Chương 29: Mùa hè
Lộc Thập Nhất
02/08/2020
Buổi tối về nhà, Lâm Tây ngồi ở trên giường, trước mặt là một xấp tiền. Lâm Tây đếm tiền mặt, lại tính tiền trong thẻ ngân hàng.
Mấy ngày nay cô ở tiệm trà sữa làm công, kiếm tiền cũng được bảy trăm ngàn, hơn nữa thi đậu đại học người thân cho chút tiền, trường học cũng phát tiền khen thưởng, cộng lại cũng hơn hai triệu.
Lâm Tây tính mua một món quà cho Trần Kiều. Quà gì thì Lâm Tây tạm thời chưa có ý tưởng.
Nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ Trần Kiều đã tặng cô rất nhiều món quà, cô đều rất thích rất vui, cô cũng muốn cho Trần Kiều cảm nhận được phần vui mừng cùng cảm động này.
Hai triệu, đủ để mua một cái máy tính bảng tablet.
Trần Kiều vẫn luôn dùng điện thoại, không có màn hình cơ sở, lúc trước Lâm Tây từng học vẽ tranh trên internet, đối với vẽ vời cũng có một ít hiểu biết.
Cô biết, Trần Kiều thật sự rất thích vẽ tranh, gần đây anh hẹn bản thảo hơi nhiều, càng ngày càng bận. Trước đó anh còn về quê đi xử lý chuyện của chú Trương, tiêu hết số tiền anh tích góp nhiều năm, sau đó anh còn vì cô mua vé xe đi Bắc Kinh.
Không nói cái khác, chỉ riêng phí thuê nhà gần trường học đã có thể nghiền nát Trần Kiều. Bảo anh mua một cái máy tính bảng, Trần Kiều nhất định rất luyến tiếc.
Không sao, cô mua.
Lâm Tây ở trên mạng lựa chọn, lục lọi thật lâu cuối cùng cũng chọn được một cái thích hợp với anh.
Một triệu ba trăm ngàn. Lâm Tây không chút do dự đặt mua.
Lâm Tây tính trong thẻ còn dư lại hơn năm trăm ngàn, đóng tiền học phí xong còn đủ để ăn no một đoạn thời gian.
Bên kia, Trần Kiều cũng đang tính tiền của mình.
Trong khoảng thời gian này liều mạng kiếm tiền, bây giờ trong thẻ của anh tổng cộng có chín trăm ngàn.
Học phí của Lâm Tây năm trăm ngàn, phí sinh hoạt một trăm ngàn, sau khi vào đại học phải mua cho cô ấy một cái máy tính mới, ừm, tốt nhất là mua một cái iPad.
Cũng khoảng hai triệu.
Tuy rằng mua mấy thứ này không phải trách nhiệm của anh, nhưng Trần Kiều biết, Lâm Tây không muốn dùng tiền của ba mẹ, cô là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.
Cho dù có, cô cũng sẽ không mua.
Dư lại mấy trăm ngàn, muốn dành dụm để thuê nhà ở Bắc Kinh. Anh không muốn tùy tiện thuê một phòng, anh muốn thuê một cái phòng lớn, hai người hai phòng ở. Như vậy lúc Lâm Tây không muốn ở ký túc xá cũng có thể tới chỗ của anh ở.
Ở Bắc Kinh, anh cũng muốn cho cô một cái nhà. Cho dù thuê tới nơi nào, anh cũng muốn cho cô yên tâm.
Muốn kiếm tiền.
Lúc trước Trần Kiều không có ham muốn kiếm tiền, nghèo khổ rách nát lớn lên, có thể tồn tại là được. Huống chi, đoạn thời gian kia, anh cũng không muốn sống.
Mà bây giờ, Trần Kiều tràn ngập mong đợi về tương lai phía trước.
Anh muốn có sự nghiệp của bản thân, có công việc ổn định, cũng có đủ tiền.
Anh đột nhiên nghĩ đến một câu, là quyển sách Lâm Tây cho anh, tên là Bình Như Mỹ Đường.
Trong sách nói: “Trước khi gặp được em, anh không sợ chết, không sợ đi xa, cũng chưa từng sầu lo năm tháng dài lâu, hiện tại lại chưa từng suy nghĩ quá rõ ràng về tương lai như thế.”
Trần Kiều nghĩ, anh cũng giống như thế này. Anh chưa bao giờ cảm nhận được khát vọng tồn tại, nhiệt liệt kỳ vọng tương lai như hiện tại. Bởi vì anh biết mỗi một tương lai, đều có cô.
Ngay cả suy nghĩ cùng lo lắng về tương lai, đều mang theo ngọt ngào.
Lâm Tây chưa từng sống ngày tháng vui vẻ như bây giờ.
Đơn giản nhưng đầy nhiệt huyết.
Mười mấy năm qua cô tựa hồ đã quen nhà cửa ầm ĩ, mỗi một đêm đều không yên tĩnh.
Nhưng mùa hè năm nay lại khác. Cô nhìn thấy tinh quang rạng sáng, nhìn thấy sương khói lượn lờ khắp chợ đêm, gặp được gió đêm thổi qua rừng núi, gặp được thiếu niên làm trái tim cô rung động.
Mùa hè vốn là ca hát vui chơi, một mùa mỹ lệ không gì sáng kịp. Nhưng lúc trước cô không cho là như vậy, cô chỉ cảm thấy mùa hè là một mùa ngoại trừ khô nóng thì không có gì đặc biệt. Xuân hạ thu đông hình như đều không có tư vị gì.
Nhưng năm nay, cô rõ ràng cảm nhận được mùa hè mỹ lệ không gì sánh bằng.
Không chỉ mùa hè, kế tiếp là mùa thu và mùa đông, trong tương lai mỗi một ngày xuân hạ thu đông, đều sẽ tràn đầy hân hoan vui mừng.
Đêm qua vừa đặt đơn hàng, ngày hôm sau máy tính bảng Lâm Tây mua cho Trần Kiều đã được đưa đến, chuyển phát nhanh không đưa đến nhà, mà đưa đến tiệm trà sữa.
Điền Tâm kì quái truy vấn đây là thứ gì, Lâm Tây không trả lời, lén lút cất đồ vào ba lô. Buổi tối Trần Kiều tới đón cô, anh cũng không phát hiện ra manh mối gì. Chỉ là, trên đường về nhà Lâm Tây vui vẻ lạ thường, cũng không giống dĩ vãng vui vẻ thì nhảy nhót.
Đồ vật sang quý quả nhiên có trọng lượng.
Lâm Tây cảm nhận được trên vai nặng trĩu, vác một đống tiền đương nhiên phải nặng rồi, haizz.
Trần Kiều cảm thấy kỳ quái hỏi: “Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?”
“À, nghĩ đến sắp đi Bắc Kinh, nên rất vui vẻ.”
Trần Kiều mỉm cười: “Cứ như vậy muốn đi Bắc Kinh?”
“Cũng không phải muốn đi Bắc Kinh, chính là muốn cùng anh đi.” Lâm Tây nói: “Cùng anh đi, đi chỗ nào cũng vui vẻ.”
“Vậy em muốn đi du lịch không?” Trần Kiều hỏi.
“Du lịch?” Lâm Tây nghĩ nghĩ, bản thân sống mười tám năm, chưa từng đi du lịch một lần, duy nhất tính là đi du lịch, là kỳ nghỉ một tây tháng năm cùng Trần Kiều đi thám hiểm. Cô chưa ra khỏi Bắc Thành, chưa ngồi qua xe lửa, cũng chưa gặp qua thế giới bên ngoài.
“Em chưa từng đi du lịch.” Lâm Tây nói: “Nếu có thể, em muốn đi phía nam một lần, trẻ em phương bắc chưa từng nhìn thấy biển. Anh đã từng nhìn thấy biển chưa?”
“Anh cũng chưa.” Trần Kiều lắc đầu, “Nơi anh ở tuy là phía nam, nhưng không có biển, chỉ có con người và phố xá đông đúc.”
Lâm Tây nghĩ nghĩ, nói: “Bắc Kinh cũng có biển. Anh biết Bắc Đái Hà không? Cách Bắc Kinh không xa, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi Bắc Đái Hà ngắm biển.”
Trần Kiều không có trả lời, mà hỏi: “Muốn đi phía nam ngắm biển à?”
Lâm Tây rất muốn đi, cô sinh ở phương bắc, sau này sinh hoạt cũng theo phương bắc, cho nên cô tò mò khao khát nhìn thấy bên ngoài. Cô muốn đón gió nam dịu dàng, cũng muốn cảm thụ mua phùn ấm ướt của phía nam. Cô càng muốn đi xem, nơi đó là dạng địa linh sinh nhân kiệt (đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt) gì, có thể sinh dưỡng ra một Trần Kiều tốt đẹp như vậy.
Phía nam dịu dàng, anh càng ôn nhu.
Lâm Tây còn chưa trả lời, Trần Kiều cũng đã nói: “Vậy thì đi thôi. Đưa em đi xem biển.”
“Thật?” Lâm Tây vui mừng, “Sao đột nhiên muốn đưa em đi xem biển?”
Trần Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Không có lý do, chỉ là muốn đưa em đi đến nơi mà em muốn đi.”
Không có lý do gì, chỉ cần em thích, nơi nào anh cũng nguyện đi cùng.
“Được nha.” Lâm Tây nói, “Kỳ quốc khánh này lại đi đi.”
Trần Kiều cười, gật đầu.
“Đi chỗ nào?” Lâm Tây cười nói: “Đi Hạ Môn thế nào? Đi Hạ Môn ngắm biển.”
“Được.”
Hai người không thể hiểu được đã hẹn hơn một tháng sau kỳ nghỉ quốc khánh cùng nhau đi ngắm biển, như là tương lai có vô số vĩnh viễn đang chờ bọn họ.
Lâm Tây mua quà cho Trần Kiều nhưng cô muốn chọn một thời điểm thích hợp đưa cho anh, bởi vì đây là món quà đầu tiên cô tặng anh.
Cô về đến nhà, không biết sao hôm nay Tào Lệ Linh và Lâm Cường đều không ở nhà, Lâm Tây nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối.
Chắc là một người đi chơi mạt chược, một người đi uống rượu, không có gì hiếm lạ.
Lâm Tây lại cảm thấy không vui.
Lâm Tây trở lại phòng, chọn một tấm card tinh xảo, viết lên một câu, bỏ vào hộp quà. Đóng gói đẹp mắt.
Làm xong, Trần Kiều vừa vặn gửi WeChat tới: “Đang làm gì?”
Lâm Tây không tự giác cười ra tiếng, không biết vì sao, mặc kệ tâm tình có bao nhiêu không vui, chỉ cần một dòng tin nhắn của anh, cho dù đơn giản cỡ nào, cũng làm cô vui vẻ. Lâm Tây cầm lấy điện thoại trả lời một câu: “Nhớ anh.”
Bên kia Trần Kiều không nói gì.
Anh thẹn thùng.
Lâm Tây chính là muốn làm Trần Kiều thẹn thùng.
Lâm Tây ôm điện thoại nằm trên giường cười ha ha, cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh Trần Kiều đỏ mặt không biết nên trở lời như thế nào sau đó khép điện thoại lại nằm trong phòng thẹn thùng xoay vòng vòng.
Anh đáng yêu như vậy!
Không biết vì sao, ngày thường Trần Kiều hoặc là lạnh lùng, hoặc là nhàn nhạt, nhưng chỉ cần cô không biết xấu hổ trêu đùa vài câu, anh sẽ lập tức đỏ mặt.
Đó là thiếu niên cô thích nhất.
Nghĩ đến Trần Kiều, tâm tình không mấy vui vẻ của Lâm Tây hoàn toàn biến mất.
Thật tốt.
Có anh ở phía sau chống lưng, cô không cần sợ gì cả.
Lâm Tây nằm trên giường ngây ngô cười, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Lâm Tây tưởng là Trần Kiều, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận điện thoại, đang chuẩn bị trêu đùa anh vài câu, nhưng đầu dây bên kia truyền đến âm thanh già nua của bà ngoại.
“Tiểu Tây, bây giờ con đến nhà bà ngoại một chuyến đi.” Giọng nói của bà ngoại mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Bà ngoại?” Lâm Tây hồ nghi, “Sao vậy?”
“Ai—” Bà ngoại thở dài thật sâu, “Con đến đây trước rồi nói sau, mẹ con cũng ở chỗ này.”
Tào Lệ Linh? Sao bà lại trở về nhà bà ngoại? Lúc này không phải nên ở tiệm mạt chược chơi bời sao?
Bà ngoại không nói gì thêm, cái này làm cho Lâm Tây càng thêm kỳ quái, cúp máy, cô vội vàng chạy tới nhà bà ngoại, trong lòng bất giác dâng lên lo lắng.
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại bất an, nhưng đây là trực giác, mà trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Lâm Tây gọi xe taxi đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại ở nông thôn cách nhà cô không xa, xe chạy khoảng 30 phút là đến nơi. Trên xe taxi, cô gọi cho Tào Lệ Linh và Lâm Cường. Tào Lệ Linh không nhận, Lâm Cường tắt máy.
Mấy ngày nay cô ở tiệm trà sữa làm công, kiếm tiền cũng được bảy trăm ngàn, hơn nữa thi đậu đại học người thân cho chút tiền, trường học cũng phát tiền khen thưởng, cộng lại cũng hơn hai triệu.
Lâm Tây tính mua một món quà cho Trần Kiều. Quà gì thì Lâm Tây tạm thời chưa có ý tưởng.
Nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ Trần Kiều đã tặng cô rất nhiều món quà, cô đều rất thích rất vui, cô cũng muốn cho Trần Kiều cảm nhận được phần vui mừng cùng cảm động này.
Hai triệu, đủ để mua một cái máy tính bảng tablet.
Trần Kiều vẫn luôn dùng điện thoại, không có màn hình cơ sở, lúc trước Lâm Tây từng học vẽ tranh trên internet, đối với vẽ vời cũng có một ít hiểu biết.
Cô biết, Trần Kiều thật sự rất thích vẽ tranh, gần đây anh hẹn bản thảo hơi nhiều, càng ngày càng bận. Trước đó anh còn về quê đi xử lý chuyện của chú Trương, tiêu hết số tiền anh tích góp nhiều năm, sau đó anh còn vì cô mua vé xe đi Bắc Kinh.
Không nói cái khác, chỉ riêng phí thuê nhà gần trường học đã có thể nghiền nát Trần Kiều. Bảo anh mua một cái máy tính bảng, Trần Kiều nhất định rất luyến tiếc.
Không sao, cô mua.
Lâm Tây ở trên mạng lựa chọn, lục lọi thật lâu cuối cùng cũng chọn được một cái thích hợp với anh.
Một triệu ba trăm ngàn. Lâm Tây không chút do dự đặt mua.
Lâm Tây tính trong thẻ còn dư lại hơn năm trăm ngàn, đóng tiền học phí xong còn đủ để ăn no một đoạn thời gian.
Bên kia, Trần Kiều cũng đang tính tiền của mình.
Trong khoảng thời gian này liều mạng kiếm tiền, bây giờ trong thẻ của anh tổng cộng có chín trăm ngàn.
Học phí của Lâm Tây năm trăm ngàn, phí sinh hoạt một trăm ngàn, sau khi vào đại học phải mua cho cô ấy một cái máy tính mới, ừm, tốt nhất là mua một cái iPad.
Cũng khoảng hai triệu.
Tuy rằng mua mấy thứ này không phải trách nhiệm của anh, nhưng Trần Kiều biết, Lâm Tây không muốn dùng tiền của ba mẹ, cô là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.
Cho dù có, cô cũng sẽ không mua.
Dư lại mấy trăm ngàn, muốn dành dụm để thuê nhà ở Bắc Kinh. Anh không muốn tùy tiện thuê một phòng, anh muốn thuê một cái phòng lớn, hai người hai phòng ở. Như vậy lúc Lâm Tây không muốn ở ký túc xá cũng có thể tới chỗ của anh ở.
Ở Bắc Kinh, anh cũng muốn cho cô một cái nhà. Cho dù thuê tới nơi nào, anh cũng muốn cho cô yên tâm.
Muốn kiếm tiền.
Lúc trước Trần Kiều không có ham muốn kiếm tiền, nghèo khổ rách nát lớn lên, có thể tồn tại là được. Huống chi, đoạn thời gian kia, anh cũng không muốn sống.
Mà bây giờ, Trần Kiều tràn ngập mong đợi về tương lai phía trước.
Anh muốn có sự nghiệp của bản thân, có công việc ổn định, cũng có đủ tiền.
Anh đột nhiên nghĩ đến một câu, là quyển sách Lâm Tây cho anh, tên là Bình Như Mỹ Đường.
Trong sách nói: “Trước khi gặp được em, anh không sợ chết, không sợ đi xa, cũng chưa từng sầu lo năm tháng dài lâu, hiện tại lại chưa từng suy nghĩ quá rõ ràng về tương lai như thế.”
Trần Kiều nghĩ, anh cũng giống như thế này. Anh chưa bao giờ cảm nhận được khát vọng tồn tại, nhiệt liệt kỳ vọng tương lai như hiện tại. Bởi vì anh biết mỗi một tương lai, đều có cô.
Ngay cả suy nghĩ cùng lo lắng về tương lai, đều mang theo ngọt ngào.
Lâm Tây chưa từng sống ngày tháng vui vẻ như bây giờ.
Đơn giản nhưng đầy nhiệt huyết.
Mười mấy năm qua cô tựa hồ đã quen nhà cửa ầm ĩ, mỗi một đêm đều không yên tĩnh.
Nhưng mùa hè năm nay lại khác. Cô nhìn thấy tinh quang rạng sáng, nhìn thấy sương khói lượn lờ khắp chợ đêm, gặp được gió đêm thổi qua rừng núi, gặp được thiếu niên làm trái tim cô rung động.
Mùa hè vốn là ca hát vui chơi, một mùa mỹ lệ không gì sáng kịp. Nhưng lúc trước cô không cho là như vậy, cô chỉ cảm thấy mùa hè là một mùa ngoại trừ khô nóng thì không có gì đặc biệt. Xuân hạ thu đông hình như đều không có tư vị gì.
Nhưng năm nay, cô rõ ràng cảm nhận được mùa hè mỹ lệ không gì sánh bằng.
Không chỉ mùa hè, kế tiếp là mùa thu và mùa đông, trong tương lai mỗi một ngày xuân hạ thu đông, đều sẽ tràn đầy hân hoan vui mừng.
Đêm qua vừa đặt đơn hàng, ngày hôm sau máy tính bảng Lâm Tây mua cho Trần Kiều đã được đưa đến, chuyển phát nhanh không đưa đến nhà, mà đưa đến tiệm trà sữa.
Điền Tâm kì quái truy vấn đây là thứ gì, Lâm Tây không trả lời, lén lút cất đồ vào ba lô. Buổi tối Trần Kiều tới đón cô, anh cũng không phát hiện ra manh mối gì. Chỉ là, trên đường về nhà Lâm Tây vui vẻ lạ thường, cũng không giống dĩ vãng vui vẻ thì nhảy nhót.
Đồ vật sang quý quả nhiên có trọng lượng.
Lâm Tây cảm nhận được trên vai nặng trĩu, vác một đống tiền đương nhiên phải nặng rồi, haizz.
Trần Kiều cảm thấy kỳ quái hỏi: “Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?”
“À, nghĩ đến sắp đi Bắc Kinh, nên rất vui vẻ.”
Trần Kiều mỉm cười: “Cứ như vậy muốn đi Bắc Kinh?”
“Cũng không phải muốn đi Bắc Kinh, chính là muốn cùng anh đi.” Lâm Tây nói: “Cùng anh đi, đi chỗ nào cũng vui vẻ.”
“Vậy em muốn đi du lịch không?” Trần Kiều hỏi.
“Du lịch?” Lâm Tây nghĩ nghĩ, bản thân sống mười tám năm, chưa từng đi du lịch một lần, duy nhất tính là đi du lịch, là kỳ nghỉ một tây tháng năm cùng Trần Kiều đi thám hiểm. Cô chưa ra khỏi Bắc Thành, chưa ngồi qua xe lửa, cũng chưa gặp qua thế giới bên ngoài.
“Em chưa từng đi du lịch.” Lâm Tây nói: “Nếu có thể, em muốn đi phía nam một lần, trẻ em phương bắc chưa từng nhìn thấy biển. Anh đã từng nhìn thấy biển chưa?”
“Anh cũng chưa.” Trần Kiều lắc đầu, “Nơi anh ở tuy là phía nam, nhưng không có biển, chỉ có con người và phố xá đông đúc.”
Lâm Tây nghĩ nghĩ, nói: “Bắc Kinh cũng có biển. Anh biết Bắc Đái Hà không? Cách Bắc Kinh không xa, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi Bắc Đái Hà ngắm biển.”
Trần Kiều không có trả lời, mà hỏi: “Muốn đi phía nam ngắm biển à?”
Lâm Tây rất muốn đi, cô sinh ở phương bắc, sau này sinh hoạt cũng theo phương bắc, cho nên cô tò mò khao khát nhìn thấy bên ngoài. Cô muốn đón gió nam dịu dàng, cũng muốn cảm thụ mua phùn ấm ướt của phía nam. Cô càng muốn đi xem, nơi đó là dạng địa linh sinh nhân kiệt (đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt) gì, có thể sinh dưỡng ra một Trần Kiều tốt đẹp như vậy.
Phía nam dịu dàng, anh càng ôn nhu.
Lâm Tây còn chưa trả lời, Trần Kiều cũng đã nói: “Vậy thì đi thôi. Đưa em đi xem biển.”
“Thật?” Lâm Tây vui mừng, “Sao đột nhiên muốn đưa em đi xem biển?”
Trần Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Không có lý do, chỉ là muốn đưa em đi đến nơi mà em muốn đi.”
Không có lý do gì, chỉ cần em thích, nơi nào anh cũng nguyện đi cùng.
“Được nha.” Lâm Tây nói, “Kỳ quốc khánh này lại đi đi.”
Trần Kiều cười, gật đầu.
“Đi chỗ nào?” Lâm Tây cười nói: “Đi Hạ Môn thế nào? Đi Hạ Môn ngắm biển.”
“Được.”
Hai người không thể hiểu được đã hẹn hơn một tháng sau kỳ nghỉ quốc khánh cùng nhau đi ngắm biển, như là tương lai có vô số vĩnh viễn đang chờ bọn họ.
Lâm Tây mua quà cho Trần Kiều nhưng cô muốn chọn một thời điểm thích hợp đưa cho anh, bởi vì đây là món quà đầu tiên cô tặng anh.
Cô về đến nhà, không biết sao hôm nay Tào Lệ Linh và Lâm Cường đều không ở nhà, Lâm Tây nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối.
Chắc là một người đi chơi mạt chược, một người đi uống rượu, không có gì hiếm lạ.
Lâm Tây lại cảm thấy không vui.
Lâm Tây trở lại phòng, chọn một tấm card tinh xảo, viết lên một câu, bỏ vào hộp quà. Đóng gói đẹp mắt.
Làm xong, Trần Kiều vừa vặn gửi WeChat tới: “Đang làm gì?”
Lâm Tây không tự giác cười ra tiếng, không biết vì sao, mặc kệ tâm tình có bao nhiêu không vui, chỉ cần một dòng tin nhắn của anh, cho dù đơn giản cỡ nào, cũng làm cô vui vẻ. Lâm Tây cầm lấy điện thoại trả lời một câu: “Nhớ anh.”
Bên kia Trần Kiều không nói gì.
Anh thẹn thùng.
Lâm Tây chính là muốn làm Trần Kiều thẹn thùng.
Lâm Tây ôm điện thoại nằm trên giường cười ha ha, cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh Trần Kiều đỏ mặt không biết nên trở lời như thế nào sau đó khép điện thoại lại nằm trong phòng thẹn thùng xoay vòng vòng.
Anh đáng yêu như vậy!
Không biết vì sao, ngày thường Trần Kiều hoặc là lạnh lùng, hoặc là nhàn nhạt, nhưng chỉ cần cô không biết xấu hổ trêu đùa vài câu, anh sẽ lập tức đỏ mặt.
Đó là thiếu niên cô thích nhất.
Nghĩ đến Trần Kiều, tâm tình không mấy vui vẻ của Lâm Tây hoàn toàn biến mất.
Thật tốt.
Có anh ở phía sau chống lưng, cô không cần sợ gì cả.
Lâm Tây nằm trên giường ngây ngô cười, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Lâm Tây tưởng là Trần Kiều, nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận điện thoại, đang chuẩn bị trêu đùa anh vài câu, nhưng đầu dây bên kia truyền đến âm thanh già nua của bà ngoại.
“Tiểu Tây, bây giờ con đến nhà bà ngoại một chuyến đi.” Giọng nói của bà ngoại mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Bà ngoại?” Lâm Tây hồ nghi, “Sao vậy?”
“Ai—” Bà ngoại thở dài thật sâu, “Con đến đây trước rồi nói sau, mẹ con cũng ở chỗ này.”
Tào Lệ Linh? Sao bà lại trở về nhà bà ngoại? Lúc này không phải nên ở tiệm mạt chược chơi bời sao?
Bà ngoại không nói gì thêm, cái này làm cho Lâm Tây càng thêm kỳ quái, cúp máy, cô vội vàng chạy tới nhà bà ngoại, trong lòng bất giác dâng lên lo lắng.
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại bất an, nhưng đây là trực giác, mà trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Lâm Tây gọi xe taxi đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại ở nông thôn cách nhà cô không xa, xe chạy khoảng 30 phút là đến nơi. Trên xe taxi, cô gọi cho Tào Lệ Linh và Lâm Cường. Tào Lệ Linh không nhận, Lâm Cường tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.