Chương 11:
Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
19/05/2023
12.
Ngụy Phong là chủ tướng quân tuần phòng, chỉ có một người duy nhất có quyền điều động gã, đó là hoàng đế.
Tuy bị bọn tôi can thiệp nên biết muộn hai năm, nhưng hoàng đế kia vẫn biết đến sự tồn tại của hậu duệ triều trước, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vì Tề Kha bị thương nên lúc về kinh bọn tôi đi rất chậm.
Chẳng ngờ cách kinh thành tầm hơn trăm dặm, bọn tôi lại gặp truy binh chặn đường.
Tôi vừa chửi thề muốn quất ngựa chạy trốn thì Đào Vân Nhi đột nhiên ngăn lại: "Phu nhân chờ một chút!"
Cô ấy xuống xe, liếc mắt nhìn thủ lĩnh phe kia, chớp chớp hai cái, nước mắt lưng tròng: "Phu quân!"
?
Khá lắm!
Cha của nam chính, cuối cùng đã xuất hiện!
Tôi liếc nhìn Tề Kha được quấn như xá.c ướp Ai Cập, nhếch mép khinh bỉ: "Chẳng trách chị Đào nhìn anh không vừa mắt, anh xem chồng nhà người ta kìa, cao hơn anh đẹp trai hơn anh ngầu hơn anh, chậc chậc chậc."
Tề Kha tức tối: "Em tém tém lại chút đi, em có chồng rồi đấy nhé."
Tôi bĩu môi: "Chồng hờ chứ có phải chồng thật đâu."
Tề Kha dè dặt: "Thì làm thật luôn cũng được mà."
Tôi giật mình đánh thót.
Theo bản năng quay lại nhìn hắn, Tề Kha cũng trừng mắt nhìn lại tôi, hai đứa tôi không nói gì mà cùng bắt đầu trò chơi ai chớp mắt trước là thua.
Lát sau, Tề Kha nhịn không nổi nữa quay đầu đi chỗ khác: "Giỡn xí làm gì căng."
Cha mẹ nam chính tay bắt mặt mừng tâm sự xong xuôi thì dắt nhau tới trước mặt bọn tôi.
Ba Long đứng đó, bá khí ngút trời, Đào Vân Nhi vui vẻ nói: "Mấy năm qua đúng là nhờ tương quân và phu nhân thương tình giúp đỡ chăm nom cả, đúng rồi, phu quân, hai anh em chàng chắc lâu rồi mới gặp nhỉ."
...
Tiêu rồi. Hồi đó lỡ mồm.
Lúc đó xạo ke là bọn tôi quen chồng cô ấy để tạo lòng tin, giờ bể xô rồi phải làm sao đây?
Tôi cười gượng: "Gặp, gặp nhau đâu nhất thiết phải quen nhau."
Ba Long nở nụ cười phóng khoáng, vỗ cái bộp sau lưng Tề Kha:
"Từ nay về sau, chú chính là em ruột của anh, bây giờ hoàng đế cờ hó kia đã biết hậu duệ hoàng thất bọn anh còn sống, bắt đầu đuổi cùng giết tận rồi. Chú thím cũng không về phủ tướng quân được nữa, nếu chú thím tin anh, thì đi với anh."
Nhìn mặt Tề Kha là biết, hắn bị ba Long vỗ một cái muốn nội thương luôn rồi.
Ngụy Phong là chủ tướng quân tuần phòng, chỉ có một người duy nhất có quyền điều động gã, đó là hoàng đế.
Tuy bị bọn tôi can thiệp nên biết muộn hai năm, nhưng hoàng đế kia vẫn biết đến sự tồn tại của hậu duệ triều trước, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vì Tề Kha bị thương nên lúc về kinh bọn tôi đi rất chậm.
Chẳng ngờ cách kinh thành tầm hơn trăm dặm, bọn tôi lại gặp truy binh chặn đường.
Tôi vừa chửi thề muốn quất ngựa chạy trốn thì Đào Vân Nhi đột nhiên ngăn lại: "Phu nhân chờ một chút!"
Cô ấy xuống xe, liếc mắt nhìn thủ lĩnh phe kia, chớp chớp hai cái, nước mắt lưng tròng: "Phu quân!"
?
Khá lắm!
Cha của nam chính, cuối cùng đã xuất hiện!
Tôi liếc nhìn Tề Kha được quấn như xá.c ướp Ai Cập, nhếch mép khinh bỉ: "Chẳng trách chị Đào nhìn anh không vừa mắt, anh xem chồng nhà người ta kìa, cao hơn anh đẹp trai hơn anh ngầu hơn anh, chậc chậc chậc."
Tề Kha tức tối: "Em tém tém lại chút đi, em có chồng rồi đấy nhé."
Tôi bĩu môi: "Chồng hờ chứ có phải chồng thật đâu."
Tề Kha dè dặt: "Thì làm thật luôn cũng được mà."
Tôi giật mình đánh thót.
Theo bản năng quay lại nhìn hắn, Tề Kha cũng trừng mắt nhìn lại tôi, hai đứa tôi không nói gì mà cùng bắt đầu trò chơi ai chớp mắt trước là thua.
Lát sau, Tề Kha nhịn không nổi nữa quay đầu đi chỗ khác: "Giỡn xí làm gì căng."
Cha mẹ nam chính tay bắt mặt mừng tâm sự xong xuôi thì dắt nhau tới trước mặt bọn tôi.
Ba Long đứng đó, bá khí ngút trời, Đào Vân Nhi vui vẻ nói: "Mấy năm qua đúng là nhờ tương quân và phu nhân thương tình giúp đỡ chăm nom cả, đúng rồi, phu quân, hai anh em chàng chắc lâu rồi mới gặp nhỉ."
...
Tiêu rồi. Hồi đó lỡ mồm.
Lúc đó xạo ke là bọn tôi quen chồng cô ấy để tạo lòng tin, giờ bể xô rồi phải làm sao đây?
Tôi cười gượng: "Gặp, gặp nhau đâu nhất thiết phải quen nhau."
Ba Long nở nụ cười phóng khoáng, vỗ cái bộp sau lưng Tề Kha:
"Từ nay về sau, chú chính là em ruột của anh, bây giờ hoàng đế cờ hó kia đã biết hậu duệ hoàng thất bọn anh còn sống, bắt đầu đuổi cùng giết tận rồi. Chú thím cũng không về phủ tướng quân được nữa, nếu chú thím tin anh, thì đi với anh."
Nhìn mặt Tề Kha là biết, hắn bị ba Long vỗ một cái muốn nội thương luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.