Chương 189: Sm
Giai Nhân
12/02/2023
Trương Dạng đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen của Trương Mạn Đường.
"Nếu tối không muốn em ở lại thì em đã không có cơ hội ngồi ở đây như thế này rồi. Tôi là người làm kinh doanh cho nên hiểu những chuyện trong kinh doanh. Sát Mộc Thanh rời đi tìm em lâu như vậy, công việc bên kia nhất định đã chất đống rồi, ngày nào em còn chưa trở về thì ông ta sẽ không có tâm trí giải quyết công việc đâu, huống chi em cũng chỉ về đó nhiều nhất hai tuần, thời gian tôi ở cạnh em sau này cũng nhiều hơn hai người đó. Em nói xem tôi có nên vì chuyện cắm trại nhỏ nhoi kia mà trì hoãn việc em trở về hay không, làm như vậy càng khiến cho bọn họ cảm thấy tôi là người xấu xa."
Trương Mạn Đường không ngờ Trương Dạng còn suy nghĩ cho cả Sát Mộc Thanh như vậy, xem ra cậu đã hiểu lầm hắn rồi, cứ tưởng con người hắn trước nay đều không quan tâm đến người khác cơ.
"Trương Dạng, may mà có anh, em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy được. Chuyện của Giang Lệ Châu anh đừng tự trách bản thân mình, hôm nay ở trong bệnh viện em đã nói cho bà ấy hiểu rồi, sau này em sẽ chỉ ở lại Trương gia mà thôi."
Trương Dạng giả bộ nói: "Chuyện Giang Lệ Châu nhập viện tôi cũng không thể tránh được một phần trách nhiệm, đáng lẽ ra tôi nên..."
Không đợi cho Trương Dạng nói hết câu, Trương Mạn Đường đã đưa tay lên miệng ngăn hắn lại.
"Không, anh chỉ là nói sự thật mà thôi, không phải là do anh."
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường kéo xuống, khàn giọng hỏi: "Thật không?"
Trương Mạn Đường cảm thấy rất đau lòng, là đau lòng cho Trương Dạng chứ không phải bản thân mình. Người đàn ông này vốn dĩ luôn tùy ý, muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó nhưng mà vì cậu hắn lại tự trách bản thân mình như vậy, còn suy nghĩ cho người thân của cậu nữa. Trương Mạn Đường chủ động hôn lên đôi môi hắn, nụ hôn theo năm tháng đã thành thạo rất nhiều rồi, cậu muốn dùng nụ hôn này để khẳng định rằng cậu sẽ không rời khỏi hắn. Trương Mạn Đường nhắm mắt, đắm chìm trong sự dằn vặt tự trách kia, lại chẳng biết người đàn ông mà cậu hết sức đau lòng đã lóe lên vài tia kiêu ngạo trong mắt.
Trương Dạng không giống như mọi ngày lập tức cởi quần áo của Trương Mạn Đường mà đợi sau khi kết thúc nụ hôn kia thì hơi đẩy cậu ra.
"Ngày mai em yên tâm trở về, tôi sẽ thay em dỗ dành Tiểu Tu. Bây giờ đã không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi cho tốt, em vẫn còn chưa khỏe hẳn."
Trương Mạn Đường nhận được sự quan tâm kia của Trương Dạng, đáy lòng ấm áp lạ thường. Cậu cảm nhận được ham muốn mãnh liệt từ người đàn ông này bởi vì bây giờ cậu đang ngồi trên đùi hắn, vật kia đã cương cứng chọc tới mông cậu rồi. Trương Mạn Đường không muốn Trương Dạng phải chịu đựng, mấy ngày hôm nay hắn đã vì cậu mà suy nghĩ rất nhiều, chẳng lẽ vấn đề này cậu có thể giải quyết được cho hắn mà cậu cũng không làm sao.
Trương Mạn Đường cởi áo hoodie trên người của mình ra, thân trên bại lộ áp lên cơ ngực rắn chắc của Trương Dạng. Cậu chủ động ôm lấy Trương Dạng, hôn lên tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Trương Dạng, tối nay chúng ta... được không?. Em sẽ phải đi một thời gian, không thể ở bên cạnh anh được."
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, lúc đẩy Trương Mạn Đường ra đã nhanh chóng che dấu đi nụ cười đó không còn dấu vết. Vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ vì sức khỏe của Trương Mạn Đường mà quân tử từ chối, nhưng lời nói ra tiếp theo của hắn lại trở thành lưu manh chính hiệu.
"Hôm nay tôi muốn dùng đồ, em đi lấy máy quay đi."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, lúc trước Trương Dạng sẽ quay lại chuyện đó một vài lần, tuy rằng cậu từng là diễn viên, không ngại việc quay chụp nhưng đó là diễn xuất còn đây lại là quay cảnh rất nóng, chân thực không che đậy, làm sao có thể không ngại ngùng muốn né tránh chứ.
Trương Dạng khàn giọng hỏi lại: "Không được sao? Nếu em cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngờ đi, dù sao nhiều nhất 2 tuần sau tôi cũng có thể gặp lại em."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì mềm lòng.
"Được rồi, em đi lấy máy quay."
Trương Dạng hôn nhẹ vào má của Trương Mạn Đường tán thưởng.
"Ngoan lắm."
Trương Mạn Đường biết tối nay có lẽ rất đáng sợ, cậu nghe thấy được tiếng dụng cụ kia va chạm leng keng, "chơi đồ" mà Trương Dạng nói chính là mấy thứ đồ chơi kỳ quái khiến cho cậu vừa đau vừa sướng, mỗi lần như vậy cậu đều bị Trương Dạng biến thành kẻ vô cùng dâm đãng.
Trương Mạn Đường dựng chân máy quay đặt ở trước giường, vị trí này còn được Trương Dạng đánh dấu bởi một tấm thảm, hắn nói chỉ cần đặt máy quay ở đó là có thể quay được cận cảnh. Cậu lo lắng nhìn mấy món đồ chơi kỳ quái đặt sẵn trên giường, trái tim đập thình thịch, gương mặt càng ngày càng đỏ ửng.
Trương Dạng vẫy vẫy cậu đi về chỗ giường ngủ, hắn đứng ở một bên rót cho cậu một ly nước lọc. Trương Mạn Đường vừa hay cũng đang khát nước, cậu uống hết nửa ly rồi định đặt xuống bàn, Trương Dạng thấy vậy thì nói: "Em uống hết đi."
Trương Mạn Đường nghe lời uống hết ly nước kia. Trương Dạng thấy vậy lại rót thêm một ly nữa đưa cho cậu, lần này hắn còn rót đến tràn đầy ly nước ra ngoài.
"Em... uống đủ rồi"
Trương Dạng lắc đầu.
"Uống hết đi, em phải uống hết bình nhỏ này."
Trương Mạn Đường xấu hổ, cậu biết lý do tại sao Trương Dạng muốn cậu uống nhiều như thế, như hắn nói trước đây... hắn lại muốn xem đài phun nước.
Trương Mạn Đường uống đến no nước, bụng nhỏ cũng hơi phình lên một chút rồi, lúc này mới đáng thương xin tha.
"Em quả thật không thể uống thêm nữa."
Trương Dạng hài lòng ừ một tiếng.
"Đi tắm đi, tôi sẽ chuẩn bị một vài thứ nhưng mà nhớ kỹ không được lén lút đi tiểu, nếu không tôi sẽ có cách trừng phạt em đó.'
Trương Mạn Đường gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm. Cậu uống nhiều nước như vậy, bây giờ cũng có cảm giác muốn đi rồi, nếu như lén lút tiểu một chút sau đó xóa sạch dấu vết Trương Dạng hẳn cũng sẽ không biết được. Trương Mạn Đường cắn cắn môi dưới, bây giờ cậu đã cởi sạch quần áo đứng trong làn nước ấm của vòi sen, trong đầu cậu vẫn luôn tồn tại câu cảnh cáo của Trương Dạng, khi cậu nhịn không được định lén tiểu thì Trương Dạng thản nhiên đẩy cửa đi vào.
Hắn bước về phía trước, trên tay cầm theo một vật có độ dài vừa phải, khá nhỏ làm bằng silicon màu đen. Trương Mạn Đường không biết nó chính xác là cái gì cả nhưng cậu biết đó là mấy món đồ chơi kỳ quái của Trương Dạng, một chiếc cây mềm nhỏ cỡ đầu đũa kia thì có thể là dùng ở đâu chứ.
"Cún con, em tắm xong chưa?"
Trương Mạn Đường hối hận, vừa rồi nên nhanh chóng đi tiểu thì có phải xong rồi không, bây giờ Trương Dạng lại bước vào, hắn còn xấu xa tắt đi vòi sen của cậu nữa, hại cậu có muốn lén làm cũng không có gì che dấu cả.
"Sắp xong rồi, anh ra ngoài đợi một chút được không?"
Trương Dạng nhìn dáng vẻ khúm núm kỳ quái kia của Trương Mạn Đường liền cười xấu xa, hắn đứng ở sau lưng cậu, dùng bàn tay to lớn kia xoa nắn cơ thể cậu.
"Thôi, để tôi giúp em một tay đi."
Trương Dạng cố tình xoa xoa bụng dưới của Trương Mạn Đường, rõ ràng là đã dùng sức ấn lên đó, hại cậu thở dốc, cắn răng cố gắng nhịn không đi tiểu.
"Ưm... được rồi, anh ra ngoài đợi được không, em lau khô người rồi sẽ ra ngay."
Trương Dạng vẫn cố chấp xoa nắn bụng dưới của cậu, càng xoa càng dùng sức, muốn cậu phải phạm sai lầm để hắn trừng phạt.
"Không được, tôi thấy em muốn đuổi tôi ra ngoài để làm việc lén lút sau lưng tôi. Em muốn đi tiểu có đúng không?"
Trương Mạn Đường nắm lấy cổ tay của Trương Dạng muốn hắn dừng động tác mạnh mẽ ấn bụng cậu kia.
"Không có, em đợi anh cho phép."
Trương Dạng cười cười, ở bên tai của cậu liên tục phát ra tiếng xì xì như dỗ trẻ con đi tiểu vậy.
"Ngoan lắm, xì xì..."
Trương Mạn Đường hoảng hốt, vội quay người lại đối diện Trương Dạng, đưa tay ngăn lại hắn.
"Đừng mà, em sẽ không làm nếu như anh không đồng ý đâu... Cho nên anh đừng như vậy."
Trương Dạng đưa cây màu đen mềm mềm kia lên trước mặt Trương Mạn Đường cười nói: "Nếu dám làm sai tôi sẽ phạt, lúc đó em không chạy được đâu."
Trương Mạn Đường lại bị Trương Dạng cầm lấy vật nam tính vuốt ve kích thích, hắn cảm thấy cả người cậu đã rất yếu ớt run rẩy, sắp chịu không nổi nữa rồi thì buông tay ra.
"Được rồi, em lau khô người rồi ra, tôi đợi... hừm..."
Trương Dạng còn chưa nói hết câu thì trên đùi hắn đã có một dòng nước ấm nóng bắn đến, Trương Mạn Đường bị ôm chặt eo không thoát ra được cho nên chỉ còn biết vùi mặt vào lồng ngực hắn che giấu sự xấu hổ.
"Em không cố ý... em xin lỗi."
Cậu không thể dừng được việc khống chế thân dưới, vừa nói lại vừa đi tiểu mạnh mẽ hơn.
Trương Dạng hừm một tiếng, sự nguy hiểm lan tràn trong cả phòng tắm này, tiếp theo là tiếng hét đau đớn cùng tiếng thở hổn hển rên rỉ đến đáng thương.
"A không... đừng... đau... Trương Dạng... đau lắm..."
Bây giờ thì cậu biết món đồ chơi đầu tiên rất nhỏ kia là thứ gì rồi, tuy nhỏ nhưng bây giờ cậu mới phát hiện nó thật sự rất to, to hơn so với niệu đạo của cậu. Chật vật mãi vẫn bị Trương Dạng ép buộc, cưỡng chế nhét vào, hơn nữa thứ này còn có chế độ rung tự động nữa hại cậu vừa rát vừa sướng đến phát điên lên.
"Không... không... mau rút ra được không... em không muốn dùng thứ này."
Trương Mạn Đường nằm ở trên giường run rẩy kịch liệt, bàn tay muốn di chuyển xuống phái dưới rút ra nhưng mà Trương Dạng đã nhanh tay chặn lại, còn lấy hai quả bóng tròn bằng inox cho bàn tay cậu vào trong, khóa lại, tuy rằng vẫn có thể di chuyển cánh tay bình thường nhưng bàn tay thì lại không thể chạm, cũng không thể cầm nắm được, việc này khiến cho cậu càng khốn đốn hơn.
Trương Dạng lại cầm lấy một chiếc máy rung màu đen có hình dạng giống như nơi đó của hắn, bôi thêm chút dầu bôi trơn, kích thích khuếch trương một lúc rồi cắm vào thật sâu trong cơ thể cậu, tiếng máy rè rè chuyển động điên cuồng.
"Ô... đừng mà...em không thể chịu được kích thích này."
Trương Mạn Đường càng dãy dụa thì thanh silicon ở niệu đạo kia của cậu càng cọ sát mãnh liệt hơn, khiến cho cậu vừa đau rát vừa sung sướng.
"Hu hu... Trương Dạng... cầu xin anh, cầu xin anh lấy ra có được không?"
Trương Dạng đưa tay xoa lấy gò má ửng hồng kia của cậu, khe khẽ trấn an.
"Đừng dãy dụa nếu không sẽ càng đau hơn, ngoan ngoãn, một lát nữa sẽ không còn đau rồi."
Nói rồi Trương Dạng đã châm nến xong, nghiêng cây nến làm sáp nến nóng rực nhỏ lên ngực cậu. Cảm giác nóng cháy như bị hàng vạn con kiến xâu xé làm cậu không thể chịu nổi lại dãy dụa điên cuồng, hai tay tay đã bị quả cầu sát trói lại không có cách nào chạm vào cơ thể mình được.
"A... không... quá kích thích rồi... Trương Dạng, em không thể được... cầu xin anh... cầu xin anh đừng như vậy mà hu hu.".
"Nếu tối không muốn em ở lại thì em đã không có cơ hội ngồi ở đây như thế này rồi. Tôi là người làm kinh doanh cho nên hiểu những chuyện trong kinh doanh. Sát Mộc Thanh rời đi tìm em lâu như vậy, công việc bên kia nhất định đã chất đống rồi, ngày nào em còn chưa trở về thì ông ta sẽ không có tâm trí giải quyết công việc đâu, huống chi em cũng chỉ về đó nhiều nhất hai tuần, thời gian tôi ở cạnh em sau này cũng nhiều hơn hai người đó. Em nói xem tôi có nên vì chuyện cắm trại nhỏ nhoi kia mà trì hoãn việc em trở về hay không, làm như vậy càng khiến cho bọn họ cảm thấy tôi là người xấu xa."
Trương Mạn Đường không ngờ Trương Dạng còn suy nghĩ cho cả Sát Mộc Thanh như vậy, xem ra cậu đã hiểu lầm hắn rồi, cứ tưởng con người hắn trước nay đều không quan tâm đến người khác cơ.
"Trương Dạng, may mà có anh, em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy được. Chuyện của Giang Lệ Châu anh đừng tự trách bản thân mình, hôm nay ở trong bệnh viện em đã nói cho bà ấy hiểu rồi, sau này em sẽ chỉ ở lại Trương gia mà thôi."
Trương Dạng giả bộ nói: "Chuyện Giang Lệ Châu nhập viện tôi cũng không thể tránh được một phần trách nhiệm, đáng lẽ ra tôi nên..."
Không đợi cho Trương Dạng nói hết câu, Trương Mạn Đường đã đưa tay lên miệng ngăn hắn lại.
"Không, anh chỉ là nói sự thật mà thôi, không phải là do anh."
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường kéo xuống, khàn giọng hỏi: "Thật không?"
Trương Mạn Đường cảm thấy rất đau lòng, là đau lòng cho Trương Dạng chứ không phải bản thân mình. Người đàn ông này vốn dĩ luôn tùy ý, muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó nhưng mà vì cậu hắn lại tự trách bản thân mình như vậy, còn suy nghĩ cho người thân của cậu nữa. Trương Mạn Đường chủ động hôn lên đôi môi hắn, nụ hôn theo năm tháng đã thành thạo rất nhiều rồi, cậu muốn dùng nụ hôn này để khẳng định rằng cậu sẽ không rời khỏi hắn. Trương Mạn Đường nhắm mắt, đắm chìm trong sự dằn vặt tự trách kia, lại chẳng biết người đàn ông mà cậu hết sức đau lòng đã lóe lên vài tia kiêu ngạo trong mắt.
Trương Dạng không giống như mọi ngày lập tức cởi quần áo của Trương Mạn Đường mà đợi sau khi kết thúc nụ hôn kia thì hơi đẩy cậu ra.
"Ngày mai em yên tâm trở về, tôi sẽ thay em dỗ dành Tiểu Tu. Bây giờ đã không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi cho tốt, em vẫn còn chưa khỏe hẳn."
Trương Mạn Đường nhận được sự quan tâm kia của Trương Dạng, đáy lòng ấm áp lạ thường. Cậu cảm nhận được ham muốn mãnh liệt từ người đàn ông này bởi vì bây giờ cậu đang ngồi trên đùi hắn, vật kia đã cương cứng chọc tới mông cậu rồi. Trương Mạn Đường không muốn Trương Dạng phải chịu đựng, mấy ngày hôm nay hắn đã vì cậu mà suy nghĩ rất nhiều, chẳng lẽ vấn đề này cậu có thể giải quyết được cho hắn mà cậu cũng không làm sao.
Trương Mạn Đường cởi áo hoodie trên người của mình ra, thân trên bại lộ áp lên cơ ngực rắn chắc của Trương Dạng. Cậu chủ động ôm lấy Trương Dạng, hôn lên tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Trương Dạng, tối nay chúng ta... được không?. Em sẽ phải đi một thời gian, không thể ở bên cạnh anh được."
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, lúc đẩy Trương Mạn Đường ra đã nhanh chóng che dấu đi nụ cười đó không còn dấu vết. Vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ vì sức khỏe của Trương Mạn Đường mà quân tử từ chối, nhưng lời nói ra tiếp theo của hắn lại trở thành lưu manh chính hiệu.
"Hôm nay tôi muốn dùng đồ, em đi lấy máy quay đi."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, lúc trước Trương Dạng sẽ quay lại chuyện đó một vài lần, tuy rằng cậu từng là diễn viên, không ngại việc quay chụp nhưng đó là diễn xuất còn đây lại là quay cảnh rất nóng, chân thực không che đậy, làm sao có thể không ngại ngùng muốn né tránh chứ.
Trương Dạng khàn giọng hỏi lại: "Không được sao? Nếu em cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngờ đi, dù sao nhiều nhất 2 tuần sau tôi cũng có thể gặp lại em."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì mềm lòng.
"Được rồi, em đi lấy máy quay."
Trương Dạng hôn nhẹ vào má của Trương Mạn Đường tán thưởng.
"Ngoan lắm."
Trương Mạn Đường biết tối nay có lẽ rất đáng sợ, cậu nghe thấy được tiếng dụng cụ kia va chạm leng keng, "chơi đồ" mà Trương Dạng nói chính là mấy thứ đồ chơi kỳ quái khiến cho cậu vừa đau vừa sướng, mỗi lần như vậy cậu đều bị Trương Dạng biến thành kẻ vô cùng dâm đãng.
Trương Mạn Đường dựng chân máy quay đặt ở trước giường, vị trí này còn được Trương Dạng đánh dấu bởi một tấm thảm, hắn nói chỉ cần đặt máy quay ở đó là có thể quay được cận cảnh. Cậu lo lắng nhìn mấy món đồ chơi kỳ quái đặt sẵn trên giường, trái tim đập thình thịch, gương mặt càng ngày càng đỏ ửng.
Trương Dạng vẫy vẫy cậu đi về chỗ giường ngủ, hắn đứng ở một bên rót cho cậu một ly nước lọc. Trương Mạn Đường vừa hay cũng đang khát nước, cậu uống hết nửa ly rồi định đặt xuống bàn, Trương Dạng thấy vậy thì nói: "Em uống hết đi."
Trương Mạn Đường nghe lời uống hết ly nước kia. Trương Dạng thấy vậy lại rót thêm một ly nữa đưa cho cậu, lần này hắn còn rót đến tràn đầy ly nước ra ngoài.
"Em... uống đủ rồi"
Trương Dạng lắc đầu.
"Uống hết đi, em phải uống hết bình nhỏ này."
Trương Mạn Đường xấu hổ, cậu biết lý do tại sao Trương Dạng muốn cậu uống nhiều như thế, như hắn nói trước đây... hắn lại muốn xem đài phun nước.
Trương Mạn Đường uống đến no nước, bụng nhỏ cũng hơi phình lên một chút rồi, lúc này mới đáng thương xin tha.
"Em quả thật không thể uống thêm nữa."
Trương Dạng hài lòng ừ một tiếng.
"Đi tắm đi, tôi sẽ chuẩn bị một vài thứ nhưng mà nhớ kỹ không được lén lút đi tiểu, nếu không tôi sẽ có cách trừng phạt em đó.'
Trương Mạn Đường gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm. Cậu uống nhiều nước như vậy, bây giờ cũng có cảm giác muốn đi rồi, nếu như lén lút tiểu một chút sau đó xóa sạch dấu vết Trương Dạng hẳn cũng sẽ không biết được. Trương Mạn Đường cắn cắn môi dưới, bây giờ cậu đã cởi sạch quần áo đứng trong làn nước ấm của vòi sen, trong đầu cậu vẫn luôn tồn tại câu cảnh cáo của Trương Dạng, khi cậu nhịn không được định lén tiểu thì Trương Dạng thản nhiên đẩy cửa đi vào.
Hắn bước về phía trước, trên tay cầm theo một vật có độ dài vừa phải, khá nhỏ làm bằng silicon màu đen. Trương Mạn Đường không biết nó chính xác là cái gì cả nhưng cậu biết đó là mấy món đồ chơi kỳ quái của Trương Dạng, một chiếc cây mềm nhỏ cỡ đầu đũa kia thì có thể là dùng ở đâu chứ.
"Cún con, em tắm xong chưa?"
Trương Mạn Đường hối hận, vừa rồi nên nhanh chóng đi tiểu thì có phải xong rồi không, bây giờ Trương Dạng lại bước vào, hắn còn xấu xa tắt đi vòi sen của cậu nữa, hại cậu có muốn lén làm cũng không có gì che dấu cả.
"Sắp xong rồi, anh ra ngoài đợi một chút được không?"
Trương Dạng nhìn dáng vẻ khúm núm kỳ quái kia của Trương Mạn Đường liền cười xấu xa, hắn đứng ở sau lưng cậu, dùng bàn tay to lớn kia xoa nắn cơ thể cậu.
"Thôi, để tôi giúp em một tay đi."
Trương Dạng cố tình xoa xoa bụng dưới của Trương Mạn Đường, rõ ràng là đã dùng sức ấn lên đó, hại cậu thở dốc, cắn răng cố gắng nhịn không đi tiểu.
"Ưm... được rồi, anh ra ngoài đợi được không, em lau khô người rồi sẽ ra ngay."
Trương Dạng vẫn cố chấp xoa nắn bụng dưới của cậu, càng xoa càng dùng sức, muốn cậu phải phạm sai lầm để hắn trừng phạt.
"Không được, tôi thấy em muốn đuổi tôi ra ngoài để làm việc lén lút sau lưng tôi. Em muốn đi tiểu có đúng không?"
Trương Mạn Đường nắm lấy cổ tay của Trương Dạng muốn hắn dừng động tác mạnh mẽ ấn bụng cậu kia.
"Không có, em đợi anh cho phép."
Trương Dạng cười cười, ở bên tai của cậu liên tục phát ra tiếng xì xì như dỗ trẻ con đi tiểu vậy.
"Ngoan lắm, xì xì..."
Trương Mạn Đường hoảng hốt, vội quay người lại đối diện Trương Dạng, đưa tay ngăn lại hắn.
"Đừng mà, em sẽ không làm nếu như anh không đồng ý đâu... Cho nên anh đừng như vậy."
Trương Dạng đưa cây màu đen mềm mềm kia lên trước mặt Trương Mạn Đường cười nói: "Nếu dám làm sai tôi sẽ phạt, lúc đó em không chạy được đâu."
Trương Mạn Đường lại bị Trương Dạng cầm lấy vật nam tính vuốt ve kích thích, hắn cảm thấy cả người cậu đã rất yếu ớt run rẩy, sắp chịu không nổi nữa rồi thì buông tay ra.
"Được rồi, em lau khô người rồi ra, tôi đợi... hừm..."
Trương Dạng còn chưa nói hết câu thì trên đùi hắn đã có một dòng nước ấm nóng bắn đến, Trương Mạn Đường bị ôm chặt eo không thoát ra được cho nên chỉ còn biết vùi mặt vào lồng ngực hắn che giấu sự xấu hổ.
"Em không cố ý... em xin lỗi."
Cậu không thể dừng được việc khống chế thân dưới, vừa nói lại vừa đi tiểu mạnh mẽ hơn.
Trương Dạng hừm một tiếng, sự nguy hiểm lan tràn trong cả phòng tắm này, tiếp theo là tiếng hét đau đớn cùng tiếng thở hổn hển rên rỉ đến đáng thương.
"A không... đừng... đau... Trương Dạng... đau lắm..."
Bây giờ thì cậu biết món đồ chơi đầu tiên rất nhỏ kia là thứ gì rồi, tuy nhỏ nhưng bây giờ cậu mới phát hiện nó thật sự rất to, to hơn so với niệu đạo của cậu. Chật vật mãi vẫn bị Trương Dạng ép buộc, cưỡng chế nhét vào, hơn nữa thứ này còn có chế độ rung tự động nữa hại cậu vừa rát vừa sướng đến phát điên lên.
"Không... không... mau rút ra được không... em không muốn dùng thứ này."
Trương Mạn Đường nằm ở trên giường run rẩy kịch liệt, bàn tay muốn di chuyển xuống phái dưới rút ra nhưng mà Trương Dạng đã nhanh tay chặn lại, còn lấy hai quả bóng tròn bằng inox cho bàn tay cậu vào trong, khóa lại, tuy rằng vẫn có thể di chuyển cánh tay bình thường nhưng bàn tay thì lại không thể chạm, cũng không thể cầm nắm được, việc này khiến cho cậu càng khốn đốn hơn.
Trương Dạng lại cầm lấy một chiếc máy rung màu đen có hình dạng giống như nơi đó của hắn, bôi thêm chút dầu bôi trơn, kích thích khuếch trương một lúc rồi cắm vào thật sâu trong cơ thể cậu, tiếng máy rè rè chuyển động điên cuồng.
"Ô... đừng mà...em không thể chịu được kích thích này."
Trương Mạn Đường càng dãy dụa thì thanh silicon ở niệu đạo kia của cậu càng cọ sát mãnh liệt hơn, khiến cho cậu vừa đau rát vừa sung sướng.
"Hu hu... Trương Dạng... cầu xin anh, cầu xin anh lấy ra có được không?"
Trương Dạng đưa tay xoa lấy gò má ửng hồng kia của cậu, khe khẽ trấn an.
"Đừng dãy dụa nếu không sẽ càng đau hơn, ngoan ngoãn, một lát nữa sẽ không còn đau rồi."
Nói rồi Trương Dạng đã châm nến xong, nghiêng cây nến làm sáp nến nóng rực nhỏ lên ngực cậu. Cảm giác nóng cháy như bị hàng vạn con kiến xâu xé làm cậu không thể chịu nổi lại dãy dụa điên cuồng, hai tay tay đã bị quả cầu sát trói lại không có cách nào chạm vào cơ thể mình được.
"A... không... quá kích thích rồi... Trương Dạng, em không thể được... cầu xin anh... cầu xin anh đừng như vậy mà hu hu.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.