Chương 119: Chờ điện thoại của tôi
Giai Nhân
08/12/2022
Bên lề chút: Mọi người có thích nghe audio kiểu này không ạ?
- --
Trương Mạn Đường chủ động hôn lên môi của Trương Dạng, nụ hôn non nớt này căn bản không thể bằng được nụ hôn điêu luyện của hắn, thế cho nên rất nhanh cậu đã bị hắn cướp lại vị trí dẫn dắt chủ động.
"Những điều mà tôi đã nói không được làm thì em tuyệt đối đừng làm, có hiểu không?"
Trương Mạn Đường gật đầu đồng ý, cậu rất coi trọng những món quà mà Trương Dạng tặng cho cậu, chỉ là thời gian trước cậu tưởng rằng hắn đã quên cậu rồi cho nên cậu mới mang chúng cất lại vào một chỗ thật kỹ, bởi vì cứ khi nào cậu nhìn thấy chúng thì sẽ nhớ đến Trương Dạng.
"Vâng, sau này em sẽ không tháo ra."
Cún con của Trương Dạng vẫn luôn rất nghe lời hắn, đối với một người có ham muốn khống chế cao như vậy đương nhiên là càng ngày càng hài lòng với cậu, thế là trong phòng ngủ lúc này lại truyền đến một hồi âm thanh va chạm của da thịt hòa lẫn tiếng thở dốc rên rỉ không ngừng suốt một khoảng thời gian dài...
Sức khỏe của Trương Dạng rất tốt, không đồng nghĩa với việc Trương Mạn Đường cũng vậy, cho dù Trương Mạn Đường có cố gắng đến đâu cũng vẫn bị người đàn ông này ép buộc đến bất tỉnh không biết gì.
Trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại xa lạ, Trương Dạng nhìn thấy chiếc điện thoại bị đạp xuống cuối giường kia của Trương Mạn Đường thì ngồi dậy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị hai chữ Tịnh Kỳ. Bây giờ cũng muộn rồi, đúng là không phải Tịnh Kỳ gọi tới thì cũng không thể là ai khác nữa, hắn chậm rãi nhấn vào nút bắt máy nhưng không nói gì, chỉ im lặng áp lên tai nghe.
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế? Chị về không thấy cậu, muộn như vậy rồi sao cậu không ở nhà?"
Trương Dạng im lặng khiến cho Tịnh Kỳ ở bên kia càng thêm phần lo lắng, cô biết gần đây tâm trạng của Trương Mạn Đường không tốt, lúc ở nhà của bạn trai cũng lo lắng cho cậu nên đã quyết định quay về nhà, kết quả lại không thấy cậu đâu, bây giờ gọi điện thì lại không nói gì.
"Tiểu Đường, cậu có nghe thấy chị nói hay không? Tiểu Đường..."
Lúc này Trương Dạng đã đứng dậy đi về phía cửa sổ phòng ngủ, cơ thể của hắn vô cùng hoàn mỹ, dưới ánh trăng càng làm cho mỗi cơ bắp được chiếu đến sắc nét hơn. Người đàn ông này khi không mặc đồ luôn toát ra một nét quyến rũ bức người, chẳng trách lại có nhiều người tình nguyện thuần phục dưới chân hắn như vậy.
"Là tôi, Tiểu Đường Tử ngủ rồi."
Khí chất của Trương Dạng luôn khiến cho người khác phải lo lắng hồi hộp, Tịnh Kỳ cũng không phải người ngoại lệ, cô á khẩu im lặng một lúc mới lấy lại tinh thần, giọng nói còn hơi run rẩy đáp lại.
"Là Trương tổng sao? Sao Tiểu Đường lại ở chỗ của ngài rồi."
Trương Dạng nhàn nhạt đáp.
"Có gì không được sao?"
Trong lòng Tịnh Kỳ nghĩ rằng chẳng phải hai người bọn họ đã chấm dứt rồi hay sao, sao bây giờ lại có thể ở cùng nhau chứ? Nhưng nghĩ thì cũng nghĩ vậy mà thôi, cô nào có can đảm mà chất vấn người đàn ông này.
"Ha ha, không có gì, chỉ là tôi lo lắng cho Tiểu Đường mà thôi, gần đây tâm trạng của cậu ấy không tốt, nếu như đã ở chỗ của Trương tổng thì tôi yên tâm rồi."
Tịnh Kỳ muốn cười để cho không khí nói chuyện đỡ căng thẳng, cuối cùng lại không thể thay đổi được cục diện, Trương Dạng vẫn dùng giọng nói lạnh lẽo kia nói với cô rằng.
"Sáng sớm ngày mai cô giúp tôi chuyển toàn bộ đồ đạc của Tiểu Đường Tử về đây đi."
Tịnh Kỳ hả một tiếng.
"Ý của Trương tổng là?"
Trương Dạng chậm rãi nói.
"Tiểu Đường Tử sẽ không ở nhà của cô nữa, em ấy sẽ chuyển về nhà của tôi. Ngày mai cô giúp tôi thu dọn hành lý của em ấy, sẽ có người qua đó lấy về, tôi không hy vọng bị thiếu bất cứ một thứ gì."
Lời của Trương Dạng đã rất rõ ràng rồi, Tịnh Kỳ cũng không dám nhiều lời hỏi lại nữa.
"Tôi hiểu rồi, vậy nếu không còn chuyện gì..."
Tịnh Kỳ còn chưa kịp nói xong thì Trương Dạng đã lên tiếng cắt lời cô.
"Còn có, sau này cô đừng nhận quá nhiều việc cho em ấy, em ấy sẽ không thể rời khỏi thành phố quá một tuần. Tôi không cần Tiểu Đường Tử phải nổi tiếng, cứ duy trì công việc là được rồi, em ấy cũng sẽ không làm nghệ sĩ cả đời được."
Tịnh Kỳ nhíu mày, bây giờ là thời điểm Trương Mạn Đường đang rất có danh tiếng, đột nhiên ít nhận những chương trình hay phim mới sẽ bỏ phí rất nhiều tài nguyên của cậu, hơn nữa điều kiện không thể rời khỏi thành phố quá một tuần thì rất khó.
"Này là ý của Tiểu Đường sao?"
Trương Dạng khàn giọng, bỏ lại một câu rồi cúp máy.
"Tiểu Đường Tử sẽ nghe lời của tôi!"
Tịnh Kỳ nghe xong cuộc điện thoại này của Trương Dạng cũng như muốn bạc trắng cả mái đầu, đúng là khi nói chuyện với người đàn ông này rất áp lực mà. Cô nhanh chóng xoay người đi về phía phòng ngủ của Trương Mạn Đường, vội vã thu dọn đồ đạc giúp cậu, những lời mà Trương Dạng nói cô không dám không để tâm.
Thời điểm Trương Mạn Đường tỉnh lại một lần nữa thì Trương Dạng đã mặc xong quần áo lịch sự chuẩn bị đi làm rồi. Cậu ngồi dậy tựa lưng vào phía sau giường, mắt thấy ngoài trời vẫn còn chưa sáng rõ, nhìn đồng hồ để bàn mới chỉ có 6 giờ sáng thôi thì lên tiếng hỏi hắn.
"Trương Dạng, hôm nay anh đi làm sớm vậy sao?"
Trương Dạng xoay người đi về phía Trương Mạn Đường, hắn vươn tay chạm vào bên má của cậu vuốt ve.
"Tôi phải đi công tác vài ngày, em ở nhà giúp tôi chăm sóc Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường đưa tay chạm vào tay hắn, lúc này cậu phát hiện ra trên cổ tay mình xuất hiện một chiếc vòng quen thuộc, chiếc vòng có chứa chìa khóa này chẳng phải cậu đã để ở nhà của Tịnh Kỳ hay sao, sao bây giờ nó lại ở trên tay cậu như thế.
"Trương Dạng, vòng tay này..."
Trương Dạng chậm rãi trả lời.
"Sáng nay tôi đã nói người đến nhà Tịnh Kỳ lấy đồ về đây, em đã nhớ rõ những lời tôi nói hay chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu, Trương Dạng đúng là nhanh nhẹn thật, sớm như vậy mà đồ đạc của cậu đã chuyển về đây hết rồi.
"Trương Dạng, anh đi mấy ngày?"
Trương Dạng đáp.
"Chưa có ngày về cụ thể, giải quyết xong công việc thì tôi sẽ trở về."
Nói rồi Trương Dạng cũng xoay người ý định muốn rời đi, Trương Mạn Đường thấy vậy thì vội vã bước xuống giường, cậu nhanh chóng lấy đại một chiếc áo choàng tắm mặc vào người muốn đuổi theo Trương Dạng.
"Trương Dạng, anh đợi một chút, để em tiễn anh xuống nhà."
Trương Dạng thả chậm bước chân, hắn xoay người nhìn người phía sau mang theo dáng vẻ chật vật đuổi theo hắn.
"Lát nữa em giúp tôi đưa Tiểu Tu đi học."
Trương Mạn Đường vui vẻ gật đầu, do dự hồi lâu thì chủ động vươn tay về phía trước nắm lấy cổ tay của Trương Dạng. Trương Dạng nhận ra được sự dè dặt này của Trương Mạn Đường, hắn cũng không biết cún con này rốt cuộc đang e dè điều gì nữa đây, chẳng phải hôm qua hắn đã nói ra những lời cậu muốn nghe rồi sao. Trương Dạng thản nhiên nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, năm đầu ngón tay đan xen vào nhau, hắn đưa tay của cậu lên trước miệng mình khẽ hôn nhẹ.
"Em ở nhà... đừng có mà quá nhớ tôi có biết chưa."
Trương Mạn Đường nhận ra được ánh mắt lưu manh của Trương Dạng, đôi mắt đa tình kia của hắn đang ánh lên tia trêu chọc cậu, cậu cũng không biết người đàn ông này lúc nào là thật lòng, lúc nào là lừa gạt chỉ có thể ngu ngốc mà tin tưởng vào tất cả những lời hắn nói ra.
Sao cậu có thể không nhớ đến hắn được chứ, nếu như hắn rời đi thì cậu nhất định sẽ rất nhớ hắn, chỉ là cậu cũng không muốn vứt hết mặt mũi mà nói ra điều này mà thôi.
"Trương Dạng, mỗi ngày em có thể gọi điện cho anh hay không?"
Trương Dạng không giống với những người bình thường khác, một cuộc điện thoại cũng không thể tùy tiện gọi được, cho dù hiện tại mối quan hệ của cậu và hắn đã chuyển sang một bước tiến mới nhưng cậu vẫn phải hỏi hắn rằng mình có thể gọi cho hắn hay không.
Trương Dạng nắm tay Trương Mạn Đường bước xuống dưới lầu, hắn chậm rãi trả lời câu hỏi kia của cậu.
"Không thể gọi lúc tôi đang làm việc."
Trương Mạn Đường thoáng ủ rũ à một tiếng, Trương Dạng lại nói tiếp.
"Bởi vì tôi sẽ nhớ em cho nên không thể tập trung làm việc được."
Những lời nói này của Trương Dạng, bất cứ người nào cũng sẽ muốn nghe, lại đối với một người u mê hắn như Trương Mạn Đường mà nói chẳng khác gì một mũi tên đâm trúng trái tim đang run rẩy của cậu cả. Trương Dạng cũng sẽ nhớ đến cậu hay sao? Cậu còn tưởng trong mối quan hệ này chỉ có cậu là người luôn đơn phương nhớ đến hắn.
"Chờ điện thoại của tôi, mỗi ngày tôi sẽ gọi tới cho em."
Trương Mạn Đường ngẩn người, thì ra vẫn có thể mỗi ngày được nghe giọng nói của hắn, chỉ là hắn sẽ chủ động gọi tới cho cậu mà thôi.
"Vâng, em sẽ đợi điện thoại của anh."
Chỉ nói được vài câu ngắn ngủi đã ra đến bên ngoài, chiếc xe limousine quen thuộc đỗ ở trước cửa nhà. Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng tỏ, Trương Mạn Đường hơi lo lắng cho sức khỏe của Trương Dạng bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã kịch liệt đến tận sáng sớm, lúc này hắn đã phải đến sân bay, không biết đã ngủ đủ hay chưa.
Trương Mạn Đường muốn hôn tạm biệt Trương Dạng nhưng ngại ở trong xe còn có tài xế đang đợi, hơn nữa cậu cũng không biết Trương Dạng có đồng ý hay không cho nên do dự mãi cũng vẫn đành thôi.
"Vậy... Trương Dạng, tạm biệt anh."
Trương Dạng cúi đầu nhìn Trương Mạn Đường, hắn dùng tay nâng cằm cậu, ánh mắt của hắn đột nhiên trầm xuống, giọng nói khàn đi.
"Cho tôi thấy đầu lưỡi của em nào."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì há miệng, Trương Dạng hài lòng cúi đầu xuống đặt một nụ hôn trên môi cậu, đầu lưỡi của hai người triền miên giao đấu, người đàn ông này vẫn luôn bá đạo và điêu luyện như thế, chỉ một nụ hôn đã có thể khiến cho cậu rơi vào trạng thái đê mê.
- --
Trương Mạn Đường chủ động hôn lên môi của Trương Dạng, nụ hôn non nớt này căn bản không thể bằng được nụ hôn điêu luyện của hắn, thế cho nên rất nhanh cậu đã bị hắn cướp lại vị trí dẫn dắt chủ động.
"Những điều mà tôi đã nói không được làm thì em tuyệt đối đừng làm, có hiểu không?"
Trương Mạn Đường gật đầu đồng ý, cậu rất coi trọng những món quà mà Trương Dạng tặng cho cậu, chỉ là thời gian trước cậu tưởng rằng hắn đã quên cậu rồi cho nên cậu mới mang chúng cất lại vào một chỗ thật kỹ, bởi vì cứ khi nào cậu nhìn thấy chúng thì sẽ nhớ đến Trương Dạng.
"Vâng, sau này em sẽ không tháo ra."
Cún con của Trương Dạng vẫn luôn rất nghe lời hắn, đối với một người có ham muốn khống chế cao như vậy đương nhiên là càng ngày càng hài lòng với cậu, thế là trong phòng ngủ lúc này lại truyền đến một hồi âm thanh va chạm của da thịt hòa lẫn tiếng thở dốc rên rỉ không ngừng suốt một khoảng thời gian dài...
Sức khỏe của Trương Dạng rất tốt, không đồng nghĩa với việc Trương Mạn Đường cũng vậy, cho dù Trương Mạn Đường có cố gắng đến đâu cũng vẫn bị người đàn ông này ép buộc đến bất tỉnh không biết gì.
Trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại xa lạ, Trương Dạng nhìn thấy chiếc điện thoại bị đạp xuống cuối giường kia của Trương Mạn Đường thì ngồi dậy nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị hai chữ Tịnh Kỳ. Bây giờ cũng muộn rồi, đúng là không phải Tịnh Kỳ gọi tới thì cũng không thể là ai khác nữa, hắn chậm rãi nhấn vào nút bắt máy nhưng không nói gì, chỉ im lặng áp lên tai nghe.
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế? Chị về không thấy cậu, muộn như vậy rồi sao cậu không ở nhà?"
Trương Dạng im lặng khiến cho Tịnh Kỳ ở bên kia càng thêm phần lo lắng, cô biết gần đây tâm trạng của Trương Mạn Đường không tốt, lúc ở nhà của bạn trai cũng lo lắng cho cậu nên đã quyết định quay về nhà, kết quả lại không thấy cậu đâu, bây giờ gọi điện thì lại không nói gì.
"Tiểu Đường, cậu có nghe thấy chị nói hay không? Tiểu Đường..."
Lúc này Trương Dạng đã đứng dậy đi về phía cửa sổ phòng ngủ, cơ thể của hắn vô cùng hoàn mỹ, dưới ánh trăng càng làm cho mỗi cơ bắp được chiếu đến sắc nét hơn. Người đàn ông này khi không mặc đồ luôn toát ra một nét quyến rũ bức người, chẳng trách lại có nhiều người tình nguyện thuần phục dưới chân hắn như vậy.
"Là tôi, Tiểu Đường Tử ngủ rồi."
Khí chất của Trương Dạng luôn khiến cho người khác phải lo lắng hồi hộp, Tịnh Kỳ cũng không phải người ngoại lệ, cô á khẩu im lặng một lúc mới lấy lại tinh thần, giọng nói còn hơi run rẩy đáp lại.
"Là Trương tổng sao? Sao Tiểu Đường lại ở chỗ của ngài rồi."
Trương Dạng nhàn nhạt đáp.
"Có gì không được sao?"
Trong lòng Tịnh Kỳ nghĩ rằng chẳng phải hai người bọn họ đã chấm dứt rồi hay sao, sao bây giờ lại có thể ở cùng nhau chứ? Nhưng nghĩ thì cũng nghĩ vậy mà thôi, cô nào có can đảm mà chất vấn người đàn ông này.
"Ha ha, không có gì, chỉ là tôi lo lắng cho Tiểu Đường mà thôi, gần đây tâm trạng của cậu ấy không tốt, nếu như đã ở chỗ của Trương tổng thì tôi yên tâm rồi."
Tịnh Kỳ muốn cười để cho không khí nói chuyện đỡ căng thẳng, cuối cùng lại không thể thay đổi được cục diện, Trương Dạng vẫn dùng giọng nói lạnh lẽo kia nói với cô rằng.
"Sáng sớm ngày mai cô giúp tôi chuyển toàn bộ đồ đạc của Tiểu Đường Tử về đây đi."
Tịnh Kỳ hả một tiếng.
"Ý của Trương tổng là?"
Trương Dạng chậm rãi nói.
"Tiểu Đường Tử sẽ không ở nhà của cô nữa, em ấy sẽ chuyển về nhà của tôi. Ngày mai cô giúp tôi thu dọn hành lý của em ấy, sẽ có người qua đó lấy về, tôi không hy vọng bị thiếu bất cứ một thứ gì."
Lời của Trương Dạng đã rất rõ ràng rồi, Tịnh Kỳ cũng không dám nhiều lời hỏi lại nữa.
"Tôi hiểu rồi, vậy nếu không còn chuyện gì..."
Tịnh Kỳ còn chưa kịp nói xong thì Trương Dạng đã lên tiếng cắt lời cô.
"Còn có, sau này cô đừng nhận quá nhiều việc cho em ấy, em ấy sẽ không thể rời khỏi thành phố quá một tuần. Tôi không cần Tiểu Đường Tử phải nổi tiếng, cứ duy trì công việc là được rồi, em ấy cũng sẽ không làm nghệ sĩ cả đời được."
Tịnh Kỳ nhíu mày, bây giờ là thời điểm Trương Mạn Đường đang rất có danh tiếng, đột nhiên ít nhận những chương trình hay phim mới sẽ bỏ phí rất nhiều tài nguyên của cậu, hơn nữa điều kiện không thể rời khỏi thành phố quá một tuần thì rất khó.
"Này là ý của Tiểu Đường sao?"
Trương Dạng khàn giọng, bỏ lại một câu rồi cúp máy.
"Tiểu Đường Tử sẽ nghe lời của tôi!"
Tịnh Kỳ nghe xong cuộc điện thoại này của Trương Dạng cũng như muốn bạc trắng cả mái đầu, đúng là khi nói chuyện với người đàn ông này rất áp lực mà. Cô nhanh chóng xoay người đi về phía phòng ngủ của Trương Mạn Đường, vội vã thu dọn đồ đạc giúp cậu, những lời mà Trương Dạng nói cô không dám không để tâm.
Thời điểm Trương Mạn Đường tỉnh lại một lần nữa thì Trương Dạng đã mặc xong quần áo lịch sự chuẩn bị đi làm rồi. Cậu ngồi dậy tựa lưng vào phía sau giường, mắt thấy ngoài trời vẫn còn chưa sáng rõ, nhìn đồng hồ để bàn mới chỉ có 6 giờ sáng thôi thì lên tiếng hỏi hắn.
"Trương Dạng, hôm nay anh đi làm sớm vậy sao?"
Trương Dạng xoay người đi về phía Trương Mạn Đường, hắn vươn tay chạm vào bên má của cậu vuốt ve.
"Tôi phải đi công tác vài ngày, em ở nhà giúp tôi chăm sóc Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường đưa tay chạm vào tay hắn, lúc này cậu phát hiện ra trên cổ tay mình xuất hiện một chiếc vòng quen thuộc, chiếc vòng có chứa chìa khóa này chẳng phải cậu đã để ở nhà của Tịnh Kỳ hay sao, sao bây giờ nó lại ở trên tay cậu như thế.
"Trương Dạng, vòng tay này..."
Trương Dạng chậm rãi trả lời.
"Sáng nay tôi đã nói người đến nhà Tịnh Kỳ lấy đồ về đây, em đã nhớ rõ những lời tôi nói hay chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu, Trương Dạng đúng là nhanh nhẹn thật, sớm như vậy mà đồ đạc của cậu đã chuyển về đây hết rồi.
"Trương Dạng, anh đi mấy ngày?"
Trương Dạng đáp.
"Chưa có ngày về cụ thể, giải quyết xong công việc thì tôi sẽ trở về."
Nói rồi Trương Dạng cũng xoay người ý định muốn rời đi, Trương Mạn Đường thấy vậy thì vội vã bước xuống giường, cậu nhanh chóng lấy đại một chiếc áo choàng tắm mặc vào người muốn đuổi theo Trương Dạng.
"Trương Dạng, anh đợi một chút, để em tiễn anh xuống nhà."
Trương Dạng thả chậm bước chân, hắn xoay người nhìn người phía sau mang theo dáng vẻ chật vật đuổi theo hắn.
"Lát nữa em giúp tôi đưa Tiểu Tu đi học."
Trương Mạn Đường vui vẻ gật đầu, do dự hồi lâu thì chủ động vươn tay về phía trước nắm lấy cổ tay của Trương Dạng. Trương Dạng nhận ra được sự dè dặt này của Trương Mạn Đường, hắn cũng không biết cún con này rốt cuộc đang e dè điều gì nữa đây, chẳng phải hôm qua hắn đã nói ra những lời cậu muốn nghe rồi sao. Trương Dạng thản nhiên nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, năm đầu ngón tay đan xen vào nhau, hắn đưa tay của cậu lên trước miệng mình khẽ hôn nhẹ.
"Em ở nhà... đừng có mà quá nhớ tôi có biết chưa."
Trương Mạn Đường nhận ra được ánh mắt lưu manh của Trương Dạng, đôi mắt đa tình kia của hắn đang ánh lên tia trêu chọc cậu, cậu cũng không biết người đàn ông này lúc nào là thật lòng, lúc nào là lừa gạt chỉ có thể ngu ngốc mà tin tưởng vào tất cả những lời hắn nói ra.
Sao cậu có thể không nhớ đến hắn được chứ, nếu như hắn rời đi thì cậu nhất định sẽ rất nhớ hắn, chỉ là cậu cũng không muốn vứt hết mặt mũi mà nói ra điều này mà thôi.
"Trương Dạng, mỗi ngày em có thể gọi điện cho anh hay không?"
Trương Dạng không giống với những người bình thường khác, một cuộc điện thoại cũng không thể tùy tiện gọi được, cho dù hiện tại mối quan hệ của cậu và hắn đã chuyển sang một bước tiến mới nhưng cậu vẫn phải hỏi hắn rằng mình có thể gọi cho hắn hay không.
Trương Dạng nắm tay Trương Mạn Đường bước xuống dưới lầu, hắn chậm rãi trả lời câu hỏi kia của cậu.
"Không thể gọi lúc tôi đang làm việc."
Trương Mạn Đường thoáng ủ rũ à một tiếng, Trương Dạng lại nói tiếp.
"Bởi vì tôi sẽ nhớ em cho nên không thể tập trung làm việc được."
Những lời nói này của Trương Dạng, bất cứ người nào cũng sẽ muốn nghe, lại đối với một người u mê hắn như Trương Mạn Đường mà nói chẳng khác gì một mũi tên đâm trúng trái tim đang run rẩy của cậu cả. Trương Dạng cũng sẽ nhớ đến cậu hay sao? Cậu còn tưởng trong mối quan hệ này chỉ có cậu là người luôn đơn phương nhớ đến hắn.
"Chờ điện thoại của tôi, mỗi ngày tôi sẽ gọi tới cho em."
Trương Mạn Đường ngẩn người, thì ra vẫn có thể mỗi ngày được nghe giọng nói của hắn, chỉ là hắn sẽ chủ động gọi tới cho cậu mà thôi.
"Vâng, em sẽ đợi điện thoại của anh."
Chỉ nói được vài câu ngắn ngủi đã ra đến bên ngoài, chiếc xe limousine quen thuộc đỗ ở trước cửa nhà. Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng tỏ, Trương Mạn Đường hơi lo lắng cho sức khỏe của Trương Dạng bởi vì ngày hôm qua bọn họ đã kịch liệt đến tận sáng sớm, lúc này hắn đã phải đến sân bay, không biết đã ngủ đủ hay chưa.
Trương Mạn Đường muốn hôn tạm biệt Trương Dạng nhưng ngại ở trong xe còn có tài xế đang đợi, hơn nữa cậu cũng không biết Trương Dạng có đồng ý hay không cho nên do dự mãi cũng vẫn đành thôi.
"Vậy... Trương Dạng, tạm biệt anh."
Trương Dạng cúi đầu nhìn Trương Mạn Đường, hắn dùng tay nâng cằm cậu, ánh mắt của hắn đột nhiên trầm xuống, giọng nói khàn đi.
"Cho tôi thấy đầu lưỡi của em nào."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì há miệng, Trương Dạng hài lòng cúi đầu xuống đặt một nụ hôn trên môi cậu, đầu lưỡi của hai người triền miên giao đấu, người đàn ông này vẫn luôn bá đạo và điêu luyện như thế, chỉ một nụ hôn đã có thể khiến cho cậu rơi vào trạng thái đê mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.