Trong Đội Có Một Mid Rất Ngoan
Chương 24: Quá khứ
Je'jemia
05/01/2025
Giang Tiếu được bọc trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của Đào Diên. Lớp lông bên trong vô cùng ấm áp, khiến cậu không nhịn được mà vùi mặt vào cổ áo. Giang Tiếu ngửi được một mùi hương dịu dàng thoang thoảng nơi chóp mũi, hình như là mùi của nước xả vải mà Đào Diên đã dùng.
Sau khi ra tới bãi đỗ xe, Giang Tiếu liền bị đội trưởng nhà mình gói lại rồi nhét vào ghế phụ lái. Bên trong xe có máy sưởi nên rất ấm áp, Giang Tiểu chọn một vị trí thoải mái nhất, tựa đầu vào cửa sổ trầm ngâm một lúc.
Đến khi chiếc xe đã lăn bánh ra khỏi bệnh viện, tầm mắt của Giang Tiểu mới rời khỏi khung cảnh bên ngoài, chuyển sang nhìn Đào Diên đang lái xe. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy vô lăng, khớp xương trên mu bàn tay phảng phất một nét quyến rũ kỳ lạ của người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn đường, thu hết ánh sáng mờ nhạt từ những cột đèn trên con phố dài vào trong, tựa như những vì sao lấp lánh. Giang Tiểu nhìn anh rất lâu, giống như đang hoài niệm chuyện gì.
'Hồi em còn nhỏ, khoảng bảy hay tám tuổi gì đó, ba thường xuyên đánh em và mẹ."
Giang Tiếu thu lại tầm mắt của mình. Cậu nói ra chuyện này rất nhẹ nhàng, tựa như đang kể về một cái gì đó vô nghĩa và quá đỗi nhỏ bé vậy. Cậu khẽ rũ mắt, che đậy buồn bã và tủi thân vừa dấy lên, rồi lại tiếp tục kể:
' Thực ra trước đó ba em không như vậy, nhưng rồi chuyện làm ăn của ông ấy gặp vấn đề, áp lực quá nhiều khiến ông ấy dần trở nên bạo lực. Ba bắt đầu tìm đến rượu chè và cờ bạc, thắng sẽ vui một chút, thua rồi thì sẽ về nhà trút giận."
Giang Tiếu...
" Anh đừng lo, sau khi em lớn thêm một chút thì đã biết phản kháng, không để ba đánh mẹ nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn phải nghe ông ấy cằn nhằn thôi."
Giang Tiếu mỉm cười nhìn Đào Diên, có thể là vì không muốn anh lo lắng nên nụ cười này của cậu vừa dịu ngoan lại mềm mại. Nhưng Đào Diên biết, ẩn sau lớp ngụy trang hoàn hảo ấy là một đứa nhóc đầy vết sứt sẹo, thậm chí đã khóc không biết bao nhiêu lần. Anh cố nén xuống xúc động muốn ôm chặt Giang Tiếu, bình tĩnh nghe cậu kể tiếp.
Giọng nói của Giang Tiểu nhẹ nhàng, bình thản vang lên trong không gian yên tĩnh giữa hai người:
" Số lần ba thắng cược rất ít, chủ yếu là thua. Cứ như vậy tích tiểu thành đại, dần dần, số nợ do thua cờ bạc đã nhiều đến mức bán nhà cũng không trả nổi. Trong thời gian đó, bởi vì em còn đang đi học nên mẹ không cho phép em chạy đi làm thêm, sợ là ảnh hưởng đến thành tích học tập của em."
" Chỉ là sau đó sức khoẻ của mẹ kém đi, việc nặng nhọc không đảm đương nổi nữa, chỉ dựa vào công việc dạy đàn thì không trang trải được. Ba lại không chịu tìm việc làm tử tế, suốt ngày giao du với những kẻ nghiện ngập. Khi không có đủ tiền cho ông ấy hoang phí, ông ấy sẽ lại muốn đánh người. Có mấy lần ba đánh mẹ khi em đang đi học, lúc về đến nhà thì người mẹ đã bầm tím khắp nơi."
" Vậy nên khi lên cấp ba, em bắt đầu đi làm. Những việc có thể nhận lúc đầu rất ít, lương cũng ít lại tốn nhiều thời gian. Sau đó, em biết đến EOA, bắt đầu đi theo con đường cày thuê để kiếm tiền. Công việc này mang lại thu nhập khá hơn, cũng khiến em nhận ra mình thích hợp với ngành thể thao điện tử này"
" Cho đến ba năm trước, ba em đột nhiên qua đời do tai nạn giao thông. Ông ấy uống say rồi bị xe bán tải tông trúng, lúc đưa đến bệnh viện thì đã chẳng cứu được nữa"
Giang Tiếu nhớ lại cái ngày mình đến nhận thi thể ở bệnh viện. Dưới lớp vải trắng, khuôn mặt của người mà cậu luôn gọi là ba đã biến dạng cực kỳ nghiêm trọng. Khế nhăn mày, cậu tiếp tục kể:
Sau khi ba qua đời không lâu, một đám người kéo đến nhà em đòi nợ. Đến lúc đấy em mới biết được ba đã đi vay nặng lãi, qua một thời gian dài, lãi này cộng lãi kia, số tiền nợ đã chất cao như núi. Em không trả được, mẹ cũng không trả được. Những người cho vay đó đập phá đồ đạc trong nhà, còn định đánh mẹ em. Sau đó, em hứa với họ là sẽ đem tiền tới trả đúng hạn, bọn họ mới bỏ qua một lần"
Nhưng số tiền đó quá lớn, chỉ trong mấy ngày em không biết đi đâu để góp đủ. Họ hàng vì sợ vạ lây nên chẳng có ai chịu giúp đỡ. Cày thuê đã không thể | giúp em xoay sở được nữa. Sau đó, em chợt suy nghĩ đến việc đi đánh chuyên nghiệp, bởi vì lương của tuyển thủ chuyên nghiệp rất cao."
Bàn tay của Đào Diên siết chặt vô lăng, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu anh. Năm đó Giang Tiếu từ chối anh rồi đến chiến đội RY, còn cả việc đã đánh chuyên nghiệp ba năm nhưng Giang Tiếu vẫn cứ như một người mới nghèo kiết xác, chẳng lẽ là vì...
Không đợi anh chờ lâu, Giang Tiếu đã lên tiếng xác nhận suy đoán của anh, chỉ là câu chuyện phía sau còn tồi tệ hơn thế. Lúc này Giang Tiểu đã không giữ được nét bình tĩnh ban đầu nữa, giọng nói của cậu run lên, nghẹn ngào kể lại từng chút một:
" Rồi...anh hỏi em về việc gia nhập chiến đội SAS, cho em cơ hội. Lúc đó em rất vui, không nghĩ nhiều liền đồng ý với anh. Nhưng đến khi em tìm hiểu kỹ hơn thì mới phát hiện ra, MID chủ lực của SAS lúc đó là anh Hạo, lại đang ở thời kỳ phong độ tốt nhất. Họ chỉ có thể để em ngồi dự bị mấy năm."
" Mà phía CLB của chiến đội RY lại đồng ý để em đánh ở đội chủ lực, bằng lòng trả hết số nợ kia cho em. Nhưng cũng vì nắm được điểm yếu này, họ gia hạn hợp đồng đến bốn năm. Họ trả cho em mức lương của một tuyển thủ có kinh nghiệm thi đấu vài năm, chỉ là tiền lương của em sẽ trừ dần vào tiền nợ mà CLB đã thay em trả hết."
Ban đầu em còn do dự, em biết CLB của chiến đội RY đang bẫy em nên em không ký với bọn họ ngay lần đàm phán đầu tiên. Em cố gắng liên hệ với chiến đội SAS để đàm phán quyền lợi tốt hơn, nhưng mà..."
Nói đến đây, hai mắt của Giang Tiếu đã ngấn nước:
Những người cho vay nặng lãi kia lại đột nhiên kéo đến nhà em gây hấn, đập phá đồ đạc. Bọn họ không tuân thủ hẹn ước lúc đầu, ép em phải giao đủ tiền trả nợ trong hai ngày.
' Trong lúc xảy ra xung đột với họ, mẹ em không may bị chấn thương ở vùng đầu. Khi em đưa mẹ đi cấp cứu, bác sĩ nói rằng mẹ em có bệnh về não, lại thêm chấn thương lúc đó, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Ca phẫu thuật của mẹ tốn rất nhiều tiền, thuốc điều trị bệnh cũng đắt đỏ, em không xoay sở trong thời gian ngắn được. Vì thế...vì thế em đã chọn RY."
Giang Tiểu mím môi, cố kìm nén nước mắt, không muốn hình tượng của bản thân đổ bể trước mặt Đào Diên. Nhưng có lẽ vì không nhịn được, cậu con trai hai mươi tuổi lặng yên quay đầu đi, hai bàn tay vội vàng lau nước mắt. Chỉ là càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều, phần da xung quanh bị cậu lau đến mức đỏ ửng cả lên.
"Xin lỗi anh."
Giang Tiểu nấc lên một tiếng:
'Xin lỗi vì đã thất hứa với anh, em không muốn như vậy đâu. Lúc anh nói đến chuyện đó, em thực sự rất muốn đi cùng anh...nhưng mà....nhưng mà em không đi được, em xin lỗi."
Tiếng khóc bị kìm nén khiến cho Giang Tiểu nói chuyện rất chật vật, vừa tủi thân lại vừa hối hận, đến cả dũng khí nhìn mặt Đào Diên cũng không có. Chợt nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói với mình ngày hôm nay, Giang Tiếu liền không ngăn được tiếng khóc khe khẽ:
Em sai rồi, em không làm được gì hết, chưa từng làm chuyện gì ra hồn hết! Năm đó em đáng lẽ phải phát hiện ra bệnh của mẹ sớm hơn, đưa mẹ đến bệnh viện, vậy thì mẹ sẽ có cơ hội được chữa khỏi. Hôm nay bác sĩ nói mẹ có thể không trụ được đến tháng hai năm sau, là lỗi của em, đều là lỗi của em..."
Bả vai của Giang Tiếu run run, cậu úp mặt vào cửa kính chứ không nhìn Đào Diên. Rõ ràng cậu muốn khóc lớn một trận nhưng cuối cùng cậu lại chỉ dám phát ra tiếng sụt sịt rất nhỏ. Mọi chuyện đều dồn nén hết ở trong lòng như vậy, cũng sắp nghẹn chết người.
Đào Diên đột nhiên lái xe tấp vào một khu vực vắng vẻ bên lề đường, sau đó tháo dây an toàn của mình ra. Khi Giang Tiếu còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì thì cơ thể cậu đã bị Đào Diên mạnh mẽ xoay lại. Khuôn mặt của Giang Tiểu bị ép phải đối diện với Đào Diên, đôi mắt của cậu chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt của anh, sau đó đón nhận một cái ôm vừa chặt vừa ấm áp.
Đào Diên không nhịn được nữa, suy nghĩ ôm lấy Giang Tiểu đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của anh.
Giang Tiếu ngẩn ngơ. Não của cậu dường như đã ngừng chức năng phán đoán tình hình, khiến cho Giang Tiểu mất mấy giây mới phản ứng lại. Cậu bối rối không biết nên làm gì, không muốn đẩy ra cũng không dám ôm lấy.
Hôm nay nếu em khóc nhè thì anh sẽ không cười em."
Giọng nói của Đào Diên trầm ấm, ở trong không gian yên tĩnh này như được khuếch đại lên, chậm rãi, từng chút một chảy vào trái tim của Giang Tiếu. Âm thanh dịu dàng ấy đang dỗ dành cậu một cách trắng trợn, không hề có ý che giấu như những lần trước. Cái ôm của Đào Diên cũng rất chặt, như muốn đem cả cơ thể của Giang Tiếu khảm vào người mình, để hơi ấm của mình bao bọc lấy cậu, chữa lành vết thương trong lòng cậu, để không một ai có thể tổn thương cậu được nữa.
Bàn tay của Giang Tiểu rụt rè bám lên người Đào Diên, không thấy anh tỏ thái độ từ chối, cậu mới dám ôm chặt hơn, dụi mặt vào bả vai của anh.
'Em không cần cố nhẫn nhịn, ở trước mặt anh thì không cần gồng mình như vậy. Anh đã nói rồi, sẽ không cười em đâu."
Đôi mắt đen láy của Giang Tiếu ầng ậng nước, sau đó rúc vào lòng Đào Diên mà khóc lớn một trận. Bao nhiêu uất ức và đau đớn trong lòng cậu cuối cùng cũng có thể bật khóc thành tiếng, không cần cắn nuốt vào trong như ba năm qua nữa. Giang Tiếu khóc rất lâu, đến mức hai mắt đỏ hoe, sưng húp lên, nhưng càng khóc, lòng cậu lại càng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. (2)
Đào Diên xoa xoa tấm lưng của chàng trai trong vòng tay mình. Anh đột nhiên nhớ lại cái ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên. Khi ấy, Đào Diên bị một đám tự xưng là trùm trường chặn lại, sau đó bị kéo đến một con ngõ nhỏ bẩn thỉu. Vào khoảng khắc sắp bị bọn chúng tẩn một trận ra trò thì Giang Tiếu cầm ống nhựa nhảy ra, lao vào đánh nhau với đám bắt nạt. Đánh một trận xong thì Giang Tiếu cũng bị thương không ít, khuôn mặt thanh tú bị bầm tím mấy chỗ. Nhưng cậu thiếu niên ấy vẫn cười rất tươi, còn hỏi Đào Diên bị doạ rồi à. Trong suy nghĩ của anh, Giang Tiếu chính là một người rất mạnh mẽ, phóng khoáng, cởi mở, lạc quan.
Nhưng có lẽ, tất cả những điểm trên đều không đúng nữa. Có lẽ, người đang ôm lấy anh mà khóc lúc này mới là con người thật của Giang Tiếu, là một nhóc con vừa mít ướt lại không có cảm giác an toàn, cần được ai đó dỗ dành thật lâu.
Đào Diên khẽ thở dài, chuyện dỗ người cứ giao cho anh đi, dù sao anh cũng đã có một chút kinh nghiệm rồi.
Sau khi ra tới bãi đỗ xe, Giang Tiếu liền bị đội trưởng nhà mình gói lại rồi nhét vào ghế phụ lái. Bên trong xe có máy sưởi nên rất ấm áp, Giang Tiểu chọn một vị trí thoải mái nhất, tựa đầu vào cửa sổ trầm ngâm một lúc.
Đến khi chiếc xe đã lăn bánh ra khỏi bệnh viện, tầm mắt của Giang Tiểu mới rời khỏi khung cảnh bên ngoài, chuyển sang nhìn Đào Diên đang lái xe. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy vô lăng, khớp xương trên mu bàn tay phảng phất một nét quyến rũ kỳ lạ của người đàn ông trưởng thành. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn đường, thu hết ánh sáng mờ nhạt từ những cột đèn trên con phố dài vào trong, tựa như những vì sao lấp lánh. Giang Tiểu nhìn anh rất lâu, giống như đang hoài niệm chuyện gì.
'Hồi em còn nhỏ, khoảng bảy hay tám tuổi gì đó, ba thường xuyên đánh em và mẹ."
Giang Tiếu thu lại tầm mắt của mình. Cậu nói ra chuyện này rất nhẹ nhàng, tựa như đang kể về một cái gì đó vô nghĩa và quá đỗi nhỏ bé vậy. Cậu khẽ rũ mắt, che đậy buồn bã và tủi thân vừa dấy lên, rồi lại tiếp tục kể:
' Thực ra trước đó ba em không như vậy, nhưng rồi chuyện làm ăn của ông ấy gặp vấn đề, áp lực quá nhiều khiến ông ấy dần trở nên bạo lực. Ba bắt đầu tìm đến rượu chè và cờ bạc, thắng sẽ vui một chút, thua rồi thì sẽ về nhà trút giận."
Giang Tiếu...
" Anh đừng lo, sau khi em lớn thêm một chút thì đã biết phản kháng, không để ba đánh mẹ nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn phải nghe ông ấy cằn nhằn thôi."
Giang Tiếu mỉm cười nhìn Đào Diên, có thể là vì không muốn anh lo lắng nên nụ cười này của cậu vừa dịu ngoan lại mềm mại. Nhưng Đào Diên biết, ẩn sau lớp ngụy trang hoàn hảo ấy là một đứa nhóc đầy vết sứt sẹo, thậm chí đã khóc không biết bao nhiêu lần. Anh cố nén xuống xúc động muốn ôm chặt Giang Tiếu, bình tĩnh nghe cậu kể tiếp.
Giọng nói của Giang Tiểu nhẹ nhàng, bình thản vang lên trong không gian yên tĩnh giữa hai người:
" Số lần ba thắng cược rất ít, chủ yếu là thua. Cứ như vậy tích tiểu thành đại, dần dần, số nợ do thua cờ bạc đã nhiều đến mức bán nhà cũng không trả nổi. Trong thời gian đó, bởi vì em còn đang đi học nên mẹ không cho phép em chạy đi làm thêm, sợ là ảnh hưởng đến thành tích học tập của em."
" Chỉ là sau đó sức khoẻ của mẹ kém đi, việc nặng nhọc không đảm đương nổi nữa, chỉ dựa vào công việc dạy đàn thì không trang trải được. Ba lại không chịu tìm việc làm tử tế, suốt ngày giao du với những kẻ nghiện ngập. Khi không có đủ tiền cho ông ấy hoang phí, ông ấy sẽ lại muốn đánh người. Có mấy lần ba đánh mẹ khi em đang đi học, lúc về đến nhà thì người mẹ đã bầm tím khắp nơi."
" Vậy nên khi lên cấp ba, em bắt đầu đi làm. Những việc có thể nhận lúc đầu rất ít, lương cũng ít lại tốn nhiều thời gian. Sau đó, em biết đến EOA, bắt đầu đi theo con đường cày thuê để kiếm tiền. Công việc này mang lại thu nhập khá hơn, cũng khiến em nhận ra mình thích hợp với ngành thể thao điện tử này"
" Cho đến ba năm trước, ba em đột nhiên qua đời do tai nạn giao thông. Ông ấy uống say rồi bị xe bán tải tông trúng, lúc đưa đến bệnh viện thì đã chẳng cứu được nữa"
Giang Tiếu nhớ lại cái ngày mình đến nhận thi thể ở bệnh viện. Dưới lớp vải trắng, khuôn mặt của người mà cậu luôn gọi là ba đã biến dạng cực kỳ nghiêm trọng. Khế nhăn mày, cậu tiếp tục kể:
Sau khi ba qua đời không lâu, một đám người kéo đến nhà em đòi nợ. Đến lúc đấy em mới biết được ba đã đi vay nặng lãi, qua một thời gian dài, lãi này cộng lãi kia, số tiền nợ đã chất cao như núi. Em không trả được, mẹ cũng không trả được. Những người cho vay đó đập phá đồ đạc trong nhà, còn định đánh mẹ em. Sau đó, em hứa với họ là sẽ đem tiền tới trả đúng hạn, bọn họ mới bỏ qua một lần"
Nhưng số tiền đó quá lớn, chỉ trong mấy ngày em không biết đi đâu để góp đủ. Họ hàng vì sợ vạ lây nên chẳng có ai chịu giúp đỡ. Cày thuê đã không thể | giúp em xoay sở được nữa. Sau đó, em chợt suy nghĩ đến việc đi đánh chuyên nghiệp, bởi vì lương của tuyển thủ chuyên nghiệp rất cao."
Bàn tay của Đào Diên siết chặt vô lăng, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu anh. Năm đó Giang Tiếu từ chối anh rồi đến chiến đội RY, còn cả việc đã đánh chuyên nghiệp ba năm nhưng Giang Tiếu vẫn cứ như một người mới nghèo kiết xác, chẳng lẽ là vì...
Không đợi anh chờ lâu, Giang Tiếu đã lên tiếng xác nhận suy đoán của anh, chỉ là câu chuyện phía sau còn tồi tệ hơn thế. Lúc này Giang Tiểu đã không giữ được nét bình tĩnh ban đầu nữa, giọng nói của cậu run lên, nghẹn ngào kể lại từng chút một:
" Rồi...anh hỏi em về việc gia nhập chiến đội SAS, cho em cơ hội. Lúc đó em rất vui, không nghĩ nhiều liền đồng ý với anh. Nhưng đến khi em tìm hiểu kỹ hơn thì mới phát hiện ra, MID chủ lực của SAS lúc đó là anh Hạo, lại đang ở thời kỳ phong độ tốt nhất. Họ chỉ có thể để em ngồi dự bị mấy năm."
" Mà phía CLB của chiến đội RY lại đồng ý để em đánh ở đội chủ lực, bằng lòng trả hết số nợ kia cho em. Nhưng cũng vì nắm được điểm yếu này, họ gia hạn hợp đồng đến bốn năm. Họ trả cho em mức lương của một tuyển thủ có kinh nghiệm thi đấu vài năm, chỉ là tiền lương của em sẽ trừ dần vào tiền nợ mà CLB đã thay em trả hết."
Ban đầu em còn do dự, em biết CLB của chiến đội RY đang bẫy em nên em không ký với bọn họ ngay lần đàm phán đầu tiên. Em cố gắng liên hệ với chiến đội SAS để đàm phán quyền lợi tốt hơn, nhưng mà..."
Nói đến đây, hai mắt của Giang Tiếu đã ngấn nước:
Những người cho vay nặng lãi kia lại đột nhiên kéo đến nhà em gây hấn, đập phá đồ đạc. Bọn họ không tuân thủ hẹn ước lúc đầu, ép em phải giao đủ tiền trả nợ trong hai ngày.
' Trong lúc xảy ra xung đột với họ, mẹ em không may bị chấn thương ở vùng đầu. Khi em đưa mẹ đi cấp cứu, bác sĩ nói rằng mẹ em có bệnh về não, lại thêm chấn thương lúc đó, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Ca phẫu thuật của mẹ tốn rất nhiều tiền, thuốc điều trị bệnh cũng đắt đỏ, em không xoay sở trong thời gian ngắn được. Vì thế...vì thế em đã chọn RY."
Giang Tiểu mím môi, cố kìm nén nước mắt, không muốn hình tượng của bản thân đổ bể trước mặt Đào Diên. Nhưng có lẽ vì không nhịn được, cậu con trai hai mươi tuổi lặng yên quay đầu đi, hai bàn tay vội vàng lau nước mắt. Chỉ là càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều, phần da xung quanh bị cậu lau đến mức đỏ ửng cả lên.
"Xin lỗi anh."
Giang Tiểu nấc lên một tiếng:
'Xin lỗi vì đã thất hứa với anh, em không muốn như vậy đâu. Lúc anh nói đến chuyện đó, em thực sự rất muốn đi cùng anh...nhưng mà....nhưng mà em không đi được, em xin lỗi."
Tiếng khóc bị kìm nén khiến cho Giang Tiểu nói chuyện rất chật vật, vừa tủi thân lại vừa hối hận, đến cả dũng khí nhìn mặt Đào Diên cũng không có. Chợt nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói với mình ngày hôm nay, Giang Tiếu liền không ngăn được tiếng khóc khe khẽ:
Em sai rồi, em không làm được gì hết, chưa từng làm chuyện gì ra hồn hết! Năm đó em đáng lẽ phải phát hiện ra bệnh của mẹ sớm hơn, đưa mẹ đến bệnh viện, vậy thì mẹ sẽ có cơ hội được chữa khỏi. Hôm nay bác sĩ nói mẹ có thể không trụ được đến tháng hai năm sau, là lỗi của em, đều là lỗi của em..."
Bả vai của Giang Tiếu run run, cậu úp mặt vào cửa kính chứ không nhìn Đào Diên. Rõ ràng cậu muốn khóc lớn một trận nhưng cuối cùng cậu lại chỉ dám phát ra tiếng sụt sịt rất nhỏ. Mọi chuyện đều dồn nén hết ở trong lòng như vậy, cũng sắp nghẹn chết người.
Đào Diên đột nhiên lái xe tấp vào một khu vực vắng vẻ bên lề đường, sau đó tháo dây an toàn của mình ra. Khi Giang Tiếu còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì thì cơ thể cậu đã bị Đào Diên mạnh mẽ xoay lại. Khuôn mặt của Giang Tiểu bị ép phải đối diện với Đào Diên, đôi mắt của cậu chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt của anh, sau đó đón nhận một cái ôm vừa chặt vừa ấm áp.
Đào Diên không nhịn được nữa, suy nghĩ ôm lấy Giang Tiểu đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của anh.
Giang Tiếu ngẩn ngơ. Não của cậu dường như đã ngừng chức năng phán đoán tình hình, khiến cho Giang Tiểu mất mấy giây mới phản ứng lại. Cậu bối rối không biết nên làm gì, không muốn đẩy ra cũng không dám ôm lấy.
Hôm nay nếu em khóc nhè thì anh sẽ không cười em."
Giọng nói của Đào Diên trầm ấm, ở trong không gian yên tĩnh này như được khuếch đại lên, chậm rãi, từng chút một chảy vào trái tim của Giang Tiếu. Âm thanh dịu dàng ấy đang dỗ dành cậu một cách trắng trợn, không hề có ý che giấu như những lần trước. Cái ôm của Đào Diên cũng rất chặt, như muốn đem cả cơ thể của Giang Tiếu khảm vào người mình, để hơi ấm của mình bao bọc lấy cậu, chữa lành vết thương trong lòng cậu, để không một ai có thể tổn thương cậu được nữa.
Bàn tay của Giang Tiểu rụt rè bám lên người Đào Diên, không thấy anh tỏ thái độ từ chối, cậu mới dám ôm chặt hơn, dụi mặt vào bả vai của anh.
'Em không cần cố nhẫn nhịn, ở trước mặt anh thì không cần gồng mình như vậy. Anh đã nói rồi, sẽ không cười em đâu."
Đôi mắt đen láy của Giang Tiếu ầng ậng nước, sau đó rúc vào lòng Đào Diên mà khóc lớn một trận. Bao nhiêu uất ức và đau đớn trong lòng cậu cuối cùng cũng có thể bật khóc thành tiếng, không cần cắn nuốt vào trong như ba năm qua nữa. Giang Tiếu khóc rất lâu, đến mức hai mắt đỏ hoe, sưng húp lên, nhưng càng khóc, lòng cậu lại càng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. (2)
Đào Diên xoa xoa tấm lưng của chàng trai trong vòng tay mình. Anh đột nhiên nhớ lại cái ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên. Khi ấy, Đào Diên bị một đám tự xưng là trùm trường chặn lại, sau đó bị kéo đến một con ngõ nhỏ bẩn thỉu. Vào khoảng khắc sắp bị bọn chúng tẩn một trận ra trò thì Giang Tiếu cầm ống nhựa nhảy ra, lao vào đánh nhau với đám bắt nạt. Đánh một trận xong thì Giang Tiếu cũng bị thương không ít, khuôn mặt thanh tú bị bầm tím mấy chỗ. Nhưng cậu thiếu niên ấy vẫn cười rất tươi, còn hỏi Đào Diên bị doạ rồi à. Trong suy nghĩ của anh, Giang Tiếu chính là một người rất mạnh mẽ, phóng khoáng, cởi mở, lạc quan.
Nhưng có lẽ, tất cả những điểm trên đều không đúng nữa. Có lẽ, người đang ôm lấy anh mà khóc lúc này mới là con người thật của Giang Tiếu, là một nhóc con vừa mít ướt lại không có cảm giác an toàn, cần được ai đó dỗ dành thật lâu.
Đào Diên khẽ thở dài, chuyện dỗ người cứ giao cho anh đi, dù sao anh cũng đã có một chút kinh nghiệm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.