Chương 11
Nha Đậu
19/05/2023
Khi Tần Thiên trở về từ khu dân cư Tam Loan, cậu đã thấy cảnh tượng mọi người la hét rối tung lên xung quanh khu mình.
"Chuyện gì vậy anh?" Cậu khóa xe điện cẩn thận, dỏng tai nghe nội dung mọi người đang kêu gào rất to, hỏi Long Nghị, "Con nhà ai lạc hả anh?"
"Ừm, nhà họ Viên. Mới bảy tuổi."
Long Nghị cau mày, đi cùng gương mặt cứng rắn kia trông có hơi dữ dằn. Nhưng Tần Thiên lại nhìn ra được vẻ lo lắng của anh từ con mắt lành lặn kia.
"Chắc là ham chơi quên giờ giấc." Tần Thiên an ủi, "Anh chờ chút xíu, em đi cất đồ rồi chúng ta cùng tìm."
Dù hôm nay là một ngày chịu đủ thứ dằn vặt, nhưng lúc về cậu vẫn nhớ mua gối với chăn đệm, đêm nay không cần phải chen chúc ngủ cùng người đàn ông nữa rồi.
"Ngao ử ~ "
Chó con lông đen xì không biết chui ra từ xó nào, nó mò mò theo sau mông Tần Thiên quẫy tít đuôi. Chẳng hiểu kiểu gì, rõ ràng toàn là Long Nghị cho nó ăn, thế mà nó cứ thích quấn cậu.
"Ôi chao, bé Móm, bé nhớ anh không nè?!" Tần Thiên cúi người bế nó vào lòng.
Chăm bẵm được mấy bữa, cái thân còm thiếu ăn của nhóc chó con đã mất tăm, bây giờ đã ra dáng da lông bóng loáng làm người ta thấy mà ngứa tay. Tần Thiên lượm mấy cọng cỏ bám trên lưng nó ra, chọc vào trán nó quở: "Lăng xăng chỗ nào không biết, dơ hết cả người!"
"Hỏi người nhà bên đó chưa, bình thường đứa bé thích chơi ở đâu với ai."
Tần Thiên vừa kéo lông cún con vừa ôm chăn bông vào phòng. Mà độ khó hơi cao, kẹt cứng lại ngay cửa ra vào, rốt cuộc lại bị người đàn ông cầm lấy xách vào tới nơi.
"Hỏi rồi, mấy đứa trẻ hay chơi với nhau trong khu đều bảo không biết." Long Nghị đặt cái chăn mới thanh niên mua xuống, ra khỏi phòng đóng chặt cửa, "Cũng đã tìm mấy hàng đồ vặt cậu bé thích, không có."
"Ài, sao mà trẻ con bây giờ cứ làm người lớn không bớt lo được?" Tần Thiên cảm thán, "Anh cứ ở lại trực đi, để em tìm thay anh."
Long Nghị nhìn thanh niên một lúc, muốn nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn không thốt ra, chỉ gật đầu: "Làm phiền cậu."
"Khách sáo với em nữa là em giận đó!" Tần Thiên cố tình trợn trừng mắt lên làm bộ dữ tợn, "Em ở đây mà, cũng coi như một phần tử của khu dân cư chứ bộ!"
Con mắt trắng hếu của Long Nghị thoáng lóe ý cười: "Ừ."
Quanh khu dân cư Thiển Thủy trừ trường tiểu học ra cách hai phút đi bộ còn có một khu chợ nông sản tổng hợp, đằng sau là con đường ăn uống với đủ thứ hỗn tạp, chẳng trách bà cụ sốt ruột.
Hơn chục hộ chia nhau ra tìm gần một tiếng, ai nấy lần lượt về khu dân cư, tỏ ý mình không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu. Bà Viên ngồi ngoài cửa phòng trực, lo lắng khóc lóc.
"Vưu Lệ Lệ, tôi phải để con gái tôi kiện cô! Nếu không tìm được cháu tôi sẽ kiện cáo tống cô vào tù!"
Như thể phải có người chịu trách nhiệm to lớn cho việc đứa trẻ đi lạc, bà Viêm trút toàn bộ cơn giận lên đầu bảo mẫu, chỉ trỏ người phụ nữ nọ chửi bới ầm lên.
Người phụ nữ xám mặt kinh hoảng, quỳ xuống trước mặt bà cụ: "Con, con thật sự chỉ bất cẩn mà thôi, con không cố ý để lạc thằng bé. Bà đừng đâm đơn kiện con, con còn phải nuôi ba đứa em còn đang đi học."
"Em trai cô quan trọng, vậy đứa cháu trai ngoan ngoãn của tôi không quan trọng phải không! Tôi nói cho cô biết, nội trong hôm nay không tìm ra Siêu Siêu, cô đừng nghĩ qua được chuyến này yên ổn!" Bà Viên không muốn nhìn mặt bảo mẫu nữa, quay người sang một bên.
Long Nghị đứng ngoài cửa, thấy cô bảo mẫu cứ quỳ rạp xuống nức nở, anh nhíu mày bắt lấy cánh tay người nọ kéo dậy.
"Đi tìm đứa bé trước."
Thêm được một người là có thêm sức. Anh phải ở đây trông coi không đi được, cô này ngồi đây khóc lóc thì làm được gì? Còn không bằng mau chóng đi tìm đứa bé.
"Hức... Vâng, vâng."
Vưu Lệ Lệ cảm kích nhìn người đàn ông.
Dù người nọ rất kiệm lời, vẻ bề ngoài trông có hơi đáng sợ, nhưng hình như tính tình cũng không đến nỗi tệ lắm? Còn đứng ra giải vây cho cô giờ này.
Long Nghị không biết người phụ này vừa thay đổi cách nhìn về mình, mà có biết anh cũng không để tâm. Anh đang quay đầu nhìn vào trong khu, Tần Thiên đang ôm chó con, nói chuyện với một người phụ nữ dắt đứa trẻ vừa ra khỏi cửa như chuẩn bị đi dạo.
"Ồ, gần đây nhóc ấy không chơi với em à? Vậy nhóc ấy chơi với bạn mới nào em có biết không?"
Tần Thiên nhớ loáng thoáng mình khá có ấn tượng với bọn trẻ trong khu dân cư. Theo trí nhớ hồi trước cậu nhóc mặt tàn nhang này có chơi với nhóc con họ Viên.
"A, bạn ý mới mua xe đua 4WD á mẹ, bọn con chẳng ai có đâu." Nhóc tàn nhang trề môi, nhìn mẹ mình, "Mẹ ơi, con cũng muốn chơi ~ "
Cô gái trẻ tuổi quặm mặt, chau mày cứng rắn: "Đừng có mà ham hố linh tinh! Kì kiểm tra đầu tiên đạt đi rồi ra điều kiện với mẹ cái gì thì ra!"
Mấy đứa nhóc tì dễ phân tâm thế đấy, Tần Thiên thở dài trong lòng, tiếp tục dẫn dắt: "Vậy nhóc ấy mang xe đua 4WD đi đâu chơi thế, em biết không?"
"Em..." Nhóc tàn nhang len lén nhìn mẹ một tí.
"Nhìn mẹ làm gì, thấy anh đang hỏi con không, biết thì trả lời. Mẹ đã dạy rồi, không được phép nói dối có còn nhớ rõ không hả?"
"Nhớ, nhớ rõ ạ." Nhóc tàn nhang gật đầu, sau đó mới nói với Tần Thiên, "Bữa trước em có len lén theo bạn ý một lần, ở bãi đất đằng sau trường học ạ."
"Có cái chú kia xây đường đua 4WD siêu to luôn, mấy người đó thích ra đó đua lắm."
Tần Thiên cười tủm tỉm: "Cảm ơn bạn nhỏ nhiều nha, giúp anh việc lớn luôn. Thưởng cho em viên kẹo nè, chịu không?"
Cậu móc trong túi ra một viên kẹo sữa gà trống, xòe tay ra trước mặt nhóc tàn nhang.
Mẹ nhóc con cũng rất hay mua hàng online, nên rất có ấn tượng với cậu shipper lần nào cũng đưa đồ đến tận cửa này, ấn tượng lại còn khá tốt. Cô gật đầu với con trai: "Nhận đi, còn không biết đường cảm ơn anh nữa à."
Đoán chừng mọi ngày nhóc tàn nhang bị mẹ quản lý nghiêm không được ăn vặt, bây giờ được mẹ đồng ý bèn vội vã chìa tay chộp viên kẹo: "Em thích ăn "ò ó o" nhất luôn á!"
Cậu nhóc xé bọc nhét viên kẹo sữa màu trắng vào miệng, lọng ngọng không rõ chữ: "Ảm ơn anh."
"Anh Long!" Tần Thiên hỏi ra tin tức, vội vàng chạy tới báo cáo với Long Nghị, "Có phát hiện mới, có khả năng Tiểu Siêu ở chỗ này!"
"Ở đâu?! Cậu trai, cậu nói Siêu Siêu của bà có thể ở đâu?!"
Bà Viên nghe thấy Tần Thiên nói thế, run rẩy đứng dậy nắm chặt tay Tần Thiên, kích động nói: "Mau, mau dẫn bà đi!"
"Bà ơi đừng gấp!" Tần Thiên vội vàng để bà cụ ngồi về ghế, hơi khom người giúp bà nhuận khí, an ủi: "Bà cứ yên tâm ngồi đây ạ, con nhất định sẽ đưa cháu trai bà trở về an toàn, được không ạ?"
Long Nghị đứng bên cạnh, môi mấp máy.
Anh vốn muốn nói với Tần Thiên, nếu chưa nắm chắc tình hình thì đừng cam đoan gì với người khác, kẻo hy vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều. Nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời lấp lánh ngập tràn lòng tin của thanh niên, anh lại nuốt lời thuyết phục vào.
Được rồi, anh ăn nói vụng về, bây giờ bà cụ cần nhất là có người trấn an. Tần Thiên nói vậy còn giúp tâm trạng bà Viên ổn định một chút.
Hy vọng có thể tìm được. Còn không... chỉ có thể báo cảnh sát.
Lúc Tần Thiên chạy tới trường tiểu học, nhóc Móm trong ngực hưng phấn rõ ràng ra mặt, đạp lên tay cậu nhảy ập xuống, chui nhủi vào bụi cỏ trước mặt.
... Xem như biết người ngợm bẩn thỉu của nhóc là ở đâu ra rồi!
Tần Thiên định bụng về sẽ tố cáo với Long Nghị, để anh giáo dục lại nhóc cún tăng động nhăng nhít không chịu nghe lời này cho khỏi suốt ngày lông bông ngoài đường, có ngày lạng quạng bị người ta bắt về hầm thịt cũng chưa biết chừng.
"Gió Lốc! Xông lên!!"
"Hỏa Tiễn cố lên! Sắp vượt qua rồi!"
"Á a a a! Thắng rồi!"
Tần Thiên không phải chó, không chui lọt bụi cây, chỉ đành đi vòng qua đường nhỏ.
Hình như chỗ này là nhà kho phụ của trường học, mấy căn phòng thô sơ ráp liền với nhau, bên cạnh là bãi đất trống bỏ hoang nơi nơi chất đống hàng tá loại vật liệu xây dựng và dụng cụ thể dục.
Có tiếng trẻ con la lối om sòm vang lên trong phòng. Tần Thiên theo tiếng đi qua, phát hiện đúng như nhóc tàn nhang kể, nguyên một đám trẻ con đang chơi đua xe ở đây, bầu không khí cứ phải gọi là nóng bỏng sôi sục, dữ dội khủng khiếp.
Cậu không nhìn lầm, thoắt cái đã thấy nhóc tì béo ú chen ở sâu trong cùng nhất, chổng mông ngó vào đường đua nhìn mấy chiếc xe lao vùn vụt reo hò phất cờ, đó cũng chính là cháu trai vàng bạc của nhà họ Viên, Viên Văn Siêu.
"Hỏa Tiễn! Tăng tốc! Tăng tốc!"
Viên Văn Siêu bị tóm chặt tay vẫn cứ kêu gào không ngơi miệng, thình lình không đề phòng gì tay đã bị một bàn tay to lớn kéo lấy, cả người bị nhấc bổng giữa không trung.
"Ui, ai! Thả người ta xuống!"
Nhóc con quẫy đạp chân ngắn, vừa giãy giụa vừa mở to mắt để ý tình hình đường đùa, hồi sau mới chợt ý thức được người có thể xách mình lên tuyệt nhiên không phải đám bạn bè mình.
"Đằng... đằng đó là ai?" Nhóc mập bị xoay tròn một trăm tám mươi độ, ngẩng đầu nhìn thấy người đến.
"Đằng này? Tôi là cảnh sát!" Tần Thiên cố tình bắt chước vẻ mặt của thường ngày của Long Nghị, lạnh lùng lên tiếng: "Viên Văn Siêu, dám tụ tập đám đông đua xe, tình tiết nghiêm trọng, đã bị bắt giữ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Long Nghị lén theo sau:... Hóa ra đứa nhỏ chung phòng với tôi trẻ con như vậy?
"Chuyện gì vậy anh?" Cậu khóa xe điện cẩn thận, dỏng tai nghe nội dung mọi người đang kêu gào rất to, hỏi Long Nghị, "Con nhà ai lạc hả anh?"
"Ừm, nhà họ Viên. Mới bảy tuổi."
Long Nghị cau mày, đi cùng gương mặt cứng rắn kia trông có hơi dữ dằn. Nhưng Tần Thiên lại nhìn ra được vẻ lo lắng của anh từ con mắt lành lặn kia.
"Chắc là ham chơi quên giờ giấc." Tần Thiên an ủi, "Anh chờ chút xíu, em đi cất đồ rồi chúng ta cùng tìm."
Dù hôm nay là một ngày chịu đủ thứ dằn vặt, nhưng lúc về cậu vẫn nhớ mua gối với chăn đệm, đêm nay không cần phải chen chúc ngủ cùng người đàn ông nữa rồi.
"Ngao ử ~ "
Chó con lông đen xì không biết chui ra từ xó nào, nó mò mò theo sau mông Tần Thiên quẫy tít đuôi. Chẳng hiểu kiểu gì, rõ ràng toàn là Long Nghị cho nó ăn, thế mà nó cứ thích quấn cậu.
"Ôi chao, bé Móm, bé nhớ anh không nè?!" Tần Thiên cúi người bế nó vào lòng.
Chăm bẵm được mấy bữa, cái thân còm thiếu ăn của nhóc chó con đã mất tăm, bây giờ đã ra dáng da lông bóng loáng làm người ta thấy mà ngứa tay. Tần Thiên lượm mấy cọng cỏ bám trên lưng nó ra, chọc vào trán nó quở: "Lăng xăng chỗ nào không biết, dơ hết cả người!"
"Hỏi người nhà bên đó chưa, bình thường đứa bé thích chơi ở đâu với ai."
Tần Thiên vừa kéo lông cún con vừa ôm chăn bông vào phòng. Mà độ khó hơi cao, kẹt cứng lại ngay cửa ra vào, rốt cuộc lại bị người đàn ông cầm lấy xách vào tới nơi.
"Hỏi rồi, mấy đứa trẻ hay chơi với nhau trong khu đều bảo không biết." Long Nghị đặt cái chăn mới thanh niên mua xuống, ra khỏi phòng đóng chặt cửa, "Cũng đã tìm mấy hàng đồ vặt cậu bé thích, không có."
"Ài, sao mà trẻ con bây giờ cứ làm người lớn không bớt lo được?" Tần Thiên cảm thán, "Anh cứ ở lại trực đi, để em tìm thay anh."
Long Nghị nhìn thanh niên một lúc, muốn nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn không thốt ra, chỉ gật đầu: "Làm phiền cậu."
"Khách sáo với em nữa là em giận đó!" Tần Thiên cố tình trợn trừng mắt lên làm bộ dữ tợn, "Em ở đây mà, cũng coi như một phần tử của khu dân cư chứ bộ!"
Con mắt trắng hếu của Long Nghị thoáng lóe ý cười: "Ừ."
Quanh khu dân cư Thiển Thủy trừ trường tiểu học ra cách hai phút đi bộ còn có một khu chợ nông sản tổng hợp, đằng sau là con đường ăn uống với đủ thứ hỗn tạp, chẳng trách bà cụ sốt ruột.
Hơn chục hộ chia nhau ra tìm gần một tiếng, ai nấy lần lượt về khu dân cư, tỏ ý mình không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu. Bà Viên ngồi ngoài cửa phòng trực, lo lắng khóc lóc.
"Vưu Lệ Lệ, tôi phải để con gái tôi kiện cô! Nếu không tìm được cháu tôi sẽ kiện cáo tống cô vào tù!"
Như thể phải có người chịu trách nhiệm to lớn cho việc đứa trẻ đi lạc, bà Viêm trút toàn bộ cơn giận lên đầu bảo mẫu, chỉ trỏ người phụ nữ nọ chửi bới ầm lên.
Người phụ nữ xám mặt kinh hoảng, quỳ xuống trước mặt bà cụ: "Con, con thật sự chỉ bất cẩn mà thôi, con không cố ý để lạc thằng bé. Bà đừng đâm đơn kiện con, con còn phải nuôi ba đứa em còn đang đi học."
"Em trai cô quan trọng, vậy đứa cháu trai ngoan ngoãn của tôi không quan trọng phải không! Tôi nói cho cô biết, nội trong hôm nay không tìm ra Siêu Siêu, cô đừng nghĩ qua được chuyến này yên ổn!" Bà Viên không muốn nhìn mặt bảo mẫu nữa, quay người sang một bên.
Long Nghị đứng ngoài cửa, thấy cô bảo mẫu cứ quỳ rạp xuống nức nở, anh nhíu mày bắt lấy cánh tay người nọ kéo dậy.
"Đi tìm đứa bé trước."
Thêm được một người là có thêm sức. Anh phải ở đây trông coi không đi được, cô này ngồi đây khóc lóc thì làm được gì? Còn không bằng mau chóng đi tìm đứa bé.
"Hức... Vâng, vâng."
Vưu Lệ Lệ cảm kích nhìn người đàn ông.
Dù người nọ rất kiệm lời, vẻ bề ngoài trông có hơi đáng sợ, nhưng hình như tính tình cũng không đến nỗi tệ lắm? Còn đứng ra giải vây cho cô giờ này.
Long Nghị không biết người phụ này vừa thay đổi cách nhìn về mình, mà có biết anh cũng không để tâm. Anh đang quay đầu nhìn vào trong khu, Tần Thiên đang ôm chó con, nói chuyện với một người phụ nữ dắt đứa trẻ vừa ra khỏi cửa như chuẩn bị đi dạo.
"Ồ, gần đây nhóc ấy không chơi với em à? Vậy nhóc ấy chơi với bạn mới nào em có biết không?"
Tần Thiên nhớ loáng thoáng mình khá có ấn tượng với bọn trẻ trong khu dân cư. Theo trí nhớ hồi trước cậu nhóc mặt tàn nhang này có chơi với nhóc con họ Viên.
"A, bạn ý mới mua xe đua 4WD á mẹ, bọn con chẳng ai có đâu." Nhóc tàn nhang trề môi, nhìn mẹ mình, "Mẹ ơi, con cũng muốn chơi ~ "
Cô gái trẻ tuổi quặm mặt, chau mày cứng rắn: "Đừng có mà ham hố linh tinh! Kì kiểm tra đầu tiên đạt đi rồi ra điều kiện với mẹ cái gì thì ra!"
Mấy đứa nhóc tì dễ phân tâm thế đấy, Tần Thiên thở dài trong lòng, tiếp tục dẫn dắt: "Vậy nhóc ấy mang xe đua 4WD đi đâu chơi thế, em biết không?"
"Em..." Nhóc tàn nhang len lén nhìn mẹ một tí.
"Nhìn mẹ làm gì, thấy anh đang hỏi con không, biết thì trả lời. Mẹ đã dạy rồi, không được phép nói dối có còn nhớ rõ không hả?"
"Nhớ, nhớ rõ ạ." Nhóc tàn nhang gật đầu, sau đó mới nói với Tần Thiên, "Bữa trước em có len lén theo bạn ý một lần, ở bãi đất đằng sau trường học ạ."
"Có cái chú kia xây đường đua 4WD siêu to luôn, mấy người đó thích ra đó đua lắm."
Tần Thiên cười tủm tỉm: "Cảm ơn bạn nhỏ nhiều nha, giúp anh việc lớn luôn. Thưởng cho em viên kẹo nè, chịu không?"
Cậu móc trong túi ra một viên kẹo sữa gà trống, xòe tay ra trước mặt nhóc tàn nhang.
Mẹ nhóc con cũng rất hay mua hàng online, nên rất có ấn tượng với cậu shipper lần nào cũng đưa đồ đến tận cửa này, ấn tượng lại còn khá tốt. Cô gật đầu với con trai: "Nhận đi, còn không biết đường cảm ơn anh nữa à."
Đoán chừng mọi ngày nhóc tàn nhang bị mẹ quản lý nghiêm không được ăn vặt, bây giờ được mẹ đồng ý bèn vội vã chìa tay chộp viên kẹo: "Em thích ăn "ò ó o" nhất luôn á!"
Cậu nhóc xé bọc nhét viên kẹo sữa màu trắng vào miệng, lọng ngọng không rõ chữ: "Ảm ơn anh."
"Anh Long!" Tần Thiên hỏi ra tin tức, vội vàng chạy tới báo cáo với Long Nghị, "Có phát hiện mới, có khả năng Tiểu Siêu ở chỗ này!"
"Ở đâu?! Cậu trai, cậu nói Siêu Siêu của bà có thể ở đâu?!"
Bà Viên nghe thấy Tần Thiên nói thế, run rẩy đứng dậy nắm chặt tay Tần Thiên, kích động nói: "Mau, mau dẫn bà đi!"
"Bà ơi đừng gấp!" Tần Thiên vội vàng để bà cụ ngồi về ghế, hơi khom người giúp bà nhuận khí, an ủi: "Bà cứ yên tâm ngồi đây ạ, con nhất định sẽ đưa cháu trai bà trở về an toàn, được không ạ?"
Long Nghị đứng bên cạnh, môi mấp máy.
Anh vốn muốn nói với Tần Thiên, nếu chưa nắm chắc tình hình thì đừng cam đoan gì với người khác, kẻo hy vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều. Nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời lấp lánh ngập tràn lòng tin của thanh niên, anh lại nuốt lời thuyết phục vào.
Được rồi, anh ăn nói vụng về, bây giờ bà cụ cần nhất là có người trấn an. Tần Thiên nói vậy còn giúp tâm trạng bà Viên ổn định một chút.
Hy vọng có thể tìm được. Còn không... chỉ có thể báo cảnh sát.
Lúc Tần Thiên chạy tới trường tiểu học, nhóc Móm trong ngực hưng phấn rõ ràng ra mặt, đạp lên tay cậu nhảy ập xuống, chui nhủi vào bụi cỏ trước mặt.
... Xem như biết người ngợm bẩn thỉu của nhóc là ở đâu ra rồi!
Tần Thiên định bụng về sẽ tố cáo với Long Nghị, để anh giáo dục lại nhóc cún tăng động nhăng nhít không chịu nghe lời này cho khỏi suốt ngày lông bông ngoài đường, có ngày lạng quạng bị người ta bắt về hầm thịt cũng chưa biết chừng.
"Gió Lốc! Xông lên!!"
"Hỏa Tiễn cố lên! Sắp vượt qua rồi!"
"Á a a a! Thắng rồi!"
Tần Thiên không phải chó, không chui lọt bụi cây, chỉ đành đi vòng qua đường nhỏ.
Hình như chỗ này là nhà kho phụ của trường học, mấy căn phòng thô sơ ráp liền với nhau, bên cạnh là bãi đất trống bỏ hoang nơi nơi chất đống hàng tá loại vật liệu xây dựng và dụng cụ thể dục.
Có tiếng trẻ con la lối om sòm vang lên trong phòng. Tần Thiên theo tiếng đi qua, phát hiện đúng như nhóc tàn nhang kể, nguyên một đám trẻ con đang chơi đua xe ở đây, bầu không khí cứ phải gọi là nóng bỏng sôi sục, dữ dội khủng khiếp.
Cậu không nhìn lầm, thoắt cái đã thấy nhóc tì béo ú chen ở sâu trong cùng nhất, chổng mông ngó vào đường đua nhìn mấy chiếc xe lao vùn vụt reo hò phất cờ, đó cũng chính là cháu trai vàng bạc của nhà họ Viên, Viên Văn Siêu.
"Hỏa Tiễn! Tăng tốc! Tăng tốc!"
Viên Văn Siêu bị tóm chặt tay vẫn cứ kêu gào không ngơi miệng, thình lình không đề phòng gì tay đã bị một bàn tay to lớn kéo lấy, cả người bị nhấc bổng giữa không trung.
"Ui, ai! Thả người ta xuống!"
Nhóc con quẫy đạp chân ngắn, vừa giãy giụa vừa mở to mắt để ý tình hình đường đùa, hồi sau mới chợt ý thức được người có thể xách mình lên tuyệt nhiên không phải đám bạn bè mình.
"Đằng... đằng đó là ai?" Nhóc mập bị xoay tròn một trăm tám mươi độ, ngẩng đầu nhìn thấy người đến.
"Đằng này? Tôi là cảnh sát!" Tần Thiên cố tình bắt chước vẻ mặt của thường ngày của Long Nghị, lạnh lùng lên tiếng: "Viên Văn Siêu, dám tụ tập đám đông đua xe, tình tiết nghiêm trọng, đã bị bắt giữ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Long Nghị lén theo sau:... Hóa ra đứa nhỏ chung phòng với tôi trẻ con như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.