Chương 17: Quà tặng
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
15/09/2020
Sắp đến năm mới, vì sẽ không về quê, nên Trầm Thiệu muốn gửi quà mừng năm mới cho họ hàng, chỉ có thể đến bưu điện gửi về cho họ.
Lúc này vẫn chưa là thời kỳ chuyển phát nhanh, cậu đành phải tốn một ít bưu phí không nhỏ cho bưu điện.
Gửi quà xong, Trầm Thiệu chạy xe đạp về nhà, kết quả chạy được nửa đường trời liền đổ mưa bụi lất phất, khi về đến nhà rồi, tóc đã ướt đẫm.
"Tiểu Thiệu đã về rồi?" Cụ Dương nhà đối diện thấy toàn thân Trầm Thiệu ướt nhẹp, nhất thời lo lắng hỏi, "Sao vậy, quần áo đều ướt đẫm hết?"
Trầm Thiệu lấy chìa khóa ra mở cửa, nói với cụ Dương: "Không sao ạ, đi nửa đường thì trời mưa, về tắm rồi thay quần áo khô là được ạ."
"Vậy con nhanh đi thay quần áo, đừng ỷ mình là thanh niên thì không coi trọng thân thể, sinh bệnh là rất phiền phức." Cụ Dương nghe vậy cũng không nói nhiều với Trầm Thiệu, thúc cậu nhanh về nhà thay quần áo. Cụ Dương rất thích Trầm Thiệu, trong mắt bà, Trầm Thiệu chính là đứa trẻ học giỏi, lễ phép lại tôn kính người già.
Không chỉ có bà, người già trong tiểu khu khi nhắc đến Trầm Thiệu đều khen không dứt lời, vì ngày thường lúc Trầm Thiệu chạy bộ gặp được người già bọn họ, nếu thấy trong tay họ có xách này nọ, liền nhiệt tình giúp đỡ. Hơn nữa Trầm Thiệu nói ngọt, bọn họ lại nghe Lương gia nói Trầm Thiệu đứng hạng nhất ở lớp chuyên trường trung học, nên chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Trầm Thiệu liền giành được sự yêu thích của rất nhiều ông cụ bà cụ.
Trầm Thiệu tắm rửa thay quần áo xong, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, liền nghe có người gõ cửa, mở cửa thì thấy, cụ Dương nhà đối diện bưng một chén canh giò heo rong biển đứng ở ngoài. Thấy cậu mở cửa, mặt bà cụ lộ ra ý cười rạng rỡ, "Tiểu Thiệu, ăn thử món canh giò heo rong biển của bà đi, xem coi có giống con nấu lần trước không?"
"Cám ơn bà Dương ạ." Trầm Thiệu cũng không từ chối, nhanh chóng nhận lấy chén canh của cụ Dương. Nhà của hai người họ đối diện nhau, thường ngày hầm canh chưng thịt gì đó, đều sẽ mang một chén để đối phương ăn thử, nên lúc này cậu cũng không khách sáo.
Trước mặt cụ Dương uống một hớp canh nóng hổi, lời nói Trầm Thiệu mang theo ý tán thưởng: "Canh này so với con nấu ngon hơn nhiều, chờ Tiểu Lan về, nhất định sẽ uống hai chén lớn."
"Làm gì có đứa nhỏ như con nói khoa trương như vậy, Tiểu Lan nhà bà còn nói, tay nghề của con nấu còn ngon hơn so với ta và mẹ nó." Cụ Dương bị câu nói của Trầm Thiệu làm cho tâm hoa nộ phóng, lại nói thêm với Trầm Thiệu mấy phương pháp hầm canh xong, mới trở về nhà mình.
Trầm Thiệu nhìn chén canh trong tay, bất đắc dĩ cười cười, xoay người đóng cửa. Có chén canh giò heo đầy tràn này, bữa trưa cậu xào một món chay là đủ rồi.
Bầu không khí sinh hoạt trong tiểu khu này so với cậu tưởng tượng còn tốt hơn, các gia đình cũng rất hòa hợp với nhau, nếu nhà ai có khó khăn gì, giúp nhau một tay cũng là chuyện thường. Cho nên hiện tại cậu thập phần thấy mình may mắn khi lúc trước đã thuê được căn nhà này, dù sao không khí sinh hoạt tốt đối con người mà nói, là chuyện rất trọng yếu.
Sau khi nghỉ ngơi một giờ, Trầm Thiệu lại luyện mười trang thư pháp. Vì gần hết năm, cậu cũng không đến quấy rầy sư phụ, chỉ ở trong nhà an an tĩnh tĩnh luyện chữ, cũng rất hài lòng.
Lúc chạng vạng, cậu nghe hàng xóm kế bên nói mình có kiện hàng, liền lấy dù ra cổng bảo vệ để nhận, trong lòng lại có chút nghi hoặc, người nào lại biết cậu đang ở đây, còn gửi đồ cho cậu?
Vừa đến cổng bảo vệ nhận kiện hàng thì thấy, bên trên quả thật viết tên mình, địa chỉ cũng chính xác căn nhà mình đang thuê. Sau khi cảm ơn bảo vệ xong, cậu cầm kiện hàng trở về nhà, trong đầu dự đoán vô số trường hợp xong, liền lấy dao nhỏ mở giấy gói. Rất tốt, bên trong không có bom hẹn giờ, cũng không có các loại độc châm phi tiêu, càng không có mấy lá thư đe dọa này nọ.
Bên trong gói giấy chỉ có mấy quyển sách dày cộm cùng một chiếc hộp nhỏ bằng ba ngón tay. Lấy mấy quyển sách ra thì thấy, đúng là sách về thư pháp và văn học truyền thống, còn có hai quyển sách giải những đề khó về toán và vật ký.
Trầm Thiệu càng nghi hoặc dữ dội, ai lại đặc biệt gửi những món này cho cậu?
Nhìn thấy con dấu đóng trên gói giấy, dấu bưu điện là ở Bắc Kinh. Cậu nâng cằm suy nghĩ cả buổi, cũng nghĩ không ra đời này cậu quen biết người nào đang sống ở Bắc Kinh.
Nhưng cậu lại nghe được Trầm Kiến Bình cùng người đàn bà kia đến định cư ở Bắc Kinh, bất quá dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Trầm Kiến Bình cũng không thể gửi đồ cho cậu, huống chi người kia e rằng cậu đang ở đâu hắn ta cũng không biết, đừng nói đến chuyện tốn tiền gửi đồ cho cậu.
Đột nhiên nhớ đến còn một cái hộp nhỏ, cậu mở nắp hộp ra, nhất thời ngây ngẩn.
Đồ vật trong hộp không đặc biệt gì lắm, nhưng cũng làm người khác bất ngờ. Đó là một mặt Ngọc Quan Âm, chỉ to bằng ngón cái, nhưng ngay cả cậu là người không thích chơi ngọc, cũng có thể nhìn ra mặt Ngọc Quan Âm này được làm từ bảo ngọc.
Có câu nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, nên rất nhiều phụ huynh đều cầu cho con cái mình một chiếc bùa hộ mệnh, có khi là tuổi, có khi là hạt ngọc đổi vận, có khi là Quan Âm hoặc Phật. Khi Trầm Thiệu còn bé cũng có một chiếc bùa hộ mệnh, bất quá không phải là cầu được, mà do mẹ cậu may lấy. Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần nửa mét vải đỏ, nhét đầy gạo và diêm, may thành hình tam giác, xỏ sợi dây đeo lên cổ là xong.
Sau đó vì cậu nghịch ngợm, đeo bùa hộ mệnh nhảy xuống nước, mẹ cảm thấy cậu đã chạy nhảy được rồi, không cần phải đeo những đồ vật này nữa, nên cũng không làm thêm chiếc bùa hộ mệnh nào cho cậu, càng không cần tốn tiền đi xin bùa mang về. Sau này, cậu cũng không đeo trên người những món này, hiện tại nhìn miếng Ngọc Quan Âm chói mắt lớn bằng ngón tay cái, lại làm cậu không kịp phản ứng.
Cho nên, đến tột cùng là ai đã gửi những thứ này cho cậu?
Trầm Thiệu đem toàn bộ xem xét thêm lần nữa, cũng không tìm được thông tin hữu dụng, mà ngay cả địa chỉ gửi qua bưu điện cũng mờ mờ, nên cuối cùng, cậu chỉ tìm thấy một câu trên một trang trong quyển sách truyền thống văn học.
Năm mới vui vẻ.
"Quên đi." Trầm Thiệu nhẹ nhõm khép quyển sách lại, mặc kệ người kia là ai, có mục đích gì, cậu cảm thấy mình cũng không cần để ý quá mức như vậy.
Có lẽ, người kia chính là "ông chú chân cao kều" trong truyền thuyết nha.
Trầm Thiệu lạc quan đặt sách lên giá, còn phần miếng Ngọc Quan Âm kia, cậu cũng không đeo, mà đặt lại vào hộp cất vào tủ.
Đêm giao thừa, pháo hoa nổ tưng bừng, Trầm Thiệu nằm trên giường nghe âm thanh vui chơi bên ngoài, thật sự ngủ không được, dứt khoát ghé bên cửa sổ ngắm pháo hoa bên ngoài. Bất quá tuy pháo hoa rất đẹp, chỉ ngắm một mình, cũng có chút nhàm chán.
Tiết mục đêm giao thừa trên TV, người dẫn chương trình đang đếm ngược thời gian, Trầm Thiệu mới nghe được tới số ba, chợt nghe xung quanh đều vang lên tiếng pháo, thanh âm lớn đến mức làm cậu không nghe được người dẫn chương trình trên TV đang nói cái gì.
Thế kỷ mới đã đến, cậu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ lóe lên không ngừng, ngáp một cái.
Năm 2000 đã đến rồi.
Nếu ký ức cậu không sai, sau năm 2000, kinh tế Trung Quốc sẽ phát triển rất nhanh, vật giá cũng tăng lên theo, rất nhanh tờ tiền mới sẽ thay thế tiền cũ trước tháng mười, cũng khiến vô số người cảm khái, tiền Trung Quốc ngày càng nhiều, nhưng để mua đồ thì không được bao nhiêu.
Năm mới qua đi, thế kỷ 21 giống như một danh từ mới, rất nhiều báo chí văn vẻ nếu không nhắc đến, thì giống như không theo kịp thời đại, không theo kịp nhịp điệu. Cho đến khi năm 2000 kết thúc, tần suất sử dụng danh từ này mới dần dần ít lại. Bất quá, kiểu sử dụng từ ngữ tẩy não này, vẫn có mặt tốt, chính là mọi người dần dần hiểu được mình đã bước qua một thế kỷ mới, thế kỷ 20 đã trôi qua rồi.
...
Thời gian là thứ không để lại dấu vết gì, giống như trong chớp mắt, một hai năm đã trôi qua. Trầm Thiệu nằm trong top 3, rốt cục cùng bạn học bước vào năm cuối của trung học.
Khi chia lớp vào cuối năm lớp mười, lớp mười lăm liền trở thành lớp chuyên khoa học tự nhiên, tuy bạn học trong lớp không thay đổi nhiều, nhưng sau khi chia lớp, các bạn học cũng đã ý thức được, quả núi cao đại học kia rốt cục đã tiến đến gần bọn họ.
"Trầm Thiệu, kết quả kiểm tra cuối tháng, cậu lại hạng nhất!" Chu Trạch Vũ vẻ mặt kích động vọt vào lớp, chạy đến trước bạn Trầm Thiệu nói, "Nghe nói ba người đứng đầu khoa học tự nhiên, trường sẽ cử đi tham dự cuộc thi toán học toàn quốc, cậu nghe tin này chưa?"
"Giải Toán học?" Trầm Thiệu biết năm ngoái trường cũng cử ba học sinh lớp mười hai tham dự cuộc thi này, bất quá nghe nói chỉ đạt được á quân.
"Đúng, trong danh sách năm nay chắc chắn có cậu," Chu Trạch Vũ hưng phấn, sau đó hơi ảo nảo nói, "Nhưng mà chỉ cần có Nhất Trung Bắc Kinh và Tam Trung Dương Hợp đi thi, trường chúng ta có thể đạt hạng ba đã là không tệ rồi."
Trầm Thiệu đối với những ân oán tình cừu giữa các trường học cũng không am hiểu lắm, cho nên tác dụng câu nói của Chu Trạch Vũ với cậu cũng không lớn, thế nên sau khi danh sách trường công bố có tên cậu, cậu cũng không căng thẳng lắm.
Dù sao trong mắt cậu, cuộc thi quan trọng ở việc tham dự, có thể giành quán quân hay không cũng không quan trọng lắm.
Bất quá rõ ràng nhà trường rất coi trọng cuộc thi năm nay, thậm chí để đảm bảo ba học sinh tham gia có đầy đủ tinh lực thi đấu, còn cố ý mua vé máy bay, còn cử hiệu phó và hai thầy giáo đi cùng bọn họ đến Bắc Kinh tham dự trận đấu.
Làm thủ tục xong, hiệu trưởng và ba chủ nhiệm tự mình đến tiễn, rất có phong cách nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn anh hùng ra chiến trường.
So với hai bạn học còn lại, sự bình tĩnh của Trầm Thiệu khiến Trương Gia Hòa thân là chủ nhiệm lớp không có chỗ thi triển những lời cổ vũ và động viên, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai Trầm Thiệu, dặn cậu chú ý nghỉ ngơi.
Nhìn Trầm Thiệu cùng các thầy giáo và bạn học vào cửa đăng ký, Trương Gia Hòa thở dài một tiếng, có một học sinh như vậy, ông làm thầy, vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy không có thành tựu, thật sự khiến người ta thấy mâu thuẫn.
"Thầy Trương, tố chất tâm lý của học sinh lớp ông cũng không tệ."
"Đứa trẻ còn khờ dại, không phải tố chất tâm lý tốt gì đâu."
"Thầy đừng khiêm tốn, kỳ thi tuyển sinh của học sinh nơi khác, Trầm Thiệu này hình như đứng hạng nhất phải không?"
Trương Gia Hòa cười gượng hai tiếng, ha ha một cái rồi lảng sang chuyện khác, ông cũng không muốn lại bị đồng nghiệp hâm mộ ghen tị.
Hiệu trưởng thấy mấy ông thầy cười đùa, một chút cũng không cảm nhận được tâm tình nặng nề của mình, dứt khoát mở miệng trực tiếp nói: "Tôi đã nghe được tin, Nhất Trung Bắc Kinh và Tam Trung Dương Hợp đều có học sinh tham dự kỳ thi toàn quốc lần này."
Ý cười trên mặt ba vị chủ nhiệm nhất thời giảm hơn nửa, cùng đồng loạt thở dài một tiếng, xem ra Tam Trung bọn họ lần này lại không thể hiện được gì rồi.
Lúc này vẫn chưa là thời kỳ chuyển phát nhanh, cậu đành phải tốn một ít bưu phí không nhỏ cho bưu điện.
Gửi quà xong, Trầm Thiệu chạy xe đạp về nhà, kết quả chạy được nửa đường trời liền đổ mưa bụi lất phất, khi về đến nhà rồi, tóc đã ướt đẫm.
"Tiểu Thiệu đã về rồi?" Cụ Dương nhà đối diện thấy toàn thân Trầm Thiệu ướt nhẹp, nhất thời lo lắng hỏi, "Sao vậy, quần áo đều ướt đẫm hết?"
Trầm Thiệu lấy chìa khóa ra mở cửa, nói với cụ Dương: "Không sao ạ, đi nửa đường thì trời mưa, về tắm rồi thay quần áo khô là được ạ."
"Vậy con nhanh đi thay quần áo, đừng ỷ mình là thanh niên thì không coi trọng thân thể, sinh bệnh là rất phiền phức." Cụ Dương nghe vậy cũng không nói nhiều với Trầm Thiệu, thúc cậu nhanh về nhà thay quần áo. Cụ Dương rất thích Trầm Thiệu, trong mắt bà, Trầm Thiệu chính là đứa trẻ học giỏi, lễ phép lại tôn kính người già.
Không chỉ có bà, người già trong tiểu khu khi nhắc đến Trầm Thiệu đều khen không dứt lời, vì ngày thường lúc Trầm Thiệu chạy bộ gặp được người già bọn họ, nếu thấy trong tay họ có xách này nọ, liền nhiệt tình giúp đỡ. Hơn nữa Trầm Thiệu nói ngọt, bọn họ lại nghe Lương gia nói Trầm Thiệu đứng hạng nhất ở lớp chuyên trường trung học, nên chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Trầm Thiệu liền giành được sự yêu thích của rất nhiều ông cụ bà cụ.
Trầm Thiệu tắm rửa thay quần áo xong, vừa ngồi xuống chưa bao lâu, liền nghe có người gõ cửa, mở cửa thì thấy, cụ Dương nhà đối diện bưng một chén canh giò heo rong biển đứng ở ngoài. Thấy cậu mở cửa, mặt bà cụ lộ ra ý cười rạng rỡ, "Tiểu Thiệu, ăn thử món canh giò heo rong biển của bà đi, xem coi có giống con nấu lần trước không?"
"Cám ơn bà Dương ạ." Trầm Thiệu cũng không từ chối, nhanh chóng nhận lấy chén canh của cụ Dương. Nhà của hai người họ đối diện nhau, thường ngày hầm canh chưng thịt gì đó, đều sẽ mang một chén để đối phương ăn thử, nên lúc này cậu cũng không khách sáo.
Trước mặt cụ Dương uống một hớp canh nóng hổi, lời nói Trầm Thiệu mang theo ý tán thưởng: "Canh này so với con nấu ngon hơn nhiều, chờ Tiểu Lan về, nhất định sẽ uống hai chén lớn."
"Làm gì có đứa nhỏ như con nói khoa trương như vậy, Tiểu Lan nhà bà còn nói, tay nghề của con nấu còn ngon hơn so với ta và mẹ nó." Cụ Dương bị câu nói của Trầm Thiệu làm cho tâm hoa nộ phóng, lại nói thêm với Trầm Thiệu mấy phương pháp hầm canh xong, mới trở về nhà mình.
Trầm Thiệu nhìn chén canh trong tay, bất đắc dĩ cười cười, xoay người đóng cửa. Có chén canh giò heo đầy tràn này, bữa trưa cậu xào một món chay là đủ rồi.
Bầu không khí sinh hoạt trong tiểu khu này so với cậu tưởng tượng còn tốt hơn, các gia đình cũng rất hòa hợp với nhau, nếu nhà ai có khó khăn gì, giúp nhau một tay cũng là chuyện thường. Cho nên hiện tại cậu thập phần thấy mình may mắn khi lúc trước đã thuê được căn nhà này, dù sao không khí sinh hoạt tốt đối con người mà nói, là chuyện rất trọng yếu.
Sau khi nghỉ ngơi một giờ, Trầm Thiệu lại luyện mười trang thư pháp. Vì gần hết năm, cậu cũng không đến quấy rầy sư phụ, chỉ ở trong nhà an an tĩnh tĩnh luyện chữ, cũng rất hài lòng.
Lúc chạng vạng, cậu nghe hàng xóm kế bên nói mình có kiện hàng, liền lấy dù ra cổng bảo vệ để nhận, trong lòng lại có chút nghi hoặc, người nào lại biết cậu đang ở đây, còn gửi đồ cho cậu?
Vừa đến cổng bảo vệ nhận kiện hàng thì thấy, bên trên quả thật viết tên mình, địa chỉ cũng chính xác căn nhà mình đang thuê. Sau khi cảm ơn bảo vệ xong, cậu cầm kiện hàng trở về nhà, trong đầu dự đoán vô số trường hợp xong, liền lấy dao nhỏ mở giấy gói. Rất tốt, bên trong không có bom hẹn giờ, cũng không có các loại độc châm phi tiêu, càng không có mấy lá thư đe dọa này nọ.
Bên trong gói giấy chỉ có mấy quyển sách dày cộm cùng một chiếc hộp nhỏ bằng ba ngón tay. Lấy mấy quyển sách ra thì thấy, đúng là sách về thư pháp và văn học truyền thống, còn có hai quyển sách giải những đề khó về toán và vật ký.
Trầm Thiệu càng nghi hoặc dữ dội, ai lại đặc biệt gửi những món này cho cậu?
Nhìn thấy con dấu đóng trên gói giấy, dấu bưu điện là ở Bắc Kinh. Cậu nâng cằm suy nghĩ cả buổi, cũng nghĩ không ra đời này cậu quen biết người nào đang sống ở Bắc Kinh.
Nhưng cậu lại nghe được Trầm Kiến Bình cùng người đàn bà kia đến định cư ở Bắc Kinh, bất quá dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Trầm Kiến Bình cũng không thể gửi đồ cho cậu, huống chi người kia e rằng cậu đang ở đâu hắn ta cũng không biết, đừng nói đến chuyện tốn tiền gửi đồ cho cậu.
Đột nhiên nhớ đến còn một cái hộp nhỏ, cậu mở nắp hộp ra, nhất thời ngây ngẩn.
Đồ vật trong hộp không đặc biệt gì lắm, nhưng cũng làm người khác bất ngờ. Đó là một mặt Ngọc Quan Âm, chỉ to bằng ngón cái, nhưng ngay cả cậu là người không thích chơi ngọc, cũng có thể nhìn ra mặt Ngọc Quan Âm này được làm từ bảo ngọc.
Có câu nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, nên rất nhiều phụ huynh đều cầu cho con cái mình một chiếc bùa hộ mệnh, có khi là tuổi, có khi là hạt ngọc đổi vận, có khi là Quan Âm hoặc Phật. Khi Trầm Thiệu còn bé cũng có một chiếc bùa hộ mệnh, bất quá không phải là cầu được, mà do mẹ cậu may lấy. Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần nửa mét vải đỏ, nhét đầy gạo và diêm, may thành hình tam giác, xỏ sợi dây đeo lên cổ là xong.
Sau đó vì cậu nghịch ngợm, đeo bùa hộ mệnh nhảy xuống nước, mẹ cảm thấy cậu đã chạy nhảy được rồi, không cần phải đeo những đồ vật này nữa, nên cũng không làm thêm chiếc bùa hộ mệnh nào cho cậu, càng không cần tốn tiền đi xin bùa mang về. Sau này, cậu cũng không đeo trên người những món này, hiện tại nhìn miếng Ngọc Quan Âm chói mắt lớn bằng ngón tay cái, lại làm cậu không kịp phản ứng.
Cho nên, đến tột cùng là ai đã gửi những thứ này cho cậu?
Trầm Thiệu đem toàn bộ xem xét thêm lần nữa, cũng không tìm được thông tin hữu dụng, mà ngay cả địa chỉ gửi qua bưu điện cũng mờ mờ, nên cuối cùng, cậu chỉ tìm thấy một câu trên một trang trong quyển sách truyền thống văn học.
Năm mới vui vẻ.
"Quên đi." Trầm Thiệu nhẹ nhõm khép quyển sách lại, mặc kệ người kia là ai, có mục đích gì, cậu cảm thấy mình cũng không cần để ý quá mức như vậy.
Có lẽ, người kia chính là "ông chú chân cao kều" trong truyền thuyết nha.
Trầm Thiệu lạc quan đặt sách lên giá, còn phần miếng Ngọc Quan Âm kia, cậu cũng không đeo, mà đặt lại vào hộp cất vào tủ.
Đêm giao thừa, pháo hoa nổ tưng bừng, Trầm Thiệu nằm trên giường nghe âm thanh vui chơi bên ngoài, thật sự ngủ không được, dứt khoát ghé bên cửa sổ ngắm pháo hoa bên ngoài. Bất quá tuy pháo hoa rất đẹp, chỉ ngắm một mình, cũng có chút nhàm chán.
Tiết mục đêm giao thừa trên TV, người dẫn chương trình đang đếm ngược thời gian, Trầm Thiệu mới nghe được tới số ba, chợt nghe xung quanh đều vang lên tiếng pháo, thanh âm lớn đến mức làm cậu không nghe được người dẫn chương trình trên TV đang nói cái gì.
Thế kỷ mới đã đến, cậu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ lóe lên không ngừng, ngáp một cái.
Năm 2000 đã đến rồi.
Nếu ký ức cậu không sai, sau năm 2000, kinh tế Trung Quốc sẽ phát triển rất nhanh, vật giá cũng tăng lên theo, rất nhanh tờ tiền mới sẽ thay thế tiền cũ trước tháng mười, cũng khiến vô số người cảm khái, tiền Trung Quốc ngày càng nhiều, nhưng để mua đồ thì không được bao nhiêu.
Năm mới qua đi, thế kỷ 21 giống như một danh từ mới, rất nhiều báo chí văn vẻ nếu không nhắc đến, thì giống như không theo kịp thời đại, không theo kịp nhịp điệu. Cho đến khi năm 2000 kết thúc, tần suất sử dụng danh từ này mới dần dần ít lại. Bất quá, kiểu sử dụng từ ngữ tẩy não này, vẫn có mặt tốt, chính là mọi người dần dần hiểu được mình đã bước qua một thế kỷ mới, thế kỷ 20 đã trôi qua rồi.
...
Thời gian là thứ không để lại dấu vết gì, giống như trong chớp mắt, một hai năm đã trôi qua. Trầm Thiệu nằm trong top 3, rốt cục cùng bạn học bước vào năm cuối của trung học.
Khi chia lớp vào cuối năm lớp mười, lớp mười lăm liền trở thành lớp chuyên khoa học tự nhiên, tuy bạn học trong lớp không thay đổi nhiều, nhưng sau khi chia lớp, các bạn học cũng đã ý thức được, quả núi cao đại học kia rốt cục đã tiến đến gần bọn họ.
"Trầm Thiệu, kết quả kiểm tra cuối tháng, cậu lại hạng nhất!" Chu Trạch Vũ vẻ mặt kích động vọt vào lớp, chạy đến trước bạn Trầm Thiệu nói, "Nghe nói ba người đứng đầu khoa học tự nhiên, trường sẽ cử đi tham dự cuộc thi toán học toàn quốc, cậu nghe tin này chưa?"
"Giải Toán học?" Trầm Thiệu biết năm ngoái trường cũng cử ba học sinh lớp mười hai tham dự cuộc thi này, bất quá nghe nói chỉ đạt được á quân.
"Đúng, trong danh sách năm nay chắc chắn có cậu," Chu Trạch Vũ hưng phấn, sau đó hơi ảo nảo nói, "Nhưng mà chỉ cần có Nhất Trung Bắc Kinh và Tam Trung Dương Hợp đi thi, trường chúng ta có thể đạt hạng ba đã là không tệ rồi."
Trầm Thiệu đối với những ân oán tình cừu giữa các trường học cũng không am hiểu lắm, cho nên tác dụng câu nói của Chu Trạch Vũ với cậu cũng không lớn, thế nên sau khi danh sách trường công bố có tên cậu, cậu cũng không căng thẳng lắm.
Dù sao trong mắt cậu, cuộc thi quan trọng ở việc tham dự, có thể giành quán quân hay không cũng không quan trọng lắm.
Bất quá rõ ràng nhà trường rất coi trọng cuộc thi năm nay, thậm chí để đảm bảo ba học sinh tham gia có đầy đủ tinh lực thi đấu, còn cố ý mua vé máy bay, còn cử hiệu phó và hai thầy giáo đi cùng bọn họ đến Bắc Kinh tham dự trận đấu.
Làm thủ tục xong, hiệu trưởng và ba chủ nhiệm tự mình đến tiễn, rất có phong cách nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn anh hùng ra chiến trường.
So với hai bạn học còn lại, sự bình tĩnh của Trầm Thiệu khiến Trương Gia Hòa thân là chủ nhiệm lớp không có chỗ thi triển những lời cổ vũ và động viên, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai Trầm Thiệu, dặn cậu chú ý nghỉ ngơi.
Nhìn Trầm Thiệu cùng các thầy giáo và bạn học vào cửa đăng ký, Trương Gia Hòa thở dài một tiếng, có một học sinh như vậy, ông làm thầy, vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy không có thành tựu, thật sự khiến người ta thấy mâu thuẫn.
"Thầy Trương, tố chất tâm lý của học sinh lớp ông cũng không tệ."
"Đứa trẻ còn khờ dại, không phải tố chất tâm lý tốt gì đâu."
"Thầy đừng khiêm tốn, kỳ thi tuyển sinh của học sinh nơi khác, Trầm Thiệu này hình như đứng hạng nhất phải không?"
Trương Gia Hòa cười gượng hai tiếng, ha ha một cái rồi lảng sang chuyện khác, ông cũng không muốn lại bị đồng nghiệp hâm mộ ghen tị.
Hiệu trưởng thấy mấy ông thầy cười đùa, một chút cũng không cảm nhận được tâm tình nặng nề của mình, dứt khoát mở miệng trực tiếp nói: "Tôi đã nghe được tin, Nhất Trung Bắc Kinh và Tam Trung Dương Hợp đều có học sinh tham dự kỳ thi toàn quốc lần này."
Ý cười trên mặt ba vị chủ nhiệm nhất thời giảm hơn nửa, cùng đồng loạt thở dài một tiếng, xem ra Tam Trung bọn họ lần này lại không thể hiện được gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.