâm thủng, xích sắt làm từ huyền thiết dính đầy máu đen xuyên qua bả vai y, cố định trên vách đá nhà tù.
Trên cánh tay gầy trơ xương của y, đầy ứ vết thương vết sẹo, bụng bị rạch ra một khoảng lớn, chỗ vết thương đó tỏa ra từng làn tanh hôi, còn có thêm vài con sâu nhỏ, ngửi thấy mùi vị hôi mục mà kéo tới, tranh ăn máu thịt.
Người đó dựa vào vách tường, không ngừng phát ra tiếng phẫn nộ gào thét.
Vì đầu lưỡi của y đã sớm bị người cắt bỏ, mặc dù đang gào, lại không có cách nào nói ra được lời hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ô a”.
Tiếng ca từ xa xa theo gió đêm bay tới, từ trên cánh cửa trên đỉnh tù thất bay vào, lọt vào lỗ tai của y.
Tiếng ca kia vừa thanh lệ, lại mờ ảo thoát trần.
“Nhân đạo mịt mờ, Tiên đạo mênh mông.
Quỷ đạo nhạc hề, ma đạo ác hề.
Duy ngã Côn Sơn, thăng nhật đạp nguyệt, trung hải ngao du, nhạc hề vong hề…”
Người đó ngửa đầu, ngóng về nơi tiếng ca bay tới, lại chỉ nhìn thấy vầng trăng lạnh lẽo ảm đạm đang treo lơ lửng ở giữa không trung.
“Nhạc hề vong hề, bất thắng duyệt hề.
Quy khứ lai hề, ngô đạo nhật thắng.
Quang hồ nhật nguyệt, tấn hồ điện trì.
Bất sinh bất diệt, quan cái cửu tiêu…”
Tiếng ca vẫn còn thoang thoảng ở trong màn đêm, trăng tròn treo cao hòa với nước trời thành một màu, còn người bị xích lại bả vai bên trong tù thất kia, trợn to hai mắt, nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.
Hai mươi năm trước, ánh trăng cũng giống như lúc này.
Hai mươi năm trước, là lần đầu tiên y nghe được bài ( Côn Sơn đạo ca).
Hai mươi năm trước, cha của y vẫn còn, cuộc sống không có nửa điểm lo lắng…
Đối với người tu đạo mà nói, thời gian ngàm năm chỉ như gảy ngón tay một cái, còn đối với Mặc Ngôn bị giam cùm xiềng xích bả vai mà nói, hai mươi năm qua, đó là một thời gian thật dài.
Có lẽ hôm nay là giờ chết của y, Mặc Ngôn nhớ tới phụ thân đã lìa cõi đời từ lâu.
Y sẽ không thể quên, phụ thân năm đó giao y cho chi chủ Côn Sơn thế nào.
Thậm chí toàn bộ người trong Tiên giới Trung thổ đều biết, Mặc Thăng Tà vì muốn ái tử lớn lên bình an, đã cho kẻ đứng đầu Côn Sơn bao nhiêu thứ tốt!
Còn kết quả thì sao?
Kết quả là tiền tài động nhân tâm, Hồng Thông Thiên đứng đầu Côn Sơn luôn luôn tu thân dưỡng tính, thanh tâm quả dục, cũng bị vô số đan dược tiên thảo pháp bảo làm mờ mắt.
Hồng Thông Thiên độc chiếm tất cả mọi thứ thuộc về Mặc Ngôn, vi phạm lời hứa ngày đó, không những không chăm sóc y cho thật tốt, lại còn nuôi y thành phế vật.
Còn Hồng Nho Văn đã từng là thanh mai trúc mã, là người yêu, xin thề sẽ bảo vệ Mặc Ngôn một đời, thì lại thay lòng đổi dạ đem tâm giao cho hậu nhân Bạch Liên Bạch gia.
Ngay cả Bạch Liên tự xưng là thanh cao khí ngạo, duyên trần thoát tục, thì lại có thủ đoạn không thể độc ác hơn, mặc dù Mặc Ngôn vẫn luôn tránh né, nhưng vẫn bị hạ xuân dược, bị ném xuống biển, dường như đã chắc chắn y phải chết.
Mặc Ngôn trôi nổi giữa biển rộng, căn bản không biết đang ở nơi nào, thân thể bị hạ độc nóng bỏng khó nhịn, muốn nổ tung ra.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hầu như trong khoảng thời gian thần trí thất lạc, Mặc Ngôn luôn ngờ ngợ có thứ gì đó cứ quấn chặt lấy y, giúp y giải độc.
Chờ tới khi Mặc Ngôn tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện bản thân đang nằm trên giường, sư phụ Hồng Thông Thiên, sư huynh Hồng Nho Văn, cùng cách sư huynh đệ đồng môn khác, lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn y.
Mặc Ngôn nhìn bụng của y nhô lên cao vút, trong đó dường như đang có huyết nhục cử động.
Trong lòng Hồng Nho Văn vẫn còn một ít thương hại đối với Mặc Ngôn, sau khi phát hiện y có thai, đã dứt khoát cắt đứt với y.
Còn những sư đệ đồng môn khác, đều dùng ánh mắt xem thường nhìn y. Tiên gia mang thai con cái, không phải là không có, nhưng lại thuộc số ít.
Mà cũng không giống phàm phu tục tử sinh con, từ ** chui ra, mà là dùng đạo pháp tiên gia cùng tâm huyết kết thành, thai nghén trong linh hồ.
Bụng nhô cao, mang thai mà sinh, rõ ràng là dâm loạn. Nữ tu còn xem đó là sỉ nhục, huống chi là nam tu? Không biết phải điên đảo, thác loạn cỡ nào, mới có thể động tới tiên linh, khiến thân thể nam tu kết ra được hậu nhân?
Lúc đó Hồng Thông Thiên cầm lợi kiếm trong tay, mổ bụng lấy thai, dùng danh nghĩa làm bẩn Côn Sơn, giam cầm Mặc Ngôn trên Trảm Long Đài Côn Sơn.
Cho đến hôm nay, Mặc Ngôn đã bị nhốt tù ba tháng mười ngày.
Tối nay, chính là đêm đại hôn của kế nhâm chưởng môn Côn Sơn, con trai yêu quý của Hồng Thông Thiên là Hồng Nho Văn, mọi người trên Côn Sơn cuồng ca reo hò, hầu như đã không còn ai nhớ tới tồn tại một người tên Mặc Ngôn.
Tiếng ca vẫn đứt quãng bay vào tai Mặc Ngôn, dường như là vạn người cùng ca, mặc dù chưa thấy tận mắt, nhưng Mặc Ngôn cũng có thể đoán ra được, hình cảnh kia chắc chắn tráng lệ không thôi.
Mặc Ngôn nhắm chặt mắt lại, nhớ lại Hồng Nho Văn năm đó nói ra lời thề với y: ” Bất luận cha ta làm gì với ngươi, trai tim ta cũng sẽ không thay đổi.”
“Ta sẽ vẫn bảo vệ ngươi, kẻ cả ngươi chỉ là tên phế vật, ta vẫn ở bên cạnh ngươi mãi mãi.”
Y càng chưa từng quên Hồng Nho Văn thay lòng thì tàn nhẫn cắt đứt quan hệ, nhìn y bằng ánh mắt chán ghét.
Thậm chí, việc y bị giam cầm ở đây, cũng do Hồng Nho Văn đề nghị.
Mặc Ngôn cắn chặt môi, y không hiểu, tại sao bản thân lại rơi xuống kết quả này.
Thường nói lẽ trời luân hồi, nhưng y lại chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện xấu nào, càng chưa từng hại qua ai, lại bị giam cầm trong tù, không được thấy ánh mặt trời, ngay cả thai nhi trong bụng hoàn toàn vô tội kia, cũng bị người ta giết chết.
Còn những kẻ chân chính lật lọng bội nghĩa, thay đổi thất thường, lấy oán trả ơn, lại bình an vui vẻ.
Thiên đạo Luân Hồi cuối cùng cũng có báo, vậy báo ở chỗ nào?
Mặc Ngôn trợn to mắt, nhìn chằm chằm những con sâu bọ đang nuốt chửng huyết nhục của y, chịu đựng trái tim như vạn kiến cắn đau, chịu đựng sự thống khổ bị sư phụ cùng người yêu cùng lúc phản bội, vẫn tin tưởng ngây thơ như cũ —— không phải không báo, chỉ do chưa tới lúc.
Mà ở trong đại sảnh Côn Sơn, kẻ đã từng xin thề phải bảo vệ Mặc Ngôn một đời một kiếp, vĩnh viễn không bao giờ phụ tình, lộ ra nụ cười ôn nhã nhìn người yêu mới.
Từng chịu qua ân huệ của cha Mặc Ngôn, Hồng Thông Thiên lại đang cầm kho báu vốn thuộc về Mặc gia, lúc này đang dùng linh thụ Mặc gia, trang trí lại cửa nhà.
Bạch gia nắm giữ tiên nguyên, linh thảo, thì lại thông gia với Côn Sơn, liên tiếp nâng chén chúc mừng.
Tiếng pháo vang lên, bách điểu đồng thanh, phượng hoàng bay lượn, một đôi tân nhân từ đây kết duyên thành đôi song tu.
Mà cũng cùng lúc đó, xương bả vai Mặc Ngôn bị xuyên qua, giam cầm ở trong Trảm Long Đài, vẫn không thể trôi qua buổi tối hôm nay, y thở ra một hơi cuối cùng, cứ như vậy qua đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.