Trong Lòng Mỗi Người Có Một Ánh Trăng Sáng
Chương 10
Cung Tường Vãng Sự
30/07/2023
12.
Ngày hôm sau, chuyện ta và Thẩm Hoài Đình hòa ly đã lan truyền khắp Thịnh Kinh.
Những người hầu của Mạnh phủ có lẽ là vô cùng oán giận Thẩm Hoài Đình, chưa đến một ngày đã thu dọn xong hết đồ đạc của ta, đưa về Mạnh phủ.
Bạn tốt của ta Triệu Như Ngọc, con gái của Triệu thái y, một hôm tìm đến phủ ta uống trà, thấy ta khí sắc không tồi nên nàng cũng yên tâm.
Nàng cười cười nói nói kể cho ta nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra gần đây trong kinh thành.
“Chắc là ngươi còn chưa biết nhỉ, con của Cố Nguyệt Như không còn nữa rồi. Tam hoàng tử nói là nàng ta không cẩn thận bị ngã, nhưng ta đã tới xem, sắc mặt nàng ta tái xanh, giống như là uống thuốc phá thai nên bị sinh non.”
Ta khẽ mỉm cười, không hề kinh ngạc: “Tam hoàng tử vẫn còn nghi ngờ quan hệ giữa Cố Nguyệt Như và Thẩm Hoài Đình.”
Triệu Như Ngọc gật đầu, trong lời nói còn mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác: “Đúng vậy, mặc dù Thẩm Hoài Đình thề thốt đủ điều rằng quan hệ của hắn và Cố Nguyệt Như là trong sạch, nhưng Tam hoàng tử một chữ cũng không tin.”
“Mới đây hai người bọn họ lúc thượng triều còn không nói không rằng lao vào đánh nhau, cực kỳ náo nhiệt.”
“Ngươi cũng coi như là đã thoát khỏi bể khổ, ta kính ngươi một ly.”
Nói xong, nàng nâng ly cụng với ta một cái.
Nhưng khi thấy ta đã vô thức uống không ít rượu, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hồng, trong mắt thậm chí còn đang ngấn lệ, nàng lập tức phá lên cười, đưa tay ấn ấn vào trán ta.
Ta không biết mình đã uống bao nhiêu, trong lúc ngà ngà say, dường như vẫn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Triệu Như Ngọc: “Mấy ngày nữa Thái tử Tương Quốc sẽ tới, nghe nói hắn muốn lấy một nữ tử Thịnh Kinh, cũng không biết ai mà xui xẻo như vậy. Tương quốc còn không bằng Tây Bắc nữa, Tây Bắc vốn đã hoang vắng rồi—”
Tây Bắc?
Ta bĩu môi, nhẹ giọng phản bác một câu: “Tây Bắc không hoang vắng đâu.”
Nơi đó có núi, có nước, có hoa, có cỏ.
Còn có cả người mà ta yêu.
Ngày hôm sau, chuyện ta và Thẩm Hoài Đình hòa ly đã lan truyền khắp Thịnh Kinh.
Những người hầu của Mạnh phủ có lẽ là vô cùng oán giận Thẩm Hoài Đình, chưa đến một ngày đã thu dọn xong hết đồ đạc của ta, đưa về Mạnh phủ.
Bạn tốt của ta Triệu Như Ngọc, con gái của Triệu thái y, một hôm tìm đến phủ ta uống trà, thấy ta khí sắc không tồi nên nàng cũng yên tâm.
Nàng cười cười nói nói kể cho ta nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra gần đây trong kinh thành.
“Chắc là ngươi còn chưa biết nhỉ, con của Cố Nguyệt Như không còn nữa rồi. Tam hoàng tử nói là nàng ta không cẩn thận bị ngã, nhưng ta đã tới xem, sắc mặt nàng ta tái xanh, giống như là uống thuốc phá thai nên bị sinh non.”
Ta khẽ mỉm cười, không hề kinh ngạc: “Tam hoàng tử vẫn còn nghi ngờ quan hệ giữa Cố Nguyệt Như và Thẩm Hoài Đình.”
Triệu Như Ngọc gật đầu, trong lời nói còn mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác: “Đúng vậy, mặc dù Thẩm Hoài Đình thề thốt đủ điều rằng quan hệ của hắn và Cố Nguyệt Như là trong sạch, nhưng Tam hoàng tử một chữ cũng không tin.”
“Mới đây hai người bọn họ lúc thượng triều còn không nói không rằng lao vào đánh nhau, cực kỳ náo nhiệt.”
“Ngươi cũng coi như là đã thoát khỏi bể khổ, ta kính ngươi một ly.”
Nói xong, nàng nâng ly cụng với ta một cái.
Nhưng khi thấy ta đã vô thức uống không ít rượu, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hồng, trong mắt thậm chí còn đang ngấn lệ, nàng lập tức phá lên cười, đưa tay ấn ấn vào trán ta.
Ta không biết mình đã uống bao nhiêu, trong lúc ngà ngà say, dường như vẫn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Triệu Như Ngọc: “Mấy ngày nữa Thái tử Tương Quốc sẽ tới, nghe nói hắn muốn lấy một nữ tử Thịnh Kinh, cũng không biết ai mà xui xẻo như vậy. Tương quốc còn không bằng Tây Bắc nữa, Tây Bắc vốn đã hoang vắng rồi—”
Tây Bắc?
Ta bĩu môi, nhẹ giọng phản bác một câu: “Tây Bắc không hoang vắng đâu.”
Nơi đó có núi, có nước, có hoa, có cỏ.
Còn có cả người mà ta yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.