Chương 18: Hấp Dẫn
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
18/07/2023
Phía trước mặt là khu triển lãm chính với không gian rộng lớn, qua hơn chục mét nữa là đến cửa ra của Khu tham quan côn trùng.
Ôn Lĩnh Tây vừa quay đầu lại nhìn xem liền thấy “cậu” đã kéo mũ áo hoodie lên che giấu hết thảy, đầu còn có hơi cúi xuống.
“Đến lúc tôi phải rời đi rồi. Bác sĩ Ôn, lần sau gặp lại.” Nam nhân hạ thấp tông giọng nói.
Ôn Lĩnh Tây nghe vậy liền ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng người trước mặt đã lảo đảo, ngã về phía trước.
“Giang Diệu!” Ôn Lĩnh Tây có chút bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, nhưng vẫn theo bản năng duỗi tay ra đỡ lấy cậu.
Cả người Giang Diệu đột nhiên trở nên run rẩy.
Ôn Lĩnh Tây vừa mới chạm vào đã nhận ra khác thường ở cậu.
Giang Diệu lúc này cả người đều phát run, gương mặt cậu trắng bệch như cắt không còn giọt máu nào. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh tiết ra.
“Labrador…7…?”
Gương mặt Giang Diệu trở nên mờ mịt, trong miệng còn đang lẩm nhẩm, dường như cậu mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nào đó.
Ôn Lĩnh Tây liền biết nhân cách phụ kia đã hoàn toàn ẩn đi. Anh rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao nhân cách phụ kia không chịu rời khỏi cậu, thứ gọi là “Ác mộng” đối với Giang Diệu mà nói không ngờ lại tạo ra áp lực lớn đến vậy.
“... Đi thôi, chúng ta nhanh chóng ra ngoài, tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Ôn Lĩnh Tây nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dìu Giang Diệu đi nhanh ra ngoài Khu côn trùng.
‘‘Vâng…” Giang Diệu nhẹ giọng đáp lời. Nghe theo lời Ôn Lĩnh Tây mà bước đi theo anh.
……….
Cùng lúc đó, bên ngoài Khu tham quan côn trùng.
“Bên trong đó còn bao nhiêu người nữa?” Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc bạch kim bước nhanh đến chỗ Khu tham quan côn trùng, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi thông tin từ cấp dưới bên cạnh.
“Báo cáo, vẫn còn khoảng hai mươi mấy người nữa đang ở bên trong.” Cấp dưới bên cạnh liên tục theo dõi tình hình bên trong qua thiết bị di động: “Theo tiến triển này nhiều nhất là hai phút liền có thể thanh lọc xong nơi này, thưa sếp!”
“Không kịp.” Người đàn ông tóc bạch kim nói ra một cách dứt khoát: “Một khi loại dị biến cấp S ra tay thì hậu quả sẽ không thể nào lường trước, để ta vào…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông bỗng nhiên cảm nhận được gì đó liền đột ngột dừng chân.
“Tần đại đội trưởng?” Cấp dưới đi phía sau thiếu chút nữa đã đụng trúng vào người của vị quan lớn này, liền sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng vẫn dè dặt cẩn thận dò hỏi vị trước mặt: “Có chuyện gì vậy sếp?”
“... Không cảm thấy nữa?” Nháy mắt người đàn ông tóc bạch kim này liền không tin vào mắt mình, hắn nhìn lại mọi thông tin từ đầu đến cuối trong thiết bị di động trên cổ tay, nhịn không được nhíu mày thật sâu.
“Sao có thể?!” Cấp dưới bên cạnh cũng bị thông tin kia làm cho chấn động, nhanh chóng kiểm tra đi kiểm tra lại xem thiết bị di động của bản thân có sai sót gì không: “Thế mà đã biến mất rồi? Do người chấp hành nào đã nhanh chân đến trước một bước giải quyết biến dị cấp S kia sao?”
“...” Người đàn ông tóc bạch kim trở nên im lặng, rơi vào trầm tư.
Giành trước một bước? Không thể nào, sẽ không có khả năng đó xảy ra.
Còn chưa nói đến hắn chính là người đầu tiên đến ngay khi nhận được thông báo… Thêm nữa lần này còn là loại dị biến cấp S, bất kỳ người chấp hành nào cũng không thể yên lặng giải quyết cấp S một cách âm thầm mà không tạo ra bất kỳ một chấn động nào ra bên ngoài như thế.
… Vậy nên chuyện này cuối cùng là như thế nào đây?
Người đàn ông tóc bạch kim dùng ánh mắt sắc bén lạnh băng của mình nhìn quét qua một lượt xung quanh.
Lấy lý do là “Vườn bách thú có bom”, cảnh sát tập trung sơ tán người dân. Lúc này, từ trong khu tham quan côn trùng có thêm vài người chạy ra, cả đám đứng ở chỗ suối phun nhân tạo ngay quảng trường, mặt đối mặt nhìn nhau, gương mặt mơ hồ không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lại có thêm vài người lác đác chạy ra khỏi cửa lớn Khu côn trùng, chạy về hướng này.
Người đàn ông tóc bạch kim chăm chú nhìn vào hai nam nhân đang chạy ra sau cùng, trong đầu liền có vài suy nghĩ lóe qua.
Đó là hai người cuối cùng chạy ra khỏi Khu côn trùng, cả hai đều là nam nhân trẻ tuổi.
Một người nhìn qua khoảng chừng ở đầu 30 mặc trang phục thoải mái, dễ vận động, giống như là cuối tuần đi du lịch nơi này nơi kia một chút.
Người còn lại thì… mặc áo hoodie, chiếc mũ lớn che khuất cả gương mặt, làm cho người khác không thể nào thấy rõ được khuôn mặt. Nhưng hình như có vẻ rất suy yếu, cả người cậu hoàn toàn dựa vào người bên cạnh đỡ.
Người đàn ông tóc bạch kim nâng màn hình di động lên, kiểm tra lại thêm một lần nữa để xác định danh tính hai người nam nhân này.
Độ ô nhiễm là 0. Xung quanh hai người cũng không xuất hiện loài dị biến, kiểm tra đo lường cho ra kết quả không đến mức bị ô nhiễm.
Nói cách khác, hai người đằng đó hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là người dân bình thường đi chơi cuối tuần.
Người đàn ông tóc bạch kim mím môi, đem tầm mắt đặt trên người cả hai thu hồi trở về.
Bỏ qua vụ việc cấp S bị biến mất vừa rồi, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là tiến vào Khu côn trùng xác nhận lại mọi thứ.
Người đàn ông tóc bạch kim không để lãng phí thêm thời gian, nhanh chân tiến vào trong Khu côn trùng tiếp tục điều tra.
…….
Ôn Lĩnh Tây vừa quay đầu lại nhìn xem liền thấy “cậu” đã kéo mũ áo hoodie lên che giấu hết thảy, đầu còn có hơi cúi xuống.
“Đến lúc tôi phải rời đi rồi. Bác sĩ Ôn, lần sau gặp lại.” Nam nhân hạ thấp tông giọng nói.
Ôn Lĩnh Tây nghe vậy liền ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng người trước mặt đã lảo đảo, ngã về phía trước.
“Giang Diệu!” Ôn Lĩnh Tây có chút bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, nhưng vẫn theo bản năng duỗi tay ra đỡ lấy cậu.
Cả người Giang Diệu đột nhiên trở nên run rẩy.
Ôn Lĩnh Tây vừa mới chạm vào đã nhận ra khác thường ở cậu.
Giang Diệu lúc này cả người đều phát run, gương mặt cậu trắng bệch như cắt không còn giọt máu nào. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh tiết ra.
“Labrador…7…?”
Gương mặt Giang Diệu trở nên mờ mịt, trong miệng còn đang lẩm nhẩm, dường như cậu mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nào đó.
Ôn Lĩnh Tây liền biết nhân cách phụ kia đã hoàn toàn ẩn đi. Anh rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao nhân cách phụ kia không chịu rời khỏi cậu, thứ gọi là “Ác mộng” đối với Giang Diệu mà nói không ngờ lại tạo ra áp lực lớn đến vậy.
“... Đi thôi, chúng ta nhanh chóng ra ngoài, tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Ôn Lĩnh Tây nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dìu Giang Diệu đi nhanh ra ngoài Khu côn trùng.
‘‘Vâng…” Giang Diệu nhẹ giọng đáp lời. Nghe theo lời Ôn Lĩnh Tây mà bước đi theo anh.
……….
Cùng lúc đó, bên ngoài Khu tham quan côn trùng.
“Bên trong đó còn bao nhiêu người nữa?” Một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc bạch kim bước nhanh đến chỗ Khu tham quan côn trùng, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi thông tin từ cấp dưới bên cạnh.
“Báo cáo, vẫn còn khoảng hai mươi mấy người nữa đang ở bên trong.” Cấp dưới bên cạnh liên tục theo dõi tình hình bên trong qua thiết bị di động: “Theo tiến triển này nhiều nhất là hai phút liền có thể thanh lọc xong nơi này, thưa sếp!”
“Không kịp.” Người đàn ông tóc bạch kim nói ra một cách dứt khoát: “Một khi loại dị biến cấp S ra tay thì hậu quả sẽ không thể nào lường trước, để ta vào…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông bỗng nhiên cảm nhận được gì đó liền đột ngột dừng chân.
“Tần đại đội trưởng?” Cấp dưới đi phía sau thiếu chút nữa đã đụng trúng vào người của vị quan lớn này, liền sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng vẫn dè dặt cẩn thận dò hỏi vị trước mặt: “Có chuyện gì vậy sếp?”
“... Không cảm thấy nữa?” Nháy mắt người đàn ông tóc bạch kim này liền không tin vào mắt mình, hắn nhìn lại mọi thông tin từ đầu đến cuối trong thiết bị di động trên cổ tay, nhịn không được nhíu mày thật sâu.
“Sao có thể?!” Cấp dưới bên cạnh cũng bị thông tin kia làm cho chấn động, nhanh chóng kiểm tra đi kiểm tra lại xem thiết bị di động của bản thân có sai sót gì không: “Thế mà đã biến mất rồi? Do người chấp hành nào đã nhanh chân đến trước một bước giải quyết biến dị cấp S kia sao?”
“...” Người đàn ông tóc bạch kim trở nên im lặng, rơi vào trầm tư.
Giành trước một bước? Không thể nào, sẽ không có khả năng đó xảy ra.
Còn chưa nói đến hắn chính là người đầu tiên đến ngay khi nhận được thông báo… Thêm nữa lần này còn là loại dị biến cấp S, bất kỳ người chấp hành nào cũng không thể yên lặng giải quyết cấp S một cách âm thầm mà không tạo ra bất kỳ một chấn động nào ra bên ngoài như thế.
… Vậy nên chuyện này cuối cùng là như thế nào đây?
Người đàn ông tóc bạch kim dùng ánh mắt sắc bén lạnh băng của mình nhìn quét qua một lượt xung quanh.
Lấy lý do là “Vườn bách thú có bom”, cảnh sát tập trung sơ tán người dân. Lúc này, từ trong khu tham quan côn trùng có thêm vài người chạy ra, cả đám đứng ở chỗ suối phun nhân tạo ngay quảng trường, mặt đối mặt nhìn nhau, gương mặt mơ hồ không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lại có thêm vài người lác đác chạy ra khỏi cửa lớn Khu côn trùng, chạy về hướng này.
Người đàn ông tóc bạch kim chăm chú nhìn vào hai nam nhân đang chạy ra sau cùng, trong đầu liền có vài suy nghĩ lóe qua.
Đó là hai người cuối cùng chạy ra khỏi Khu côn trùng, cả hai đều là nam nhân trẻ tuổi.
Một người nhìn qua khoảng chừng ở đầu 30 mặc trang phục thoải mái, dễ vận động, giống như là cuối tuần đi du lịch nơi này nơi kia một chút.
Người còn lại thì… mặc áo hoodie, chiếc mũ lớn che khuất cả gương mặt, làm cho người khác không thể nào thấy rõ được khuôn mặt. Nhưng hình như có vẻ rất suy yếu, cả người cậu hoàn toàn dựa vào người bên cạnh đỡ.
Người đàn ông tóc bạch kim nâng màn hình di động lên, kiểm tra lại thêm một lần nữa để xác định danh tính hai người nam nhân này.
Độ ô nhiễm là 0. Xung quanh hai người cũng không xuất hiện loài dị biến, kiểm tra đo lường cho ra kết quả không đến mức bị ô nhiễm.
Nói cách khác, hai người đằng đó hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là người dân bình thường đi chơi cuối tuần.
Người đàn ông tóc bạch kim mím môi, đem tầm mắt đặt trên người cả hai thu hồi trở về.
Bỏ qua vụ việc cấp S bị biến mất vừa rồi, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là tiến vào Khu côn trùng xác nhận lại mọi thứ.
Người đàn ông tóc bạch kim không để lãng phí thêm thời gian, nhanh chân tiến vào trong Khu côn trùng tiếp tục điều tra.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.