Chương 11: Bắp
Lộc Thập Nhất
02/08/2020
Sau khi hết thấy điểm đỏ, Trần Kiều offline, tắt đèn ngủ. Anh không đọc bình luận.
【Aa a a a, nam thần!】
【Tốc độ quá nhanh làm người cảm động.】
【Anh định đổi nghề thành mỹ thực gia sao?】
【Chỉ bằng tấm ảnh này đủ để tôi phấn khởi cả ngày.】
【Sandwich nhìn rất ngon miệng!】
【Chỉ có tôi chú ý tới bộ đồ ăn và cái ly đều là đồ đôi sao? 】
【Bác chủ yêu đương sao! Tôi thất tình!】
*
Gần đây Lưu Vũ Thần phát giác ra bạn cùng bàn của mình - Học bá Lâm Tây, không thích hợp, vô cùng không thích hợp!
Lúc trước bạn học Lâm Tây là một người ít nói ít cười, đi học vô cùng nghiêm túc tiêu chuẩn học bá cao lãnh, nhưng gần đây......
Lưu Vũ Thần nhìn Lâm Tây một giây trước còn nghe giảng, giây tiếp theo nhìn bục giảng không thể hiểu được lộ ra nụ cười ngây ngô. Lưu Vũ Thần khó hiểu nhìn lên trên bục giảng thầy giáo lịch sử đang đứng giảng bài nước miếng văng tứ tung, lại nhìn đỉnh đầu sáng bóng của ông thầy. Lưu Vũ Thần lắc lắc đầu, nhất định không phải như thế!
Ảo giác! Là ảo giác!
Lưu Vũ Thần kết hợp gần đây Lâm Tây thay đổi bất thường, chỉ có thể nói Lâm Tây chịu áp lực quá lớn, Lưu Vũ Thần cảm thấy tình thế nghiêm trọng, cô là bạn ngồi cùng bàn duy nhất của học bá, cô không thể trốn tránh trách nhiệm quan tâm thể xác lẫn tinh thần của Lâm Tây! Đây không chỉ là chuyện của Lâm Tây, cũng không chỉ là chuyện của chính mình, đây là chuyện liên quan đến toàn bộ khối mười hai, liên quan đến vinh dự của trường trung học Bắc Thành!
Nghĩ đến này, cô cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lớn, thậm chí cảm thấy có một tia bi tráng. Lưu Vũ Thần nắm chặt nắm tay, tự cổ vũ cho chính mình, cô phải nghiêm túc tán gẫu với Lâm Tây một lúc.
"Lâm Tây." Lưu Vũ Thần thật cẩn thận mở miệng. "Cậu cảm thấy, thầy giáo lịch sử thế nào?"
"Hả?" Lâm Tây quay đầu nhìn Lưu Vũ Thần "Khá tốt. Giảng bài nghiêm túc thú vị, nghiêm cẩn có trách nhiệm, là thầy giáo tốt."
Nội tâm Lưu Vũ Thần vang lên hồi chuông cảnh báo. Vội vàng nói.
"Lâm Tây, lại hơn một tháng nữa thi đại học, cậu nên đặt tâm tư ở học tập, không thể nghĩ lung tung những chuyện khác."
Lâm Tây ngẩn người, trầm mặc.
Lưu Vũ Thần nhìn phản ứng của Lâm Tây, nội tâm hô to không ổn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nói: "Chuyện gì đều phải chờ thi đại học xong rồi nói, huống chi cậu căn bản không hiểu biết người ta, sao cậu có thể thích được? Cứ cho là cậu hiểu biết, nhưng cũng không thể thích!"
Lâm Tây ngây người.
Đúng, bản thân xác thật hoàn toàn không biết gì về Trần Kiều, một người như anh, không có quá khứ lại không có tương lai, thần bí lại làm người tò mò.
Cô không biết Trần Kiều từ đâu tới đây, cũng không biết bước tiếp theo anh sẽ đi nơi nào sống, cô thậm chí không biết anh sẽ ở đây bao lâu.
Trên người anh tựa hồ có rất nhiều bí mật.
Thân thế, công việc, tính cách, quá khứ.
Cô thật sự không biết, nhưng cô cũng không muốn biết.
Trần Kiều là người rất tốt, chuyện riêng tư của người khác đã qua thì cứ cho qua đi, cô không muốn tìm tòi nghiên cứu. Mà Trần Kiều của bây giờ, đang tham dự vào cuộc sống của cô.
Cô đúng thật không thể thích anh. Bản thân cô còn có một gia đình phá hoại làm cô sứt đầu mẻ trán, cô không có tâm tư cũng không thể thích anh.
Ngay cả thi đại học xong, cô cũng có thể rời khỏi nơi này, đi đến một thành thị khác.
Nhưng chính mình, thật sự đi được sao? Cô thoát được sao?
Trốn không thoát đâu.
Gia đình là sinh ra đã có sẵn, trừ phi bản thân chết, nếu không bản thân sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở cái nhà này. Cái nhà này từ trong xương cốt đã mang theo cô, cô muốn rửa cũng không sạch được.
Cô có thể giống như phế vật nhắm mắt chạy trốn, cách bọn họ xa một chút, lại xa một chút.
Nhưng cô biết, cô đi càng xa, Tào Lệ Linh và Lâm Cường vẫn sẽ cãi nhau, bản thân vẫn không chiếm được một cái nhà ấm áp, cái nhà này vẫn có vô số khe hở, bản thân vẫn ở tại đây kéo dài hơi tàn cho nóc nhà lung lay sắp đổ.
Cô của bây giờ giống như một người bị nhốt trong một đống bùn lầy, tránh không được, đi không xong, cô có tư cách gì lên bờ bên kia động lòng, có tư cách gì kéo người trên bờ vào vũng bùn này.
Cô không thể được.
Nhân lúc bây giờ còn chưa động tâm, mau cắt đứt trước.
Dù sao, bọn họ đều là người phải đi.
Lâm Tây bình phục tinh thần, nhàn nhạt nói với Lưu Vũ Thần, "Tớ đã biết. Cậu yên tâm. Tớ không thích ai cả."
Lưu Vũ Thần như cũ gào to: "Thế thì tốt quá! Chờ cậu thi đại học xong muốn yêu đương như thế nào cũng được, tớ giúp cậu tìm bạn trai! Cậu nhất định phải cố lên nha, một tháng cuối cùng, cố lên!"
Lâm Tây nhìn Lưu Vũ Thần ở bên cạnh ríu rít, một ý niệm xông ra.
Làm sao cô ấy biết được những việc này?!
Lưu Vũ Thần tiếp tục nói: "Tớ cũng muốn nỗ lực, nhìn cậu ở bên cạnh kiên cường hiên ngang, tớ mới cảm thấy học tập vô cùng có động lực!"
"Đúng rồi, Lâm Tây." Lưu Vũ Thần hỏi."Một tây tháng năm nghỉ ba ngày, cậu định làm gì?"
-
"Một tây tháng năm em định làm gì?" Trần Kiều ăn cơm cắn một miếng khoai tây, hỏi.
Hôm nay Lâm Tây không mua đồ ăn vặt cho Trần Kiều, không có mật ong bánh tổ, cũng không có bánh màn thầu táo đỏ, cái gì cô cũng không mang về. Trần Kiều cũng không nói gì thêm.
Mỗi ngày trở về cô đều mang một phần đồ ăn vặt cho Trần Kiều nhiều ngày trôi đã trở thành thói quen của hai người, nhưng hôm nay......
Có lẽ những lời đó của Lưu Vũ Thần đã nhắc nhở cô, có lẽ cô đang giấu đầu lòi đuôi che đậy cái gì, nên hôm nay tan học cô không mua.
"Không định làm gì hết, đi học bài."
Trần Kiều nhướng mày, cười nói "Xem ra nhà của chúng ta có một đại học bá nha."
Nhà của chúng ta......
Vành tai Lâm Tây nhiễm một tầng đỏ ửng không dễ phát hiện.
Trần Kiều lại nói: "Học bá cũng nghỉ ngơi, sắp thi đại học, thả lỏng tinh thần chút, tôi đưa cô ra ngoài chơi một ngày, thế nào?"
Lâm Tây cúi đầu không nói.
"Coi như em bồi tôi ra ngoài chơi đi? Ở đây tôi không có bạn bè khác, em cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau đi đi?"
Lâm Tây bất đắc dĩ, thở dài, hỏi: "Đi đâu?"
Lâm Tây biết, Trần Kiều không cần người đi cùng. Anh có thể một mình tự sinh tự sống. Quen anh nhiều ngày như vậy ngoại trừ cô ra thì chưa từng thấy anh nói chuyện với người ngoài, điện thoại cũng không gọi, cũng không thấy anh ra cửa, thậm chí WeChat giao diện nói chuyện phiếm cũng trống rỗng.
Anh vẫn luôn một mình.
Ngoại trừ bản thân và công việc, anh không hề giao thoa với bất kì ai.
À, không, còn có cơm hộp.
Ai!!
Lâm Tây nghĩ, khó được Trần Kiều muốn ra cửa, tuy rằng là vì cô, vậy cứ cùng anh đi ra ngoài chơi một chút đi, cả ngày buồn ở nhà, sẽ buồn ra bệnh.
Lâm Tây: "Đi chỗ nào? Haizz... Để tôi ngẫm lại..."
"Ngồi xe lửa đi Tây Tạng Lhasa đi!" Trần Kiều mở to hai mắt nhìn, kích động nói với Lâm Tây.
"Được! Chúng ta đi Tây Tạng Lhasa! Đi xem cung điện Potala!" Lâm Tây thập phần phối hợp trừng lớn đôi mắt vỗ tay tán dương.
"Ô, không tốt lắm." Trần Kiều nhíu nhíu mày.
"Không tốt chỗ nào?" Lâm Tây phối hợp hỏi.
"Quá cao, có cao nguyên, không an toàn."
"Vậy đi đại thảo nguyên bên trong Mông Cổ?" Lâm Tây dò hỏi.
Trần Kiều tán đồng gật gật đầu, nói: "Được! Chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con! Đi thảo nguyên đua ngựa!"
"Không tốt." Lâm Tây làm bộ làm tịch lắc lắc đầu.
"Không tốt chỗ nào?" Trần Kiều cũng phối hợp.
"Cưỡi ngựa quá nguy hiểm, vạn nhất quăng ngã gãy tay gãy chân, làm sao thi đại học?" Lâm Tây làm bộ buồn rầu.
Trần Kiều nhéo nhéo cằm, nói: "Nói cũng đúng."
"Có!" Trần Kiều hô to: "Chúng ta đi Vân Nam! Đi Tây Song Bản Nạp! Đi xem rừng mưa nhiệt đới!"
Lâm Tây làm bộ sợ hãi, hô to: "Sẽ bị voi dẫm chết!"
"Ai" Trần Kiều bất đắc dĩ lắc đầu "Nơi nào cũng không tốt, vẫn là Bắc Thành an toàn."
"Nếu không?" Lâm Tây thăm dò, tiếp nhận lời nói: "Đi du ngoạn Bắc Thành một ngày?"
"Ý kiến hay!"
Hai người ăn nhịp với nhau.
Hai người lặng im một lát, mặt đối mặt cười ra tiếng, "Mẹ nó" Trần Kiều bật cười, nhẹ nhàng mắng một câu, "Hai đứa đần độn."
Lâm Tây vui vẻ cười ha ha.
Một tây tháng năm tới đúng hẹn, bắt đầu kế hoạch một ngày du ngoạn Bắc Thành.
Trần Kiều đi đầu, Lâm Tây theo sau làm tiểu tuỳ tùng.
Trần Kiều là một người không xứng chức hướng dẫn du lịch, không có một chút kế hoạch gì, đi nơi nào còn xem tâm tình và vận khí.
Không có mục đích, không có chung điểm, không hỏi lai lịch, không hỏi đường đi chỗ về.
Lâm Tây ở tòa thành này ngây người đã lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ cả Bắc Thành.
Lâm Tây đạp xe đạp của mình, Trần Kiều đạp xe đạp công cộng.
Hai người đạp xe, đón gió tự do đi về phía trước, khí thế ngời ngời.
Từ sáng sớm đã xuất phát.
Trần Kiều mang Lâm Tây đạp xe đi lung tung, từ nội thành đến vùng ngoại ô, từ vùng ngoại ô đến đồng ruộng, từ đồng ruộng đến cánh đồng hoang vu.
Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, mặt trời lên cao. Gió nhẹ thổi qua mang đến hương thơm của cây cỏ, một trận mát mẻ thoải mái.
Hai người, hai chiếc xe, bốn chân, lao thẳng về phía trước đi đến một phương trời xa xôi không điểm dừng.
"Chúng ta đi nơi nào!" Lâm Tây đón gió kêu lớn.
"Không biết!" Trần Kiều cũng đón gió kêu lớn, âm thanh cuốn theo gió đi xa. "Chạy đến cuối thế giới đi!"
"Được!"
Lâm Tây nghĩ, mùa hè, tới rồi. Như vậy mới là mùa hè.
Lâm Tây cũng không biết đã chạy bao lâu, có thể một giờ, có thể hai giờ.
Nhưng rất kỳ quái, cô không mệt một chút nào.
So với hành trình dĩ vãng tỉ mỉ lên kế hoạch, Lâm Tây cảm thấy, trận hành trình này mới là đi hướng phương xa.
Cuối cùng hai người dừng lại bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Lâm Tây khóa xe lại, Trần Kiều cũng khóa xe lại vứt qua một bên.
Lâm Tây nhìn quanh bốn phía, nơi này chắc là sơn thôn xem ra hai người đã rời xa nội thành.
Thôn xóm, bù nhìn, con sông, nhà ở, đất trồng rau, chó chừng nhà.
Kỳ thật không tính là sơn thôn, mấy chục hộ nhà, rơi rụng ở bên đường, sơn gian.
Hai bên đường là đồng ruộng bát ngát, vọng đến cuối.
Trần Kiều vẫy vẫy tay, "Đi thôi, bắt đầu hành trình của chúng ta."
Lâm Tây mỉm cười, nói: "Tôi cảm thấy tôi đã thỏa mãn, dọc theo đường đi thấy được nhiều đồ vật thú vị, hít thở không khí mới mẻ, đủ vui."
Trần Kiều quay đầu, nhìn Lâm Tây, chậm rãi nói: "Cả ngày hôm nay, đều là hành trình của chúng ta."
Hai người đứng song song si ngốc mà nhìn đồng ruộng bắp rau dưa.
Trần Kiều nhìn Lâm Tây, nói: "Đi trộm đồ ăn?" Lại nhướng mày, cười xấu xa nói: "Nói không chừng có quả dưa hấu to."
Lâm Tây do dự: "Như vậy không tốt đâu."
Trần Kiều cũng cúi đầu, hơi ủy khuất nói: "Nhưng anh muốn ăn dưa hấu."
Lâm Tây nhìn Trần Kiều cúi đầu làm bộ đáng yêu, cảm thấy hôm nay Trần Kiều quá không thích hợp, rất giống thằng ngốc.
Cuối cùng hai người vẫn cúi người xuống, khẽ kêu meo meo đi vào đất trồng rau.
Đầu tiên đi ngang qua một mảnh đất trồng ớt xanh.
Trần Kiều không thích ăn ớt xanh.
Hai người mắt nhìn thẳng đi qua mảnh đất này.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng cà chua.
Hai người đều không thích ăn cà chua.
Hai người không chút do dự đi về phía trước.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng cà tím.
Trần Kiều không thích ăn cà tím.
Hai người hùng hổ, cõi lòng đầy ý chí chiến đấu đi về phía trước.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng không biết là loại hoa quả gì.
Nhưng vừa nhìn thấy đã biết không thể ăn.
Trần Kiều có chút không vui, không khỏi bóp bóp cái trán, vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu nói: "Nhân loại vì sao phải trồng nhiều loại đồ ăn mà người ta không nguyện ý ăn như vậy."
Hai người khát vọng muốn tìm thấy được một mảnh dưa hấu, thật sự không được, có cái gì có thể ăn cũng được!
Trời xanh không phụ lòng người!
Hai người rốt cuộc nhìn thấy một mảnh đất trồng bắp!
"Xem này, bắp!" Lâm Tây chỉ vào một tảng bắp lớn hô to.
Vỏ bao bọc trái bắp màu xanh lục, mượt mà, sức sống bừng bừng.
Trần Kiều không nói gì, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía cây bắp.
Lâm Tây cảm thấy, bóng dáng này chứa đầy thất vọng khi không ăn được dưa hấu và gặp được một đống đồ ăn không ăn được mà tức giận.
Trần Kiều đi đến trước một cây bắp, tay nâng lên bẻ! Một trái bắp khóc thút thít rời khỏi vòng tay của mẹ.
Hai tay Trần Kiều cầm bắp, chạy chậm, giống như tranh công đi đến trước mặt Lâm Tây, không nói gì.
Nhưng Lâm Tây từ trong mắt anh nhìn ra ý vị: Xem này! Tôi cũng thật giỏi!
-
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thật thích mấy chương này, hy vọng các bạn cũng thích. (๑•́ ₃ •̀๑).
【Aa a a a, nam thần!】
【Tốc độ quá nhanh làm người cảm động.】
【Anh định đổi nghề thành mỹ thực gia sao?】
【Chỉ bằng tấm ảnh này đủ để tôi phấn khởi cả ngày.】
【Sandwich nhìn rất ngon miệng!】
【Chỉ có tôi chú ý tới bộ đồ ăn và cái ly đều là đồ đôi sao? 】
【Bác chủ yêu đương sao! Tôi thất tình!】
*
Gần đây Lưu Vũ Thần phát giác ra bạn cùng bàn của mình - Học bá Lâm Tây, không thích hợp, vô cùng không thích hợp!
Lúc trước bạn học Lâm Tây là một người ít nói ít cười, đi học vô cùng nghiêm túc tiêu chuẩn học bá cao lãnh, nhưng gần đây......
Lưu Vũ Thần nhìn Lâm Tây một giây trước còn nghe giảng, giây tiếp theo nhìn bục giảng không thể hiểu được lộ ra nụ cười ngây ngô. Lưu Vũ Thần khó hiểu nhìn lên trên bục giảng thầy giáo lịch sử đang đứng giảng bài nước miếng văng tứ tung, lại nhìn đỉnh đầu sáng bóng của ông thầy. Lưu Vũ Thần lắc lắc đầu, nhất định không phải như thế!
Ảo giác! Là ảo giác!
Lưu Vũ Thần kết hợp gần đây Lâm Tây thay đổi bất thường, chỉ có thể nói Lâm Tây chịu áp lực quá lớn, Lưu Vũ Thần cảm thấy tình thế nghiêm trọng, cô là bạn ngồi cùng bàn duy nhất của học bá, cô không thể trốn tránh trách nhiệm quan tâm thể xác lẫn tinh thần của Lâm Tây! Đây không chỉ là chuyện của Lâm Tây, cũng không chỉ là chuyện của chính mình, đây là chuyện liên quan đến toàn bộ khối mười hai, liên quan đến vinh dự của trường trung học Bắc Thành!
Nghĩ đến này, cô cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lớn, thậm chí cảm thấy có một tia bi tráng. Lưu Vũ Thần nắm chặt nắm tay, tự cổ vũ cho chính mình, cô phải nghiêm túc tán gẫu với Lâm Tây một lúc.
"Lâm Tây." Lưu Vũ Thần thật cẩn thận mở miệng. "Cậu cảm thấy, thầy giáo lịch sử thế nào?"
"Hả?" Lâm Tây quay đầu nhìn Lưu Vũ Thần "Khá tốt. Giảng bài nghiêm túc thú vị, nghiêm cẩn có trách nhiệm, là thầy giáo tốt."
Nội tâm Lưu Vũ Thần vang lên hồi chuông cảnh báo. Vội vàng nói.
"Lâm Tây, lại hơn một tháng nữa thi đại học, cậu nên đặt tâm tư ở học tập, không thể nghĩ lung tung những chuyện khác."
Lâm Tây ngẩn người, trầm mặc.
Lưu Vũ Thần nhìn phản ứng của Lâm Tây, nội tâm hô to không ổn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nói: "Chuyện gì đều phải chờ thi đại học xong rồi nói, huống chi cậu căn bản không hiểu biết người ta, sao cậu có thể thích được? Cứ cho là cậu hiểu biết, nhưng cũng không thể thích!"
Lâm Tây ngây người.
Đúng, bản thân xác thật hoàn toàn không biết gì về Trần Kiều, một người như anh, không có quá khứ lại không có tương lai, thần bí lại làm người tò mò.
Cô không biết Trần Kiều từ đâu tới đây, cũng không biết bước tiếp theo anh sẽ đi nơi nào sống, cô thậm chí không biết anh sẽ ở đây bao lâu.
Trên người anh tựa hồ có rất nhiều bí mật.
Thân thế, công việc, tính cách, quá khứ.
Cô thật sự không biết, nhưng cô cũng không muốn biết.
Trần Kiều là người rất tốt, chuyện riêng tư của người khác đã qua thì cứ cho qua đi, cô không muốn tìm tòi nghiên cứu. Mà Trần Kiều của bây giờ, đang tham dự vào cuộc sống của cô.
Cô đúng thật không thể thích anh. Bản thân cô còn có một gia đình phá hoại làm cô sứt đầu mẻ trán, cô không có tâm tư cũng không thể thích anh.
Ngay cả thi đại học xong, cô cũng có thể rời khỏi nơi này, đi đến một thành thị khác.
Nhưng chính mình, thật sự đi được sao? Cô thoát được sao?
Trốn không thoát đâu.
Gia đình là sinh ra đã có sẵn, trừ phi bản thân chết, nếu không bản thân sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở cái nhà này. Cái nhà này từ trong xương cốt đã mang theo cô, cô muốn rửa cũng không sạch được.
Cô có thể giống như phế vật nhắm mắt chạy trốn, cách bọn họ xa một chút, lại xa một chút.
Nhưng cô biết, cô đi càng xa, Tào Lệ Linh và Lâm Cường vẫn sẽ cãi nhau, bản thân vẫn không chiếm được một cái nhà ấm áp, cái nhà này vẫn có vô số khe hở, bản thân vẫn ở tại đây kéo dài hơi tàn cho nóc nhà lung lay sắp đổ.
Cô của bây giờ giống như một người bị nhốt trong một đống bùn lầy, tránh không được, đi không xong, cô có tư cách gì lên bờ bên kia động lòng, có tư cách gì kéo người trên bờ vào vũng bùn này.
Cô không thể được.
Nhân lúc bây giờ còn chưa động tâm, mau cắt đứt trước.
Dù sao, bọn họ đều là người phải đi.
Lâm Tây bình phục tinh thần, nhàn nhạt nói với Lưu Vũ Thần, "Tớ đã biết. Cậu yên tâm. Tớ không thích ai cả."
Lưu Vũ Thần như cũ gào to: "Thế thì tốt quá! Chờ cậu thi đại học xong muốn yêu đương như thế nào cũng được, tớ giúp cậu tìm bạn trai! Cậu nhất định phải cố lên nha, một tháng cuối cùng, cố lên!"
Lâm Tây nhìn Lưu Vũ Thần ở bên cạnh ríu rít, một ý niệm xông ra.
Làm sao cô ấy biết được những việc này?!
Lưu Vũ Thần tiếp tục nói: "Tớ cũng muốn nỗ lực, nhìn cậu ở bên cạnh kiên cường hiên ngang, tớ mới cảm thấy học tập vô cùng có động lực!"
"Đúng rồi, Lâm Tây." Lưu Vũ Thần hỏi."Một tây tháng năm nghỉ ba ngày, cậu định làm gì?"
-
"Một tây tháng năm em định làm gì?" Trần Kiều ăn cơm cắn một miếng khoai tây, hỏi.
Hôm nay Lâm Tây không mua đồ ăn vặt cho Trần Kiều, không có mật ong bánh tổ, cũng không có bánh màn thầu táo đỏ, cái gì cô cũng không mang về. Trần Kiều cũng không nói gì thêm.
Mỗi ngày trở về cô đều mang một phần đồ ăn vặt cho Trần Kiều nhiều ngày trôi đã trở thành thói quen của hai người, nhưng hôm nay......
Có lẽ những lời đó của Lưu Vũ Thần đã nhắc nhở cô, có lẽ cô đang giấu đầu lòi đuôi che đậy cái gì, nên hôm nay tan học cô không mua.
"Không định làm gì hết, đi học bài."
Trần Kiều nhướng mày, cười nói "Xem ra nhà của chúng ta có một đại học bá nha."
Nhà của chúng ta......
Vành tai Lâm Tây nhiễm một tầng đỏ ửng không dễ phát hiện.
Trần Kiều lại nói: "Học bá cũng nghỉ ngơi, sắp thi đại học, thả lỏng tinh thần chút, tôi đưa cô ra ngoài chơi một ngày, thế nào?"
Lâm Tây cúi đầu không nói.
"Coi như em bồi tôi ra ngoài chơi đi? Ở đây tôi không có bạn bè khác, em cho tôi chút mặt mũi, cùng nhau đi đi?"
Lâm Tây bất đắc dĩ, thở dài, hỏi: "Đi đâu?"
Lâm Tây biết, Trần Kiều không cần người đi cùng. Anh có thể một mình tự sinh tự sống. Quen anh nhiều ngày như vậy ngoại trừ cô ra thì chưa từng thấy anh nói chuyện với người ngoài, điện thoại cũng không gọi, cũng không thấy anh ra cửa, thậm chí WeChat giao diện nói chuyện phiếm cũng trống rỗng.
Anh vẫn luôn một mình.
Ngoại trừ bản thân và công việc, anh không hề giao thoa với bất kì ai.
À, không, còn có cơm hộp.
Ai!!
Lâm Tây nghĩ, khó được Trần Kiều muốn ra cửa, tuy rằng là vì cô, vậy cứ cùng anh đi ra ngoài chơi một chút đi, cả ngày buồn ở nhà, sẽ buồn ra bệnh.
Lâm Tây: "Đi chỗ nào? Haizz... Để tôi ngẫm lại..."
"Ngồi xe lửa đi Tây Tạng Lhasa đi!" Trần Kiều mở to hai mắt nhìn, kích động nói với Lâm Tây.
"Được! Chúng ta đi Tây Tạng Lhasa! Đi xem cung điện Potala!" Lâm Tây thập phần phối hợp trừng lớn đôi mắt vỗ tay tán dương.
"Ô, không tốt lắm." Trần Kiều nhíu nhíu mày.
"Không tốt chỗ nào?" Lâm Tây phối hợp hỏi.
"Quá cao, có cao nguyên, không an toàn."
"Vậy đi đại thảo nguyên bên trong Mông Cổ?" Lâm Tây dò hỏi.
Trần Kiều tán đồng gật gật đầu, nói: "Được! Chúng ta đi ăn dê nướng nguyên con! Đi thảo nguyên đua ngựa!"
"Không tốt." Lâm Tây làm bộ làm tịch lắc lắc đầu.
"Không tốt chỗ nào?" Trần Kiều cũng phối hợp.
"Cưỡi ngựa quá nguy hiểm, vạn nhất quăng ngã gãy tay gãy chân, làm sao thi đại học?" Lâm Tây làm bộ buồn rầu.
Trần Kiều nhéo nhéo cằm, nói: "Nói cũng đúng."
"Có!" Trần Kiều hô to: "Chúng ta đi Vân Nam! Đi Tây Song Bản Nạp! Đi xem rừng mưa nhiệt đới!"
Lâm Tây làm bộ sợ hãi, hô to: "Sẽ bị voi dẫm chết!"
"Ai" Trần Kiều bất đắc dĩ lắc đầu "Nơi nào cũng không tốt, vẫn là Bắc Thành an toàn."
"Nếu không?" Lâm Tây thăm dò, tiếp nhận lời nói: "Đi du ngoạn Bắc Thành một ngày?"
"Ý kiến hay!"
Hai người ăn nhịp với nhau.
Hai người lặng im một lát, mặt đối mặt cười ra tiếng, "Mẹ nó" Trần Kiều bật cười, nhẹ nhàng mắng một câu, "Hai đứa đần độn."
Lâm Tây vui vẻ cười ha ha.
Một tây tháng năm tới đúng hẹn, bắt đầu kế hoạch một ngày du ngoạn Bắc Thành.
Trần Kiều đi đầu, Lâm Tây theo sau làm tiểu tuỳ tùng.
Trần Kiều là một người không xứng chức hướng dẫn du lịch, không có một chút kế hoạch gì, đi nơi nào còn xem tâm tình và vận khí.
Không có mục đích, không có chung điểm, không hỏi lai lịch, không hỏi đường đi chỗ về.
Lâm Tây ở tòa thành này ngây người đã lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhìn rõ cả Bắc Thành.
Lâm Tây đạp xe đạp của mình, Trần Kiều đạp xe đạp công cộng.
Hai người đạp xe, đón gió tự do đi về phía trước, khí thế ngời ngời.
Từ sáng sớm đã xuất phát.
Trần Kiều mang Lâm Tây đạp xe đi lung tung, từ nội thành đến vùng ngoại ô, từ vùng ngoại ô đến đồng ruộng, từ đồng ruộng đến cánh đồng hoang vu.
Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, mặt trời lên cao. Gió nhẹ thổi qua mang đến hương thơm của cây cỏ, một trận mát mẻ thoải mái.
Hai người, hai chiếc xe, bốn chân, lao thẳng về phía trước đi đến một phương trời xa xôi không điểm dừng.
"Chúng ta đi nơi nào!" Lâm Tây đón gió kêu lớn.
"Không biết!" Trần Kiều cũng đón gió kêu lớn, âm thanh cuốn theo gió đi xa. "Chạy đến cuối thế giới đi!"
"Được!"
Lâm Tây nghĩ, mùa hè, tới rồi. Như vậy mới là mùa hè.
Lâm Tây cũng không biết đã chạy bao lâu, có thể một giờ, có thể hai giờ.
Nhưng rất kỳ quái, cô không mệt một chút nào.
So với hành trình dĩ vãng tỉ mỉ lên kế hoạch, Lâm Tây cảm thấy, trận hành trình này mới là đi hướng phương xa.
Cuối cùng hai người dừng lại bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Lâm Tây khóa xe lại, Trần Kiều cũng khóa xe lại vứt qua một bên.
Lâm Tây nhìn quanh bốn phía, nơi này chắc là sơn thôn xem ra hai người đã rời xa nội thành.
Thôn xóm, bù nhìn, con sông, nhà ở, đất trồng rau, chó chừng nhà.
Kỳ thật không tính là sơn thôn, mấy chục hộ nhà, rơi rụng ở bên đường, sơn gian.
Hai bên đường là đồng ruộng bát ngát, vọng đến cuối.
Trần Kiều vẫy vẫy tay, "Đi thôi, bắt đầu hành trình của chúng ta."
Lâm Tây mỉm cười, nói: "Tôi cảm thấy tôi đã thỏa mãn, dọc theo đường đi thấy được nhiều đồ vật thú vị, hít thở không khí mới mẻ, đủ vui."
Trần Kiều quay đầu, nhìn Lâm Tây, chậm rãi nói: "Cả ngày hôm nay, đều là hành trình của chúng ta."
Hai người đứng song song si ngốc mà nhìn đồng ruộng bắp rau dưa.
Trần Kiều nhìn Lâm Tây, nói: "Đi trộm đồ ăn?" Lại nhướng mày, cười xấu xa nói: "Nói không chừng có quả dưa hấu to."
Lâm Tây do dự: "Như vậy không tốt đâu."
Trần Kiều cũng cúi đầu, hơi ủy khuất nói: "Nhưng anh muốn ăn dưa hấu."
Lâm Tây nhìn Trần Kiều cúi đầu làm bộ đáng yêu, cảm thấy hôm nay Trần Kiều quá không thích hợp, rất giống thằng ngốc.
Cuối cùng hai người vẫn cúi người xuống, khẽ kêu meo meo đi vào đất trồng rau.
Đầu tiên đi ngang qua một mảnh đất trồng ớt xanh.
Trần Kiều không thích ăn ớt xanh.
Hai người mắt nhìn thẳng đi qua mảnh đất này.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng cà chua.
Hai người đều không thích ăn cà chua.
Hai người không chút do dự đi về phía trước.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng cà tím.
Trần Kiều không thích ăn cà tím.
Hai người hùng hổ, cõi lòng đầy ý chí chiến đấu đi về phía trước.
Lại đi ngang qua một mảnh đất trồng không biết là loại hoa quả gì.
Nhưng vừa nhìn thấy đã biết không thể ăn.
Trần Kiều có chút không vui, không khỏi bóp bóp cái trán, vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu nói: "Nhân loại vì sao phải trồng nhiều loại đồ ăn mà người ta không nguyện ý ăn như vậy."
Hai người khát vọng muốn tìm thấy được một mảnh dưa hấu, thật sự không được, có cái gì có thể ăn cũng được!
Trời xanh không phụ lòng người!
Hai người rốt cuộc nhìn thấy một mảnh đất trồng bắp!
"Xem này, bắp!" Lâm Tây chỉ vào một tảng bắp lớn hô to.
Vỏ bao bọc trái bắp màu xanh lục, mượt mà, sức sống bừng bừng.
Trần Kiều không nói gì, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía cây bắp.
Lâm Tây cảm thấy, bóng dáng này chứa đầy thất vọng khi không ăn được dưa hấu và gặp được một đống đồ ăn không ăn được mà tức giận.
Trần Kiều đi đến trước một cây bắp, tay nâng lên bẻ! Một trái bắp khóc thút thít rời khỏi vòng tay của mẹ.
Hai tay Trần Kiều cầm bắp, chạy chậm, giống như tranh công đi đến trước mặt Lâm Tây, không nói gì.
Nhưng Lâm Tây từ trong mắt anh nhìn ra ý vị: Xem này! Tôi cũng thật giỏi!
-
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thật thích mấy chương này, hy vọng các bạn cũng thích. (๑•́ ₃ •̀๑).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.