Chương 5:
Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
12/05/2023
5.
Ngày hôm sau, bọn tôi gióng trống khua chiêng khắp phố, chơi sang bao trọn gói tửu lâu to nhất kinh thành.
Quả nhiên, động tác này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Tôi thân thiết cầm tay Đào Vân Nhi dắt cô ấy xuống xe ngựa, ông chủ tửu lâu đích thân ra đón bọn tôi: "Tề phu nhân, lâu rồi không đến."
Lão quan sát Đào Vân Nhi phục sức xa hoa bụng hơi nhô lên đang đứng cạnh tôi: "Phu nhân này không quen mắt lắm, không biết là phu nhân nhà ai..."
Tôi còn chưa kịp nói gì, các phu nhân hóng hớt đã che miệng cười nhẹ:
"Cái cô Khương Nhan Thanh này cũng hiếm có khó tìm ghê nha, thế mà lại coi vợ bé của chồng mình như chị em thân thiết cơ à?"
"Cô gái kia hình như còn đang có bầu đó, chẳng phải là con trai cả của Tề tướng quân sao?"
"Há há há, Khương Nhan Thanh không sợ mất mặt à?"
...
Đào Vân Nhi kéo tay áo tôi, đầy khó xử nhìn quanh, tôi vỗ vỗ tay cô ấy an ủi.
Sau đó cất cao giọng: "Còn có thể là phu nhân nhà ai nữa, đương nhiên là của nhà họ Tề rồi."
Ông chủ tửu lâu liếc nhìn Tề Kha, nịnh nọt nói: "Ôi chà, chúc mừng Tề tướng quân sắp có quý tử!"
Tề Kha xua tay nói: "Ông chúc mừng nhầm người rồi."
Ông chủ: "Hả?"
Ông chủ tửu lâu nghệt mặt ra chẳng hiểu gì cả, tôi với Tề Kha thì chia nhau hai đứa hai bên đỡ Đào Vân Nhi vào trong tửu lâu.
"Dì ơi dì đi cẩn thận nhé, em trai trong bụng lại đá dì đấy à?"
Tề Kha: "Cha con già thế này lại có con mọn, nên phải hết sức cẩn thận."
Tôi: "Ông chủ, cho gọi món với!"
...
Không quá ba ngày, tin tức Tề lão tướng quân ở biên cương cưới vợ mới, đưa về kinh dưỡng thai đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Đêm ấy Tề Kha ngồi xổm trước hiên, nhìn thư hỏa tốc gửi từ biên cương về, trầm mặc hồi lâu.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn: "Cha anh nói gì thế?"
"Ông ấy dặn dưới cây lê nhà mình có chôn một hòm vàng."
Tôi: "Đệ.ch! Kèo thơm nha!"
Tề Kha ôm mặt: "Ông ấy bảo anh đào vàng lên tự sắm một cỗ quan tài loại tốt."
Tôi: "..."
Không còn gì để nói, tôi chỉ có thể vỗ lưng hắn: "Mạnh mẽ lên, đợi nam chính nghịch thiên ra đời bình an, lúc đó chúng ta sẽ được sung sướng hết phần đời còn lại, cho nên bây giờ anh có gì không vui thì cứ nói ra."
Tề Kha: "Anh muốn đánh em một trận."
"Em đi xem thử Đào Vân Nhi ngủ có bị tuột chăn không đã nha ha ha ha."
Ngày hôm sau, bọn tôi gióng trống khua chiêng khắp phố, chơi sang bao trọn gói tửu lâu to nhất kinh thành.
Quả nhiên, động tác này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Tôi thân thiết cầm tay Đào Vân Nhi dắt cô ấy xuống xe ngựa, ông chủ tửu lâu đích thân ra đón bọn tôi: "Tề phu nhân, lâu rồi không đến."
Lão quan sát Đào Vân Nhi phục sức xa hoa bụng hơi nhô lên đang đứng cạnh tôi: "Phu nhân này không quen mắt lắm, không biết là phu nhân nhà ai..."
Tôi còn chưa kịp nói gì, các phu nhân hóng hớt đã che miệng cười nhẹ:
"Cái cô Khương Nhan Thanh này cũng hiếm có khó tìm ghê nha, thế mà lại coi vợ bé của chồng mình như chị em thân thiết cơ à?"
"Cô gái kia hình như còn đang có bầu đó, chẳng phải là con trai cả của Tề tướng quân sao?"
"Há há há, Khương Nhan Thanh không sợ mất mặt à?"
...
Đào Vân Nhi kéo tay áo tôi, đầy khó xử nhìn quanh, tôi vỗ vỗ tay cô ấy an ủi.
Sau đó cất cao giọng: "Còn có thể là phu nhân nhà ai nữa, đương nhiên là của nhà họ Tề rồi."
Ông chủ tửu lâu liếc nhìn Tề Kha, nịnh nọt nói: "Ôi chà, chúc mừng Tề tướng quân sắp có quý tử!"
Tề Kha xua tay nói: "Ông chúc mừng nhầm người rồi."
Ông chủ: "Hả?"
Ông chủ tửu lâu nghệt mặt ra chẳng hiểu gì cả, tôi với Tề Kha thì chia nhau hai đứa hai bên đỡ Đào Vân Nhi vào trong tửu lâu.
"Dì ơi dì đi cẩn thận nhé, em trai trong bụng lại đá dì đấy à?"
Tề Kha: "Cha con già thế này lại có con mọn, nên phải hết sức cẩn thận."
Tôi: "Ông chủ, cho gọi món với!"
...
Không quá ba ngày, tin tức Tề lão tướng quân ở biên cương cưới vợ mới, đưa về kinh dưỡng thai đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Đêm ấy Tề Kha ngồi xổm trước hiên, nhìn thư hỏa tốc gửi từ biên cương về, trầm mặc hồi lâu.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn: "Cha anh nói gì thế?"
"Ông ấy dặn dưới cây lê nhà mình có chôn một hòm vàng."
Tôi: "Đệ.ch! Kèo thơm nha!"
Tề Kha ôm mặt: "Ông ấy bảo anh đào vàng lên tự sắm một cỗ quan tài loại tốt."
Tôi: "..."
Không còn gì để nói, tôi chỉ có thể vỗ lưng hắn: "Mạnh mẽ lên, đợi nam chính nghịch thiên ra đời bình an, lúc đó chúng ta sẽ được sung sướng hết phần đời còn lại, cho nên bây giờ anh có gì không vui thì cứ nói ra."
Tề Kha: "Anh muốn đánh em một trận."
"Em đi xem thử Đào Vân Nhi ngủ có bị tuột chăn không đã nha ha ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.