Chương 191: Giang Lệ Châu nhập viện
Giai Nhân
22/02/2023
Một tuần ở lại Sát gia, Trương Mạn Đường chính thức rơi vào bất an và
tuyệt vọng bởi vì cậu vẫn chưa thể chờ được một tin nhắn nào của Trương
Dạng cả chứ đừng nói đến là điện thoại về. Mỗi ngày Trương Mạn Đường đều gọi cho Trương Tu, một phần là nhớ nhóc con nhưng phần lớn còn lại kia
là muốn biết Trương Dạng rốt cuộc đã về hay chưa. Sau khi biết được
chuyện Trương Dạng cũng không gọi về đó thì cậu lại càng cảm thấy lo
lắng hỗn loạn, người đàn ông này cũng thật xấu xa, hắn đột nhiên mất
tích như vậy khiến cho trái tim cậu không có cách nào hoạt động được
bình thường nữa.
Trương Mạn Đường muốn quay về thành phố nhưng lại bị Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh thay nhau tìm đủ mọi lý do khiến cậu không thể có cách nào trở về được, cuộc sống ở nơi này không nhàm chán nhưng lại rất xa lạ với cậu. Buổi sáng, Sát Mộc Thanh sẽ đưa cậu đến xưởng gốm sứ cách đó một con sông, công nhân trong xưởng mỗi lần thấy cậu lại gọi cậu một tiếng đại thiếu gia, có một người thợ lớn tuổi còn liên tục truyền đạt cho cậu những kiến thức về gốm sứ, dạy cậu cách làm. Trương Mạn Đường không có ý định học nghề nhưng nhìn tới ông lão hăng hái nói đến bọt trắng xuất hiện ra ở hai bên mép cũng không dừng lại kia thì cậu lại không lỡ cắt lời ông lão.
Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh đối với cậu rất tốt, bọn họ luôn đưa cậu đi gặp một vài người bạn trong giới kinh doanh, tuy ngoài miệng Sát Mộc Thanh nói với cậu rằng sẽ không ép buộc cậu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc nhưng xem ra không phải như vậy.
Trương Mạn Đường lại phát hiện ra thêm một điều nữa, dường như vị em trai kém cậu 2 tuổi Sát Mộc Dân kia có thành kiến với cậu, tuy rằng cậu ta không biểu hiện ra bằng hành động nhưng nhìn cử chỉ và sắc mặt của cậu ta thì cậu biết suy nghĩ của mình không sai. Có điều cậu hiểu được tại sao Sát Mộc Dân lại có biểu hiện như vậy, bởi vì từ khi cậu trở về, vợ chồng Sát gia luôn không quan tâm đến Sát Mộc Dân, mọi sự chú ý đều đặt trên người cậu, có nhiều lần Sát Mộc Dân muốn nói chuyện gì đó với hai người nhưng hai người lại không muốn nghe, cũng không quá quan tâm.
Sáng hôm ấy Trương Mạn Đường trốn việc, không muốn đi tới xưởng gốm như bình thường nữa. Cậu ở sau vườn cây của Sát gia cầm kéo cắt tỉa cây cảnh thì nghe thấy có giọng nói của một cậu thanh niên từ phía sau truyền tới.
"Hôm nay anh không đến xưởng gốm sao?"
Trương Mạn Đường xoay người, sau lưng cậu là Sát Mộc Dân đáng lẽ ra giờ này phải có mặt ở công ty, bây giờ lại mặc quần áo ở nhà đứng ở chỗ này.
"Ừ, sau này tôi không đến đó nữa, tôi không thích gốm sứ cho lắm. Hôm nay cậu không phải đi làm sao?"
Sát Mộc Dân cười khổ.
"Tôi có tới công ty hay không cũng không quan trọng, dù sao ba cũng không quan tâm."
Trương Mạn Đường im lặng nhìn Sát Mộc Dân, cậu hơi áy náy với người em trai này, có lẽ vì sự xuất hiện của cậu cho nên Sát Mộc Dân mới bị thờ ơ mấy ngày nay.
"Thật ra tôi không ở lại đây lâu đâu, vài ngày nữa tôi sẽ quay về thành phố."
Sát Mộc Dân bất ngờ, mấy ngày nay ba luôn dẫn theo người anh trai này đi gặp mặt các đối tác, còn để thầy lành nghề nhất của Sát gia truyền thụ kiến thức về gốm sứ cho người anh này, chẳng cần phải ai nói thì cậu cũng biết ba có ý định cho người anh trai thất lạc trước mặt đây tiếp quản công ty, hơn nữa mẹ cậu cũng đã nói sau này cậu phải trợ giúp anh trai.
"Trở về sao? Ba có ý định để anh là người tiếp quản công ty, một tuần này ông ấy luôn dẫn anh đi gặp mặt các đối tác quan trọng, cũng để cho Lâm lão sư dạy anh làm gốm."
Trương Mạn Đường cũng biết rồi, cho nên thời gian gần đây cậu đều từ chối các cuộc gặp mặt, đi ra ngoài cùng với Sát Mộc Thanh, ngay cả xưởng gốm cũng kiếm cớ không tới nữa.
"Lúc quay trở về tôi cũng đã nói rất rõ với hai người rồi, đợi cho sức khỏe của Giang Lệ Châu bình phục tôi sẽ rời đi, dù sao ở đó tôi cũng còn có con trai nữa."
Sát Mộc Dân không hề biết chuyện Trương Mạn Đường có con trai nên khi nghe thấy Trương Mạn Đường nói thế thì hơi nâng giọng hỏi: "Con trai? Anh đã kết hôn rồi sao?"
Trương Mạn Đường bất giác nhìn xuống dưới bàn tay mình, trên ngón áp út có nhẫn cặp với Trương Dạng thì khẽ mỉm cười nói: "Cũng có thể coi là như vậy đi. Tôi thấy mấy ngay nay thái độ của cậu đối với tôi không mấy tốt, tôi cũng biết lý do là tại vì sao rồi, đợi đến khi tôi rời khỏi đây, sau này cậu thay tôi chăm sóc tốt cho hai người đó."
Sát Mộc Dân im lặng, cậu ước gì mình là Trương Mạn Đường, nếu như cậu cũng bị thất lạc nhiều năm tìm về được thì ba mẹ cũng sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn, chứ không giống như hiện tại, cho dù cậu là người ở bên ba mẹ những ngần ấy năm nhưng ba mẹ lại chẳng chịu nhìn về phía cậu.
"Được, đợi anh quay về thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ."
Đúng lúc này lại có một tiếng nói giận giữ truyền tới: "Sát Mộc Dân, con đang nói cái gì vậy?"
Tiếng tức giận này phát ra từ Giang Lệ Châu, ánh mắt phẫn nộ kia của bà nhìn về phía Sát Mộc Dân khiến cho cậu cũng phải hoảng hốt lùi lại vài bước, liệu đó là ánh mắt của một người mẹ dành cho con trai của mình hay sao chứ.
"Căn nhà này là của Mộc Nhân, con không có quyền đuổi Mộc Nhân đi." Giang Lệ Châu vừa nói vừa tiến lên phía trước, giọng nói của bà đanh thép và lạnh lùng, âm lượng cũng rất lớn.
Trương Mạn Đường không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra, hơn nữa Giang Lệ Châu đột nhiên phản ứng như vậy đúng là cũng hơi quá, có vẻ như bà đối với Sát Mộc Dân rất nghiêm khắc thì phải.
"Không phải như vậy, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi, cậu ấy không có ý định đuổi tôi đi, là do tôi muốn đi."
Giang Lệ Châu xoay người lại nhìn Trương Mạn Đường.
"Con muốn đi? Tại sao đột nhiên lại muốn đi? Mẹ biết thái độ của Mộc Dân đối với con không tốt, mẹ nhất định sẽ nói Mộc Dân phải lễ phép với con."
Trương Mạn Đường nhíu mày, lời nói này dường như không nên nói trước mặt của Sát Mộc Dân, bởi vì khi Giang Lệ Châu nói xong câu kia, ánh mắt của Sát Mộc Dân trở nên rất đau khổ và tuyệt vọng.
"Trước khi đến nơi này tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ không ở lại đây, đợi cho sức khỏe của bà hồi phục thì tôi sẽ quay trở về. Hơn nữa cậu ấy cũng không nói gì hay làm gì có lỗi với tôi cả, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, bà cũng đứng nên như vậy."
Đợi cho đến khi Trương Mạn Đường nói xong câu kia, gương mặt của Giang Lệ Châu đã trở nên trắng bệch, hô hấp khó khăn, ngã khụy xuống, may mắn Sát Mộc Dân phản ứng nhanh nhẹn, vội vã chạy tới đỡ lấy Giang Lệ Châu.
"Mẹ, mẹ lại lên cơn đau tim sao? Anh còn không mau gọi cấp cứu đi."
Trương Mạn Đường giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu tới, người làm trong nhà phát hiện ra bên ngoài không ổn cũng lập tức chạy đến, quản gia vội vã gọi điện cho Sát Mộc Thanh thông báo tình hình.
Phòng cấp cứu lúc này có ba người đàn ông đang đứng bên ngoài đợi. Sát Mộc Thanh đang đi gặp mặt đối tác nghe thấy điện báo cũng phải lập tức chạy về, sau khi biết lý do tại vì sao Giang Lệ Châu phát bệnh, ông đã rất tức giận lớn tiếng mắng hai người trước mặt.
"Sát Mộc Dân, con sao vậy hả? Sức khỏe của mẹ con như thế nào con không phải không biết, tại sao cứ luôn làm bà ấy tức giận. Ba nói cho con biết, chuyện con bán cổ phần cho người ngoài ba còn chưa tính sổ với con đâu, nếu như mẹ con có mệnh hệ gì, ba nhất định không tha thứ cho con."
Sát Mộc Dân vẫn luôn biết Giang Lệ Châu không thể chịu được xúc động cho nên cậu luôn nhẫn nhịn, không bao giờ làm trái ý bà cả nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự không phải lỗi của cậu, ba mẹ vốn chẳng bao giờ chịu cho cậu giải thích.
"Còn cả con nữa, con không thể nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa hay sao, ở đây vài ngày nữa thôi con cũng không thể ở được hả? Con có thể từ từ giải thích cho bà ấy hiểu mà."
Trương Mạn Đường cúi đầu nói một tiếng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện sẽ thành ra như vậy."
Sát Mộc Dân nhìn chằm chằm Sát Mộc Thanh, lời nói ra kia tuy rằng oán trách nhưng ngữ điệu của ba cậu đã hòa hoãn đi rất nhiều, Trương Mạn Đường chỉ cần nói một câu xin lỗi như vậy đã là xong, vậy còn cậu? Mọi chuyện đều là lỗi của cậu hay sao.
Sát Mộc Dân cảm thấy trong lòng rất chua chát, cậu ngồi xuống băng ghế im lặng chờ đợi, thầm cầu mong Giang Lệ Châu sẽ không sao cả.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, những bác sĩ chữa trị cho Giang Lệ Châu đều là những người giỏi nhất ở nơi này. Giang Lệ Châu được chuyển tới phòng bệnh VIP, khi bà tỉnh lại đã buổi sáng ngày hôm sau.
Phòng bệnh chỉ có Sát Mộc Dân ngồi ở đó, Trương Mạn Đường vừa mới quay trở về nhà lấy một số đồ đạc còn Sát Mộc Thanh có vài chuyện công việc phải giải quyết gấp.
Sát Mộc Dân thấy Giang Lệ Châu tỉnh lại thì quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ có chỗ nào không khỏe hay không?"
Giang Lệ Châu đáp: "Không khỏe, nếu như con còn đối với anh trai như vậy thì mẹ sẽ càng không khỏe."
Sát Mộc Dân cúi đầu nhìn Giang Lệ Châu, cậu không muốn cãi lại lời của bà, dù sao tình hình sức khỏe của bà cũng chưa ổn định.
"Con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ lễ phép với anh trai."
Trương Mạn Đường muốn quay về thành phố nhưng lại bị Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh thay nhau tìm đủ mọi lý do khiến cậu không thể có cách nào trở về được, cuộc sống ở nơi này không nhàm chán nhưng lại rất xa lạ với cậu. Buổi sáng, Sát Mộc Thanh sẽ đưa cậu đến xưởng gốm sứ cách đó một con sông, công nhân trong xưởng mỗi lần thấy cậu lại gọi cậu một tiếng đại thiếu gia, có một người thợ lớn tuổi còn liên tục truyền đạt cho cậu những kiến thức về gốm sứ, dạy cậu cách làm. Trương Mạn Đường không có ý định học nghề nhưng nhìn tới ông lão hăng hái nói đến bọt trắng xuất hiện ra ở hai bên mép cũng không dừng lại kia thì cậu lại không lỡ cắt lời ông lão.
Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh đối với cậu rất tốt, bọn họ luôn đưa cậu đi gặp một vài người bạn trong giới kinh doanh, tuy ngoài miệng Sát Mộc Thanh nói với cậu rằng sẽ không ép buộc cậu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc nhưng xem ra không phải như vậy.
Trương Mạn Đường lại phát hiện ra thêm một điều nữa, dường như vị em trai kém cậu 2 tuổi Sát Mộc Dân kia có thành kiến với cậu, tuy rằng cậu ta không biểu hiện ra bằng hành động nhưng nhìn cử chỉ và sắc mặt của cậu ta thì cậu biết suy nghĩ của mình không sai. Có điều cậu hiểu được tại sao Sát Mộc Dân lại có biểu hiện như vậy, bởi vì từ khi cậu trở về, vợ chồng Sát gia luôn không quan tâm đến Sát Mộc Dân, mọi sự chú ý đều đặt trên người cậu, có nhiều lần Sát Mộc Dân muốn nói chuyện gì đó với hai người nhưng hai người lại không muốn nghe, cũng không quá quan tâm.
Sáng hôm ấy Trương Mạn Đường trốn việc, không muốn đi tới xưởng gốm như bình thường nữa. Cậu ở sau vườn cây của Sát gia cầm kéo cắt tỉa cây cảnh thì nghe thấy có giọng nói của một cậu thanh niên từ phía sau truyền tới.
"Hôm nay anh không đến xưởng gốm sao?"
Trương Mạn Đường xoay người, sau lưng cậu là Sát Mộc Dân đáng lẽ ra giờ này phải có mặt ở công ty, bây giờ lại mặc quần áo ở nhà đứng ở chỗ này.
"Ừ, sau này tôi không đến đó nữa, tôi không thích gốm sứ cho lắm. Hôm nay cậu không phải đi làm sao?"
Sát Mộc Dân cười khổ.
"Tôi có tới công ty hay không cũng không quan trọng, dù sao ba cũng không quan tâm."
Trương Mạn Đường im lặng nhìn Sát Mộc Dân, cậu hơi áy náy với người em trai này, có lẽ vì sự xuất hiện của cậu cho nên Sát Mộc Dân mới bị thờ ơ mấy ngày nay.
"Thật ra tôi không ở lại đây lâu đâu, vài ngày nữa tôi sẽ quay về thành phố."
Sát Mộc Dân bất ngờ, mấy ngày nay ba luôn dẫn theo người anh trai này đi gặp mặt các đối tác, còn để thầy lành nghề nhất của Sát gia truyền thụ kiến thức về gốm sứ cho người anh này, chẳng cần phải ai nói thì cậu cũng biết ba có ý định cho người anh trai thất lạc trước mặt đây tiếp quản công ty, hơn nữa mẹ cậu cũng đã nói sau này cậu phải trợ giúp anh trai.
"Trở về sao? Ba có ý định để anh là người tiếp quản công ty, một tuần này ông ấy luôn dẫn anh đi gặp mặt các đối tác quan trọng, cũng để cho Lâm lão sư dạy anh làm gốm."
Trương Mạn Đường cũng biết rồi, cho nên thời gian gần đây cậu đều từ chối các cuộc gặp mặt, đi ra ngoài cùng với Sát Mộc Thanh, ngay cả xưởng gốm cũng kiếm cớ không tới nữa.
"Lúc quay trở về tôi cũng đã nói rất rõ với hai người rồi, đợi cho sức khỏe của Giang Lệ Châu bình phục tôi sẽ rời đi, dù sao ở đó tôi cũng còn có con trai nữa."
Sát Mộc Dân không hề biết chuyện Trương Mạn Đường có con trai nên khi nghe thấy Trương Mạn Đường nói thế thì hơi nâng giọng hỏi: "Con trai? Anh đã kết hôn rồi sao?"
Trương Mạn Đường bất giác nhìn xuống dưới bàn tay mình, trên ngón áp út có nhẫn cặp với Trương Dạng thì khẽ mỉm cười nói: "Cũng có thể coi là như vậy đi. Tôi thấy mấy ngay nay thái độ của cậu đối với tôi không mấy tốt, tôi cũng biết lý do là tại vì sao rồi, đợi đến khi tôi rời khỏi đây, sau này cậu thay tôi chăm sóc tốt cho hai người đó."
Sát Mộc Dân im lặng, cậu ước gì mình là Trương Mạn Đường, nếu như cậu cũng bị thất lạc nhiều năm tìm về được thì ba mẹ cũng sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn, chứ không giống như hiện tại, cho dù cậu là người ở bên ba mẹ những ngần ấy năm nhưng ba mẹ lại chẳng chịu nhìn về phía cậu.
"Được, đợi anh quay về thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ."
Đúng lúc này lại có một tiếng nói giận giữ truyền tới: "Sát Mộc Dân, con đang nói cái gì vậy?"
Tiếng tức giận này phát ra từ Giang Lệ Châu, ánh mắt phẫn nộ kia của bà nhìn về phía Sát Mộc Dân khiến cho cậu cũng phải hoảng hốt lùi lại vài bước, liệu đó là ánh mắt của một người mẹ dành cho con trai của mình hay sao chứ.
"Căn nhà này là của Mộc Nhân, con không có quyền đuổi Mộc Nhân đi." Giang Lệ Châu vừa nói vừa tiến lên phía trước, giọng nói của bà đanh thép và lạnh lùng, âm lượng cũng rất lớn.
Trương Mạn Đường không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra, hơn nữa Giang Lệ Châu đột nhiên phản ứng như vậy đúng là cũng hơi quá, có vẻ như bà đối với Sát Mộc Dân rất nghiêm khắc thì phải.
"Không phải như vậy, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi, cậu ấy không có ý định đuổi tôi đi, là do tôi muốn đi."
Giang Lệ Châu xoay người lại nhìn Trương Mạn Đường.
"Con muốn đi? Tại sao đột nhiên lại muốn đi? Mẹ biết thái độ của Mộc Dân đối với con không tốt, mẹ nhất định sẽ nói Mộc Dân phải lễ phép với con."
Trương Mạn Đường nhíu mày, lời nói này dường như không nên nói trước mặt của Sát Mộc Dân, bởi vì khi Giang Lệ Châu nói xong câu kia, ánh mắt của Sát Mộc Dân trở nên rất đau khổ và tuyệt vọng.
"Trước khi đến nơi này tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ không ở lại đây, đợi cho sức khỏe của bà hồi phục thì tôi sẽ quay trở về. Hơn nữa cậu ấy cũng không nói gì hay làm gì có lỗi với tôi cả, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, bà cũng đứng nên như vậy."
Đợi cho đến khi Trương Mạn Đường nói xong câu kia, gương mặt của Giang Lệ Châu đã trở nên trắng bệch, hô hấp khó khăn, ngã khụy xuống, may mắn Sát Mộc Dân phản ứng nhanh nhẹn, vội vã chạy tới đỡ lấy Giang Lệ Châu.
"Mẹ, mẹ lại lên cơn đau tim sao? Anh còn không mau gọi cấp cứu đi."
Trương Mạn Đường giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu tới, người làm trong nhà phát hiện ra bên ngoài không ổn cũng lập tức chạy đến, quản gia vội vã gọi điện cho Sát Mộc Thanh thông báo tình hình.
Phòng cấp cứu lúc này có ba người đàn ông đang đứng bên ngoài đợi. Sát Mộc Thanh đang đi gặp mặt đối tác nghe thấy điện báo cũng phải lập tức chạy về, sau khi biết lý do tại vì sao Giang Lệ Châu phát bệnh, ông đã rất tức giận lớn tiếng mắng hai người trước mặt.
"Sát Mộc Dân, con sao vậy hả? Sức khỏe của mẹ con như thế nào con không phải không biết, tại sao cứ luôn làm bà ấy tức giận. Ba nói cho con biết, chuyện con bán cổ phần cho người ngoài ba còn chưa tính sổ với con đâu, nếu như mẹ con có mệnh hệ gì, ba nhất định không tha thứ cho con."
Sát Mộc Dân vẫn luôn biết Giang Lệ Châu không thể chịu được xúc động cho nên cậu luôn nhẫn nhịn, không bao giờ làm trái ý bà cả nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự không phải lỗi của cậu, ba mẹ vốn chẳng bao giờ chịu cho cậu giải thích.
"Còn cả con nữa, con không thể nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa hay sao, ở đây vài ngày nữa thôi con cũng không thể ở được hả? Con có thể từ từ giải thích cho bà ấy hiểu mà."
Trương Mạn Đường cúi đầu nói một tiếng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện sẽ thành ra như vậy."
Sát Mộc Dân nhìn chằm chằm Sát Mộc Thanh, lời nói ra kia tuy rằng oán trách nhưng ngữ điệu của ba cậu đã hòa hoãn đi rất nhiều, Trương Mạn Đường chỉ cần nói một câu xin lỗi như vậy đã là xong, vậy còn cậu? Mọi chuyện đều là lỗi của cậu hay sao.
Sát Mộc Dân cảm thấy trong lòng rất chua chát, cậu ngồi xuống băng ghế im lặng chờ đợi, thầm cầu mong Giang Lệ Châu sẽ không sao cả.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, những bác sĩ chữa trị cho Giang Lệ Châu đều là những người giỏi nhất ở nơi này. Giang Lệ Châu được chuyển tới phòng bệnh VIP, khi bà tỉnh lại đã buổi sáng ngày hôm sau.
Phòng bệnh chỉ có Sát Mộc Dân ngồi ở đó, Trương Mạn Đường vừa mới quay trở về nhà lấy một số đồ đạc còn Sát Mộc Thanh có vài chuyện công việc phải giải quyết gấp.
Sát Mộc Dân thấy Giang Lệ Châu tỉnh lại thì quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ có chỗ nào không khỏe hay không?"
Giang Lệ Châu đáp: "Không khỏe, nếu như con còn đối với anh trai như vậy thì mẹ sẽ càng không khỏe."
Sát Mộc Dân cúi đầu nhìn Giang Lệ Châu, cậu không muốn cãi lại lời của bà, dù sao tình hình sức khỏe của bà cũng chưa ổn định.
"Con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ lễ phép với anh trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.