Chương 33:
Phong Mật Thự Phiến
13/09/2023
- A Viêm, ta nóng quá.
Chúc Viêm vốn đang rơi vào trạng thái ngủ say, nghe thấy tiếng oán giận của Viên Tiêu, lại một lần nữa tỉnh táo lại, hắn duỗi tay sờ tới sờ lui trên trán Viên Tiêu, nhiệt độ cơ thể cũng không có xuất hiện dị thường, lúc này mới lại yên lòng theo.
Đêm qua Viên Tiêu đã cùng mình làm ba lần đã phạm phải say rượu đã ngủ, tuy rằng Chúc Viêm còn muốn nhiều hơn, nhưng dù sao thì cũng là lần đầu tiên tối hôm qua Viên Tiêu cùng mình, nếu làm mãnh sợ là sẽ làm Viên Tiêu bị thương, cho nên đến cuối cùng, hắn chỉ có thể dựa vào đôi tay của mình cùng Viên Tiêu ngủ Nhan lại mấy lần nữa.
Chúc Viêm và Viên Tiêu cùng nhau nằm ở trên giường sưởi, nhớ lại hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, không khỏi đi theo Viên Tiêu nóng lên, hơn nữa hắn cũng phát hiện, Viên Tiêu nói nóng cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì hiện tại giường trong phòng bọn họ so với trước đây nóng hơn mấy lần, hắn đoán không phải sợ mình lại bị bà nội hắn ăn tiểu rồi sao.
Mấu chốt là tiểu tử này, ở thời điểm này thật sự có chút ma người, bởi vì từ khi Viên Tiêu ngủ tới giờ giống như một con bạch tuộc dán ở trên người mình, thường thường còn cọ cọ vào mình, hắn là nóng ra nhưng trong cũng nóng ra, hận không thể đánh thức Viên Tiêu lại vài lần.
- A, nóng quá.
Viên Tiêu ngoài miệng nói nóng, còn không ngừng chui vào trong lòng Chúc Viêm.
- Nếu ngươi còn nóng, ta sẽ không ôm ngươi, như vậy ngươi còn có thể mát mẻ một ít.
Chúc Viêm túm lấy hai người đang vui mừng bị kéo xuống, đồng thời mượn cơ hội này dời tay chân của Viên Tiêu khỏi người mình, hai người trong phòng nóng lại giống như bánh bao quấn lấy nhau, không nóng mới là lạ.
Nhưng Chúc Viêm vừa mới kéo Viên Tiêu từ trên người mình xuống, Viên Tiêu kia nhắm mắt lại đã cọ tới đây, hơn nữa tay chân càng thêm bá đạo, gắt gao vây Chúc Viêm lại, đối mặt với Viên Tiêu, Chúc Viêm cũng không dám dùng sức quá mạnh, tất cả đều rơi vào đường cùng thở dài để Viên Tiêu tiếp tục ôm.
Mà Viên Tiêu vẫn luôn chìm đắm trong giấc ngủ, thân thể giật giật, chậm rãi mở hai mắt, dường như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đang nhìn về phía Chúc Viêm trên cao nhìn về phía mình, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn ngày xưa, lật mình, bò nằm bên cạnh Chúc Viêm, cũng hôn một cái lên cằm của Chúc Viêm, híp mắt cười:
- A Viêm, sớm đã.
- Ừm, sớm.
Chúc Viêm nâng lên hôn trán của Viên Tiêu một cái, vừa rồi lại nói:
- Bên ngoài trời còn chưa sáng, ngươi có muốn ngủ tiếp một chút hay không?
Viên Tiêu vẫn như cũ ghé vào bên cạnh Chúc Viêm, dùng hai tay đỡ đầu mình, lẳng lặng lắc lắc đầu, đôi mắt chớp mấy cái, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, lại ghé vào trên ngực Chúc Viêm, vươn ngón tay ra vẽ xoắn ốc ở trên ngực Chúc Viêm, ngữ khí rất là áy náy:
- Có phải tối hôm qua ta lại ngủ rồi hay không?
Chúc Viêm bắt được móng vuốt nhỏ đang đốt lửa trên người Viên Tiêu, đặt ở bên miệng hôn, cười khẽ:
- Ừm, ngươi không thể uống một chút rượu nào, uống không phải chơi rượu điên thì chính là ngủ ngon.
Viên Tiêu tùy ý để Chúc Viêm tiếp tục thưởng thức tay tay của mình, trên mặt lại càng ngày càng nóng, đồng thời lại cảm thấy nghiệp chướng của mình rất nặng, thành thân của người ta đều là phu lang hầu hạ phu quân ngủ, đến lượt hắn biến thành phu quân hầu hạ phu lang ngủ, nghĩ vậy Viên Tiêu càng cảm thấy mình thật xin lỗi Chúc Viêm, hắn dùng gương mặt dán lên ngực của Chúc Viêm, rất là xin lỗi nói:
- Ngô, là ta không đúng, không làm cho A Viêm tận hứng.
Chúc Viêm nghe ra lời nói của Viên Tiêu có chút hối hận, hắn lo lắng Viên Tiêu nghĩ nhiều, vì vậy vươn tay vuốt cái đầu nhỏ xù xù của Viên Tiêu, giọng nói vô cùng ôn nhu:
- Không phải ngươi sai, hơn nữa tối hôm qua ta rất vui vẻ.
- Thật đát?
Viên Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt lòng hiếu học, sau khi hắn gật đầu với Chúc Viêm, lại cúi đầu hôn lên người Chúc Viêm, ngây ngốc cười ra tiếng:
- A Viêm đối với ta thật tốt.
Nam nhân buổi sáng luôn dễ dàng xúc động, Chúc Viêm ở dưới sự xoa bóp của Viên Tiêu ôm một cái lại thân thể trêu chọc, nơi nào đó dưới thân lại một lần ngẩng đầu lên, hắn xoay người đè Viên Tiêu ở dưới thân, dùng bàn tay vuốt ve eo cùng mông của Viên Tiêu, ấm giọng dò hỏi:
- Viên Tiêu, hai nơi này của ngươi có đau không?
Trải qua đêm qua mới thử trái cấm, Viên Tiêu rất rõ ràng Chúc Viêm ám chỉ, hắn duỗi vòng tay ra ôm cổ Chúc Viêm, hai mắt lưu chuyển nhu tình mật ý, cười cười với Chúc Viêm:
- Không đau, A Viêm muốn sao?
- Ừm,
Chúc Viêm nói xong liền phong bế môi Viên Tiêu, hai người lại một lần triền miên ở bên nhau.
Bởi vì Chúc Viêm và Viên Tiêu là tân hôn, nên sớm ngày hôm qua Chúc lão thái thái đã nói với Chúc Viêm, hai ngày này hắn và Viên Tiêu nghỉ ngơi ở nhà, không cần đi theo đến trấn trên.
Cho nên lúc hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu đi ra khỏi phòng thì trời đã hoàn toàn sáng, nhà chính đã dọn xong cơm sáng, Bạch Trân đang bưng đồ ăn lên bàn thì vừa vặn gặp được mấy người Chúc Viêm, có chút kinh ngạc nói:
- Hai người sao lại thức dậy sớm như vậy, không phải là do bà nội ngươi đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta không đi thị trấn lên à?
Chúc Viêm nghe xong liếc mắt nhìn Viên Tiêu, trong lòng có chút mơ hồ, hắn không thể nói hai người bọn hắn sáng sớm đã giả vờ đói bụng được chứ? Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền cười nói với đại bá mẫu nhà mình:
- Đại bá mẫu và ta biết nhau, chính là thức dậy có chút sớm, đã nghĩ ra chuyện khô khan.
- Ai da, trong nhà có cái gì mà hai ngươi làm, hai ngươi thật khờ, đến lượt ta ngủ một giấc thật ngon.
Chúc lão thái thái bưng đồ ăn canh từ xa đi tới, thấy tôn tử và tôn phu của nhà mình mặt mày hồng hào, tâm tình thoải mái hơn một ít, quay đầu nói với Bạch Trân:
- Đi, mang cháo đậu đỏ hầm trên bệ bếp của ta lên, vốn tưởng rằng hai người bọn hắn sẽ bưng lên, cố tình nấu, hiện tại không cần chờ nữa, trực tiếp lấy đồ ăn trên bàn uống đi.
Bạch Trân nghe xong nhấc chân muốn đi phòng bếp, nhưng vừa mới bước đi thì lại ngừng lại, dò hỏi với Chúc lão thái thái:
- Mẹ, có phải cũng muốn lấy đường đỏ hay không?
Kinh ngạc khi Bạch Trân nhắc nhở như vậy, Chúc lão thái thái gật đầu:
- Đúng vậy, đường đỏ cũng ở trên bệ bếp, ngươi cùng nhau lấy tới là được.
Thấy Chúc lão thái thái và Bạch Trân sắp xếp rõ ràng như vậy, Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng không tiện nói thêm gì nữa, Chúc Viêm ngồi ở vị trí của mình, nhớ tới chuyện phía trước, liền nói với Chúc lão thái thái:
- Bà nội, hôm nay chúng ta ở nhà, không bằng làm nhiều đậu phụ trúc hơn, đậu phụ trúc để lâu ngày, hơn nữa mọi người cũng đều thích ăn, chúng ta lại đi trên thị trấn bán đậu phụ phớ, vừa vặn cũng thử bán đậu phụ trúc.
- Ừm, chủ ý này không tồi.
Chúc lão thái thái chỉ cần vừa nghe đến từ đậu phụ trúc này, trong đầu nghĩ đến chính là bạc trắng bóng, nhưng khi nàng nhìn thấy Viên Tiêu bên cạnh Chúc Viêm vẫn luôn chưa lên tiếng thì đã trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng nói:
- Mẹ chúng ta đang ở nhà cùng ngươi làm đậu phụ trúc, phu lang Viên Tiêu của ngươi sẽ hỗ trợ nhìn đậu trong viện, tuy rằng đậu phơi mấy ngày nhưng vẫn phải có người nhìn.
Chúc lão thái thái nói xong, trong nhà là người nào cũng có thể nhận ra được Chúc lão thái thái nàng lại thiên vị, đậu đều phơi ở trong sân, căn bản không cần người nhìn, Chúc lão thái thái an bài cuộc sống này cho Viên Tiêu, thật ra chính là cung cấp thời gian lười biếng cho Viên Tiêu.
Mọi người nhìn thấy Chúc lão thái thái đi càng ngày càng xa trên con đường bất công, nhưng lại không ai dám đứng ra nói chuyện, đành phải yên lặng ở một bên tiếp thu an bài của Chúc lão thái thái.
Chúc Viêm nhận lấy cháo đậu đỏ Bạch Trân đưa qua, cho đường đỏ vào trong chén, nhét vào miệng thổi thổi, mới cầm chén đến trước mặt Viên Tiêu, hắn thấy Viên Tiêu muốn nói chuyện với Chúc lão thái thái, liền dùng tay đè lại tay Viên Tiêu, cười gật đầu với Chúc lão thái thái:
- Được, đều nghe theo an bài của bà nội.
Chúc lão thái thái an bài xong tất cả các hoạt động của mình, mọi người cũng bắt đầu đi theo ăn cơm sáng, cơm sáng xong rồi, Chúc lão gia tử mang theo đại con cháu đại tôn tử của nhà mình, giống như thường lệ đưa đậu hủ cho Mỹ Vị Hiên, lại đi đến nơi khác bán đậu hủ.
Mà trong nhà cũng bắt đầu bận rộn làm đậu phụ trúc, một nồi sữa đậu nành thì không đủ, lúc Chúc Viêm nấu sữa đậu nành ở trong nhà, đã mang theo hạt đậu của Viên Tiêu.
Viên Tiêu được Chúc Viêm an bài ngồi ở trên một cái ghế gỗ nhỏ, hai tay chống cằm, ngoan ngoãn nhìn Chúc Viêm dắt đậu lừa, khi Chúc Viêm còn chưa kịp phản ứng, nhặt nhánh cây nhỏ trên mặt đất lên, chọc sau lưng Chúc Viêm một chút.
Chúc Viêm phát hiện cảm giác sau lưng, lập tức quay đầu lại, nhìn bộ dáng Viên Tiêu đến chết, buông sống khí trong tay ra, đi lên trước an ủi:
- Ta biết ngươi muốn làm việc với ta, nhưng ta lo lắng cho thân thể của ngươi.
- Thân thể của ta rất tốt, chính là... Viên Tiêu nói đến một nửa dừng một chút, đôi mắt mượt mà nhìn lại Chúc Viêm, sau đó hạ giọng nói:
- Chỉ là eo hơi đau.
Chúc Viêm nghe Viên Tiêu biện giải, lại nghĩ tới thời gian hai người bọn hắn không biết xấu hổ, hắn nhìn Viên Tiêu của mình giống như động vật, trong lúc nhất thời không nhịn được, cong lưng nâng cằm Viên Tiêu lên, lại hôn một cái, sau đó nhẹ giọng nỉ non ở bên tai Viên Tiêu:
- Ngoan một chút, nếu không ta thật sự sẽ làm cho ngươi không lên được giường đất, như vậy ngươi sẽ thật sự không làm được gì cả.
- Viên Tiêu không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chúc Viêm đã tiếp tục đi làm việc, đỡ lấy trán của mình, cảm giác A Viêm nhà mình thay đổi, trở nên càng ngày càng xấu rồi.
Trong lúc đó, Viên Tiêu an tĩnh trong chốc lát, Chúc Viêm cũng vừa ăn đậu, đang nghĩ ngợi tới lại đậu đậu Viên Tiêu, lại nghe đến một trận âm thanh gõ đại môn, Chúc Viêm đi quản môn trước Viên Tiêu một bước.
Vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một lão thái thái đang cầm giỏ rau, Chúc Viêm nhớ lại, lão thái thái này họ Trình, người trong thôn đều gọi là Trình bà tử, đồng dạng cũng là tỷ muội cũ của bà nội nhà mình, vì vậy liền cười cùng với chào hỏi:
- Trình bà đến là tới tìm bà nội của ta à.
- Ừm, ta tìm bà nội nhà ngươi có chút việc cần thương lượng.
Trình bà tử cầm theo vài quả ớt đỏ đứng ở cửa, đồng thời còn không quên quay mặt về phía sau, hô một tiếng:
- Cô nương Chu gia, mau đứng cách xa như vậy, lại đây trò chuyện.
Sau khi Trình bà tử kêu xong, nữ tử họ Chu lúc này mới từ bên cạnh đi tới, nàng hành lễ với Chúc Viêm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Trình bà tử:
- Bà bà, vị trước mặt này chính là Thiết Đản ca sao?
- Đây là A Viêm nhà ngươi, là đệ đệ của Thiết Đản, vị bên cạnh hắn là phu lang của hắn, chuyện vui hôm qua người ta làm cho hắn rất vui.
Trình bà tử nhỏ giọng nói với nữ tử họ Chu.
Chúc Viêm thì bị Trình bà tử trước mặt và nữ tử họ Chu mặc xiêm y màu sắc rực rỡ làm cho có chút ngốc, hắn nghi hoặc nhìn về phía Viên Tiêu đã đứng ở bên cạnh mình.
Mà Viên Tiêu vì đáp lại Chúc Viêm, thì bắt lấy tay của Chúc Viêm trước mặt mọi người, cùng với mười ngón tay đan vào nhau, săn sóc nói với Chúc Viêm:
- Ta đang nói chuyện với Trình bà đây, A Viêm đi gọi bà nội tới đi, bà nội ở phòng bếp, chắc là còn chưa biết người tới.
Chúc Viêm biết Viên Tiêu đang lo lắng cho mình, hiện tại nhà mình đang làm đậu phụ trúc, vẫn là nên tránh cho một chút người ngoài, cho nên hắn mới chậm chạp không chịu để cho bọn họ vào viện.
Bên này, Chúc Viêm gật đầu với Viên Tiêu, sau đó đi phòng bếp tìm Chúc lão thái thái, nhưng không ngờ mình còn chưa đi được vài bước, Chúc lão thái thái kia đã vô cùng lo lắng chạy tới.
Tục ngữ nói rất hay, không phải người một nhà không vào cùng một cửa nhà, trong lòng Chúc lão thái thái và Chúc Viêm phu phu hiểu rõ mà không nói ra lời nào ngăn Trình bà tử và nữ tử họ Chu ở ngoài cửa, chỉ thấy Chúc lão thái thái nhiệt tình cười nói với Trình bà tử trước mặt:
- Ai da, lão tỷ muội ta hôm nay sao ngươi lại tới? Ta chạy có chút vội, để ta nghỉ ở cửa này một chút đi.
Trình bà tử thấy Chúc lão thái thái dựa vào cửa, ôm ngực thở dốc, cũng không nghĩ gì, trực tiếp kéo nữ tử bên cạnh đến bên cạnh:
- Lão tỷ tỷ, hôm nay ta tới để làm Mai.
- Làm mai?
Chúc lão thái thái quét mắt nhìn nữ tử họ Chu đang hướng trong viện chờ đợi, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại:
- Nam nhân trong nhà ta không phải đều đã thành gia sao? Nào còn có lão tỷ muội ngươi làm mai?
- Bà nội, Thiết Đản ca, Thiết Đản ca nhà ta.
Chúc Viêm vội không ngừng tìm cảm giác tồn tại cho đường ca nhà mình.
Dưới sự nhắc nhở của Chúc Viêm, lúc này Chúc lão thái thái mới vỗ vỗ bàn tay:
- Xem trí nhớ này của ta, trong nhà còn có một con Đản Đản, ha ha ha, các ngươi ai nói thân chứ?
- Lão tỷ tỷ, ngươi sao vậy, lão thái thái ta nói nhìn trúng Thiết Đản nhà ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi ăn mừng à?
Trình bà tử che mặt cười lên tiếng, sau đó lại kéo nữ tử họ Chu đến trước mặt Chúc lão thái thái, giới thiệu:
- Đây là Chu Bảo Nguyệt, là thôn xóm bên cạnh, ta đi vào thôn kia, cha mẹ nàng đã nhờ ta tìm cho một cửa hôn sự tốt, ta không phải muốn đến nhà ngươi.
Trình bà tử nói xong, người của Chúc gia cũng đã hiểu, xem ra mùa xuân của Thiết Đản sắp tới rồi.
Chúc Viêm vốn đang rơi vào trạng thái ngủ say, nghe thấy tiếng oán giận của Viên Tiêu, lại một lần nữa tỉnh táo lại, hắn duỗi tay sờ tới sờ lui trên trán Viên Tiêu, nhiệt độ cơ thể cũng không có xuất hiện dị thường, lúc này mới lại yên lòng theo.
Đêm qua Viên Tiêu đã cùng mình làm ba lần đã phạm phải say rượu đã ngủ, tuy rằng Chúc Viêm còn muốn nhiều hơn, nhưng dù sao thì cũng là lần đầu tiên tối hôm qua Viên Tiêu cùng mình, nếu làm mãnh sợ là sẽ làm Viên Tiêu bị thương, cho nên đến cuối cùng, hắn chỉ có thể dựa vào đôi tay của mình cùng Viên Tiêu ngủ Nhan lại mấy lần nữa.
Chúc Viêm và Viên Tiêu cùng nhau nằm ở trên giường sưởi, nhớ lại hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, không khỏi đi theo Viên Tiêu nóng lên, hơn nữa hắn cũng phát hiện, Viên Tiêu nói nóng cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì hiện tại giường trong phòng bọn họ so với trước đây nóng hơn mấy lần, hắn đoán không phải sợ mình lại bị bà nội hắn ăn tiểu rồi sao.
Mấu chốt là tiểu tử này, ở thời điểm này thật sự có chút ma người, bởi vì từ khi Viên Tiêu ngủ tới giờ giống như một con bạch tuộc dán ở trên người mình, thường thường còn cọ cọ vào mình, hắn là nóng ra nhưng trong cũng nóng ra, hận không thể đánh thức Viên Tiêu lại vài lần.
- A, nóng quá.
Viên Tiêu ngoài miệng nói nóng, còn không ngừng chui vào trong lòng Chúc Viêm.
- Nếu ngươi còn nóng, ta sẽ không ôm ngươi, như vậy ngươi còn có thể mát mẻ một ít.
Chúc Viêm túm lấy hai người đang vui mừng bị kéo xuống, đồng thời mượn cơ hội này dời tay chân của Viên Tiêu khỏi người mình, hai người trong phòng nóng lại giống như bánh bao quấn lấy nhau, không nóng mới là lạ.
Nhưng Chúc Viêm vừa mới kéo Viên Tiêu từ trên người mình xuống, Viên Tiêu kia nhắm mắt lại đã cọ tới đây, hơn nữa tay chân càng thêm bá đạo, gắt gao vây Chúc Viêm lại, đối mặt với Viên Tiêu, Chúc Viêm cũng không dám dùng sức quá mạnh, tất cả đều rơi vào đường cùng thở dài để Viên Tiêu tiếp tục ôm.
Mà Viên Tiêu vẫn luôn chìm đắm trong giấc ngủ, thân thể giật giật, chậm rãi mở hai mắt, dường như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đang nhìn về phía Chúc Viêm trên cao nhìn về phía mình, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn ngày xưa, lật mình, bò nằm bên cạnh Chúc Viêm, cũng hôn một cái lên cằm của Chúc Viêm, híp mắt cười:
- A Viêm, sớm đã.
- Ừm, sớm.
Chúc Viêm nâng lên hôn trán của Viên Tiêu một cái, vừa rồi lại nói:
- Bên ngoài trời còn chưa sáng, ngươi có muốn ngủ tiếp một chút hay không?
Viên Tiêu vẫn như cũ ghé vào bên cạnh Chúc Viêm, dùng hai tay đỡ đầu mình, lẳng lặng lắc lắc đầu, đôi mắt chớp mấy cái, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, lại ghé vào trên ngực Chúc Viêm, vươn ngón tay ra vẽ xoắn ốc ở trên ngực Chúc Viêm, ngữ khí rất là áy náy:
- Có phải tối hôm qua ta lại ngủ rồi hay không?
Chúc Viêm bắt được móng vuốt nhỏ đang đốt lửa trên người Viên Tiêu, đặt ở bên miệng hôn, cười khẽ:
- Ừm, ngươi không thể uống một chút rượu nào, uống không phải chơi rượu điên thì chính là ngủ ngon.
Viên Tiêu tùy ý để Chúc Viêm tiếp tục thưởng thức tay tay của mình, trên mặt lại càng ngày càng nóng, đồng thời lại cảm thấy nghiệp chướng của mình rất nặng, thành thân của người ta đều là phu lang hầu hạ phu quân ngủ, đến lượt hắn biến thành phu quân hầu hạ phu lang ngủ, nghĩ vậy Viên Tiêu càng cảm thấy mình thật xin lỗi Chúc Viêm, hắn dùng gương mặt dán lên ngực của Chúc Viêm, rất là xin lỗi nói:
- Ngô, là ta không đúng, không làm cho A Viêm tận hứng.
Chúc Viêm nghe ra lời nói của Viên Tiêu có chút hối hận, hắn lo lắng Viên Tiêu nghĩ nhiều, vì vậy vươn tay vuốt cái đầu nhỏ xù xù của Viên Tiêu, giọng nói vô cùng ôn nhu:
- Không phải ngươi sai, hơn nữa tối hôm qua ta rất vui vẻ.
- Thật đát?
Viên Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt lòng hiếu học, sau khi hắn gật đầu với Chúc Viêm, lại cúi đầu hôn lên người Chúc Viêm, ngây ngốc cười ra tiếng:
- A Viêm đối với ta thật tốt.
Nam nhân buổi sáng luôn dễ dàng xúc động, Chúc Viêm ở dưới sự xoa bóp của Viên Tiêu ôm một cái lại thân thể trêu chọc, nơi nào đó dưới thân lại một lần ngẩng đầu lên, hắn xoay người đè Viên Tiêu ở dưới thân, dùng bàn tay vuốt ve eo cùng mông của Viên Tiêu, ấm giọng dò hỏi:
- Viên Tiêu, hai nơi này của ngươi có đau không?
Trải qua đêm qua mới thử trái cấm, Viên Tiêu rất rõ ràng Chúc Viêm ám chỉ, hắn duỗi vòng tay ra ôm cổ Chúc Viêm, hai mắt lưu chuyển nhu tình mật ý, cười cười với Chúc Viêm:
- Không đau, A Viêm muốn sao?
- Ừm,
Chúc Viêm nói xong liền phong bế môi Viên Tiêu, hai người lại một lần triền miên ở bên nhau.
Bởi vì Chúc Viêm và Viên Tiêu là tân hôn, nên sớm ngày hôm qua Chúc lão thái thái đã nói với Chúc Viêm, hai ngày này hắn và Viên Tiêu nghỉ ngơi ở nhà, không cần đi theo đến trấn trên.
Cho nên lúc hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu đi ra khỏi phòng thì trời đã hoàn toàn sáng, nhà chính đã dọn xong cơm sáng, Bạch Trân đang bưng đồ ăn lên bàn thì vừa vặn gặp được mấy người Chúc Viêm, có chút kinh ngạc nói:
- Hai người sao lại thức dậy sớm như vậy, không phải là do bà nội ngươi đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta không đi thị trấn lên à?
Chúc Viêm nghe xong liếc mắt nhìn Viên Tiêu, trong lòng có chút mơ hồ, hắn không thể nói hai người bọn hắn sáng sớm đã giả vờ đói bụng được chứ? Chúc Viêm nghĩ nghĩ liền cười nói với đại bá mẫu nhà mình:
- Đại bá mẫu và ta biết nhau, chính là thức dậy có chút sớm, đã nghĩ ra chuyện khô khan.
- Ai da, trong nhà có cái gì mà hai ngươi làm, hai ngươi thật khờ, đến lượt ta ngủ một giấc thật ngon.
Chúc lão thái thái bưng đồ ăn canh từ xa đi tới, thấy tôn tử và tôn phu của nhà mình mặt mày hồng hào, tâm tình thoải mái hơn một ít, quay đầu nói với Bạch Trân:
- Đi, mang cháo đậu đỏ hầm trên bệ bếp của ta lên, vốn tưởng rằng hai người bọn hắn sẽ bưng lên, cố tình nấu, hiện tại không cần chờ nữa, trực tiếp lấy đồ ăn trên bàn uống đi.
Bạch Trân nghe xong nhấc chân muốn đi phòng bếp, nhưng vừa mới bước đi thì lại ngừng lại, dò hỏi với Chúc lão thái thái:
- Mẹ, có phải cũng muốn lấy đường đỏ hay không?
Kinh ngạc khi Bạch Trân nhắc nhở như vậy, Chúc lão thái thái gật đầu:
- Đúng vậy, đường đỏ cũng ở trên bệ bếp, ngươi cùng nhau lấy tới là được.
Thấy Chúc lão thái thái và Bạch Trân sắp xếp rõ ràng như vậy, Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng không tiện nói thêm gì nữa, Chúc Viêm ngồi ở vị trí của mình, nhớ tới chuyện phía trước, liền nói với Chúc lão thái thái:
- Bà nội, hôm nay chúng ta ở nhà, không bằng làm nhiều đậu phụ trúc hơn, đậu phụ trúc để lâu ngày, hơn nữa mọi người cũng đều thích ăn, chúng ta lại đi trên thị trấn bán đậu phụ phớ, vừa vặn cũng thử bán đậu phụ trúc.
- Ừm, chủ ý này không tồi.
Chúc lão thái thái chỉ cần vừa nghe đến từ đậu phụ trúc này, trong đầu nghĩ đến chính là bạc trắng bóng, nhưng khi nàng nhìn thấy Viên Tiêu bên cạnh Chúc Viêm vẫn luôn chưa lên tiếng thì đã trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng nói:
- Mẹ chúng ta đang ở nhà cùng ngươi làm đậu phụ trúc, phu lang Viên Tiêu của ngươi sẽ hỗ trợ nhìn đậu trong viện, tuy rằng đậu phơi mấy ngày nhưng vẫn phải có người nhìn.
Chúc lão thái thái nói xong, trong nhà là người nào cũng có thể nhận ra được Chúc lão thái thái nàng lại thiên vị, đậu đều phơi ở trong sân, căn bản không cần người nhìn, Chúc lão thái thái an bài cuộc sống này cho Viên Tiêu, thật ra chính là cung cấp thời gian lười biếng cho Viên Tiêu.
Mọi người nhìn thấy Chúc lão thái thái đi càng ngày càng xa trên con đường bất công, nhưng lại không ai dám đứng ra nói chuyện, đành phải yên lặng ở một bên tiếp thu an bài của Chúc lão thái thái.
Chúc Viêm nhận lấy cháo đậu đỏ Bạch Trân đưa qua, cho đường đỏ vào trong chén, nhét vào miệng thổi thổi, mới cầm chén đến trước mặt Viên Tiêu, hắn thấy Viên Tiêu muốn nói chuyện với Chúc lão thái thái, liền dùng tay đè lại tay Viên Tiêu, cười gật đầu với Chúc lão thái thái:
- Được, đều nghe theo an bài của bà nội.
Chúc lão thái thái an bài xong tất cả các hoạt động của mình, mọi người cũng bắt đầu đi theo ăn cơm sáng, cơm sáng xong rồi, Chúc lão gia tử mang theo đại con cháu đại tôn tử của nhà mình, giống như thường lệ đưa đậu hủ cho Mỹ Vị Hiên, lại đi đến nơi khác bán đậu hủ.
Mà trong nhà cũng bắt đầu bận rộn làm đậu phụ trúc, một nồi sữa đậu nành thì không đủ, lúc Chúc Viêm nấu sữa đậu nành ở trong nhà, đã mang theo hạt đậu của Viên Tiêu.
Viên Tiêu được Chúc Viêm an bài ngồi ở trên một cái ghế gỗ nhỏ, hai tay chống cằm, ngoan ngoãn nhìn Chúc Viêm dắt đậu lừa, khi Chúc Viêm còn chưa kịp phản ứng, nhặt nhánh cây nhỏ trên mặt đất lên, chọc sau lưng Chúc Viêm một chút.
Chúc Viêm phát hiện cảm giác sau lưng, lập tức quay đầu lại, nhìn bộ dáng Viên Tiêu đến chết, buông sống khí trong tay ra, đi lên trước an ủi:
- Ta biết ngươi muốn làm việc với ta, nhưng ta lo lắng cho thân thể của ngươi.
- Thân thể của ta rất tốt, chính là... Viên Tiêu nói đến một nửa dừng một chút, đôi mắt mượt mà nhìn lại Chúc Viêm, sau đó hạ giọng nói:
- Chỉ là eo hơi đau.
Chúc Viêm nghe Viên Tiêu biện giải, lại nghĩ tới thời gian hai người bọn hắn không biết xấu hổ, hắn nhìn Viên Tiêu của mình giống như động vật, trong lúc nhất thời không nhịn được, cong lưng nâng cằm Viên Tiêu lên, lại hôn một cái, sau đó nhẹ giọng nỉ non ở bên tai Viên Tiêu:
- Ngoan một chút, nếu không ta thật sự sẽ làm cho ngươi không lên được giường đất, như vậy ngươi sẽ thật sự không làm được gì cả.
- Viên Tiêu không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chúc Viêm đã tiếp tục đi làm việc, đỡ lấy trán của mình, cảm giác A Viêm nhà mình thay đổi, trở nên càng ngày càng xấu rồi.
Trong lúc đó, Viên Tiêu an tĩnh trong chốc lát, Chúc Viêm cũng vừa ăn đậu, đang nghĩ ngợi tới lại đậu đậu Viên Tiêu, lại nghe đến một trận âm thanh gõ đại môn, Chúc Viêm đi quản môn trước Viên Tiêu một bước.
Vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một lão thái thái đang cầm giỏ rau, Chúc Viêm nhớ lại, lão thái thái này họ Trình, người trong thôn đều gọi là Trình bà tử, đồng dạng cũng là tỷ muội cũ của bà nội nhà mình, vì vậy liền cười cùng với chào hỏi:
- Trình bà đến là tới tìm bà nội của ta à.
- Ừm, ta tìm bà nội nhà ngươi có chút việc cần thương lượng.
Trình bà tử cầm theo vài quả ớt đỏ đứng ở cửa, đồng thời còn không quên quay mặt về phía sau, hô một tiếng:
- Cô nương Chu gia, mau đứng cách xa như vậy, lại đây trò chuyện.
Sau khi Trình bà tử kêu xong, nữ tử họ Chu lúc này mới từ bên cạnh đi tới, nàng hành lễ với Chúc Viêm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Trình bà tử:
- Bà bà, vị trước mặt này chính là Thiết Đản ca sao?
- Đây là A Viêm nhà ngươi, là đệ đệ của Thiết Đản, vị bên cạnh hắn là phu lang của hắn, chuyện vui hôm qua người ta làm cho hắn rất vui.
Trình bà tử nhỏ giọng nói với nữ tử họ Chu.
Chúc Viêm thì bị Trình bà tử trước mặt và nữ tử họ Chu mặc xiêm y màu sắc rực rỡ làm cho có chút ngốc, hắn nghi hoặc nhìn về phía Viên Tiêu đã đứng ở bên cạnh mình.
Mà Viên Tiêu vì đáp lại Chúc Viêm, thì bắt lấy tay của Chúc Viêm trước mặt mọi người, cùng với mười ngón tay đan vào nhau, săn sóc nói với Chúc Viêm:
- Ta đang nói chuyện với Trình bà đây, A Viêm đi gọi bà nội tới đi, bà nội ở phòng bếp, chắc là còn chưa biết người tới.
Chúc Viêm biết Viên Tiêu đang lo lắng cho mình, hiện tại nhà mình đang làm đậu phụ trúc, vẫn là nên tránh cho một chút người ngoài, cho nên hắn mới chậm chạp không chịu để cho bọn họ vào viện.
Bên này, Chúc Viêm gật đầu với Viên Tiêu, sau đó đi phòng bếp tìm Chúc lão thái thái, nhưng không ngờ mình còn chưa đi được vài bước, Chúc lão thái thái kia đã vô cùng lo lắng chạy tới.
Tục ngữ nói rất hay, không phải người một nhà không vào cùng một cửa nhà, trong lòng Chúc lão thái thái và Chúc Viêm phu phu hiểu rõ mà không nói ra lời nào ngăn Trình bà tử và nữ tử họ Chu ở ngoài cửa, chỉ thấy Chúc lão thái thái nhiệt tình cười nói với Trình bà tử trước mặt:
- Ai da, lão tỷ muội ta hôm nay sao ngươi lại tới? Ta chạy có chút vội, để ta nghỉ ở cửa này một chút đi.
Trình bà tử thấy Chúc lão thái thái dựa vào cửa, ôm ngực thở dốc, cũng không nghĩ gì, trực tiếp kéo nữ tử bên cạnh đến bên cạnh:
- Lão tỷ tỷ, hôm nay ta tới để làm Mai.
- Làm mai?
Chúc lão thái thái quét mắt nhìn nữ tử họ Chu đang hướng trong viện chờ đợi, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại:
- Nam nhân trong nhà ta không phải đều đã thành gia sao? Nào còn có lão tỷ muội ngươi làm mai?
- Bà nội, Thiết Đản ca, Thiết Đản ca nhà ta.
Chúc Viêm vội không ngừng tìm cảm giác tồn tại cho đường ca nhà mình.
Dưới sự nhắc nhở của Chúc Viêm, lúc này Chúc lão thái thái mới vỗ vỗ bàn tay:
- Xem trí nhớ này của ta, trong nhà còn có một con Đản Đản, ha ha ha, các ngươi ai nói thân chứ?
- Lão tỷ tỷ, ngươi sao vậy, lão thái thái ta nói nhìn trúng Thiết Đản nhà ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi ăn mừng à?
Trình bà tử che mặt cười lên tiếng, sau đó lại kéo nữ tử họ Chu đến trước mặt Chúc lão thái thái, giới thiệu:
- Đây là Chu Bảo Nguyệt, là thôn xóm bên cạnh, ta đi vào thôn kia, cha mẹ nàng đã nhờ ta tìm cho một cửa hôn sự tốt, ta không phải muốn đến nhà ngươi.
Trình bà tử nói xong, người của Chúc gia cũng đã hiểu, xem ra mùa xuân của Thiết Đản sắp tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.