Chương 20: Hộ Việt Tổ sẽ mất hai người
Akay Hau
02/12/2022
“Misa!”
Nghe âm thanh yếu ớt của cô vợ, Dương Việt vội vàng lao đến xem xét.
Đập vào mắt hắn là một lỗ hỏng to lớn như thung lũng, sâu dưới tận đáy lại là một cây cổ thụ khổng lồ với vô số tán cây um tùm, tầng tầng lớp lớp đang bao trùm lấy tất cả không gian.
Bên trong tán lá có lít nha lít nhít con người nằm la liệt, bọn họ tất cả đều gấy yếu trơ xương, hầu hết đều hôn mê bất tỉnh, sống sót ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì kiệt sức và đói khát.
Misa đứng giữa trung tâm suy nhược ngã xuống, cổ thụ khổng lồ cũng chậm rãi tan biến đi, Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa hỗn hển thở dốc nằm ngay bên cạnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Dương Việt vội vàng nhảy xuống thung lũng ôm các nàng vào lòng.
“Nhân lúc anh sử dụng Thập Bát La Hán Trận, Misa đã tiêu tốn tất cả sức lực dùng dây leo điên cuồng lôi kéo người vô tội trong thành về cùng một chỗ!” Trương Xuân Hoa thở hổn hển nói:
“Sau đó bọn thiếp dùng tất cả công lực của mình hỗ trợ Misa tạo thành một gốc đại thụ um tùm, bảo vệ phần lớn người vô tội bên trong sống sót, cung cấp không khí tươi mát để giữ mạng cho bọn họ!”
Dương Việt nghe xong giật mình, thương tiếc ôm ba cô vợ vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Anh tự hào về các em!”
Bởi vì lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn chỉ tập trung thi triển Thập Bát La Hán Trận để bảo vệ mọi người mà không có dư lực quan sát hành động của mấy cô vợ.
Không ngờ các nàng đã sáng tạo nên kỳ tích như vậy, cứu sống hàng trăm nghìn người bị Lý Vương Bang bắt giữ.
“Nhờ có chồng ngăn cản phần lớn uy lực vụ nổ, bằng không bọn thiếp cũng không thể làm nên chuyện!” Misa cười yếu ớt nói.
“Mệt quá không lên trên nổi luôn rồi chồng ơi!” Dương Tố Vy làm nũng tựa đầu vào lòng hắn.
“Được rồi đừng nói nữa!” Dương Việt cười haha một tiếng, bế lấy ba người các nàng nhảy vọt lên khỏi thung lũng.
Về phần những người vô tội kia cứ tạm thời để nằm ở dưới đó.
RỪM RỪM...
Có tiếng xe từ xa chạy đến, chỉ thấy Dạ Nguyệt Miêu đã điều khiển một đám mèo tiến hành lái motorhome, có con thì cầm vô lăng, có con thì đạp ga…phân chia nhiệm vụ cực kỳ rõ ràng.
Nàng và Hồng Mơ cũng đã mượn tạm quần áo trên xe của Trương Xuân Hoa mặc vào, cả hai đều đang ngấu nghiến ăn bánh uống nước để phục hồi sức lực.
Cũng nhờ là dị nhân nên khả năng phục hồi của các nàng rất tốt khi vừa thoát khỏi nơi thiếu thốn không khí.
“May quá, tất cả mọi người đều sống sót…” Misa tâm địa hiền lành thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ả đàn bà kia sao ở trên xe chúng ta?” Dương Tố Vy bất mãn nhìn Hồng Mơ nói.
Hiển nhiên là đối với nàng không có ấn tượng tốt.
Trương Xuân Hoa khó hiểu nhìn lấy Dương Việt, theo nhận định của nàng nếu như Dương Việt không ra tay cứu giúp, Hồng Mơ chắc chắn sẽ sống không nổi.
“Khụ…khụ…cũng nhờ cô ta cảnh báo về đám bom nên anh kịp xuất thủ, tội chưa đáng chết!” Dương Việt lúng túng ho khan giải thích.
Hồng Mơ không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.
Vừa mới đến gần thung lũng, nàng đã tập tểnh chạy ra, miệng ngậm một ổ bánh mì, tay cầm chai nước suối trượt dài xuống thung lũng.
Trong ánh mắt khó hiểu của mấy người, Hồng Mơ chạy ào vào đám đông đang bất tỉnh tìm kím, ánh mắt phủ đầy lo lắng.
“Chị…chị…”
Dường như có âm thanh yếu ớt vang lên.
Hồng Mơ kinh hãi quay đầu, phát hiện một người gầy như que củi, tóc chỉ có vài sợi cùng khuôn mặt đầy sẹo khó phân nam nữ đang nhìn mình bằng đôi mắt ảm đạm.
“Em…phải em không? Trời ơi…” Hồng Mơ bật khóc, cô lao đến người kia như điên cuồng.
“Em…” Người kia không có nổi sức để gật đầu, nằm liệt dưới đất, bờ môi khô khốc nức nẻ mấp máy.
Hồng Mơ hoảng loạn quá đỗi, cố gắng cho người kia uống từng ngụm nước.
Nhưng có lẽ do bị bỏ đói quá lâu, người kia ngay cả nuốt nước vào cũng chẳng làm được, tất cả nước rót xuống đều chảy ra khóe miệng.
“Đừng…cố gắng lên…chị sẽ cứu em…bằng mọi giá cứu em!” Hồng Mơ thì thào vô cùng kiên quyết.
Chợt cô hướng về phía Dương Việt quỳ gối xuống, mở miệng van xin:
“Cho tôi xin một chút máu của anh, làm ơn đi mà!”
Hiển nhiên được Dương Việt cho uống máu một lần, nàng nhận ra máu của hắn có tác dụng thần kỳ, có thể phục hồi sức lực rất tốt.
Dương Việt không dây dưa dài dòng, trực tiếp lao xuống thung lũng đến bên cạnh Hồng Mơ.
Hắn để nàng cắn lấy cổ tay mình húp một ngụm máu.
Sau đó Hồng Mơ cúi đầu đặt miệng vào môi người kia, đem máu cẩn thận truyền sang, không để chảy ra ngoài dù chỉ một giọt.
Có máu của Dương Việt hỗ trợ, quả nhiên người kia tỉnh táo hơn rất nhiều, ngay cả ánh mắt ảm đạm như sắp lìa đời cũng sáng lên đôi chút.
Hồng Mơ mừng đến phát khóc, ôm lấy người kia vào lòng thủ thỉ:
“Em của chị không sao là tốt rồi!”
Nằm trong lòng Hồng Mơ, người kia nước mắt cũng vô thức chảy xuống, ánh mắt liếc về phía Dương Việt đột ngột trở nên rung động, biểu lộ cảm xúc khó tả.
Dương Việt không để ý đến điều này, hắn chứng kiến Dạ Nguyệt Miêu đang đánh Motorhome lao xuống thung lũng.
“Cô điên rồi!” Dương Việt mắng lên:
“Làm cái gì đấy? xe hỏng lấy gì mà đi?”
ẦM!
Motorhome rơi xuống xém chút tan tành, cũng may nó cứng như thiết giáp.
Dạ Nguyệt Miêu đổ kho lương thực từ trong xe ra, nghiêm túc nhìn lấy Dương Việt:
“Mong anh dùng thức ăn và nước uống dự trữ của mình cứu mạng bọn họ, tất cả đã bị đói khát quá lâu rồi, tôi sợ bọn họ trụ không nổi nữa!”
Dương Việt sững sờ, nhìn lấy đám người vô tội đang kiệt quệ, hắn cũng chỉ đành thở dài:
“Được rồi, lấy cho họ ăn đi!”
Dương Tố Vy mấy nữ bước đến, cắn cắn bờ môi hỏi:
“Cho bọn họ hết rồi vợ chồng tụi mình lấy gì ăn đây?”
Dương Việt cảm thấy bất đắc dĩ, lượng lương thực dự trữ do ông già để lại đủ để hắn và mấy cô vợ ăn vài năm không lo lắng.
Nhưng đem ra cho hết đám người ở đây, sợ rằng sắp tới sẽ phải nhịn đói.
“Yên tâm đi! chờ em khôi phục một chút sức, em có thể tạo ra cây lương thực!” Misa tự tin cười nói.
“Em đúng là bảo bối!” Trương Xuân Hoa nghe vậy vui vẻ ôm lấy Misa hôn một ngụm.
Dị nhân Thực Vật quá mức thần kỳ.
“Đừng lo xa như vậy!” Dạ Nguyệt Miêu liếc xéo mấy người, lãnh đạm nói:
“Hộ Việt Tổ đang cử người đến chi viện, chúng ta sẽ được đón đến Thủ Đô bằng đường hàng không!”
“Trước mắt phụ tôi cho người sắp chết ăn đi!”
Nói xong, nàng ra lệnh cho đám mèo mang theo lương khô, bánh mì xé nhỏ ra, bắt đầu đút vào miệng những người hấp hối.
“Cô ta bị sao vậy? thái độ hờ hững đó là sao?” Dương Tố Vy bực mình giậm chân.
Rõ ràng các nàng chật vật như vậy là nhờ giúp đỡ Dạ Nguyệt Miêu, kết quả bị đối xử hờ hững?
Trương Xuân Hoa dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Việt, thông minh như nàng đã đoán được phần nào, nhỏ giọng hỏi:
“Chồng, anh làm rồi sao?”
“Ừ!” Dương Việt cười khổ: “Các em biết di chứng của anh mà, bị nhốt mấy ngày nên nhịn hết nổi, lỡ hãm hiếp hai cô ấy!”
“Đáng ghét!” Dương Tố Vy véo lấy hông hắn: “Xem ra em phải cắt của quý của anh mới hết di chứng được!”
“Nếu ở xã hội bình thường, hành vi của anh chắc chắn bị lên án!” Misa cũng trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Haha, nếu bình thường anh cũng đâu có được ba cô vợ tuyệt vời như vậy!” Dương Việt mỉm cười.
“Khỏi nịnh!” Dương Tố Vy hừ hừ, chợt kéo hắn vào trong xe:
“Mấy ngày này em cũng nhịn muốn chết rồi, phải song tu khôi phục!”
Dương Việt gật gật đầu, hắn cũng muốn nhanh chóng hồi phục công lực, cảm giác cơ thể trống rỗng quá mức khó chịu.
Misa xấu hổ muốn chạy trốn, kết quả cũng không thoát khỏi.
Dương Việt ôm cả ba cô vợ tiến vào trong xe giải quyết.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Rất nhanh, không khí khắp bốn phương tám hướng xung quanh đã hội tụ mà về.
Hiển nhiên đó là tác dụng khi song tu với thể chất đặc biệt mang đến.
“Đám dâm nam loạn nữ!” Hồng Mơ thấy cảnh này nhịn không được giận dữ mắng một tiếng.
Dạ Nguyệt Miêu không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh.
…
Ba ngày sau…
Dương Việt thần thanh khí sảng, long hành hổ bộ từ trong xe bước ra, khí thế như rồng.
Ở phía sau lưng, ba cô vợ xinh đẹp như hoa, da dẻ ửng hồng đằm thắm, tràn đầy sức sống.
Hiển nhiên đã khôi phục sức lực.
Liếc nhìn đến thung lũng, đã thấy đại đa số người đã vượt khỏi cơn nguy kịch, tìm thấy đường sống trong cõi chết, ánh mắt và khuôn mặt của bọn hắn vẫn còn chưa dám tin.
Trải qua những tháng ngày như địa ngục ở Lý Vương Bang quả thật là ác mộng cả đời của những người nhỏ yếu như bọn hắn.
Dạ Nguyệt Miêu một mình ngồi trên tảng đá, xung quanh chỉ có lũ mèo lười biếng làm bạn.
Hồng Mơ vẫn chăm sóc em của mình, đang xé lương khô đút cho em ăn.
Thấy Dương Việt mấy người tiến ra, nàng đã vội vàng dìu em mình đến bên cạnh, lên tiếng khẩn cầu:
“Em tôi vì không muốn bị đám súc sinh Lý Vương Bang hãm hiếp nên đã lén hủy bỏ dung mạo, giả trang thành nam!”
“Mong các vị cứu nó khôi phục như cũ!”
Dương Việt mấy người liếc mắt nhìn, chỉ thấy em của Hồng Mơ cơ thể gầy còm không có miếng thịt, khuôn mặt đầy vét sẹo xấu xí, tóc cũng cắt ngắn cực kỳ lộn xộn.
Trương Xuân Hoa chúng nữ âm thầm khâm phục, để tránh bị đám sói đói nhìn trúng, nàng đã nhẫn tâm hủy hoại nhan sắc của mình, nhờ vậy mới có thể sống sót.
Dương Việt nhớ lại cái lần mình thấy Cao Hùng hóa thành con gấu hãm hiếp nữ nhân rồi ăn tươi nuốt sống một cách tàn ác…việc hủy hoại dung mạo để tránh rơi vào kết cục như vậy cũng là hành động thông minh.
Bất quá cũng cần can đảm rất lớn.
“Để em giúp!” Misa lên tiếng nói.
Với khả năng trị thương và sức sống của thực vật, nàng chẳng những có thể tự phục hồi, mà còn có thể trị liệu cho người khác.
“Không…không…không cần đâu…” Nào ngờ em của Hồng Mơ lại lắc đầu dữ dội, ra vẻ chẳng muốn.
“Vì sao?” Hồng Mơ nhíu mày hỏi.
“Chẳng lẽ đây không phải em cô, muốn để dung mạo biến dạng qua mặt chúng ta?” Dương Tố Vy nói.
Hồng Mơ nghe vậy giật mình, vội vàng đưa mắt nhờ vả nhìn Misa.
Misa hiểu ý, hai mắt sáng lên, trong tay nàng có mầm móng sinh ra, sau đó hình thành những loại thực vật quý hiếm có tác dụng dưỡng nhan sắc, trị liệu sẹo như nhân sâm, linh chi.
Nàng đem chúng hóa thành chất lỏng, sau đó bôi lên mặt, bôi lên đầu của em gái Hồng Mơ.
Rất nhanh chóng, kỳ tích phát sinh.
Da chết bong tróc rơi xuống, các vết sẹo được làm lành, tóc dài mọc ra…
Một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp sắc sảo hiện ra trong mắt đám người.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, sắc mặt Dương Việt trở nên quái lạ.
Mà Dương Tố Vy cũng xụ mặt xuống, lại có chút trêu tức nhìn lấy Dương Việt.
“Quỳnh Nhi…Quỳnh Nhi…đúng là em rồi, em gái của chị!” Hồng Mơ ôm chầm lấy em gái, hạnh phúc sung sướng lan tràn khắp cõi lòng.
Quỳnh Nhi vùi đầu vào lòng chị gái, không dám nhìn thẳng người xung quanh.
Chú ý đến biểu lộ của bọn họ, Trương Xuân Hoa che miệng cười khanh khách nhìn Dương Việt nói:
“Chồng à, thì ra đây là cô bé khiến anh thất tình năm xưa?”
BỐP!
Dương Việt giận dữ đánh vào mông nàng, hừ hừ nói:
“Chuyện cũ nhắc lại làm gì, hiện tại anh có mấy cô vợ rồi!”
Hồng Mơ nghe vậy cũng giật mình nhìn lấy hắn, bờ môi lắp ba lắp bắp:
“Em gái tôi là người yêu cũ của anh à?”
“Không có!” Dương Việt sắc mặt tối sầm.
“Chị à, lúc đó em còn trẻ con nên cư xử không phải, chị cũng đừng có nhắc lại!” Quỳnh Nhi hít sâu một hơi nói.
Nàng nhìn lấy Dương Việt lúc này như thay da đổi thịt, trở nên cường tráng hơn, đẹp trai hơn, cương nghị hơn, quyền lực hơn…
Xung quanh lại có những cô gái xinh đẹp hơn nàng làm vợ.
Trong lòng Quỳnh Nhi trở nên phức tạp.
Dương Tố Vy nhớ lại đứa này từng khiến chồng mình đau khổ, nhịn không được trêu tức:
“Nếu ngày đó cô chịu yêu chồng của tôi, với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ mang cô theo lánh nạn, cũng không khổ đến mức này…đúng là số phận trớ trêu!”
“Đủ rồi!” Trương Xuân Hoa trừng mắt nhìn con gái:
“Chuyện qua rồi thì cho qua, hiện tại có chị gái của cô ta bù vào rồi!”
Hồng Mơ nghe vậy sắc mặt đỏ ửng, oán giận nhìn Dương Việt nói:
“Ai mà thèm?”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Chợt có âm thanh xé gió từ bầu trời truyền xuống.
Chỉ thấy hai chiếc máy bay chiến đấu dạng phản lực đang tìm chỗ hạ cánh, bên trên thân máy bay điêu khắc hình Ngũ Trảo Kim Long uốn lượn khí phách, cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió.
“Đó là Chiến Đấu Cơ của Hộ Việt Tổ, chúng ta được đón rồi!” Dạ Nguyệt Miêu thản nhiên nói.
Dương Việt nhẹ gật đầu, có máy bay vậy thì không cần lo thiếu chỗ chở người.
Tất cả người vô tội sẽ được mang về Thủ Đô.
ẦM ẦM!
Cửa được mở ra, từ trong máy bay có hai thanh niên bước xuống.
Bọn hắn diện mạo tuấn tú, người mặc quân trang, khí thế như điện, trên ngực có đeo lệnh bài chứng nhận thành viên của Hộ Việt Tổ.
Với ánh mắt của Dương Việt, có thể thấy rõ tên của bọn hắn lần lượt là Minh Trung, Tiến Dũng.
Vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt Miêu, bọn hắn đã vội vàng tiến đến hỏi thăm:
“Cô có sao không? Những người khác thế nào rồi?”
“Đều chết rồi!” Dạ Nguyệt Miêu nặng nề đáp:
“Cũng may tôi trốn thoát!”
Minh Trung cùng Tiến Dũng cau mày: “Vậy sao cô cứu thoát các tù nhân?”
“Nhờ bọn họ giúp đỡ!” Dạ Nguyệt Miêu chỉ mấy người Dương Việt nói.
Hai thành viên của Hộ Việt Tổ đưa mắt nhìn sang, lập tức bị vẻ đẹp của mấy cô vợ Dương Việt thu hút, ánh mắt sáng rực lên, bất quá vẫn không biểu lộ quá nhiều.
Minh Trung gật gật đầu, thản nhiên nói:
“Đem tất cả nạn nhân lên một máy bay, mang về bệnh viện Thủ Đô trị liệu!”
Vừa nói xong, hắn một tay nâng lên hướng về phía trước nhẹ nhàng nắm lấy.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như có bàn tay vô hình, hàng trăm nạn nhân lập tức trở nên lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía máy bay.
“Thao túng trọng lực?” Dương Việt gật gù, năng lực này không tệ.
Rất nhanh, Minh Trung đã đem tất cả nạn nhân đưa vào máy bay ngăn nắp rõ ràng.
“Mời các vị lên máy bay còn lại!” Hắn nhìn mấy người mở miệng đề nghị.
Dương Việt cùng chúng nữ gật đầu, dẫn theo mấy cô vợ đến bên máy bay, có cả Hồng Mơ mang Quỳnh Nhi đi cùng.
Dương Việt nhường các cô vợ lên trước.
Đến lượt chỉ còn một mình hắn, máy bay bỗng nhiên đóng cửa, cất cánh.
“Chuyện gì thế? Vẫn còn một người chưa lên!” Dạ Nguyệt Miêu lớn tiếng quát.
“Hừ, không phải bất kỳ ai cũng đáng tin tưởng!” Minh Trung cười lạnh nói.
“Đúng vậy, đây là thời buổi loạn lạc, cần phải đề phòng!” Tiến Dũng gật đầu ra vẻ đương nhiên.
“Anh ấy là chồng chúng tôi!” Trương Xuân Hoa sắc mặt lạnh lùng.
“Hừ, trong loạn lạc chỉ có chính phủ đáng để tin tưởng, ngay cả người thân cũng có thể hại ngươi!” Minh Trung ra vẻ đương nhiên nói.
“Chúng tao muốn đi xuống, muốn chia cắt bà mày và chồng? Bị nhan sắc của bà làm nổi lòng tham à, hai thằng bây không có cửa!” Dương Tố Vy giận dữ đứng lên, thái độ quyết liệt.
Misa cũng đã sẳn sàng động thủ, đôi mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Muộn rồi!” Tiến Dũng đắc ý nói.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt hắn biến hóa: “Vì sao máy bay chưa lên?”
Ở phía bên ngoài, một tay Dương Việt nắm lấy chân máy bay, một tay bám trụ xuống mặt đất.
Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, dùng sức một mình kéo máy bay hạ xuống.
Hắn nhếch mép cười gằn, giọng điệu lạnh lẽo:
“Từ hôm nay, Hộ Việt Tổ sẽ thiếu mất hai thành viên!”
…
Nghe âm thanh yếu ớt của cô vợ, Dương Việt vội vàng lao đến xem xét.
Đập vào mắt hắn là một lỗ hỏng to lớn như thung lũng, sâu dưới tận đáy lại là một cây cổ thụ khổng lồ với vô số tán cây um tùm, tầng tầng lớp lớp đang bao trùm lấy tất cả không gian.
Bên trong tán lá có lít nha lít nhít con người nằm la liệt, bọn họ tất cả đều gấy yếu trơ xương, hầu hết đều hôn mê bất tỉnh, sống sót ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì kiệt sức và đói khát.
Misa đứng giữa trung tâm suy nhược ngã xuống, cổ thụ khổng lồ cũng chậm rãi tan biến đi, Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa hỗn hển thở dốc nằm ngay bên cạnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Dương Việt vội vàng nhảy xuống thung lũng ôm các nàng vào lòng.
“Nhân lúc anh sử dụng Thập Bát La Hán Trận, Misa đã tiêu tốn tất cả sức lực dùng dây leo điên cuồng lôi kéo người vô tội trong thành về cùng một chỗ!” Trương Xuân Hoa thở hổn hển nói:
“Sau đó bọn thiếp dùng tất cả công lực của mình hỗ trợ Misa tạo thành một gốc đại thụ um tùm, bảo vệ phần lớn người vô tội bên trong sống sót, cung cấp không khí tươi mát để giữ mạng cho bọn họ!”
Dương Việt nghe xong giật mình, thương tiếc ôm ba cô vợ vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Anh tự hào về các em!”
Bởi vì lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn chỉ tập trung thi triển Thập Bát La Hán Trận để bảo vệ mọi người mà không có dư lực quan sát hành động của mấy cô vợ.
Không ngờ các nàng đã sáng tạo nên kỳ tích như vậy, cứu sống hàng trăm nghìn người bị Lý Vương Bang bắt giữ.
“Nhờ có chồng ngăn cản phần lớn uy lực vụ nổ, bằng không bọn thiếp cũng không thể làm nên chuyện!” Misa cười yếu ớt nói.
“Mệt quá không lên trên nổi luôn rồi chồng ơi!” Dương Tố Vy làm nũng tựa đầu vào lòng hắn.
“Được rồi đừng nói nữa!” Dương Việt cười haha một tiếng, bế lấy ba người các nàng nhảy vọt lên khỏi thung lũng.
Về phần những người vô tội kia cứ tạm thời để nằm ở dưới đó.
RỪM RỪM...
Có tiếng xe từ xa chạy đến, chỉ thấy Dạ Nguyệt Miêu đã điều khiển một đám mèo tiến hành lái motorhome, có con thì cầm vô lăng, có con thì đạp ga…phân chia nhiệm vụ cực kỳ rõ ràng.
Nàng và Hồng Mơ cũng đã mượn tạm quần áo trên xe của Trương Xuân Hoa mặc vào, cả hai đều đang ngấu nghiến ăn bánh uống nước để phục hồi sức lực.
Cũng nhờ là dị nhân nên khả năng phục hồi của các nàng rất tốt khi vừa thoát khỏi nơi thiếu thốn không khí.
“May quá, tất cả mọi người đều sống sót…” Misa tâm địa hiền lành thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ả đàn bà kia sao ở trên xe chúng ta?” Dương Tố Vy bất mãn nhìn Hồng Mơ nói.
Hiển nhiên là đối với nàng không có ấn tượng tốt.
Trương Xuân Hoa khó hiểu nhìn lấy Dương Việt, theo nhận định của nàng nếu như Dương Việt không ra tay cứu giúp, Hồng Mơ chắc chắn sẽ sống không nổi.
“Khụ…khụ…cũng nhờ cô ta cảnh báo về đám bom nên anh kịp xuất thủ, tội chưa đáng chết!” Dương Việt lúng túng ho khan giải thích.
Hồng Mơ không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.
Vừa mới đến gần thung lũng, nàng đã tập tểnh chạy ra, miệng ngậm một ổ bánh mì, tay cầm chai nước suối trượt dài xuống thung lũng.
Trong ánh mắt khó hiểu của mấy người, Hồng Mơ chạy ào vào đám đông đang bất tỉnh tìm kím, ánh mắt phủ đầy lo lắng.
“Chị…chị…”
Dường như có âm thanh yếu ớt vang lên.
Hồng Mơ kinh hãi quay đầu, phát hiện một người gầy như que củi, tóc chỉ có vài sợi cùng khuôn mặt đầy sẹo khó phân nam nữ đang nhìn mình bằng đôi mắt ảm đạm.
“Em…phải em không? Trời ơi…” Hồng Mơ bật khóc, cô lao đến người kia như điên cuồng.
“Em…” Người kia không có nổi sức để gật đầu, nằm liệt dưới đất, bờ môi khô khốc nức nẻ mấp máy.
Hồng Mơ hoảng loạn quá đỗi, cố gắng cho người kia uống từng ngụm nước.
Nhưng có lẽ do bị bỏ đói quá lâu, người kia ngay cả nuốt nước vào cũng chẳng làm được, tất cả nước rót xuống đều chảy ra khóe miệng.
“Đừng…cố gắng lên…chị sẽ cứu em…bằng mọi giá cứu em!” Hồng Mơ thì thào vô cùng kiên quyết.
Chợt cô hướng về phía Dương Việt quỳ gối xuống, mở miệng van xin:
“Cho tôi xin một chút máu của anh, làm ơn đi mà!”
Hiển nhiên được Dương Việt cho uống máu một lần, nàng nhận ra máu của hắn có tác dụng thần kỳ, có thể phục hồi sức lực rất tốt.
Dương Việt không dây dưa dài dòng, trực tiếp lao xuống thung lũng đến bên cạnh Hồng Mơ.
Hắn để nàng cắn lấy cổ tay mình húp một ngụm máu.
Sau đó Hồng Mơ cúi đầu đặt miệng vào môi người kia, đem máu cẩn thận truyền sang, không để chảy ra ngoài dù chỉ một giọt.
Có máu của Dương Việt hỗ trợ, quả nhiên người kia tỉnh táo hơn rất nhiều, ngay cả ánh mắt ảm đạm như sắp lìa đời cũng sáng lên đôi chút.
Hồng Mơ mừng đến phát khóc, ôm lấy người kia vào lòng thủ thỉ:
“Em của chị không sao là tốt rồi!”
Nằm trong lòng Hồng Mơ, người kia nước mắt cũng vô thức chảy xuống, ánh mắt liếc về phía Dương Việt đột ngột trở nên rung động, biểu lộ cảm xúc khó tả.
Dương Việt không để ý đến điều này, hắn chứng kiến Dạ Nguyệt Miêu đang đánh Motorhome lao xuống thung lũng.
“Cô điên rồi!” Dương Việt mắng lên:
“Làm cái gì đấy? xe hỏng lấy gì mà đi?”
ẦM!
Motorhome rơi xuống xém chút tan tành, cũng may nó cứng như thiết giáp.
Dạ Nguyệt Miêu đổ kho lương thực từ trong xe ra, nghiêm túc nhìn lấy Dương Việt:
“Mong anh dùng thức ăn và nước uống dự trữ của mình cứu mạng bọn họ, tất cả đã bị đói khát quá lâu rồi, tôi sợ bọn họ trụ không nổi nữa!”
Dương Việt sững sờ, nhìn lấy đám người vô tội đang kiệt quệ, hắn cũng chỉ đành thở dài:
“Được rồi, lấy cho họ ăn đi!”
Dương Tố Vy mấy nữ bước đến, cắn cắn bờ môi hỏi:
“Cho bọn họ hết rồi vợ chồng tụi mình lấy gì ăn đây?”
Dương Việt cảm thấy bất đắc dĩ, lượng lương thực dự trữ do ông già để lại đủ để hắn và mấy cô vợ ăn vài năm không lo lắng.
Nhưng đem ra cho hết đám người ở đây, sợ rằng sắp tới sẽ phải nhịn đói.
“Yên tâm đi! chờ em khôi phục một chút sức, em có thể tạo ra cây lương thực!” Misa tự tin cười nói.
“Em đúng là bảo bối!” Trương Xuân Hoa nghe vậy vui vẻ ôm lấy Misa hôn một ngụm.
Dị nhân Thực Vật quá mức thần kỳ.
“Đừng lo xa như vậy!” Dạ Nguyệt Miêu liếc xéo mấy người, lãnh đạm nói:
“Hộ Việt Tổ đang cử người đến chi viện, chúng ta sẽ được đón đến Thủ Đô bằng đường hàng không!”
“Trước mắt phụ tôi cho người sắp chết ăn đi!”
Nói xong, nàng ra lệnh cho đám mèo mang theo lương khô, bánh mì xé nhỏ ra, bắt đầu đút vào miệng những người hấp hối.
“Cô ta bị sao vậy? thái độ hờ hững đó là sao?” Dương Tố Vy bực mình giậm chân.
Rõ ràng các nàng chật vật như vậy là nhờ giúp đỡ Dạ Nguyệt Miêu, kết quả bị đối xử hờ hững?
Trương Xuân Hoa dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Việt, thông minh như nàng đã đoán được phần nào, nhỏ giọng hỏi:
“Chồng, anh làm rồi sao?”
“Ừ!” Dương Việt cười khổ: “Các em biết di chứng của anh mà, bị nhốt mấy ngày nên nhịn hết nổi, lỡ hãm hiếp hai cô ấy!”
“Đáng ghét!” Dương Tố Vy véo lấy hông hắn: “Xem ra em phải cắt của quý của anh mới hết di chứng được!”
“Nếu ở xã hội bình thường, hành vi của anh chắc chắn bị lên án!” Misa cũng trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Haha, nếu bình thường anh cũng đâu có được ba cô vợ tuyệt vời như vậy!” Dương Việt mỉm cười.
“Khỏi nịnh!” Dương Tố Vy hừ hừ, chợt kéo hắn vào trong xe:
“Mấy ngày này em cũng nhịn muốn chết rồi, phải song tu khôi phục!”
Dương Việt gật gật đầu, hắn cũng muốn nhanh chóng hồi phục công lực, cảm giác cơ thể trống rỗng quá mức khó chịu.
Misa xấu hổ muốn chạy trốn, kết quả cũng không thoát khỏi.
Dương Việt ôm cả ba cô vợ tiến vào trong xe giải quyết.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Rất nhanh, không khí khắp bốn phương tám hướng xung quanh đã hội tụ mà về.
Hiển nhiên đó là tác dụng khi song tu với thể chất đặc biệt mang đến.
“Đám dâm nam loạn nữ!” Hồng Mơ thấy cảnh này nhịn không được giận dữ mắng một tiếng.
Dạ Nguyệt Miêu không nói lời nào, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh.
…
Ba ngày sau…
Dương Việt thần thanh khí sảng, long hành hổ bộ từ trong xe bước ra, khí thế như rồng.
Ở phía sau lưng, ba cô vợ xinh đẹp như hoa, da dẻ ửng hồng đằm thắm, tràn đầy sức sống.
Hiển nhiên đã khôi phục sức lực.
Liếc nhìn đến thung lũng, đã thấy đại đa số người đã vượt khỏi cơn nguy kịch, tìm thấy đường sống trong cõi chết, ánh mắt và khuôn mặt của bọn hắn vẫn còn chưa dám tin.
Trải qua những tháng ngày như địa ngục ở Lý Vương Bang quả thật là ác mộng cả đời của những người nhỏ yếu như bọn hắn.
Dạ Nguyệt Miêu một mình ngồi trên tảng đá, xung quanh chỉ có lũ mèo lười biếng làm bạn.
Hồng Mơ vẫn chăm sóc em của mình, đang xé lương khô đút cho em ăn.
Thấy Dương Việt mấy người tiến ra, nàng đã vội vàng dìu em mình đến bên cạnh, lên tiếng khẩn cầu:
“Em tôi vì không muốn bị đám súc sinh Lý Vương Bang hãm hiếp nên đã lén hủy bỏ dung mạo, giả trang thành nam!”
“Mong các vị cứu nó khôi phục như cũ!”
Dương Việt mấy người liếc mắt nhìn, chỉ thấy em của Hồng Mơ cơ thể gầy còm không có miếng thịt, khuôn mặt đầy vét sẹo xấu xí, tóc cũng cắt ngắn cực kỳ lộn xộn.
Trương Xuân Hoa chúng nữ âm thầm khâm phục, để tránh bị đám sói đói nhìn trúng, nàng đã nhẫn tâm hủy hoại nhan sắc của mình, nhờ vậy mới có thể sống sót.
Dương Việt nhớ lại cái lần mình thấy Cao Hùng hóa thành con gấu hãm hiếp nữ nhân rồi ăn tươi nuốt sống một cách tàn ác…việc hủy hoại dung mạo để tránh rơi vào kết cục như vậy cũng là hành động thông minh.
Bất quá cũng cần can đảm rất lớn.
“Để em giúp!” Misa lên tiếng nói.
Với khả năng trị thương và sức sống của thực vật, nàng chẳng những có thể tự phục hồi, mà còn có thể trị liệu cho người khác.
“Không…không…không cần đâu…” Nào ngờ em của Hồng Mơ lại lắc đầu dữ dội, ra vẻ chẳng muốn.
“Vì sao?” Hồng Mơ nhíu mày hỏi.
“Chẳng lẽ đây không phải em cô, muốn để dung mạo biến dạng qua mặt chúng ta?” Dương Tố Vy nói.
Hồng Mơ nghe vậy giật mình, vội vàng đưa mắt nhờ vả nhìn Misa.
Misa hiểu ý, hai mắt sáng lên, trong tay nàng có mầm móng sinh ra, sau đó hình thành những loại thực vật quý hiếm có tác dụng dưỡng nhan sắc, trị liệu sẹo như nhân sâm, linh chi.
Nàng đem chúng hóa thành chất lỏng, sau đó bôi lên mặt, bôi lên đầu của em gái Hồng Mơ.
Rất nhanh chóng, kỳ tích phát sinh.
Da chết bong tróc rơi xuống, các vết sẹo được làm lành, tóc dài mọc ra…
Một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp sắc sảo hiện ra trong mắt đám người.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, sắc mặt Dương Việt trở nên quái lạ.
Mà Dương Tố Vy cũng xụ mặt xuống, lại có chút trêu tức nhìn lấy Dương Việt.
“Quỳnh Nhi…Quỳnh Nhi…đúng là em rồi, em gái của chị!” Hồng Mơ ôm chầm lấy em gái, hạnh phúc sung sướng lan tràn khắp cõi lòng.
Quỳnh Nhi vùi đầu vào lòng chị gái, không dám nhìn thẳng người xung quanh.
Chú ý đến biểu lộ của bọn họ, Trương Xuân Hoa che miệng cười khanh khách nhìn Dương Việt nói:
“Chồng à, thì ra đây là cô bé khiến anh thất tình năm xưa?”
BỐP!
Dương Việt giận dữ đánh vào mông nàng, hừ hừ nói:
“Chuyện cũ nhắc lại làm gì, hiện tại anh có mấy cô vợ rồi!”
Hồng Mơ nghe vậy cũng giật mình nhìn lấy hắn, bờ môi lắp ba lắp bắp:
“Em gái tôi là người yêu cũ của anh à?”
“Không có!” Dương Việt sắc mặt tối sầm.
“Chị à, lúc đó em còn trẻ con nên cư xử không phải, chị cũng đừng có nhắc lại!” Quỳnh Nhi hít sâu một hơi nói.
Nàng nhìn lấy Dương Việt lúc này như thay da đổi thịt, trở nên cường tráng hơn, đẹp trai hơn, cương nghị hơn, quyền lực hơn…
Xung quanh lại có những cô gái xinh đẹp hơn nàng làm vợ.
Trong lòng Quỳnh Nhi trở nên phức tạp.
Dương Tố Vy nhớ lại đứa này từng khiến chồng mình đau khổ, nhịn không được trêu tức:
“Nếu ngày đó cô chịu yêu chồng của tôi, với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ mang cô theo lánh nạn, cũng không khổ đến mức này…đúng là số phận trớ trêu!”
“Đủ rồi!” Trương Xuân Hoa trừng mắt nhìn con gái:
“Chuyện qua rồi thì cho qua, hiện tại có chị gái của cô ta bù vào rồi!”
Hồng Mơ nghe vậy sắc mặt đỏ ửng, oán giận nhìn Dương Việt nói:
“Ai mà thèm?”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Chợt có âm thanh xé gió từ bầu trời truyền xuống.
Chỉ thấy hai chiếc máy bay chiến đấu dạng phản lực đang tìm chỗ hạ cánh, bên trên thân máy bay điêu khắc hình Ngũ Trảo Kim Long uốn lượn khí phách, cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió.
“Đó là Chiến Đấu Cơ của Hộ Việt Tổ, chúng ta được đón rồi!” Dạ Nguyệt Miêu thản nhiên nói.
Dương Việt nhẹ gật đầu, có máy bay vậy thì không cần lo thiếu chỗ chở người.
Tất cả người vô tội sẽ được mang về Thủ Đô.
ẦM ẦM!
Cửa được mở ra, từ trong máy bay có hai thanh niên bước xuống.
Bọn hắn diện mạo tuấn tú, người mặc quân trang, khí thế như điện, trên ngực có đeo lệnh bài chứng nhận thành viên của Hộ Việt Tổ.
Với ánh mắt của Dương Việt, có thể thấy rõ tên của bọn hắn lần lượt là Minh Trung, Tiến Dũng.
Vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt Miêu, bọn hắn đã vội vàng tiến đến hỏi thăm:
“Cô có sao không? Những người khác thế nào rồi?”
“Đều chết rồi!” Dạ Nguyệt Miêu nặng nề đáp:
“Cũng may tôi trốn thoát!”
Minh Trung cùng Tiến Dũng cau mày: “Vậy sao cô cứu thoát các tù nhân?”
“Nhờ bọn họ giúp đỡ!” Dạ Nguyệt Miêu chỉ mấy người Dương Việt nói.
Hai thành viên của Hộ Việt Tổ đưa mắt nhìn sang, lập tức bị vẻ đẹp của mấy cô vợ Dương Việt thu hút, ánh mắt sáng rực lên, bất quá vẫn không biểu lộ quá nhiều.
Minh Trung gật gật đầu, thản nhiên nói:
“Đem tất cả nạn nhân lên một máy bay, mang về bệnh viện Thủ Đô trị liệu!”
Vừa nói xong, hắn một tay nâng lên hướng về phía trước nhẹ nhàng nắm lấy.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như có bàn tay vô hình, hàng trăm nạn nhân lập tức trở nên lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía máy bay.
“Thao túng trọng lực?” Dương Việt gật gù, năng lực này không tệ.
Rất nhanh, Minh Trung đã đem tất cả nạn nhân đưa vào máy bay ngăn nắp rõ ràng.
“Mời các vị lên máy bay còn lại!” Hắn nhìn mấy người mở miệng đề nghị.
Dương Việt cùng chúng nữ gật đầu, dẫn theo mấy cô vợ đến bên máy bay, có cả Hồng Mơ mang Quỳnh Nhi đi cùng.
Dương Việt nhường các cô vợ lên trước.
Đến lượt chỉ còn một mình hắn, máy bay bỗng nhiên đóng cửa, cất cánh.
“Chuyện gì thế? Vẫn còn một người chưa lên!” Dạ Nguyệt Miêu lớn tiếng quát.
“Hừ, không phải bất kỳ ai cũng đáng tin tưởng!” Minh Trung cười lạnh nói.
“Đúng vậy, đây là thời buổi loạn lạc, cần phải đề phòng!” Tiến Dũng gật đầu ra vẻ đương nhiên.
“Anh ấy là chồng chúng tôi!” Trương Xuân Hoa sắc mặt lạnh lùng.
“Hừ, trong loạn lạc chỉ có chính phủ đáng để tin tưởng, ngay cả người thân cũng có thể hại ngươi!” Minh Trung ra vẻ đương nhiên nói.
“Chúng tao muốn đi xuống, muốn chia cắt bà mày và chồng? Bị nhan sắc của bà làm nổi lòng tham à, hai thằng bây không có cửa!” Dương Tố Vy giận dữ đứng lên, thái độ quyết liệt.
Misa cũng đã sẳn sàng động thủ, đôi mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Muộn rồi!” Tiến Dũng đắc ý nói.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt hắn biến hóa: “Vì sao máy bay chưa lên?”
Ở phía bên ngoài, một tay Dương Việt nắm lấy chân máy bay, một tay bám trụ xuống mặt đất.
Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, dùng sức một mình kéo máy bay hạ xuống.
Hắn nhếch mép cười gằn, giọng điệu lạnh lẽo:
“Từ hôm nay, Hộ Việt Tổ sẽ thiếu mất hai thành viên!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.