Chương 20: Đặc Điểm 02: Biến Dị
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
18/07/2023
Cuối cùng thì Giang Diệu cũng bị đột biến.
Cũng không biết là quá trình đột biến này xảy ra từ khi nào, chẳng ai nắm rõ cả. Dù sao thì thiếu niên này cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều sinh vật ô nhiễm.
Khi đó Lục Chấp chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ quay trở về, thậm chí ngay cả trang phục đẫm máu trên chiến trường khủng khiếp kia cũng chưa kịp thay.
Cứ trong bộ dáng đầy mệt mỏi như thế mà đến.
Hai tay anh khoanh lại trước ngực, im lặng đứng cách một tấm kính thủy tinh trong suốt được làm với chất liệu kết hợp đặc biệt mà dán chặt mắt vào người đang nằm trong phòng kia.
“Mức độ ô nhiễm là ba nghìn không trăm năm mươi tư, việc cậu ấy nhiễm phải thứ này chỉ sợ là không đơn giản trong vòng một hai ngày. . . .” Nhân viên giám sát ngồi trước màn hình thận trọng phân tích và thông báo kết quả kiểm tra tổng quát, “E là thời điểm đội trưởng Lục ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì. . . .”
Căn cứ theo “nguyên tắc khống chế độ ô nhiễm đặc biệt” thì khi độ ô nhiễm vượt qua con số ba nghìn bắt buộc đối tượng sẽ bị cưỡng chế cách li. Ngoại trừ những mục đích như tiến hành quá trình trợ tử không gây đau đớn hoặc là lấy tế bào trong cơ thể để phục vụ cho nghiên cứu khoa học thì không có bất kì trường hợp ngoại lệ nào được phép tiếp xúc với đối phương.
Mà lúc này Lục Chấp không hề lên tiếng hỏi cũng như không cáu gắt nhưng cho dù là thế thì tất cả các nhân viên tại đây đều cảm nhận được một loại khí thế cường ép đầy đáng sợ trên người của anh.
Lục Chấp chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào số liệu đang được hiển thị trên màn hình.
“Giá trị SAN của cậu ấy không hề thay đổi”. Lục Chấp lên tiếng.
Cái gì chứ? Giá trị SAN không có bất kì dao động nào sao?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bên trong căn phòng cách li. Tiếp theo đó bọn họ chỉ nhìn thấy đôi tay của Giang Diệu tự ôm lấy đầu gối của mình, nằm trong tư thế cuộn tròn người đầy bất an vào một góc trên chiếc giường. Nhìn thoáng qua chẳng khác nào một đứa nhỏ cô độc không có cha mẹ đến đón về nhà sau giờ tan học.
Giang Diệu chôn đầu của mình thật sâu vào vị trí đầu ngối, duy trì một tư thế không nhúc nhích khiến cho người ta không thể nào đánh giá khách quan trạng thái của Giang Diệu ngay thời điểm này được.
Nhưng mà giá trị SAN của Giang Diệu vẫn luôn được hiển thị trên màn hình máy kiểm tra dưới cái nhìn của các nhân viên.
Chín mươi tám.
“À ừm. . . .có thể là do khoảng cách khá xa cho nên thiết bị đo không quá chuẩn nhỉ?” Trong đám người bỗng có một giọng nói vang lên.
Nhưng những người khác đều nhìn người kia bằng ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn rồi nói: “Cậu không học qua nguyên tắc đo lường giá trị SAN à? Khoảng cách như thế này làm sao có sự sai số diễn ra được chứ!”
Bậc giá trị SAN cao nhất là một trăm, giá trị SAN cuẩ một người bình thường là ở ngưỡng chín mươi lăm, dưới chín mươi sẽ xảy ra hiện tượng cảm xúc không được ổn định, dễ tức giận bà xúc động, dễ dàng rơi vào trạng thái tấn công.
Mà dưới bảy mươi thì sẽ tiến vào ảo giác. Nghĩa là đối tượng đang ở mức sắp bùng nổ hoàn toàn.
Mà một khi giá trị SAN đó chỉ còn từ năm mươi trở xuống thì. . . .
“Chẳng lẽ bởi vì cậu ta mắc chứng bệnh tự kỷ à?” Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận.
“Từ trước tới nay chưa từng gặp qua tình huống như thế này bao giờ cả. . . .Người bị bệnh tự kỷ đều sẽ có giá trị SAN cao ngất ngưỡng như thế này hả?”
“Nếu là như vậy thì có phải là cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ rơi vào trạng thái【 mất nhân tính 】 đúng không?”
“Đội trưởng Lục. . . .” Bởi vì cuộc thảo luận vẫn không thể đưa ra được kết kuận chuẩn xác nhất cho nên tất cả mọi người vẫn nhìn sang phía Lục Chấp.
Mà Lục Chấp im lặng một lúc lâu rồi sau đó làn môi mỏng lạnh lẽo mới khẽ mở ra.
“Tiếp tục điều trị”
Trong lúc cách ly thì các thiết bị trên vách tường được nối vào cánh tay của Giang Diệu sẽ tiến hành trị liệu cho cậu.
Mà Giang Diệu vẫn luôn phối hợp rất tốt. Ngoãn ngoãn cho tiêm vào và uống thuốc.
Nhưng mà chỉ số độ ô nhiễm vẫn luôn cao như thế.
……
Ngày đầu tiên khi Giang Diệu bị cách ly, chỉ số độ ô nhiễm là ba nghìn sáu trăm bảy mươi lăm và giá trị SAN là chín mươi tám.
Sang ngày hôm sau, độ ô nhiễm tăng lên đến ba nghìn chín trăm hai mươi hai và giá trị SAN là chín mươi tám.
Đến ngày thứ ba, độ ô nhiễm là bốn nghìn ba trăm tám mươi mốt, giá trị SAN vẫn được duy trì tại con số chín mươi tám. . . .
Giống như lí trí của Giang Diệu chính là được cấu từ sắt thép, độ ô nhiễm cứ thế tăng cao liên tục nhưng giá trị SAN của Giang Diệu lại không hề dao động dù chỉ là một chút.
Chỉ có duy nhất một lần giá trị SAN bị rơi xuống, chính là vào ngày cách ly thứ bảy.
Cũng không biết là quá trình đột biến này xảy ra từ khi nào, chẳng ai nắm rõ cả. Dù sao thì thiếu niên này cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều sinh vật ô nhiễm.
Khi đó Lục Chấp chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ quay trở về, thậm chí ngay cả trang phục đẫm máu trên chiến trường khủng khiếp kia cũng chưa kịp thay.
Cứ trong bộ dáng đầy mệt mỏi như thế mà đến.
Hai tay anh khoanh lại trước ngực, im lặng đứng cách một tấm kính thủy tinh trong suốt được làm với chất liệu kết hợp đặc biệt mà dán chặt mắt vào người đang nằm trong phòng kia.
“Mức độ ô nhiễm là ba nghìn không trăm năm mươi tư, việc cậu ấy nhiễm phải thứ này chỉ sợ là không đơn giản trong vòng một hai ngày. . . .” Nhân viên giám sát ngồi trước màn hình thận trọng phân tích và thông báo kết quả kiểm tra tổng quát, “E là thời điểm đội trưởng Lục ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì. . . .”
Căn cứ theo “nguyên tắc khống chế độ ô nhiễm đặc biệt” thì khi độ ô nhiễm vượt qua con số ba nghìn bắt buộc đối tượng sẽ bị cưỡng chế cách li. Ngoại trừ những mục đích như tiến hành quá trình trợ tử không gây đau đớn hoặc là lấy tế bào trong cơ thể để phục vụ cho nghiên cứu khoa học thì không có bất kì trường hợp ngoại lệ nào được phép tiếp xúc với đối phương.
Mà lúc này Lục Chấp không hề lên tiếng hỏi cũng như không cáu gắt nhưng cho dù là thế thì tất cả các nhân viên tại đây đều cảm nhận được một loại khí thế cường ép đầy đáng sợ trên người của anh.
Lục Chấp chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào số liệu đang được hiển thị trên màn hình.
“Giá trị SAN của cậu ấy không hề thay đổi”. Lục Chấp lên tiếng.
Cái gì chứ? Giá trị SAN không có bất kì dao động nào sao?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bên trong căn phòng cách li. Tiếp theo đó bọn họ chỉ nhìn thấy đôi tay của Giang Diệu tự ôm lấy đầu gối của mình, nằm trong tư thế cuộn tròn người đầy bất an vào một góc trên chiếc giường. Nhìn thoáng qua chẳng khác nào một đứa nhỏ cô độc không có cha mẹ đến đón về nhà sau giờ tan học.
Giang Diệu chôn đầu của mình thật sâu vào vị trí đầu ngối, duy trì một tư thế không nhúc nhích khiến cho người ta không thể nào đánh giá khách quan trạng thái của Giang Diệu ngay thời điểm này được.
Nhưng mà giá trị SAN của Giang Diệu vẫn luôn được hiển thị trên màn hình máy kiểm tra dưới cái nhìn của các nhân viên.
Chín mươi tám.
“À ừm. . . .có thể là do khoảng cách khá xa cho nên thiết bị đo không quá chuẩn nhỉ?” Trong đám người bỗng có một giọng nói vang lên.
Nhưng những người khác đều nhìn người kia bằng ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn rồi nói: “Cậu không học qua nguyên tắc đo lường giá trị SAN à? Khoảng cách như thế này làm sao có sự sai số diễn ra được chứ!”
Bậc giá trị SAN cao nhất là một trăm, giá trị SAN cuẩ một người bình thường là ở ngưỡng chín mươi lăm, dưới chín mươi sẽ xảy ra hiện tượng cảm xúc không được ổn định, dễ tức giận bà xúc động, dễ dàng rơi vào trạng thái tấn công.
Mà dưới bảy mươi thì sẽ tiến vào ảo giác. Nghĩa là đối tượng đang ở mức sắp bùng nổ hoàn toàn.
Mà một khi giá trị SAN đó chỉ còn từ năm mươi trở xuống thì. . . .
“Chẳng lẽ bởi vì cậu ta mắc chứng bệnh tự kỷ à?” Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận.
“Từ trước tới nay chưa từng gặp qua tình huống như thế này bao giờ cả. . . .Người bị bệnh tự kỷ đều sẽ có giá trị SAN cao ngất ngưỡng như thế này hả?”
“Nếu là như vậy thì có phải là cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ rơi vào trạng thái【 mất nhân tính 】 đúng không?”
“Đội trưởng Lục. . . .” Bởi vì cuộc thảo luận vẫn không thể đưa ra được kết kuận chuẩn xác nhất cho nên tất cả mọi người vẫn nhìn sang phía Lục Chấp.
Mà Lục Chấp im lặng một lúc lâu rồi sau đó làn môi mỏng lạnh lẽo mới khẽ mở ra.
“Tiếp tục điều trị”
Trong lúc cách ly thì các thiết bị trên vách tường được nối vào cánh tay của Giang Diệu sẽ tiến hành trị liệu cho cậu.
Mà Giang Diệu vẫn luôn phối hợp rất tốt. Ngoãn ngoãn cho tiêm vào và uống thuốc.
Nhưng mà chỉ số độ ô nhiễm vẫn luôn cao như thế.
……
Ngày đầu tiên khi Giang Diệu bị cách ly, chỉ số độ ô nhiễm là ba nghìn sáu trăm bảy mươi lăm và giá trị SAN là chín mươi tám.
Sang ngày hôm sau, độ ô nhiễm tăng lên đến ba nghìn chín trăm hai mươi hai và giá trị SAN là chín mươi tám.
Đến ngày thứ ba, độ ô nhiễm là bốn nghìn ba trăm tám mươi mốt, giá trị SAN vẫn được duy trì tại con số chín mươi tám. . . .
Giống như lí trí của Giang Diệu chính là được cấu từ sắt thép, độ ô nhiễm cứ thế tăng cao liên tục nhưng giá trị SAN của Giang Diệu lại không hề dao động dù chỉ là một chút.
Chỉ có duy nhất một lần giá trị SAN bị rơi xuống, chính là vào ngày cách ly thứ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.