Chương 20
Diễm Quy Khang
03/08/2021
Mọi người lục tục về lớp, tiết này của lớp 8 khoa học tự nhiên là lớp Tiếng Anh.
Khang Vạn Lý rất có hứng thú đối với bài giảng của Hứa Phinh, cũng không biết tại sao, nhưng cậu lại khó có thể tập trung tinh thần.
Khang Vạn Lý có chút hoảng loạn, cậu là học bá đó, vậy mà lại không tập trung học tập nổi!!!
Đều do cái tên biến thái đáng chết này!
Khang Vạn Lý không nhịn được mà liếc nhìn Hoa Minh, nỗ lực làm rõ đầu đuôi câu chuyện vừa rồi, lớp 8 với lớp 1 không cùng một hướng, Hoa Biến Thái không thể vô duyên vô cớ đi qua được.
Đừng bảo là tên biến thái đó biết chuyện nên cố ý đến giúp cậu nhé? Tên biến thái mà sẽ có lòng tốt đó hả???
Khang Vạn Lý càng nghĩ càng buồn bực, nhiều lần chạm mắt với Hoa Minh, Hoa Minh nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vẫn chán nản như cũ.
Hoa Minh rất buồn.
Thật sự rất buồn.
Hắn ngồi xổm trước cổng các trường liên tục mấy ngày, mỹ nhân chân đẹp trong lòng vẫn không thấy tăm hơi.
Hoa Minh hối hận khi đó bản thân không có nắm lấy cơ hội, hắn lo lắng bản thân sẽ chẳng có thể nhìn thấy đôi chân ấy nữa, hai loại tâm tình đan xen, làm cho hắn cực kỳ thất lạc.
Chính vì như thế, Hoa Minh xuất hiện ở lớp 1 không phải do trùng hợp, mà là vì hắn vốn muốn đi tìm Khang Vạn Lý.
Hắn rất khó chịu, suy nghĩ một chút, chỉ có Khang Vạn Lý táo bạo kinh sợ mới có thể chữa trị cho hắn.
Hai người ngồi cùng bàn, cô giáo đnag giảng bài, Hoa Minh cũng không có làm gì lớn, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm gò má Khang Vạn Lý.
Cố tình đúng lúc như vậy, không biết Khang Vạn Lý đang nghĩ gì, dĩ nhiên cũng nhìn hắn vài lần.
Ngạc nhiên thật đấy.
Rõ ràng bình thường không bao giờ muốn nhìn hắn mà.
Là bởi vì khi nãy mình vừa mới giúp cậu ấy, nên tâm lý cậu ấy có chút băn khoăn?
Tương tự như vậy, nếu hắn khiến cho Khang Vạn Lý nợ ơn hắn nhiều hơn, có phải Khang Vạn Lý sẽ để ý đến hắn nhiều hơn không?
Tư duy của hai người hoàn toàn không nằm trên cùng 1 đường thẳng, Khang Vạn Lý chẳng nghĩ gì đến cái này cả.
Đây là lần đầu tiên cậu không tập trung nổi trong lớp, tim cậu như bị đè lại, thi thoảng lại há miệng đớp không khí, không nhịn được nghĩ muốn nhai nhai cái gì đó.
Ai ui, cuộc sống mà, tràn đầy ưu sầu!
Mà làm sao để giải tỏa ưu sầu đây?
Đương nhiên là ăn hoa quả!
Khang Vạn Lý định thần, làm một điều kinh thiên động địa, từ trong balo, cậu lấy ra hộp anh đào mà dì Trương cho, lén lút nhét vào trong gầm bàn.
—— Để thuận tiện ăn vụng.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý ăn vụng trong lớp, có thể là do Tĩnh Bác quản lý học sinh thoải mái hơn Tam Trung, nên lá gan khiêu chiến quyền uy của Khang Vạn Lý so với trước đây có lớn hơn một chút.
Cậu cẩn thận từng li từng tí một nhìn chằm chằm Hứa Phinh trên bục giảng, ghét bỏ liếc nhìn Hoa Minh một cái, cậu lặng lẽ cầm lấy một quả anh đào, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà kéo khẩu trang, nhét quả anh đào vào miệng sau đó kéo khẩu trang lại, chậm rãi ăn anh đào.
Anh đào to còn mọng nước, chua chua ngọt ngọt, thật ngon miệng, tinh thần của Khang Vạn Lý mê ăn hoa quả như được gột rửa.
Thật sự là ngon quá đi à!!
Thế giới thật đẹp!!
Ăn một quả nữa!!
Khang Vạn Lý lén lút ăn vụng đều rơi vào tầm mắt của Hoa Minh, Hoa Minh nhàn rỗi tẻ nhạt nhìn cậu cứ ăn vụng từng quả từng quả, trong lúc nhất thời còn thấy được hình ảnh thập phần thú vị.
Mỗi lần Khang Vạn Lý đút anh đào vào miệng, Hoa Minh đều có thể nhìn thấy đôi môi cậu, hình dáng môi của Khang Vạn Lý rất đầy đặn, có vẻ khá mềm mại, khuôn cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mặc dù mới chỉ nhìn thấy một góc nhỏ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến người khác trông ngóng.
Có lẽ mặt Khang Vạn Lý thật sự rất đẹp.
Hoa Minh nhớ đến mấy lời tuyên bố lúc đầu của Khang Vạn Lý, nhìn một chút liền xuất thần, không hiểu sao bên ngoài lại đồn đại rằng mặt mũi Khang Vạn Lý khó coi.
Nhìn chăm chú một chốc, hắn lại nhìn xuống cổ Khang Vạn Lý, Hoa Minh đột nhiên cảm thấy miệng mình hình như có chút khô khốc.
Hoa Minh nói: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý liếc hắn, cường liệt từ chối: "Mơ à? Anh đào trên cả thế giới là của tui!"
Hoa Minh: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý: "Không cho."
Hoa Minh: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý dừng lại, trái tim cậu chọn không muốn đưa cho hắn, nhưng lý trí cậu lại bảo khi nãy vừa nhận được ân tình của hắn, cậu nhịn đau buồn đưa cho Hoa Minh một quả anh đào, nói: "Chỉ một quả thôi đấy."
Trong giọng nói còn mang theo tiếc nuối.
Chỉ là một quả anh đào thôi mà, sao lại hẹp hòi như vậy chứ.
Hoa Minh bỏ vào miệng, suy nghĩ một chút, hắn không có cắn, mà dùng lưỡi cuốn lấy anh đào.
Hắn không thích ăn hoa quả, cũng không thích đồ ăn chua ngọt, hắn muốn ăn, muốn liếm nhất cũng chỉ có đôi chân đẹp trong mộng thôi, đảo qua đảo lại một chốc, Hoa Minh lè lưỡi, cuốn lấy anh đào nói: "Nhìn."
Khang Vạn Lý nhìn sang, chỉ thấy đầu lưỡi Hoa Minh đỏ hồng vì nước anh đào chảy ra, mà anh đào đang yên vị trên đầu lưỡi hắn.
Thế mà tên biến thái này còn dùng đầu lưỡi nút quả anh đào.
Khang Vạn Lý sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, rồi lại trắng.
Tên biến thái này có ý gì thế!! Duỗi đầu lưỡi ra làm gì!
Ý là đang khoe đầu lưỡi hắn linh hoạt sao? Hay là đang ám chỉ cậu???
ĐM!! Quả nhiên là tên biến thái!! Ngay cả quả anh đào cũng không buông tha!
Anh đào đã làm sai điều gì chứ, cho nó ra đi một cách sảng khoái không được sao!!
Khang Vạn Lý nghĩ một hồi, cắn răn mắng: "Đồ không biết xấu hổ!"
Hoa Minh: "?"
Hoa Minh vĩnh viễn không theo kịp mạch não Khang Vạn Lý, vì vậy hắn im lặng chịu mắng, câu anh đào vào trong miệng, nỗ lực câu thông với Khang Vạn Lý, mà Khang Vạn Lý hoàn toàn không quan tâm tới hắn.
Hoa Minh thật sự rất rảnh rỗi, liền chậm rãi đảo qua đảo lại quả anh đào.
Chậm rãi trải qua một ngày bên cạnh Hoa Biến Thái, Khang Vạn Lý quả thực mệt rã rời.
Chờ mãi mới đến lúc tự học buổi tối kết thúc, cậu lập tức thu dọn sách vở sau đó chạy khỏi phòng học.
Nhanh chóng chạy tới nhà xe, Khang Vạn Lý tìm thấy xe đạp thân yêu, đang muốn nhanh chóng về nhà làm bài tập với Tiểu Phong, xe đạp bất thình lình truyền đến âm thanh 'cót két'.
Khang Vạn Lý cúi đầu nhìn thử, thì thấy dây xích bị cắt làm đôi, đang lung la lung lay rất khó coi.
Không có chuyện sẽ hỏng đến đứt làm đôi được, chỉ có thể là do người khác làm.
Khang Vạn Lý đứng tại chỗ, gạt chân chống xe đạp xuống, vừa nghĩ vừa chửi.
Đứa nào!! Đứa nào xoắn đứt dây xích của cậu!! Sao mà thất đức thế hả!!!
Là đám người trong hành lang hôm nay? Bởi vì bị Hoa Minh dọa nên mới tới trả thù cậu?
Cái logic gì thế hả?
Lại nói, thế này sao cậu có thể về nhà đúng giờ được chứ?
Đón xe hả? Cậu không có tiền mặt!
Điện thoại di động cũng không mang, trước giờ đi học cậu chưa bao giờ đem theo điện thoại di động cả!
Khang Vạn Lý đang buồn bực, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Làm sao vậy?"
Lại đột ngột xuất hiện, khoảng cách còn gần như vậy, Khang Vạn Lý lập tức nhảy bật ra xa. "Cậu là quỷ hả! Cách xa tôi một chút!"
Từ Phượng tức giận đến mức muốn chống nạnh: "Thằng chó này, mày có thể nói chuyện tử tế không hả!"
Hoa Minh không có tức giận, hắn liếc mắt nhìn xe đạp trước mặt Khang Vạn Lý, ánh mắt chợt lạnh xuống, "Đây là xe cậu?"
Khang Vạn Lý lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Từ Phượng nói: "Đương nhiên không liên quan đến bọn tao rồi, Minh ca, chúng ta đi nhanh lên."
Hoa Minh dừng lại, ném cặp sách, Dương Phục vững vàng bắt lấy.
Hoa Minh nói: "Chúng mày về trước đi."
Từ Phượng cả kinh: "Hả? Không phải chứ? Xe đã chờ ở bên ngoài rồi, bọn tao đi rồi thì lát nữa mày..."
Nói còn chưa dứt lời, âm thanh Từ Phượng đã bị đứt đoạn, người bị Dương Phục nắm lấy cổ kéo đi thật xa.
Hai người kia vừa đi, lúc này Khang Vạn Lý mới có chút hoảng, cậu cảnh giác nhìn Hoa Minh: "Cậu muốn làm gì?"
Hoa Minh cong cong mắt, mang theo ý cười nói: "Khang Vạn Lý, cậu có biết bản thân cậu như có chút không biết phân biệt không hửm?"
Khang Vạn Lý thực sự kinh ngạc, không biết phân biệt?
Hắn nói như thể bản thân là người tốt vậy! Có quỷ mới tin!
Khang Vạn Lý phất tay một cái, xua đuổi nói: "Cậu về nhanh đi."
Hoa Minh nói: "Tôi đi thì cậu làm sao bây giờ?"
Khang Vạn Lý nói: "Nói linh tinh cái gì đó? Đương nhiên là tôi về nhà rồi!"
Hoa Minh nói: "Sao cậu về được, trên người cậu không có tiền, điện thoại cũng không có nốt."
Khang Vạn Lý đơ người một lúc, khó có thể tin: "Làm sao mà cậu biết?"
Hoa Minh mang theo ý cười không nói lời nào.
Suy nghĩ trong đầu Khang Vạn Lý quay như chong chóng, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh như trước: "Vậy cũng không cần cậu quản, tự tôi nghĩ biện pháp được."
Đã nói đến mức này, dĩ nhiên Khang Vạn Lý cũng không còn đường lui nữa, rốt cuộc nụ cười của Hoa Minh dần dần tắt.
Hắn có thể biết được sở thích của Khang Vạn Lý thông qua cách quan sát cậu, nhưng chỉ khi tiếp xúc sâu mới hiểu được tính cách cậu.
Hắn nhận ra, Khang Vạn Lý không những rất thú vị, mà còn rất cố chấp.
Rõ ràng nếu hắn không giúp cậu thì cậu sẽ chẳng còn biện pháp nào khác, thế mà cậu vẫn tiếp tục cậy mạnh, tính cách thế này thực làm cho người ta không kiềm chế nội.
Khiến hắn thật muốn bắt nạt cậu, đến khi cậu cầu xin hắn dừng lại.
Hoa Minh cảm thấy có khi Khang Vạn Lý thích kiểu như vậy, nếu hắn hung dữ, có lẽ người trước mắt này phỏng chừng chỉ có thể vừa mắng hắn vừa khóc.
... Cũng có chút đáng yêu.
Ý nghĩ tựa hồ đi hơi xa, Hoa Minh đúng lúc hoàn hồn lại, nhàn nhạt nói: "Để xe ở đây đi, tôi đưa cậu về."
Khang Vạn Lý vẫn không muốn, để biến thái đưa cậu trở về, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Cậu mới không để cho Hoa Minh biết địa chỉ nhà cậu đâu.
Cậu đang mải nghĩ ngợi, Hoa Minh mở miệng nói: "Biệt thự hoa viên HK, đúng không?"
Trong nháy mắt lông tơ của Khang Vạn Lý dựng lên: "Làm sao cậu biết hả? Có phải cậu theo dõi tôi không!"
Hoa Minh không hiểu vì sao cậu lại phản ứng lố như vậy: "Dương Phục thống kê lại địa chỉ của các cậu mà, cậu đi xe đạp đi học, tôi theo dõi cậu kiểu gì?"
Khang Vạn Lý vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, chưa thể bình tĩnh lại, cậu trừng Hoa Minh, rốt cuộc cũng không cố chấp nữa. Địa chỉ nhà hắn cũng biết rồi, cậu đề phòng hắn thì có ích lợi gì đâu, chi bằng đi ké Hoa Biến Thái để về nhà!
Hoa Minh nói: "Đi thôi."
Khang Vạn Lý phảng phất như một túi khí, tức giận tích tụ muốn căng phồng lên.
Bình thường Hoa Minh đều đi chung trên một chiếc xe đặc chủng cùng với Từ Phượng và Dương Phục, nên lúc này chỉ có thể bắt taxi, Khang Vạn Lý hờn dỗi ngồi vào trong xe, sau đó Hoa Minh cũng ngồi vào.
Khang Vạn Lý suýt chút nữa thì chửi bậy. "Cậu lên xe làm gì???"
Hoa Minh nói: "Tôi đưa cậu về nhà."
Khang Vạn Lý sởn cả tóc gáy: "Phi! Cậu tốt bụng quá ha???"
Để hắn đưa? Nếu thật sự tốt bụng thì tốt nhất là hắn xuống xe dùm đi??? Hơn nửa đêm còn muốn đi cùng cậu, thế mà dám nói không có ý đồ gì hả???
Hoa Minh tựa hồ như không nghe ra trào phúng trong câu nói của cậu, hắn nhẹ giọng: "Đúng vậy, tôi tốt bụng như vậy đấy, cậu coi tôi thành loại người gì hả?"
Còn là loại người nào nữa?
Đương nhiên là một tên biến thái! Khang Vạn Lý yên lặng phun tào, ngồi cách Hoa Minh cực xa, chỉ lo Hoa Minh táy máy tay chân với cậu, nhưng mà sau khi xe khởi động, Hoa Minh liền ngồi yên lặng trong xe, cũng chẳng có hành động gì, còn thực sự rất thành thật.
Khang Vạn Lý quả thực không thể tin nổi!
Chốc lát sau, Hoa Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Không phải tôi làm."
Khang Vạn Lý nghĩ một lúc mới nhận ra Hoa Minh đang nhắc đến chuyện xe đạp, cậu hừ một tiếng, nói: "Tôi biết."
Đương nhiên không phải do Hoa Minh, Khang Vạn Lý biết rõ, tên biến thái Hoa Minh này rất thích quấy rầy cậu, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng động tay động chân với đồ của cậu.
Hoa Minh hơi kinh ngạc: "Cậu tin là không phải do tôi làm?"
Khang Vạn Lý nói: "Còn phải nói sao? Đừng tưởng rằng chỉ có cậu hiểu rõ tôi, tôi cũng rất hiểu cậu đó có được không hả? Ngày nào cậu nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm cậu đó nha! Chuyện như vậy cậu căn bản còn không thèm liếc mắt tới, cậu sẽ không làm đâu."
Hoa Minh ngây ra một lúc, sau đó bật cười.
Khang Vạn Lý không hiểu có chỗ nào buồn cười, chỉ có thể thầm mắng Hoa Minh bị bệnh thần kinh.
"Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng ảnh hưởng đến cậu, cậu sẽ không gây thù với Tưởng Điểm đâu đúng không?"
Hoa Minh đáp lại một tiếng: "Ừm."
Khang Vạn Lý đoán đúng, liền có chút kiêu ngạo, bất quá suy nghĩ một chút, vẫn phòng bị nói: "Lát nữa tôi xuống xe, cậu đừng có mà đi theo."
Hoa Minh không đáp lại.
Khang Vạn Lý nói tiếp: "Này, có nghe thấy không hả? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."
Hoa Minh nói: "Không muốn."
Khang Vạn Lý cau mày, hét một tiếng.
Hoa Minh nhìn dáng vẻ không vui của cậu chán chê, lúc này mới nói: "Cậu không muốn tôi đi cùng cũng được, nhưng phải làm theo một yêu cầu của tôi."
Khang Vạn Lý biết hắn không có ý tốt, nhưng lúc này cậu còn có thể làm gì nữa, chỉ còn cách giả bộ phối hợp thôi!
Khang Vạn Lý tức giận nói: "Làm cái gì?"
Trong đầu Hoa Minh phác họa lại hình ảnh Khang Vạn Lý ăn vụng anh đào, hắn đã nhìn thoáng qua đôi môi căng mọng của cậu, đột nhiên nở nụ cười: "Tháo khẩu trang xuống, tôi muốn nhìn mặt của cậu một chút."
Khang Vạn Lý rất có hứng thú đối với bài giảng của Hứa Phinh, cũng không biết tại sao, nhưng cậu lại khó có thể tập trung tinh thần.
Khang Vạn Lý có chút hoảng loạn, cậu là học bá đó, vậy mà lại không tập trung học tập nổi!!!
Đều do cái tên biến thái đáng chết này!
Khang Vạn Lý không nhịn được mà liếc nhìn Hoa Minh, nỗ lực làm rõ đầu đuôi câu chuyện vừa rồi, lớp 8 với lớp 1 không cùng một hướng, Hoa Biến Thái không thể vô duyên vô cớ đi qua được.
Đừng bảo là tên biến thái đó biết chuyện nên cố ý đến giúp cậu nhé? Tên biến thái mà sẽ có lòng tốt đó hả???
Khang Vạn Lý càng nghĩ càng buồn bực, nhiều lần chạm mắt với Hoa Minh, Hoa Minh nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt vẫn chán nản như cũ.
Hoa Minh rất buồn.
Thật sự rất buồn.
Hắn ngồi xổm trước cổng các trường liên tục mấy ngày, mỹ nhân chân đẹp trong lòng vẫn không thấy tăm hơi.
Hoa Minh hối hận khi đó bản thân không có nắm lấy cơ hội, hắn lo lắng bản thân sẽ chẳng có thể nhìn thấy đôi chân ấy nữa, hai loại tâm tình đan xen, làm cho hắn cực kỳ thất lạc.
Chính vì như thế, Hoa Minh xuất hiện ở lớp 1 không phải do trùng hợp, mà là vì hắn vốn muốn đi tìm Khang Vạn Lý.
Hắn rất khó chịu, suy nghĩ một chút, chỉ có Khang Vạn Lý táo bạo kinh sợ mới có thể chữa trị cho hắn.
Hai người ngồi cùng bàn, cô giáo đnag giảng bài, Hoa Minh cũng không có làm gì lớn, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm gò má Khang Vạn Lý.
Cố tình đúng lúc như vậy, không biết Khang Vạn Lý đang nghĩ gì, dĩ nhiên cũng nhìn hắn vài lần.
Ngạc nhiên thật đấy.
Rõ ràng bình thường không bao giờ muốn nhìn hắn mà.
Là bởi vì khi nãy mình vừa mới giúp cậu ấy, nên tâm lý cậu ấy có chút băn khoăn?
Tương tự như vậy, nếu hắn khiến cho Khang Vạn Lý nợ ơn hắn nhiều hơn, có phải Khang Vạn Lý sẽ để ý đến hắn nhiều hơn không?
Tư duy của hai người hoàn toàn không nằm trên cùng 1 đường thẳng, Khang Vạn Lý chẳng nghĩ gì đến cái này cả.
Đây là lần đầu tiên cậu không tập trung nổi trong lớp, tim cậu như bị đè lại, thi thoảng lại há miệng đớp không khí, không nhịn được nghĩ muốn nhai nhai cái gì đó.
Ai ui, cuộc sống mà, tràn đầy ưu sầu!
Mà làm sao để giải tỏa ưu sầu đây?
Đương nhiên là ăn hoa quả!
Khang Vạn Lý định thần, làm một điều kinh thiên động địa, từ trong balo, cậu lấy ra hộp anh đào mà dì Trương cho, lén lút nhét vào trong gầm bàn.
—— Để thuận tiện ăn vụng.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý ăn vụng trong lớp, có thể là do Tĩnh Bác quản lý học sinh thoải mái hơn Tam Trung, nên lá gan khiêu chiến quyền uy của Khang Vạn Lý so với trước đây có lớn hơn một chút.
Cậu cẩn thận từng li từng tí một nhìn chằm chằm Hứa Phinh trên bục giảng, ghét bỏ liếc nhìn Hoa Minh một cái, cậu lặng lẽ cầm lấy một quả anh đào, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà kéo khẩu trang, nhét quả anh đào vào miệng sau đó kéo khẩu trang lại, chậm rãi ăn anh đào.
Anh đào to còn mọng nước, chua chua ngọt ngọt, thật ngon miệng, tinh thần của Khang Vạn Lý mê ăn hoa quả như được gột rửa.
Thật sự là ngon quá đi à!!
Thế giới thật đẹp!!
Ăn một quả nữa!!
Khang Vạn Lý lén lút ăn vụng đều rơi vào tầm mắt của Hoa Minh, Hoa Minh nhàn rỗi tẻ nhạt nhìn cậu cứ ăn vụng từng quả từng quả, trong lúc nhất thời còn thấy được hình ảnh thập phần thú vị.
Mỗi lần Khang Vạn Lý đút anh đào vào miệng, Hoa Minh đều có thể nhìn thấy đôi môi cậu, hình dáng môi của Khang Vạn Lý rất đầy đặn, có vẻ khá mềm mại, khuôn cằm nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mặc dù mới chỉ nhìn thấy một góc nhỏ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến người khác trông ngóng.
Có lẽ mặt Khang Vạn Lý thật sự rất đẹp.
Hoa Minh nhớ đến mấy lời tuyên bố lúc đầu của Khang Vạn Lý, nhìn một chút liền xuất thần, không hiểu sao bên ngoài lại đồn đại rằng mặt mũi Khang Vạn Lý khó coi.
Nhìn chăm chú một chốc, hắn lại nhìn xuống cổ Khang Vạn Lý, Hoa Minh đột nhiên cảm thấy miệng mình hình như có chút khô khốc.
Hoa Minh nói: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý liếc hắn, cường liệt từ chối: "Mơ à? Anh đào trên cả thế giới là của tui!"
Hoa Minh: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý: "Không cho."
Hoa Minh: "Cho tôi một quả."
Khang Vạn Lý dừng lại, trái tim cậu chọn không muốn đưa cho hắn, nhưng lý trí cậu lại bảo khi nãy vừa nhận được ân tình của hắn, cậu nhịn đau buồn đưa cho Hoa Minh một quả anh đào, nói: "Chỉ một quả thôi đấy."
Trong giọng nói còn mang theo tiếc nuối.
Chỉ là một quả anh đào thôi mà, sao lại hẹp hòi như vậy chứ.
Hoa Minh bỏ vào miệng, suy nghĩ một chút, hắn không có cắn, mà dùng lưỡi cuốn lấy anh đào.
Hắn không thích ăn hoa quả, cũng không thích đồ ăn chua ngọt, hắn muốn ăn, muốn liếm nhất cũng chỉ có đôi chân đẹp trong mộng thôi, đảo qua đảo lại một chốc, Hoa Minh lè lưỡi, cuốn lấy anh đào nói: "Nhìn."
Khang Vạn Lý nhìn sang, chỉ thấy đầu lưỡi Hoa Minh đỏ hồng vì nước anh đào chảy ra, mà anh đào đang yên vị trên đầu lưỡi hắn.
Thế mà tên biến thái này còn dùng đầu lưỡi nút quả anh đào.
Khang Vạn Lý sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, rồi lại trắng.
Tên biến thái này có ý gì thế!! Duỗi đầu lưỡi ra làm gì!
Ý là đang khoe đầu lưỡi hắn linh hoạt sao? Hay là đang ám chỉ cậu???
ĐM!! Quả nhiên là tên biến thái!! Ngay cả quả anh đào cũng không buông tha!
Anh đào đã làm sai điều gì chứ, cho nó ra đi một cách sảng khoái không được sao!!
Khang Vạn Lý nghĩ một hồi, cắn răn mắng: "Đồ không biết xấu hổ!"
Hoa Minh: "?"
Hoa Minh vĩnh viễn không theo kịp mạch não Khang Vạn Lý, vì vậy hắn im lặng chịu mắng, câu anh đào vào trong miệng, nỗ lực câu thông với Khang Vạn Lý, mà Khang Vạn Lý hoàn toàn không quan tâm tới hắn.
Hoa Minh thật sự rất rảnh rỗi, liền chậm rãi đảo qua đảo lại quả anh đào.
Chậm rãi trải qua một ngày bên cạnh Hoa Biến Thái, Khang Vạn Lý quả thực mệt rã rời.
Chờ mãi mới đến lúc tự học buổi tối kết thúc, cậu lập tức thu dọn sách vở sau đó chạy khỏi phòng học.
Nhanh chóng chạy tới nhà xe, Khang Vạn Lý tìm thấy xe đạp thân yêu, đang muốn nhanh chóng về nhà làm bài tập với Tiểu Phong, xe đạp bất thình lình truyền đến âm thanh 'cót két'.
Khang Vạn Lý cúi đầu nhìn thử, thì thấy dây xích bị cắt làm đôi, đang lung la lung lay rất khó coi.
Không có chuyện sẽ hỏng đến đứt làm đôi được, chỉ có thể là do người khác làm.
Khang Vạn Lý đứng tại chỗ, gạt chân chống xe đạp xuống, vừa nghĩ vừa chửi.
Đứa nào!! Đứa nào xoắn đứt dây xích của cậu!! Sao mà thất đức thế hả!!!
Là đám người trong hành lang hôm nay? Bởi vì bị Hoa Minh dọa nên mới tới trả thù cậu?
Cái logic gì thế hả?
Lại nói, thế này sao cậu có thể về nhà đúng giờ được chứ?
Đón xe hả? Cậu không có tiền mặt!
Điện thoại di động cũng không mang, trước giờ đi học cậu chưa bao giờ đem theo điện thoại di động cả!
Khang Vạn Lý đang buồn bực, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Làm sao vậy?"
Lại đột ngột xuất hiện, khoảng cách còn gần như vậy, Khang Vạn Lý lập tức nhảy bật ra xa. "Cậu là quỷ hả! Cách xa tôi một chút!"
Từ Phượng tức giận đến mức muốn chống nạnh: "Thằng chó này, mày có thể nói chuyện tử tế không hả!"
Hoa Minh không có tức giận, hắn liếc mắt nhìn xe đạp trước mặt Khang Vạn Lý, ánh mắt chợt lạnh xuống, "Đây là xe cậu?"
Khang Vạn Lý lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Từ Phượng nói: "Đương nhiên không liên quan đến bọn tao rồi, Minh ca, chúng ta đi nhanh lên."
Hoa Minh dừng lại, ném cặp sách, Dương Phục vững vàng bắt lấy.
Hoa Minh nói: "Chúng mày về trước đi."
Từ Phượng cả kinh: "Hả? Không phải chứ? Xe đã chờ ở bên ngoài rồi, bọn tao đi rồi thì lát nữa mày..."
Nói còn chưa dứt lời, âm thanh Từ Phượng đã bị đứt đoạn, người bị Dương Phục nắm lấy cổ kéo đi thật xa.
Hai người kia vừa đi, lúc này Khang Vạn Lý mới có chút hoảng, cậu cảnh giác nhìn Hoa Minh: "Cậu muốn làm gì?"
Hoa Minh cong cong mắt, mang theo ý cười nói: "Khang Vạn Lý, cậu có biết bản thân cậu như có chút không biết phân biệt không hửm?"
Khang Vạn Lý thực sự kinh ngạc, không biết phân biệt?
Hắn nói như thể bản thân là người tốt vậy! Có quỷ mới tin!
Khang Vạn Lý phất tay một cái, xua đuổi nói: "Cậu về nhanh đi."
Hoa Minh nói: "Tôi đi thì cậu làm sao bây giờ?"
Khang Vạn Lý nói: "Nói linh tinh cái gì đó? Đương nhiên là tôi về nhà rồi!"
Hoa Minh nói: "Sao cậu về được, trên người cậu không có tiền, điện thoại cũng không có nốt."
Khang Vạn Lý đơ người một lúc, khó có thể tin: "Làm sao mà cậu biết?"
Hoa Minh mang theo ý cười không nói lời nào.
Suy nghĩ trong đầu Khang Vạn Lý quay như chong chóng, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh như trước: "Vậy cũng không cần cậu quản, tự tôi nghĩ biện pháp được."
Đã nói đến mức này, dĩ nhiên Khang Vạn Lý cũng không còn đường lui nữa, rốt cuộc nụ cười của Hoa Minh dần dần tắt.
Hắn có thể biết được sở thích của Khang Vạn Lý thông qua cách quan sát cậu, nhưng chỉ khi tiếp xúc sâu mới hiểu được tính cách cậu.
Hắn nhận ra, Khang Vạn Lý không những rất thú vị, mà còn rất cố chấp.
Rõ ràng nếu hắn không giúp cậu thì cậu sẽ chẳng còn biện pháp nào khác, thế mà cậu vẫn tiếp tục cậy mạnh, tính cách thế này thực làm cho người ta không kiềm chế nội.
Khiến hắn thật muốn bắt nạt cậu, đến khi cậu cầu xin hắn dừng lại.
Hoa Minh cảm thấy có khi Khang Vạn Lý thích kiểu như vậy, nếu hắn hung dữ, có lẽ người trước mắt này phỏng chừng chỉ có thể vừa mắng hắn vừa khóc.
... Cũng có chút đáng yêu.
Ý nghĩ tựa hồ đi hơi xa, Hoa Minh đúng lúc hoàn hồn lại, nhàn nhạt nói: "Để xe ở đây đi, tôi đưa cậu về."
Khang Vạn Lý vẫn không muốn, để biến thái đưa cậu trở về, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Cậu mới không để cho Hoa Minh biết địa chỉ nhà cậu đâu.
Cậu đang mải nghĩ ngợi, Hoa Minh mở miệng nói: "Biệt thự hoa viên HK, đúng không?"
Trong nháy mắt lông tơ của Khang Vạn Lý dựng lên: "Làm sao cậu biết hả? Có phải cậu theo dõi tôi không!"
Hoa Minh không hiểu vì sao cậu lại phản ứng lố như vậy: "Dương Phục thống kê lại địa chỉ của các cậu mà, cậu đi xe đạp đi học, tôi theo dõi cậu kiểu gì?"
Khang Vạn Lý vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, chưa thể bình tĩnh lại, cậu trừng Hoa Minh, rốt cuộc cũng không cố chấp nữa. Địa chỉ nhà hắn cũng biết rồi, cậu đề phòng hắn thì có ích lợi gì đâu, chi bằng đi ké Hoa Biến Thái để về nhà!
Hoa Minh nói: "Đi thôi."
Khang Vạn Lý phảng phất như một túi khí, tức giận tích tụ muốn căng phồng lên.
Bình thường Hoa Minh đều đi chung trên một chiếc xe đặc chủng cùng với Từ Phượng và Dương Phục, nên lúc này chỉ có thể bắt taxi, Khang Vạn Lý hờn dỗi ngồi vào trong xe, sau đó Hoa Minh cũng ngồi vào.
Khang Vạn Lý suýt chút nữa thì chửi bậy. "Cậu lên xe làm gì???"
Hoa Minh nói: "Tôi đưa cậu về nhà."
Khang Vạn Lý sởn cả tóc gáy: "Phi! Cậu tốt bụng quá ha???"
Để hắn đưa? Nếu thật sự tốt bụng thì tốt nhất là hắn xuống xe dùm đi??? Hơn nửa đêm còn muốn đi cùng cậu, thế mà dám nói không có ý đồ gì hả???
Hoa Minh tựa hồ như không nghe ra trào phúng trong câu nói của cậu, hắn nhẹ giọng: "Đúng vậy, tôi tốt bụng như vậy đấy, cậu coi tôi thành loại người gì hả?"
Còn là loại người nào nữa?
Đương nhiên là một tên biến thái! Khang Vạn Lý yên lặng phun tào, ngồi cách Hoa Minh cực xa, chỉ lo Hoa Minh táy máy tay chân với cậu, nhưng mà sau khi xe khởi động, Hoa Minh liền ngồi yên lặng trong xe, cũng chẳng có hành động gì, còn thực sự rất thành thật.
Khang Vạn Lý quả thực không thể tin nổi!
Chốc lát sau, Hoa Minh bỗng nhiên mở miệng nói: "Không phải tôi làm."
Khang Vạn Lý nghĩ một lúc mới nhận ra Hoa Minh đang nhắc đến chuyện xe đạp, cậu hừ một tiếng, nói: "Tôi biết."
Đương nhiên không phải do Hoa Minh, Khang Vạn Lý biết rõ, tên biến thái Hoa Minh này rất thích quấy rầy cậu, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng động tay động chân với đồ của cậu.
Hoa Minh hơi kinh ngạc: "Cậu tin là không phải do tôi làm?"
Khang Vạn Lý nói: "Còn phải nói sao? Đừng tưởng rằng chỉ có cậu hiểu rõ tôi, tôi cũng rất hiểu cậu đó có được không hả? Ngày nào cậu nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm cậu đó nha! Chuyện như vậy cậu căn bản còn không thèm liếc mắt tới, cậu sẽ không làm đâu."
Hoa Minh ngây ra một lúc, sau đó bật cười.
Khang Vạn Lý không hiểu có chỗ nào buồn cười, chỉ có thể thầm mắng Hoa Minh bị bệnh thần kinh.
"Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng ảnh hưởng đến cậu, cậu sẽ không gây thù với Tưởng Điểm đâu đúng không?"
Hoa Minh đáp lại một tiếng: "Ừm."
Khang Vạn Lý đoán đúng, liền có chút kiêu ngạo, bất quá suy nghĩ một chút, vẫn phòng bị nói: "Lát nữa tôi xuống xe, cậu đừng có mà đi theo."
Hoa Minh không đáp lại.
Khang Vạn Lý nói tiếp: "Này, có nghe thấy không hả? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."
Hoa Minh nói: "Không muốn."
Khang Vạn Lý cau mày, hét một tiếng.
Hoa Minh nhìn dáng vẻ không vui của cậu chán chê, lúc này mới nói: "Cậu không muốn tôi đi cùng cũng được, nhưng phải làm theo một yêu cầu của tôi."
Khang Vạn Lý biết hắn không có ý tốt, nhưng lúc này cậu còn có thể làm gì nữa, chỉ còn cách giả bộ phối hợp thôi!
Khang Vạn Lý tức giận nói: "Làm cái gì?"
Trong đầu Hoa Minh phác họa lại hình ảnh Khang Vạn Lý ăn vụng anh đào, hắn đã nhìn thoáng qua đôi môi căng mọng của cậu, đột nhiên nở nụ cười: "Tháo khẩu trang xuống, tôi muốn nhìn mặt của cậu một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.