Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Chương 66: Thập tự giá màu đỏ
SISIMO
12/11/2020
Bởi vì lòng tồn tâm sự, nên bốn người giết tang thi càng thêm ra sức. Muốn nói về cấp bậc dị năng của bọn hắn, kỳ thật cũng không tính thực nghịch thiên, tỷ như hiện tại Trung Quốc nói chung vẫn là có mấy người dị năng giả cấp năm. Nhưng dù sao giờ cái gì cũng chẳng quan trọng nữa, tại thời điểm mấy người Thẩm Trì không biết còn chưa tính, hiện tại lại biết vĩ độ 30 độ Bắc này, liền có một loạt ý tưởng dồn dập xuất hiện. Nói thí dụ như, vì sao người sau khi chết đi sẽ biến thành tang thi, vì sao tốc độ tiến hóa của tang thi cùng con người không khác biệt lắm, phảng phất như đang duy trì sự thăng bằng của cán cân ——
Nếu như là do vật tạo phóng xạ, thì loại đồ vật này đồng thời đều có tác dụng đối người tiến hóa cùng tang thi, vậy nghe cũng khá hợp lý.
Mà cái cụm từ vĩ độ 30 độ Bắc này Thẩm Trì không phải lần đầu tiên tiếp xúc đến. Lúc trước đi qua nghĩa địa quan tài treo Tam Hiệp, nơi đó cũng ngay tại phụ cận vĩ độ 30 Bắc quỷ dị, mà cái khu Thần Nông Giá bọn hắn không thể đi vào kia, cũng đồng dạng tại gần vĩ độ này. Trên tay Thẩm Trì cầm một tập bản đồ, nhìn đường vĩ tuyến kia, cảm thấy cầm tập bản đồ này có chút phỏng tay.
30 vĩ độ Bắc là một đường vĩ tuyến thần bí mà lại kỳ lạ. Ngón tay Thẩm Trì xẹt qua theo nó, trên đường vĩ tuyến này không chỉ đi ngang Trung Quốc, mà mấy dòng sông lớn trên thế giới, tỷ như sông Nile Ai Cập, sông Euphrates Iraq, Trường Giang – Trung Quốc, sông Mississippi nước Mỹ, đều tại trên một vĩ tuyến này đổ ra biển. Càng khiến người khác thấy thần bí khó dò chính là, trên đường vĩ tuyến này có rất nhiều địa danh tự nhiên nổi danh nan giải cùng nền văn minh bí ẩn, tập bản đồ này có ghi những địa điểm tiến cử lữ hành, thậm chí còn thuyết minh, giải thích rất rõ ràng. Đem bản đồ thế giới chia tách ra làm các phần chỉ dẫn tỉ mỉ, Thẩm Trì mới nhét nó trở lại ba lô, mà mặt trên các phần đó rất rõ ràng nói về ——
Vừa vặn xây chính xác tại khối đại lục trung tâm địa cầu – quần thể Kim Tự Tháp Ai Cập, cùng với bí ẩn tượng Nhân sư khiến mọi người nan giải; những bích họa “Hỏa thần hỏa chủng” (Bức bích họa mồi lửa của vị thần Hỏa, tìm mãi mà chả ra, kiến thức quá hạn hẹp:< ai biết chỉ mình với) thần bí của sa mạc Sahara Bắc Phi; biển Chết; “Vườn treo” Babylon; là nơi lục địa Atlantic huyền thoạt bị nhấn chìm, và kèm theo rất nhiều câu chuyện xưa khủng bố về “Tam giác quỷ Bermuda”; di chỉ Maya viễn cổ làm con người hàng thập kỷ qua nhìn lại vẫn phải than thở, còn những kiến trúc cổ khiến người kinh ngạc không ngớt cùng nhiều vị trí bí ẩn khó hiểu đều nằm trên đường vĩ tuyến này, không thể không khiến lòng người cảm thấy dị thường.
Riêng Trung Quốc, có rất nhiều địa danh nổi tiếng tương quan với vĩ độ này, còn chưa tính nghĩa địa quan tài treo và Thần Nông Giá đám Thẩm Trì đã đi qua, cũng không tính dãy núi Himalaya, thì có những nơi khác như biển Chết, địa điểm sông Trường Giang bị khô cạn, hang động kỳ bí ngàn năm tại An Huy, tam giác quỷ hồ Bà Dương* vân vân, tại những năm trước, những địa điểm này đều nổi danh bởi sự quỷ dị, tới mạt thế, chỉ sợ dù có người mất tích tại nơi đây cũng sẽ chẳng khiến ai chú ý đi?
Sâu trong nội tâm, Thẩm Trì đã tin vào phần báo cáo này của nước Mỹ.
Kéo dài mãi từ Đông hướng sang Tây, tính từ quần đảo Chu Sơn – Chiết Giang đến Tây Tạng, dọc theo vĩ tuyến có tổng cộng chín tỉnh hoặc khu tự trị, bao gồm Chiết Giang, Giang Tây, An Huy, Hồ Bắc, Hồ Nam, Trùng Khánh, Quý Châu, Tứ Xuyên, Tây Tạng. Vĩ tuyến này dài như vậy, cắt dọc qua chỉnh cái Trung Quốc, Thẩm Trì cũng không biết địa điểm nào trên vĩ tuyến mới là nơi có vấn đề nữa, riêng việc tưởng tượng về sau Trung Quốc sẽ đầu tư vào bao nhiêu sinh mệnh mới có thể đưa ra kết luận, đã khiến da đầu hắn tê dại.
“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc nhìn tảng lớn hoa ăn thịt người đem tang thi nuốt chửng, rồi nhìn về phía Thẩm Trì lần này nghỉ ngơi hơi dài.
Thẩm Trì “Ân” một tiếng, lông mày cũng chưa giãn ra.
Thẩm Lưu Mộc cười cười, cứ vậy nhìn hắn. Kỳ thật mặc kệ có phải là mạt thế hay không, đối với Thẩm Lưu Mộc mà nói lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Thời điểm mạt thế tiến đến y còn quá nhỏ, trên thực tế y đã thành thói quen cuộc sống những tháng ngày lang bạt kỳ hồ một đường giết chóc đi tới như vậy, nhưng nếu ba ba muốn làm cái gì, y liền lập tức giúp đỡ, cam tâm tình nguyện, chỉ cần ba ba cao hứng.
Y cũng từng nghĩ tới, vì sao lại yêu ba ba đến như vậy?
Kỳ thật bản thân cũng chẳng rõ, điều rõ ràng duy nhất chính là, có lẽ ngay từ bắt đầu, ba ba coi y trở thành con trai nuôi nấng, nhưng y lại chưa bao giờ đem ba ba trở thành người cha chân chính cả. Lúc cha của y chết, tuy y chưa thể nhớ được nhiều người nhiều việc, nhưng cảnh tượng lúc đó y căn bản sẽ không bao giờ quên. Y nhớ rõ người nam nhân kia cả người đầy máu chết đi như thế nào, cứ vô dụng như thế mà ngã vào vũng máu. Y không cần cha, tại cô nhi viện, dù có phải tiếp tục trải qua những ngày khổ cực đau đớn, y đều không gửi hi vọng sẽ có một ngày, có một người cha đến cứu vớt y.
Ba ba luôn luôn muốn đem y trở thành đứa trẻ bình thường. Kỳ thật trong lòng Thẩm Lưu Mộc lại hiểu rõ, y không phải, y chưa bao giờ là người như thế, nên, từ lần đầu tiên người kia cười với y, lúc người kia đối tốt với y, tình cảm của y liền từ đầu đến cuối không phải sự ỷ lại của người con với người cha, mà là một loại ham muốn chiếm giữ.
Y muốn chiếm giữ người duy nhất trên thế giới này tốt với y, y muốn độc chiếm sự ôn nhu của hắn, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Thẩm Lưu Mộc rất rõ ràng trong thâm tâm mình có một đầu thú, nó khát máu lại nóng nảy, chỉ có một người mới có thể xoa dịu nó, người đó chính là Thẩm Trì, không một ai khác. Mặc kệ là khi nào, mỗi lần y nhìn Thẩm Trì lại có cảm giác có thứ gì đó trong nội tâm mình rục rịch, vừa chua xót lại mềm mại, ngưa ngứa mà tê dại.
Thẩm Trì ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Lưu Mộc dùng một loại ánh mắt không thể nói rõ nhìn hắn. Rõ ràng chỉ là nhìn thôi, Thẩm Trì lại có một thứ cảm giác vi diệu là tên nhóc hỗn láo kia đang dùng ánh mắt lột quần áo hắn... Vì thế, hắn có chút không được tự nhiên nghiêng đầu đi, kêu Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia lại đây.
Nội thành Las Vegas không tính là quá lớn đã trở thành một thành phố trống không. Tại sau khi Thẩm Trì mất kiên nhẫn, liền dựa vào điểm đỏ trên bản đồ để phán đoán, trực tiếp tìm tang thi E cấp bắt gọn, rồi sau đó chính là đại quy mô thanh lý, ba nhóc đều bị hắn làm cho mệt ngất ngư.
“Sau khi trở về đều giết hết bọn họ sao?” Thẩm Lưu Mộc hỏi.
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, “Ta đã khiến nhóm tiểu quỷ hút tinh khí của bọn họ, bọn họ sẽ dần dần trở nên càng ngày càng suy yếu, tâm thần không yên, chúng ta sẽ xuống tay dễ hơn, hơn nữa, người như vậy chết đi sẽ không dẫn tới nhiều hoài nghi.”
Kỷ Gia thật cẩn thận lấy một hộp nhạc từ ba lô ra, “Thẩm thúc thúc, cần dùng cái này không?”
Thẩm Trì liếc nhìn chiếc hộp một cái, quyết đoán lắc đầu, “Trước không cần dùng.”
... Đó là đại sát khí, cho dù là Thẩm Trì, trong lòng đối với nó cũng tồn vài phân kính sợ. Hộp này là rối gỗ mà Kỷ Gia làm lâu nhất, chính là những ngày phiêu lưu trên biển kia, nàng chỉ làm được có một chiếc hộp này thôi. Một trăm con, mỗi một con đều được điêu khắc cực kỳ tinh tế, sở hữu một đôi cánh mỏng như cánh ve. Kỷ Gia có tay nghề như vậy, cũng nhờ vào sau khi tiến cấp năm, mới sở hữu loại thủ pháp điêu khắc thần kỳ như thế. Những vật nhỏ kia đồng dạng không phải dùng gỗ làm ra, chúng nó đều xuất phát từ xương cùng một con cá khắc lên Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Ngư dùng là xương đầu cá thẳng từ xương sống lên, những con trong một hộp này lại làm từ các cái xương nho nhỏ của con cá.
Khắc chính là những con rối nhỏ như con muỗi, một đám óng ánh long lanh trông thập phần đáng yêu. Sau khi Kỷ Gia đột phá cấp năm, mới có tay nghề đem từng con từng con gắn lên đôi mắt. Những thi thể muỗi độc kia luôn bị Thẩm Trì thu vào trong ba lô, hoàn toàn không bị hư hỏng. Hắn lúc trước nghĩ định đưa Kỷ Gia để làm một ít đồ chơi nhỏ phòng thân, lại không ngờ rằng làm nên một thứ hung tàn như thế.
Một hộp muỗi dùng xương cá khắc kia lúc bay lên lại lặng yên không một tiếng động, thêm khả năng ẩn nấp của con cá biển tiến hóa nữa, dị năng giả lợi hại còn khó mà phát hiện tung tích của bọn chúng nữa là. Không giống như đám muỗi độc lúc trước, thời điểm bay chung quanh vang lên tiếng ong ong hoàn toàn bại lộ thân phận chúng nó, một mồi lửa quơ qua liền chết ầm ầm một mảnh, nhưng được cái những con muỗi độc tiến hóa kia có một điểm đáng khen, đó chính là kịch độc.
Loại kịch độc này một khi tiến vào thân thể người, sẽ ngứa đến mức làm người chịu không nổi, hoàn toàn không có nửa điểm vết thương lưu lại, cũng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ là thấy ngứa, ngứa đến mức muốn cào tim cào phổi. Hắn có thể chịu được đau nhức gấp mấy lần người thường, lại thiếu chút nữa nhịn không được loại ngứa kia mà mất khống chế, loại ngứa đó sẽ làm cho người ta nổi điên, làm người ta trực tiếp nhìn mình đem bản thân cào thành nát vụn.
May mắn Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ, nếu không, loại chất độc này căn bản không giải được.
Trong hộp trên tay Kỷ Gia, có một trăm con muỗi như vậy.
“Kỳ thật thứ này không tồi.” Thẩm Lưu Mộc lại nói, “Chỉ cần thả một con ra liền đủ giải quyết bọn họ, ta còn có thể lấy ra một loại phấn hoa đặc biệt, đưa Kỷ Gia rắc lên người bạn nhỏ kia, cam đoan sau đó không nhìn ra tí xíu dấu vết nào.”
Minh Nguyệt cũng xum vào đây, “Tiểu quỷ của ta có thể gia tăng một ít tiết mục hứng thú, tỷ như khiến mọi người chứng kiến một ít cảnh tượng hão huyền chẳng hạn? Làm cho người cả ngoại thành có thể thấy Liệt hỏa Địa ngục trong lòng mấy tên quỷ Tây kia, nhìn bọn họ rành rành đem bản thân giết chết, ân, óc tưởng tượng mấy tên quỷ Tây cũng không tệ lắm đi?”
Thẩm Trì: “...”
“Đủng rồi Thẩm thúc thúc, Đường Man Huy kia có một cô bé hình như thấy được tiểu quỷ của ta.” Minh Nguyệt bỗng nhiên nói.
Thẩm Lưu Mộc chẳng hề gì: “Không thì đem cô ta cũng làm thịt.”
“Cô bé có nói cho ai không?”
“Nói cho Đường Man Huy.” Kỷ Gia nhìn về phía Thẩm Trì, rối gỗ chim của nàng luôn luôn ở lại ngoại thành, “Bất quá Đường Man Huy đã cảnh cáo cô bé, không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Thẩm Trì gật đầu, “Nếu như vậy trước hết thả cho bọn họ một con ngựa, nói không chừng Đường Man Huy còn có hữu dụng...”
“Có cái gì hữu dụng?”
“Có thể giúp chúng ta nhanh chóng thoát thân.”
Một con muỗi trong suốt bay hướng ngoại thành, nó bay cũng không nhanh lắm, nhưng từ nơi này bay đến ngoại thành cũng không tốn thời gian lâu, đem Thanh Thanh để lại trong nội thành, bốn người Thẩm Trì cứ như vậy lặng yên không một tiếng động thông qua bùa Độn Thổ về tới ngoại thành.
Minh Nguyệt bắt đầu bày trận phù, một cái trận phù cỡ lớn như vậy cần hao phí đại lượng tinh lực, may mắn có Thẩm Lưu Mộc ở, dị năng giả Mộc hệ trên một trình độ nào đó thực vạn năng... Thẩm Trì mượn khinh công nhảy lên nóc tòa kiến trúc cao nhất gần đó, Kỷ Gia đứng bên cạnh hắn.
Chừng một giờ sau, một dây leo xanh biếc quấn chặt lan can bên chân của Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng Minh Nguyệt cứ như vậy được dây leo đưa lên.
Thẩm Lưu Mộc có chút hưng phấn nói: “Ba ba, chờ xem một vở kịch hay đi!”
Minh Nguyệt cắt qua bàn tay, dùng một tấm bùa thấm đẫm máu, kiếm gỗ đào trong tay đâm thủng lá bùa kia, tại không trung vẽ một đồ án quỷ dị, “Đi!”
Phù trận Thiên Môn, vận hành, ngoại thành Las Vegas đã bị vây hãm, một đoàn bóng tối bao trùm, toàn bộ tiểu quỷ từ trên thân thể mười hai vị người Mỹ kia bay lên tụ lại với nhau.
“Ảo cảnh này có thể duy trì bao lâu?” Thẩm Trì hỏi.
Sắc mặt Minh Nguyệt vừa chuyển trắng, Thẩm Lưu Mộc liền cầm tay cậu trị thương, rất nhanh lại vô sự, “Nửa giờ đến một giờ là không thành vấn đề.”
Ảo cảnh Liệt hỏa Địa ngục không phải lần đầu tiên Thẩm Trì chứng kiến, nhưng vẫn phải cảm thán độ chân thật của nó. Rõ ràng còn chưa tới thời điểm bầu trời tối đen, cả ngoại thành Las Vegas lại tối sầm, cho nên mọi người mới nghi hoặc mà xuất môn, lại phát hiện bốn phía tựa như Địa ngục nổi lên lửa lớn hừng hừng, cũng không thiếu ác ma khô đét gầy trơ xương tướng mạo xấu xí xuất hiện trên nền tiếng thét chói tai bi thảm, loại cảnh tượng này làm cho người ta lông tơ dựng đứng, đáng sợ cực kỳ.
Hơn nữa, bối cảnh còn thêm âm thanh tiếng sấm mưa to như trút nước.
“Không, không, không ——” Behringer điên mất mà gào lên, “Tại sao lại như vậy! Thượng Đế a! Cầu xin tha thứ cho ta đi...” Cô ta khóc đến mặt mũi tèm lem, lại đột nhiên cảm giác người có điểm ngứa, mới đầu chỉ một chút thôi, sau lại tựa như ngứa nhung nhúc dưới da, khiến cô ta không nhịn được mà cào cấu cả cơ thể mình.
Thời tiết nóng bức, cô ta mặc bộ đồ chỉ có áo sơ mi trắng hơi mỏng cùng một chiếc chân váy bằng vải dệt dáng chữ A, tất chân trên đùi đã sớm bị xé rách, mà móng tay của cô ta đang hướng trên đùi trên tay cào, không biết vì sao da thịt cô ta lại như vôi trát tường, cào một phát da thịt liền ào ào rơi xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Behringer không thể che giấu được sự kinh sợ, cô ta té chạy ra ngoài, “Cứu mạng! Cứu ta! Cứu…”
Vừa chạy vừa không nhịn được mà cào lên cơ thể, cô ta nghĩ nước mưa có thể khiến bản thân thoải mái hơn chút, kết quả lại hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Rất nhanh, trên người cô ta có vô số vết máu. Rõ ràng da con người cũng không phải dễ dàng bị cào rách đến nát như vậy, nhưng thân thể của cô ta lại tựa như đậu phụ, chỉ cần cào phát liền rụng cả đống da thịt, điều này hiển nhiên là có công lao của phấn hoa thần kỳ mà Thẩm Lưu Mộc sở hữu.
Không quá bao lâu, Behringer đã hoàn toàn biến thành cả người đẫm máu, dáng vẻ thật đáng sợ, thân thể vừa đau vừa ngứa, máu trên người bị nước mưa xối xuống, nhuộm đỏ cả một mảng đất dưới chân cô ta.
Tất cả mọi người không ai dám tới gần, cô ta vừa đến gần liền nhanh chóng trốn tránh, Behringer đều hận không thể cào cả trái tim ra, da thịt trên người lả tả rơi rụng xuống đất, cả người máu tươi đầm đìa.
Carlton đầy mặt hoảng sợ mà nhìn cô ta, bởi vì gã cũng bắt đầu cảm thấy ngứa. Gã là một quân nhân có ý chí kiên định, tay đã phát run lên rồi, nhưng vẫn gắt gao nhẫn nhịn không gãi cào, nhưng cái loại ngứa này lại càng ngày càng kịch liệt, khiến gã không thể khống chế nổi!
Behringer hét chói tai nhào vào lửa lớn Địa ngục, tất cả mọi người tận mắt thấy cô ta bị ngọn lửa nuốt lấy, bị đám ác ma xé nát, không khỏi đồng loạt rùng mình.
Carlton rốt cuộc nhịn không được, gãi lấy gãi để cánh tay mình, nhìn da thịt từ móng tay rơi xuống, gã cuối cùng hỏng mất, “Không ——”
Bằng vào ý chí mà cầm lên súng bên hông, chậm rãi nhắm hai mắt lại, run tay đem súng lục chống lên huyệt thái dương, gã tuyệt không muốn tựa như Behringer hoàn toàn đánh mất đi tôn nghiêm mà chết như vậy.
Chẳng sợ tự sát cũng đồng dạng phải xuống địa ngục, nhưng gã là một quân nhân, đến chết cũng không thể khuất phục!
“Pằng!” Tiếng súng vang lên.
Thẩm Trì lẳng lặng nhìn, “Người này cũng có chút cốt khí.”
Minh Nguyệt không có để nhóm tiểu quỷ ngăn cản gã, chúng nó có thể khiến xe không khởi động được, đồng dạng cũng có thể khiến súng lục kẹt đạn, nhưng cậu lại không làm như vậy, trong mười bảy người vị Carlton này xem như là kẻ có ý chí kiên định nhất, coi như cho gã một chút tôn trọng cuối cùng đi, liền chết như vậy không phải chịu tra tấn cũng được rồi.
Thẩm Trì đối người Mỹ không có nhiều ấn tượng tốt, hơn nữa khi bọn họ thảo luận muốn đem bốn người đám Thẩm Trì thực hiện kế hoạch thực nghiệm rõ ràng có thể nghe ra, những kẻ đứng đầu chính phủ Mỹ này, căn bản không coi trọng mạng người, sinh mệnh của người ngoài chẳng lẽ không phải sinh mệnh sao? Đến phiên bản thân bọn họ, cũng phải thất kinh tựa trò hề như vậy, con người luôn luôn là sinh vật hai mặt.
Ngoại trừ Carlton ra, vài tên quan quân còn lại không có cốt khí như thế, lúc quyết định cuộc sống của người khác thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, đến phiên bản thân, lại khóc rống nước mắt nước mũi tèm lem quỳ xuống kêu to thỉnh cầu Thượng Đế khoan dung, thậm chí có người còn đem tội nghiệt bản thân từng cái từng cái nói ra, chỉ cầu Thượng Đế đừng khiến gã phải chịu đựng loại trừng phạt này, đừng đày gã xuống Địa ngục.
Không lâu, trong sân lại nhiều hơn mấy huyết nhân (người máu), không thể không nói, con muỗi loại này quả thực so vũ khí sinh hóa còn muốn đáng sợ hơn.
Ngoại thành Las Vegas không chỉ có mấy trăm dị năng giả từ phố người Hoa San Francisco tới lần này, còn có người thường cùng quân đội đóng quân tại đây, cảnh tượng thảm khốc như vậy khiến không ít người đều quỳ xuống, rất nhiều người vốn tin đạo run rẩy móc ra Thập tự giá cầu nguyện, thế nhưng lại không phát sinh sự cố có kẻ cố gắng xông ra cảnh tượng Liệt hỏa Địa ngục, Minh Nguyệt để ngừa vạn nhất đã bày cả Thiên Môn phù trận cũng chưa phát huy được tác dụng.
Đôi mắt Thẩm Lưu Mộc hiện lên một tia xanh thẫm, nhìn về phía Kỷ Gia nói: “Xong chưa?”
Kỷ Gia gật gật đầu, Thẩm Trì thu cây Thập tự giá sơ sài mà Kỷ Gia vừa khắc xong từ cây thân gỗ Thẩm Lưu Mộc thúc giục sinh trưởng vào ba lô, dùng khinh công nhảy lên không trung. Cả tòa ngoại thành Las Vegas, giờ đây không ai dám ngẩng đầu nhìn lên không trung hắc ám không có bất cứ một tia ánh sáng nào, vì thế rất nhanh, bên trong Liệt hỏa Địa ngục, dựng đứng một cây Thập tự giá bằng gỗ thật lớn.
Đang lúc một người còn chưa chú ý tới, một dây leo màu xanh lặng lẽ từ nền đất thoát ra, những tên huyết nhân đang kêu gào bi thảm bị dây cuốn lấy, lôi về phía Thập tự giá.
Đường Man Huy không tin đạo, lão giống những người khác đều quỳ xuống cầu nguyện, khóe mắt lại thời thời khắc khắc chú ý xung quanh, Tiểu Như tựa vào bên cạnh lão run lẩy bẩy.
“… Là bọn hắn, là bọn hắn…” Thanh âm cô bé run đến không thành lời.
Đường Man Huy bịt miệng nàng lại, sau đó liền thấy dây leo màu xanh thẫm kia tại trước mặt mình lung lay một hồi, tựa như uy hiếp.
Sắc trời dần sáng, chẳng sợ không trung vẫn là âm u đầy mây, lại không giống lúc trước không một tia ánh sáng nào, mưa to dần ngừng, tiếng sấm đình chỉ.
Liệt hỏa Địa ngục rút đi, chỉ còn lại một cây Thập tự giá thật lớn cắm vào đất. Trừ Carlton ra mười một người bị gỗ ghim chặt lên, máu tươi bọn họ hoàn toàn nhuộm đỏ Thập tự giá.
Mười hai người chết, một tòa thành sống.
Cả ngoại thành Las Vegas lặng ngắt như tờ.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cách kết thúc còn có một đoạn đâu, không nhanh như vậy a… =_=
Không biết vĩ độ 30 độ Bắc có thể đi tìm hiểu một chút nha, thật là một đường tuyến thần kỳ!
Cám ơn địa lôi của Độc Tiễn Cơ Quan Trư Đích Bát Cá, *lau mồ hôi*, hoa mắt đọc nhiều lần mãi mới xong… Yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cảm ơn địa lôi của Tiểu Tử, Dar, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== =========
*: Sông Trường Giang cạn kiệt: năm 1342, sông Trường Giang ở quận Thái Hưng, tỉnh Giang Tô (nay là thành phố Thái Hưng) vốn hàng nghìn hàng vạn năm không bao giờ ngừng chảy bỗng nhiên cạn kiệt đến đáy chỉ qua một đêm. Ngày hôm sau cư dân ven sông nhộn nhịp thi nhau xuống vùng đất cạn nhặt di tích sót lại. Rồi đột nhiên nước sông lại tràn về, khiến cho rất nhiều người bị chết đuối. 4 giờ chiều ngày 13 tháng 1 năm 1954, hiện tượng kỳ lạ này lại xuất hiện một lần nữa tại huyện Thái Hưng, tỉnh Giang Tô. Sau hơn 2 giờ, nước sông lại cuộn trào mãnh liệt đổ xuống. Tại thời điểm đó, bầu trời có màu vàng úa, nước sông Trường Giang đột nhiên ngừng chảy khô cạn, các tàu thuyền thay phiên mắc kẹt trên sông, sau hơn 2 giờ, nước sông mới cuộn trào chảy về… (theo baomoi.com)
Hang động kỳ bí tại An Huy: tháng 10 năm 2001, tại thành phố Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, khi người dân đang chuyển lớp bùn đất dày sông Huashan, một hang động đã lộ diện sau hàng ngàn năm được giấu kín. Mọi người ngạc nhiên vì đây không phải hang động tự nhiên, nhưng dấu vết để lại cho thấy nó được tạo ra một cách rất nghệ thuật, khéo léo. Các nhà địa chất tin rằng nó được tạo ra ít nhất từ 1700 năm về trước. Nói chung là hang động này có cấu trúc rất phức tạp, rộng lớn, hang này lồng vào hang kia. Trong hang động người ta không tìm thấy được bất cứ dấu vết nào về văn hóa, lịch sử, hay chữ viết,… Đến hang động thứ 35, có thể nhìn thấy một tòa thành phố bằng đá dưới lòng đất, cầu thang làm kiểu ziczac, có giường đá, cầu đá, sự sắp xếp một cách khoa học, còn có cả hồ,… Khám phá hang động người ta đặt ra hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp như: đá thừa từ việc xây dựng hang động được mang đi đâu? Mực nước bên trong hang động cao hơn 2m so với mực nước sông bên ngoài, nếu không phải là nước sông bên ngoài, thì nước đó từ đâu ra? Hang động rộng lớn như thế, tại sao không thể tìm thấy bất cứ minh chứng lịch sử hay ngôn ngữ cổ đại nào? Hang động được tạo bằng những dốc cắt lớn, trùng với dốc của ngọn núi, nhưng trong một không gian trụ rộng như vậy lại không nghe thấy bất cứ tiếng vang, kiến trúc xuất sắc như vậy được thiết kế từ 1700 năm trước, bởi những người cổ đại? Trong hang động không tìm thấy bất cứ vật dụng thiết yếu nào, không thiết bị hay nguồn năng lượng chiếu sáng, không có vết tích của củi đốt, những người khai thác thắp sáng bằng gì? Mọi người đang không hiểu được ai là người đứng đằng sau công trình này? Và hang động lớn như vậy được dùng với mục đích gì… (theo china.com.cn – dịch nếu có sai sót, xin thông cảm, trans từ trung sang anh =))) dịch hết mới nghĩ sao ko trans luôn sang việt, và thực tế phũ phàng, may từ đầu không trans việt, nhìn mà đau cả đầu, ai muốn tìm hiểu kỹ hơn thì link đây nhé: http://www.china.com.cn/chinese/2002/Aug/185493.htm, chiêm ngưỡng hang động nào: https://www.google.com.vn/search?q=%E5%... oQ_AUIBigB)
Tam giác quỷ hồ Bà Dương/Poyang: là một hồ tự nhiên lớn nhất Trung Quốc, hồ dài 173 km, rộng 74 km, vào mùa mưa, diện tích mặt hồ lên đến 4000km2, mùa khô thu lại chỉ còn 1000km2. Vẻ đẹp tự nhiên và trữ lượng tài nguyên phong phú khiến hồ trở thành điểm du lịch lý tưởng của du khách thập phương. Bên cạnh đó, còn là những truyền thuyết, huyền thoại kỳ bí xoay quanh nó từ hàng trăm năm nay. Và điều lạ lùng là những sự cố chỉ xảy ra ở vùng phía Bắc của hồ, gần một ngôi đền có tên Laoye. Thống kê cho thấy, từ năm 1960 đến 1989 đã có hơn 200 con tàu bị chìm một cách bí ẩn tại khu vực này. Hơn 1600 người Trung Quốc đã thiệt mạng. Chỉ riêng trong một ngày 3/8/1985, có tới 13 chiếc tàu thuyền bị mất tích và được cho là một trong những vụ tai nạn thảm khốc và bí ẩn nhất thế giới. Gần đây nhất vào ngày 5/3/2010, một con tàu có trọng tải 1000 tấn cũng đã đột nhiên biến mất không để lại dấu vết ở hồ Bà Dương trong khi không hề có gió và sóng trên hồ thời điểm đó. Tất cả những con tàu đắm ở đây tuyệt nhiên đến nay vẫn không thể tìm thấy xác, thậm chí cả những con tàu lớn có trọng tải tới 2000 tấn. (theo thuysanvietnam.com.vn) Đợt hạn hán kỷ lục tháng 9 năm 2016 vừa rồi đã làm hồ gần như cạn kiệt chỉ còn trơ lại đất đá cùng đồng cỏ, nước hồ chỉ còn cao có 10,6m. Các chuyên gia không rõ liệu nước có trở lại với hồ nữa hay không. Còn tại thời điểm hiện tại thì không biết tình hình hồ ra sao rồi ~.~
Nếu như là do vật tạo phóng xạ, thì loại đồ vật này đồng thời đều có tác dụng đối người tiến hóa cùng tang thi, vậy nghe cũng khá hợp lý.
Mà cái cụm từ vĩ độ 30 độ Bắc này Thẩm Trì không phải lần đầu tiên tiếp xúc đến. Lúc trước đi qua nghĩa địa quan tài treo Tam Hiệp, nơi đó cũng ngay tại phụ cận vĩ độ 30 Bắc quỷ dị, mà cái khu Thần Nông Giá bọn hắn không thể đi vào kia, cũng đồng dạng tại gần vĩ độ này. Trên tay Thẩm Trì cầm một tập bản đồ, nhìn đường vĩ tuyến kia, cảm thấy cầm tập bản đồ này có chút phỏng tay.
30 vĩ độ Bắc là một đường vĩ tuyến thần bí mà lại kỳ lạ. Ngón tay Thẩm Trì xẹt qua theo nó, trên đường vĩ tuyến này không chỉ đi ngang Trung Quốc, mà mấy dòng sông lớn trên thế giới, tỷ như sông Nile Ai Cập, sông Euphrates Iraq, Trường Giang – Trung Quốc, sông Mississippi nước Mỹ, đều tại trên một vĩ tuyến này đổ ra biển. Càng khiến người khác thấy thần bí khó dò chính là, trên đường vĩ tuyến này có rất nhiều địa danh tự nhiên nổi danh nan giải cùng nền văn minh bí ẩn, tập bản đồ này có ghi những địa điểm tiến cử lữ hành, thậm chí còn thuyết minh, giải thích rất rõ ràng. Đem bản đồ thế giới chia tách ra làm các phần chỉ dẫn tỉ mỉ, Thẩm Trì mới nhét nó trở lại ba lô, mà mặt trên các phần đó rất rõ ràng nói về ——
Vừa vặn xây chính xác tại khối đại lục trung tâm địa cầu – quần thể Kim Tự Tháp Ai Cập, cùng với bí ẩn tượng Nhân sư khiến mọi người nan giải; những bích họa “Hỏa thần hỏa chủng” (Bức bích họa mồi lửa của vị thần Hỏa, tìm mãi mà chả ra, kiến thức quá hạn hẹp:< ai biết chỉ mình với) thần bí của sa mạc Sahara Bắc Phi; biển Chết; “Vườn treo” Babylon; là nơi lục địa Atlantic huyền thoạt bị nhấn chìm, và kèm theo rất nhiều câu chuyện xưa khủng bố về “Tam giác quỷ Bermuda”; di chỉ Maya viễn cổ làm con người hàng thập kỷ qua nhìn lại vẫn phải than thở, còn những kiến trúc cổ khiến người kinh ngạc không ngớt cùng nhiều vị trí bí ẩn khó hiểu đều nằm trên đường vĩ tuyến này, không thể không khiến lòng người cảm thấy dị thường.
Riêng Trung Quốc, có rất nhiều địa danh nổi tiếng tương quan với vĩ độ này, còn chưa tính nghĩa địa quan tài treo và Thần Nông Giá đám Thẩm Trì đã đi qua, cũng không tính dãy núi Himalaya, thì có những nơi khác như biển Chết, địa điểm sông Trường Giang bị khô cạn, hang động kỳ bí ngàn năm tại An Huy, tam giác quỷ hồ Bà Dương* vân vân, tại những năm trước, những địa điểm này đều nổi danh bởi sự quỷ dị, tới mạt thế, chỉ sợ dù có người mất tích tại nơi đây cũng sẽ chẳng khiến ai chú ý đi?
Sâu trong nội tâm, Thẩm Trì đã tin vào phần báo cáo này của nước Mỹ.
Kéo dài mãi từ Đông hướng sang Tây, tính từ quần đảo Chu Sơn – Chiết Giang đến Tây Tạng, dọc theo vĩ tuyến có tổng cộng chín tỉnh hoặc khu tự trị, bao gồm Chiết Giang, Giang Tây, An Huy, Hồ Bắc, Hồ Nam, Trùng Khánh, Quý Châu, Tứ Xuyên, Tây Tạng. Vĩ tuyến này dài như vậy, cắt dọc qua chỉnh cái Trung Quốc, Thẩm Trì cũng không biết địa điểm nào trên vĩ tuyến mới là nơi có vấn đề nữa, riêng việc tưởng tượng về sau Trung Quốc sẽ đầu tư vào bao nhiêu sinh mệnh mới có thể đưa ra kết luận, đã khiến da đầu hắn tê dại.
“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc nhìn tảng lớn hoa ăn thịt người đem tang thi nuốt chửng, rồi nhìn về phía Thẩm Trì lần này nghỉ ngơi hơi dài.
Thẩm Trì “Ân” một tiếng, lông mày cũng chưa giãn ra.
Thẩm Lưu Mộc cười cười, cứ vậy nhìn hắn. Kỳ thật mặc kệ có phải là mạt thế hay không, đối với Thẩm Lưu Mộc mà nói lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Thời điểm mạt thế tiến đến y còn quá nhỏ, trên thực tế y đã thành thói quen cuộc sống những tháng ngày lang bạt kỳ hồ một đường giết chóc đi tới như vậy, nhưng nếu ba ba muốn làm cái gì, y liền lập tức giúp đỡ, cam tâm tình nguyện, chỉ cần ba ba cao hứng.
Y cũng từng nghĩ tới, vì sao lại yêu ba ba đến như vậy?
Kỳ thật bản thân cũng chẳng rõ, điều rõ ràng duy nhất chính là, có lẽ ngay từ bắt đầu, ba ba coi y trở thành con trai nuôi nấng, nhưng y lại chưa bao giờ đem ba ba trở thành người cha chân chính cả. Lúc cha của y chết, tuy y chưa thể nhớ được nhiều người nhiều việc, nhưng cảnh tượng lúc đó y căn bản sẽ không bao giờ quên. Y nhớ rõ người nam nhân kia cả người đầy máu chết đi như thế nào, cứ vô dụng như thế mà ngã vào vũng máu. Y không cần cha, tại cô nhi viện, dù có phải tiếp tục trải qua những ngày khổ cực đau đớn, y đều không gửi hi vọng sẽ có một ngày, có một người cha đến cứu vớt y.
Ba ba luôn luôn muốn đem y trở thành đứa trẻ bình thường. Kỳ thật trong lòng Thẩm Lưu Mộc lại hiểu rõ, y không phải, y chưa bao giờ là người như thế, nên, từ lần đầu tiên người kia cười với y, lúc người kia đối tốt với y, tình cảm của y liền từ đầu đến cuối không phải sự ỷ lại của người con với người cha, mà là một loại ham muốn chiếm giữ.
Y muốn chiếm giữ người duy nhất trên thế giới này tốt với y, y muốn độc chiếm sự ôn nhu của hắn, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Thẩm Lưu Mộc rất rõ ràng trong thâm tâm mình có một đầu thú, nó khát máu lại nóng nảy, chỉ có một người mới có thể xoa dịu nó, người đó chính là Thẩm Trì, không một ai khác. Mặc kệ là khi nào, mỗi lần y nhìn Thẩm Trì lại có cảm giác có thứ gì đó trong nội tâm mình rục rịch, vừa chua xót lại mềm mại, ngưa ngứa mà tê dại.
Thẩm Trì ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Lưu Mộc dùng một loại ánh mắt không thể nói rõ nhìn hắn. Rõ ràng chỉ là nhìn thôi, Thẩm Trì lại có một thứ cảm giác vi diệu là tên nhóc hỗn láo kia đang dùng ánh mắt lột quần áo hắn... Vì thế, hắn có chút không được tự nhiên nghiêng đầu đi, kêu Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia lại đây.
Nội thành Las Vegas không tính là quá lớn đã trở thành một thành phố trống không. Tại sau khi Thẩm Trì mất kiên nhẫn, liền dựa vào điểm đỏ trên bản đồ để phán đoán, trực tiếp tìm tang thi E cấp bắt gọn, rồi sau đó chính là đại quy mô thanh lý, ba nhóc đều bị hắn làm cho mệt ngất ngư.
“Sau khi trở về đều giết hết bọn họ sao?” Thẩm Lưu Mộc hỏi.
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, “Ta đã khiến nhóm tiểu quỷ hút tinh khí của bọn họ, bọn họ sẽ dần dần trở nên càng ngày càng suy yếu, tâm thần không yên, chúng ta sẽ xuống tay dễ hơn, hơn nữa, người như vậy chết đi sẽ không dẫn tới nhiều hoài nghi.”
Kỷ Gia thật cẩn thận lấy một hộp nhạc từ ba lô ra, “Thẩm thúc thúc, cần dùng cái này không?”
Thẩm Trì liếc nhìn chiếc hộp một cái, quyết đoán lắc đầu, “Trước không cần dùng.”
... Đó là đại sát khí, cho dù là Thẩm Trì, trong lòng đối với nó cũng tồn vài phân kính sợ. Hộp này là rối gỗ mà Kỷ Gia làm lâu nhất, chính là những ngày phiêu lưu trên biển kia, nàng chỉ làm được có một chiếc hộp này thôi. Một trăm con, mỗi một con đều được điêu khắc cực kỳ tinh tế, sở hữu một đôi cánh mỏng như cánh ve. Kỷ Gia có tay nghề như vậy, cũng nhờ vào sau khi tiến cấp năm, mới sở hữu loại thủ pháp điêu khắc thần kỳ như thế. Những vật nhỏ kia đồng dạng không phải dùng gỗ làm ra, chúng nó đều xuất phát từ xương cùng một con cá khắc lên Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Ngư dùng là xương đầu cá thẳng từ xương sống lên, những con trong một hộp này lại làm từ các cái xương nho nhỏ của con cá.
Khắc chính là những con rối nhỏ như con muỗi, một đám óng ánh long lanh trông thập phần đáng yêu. Sau khi Kỷ Gia đột phá cấp năm, mới có tay nghề đem từng con từng con gắn lên đôi mắt. Những thi thể muỗi độc kia luôn bị Thẩm Trì thu vào trong ba lô, hoàn toàn không bị hư hỏng. Hắn lúc trước nghĩ định đưa Kỷ Gia để làm một ít đồ chơi nhỏ phòng thân, lại không ngờ rằng làm nên một thứ hung tàn như thế.
Một hộp muỗi dùng xương cá khắc kia lúc bay lên lại lặng yên không một tiếng động, thêm khả năng ẩn nấp của con cá biển tiến hóa nữa, dị năng giả lợi hại còn khó mà phát hiện tung tích của bọn chúng nữa là. Không giống như đám muỗi độc lúc trước, thời điểm bay chung quanh vang lên tiếng ong ong hoàn toàn bại lộ thân phận chúng nó, một mồi lửa quơ qua liền chết ầm ầm một mảnh, nhưng được cái những con muỗi độc tiến hóa kia có một điểm đáng khen, đó chính là kịch độc.
Loại kịch độc này một khi tiến vào thân thể người, sẽ ngứa đến mức làm người chịu không nổi, hoàn toàn không có nửa điểm vết thương lưu lại, cũng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ là thấy ngứa, ngứa đến mức muốn cào tim cào phổi. Hắn có thể chịu được đau nhức gấp mấy lần người thường, lại thiếu chút nữa nhịn không được loại ngứa kia mà mất khống chế, loại ngứa đó sẽ làm cho người ta nổi điên, làm người ta trực tiếp nhìn mình đem bản thân cào thành nát vụn.
May mắn Thẩm Lưu Mộc là dị năng giả Mộc hệ, nếu không, loại chất độc này căn bản không giải được.
Trong hộp trên tay Kỷ Gia, có một trăm con muỗi như vậy.
“Kỳ thật thứ này không tồi.” Thẩm Lưu Mộc lại nói, “Chỉ cần thả một con ra liền đủ giải quyết bọn họ, ta còn có thể lấy ra một loại phấn hoa đặc biệt, đưa Kỷ Gia rắc lên người bạn nhỏ kia, cam đoan sau đó không nhìn ra tí xíu dấu vết nào.”
Minh Nguyệt cũng xum vào đây, “Tiểu quỷ của ta có thể gia tăng một ít tiết mục hứng thú, tỷ như khiến mọi người chứng kiến một ít cảnh tượng hão huyền chẳng hạn? Làm cho người cả ngoại thành có thể thấy Liệt hỏa Địa ngục trong lòng mấy tên quỷ Tây kia, nhìn bọn họ rành rành đem bản thân giết chết, ân, óc tưởng tượng mấy tên quỷ Tây cũng không tệ lắm đi?”
Thẩm Trì: “...”
“Đủng rồi Thẩm thúc thúc, Đường Man Huy kia có một cô bé hình như thấy được tiểu quỷ của ta.” Minh Nguyệt bỗng nhiên nói.
Thẩm Lưu Mộc chẳng hề gì: “Không thì đem cô ta cũng làm thịt.”
“Cô bé có nói cho ai không?”
“Nói cho Đường Man Huy.” Kỷ Gia nhìn về phía Thẩm Trì, rối gỗ chim của nàng luôn luôn ở lại ngoại thành, “Bất quá Đường Man Huy đã cảnh cáo cô bé, không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Thẩm Trì gật đầu, “Nếu như vậy trước hết thả cho bọn họ một con ngựa, nói không chừng Đường Man Huy còn có hữu dụng...”
“Có cái gì hữu dụng?”
“Có thể giúp chúng ta nhanh chóng thoát thân.”
Một con muỗi trong suốt bay hướng ngoại thành, nó bay cũng không nhanh lắm, nhưng từ nơi này bay đến ngoại thành cũng không tốn thời gian lâu, đem Thanh Thanh để lại trong nội thành, bốn người Thẩm Trì cứ như vậy lặng yên không một tiếng động thông qua bùa Độn Thổ về tới ngoại thành.
Minh Nguyệt bắt đầu bày trận phù, một cái trận phù cỡ lớn như vậy cần hao phí đại lượng tinh lực, may mắn có Thẩm Lưu Mộc ở, dị năng giả Mộc hệ trên một trình độ nào đó thực vạn năng... Thẩm Trì mượn khinh công nhảy lên nóc tòa kiến trúc cao nhất gần đó, Kỷ Gia đứng bên cạnh hắn.
Chừng một giờ sau, một dây leo xanh biếc quấn chặt lan can bên chân của Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng Minh Nguyệt cứ như vậy được dây leo đưa lên.
Thẩm Lưu Mộc có chút hưng phấn nói: “Ba ba, chờ xem một vở kịch hay đi!”
Minh Nguyệt cắt qua bàn tay, dùng một tấm bùa thấm đẫm máu, kiếm gỗ đào trong tay đâm thủng lá bùa kia, tại không trung vẽ một đồ án quỷ dị, “Đi!”
Phù trận Thiên Môn, vận hành, ngoại thành Las Vegas đã bị vây hãm, một đoàn bóng tối bao trùm, toàn bộ tiểu quỷ từ trên thân thể mười hai vị người Mỹ kia bay lên tụ lại với nhau.
“Ảo cảnh này có thể duy trì bao lâu?” Thẩm Trì hỏi.
Sắc mặt Minh Nguyệt vừa chuyển trắng, Thẩm Lưu Mộc liền cầm tay cậu trị thương, rất nhanh lại vô sự, “Nửa giờ đến một giờ là không thành vấn đề.”
Ảo cảnh Liệt hỏa Địa ngục không phải lần đầu tiên Thẩm Trì chứng kiến, nhưng vẫn phải cảm thán độ chân thật của nó. Rõ ràng còn chưa tới thời điểm bầu trời tối đen, cả ngoại thành Las Vegas lại tối sầm, cho nên mọi người mới nghi hoặc mà xuất môn, lại phát hiện bốn phía tựa như Địa ngục nổi lên lửa lớn hừng hừng, cũng không thiếu ác ma khô đét gầy trơ xương tướng mạo xấu xí xuất hiện trên nền tiếng thét chói tai bi thảm, loại cảnh tượng này làm cho người ta lông tơ dựng đứng, đáng sợ cực kỳ.
Hơn nữa, bối cảnh còn thêm âm thanh tiếng sấm mưa to như trút nước.
“Không, không, không ——” Behringer điên mất mà gào lên, “Tại sao lại như vậy! Thượng Đế a! Cầu xin tha thứ cho ta đi...” Cô ta khóc đến mặt mũi tèm lem, lại đột nhiên cảm giác người có điểm ngứa, mới đầu chỉ một chút thôi, sau lại tựa như ngứa nhung nhúc dưới da, khiến cô ta không nhịn được mà cào cấu cả cơ thể mình.
Thời tiết nóng bức, cô ta mặc bộ đồ chỉ có áo sơ mi trắng hơi mỏng cùng một chiếc chân váy bằng vải dệt dáng chữ A, tất chân trên đùi đã sớm bị xé rách, mà móng tay của cô ta đang hướng trên đùi trên tay cào, không biết vì sao da thịt cô ta lại như vôi trát tường, cào một phát da thịt liền ào ào rơi xuống, máu tươi chậm rãi chảy ra.
Behringer không thể che giấu được sự kinh sợ, cô ta té chạy ra ngoài, “Cứu mạng! Cứu ta! Cứu…”
Vừa chạy vừa không nhịn được mà cào lên cơ thể, cô ta nghĩ nước mưa có thể khiến bản thân thoải mái hơn chút, kết quả lại hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Rất nhanh, trên người cô ta có vô số vết máu. Rõ ràng da con người cũng không phải dễ dàng bị cào rách đến nát như vậy, nhưng thân thể của cô ta lại tựa như đậu phụ, chỉ cần cào phát liền rụng cả đống da thịt, điều này hiển nhiên là có công lao của phấn hoa thần kỳ mà Thẩm Lưu Mộc sở hữu.
Không quá bao lâu, Behringer đã hoàn toàn biến thành cả người đẫm máu, dáng vẻ thật đáng sợ, thân thể vừa đau vừa ngứa, máu trên người bị nước mưa xối xuống, nhuộm đỏ cả một mảng đất dưới chân cô ta.
Tất cả mọi người không ai dám tới gần, cô ta vừa đến gần liền nhanh chóng trốn tránh, Behringer đều hận không thể cào cả trái tim ra, da thịt trên người lả tả rơi rụng xuống đất, cả người máu tươi đầm đìa.
Carlton đầy mặt hoảng sợ mà nhìn cô ta, bởi vì gã cũng bắt đầu cảm thấy ngứa. Gã là một quân nhân có ý chí kiên định, tay đã phát run lên rồi, nhưng vẫn gắt gao nhẫn nhịn không gãi cào, nhưng cái loại ngứa này lại càng ngày càng kịch liệt, khiến gã không thể khống chế nổi!
Behringer hét chói tai nhào vào lửa lớn Địa ngục, tất cả mọi người tận mắt thấy cô ta bị ngọn lửa nuốt lấy, bị đám ác ma xé nát, không khỏi đồng loạt rùng mình.
Carlton rốt cuộc nhịn không được, gãi lấy gãi để cánh tay mình, nhìn da thịt từ móng tay rơi xuống, gã cuối cùng hỏng mất, “Không ——”
Bằng vào ý chí mà cầm lên súng bên hông, chậm rãi nhắm hai mắt lại, run tay đem súng lục chống lên huyệt thái dương, gã tuyệt không muốn tựa như Behringer hoàn toàn đánh mất đi tôn nghiêm mà chết như vậy.
Chẳng sợ tự sát cũng đồng dạng phải xuống địa ngục, nhưng gã là một quân nhân, đến chết cũng không thể khuất phục!
“Pằng!” Tiếng súng vang lên.
Thẩm Trì lẳng lặng nhìn, “Người này cũng có chút cốt khí.”
Minh Nguyệt không có để nhóm tiểu quỷ ngăn cản gã, chúng nó có thể khiến xe không khởi động được, đồng dạng cũng có thể khiến súng lục kẹt đạn, nhưng cậu lại không làm như vậy, trong mười bảy người vị Carlton này xem như là kẻ có ý chí kiên định nhất, coi như cho gã một chút tôn trọng cuối cùng đi, liền chết như vậy không phải chịu tra tấn cũng được rồi.
Thẩm Trì đối người Mỹ không có nhiều ấn tượng tốt, hơn nữa khi bọn họ thảo luận muốn đem bốn người đám Thẩm Trì thực hiện kế hoạch thực nghiệm rõ ràng có thể nghe ra, những kẻ đứng đầu chính phủ Mỹ này, căn bản không coi trọng mạng người, sinh mệnh của người ngoài chẳng lẽ không phải sinh mệnh sao? Đến phiên bản thân bọn họ, cũng phải thất kinh tựa trò hề như vậy, con người luôn luôn là sinh vật hai mặt.
Ngoại trừ Carlton ra, vài tên quan quân còn lại không có cốt khí như thế, lúc quyết định cuộc sống của người khác thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, đến phiên bản thân, lại khóc rống nước mắt nước mũi tèm lem quỳ xuống kêu to thỉnh cầu Thượng Đế khoan dung, thậm chí có người còn đem tội nghiệt bản thân từng cái từng cái nói ra, chỉ cầu Thượng Đế đừng khiến gã phải chịu đựng loại trừng phạt này, đừng đày gã xuống Địa ngục.
Không lâu, trong sân lại nhiều hơn mấy huyết nhân (người máu), không thể không nói, con muỗi loại này quả thực so vũ khí sinh hóa còn muốn đáng sợ hơn.
Ngoại thành Las Vegas không chỉ có mấy trăm dị năng giả từ phố người Hoa San Francisco tới lần này, còn có người thường cùng quân đội đóng quân tại đây, cảnh tượng thảm khốc như vậy khiến không ít người đều quỳ xuống, rất nhiều người vốn tin đạo run rẩy móc ra Thập tự giá cầu nguyện, thế nhưng lại không phát sinh sự cố có kẻ cố gắng xông ra cảnh tượng Liệt hỏa Địa ngục, Minh Nguyệt để ngừa vạn nhất đã bày cả Thiên Môn phù trận cũng chưa phát huy được tác dụng.
Đôi mắt Thẩm Lưu Mộc hiện lên một tia xanh thẫm, nhìn về phía Kỷ Gia nói: “Xong chưa?”
Kỷ Gia gật gật đầu, Thẩm Trì thu cây Thập tự giá sơ sài mà Kỷ Gia vừa khắc xong từ cây thân gỗ Thẩm Lưu Mộc thúc giục sinh trưởng vào ba lô, dùng khinh công nhảy lên không trung. Cả tòa ngoại thành Las Vegas, giờ đây không ai dám ngẩng đầu nhìn lên không trung hắc ám không có bất cứ một tia ánh sáng nào, vì thế rất nhanh, bên trong Liệt hỏa Địa ngục, dựng đứng một cây Thập tự giá bằng gỗ thật lớn.
Đang lúc một người còn chưa chú ý tới, một dây leo màu xanh lặng lẽ từ nền đất thoát ra, những tên huyết nhân đang kêu gào bi thảm bị dây cuốn lấy, lôi về phía Thập tự giá.
Đường Man Huy không tin đạo, lão giống những người khác đều quỳ xuống cầu nguyện, khóe mắt lại thời thời khắc khắc chú ý xung quanh, Tiểu Như tựa vào bên cạnh lão run lẩy bẩy.
“… Là bọn hắn, là bọn hắn…” Thanh âm cô bé run đến không thành lời.
Đường Man Huy bịt miệng nàng lại, sau đó liền thấy dây leo màu xanh thẫm kia tại trước mặt mình lung lay một hồi, tựa như uy hiếp.
Sắc trời dần sáng, chẳng sợ không trung vẫn là âm u đầy mây, lại không giống lúc trước không một tia ánh sáng nào, mưa to dần ngừng, tiếng sấm đình chỉ.
Liệt hỏa Địa ngục rút đi, chỉ còn lại một cây Thập tự giá thật lớn cắm vào đất. Trừ Carlton ra mười một người bị gỗ ghim chặt lên, máu tươi bọn họ hoàn toàn nhuộm đỏ Thập tự giá.
Mười hai người chết, một tòa thành sống.
Cả ngoại thành Las Vegas lặng ngắt như tờ.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cách kết thúc còn có một đoạn đâu, không nhanh như vậy a… =_=
Không biết vĩ độ 30 độ Bắc có thể đi tìm hiểu một chút nha, thật là một đường tuyến thần kỳ!
Cám ơn địa lôi của Độc Tiễn Cơ Quan Trư Đích Bát Cá, *lau mồ hôi*, hoa mắt đọc nhiều lần mãi mới xong… Yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cảm ơn địa lôi của Tiểu Tử, Dar, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
=== ====== =========
*: Sông Trường Giang cạn kiệt: năm 1342, sông Trường Giang ở quận Thái Hưng, tỉnh Giang Tô (nay là thành phố Thái Hưng) vốn hàng nghìn hàng vạn năm không bao giờ ngừng chảy bỗng nhiên cạn kiệt đến đáy chỉ qua một đêm. Ngày hôm sau cư dân ven sông nhộn nhịp thi nhau xuống vùng đất cạn nhặt di tích sót lại. Rồi đột nhiên nước sông lại tràn về, khiến cho rất nhiều người bị chết đuối. 4 giờ chiều ngày 13 tháng 1 năm 1954, hiện tượng kỳ lạ này lại xuất hiện một lần nữa tại huyện Thái Hưng, tỉnh Giang Tô. Sau hơn 2 giờ, nước sông lại cuộn trào mãnh liệt đổ xuống. Tại thời điểm đó, bầu trời có màu vàng úa, nước sông Trường Giang đột nhiên ngừng chảy khô cạn, các tàu thuyền thay phiên mắc kẹt trên sông, sau hơn 2 giờ, nước sông mới cuộn trào chảy về… (theo baomoi.com)
Hang động kỳ bí tại An Huy: tháng 10 năm 2001, tại thành phố Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, khi người dân đang chuyển lớp bùn đất dày sông Huashan, một hang động đã lộ diện sau hàng ngàn năm được giấu kín. Mọi người ngạc nhiên vì đây không phải hang động tự nhiên, nhưng dấu vết để lại cho thấy nó được tạo ra một cách rất nghệ thuật, khéo léo. Các nhà địa chất tin rằng nó được tạo ra ít nhất từ 1700 năm về trước. Nói chung là hang động này có cấu trúc rất phức tạp, rộng lớn, hang này lồng vào hang kia. Trong hang động người ta không tìm thấy được bất cứ dấu vết nào về văn hóa, lịch sử, hay chữ viết,… Đến hang động thứ 35, có thể nhìn thấy một tòa thành phố bằng đá dưới lòng đất, cầu thang làm kiểu ziczac, có giường đá, cầu đá, sự sắp xếp một cách khoa học, còn có cả hồ,… Khám phá hang động người ta đặt ra hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp như: đá thừa từ việc xây dựng hang động được mang đi đâu? Mực nước bên trong hang động cao hơn 2m so với mực nước sông bên ngoài, nếu không phải là nước sông bên ngoài, thì nước đó từ đâu ra? Hang động rộng lớn như thế, tại sao không thể tìm thấy bất cứ minh chứng lịch sử hay ngôn ngữ cổ đại nào? Hang động được tạo bằng những dốc cắt lớn, trùng với dốc của ngọn núi, nhưng trong một không gian trụ rộng như vậy lại không nghe thấy bất cứ tiếng vang, kiến trúc xuất sắc như vậy được thiết kế từ 1700 năm trước, bởi những người cổ đại? Trong hang động không tìm thấy bất cứ vật dụng thiết yếu nào, không thiết bị hay nguồn năng lượng chiếu sáng, không có vết tích của củi đốt, những người khai thác thắp sáng bằng gì? Mọi người đang không hiểu được ai là người đứng đằng sau công trình này? Và hang động lớn như vậy được dùng với mục đích gì… (theo china.com.cn – dịch nếu có sai sót, xin thông cảm, trans từ trung sang anh =))) dịch hết mới nghĩ sao ko trans luôn sang việt, và thực tế phũ phàng, may từ đầu không trans việt, nhìn mà đau cả đầu, ai muốn tìm hiểu kỹ hơn thì link đây nhé: http://www.china.com.cn/chinese/2002/Aug/185493.htm, chiêm ngưỡng hang động nào: https://www.google.com.vn/search?q=%E5%... oQ_AUIBigB)
Tam giác quỷ hồ Bà Dương/Poyang: là một hồ tự nhiên lớn nhất Trung Quốc, hồ dài 173 km, rộng 74 km, vào mùa mưa, diện tích mặt hồ lên đến 4000km2, mùa khô thu lại chỉ còn 1000km2. Vẻ đẹp tự nhiên và trữ lượng tài nguyên phong phú khiến hồ trở thành điểm du lịch lý tưởng của du khách thập phương. Bên cạnh đó, còn là những truyền thuyết, huyền thoại kỳ bí xoay quanh nó từ hàng trăm năm nay. Và điều lạ lùng là những sự cố chỉ xảy ra ở vùng phía Bắc của hồ, gần một ngôi đền có tên Laoye. Thống kê cho thấy, từ năm 1960 đến 1989 đã có hơn 200 con tàu bị chìm một cách bí ẩn tại khu vực này. Hơn 1600 người Trung Quốc đã thiệt mạng. Chỉ riêng trong một ngày 3/8/1985, có tới 13 chiếc tàu thuyền bị mất tích và được cho là một trong những vụ tai nạn thảm khốc và bí ẩn nhất thế giới. Gần đây nhất vào ngày 5/3/2010, một con tàu có trọng tải 1000 tấn cũng đã đột nhiên biến mất không để lại dấu vết ở hồ Bà Dương trong khi không hề có gió và sóng trên hồ thời điểm đó. Tất cả những con tàu đắm ở đây tuyệt nhiên đến nay vẫn không thể tìm thấy xác, thậm chí cả những con tàu lớn có trọng tải tới 2000 tấn. (theo thuysanvietnam.com.vn) Đợt hạn hán kỷ lục tháng 9 năm 2016 vừa rồi đã làm hồ gần như cạn kiệt chỉ còn trơ lại đất đá cùng đồng cỏ, nước hồ chỉ còn cao có 10,6m. Các chuyên gia không rõ liệu nước có trở lại với hồ nữa hay không. Còn tại thời điểm hiện tại thì không biết tình hình hồ ra sao rồi ~.~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.