Chương 4: Dịch Nhầy
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
08/03/2023
“Ốc sên?” Ôn Lĩnh Tây ngẩn ra. Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh con ốc sên thân mềm đang thong thả bò trên phiến lá.
Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn trước sau vẫn dừng trên người con trai. Mà Giang Diệu lúc này không hề để ý đến cuộc trò chuyện xung quanh.
Phảng phất thấy được cậu cứ bình yên mà cắm rễ cùng bùn đất trong chiếc lồng pha lê kia, không có chút dính dáng nào đến thế giới bên ngoài.
“Ý là nói ... ù tai sao?” Ôn Lĩnh Tây nhíu mày. Ở khoa thần kinh của anh ta, việc ù tai thậm chí xuất hiện ảo giác cũng không hiếm thấy.
Huống hồ Giang Diệu còn có chướng ngại trong việc phân biệt thân phận, cậu cũng luôn nói là nghe được một giọng nói cùng cậu nói chuyện.
“Không, không phải ù tai cũng không phải ảo giác.” Từ Tĩnh Nhàn khẳng định chắc chắn, có lẽ bà đã quan sát trong thời gian dài: “Thằng bé nói “ốc sên” cùng với giọng nói trước kia không giống nhau. Giọng nói kia sẽ cùng thằng bé nói chuyện, đến từ nội tâm của nó chứ không phải dùng lỗ tai nghe được. Còn ốc sên... Thằng bé nói có ốc sên ở lỗ tai, mỗi buổi tối nó đều có thể nghe được âm thanh nhão dính của ốc sên.”
Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa tưởng tượng.
Một con ốc sên mềm mềm mấp máy hai cọng râu mềm mại, cả cơ thể nó tiết ra một đoạn dịch nhầy kéo dài, trườn bò nhớp nháp ở lỗ tai...
Anh ta không khỏi rùng mình, cả người run cầm cập.
“Việc này đã diễn ra bao lâu rồi?” Ôn Lĩnh Tây cố tỏ ra thật chuyên nghiệp, thật đáng tin cậy. Anh ta trầm giọng hỏi: “Bác đã dẫn cậu ấy đi khoa tai mũi họng kiểm tra chưa?”
Từ Tĩnh Nhàn trả lời đã kiểm tra hết một lượt, không có gì bất thường.
Mẹ Giang Diệu là một nghệ sĩ ba lê đã giải nghệ, cha cậu là một học giả. Hai người đều lớn lên trong gia đình gia giáo, gia cảnh cũng rất tốt đẹp.
Bởi vậy khi vừa phát hiện Giang Diệu có dấu hiệu bất thường, Từ Tĩnh Nhàn liền đưa cậu đi kiểm tra toàn diện.
Kết quả là không phát hiện ra điểm gì lạ thường.
Dù là kiểm tra thần kinh, kiểm tra toàn thân hay xét nghiệm máu thì Giang Diệu đều đã kiểm tra hết lượt.
Cơ bản là có thể loại trừ khả năng mắc bệnh sinh lý.
“Hơn nữa, ngoại trừ việc nghe thấy tiếng ốc sên bò....” Từ Tĩnh Nhan không biết nhớ ra chuyện gì, sắc mặt có chút thay đổi: “Trên người thằng bé còn bắt đầu xuất hiện một ít .... dịch nhầy.”
“Dịch nhầy?” Ôn Lĩnh Tây hỏi theo bản năng, “ Không phải là dịch nhầy của ốc sên chứ ?”
“ Tôi không hiểu biết nhiều về ốc sên, nhưng tôi .... nghĩ là đúng vậy.”
Từ Tĩnh Nhàn nói xong một câu lại lo lắng quay lại nhìn con trai, nơm nớp lo sợ rằng Giang Diệu lại một lần nữa biến mất trước mắt bà.
Đây cũng là một loại thương tổn sau sự cố. Khi trước bà chỉ không để ý một chút mà con trai đã biến mất ở ngay sân nhà mình, việc đó đã gây cho Từ Tĩnh Nhàn đả kích không nhỏ.
“Trên người thằng bé giống như thực sự có ốc sên bò qua..... Có buổi sáng tôi đánh thức thằng bé sẽ nhìn thấy trên lông mi của nó dính một ít dịch khô. Thứ dịch đó còn dính cả trên quần áo, trên đầu gối nữa..... Nhà chúng tôi hoàn toàn không có khả năng có ốc sên.....”
Từ Tĩnh Nhàn vừa nói liền kích động, bà đau khổ dùng tay che mặt, gần như vô thức mà lẩm bẩm: “Tôi đã đóng hết những cửa sổ ở nhà.... Dì giúp việc cũng đã quét dọn hết mọi ngóc ngách trong nhà, hoàn toàn không có ốc sên.... Vậy thứ dịch đó có từ đâu chứ.....”
Đây là có chút biểu hiện của việc tự trách quá độ rồi.
Ôn Lĩnh Tây bộ dáng chuyên nghiệp, bình tĩnh phán đoán tình hình.
Anh ta trấn an Từ Tĩnh Nhàn bình ổn cảm xúc rồi đưa Giang Diệu đi kiểm tra thêm một lần nữa.
Ở trung tâm chăm sóc tâm lý của họ có rất nhiều bài kiểm tra chuyên nghiệp dành riêng cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý. Đây là điều mà những bệnh viện bình thường không làm được.
Vì không để Từ Tĩnh Nhàn lo lắng thêm, Ôn Lĩnh Tây đã sai một trợ lý chăm sóc bà, tính toán sau khi hoàn thành kiểm tra sẽ cho bà một lời giải thích.
Thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn khiến người ta hoang mang.
Tình trạng của Giang Diệu so với những lần tái khám trước còn có dấu hiệu tốt hơn.
Chứng tự kỷ của cậu có chuyển biến tốt đẹp, khả năng giao tiếp cũng tiến triển tốt, giống hệt như kết luận ban đầu mà Ôn Lĩnh Tây đưa ra khi cùng cậu tâm sự. Nhân cách sau khi Giang Diệu bí ẩn mất tích trở về đang giúp cậu dần thoát ra khỏi chiếc lồng pha lê cô độc kia.
Sau khi kiểm tra một vòng, Ôn Lĩnh Tây lại đưa Giang Diệu về phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đang ngồi chờ trên sofa lại như một con chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên.
“Kết quả sao rồi?” Từ Tĩnh Nhàn dường như không chờ nổi một giây nào nữa, bà đưa tay kéo con trai về phía mình giống như gà mẹ đang che chở cho gà con. Dù trước mặt bà không phải là kẻ thù đáng sợ gì nhưng bà vẫn phản xạ theo bản năng, bảo vệ con trai bên cạnh mình.
Nhìn phản ứng bảo vệ thái quá ấy, suy đoán trong lòng Ôn Lĩnh Tây càng thêm chắc chắn.
....... Chỉ sợ người gặp vấn đề lúc này không phải Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.
Ôn Tĩnh Tây thầm thở dài, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Anh ta quyết định thuận theo lời nói của Từ Tĩnh Nhàn, thử xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến bà trở nên thất thố như thế hay không.
“Bác có từng đưa thứ dịch nhầy đó đi bệnh viện ...... hoặc là phòng thí nghiệm xét nghiệm qua chưa?” Ôn Lĩnh Tây biết cha mẹ Giang Diệu nhân duyên rất tốt, ở ngành nghề nào cũng quen biết không ít bạn bè: “Có chắc chắn đó là dịch của ốc sên không?”
Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn trước sau vẫn dừng trên người con trai. Mà Giang Diệu lúc này không hề để ý đến cuộc trò chuyện xung quanh.
Phảng phất thấy được cậu cứ bình yên mà cắm rễ cùng bùn đất trong chiếc lồng pha lê kia, không có chút dính dáng nào đến thế giới bên ngoài.
“Ý là nói ... ù tai sao?” Ôn Lĩnh Tây nhíu mày. Ở khoa thần kinh của anh ta, việc ù tai thậm chí xuất hiện ảo giác cũng không hiếm thấy.
Huống hồ Giang Diệu còn có chướng ngại trong việc phân biệt thân phận, cậu cũng luôn nói là nghe được một giọng nói cùng cậu nói chuyện.
“Không, không phải ù tai cũng không phải ảo giác.” Từ Tĩnh Nhàn khẳng định chắc chắn, có lẽ bà đã quan sát trong thời gian dài: “Thằng bé nói “ốc sên” cùng với giọng nói trước kia không giống nhau. Giọng nói kia sẽ cùng thằng bé nói chuyện, đến từ nội tâm của nó chứ không phải dùng lỗ tai nghe được. Còn ốc sên... Thằng bé nói có ốc sên ở lỗ tai, mỗi buổi tối nó đều có thể nghe được âm thanh nhão dính của ốc sên.”
Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa tưởng tượng.
Một con ốc sên mềm mềm mấp máy hai cọng râu mềm mại, cả cơ thể nó tiết ra một đoạn dịch nhầy kéo dài, trườn bò nhớp nháp ở lỗ tai...
Anh ta không khỏi rùng mình, cả người run cầm cập.
“Việc này đã diễn ra bao lâu rồi?” Ôn Lĩnh Tây cố tỏ ra thật chuyên nghiệp, thật đáng tin cậy. Anh ta trầm giọng hỏi: “Bác đã dẫn cậu ấy đi khoa tai mũi họng kiểm tra chưa?”
Từ Tĩnh Nhàn trả lời đã kiểm tra hết một lượt, không có gì bất thường.
Mẹ Giang Diệu là một nghệ sĩ ba lê đã giải nghệ, cha cậu là một học giả. Hai người đều lớn lên trong gia đình gia giáo, gia cảnh cũng rất tốt đẹp.
Bởi vậy khi vừa phát hiện Giang Diệu có dấu hiệu bất thường, Từ Tĩnh Nhàn liền đưa cậu đi kiểm tra toàn diện.
Kết quả là không phát hiện ra điểm gì lạ thường.
Dù là kiểm tra thần kinh, kiểm tra toàn thân hay xét nghiệm máu thì Giang Diệu đều đã kiểm tra hết lượt.
Cơ bản là có thể loại trừ khả năng mắc bệnh sinh lý.
“Hơn nữa, ngoại trừ việc nghe thấy tiếng ốc sên bò....” Từ Tĩnh Nhan không biết nhớ ra chuyện gì, sắc mặt có chút thay đổi: “Trên người thằng bé còn bắt đầu xuất hiện một ít .... dịch nhầy.”
“Dịch nhầy?” Ôn Lĩnh Tây hỏi theo bản năng, “ Không phải là dịch nhầy của ốc sên chứ ?”
“ Tôi không hiểu biết nhiều về ốc sên, nhưng tôi .... nghĩ là đúng vậy.”
Từ Tĩnh Nhàn nói xong một câu lại lo lắng quay lại nhìn con trai, nơm nớp lo sợ rằng Giang Diệu lại một lần nữa biến mất trước mắt bà.
Đây cũng là một loại thương tổn sau sự cố. Khi trước bà chỉ không để ý một chút mà con trai đã biến mất ở ngay sân nhà mình, việc đó đã gây cho Từ Tĩnh Nhàn đả kích không nhỏ.
“Trên người thằng bé giống như thực sự có ốc sên bò qua..... Có buổi sáng tôi đánh thức thằng bé sẽ nhìn thấy trên lông mi của nó dính một ít dịch khô. Thứ dịch đó còn dính cả trên quần áo, trên đầu gối nữa..... Nhà chúng tôi hoàn toàn không có khả năng có ốc sên.....”
Từ Tĩnh Nhàn vừa nói liền kích động, bà đau khổ dùng tay che mặt, gần như vô thức mà lẩm bẩm: “Tôi đã đóng hết những cửa sổ ở nhà.... Dì giúp việc cũng đã quét dọn hết mọi ngóc ngách trong nhà, hoàn toàn không có ốc sên.... Vậy thứ dịch đó có từ đâu chứ.....”
Đây là có chút biểu hiện của việc tự trách quá độ rồi.
Ôn Lĩnh Tây bộ dáng chuyên nghiệp, bình tĩnh phán đoán tình hình.
Anh ta trấn an Từ Tĩnh Nhàn bình ổn cảm xúc rồi đưa Giang Diệu đi kiểm tra thêm một lần nữa.
Ở trung tâm chăm sóc tâm lý của họ có rất nhiều bài kiểm tra chuyên nghiệp dành riêng cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý. Đây là điều mà những bệnh viện bình thường không làm được.
Vì không để Từ Tĩnh Nhàn lo lắng thêm, Ôn Lĩnh Tây đã sai một trợ lý chăm sóc bà, tính toán sau khi hoàn thành kiểm tra sẽ cho bà một lời giải thích.
Thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn khiến người ta hoang mang.
Tình trạng của Giang Diệu so với những lần tái khám trước còn có dấu hiệu tốt hơn.
Chứng tự kỷ của cậu có chuyển biến tốt đẹp, khả năng giao tiếp cũng tiến triển tốt, giống hệt như kết luận ban đầu mà Ôn Lĩnh Tây đưa ra khi cùng cậu tâm sự. Nhân cách sau khi Giang Diệu bí ẩn mất tích trở về đang giúp cậu dần thoát ra khỏi chiếc lồng pha lê cô độc kia.
Sau khi kiểm tra một vòng, Ôn Lĩnh Tây lại đưa Giang Diệu về phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đang ngồi chờ trên sofa lại như một con chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên.
“Kết quả sao rồi?” Từ Tĩnh Nhàn dường như không chờ nổi một giây nào nữa, bà đưa tay kéo con trai về phía mình giống như gà mẹ đang che chở cho gà con. Dù trước mặt bà không phải là kẻ thù đáng sợ gì nhưng bà vẫn phản xạ theo bản năng, bảo vệ con trai bên cạnh mình.
Nhìn phản ứng bảo vệ thái quá ấy, suy đoán trong lòng Ôn Lĩnh Tây càng thêm chắc chắn.
....... Chỉ sợ người gặp vấn đề lúc này không phải Giang Diệu mà là Từ Tĩnh Nhàn.
Ôn Tĩnh Tây thầm thở dài, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Anh ta quyết định thuận theo lời nói của Từ Tĩnh Nhàn, thử xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến bà trở nên thất thố như thế hay không.
“Bác có từng đưa thứ dịch nhầy đó đi bệnh viện ...... hoặc là phòng thí nghiệm xét nghiệm qua chưa?” Ôn Lĩnh Tây biết cha mẹ Giang Diệu nhân duyên rất tốt, ở ngành nghề nào cũng quen biết không ít bạn bè: “Có chắc chắn đó là dịch của ốc sên không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.