Chương 6: Tắm rửa
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
13/06/2023
Từ Tĩnh Nhàn rơi vào im lặng, bà nhấp môi.
Đây là một dạng biểu hiện tâm lý phòng ngự. Bà đang suy nghĩ, cân nhắc xem liệu có nên để cho Giang Diệu rời khỏi chính mình và ở lại với bác sĩ một đêm.
Ôn Lĩnh Tây cũng không thúc giục. Anh biết rõ rằng việc này đối với một người mẹ đã từng đánh mất con trai là một sự lựa chọn khó khăn cỡ nào.
Sau một lúc lâu, Từ Tĩnh Nhàn thở hắt một hơi. Giống như một quả bóng bị xì hơi.
“…… Tốt, cứ như thế đi. Vậy làm phiền bác sĩ Ôn đêm nay.” Bà rũ mắt, giọng điệu trầm thấp.
……
Ôn Lĩnh Tây tan tầm vào lúc kim đồng hồ chỉ tới số năm. Từ Tĩnh Nhàn vẫn luôn ở khu nghỉ ngơi chăm sóc cho Giang Diệu, thẳng đến khi năm giờ, bà mới rời đi một mình.
Đối với việc mẹ mình rời đi, Giang Diệu cũng không có quá nhiều phản ứng đặc biệt.
Nếu như là một bệnh nhân khác giống như Giang Diệu mắc chứng tự kỷ thì khi người mẹ thân thuộc đối với bản thân rời đi, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái lo âu, khó chia lìa.
Giống như chủ nhân và chú chó nhỏ, mặc dù mỗi ngày chủ nhân sẽ ra khỏi nhà đi làm vào một thời điểm cố định nhưng chú chó nhỏ sẽ không có cách nào làm quen cũng như là kiên nhẫn chờ đợi. Chúng sẽ bám lên thành cửa sổ hoặc chờ ở sau cửa chính trong trạng thái lo âu, bất an và chỉ muốn được gặp chủ nhân.
Cho nên việc mà những chú chó cảm thấy buồn sau khi chủ nhân đi ra ngoài có thể hiểu được là do cảm giác lo âu, không muốn chia xa.
Mà Giang Diệu lại cho thấy biểu hiện hoàn toàn ngược lại, cậu rất ổn.
Giang Diệu không khóc không nháo, an an tĩnh tĩnh mà đứng cạnh Ôn Lĩnh Tây.
Chỉ là ngay khi chiếc xe hơi màu trắng thuộc quyền sở hữu của mẹ mình rời khỏi bãi đỗ xe, Giang Diệu mới nhẹ nhàng mà nói một câu:
“Thiên nga đi rồi.”
Thiên nga, đây là cách gọi của Giang Diệu đối với mẹ mình.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều không có nói qua một tiếng “Ma Ma “ hay là “Ba Ba“.
Chính xác mà nói thì Giang Diệu đối với cách xưng hô của mỗi người đều có những cái biệt danh đặc thù dành cho từng người một.
Mẹ Từ Tĩnh Nhàn là “Thiên nga”, cái này biệt danh có thể lý giải tốt, bởi vì mẹ cậu là một vũ công ba lê, khí chất ưu nhã, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh con thiên nga cao quý.
Trong khi đó cha cậu Giang Nhất Hoán, là “St. Bernard”. Ôn Lĩnh Tây đã từng gặp qua vị này học giả, là một người hiền lành tốt bụng, sâu bên trong ánh mắt màu nâu ấy là tràn ngập tình yêu thương mãnh liệt đối với học thuật và sinh hoạt. Thật ra hình tượng trên so với “St. Bernard” của viện nghiên cứu chó cứu hộ không quá giống nhau.
Đến nỗi chính bản thân Ôn Lĩnh Tây……
“Labrador 7.” Giang Diệu cúi đầu, mờ mịt mà nhìn đôi tay của chính mình nói “Không thấy con côn trùng nhỏ đâu nữa rồi.”
Bọ rùa bảy chấm, vào thời điểm Giang Diệu đang rơi vào giấc ngủ đã được Ôn Lĩnh Tây thả lại vào bồn hoa.
Ôn Lĩnh Tây cười cười, đi đến bên kệ sách ôm chậu hoa về “Nó ở chỗ này. Cậu nên mang theo cả nhà nó đi cùng thôi.“
—— Labrador 7 là biệt danh mà Giang Diệu đặt ra để gọi Ôn Lĩnh Tây.
Ôn Lĩnh Tây cũng không thể nào hiểu được tại sao chính mình là một thanh niên đẹp trai, giỏi giang lại là Labrador. Tuy vậy Labrador cũng là một giống có trí tuệ cao hơn so với các giống khác. Biệt danh này cũng không khiến Ôn Lĩnh Tây cảm thấy lạ.
Giang Diệu rất yên tĩnh. Tan làm xong, Ôn Lĩnh Tây dẫn cậu về nhà mình. Giang Diệu giống y hệt một con búp bê phương Tây ngồi yên tĩnh ăn cơm, xem TV. Cậu hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng bản thân mình.
Có đôi khi cậu sẽ ở bên cạnh chậu cây trầu bà tìm kiếm bọ rùa bảy chấm mà cậu yêu tha thiết. Hoặc có đôi khi sẽ chỉ là ôm một quyển sách, lật từng tờ từng tờ một để xem.
Sau lúc tan làm là khoảng thời gian mà Ôn Lĩnh Tây có thể thả lỏng trạng thái của bản thân. Anh cũng không định nói chuyện trị liệu với Giang Diệu bằng kỹ năng của một bác sĩ khoa tâm thần.
Anh đem Giang Diệu về nhà, bởi vì chủ yếu muốn cho Từ Tĩnh Nhàn nhiều thêm thời gian nghỉ ngơi, có thêm một chút thời gian để thở dốc.
Bà đã quá mệt mỏi.
Cha của Giang Diệu - Giang Nhất Hoán là học giả nổi danh, Từ Tĩnh Nhàn nói ông ý thời gian gần nhất đang ở nước ngoài tham gia hội nghị học thuật.
Mặc dù không phải ở nước ngoài, các chuyến của cha Giang Diệu ở trong nước cũng vô cùng bận rộn. Bởi vậy phần lớn thời gian đều là Từ Tĩnh Nhàn chăm sóc, để ý Giang Diệu.
Nghe nói rằng năm đó vào thời điểm Giang Diệu được chẩn đoán chính xác bệnh tự kỷ, cha cậu Giang Nhất Hoán vốn dĩ định bỏ lễnhậm chức để cùng với vợ chuyên tâm chăm sóc con trai.
Tuy nhiên chính là Từ Tĩnh Nhàn từ chối. Bà cảm thấy công việc của chồng mình đặc biệt có ý nghĩa. Bà cũng không đành lòng nhìn một vị học giả tài hoa hơn người lại bị gia đình liên luỵ, vì thế bà đành trước một bước từ bỏ công việc múa ba lê, về nhà đảm đương một người mẹ, một người vợ toàn chức.
Đây chính là một đôi vợ chồng tình cảm cực tốt cũng như là một cặp cha mẹ hết mực yêu thương con cái.
Nếu Giang Diệu không mắc phải loại bệnh tinh thần khó chữa khỏi này, cậu lớn lên ở trong một gia đình như vậy, tương lai nhất định sẽ vô cùng tươi sáng, rộng mở.
Ôn Lĩnh Tây nghĩ vậy liền thương tiếc.
Anh nhìn lên đồng hồ, không khác nhau nhiều lắm, liền đem Giang Diệu vào phòng tắm.
“Mẹ cậu đã đem tất cả áo ngủ, đồ dùng của cậu mang tới đây.” Ôn Lĩnh Tây từ trong túi hành lý của Giang Diệu lấy ra các loại đồ dùng, cười nói, “Thật là suy xét chu đáo……”
Đồ đều là Từ Tĩnh Nhan vào thời điểm đồng ý với đề nghị của Ôn Lĩnh Tây, liền về nhà chuẩn bị đồ dùng đem tới.
Hành lý không chỉ có áo ngủ, quần áo tắm, còn có gối đầu cùng chăn nhung để đắp.
Nhìn sơ qua không giống như là đi qua nhà người khác ở tạm một đêm mà giống đi cắm trại hơn.
Đây cũng là gia giáo và lễ tiết của Ôn Tĩnh Nhan. Tuy rằng là Ôn Lĩnh Tây chủ động đưa ra lời đề nghị mang Giang Diệu về nhà, nhưng bà cũng không nghĩ sẽ làm đối phương cảm thấy phiền toái. Bởi vậy liền đem tất cả đồ dùng của Giang Diệu chuẩn bị tốt, Ôn Lĩnh Tây chỉ cần lấy ra dùng là được.
Giang Diệu đứng ở phía trước bồn rửa tay, yên lặng đứng nhìn Ôn Lĩnh Tây đem áo ngủ cùng quần lót của cậu đặt ở trên mặt bàn.
Đồ vật đều đã chuẩn bị tốt. Ôn Lĩnh Tây liền chuẩn bị tắm rửa cho Giang Diệu.
Nhưng mà khi Ôn Lĩnh Tây vừa đưa tay mình ra, Giang Diệu bỗng có phản ứng. Cậu nhanh chóng nắm lấy tay anh.
“……?” Ôn Lĩnh Tây sửng sốt một chút, không khỏi cúi đầu, mắt nhìn xuống nơi mà Giang Diệu đang bắt lấy.
Mà Giang Diệu cũng chậm rãi cúi đầu nhìn ngón tay sắp chạm vào cổ áo của mình.
【 Nói với anh ta: Đừng đụng vào tôi. 】
Nội tâm của Giang Diệu đột nhiên vang lên âm thanh.
Giang Diệu nâng mắt lên, lông mi chậm rãi động đậy.
“Đừng đụng vào tôi.” Cậu nói
Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa ngẩn ngơ.
Sau khi cảm giác kinh ngạc trôi qua, Ôn Lĩnh Tây trong lòng lập tức sinh ra —— kinh hỉ!
Anh cảm thấy quá là ngoài ý muốn.
Giang Diệu thế nhưng đã có ý thức tự bảo hộ chính mình, cậu hiểu được việc từ chối người khác đụng chạm vào bản thân mình!
Đây là một dạng biểu hiện tâm lý phòng ngự. Bà đang suy nghĩ, cân nhắc xem liệu có nên để cho Giang Diệu rời khỏi chính mình và ở lại với bác sĩ một đêm.
Ôn Lĩnh Tây cũng không thúc giục. Anh biết rõ rằng việc này đối với một người mẹ đã từng đánh mất con trai là một sự lựa chọn khó khăn cỡ nào.
Sau một lúc lâu, Từ Tĩnh Nhàn thở hắt một hơi. Giống như một quả bóng bị xì hơi.
“…… Tốt, cứ như thế đi. Vậy làm phiền bác sĩ Ôn đêm nay.” Bà rũ mắt, giọng điệu trầm thấp.
……
Ôn Lĩnh Tây tan tầm vào lúc kim đồng hồ chỉ tới số năm. Từ Tĩnh Nhàn vẫn luôn ở khu nghỉ ngơi chăm sóc cho Giang Diệu, thẳng đến khi năm giờ, bà mới rời đi một mình.
Đối với việc mẹ mình rời đi, Giang Diệu cũng không có quá nhiều phản ứng đặc biệt.
Nếu như là một bệnh nhân khác giống như Giang Diệu mắc chứng tự kỷ thì khi người mẹ thân thuộc đối với bản thân rời đi, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái lo âu, khó chia lìa.
Giống như chủ nhân và chú chó nhỏ, mặc dù mỗi ngày chủ nhân sẽ ra khỏi nhà đi làm vào một thời điểm cố định nhưng chú chó nhỏ sẽ không có cách nào làm quen cũng như là kiên nhẫn chờ đợi. Chúng sẽ bám lên thành cửa sổ hoặc chờ ở sau cửa chính trong trạng thái lo âu, bất an và chỉ muốn được gặp chủ nhân.
Cho nên việc mà những chú chó cảm thấy buồn sau khi chủ nhân đi ra ngoài có thể hiểu được là do cảm giác lo âu, không muốn chia xa.
Mà Giang Diệu lại cho thấy biểu hiện hoàn toàn ngược lại, cậu rất ổn.
Giang Diệu không khóc không nháo, an an tĩnh tĩnh mà đứng cạnh Ôn Lĩnh Tây.
Chỉ là ngay khi chiếc xe hơi màu trắng thuộc quyền sở hữu của mẹ mình rời khỏi bãi đỗ xe, Giang Diệu mới nhẹ nhàng mà nói một câu:
“Thiên nga đi rồi.”
Thiên nga, đây là cách gọi của Giang Diệu đối với mẹ mình.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều không có nói qua một tiếng “Ma Ma “ hay là “Ba Ba“.
Chính xác mà nói thì Giang Diệu đối với cách xưng hô của mỗi người đều có những cái biệt danh đặc thù dành cho từng người một.
Mẹ Từ Tĩnh Nhàn là “Thiên nga”, cái này biệt danh có thể lý giải tốt, bởi vì mẹ cậu là một vũ công ba lê, khí chất ưu nhã, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh con thiên nga cao quý.
Trong khi đó cha cậu Giang Nhất Hoán, là “St. Bernard”. Ôn Lĩnh Tây đã từng gặp qua vị này học giả, là một người hiền lành tốt bụng, sâu bên trong ánh mắt màu nâu ấy là tràn ngập tình yêu thương mãnh liệt đối với học thuật và sinh hoạt. Thật ra hình tượng trên so với “St. Bernard” của viện nghiên cứu chó cứu hộ không quá giống nhau.
Đến nỗi chính bản thân Ôn Lĩnh Tây……
“Labrador 7.” Giang Diệu cúi đầu, mờ mịt mà nhìn đôi tay của chính mình nói “Không thấy con côn trùng nhỏ đâu nữa rồi.”
Bọ rùa bảy chấm, vào thời điểm Giang Diệu đang rơi vào giấc ngủ đã được Ôn Lĩnh Tây thả lại vào bồn hoa.
Ôn Lĩnh Tây cười cười, đi đến bên kệ sách ôm chậu hoa về “Nó ở chỗ này. Cậu nên mang theo cả nhà nó đi cùng thôi.“
—— Labrador 7 là biệt danh mà Giang Diệu đặt ra để gọi Ôn Lĩnh Tây.
Ôn Lĩnh Tây cũng không thể nào hiểu được tại sao chính mình là một thanh niên đẹp trai, giỏi giang lại là Labrador. Tuy vậy Labrador cũng là một giống có trí tuệ cao hơn so với các giống khác. Biệt danh này cũng không khiến Ôn Lĩnh Tây cảm thấy lạ.
Giang Diệu rất yên tĩnh. Tan làm xong, Ôn Lĩnh Tây dẫn cậu về nhà mình. Giang Diệu giống y hệt một con búp bê phương Tây ngồi yên tĩnh ăn cơm, xem TV. Cậu hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng bản thân mình.
Có đôi khi cậu sẽ ở bên cạnh chậu cây trầu bà tìm kiếm bọ rùa bảy chấm mà cậu yêu tha thiết. Hoặc có đôi khi sẽ chỉ là ôm một quyển sách, lật từng tờ từng tờ một để xem.
Sau lúc tan làm là khoảng thời gian mà Ôn Lĩnh Tây có thể thả lỏng trạng thái của bản thân. Anh cũng không định nói chuyện trị liệu với Giang Diệu bằng kỹ năng của một bác sĩ khoa tâm thần.
Anh đem Giang Diệu về nhà, bởi vì chủ yếu muốn cho Từ Tĩnh Nhàn nhiều thêm thời gian nghỉ ngơi, có thêm một chút thời gian để thở dốc.
Bà đã quá mệt mỏi.
Cha của Giang Diệu - Giang Nhất Hoán là học giả nổi danh, Từ Tĩnh Nhàn nói ông ý thời gian gần nhất đang ở nước ngoài tham gia hội nghị học thuật.
Mặc dù không phải ở nước ngoài, các chuyến của cha Giang Diệu ở trong nước cũng vô cùng bận rộn. Bởi vậy phần lớn thời gian đều là Từ Tĩnh Nhàn chăm sóc, để ý Giang Diệu.
Nghe nói rằng năm đó vào thời điểm Giang Diệu được chẩn đoán chính xác bệnh tự kỷ, cha cậu Giang Nhất Hoán vốn dĩ định bỏ lễnhậm chức để cùng với vợ chuyên tâm chăm sóc con trai.
Tuy nhiên chính là Từ Tĩnh Nhàn từ chối. Bà cảm thấy công việc của chồng mình đặc biệt có ý nghĩa. Bà cũng không đành lòng nhìn một vị học giả tài hoa hơn người lại bị gia đình liên luỵ, vì thế bà đành trước một bước từ bỏ công việc múa ba lê, về nhà đảm đương một người mẹ, một người vợ toàn chức.
Đây chính là một đôi vợ chồng tình cảm cực tốt cũng như là một cặp cha mẹ hết mực yêu thương con cái.
Nếu Giang Diệu không mắc phải loại bệnh tinh thần khó chữa khỏi này, cậu lớn lên ở trong một gia đình như vậy, tương lai nhất định sẽ vô cùng tươi sáng, rộng mở.
Ôn Lĩnh Tây nghĩ vậy liền thương tiếc.
Anh nhìn lên đồng hồ, không khác nhau nhiều lắm, liền đem Giang Diệu vào phòng tắm.
“Mẹ cậu đã đem tất cả áo ngủ, đồ dùng của cậu mang tới đây.” Ôn Lĩnh Tây từ trong túi hành lý của Giang Diệu lấy ra các loại đồ dùng, cười nói, “Thật là suy xét chu đáo……”
Đồ đều là Từ Tĩnh Nhan vào thời điểm đồng ý với đề nghị của Ôn Lĩnh Tây, liền về nhà chuẩn bị đồ dùng đem tới.
Hành lý không chỉ có áo ngủ, quần áo tắm, còn có gối đầu cùng chăn nhung để đắp.
Nhìn sơ qua không giống như là đi qua nhà người khác ở tạm một đêm mà giống đi cắm trại hơn.
Đây cũng là gia giáo và lễ tiết của Ôn Tĩnh Nhan. Tuy rằng là Ôn Lĩnh Tây chủ động đưa ra lời đề nghị mang Giang Diệu về nhà, nhưng bà cũng không nghĩ sẽ làm đối phương cảm thấy phiền toái. Bởi vậy liền đem tất cả đồ dùng của Giang Diệu chuẩn bị tốt, Ôn Lĩnh Tây chỉ cần lấy ra dùng là được.
Giang Diệu đứng ở phía trước bồn rửa tay, yên lặng đứng nhìn Ôn Lĩnh Tây đem áo ngủ cùng quần lót của cậu đặt ở trên mặt bàn.
Đồ vật đều đã chuẩn bị tốt. Ôn Lĩnh Tây liền chuẩn bị tắm rửa cho Giang Diệu.
Nhưng mà khi Ôn Lĩnh Tây vừa đưa tay mình ra, Giang Diệu bỗng có phản ứng. Cậu nhanh chóng nắm lấy tay anh.
“……?” Ôn Lĩnh Tây sửng sốt một chút, không khỏi cúi đầu, mắt nhìn xuống nơi mà Giang Diệu đang bắt lấy.
Mà Giang Diệu cũng chậm rãi cúi đầu nhìn ngón tay sắp chạm vào cổ áo của mình.
【 Nói với anh ta: Đừng đụng vào tôi. 】
Nội tâm của Giang Diệu đột nhiên vang lên âm thanh.
Giang Diệu nâng mắt lên, lông mi chậm rãi động đậy.
“Đừng đụng vào tôi.” Cậu nói
Ôn Lĩnh Tây lại một lần nữa ngẩn ngơ.
Sau khi cảm giác kinh ngạc trôi qua, Ôn Lĩnh Tây trong lòng lập tức sinh ra —— kinh hỉ!
Anh cảm thấy quá là ngoài ý muốn.
Giang Diệu thế nhưng đã có ý thức tự bảo hộ chính mình, cậu hiểu được việc từ chối người khác đụng chạm vào bản thân mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.