Chương 59: Tâm thư viết tay
Giai Nhân
08/12/2022
Vụ việc của Kỷ Hiểu Đồng được Trương Dạng giải quyết vô cùng nhanh gọn, chỉ trong buổi sáng ngày hôm sau ở trên trang cá nhân của cô ta đã xuất hiện một bức tâm thư viết tay thật dài như thế này.
Chào mọi người
Tôi chính là người đã gây ra mọi sự hiểu lầm cho Trương Mạn Đường mấy ngày hôm nay. Ngày hôm nay tôi muốn đăng bài đính chính, tường thuật toàn bộ sự việc như sau.
Ngày 24/11 tôi tình cờ thấy được video làm bánh của một bạn nhỏ rất đáng yêu ở trên trang cá nhân của một người tôi đã kết bạn, cô ấy là giáo viên mầm non. Chúng tôi chỉ có kết bạn trên mạng, chứ chưa từng gặp mặt nói chuyện ở ngoài đời, và tôi cũng không hề có quen biết gì với bạn nhỏ ở trong video kia.
Mấy ngày nay, mọi người vì video tôi đăng lên này mà bán tán, mọi việc đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của tôi. Những người ở trong video, tôi đều không quen biết, cũng không biết mọi người tại vì sao lại nghĩ đó là Trương Mạn Đường.
Tôi đăng lên dòng tâm thư này, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho sai lầm này của tôi, xin lỗi Trương Mạn Đường, xin lỗi bạn nhỏ trong video, xin lỗi toàn thể mọi người vì đã gây ra sự việc căng thẳng suốt thời gian qua.
Trương Mạn Đường nhìn hàng loạt bình luận ở bên dưới bài đăng của Kỷ Hiểu Đồng, thấy đa phần đều là những bình luận chửi rủa có sức sát thương cực cao. Cũng có một vài người bình luận không tin tưởng lời của cô ấy nói.
[Thủy Điềm Thụy Mặc]: Muốn tẩy trắng cho Trương Mạn Đường sao? Trương Mạn Đường thật không xứng làm đàn ông, không nhận con trai, để cho cô gái kia đứng ra lĩnh đủ nước miếng của mọi người. Tôi khinh, ha ha.
[Từ Dưới Vực Sâu Nhìn Trời Xanh Thẳm]: Thật đáng cười, ngay cả vợ con cũng vứt bỏ, chàng trai thuần khiết gì đó phải gọi là tra nam thì đúng hơn.
[Mỉm Cười Nhìn Đời]: Cô gái à, cố lên, đàn ông tốt trong thiên hạ còn rất nhiều.
[Max Queen]: Xin đừng hắt chậu nước bẩn này lên người nhà chúng tôi, mở mắt ra nhìn cho kỹ, chính chủ đăng bài cũng đã lên tiếng thanh minh, các người còn ở đó nhiều lời cái gì?
[Hồng Tủy Tửu]: Ha ha, vẫn có người mù quáng tin tưởng cậu ta
[Mịch Nhaixxx]: Ha ha, còn có người cố chấp muốn xoay chuyển tình thế, là do mấy người tự biên tự diễn mà thôi, từ đầu đến cuối Tiểu Đường nằm không cũng trúng đạn.
Trương Mạn Đường tắt điện thoại, trên mạng lại đại chiến nữa rồi. Cậu là người rất hay suy nghĩ cho nên không muốn đọc quá nhiều những lời bình luận ác ý từ antifan. Trương Mạn Đường nghĩ nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại Lamborghini ra nhắn tin cho Trương Dạng: Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết chuyện này.
Vài phút sau, có một tin nhắn được gửi lại: Ừ.
Trương Mạn Đường cười cười, quả nhiên là phong cách nhắn tin của Trương Dạng, nhưng mà chỉ cần hắn chịu đáp lại tin nhắn của cậu thì một chữ ừ kia cậu cũng thấy ngọt ngào rồi.
Buổi chiều ngày hôm nay Trương Mạn Đường có lịch phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp, nhân tiện cũng là để lên tiếng nói qua về sự việc video của Trương Tu.
Đây là lần đầu tiên Tịnh Kỳ đến nhà của Trương Dạng để đón Trương Mạn Đường. Lúc bước vào bên trong, cô bị choáng ngợp bởi sự xa hoa phù phiếm của căn biệt thự này, không những có khoảng vườn vô cùng rộng mà đồ vật trong nhà cũng được thiết kế giống như một cung điện hoàng gia.
Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt vẫn còn không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh:
"Tiểu Đường, đây thật sự là nhà của Trương tổng sao?"
Xe của Tịnh Kỳ bị hỏng giữa đường, trùng hợp lại ở gần khu vực nhà của Trương Dạng. Khoảng gần 1 tiếng nữa là đến giờ Trương Mạn Đường ghi hình phỏng vấn, vì thế mới nói Tịnh Kỳ qua đây một chút, lát nữa xe sửa xong thì sẽ cùng đi. Dĩ nhiên trước lúc đưa ra quyết định kia, Trương Mạn Đường cũng đã có được sự cho phép của Trương Dạng rồi, hơn nữa còn nhận được một tin nhắn rất ngọt ngào từ hắn: Sau này em có thể nói quản lý đến nhà đón em, không cần phải hỏi ý kiến của tôi.
Người giúp việc trong nhà bưng ra hai ly trà nóng đặt ở trên bàn, nở nụ cười thân thiện ý nói Tịnh Kỳ dùng trà. Tịnh Kỳ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi lại quay sang hỏi Trương Mạn Đường:
"Căn nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người đang ở vậy?"
Trương Mạn Đường nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc mới đến đây ở trên người của Tịnh Kỳ, khi cậu tới căn nhà này cũng có biểu hiện giống hệt như cô ấy vậy. Căn nhà này quá lớn, quá mức nguy nga hoành tráng, mọi thứ đều giống như được dát vàng sang trọng:
"Có 7 người, là ba người giúp việc và một quản gia, còn lại là Trương tổng và con trai của anh ấy, dĩ nhiên còn có cả em"
Tịnh Kỳ mở lớn hai mắt:
"Tiểu Đường, cậu đúng là tốt số"
Trương Mạn Đường mỉm cười không nói, cậu biết được bản thân mình tốt số, cũng tự tưởng tượng ra được cuộc đời của mình kể từ khi gặp Trương Dạng thì đã biến thành nam chính may mắn trong bộ phim dài tập rồi.
Tịnh Kỳ liếc nhìn về phía Trương Mạn Đường, nở một nụ cười mờ ám:
"Cậu có phòng riêng không?"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu có phòng riêng, là căn phòng mà Trương Dạng đã bê hết tất cả những thứ từ căn nhà cũ tại khu tập thể xuống cấp kia về. Hiện tại căn phòng đó ở trên tầng 6, nhưng cậu căn bản mới dùng một lần mà thôi, bởi vì đa số thời gian cậu đều ở phòng của Trương Dạng.
Tịnh Kỳ tò mò hỏi thêm:
"Cậu và Trương tổng không ngủ chung sao? Mỗi người ở một phòng hả?"
Trương Mạn Đường hơi xấu hổ một chút, gương mắt thoáng ửng hồng:
"Em thường ở phòng của anh ấy, căn phòng riêng mà anh ấy dành cho em, lúc tới đây em mới dùng một lần"
Tịnh Kỳ cười ha ha, nhìn xung quanh phòng khách một lượt thấy không có ai lại ngồi gần về phía Trương Mạn Đường hơn một chút, nhỏ giọng hỏi:
"Cho chị xem phòng ngủ của Trương tổng một chút được không?"
Trương Mạn Đường nghe vậy thì lắc đầu từ chối:
"Không được đâu, nếu như anh ấy biết được thì sẽ không vui"
Tịnh Kỳ cố gắng muốn thuyết phục Trương Mạn Đường:
"Cậu không nói thì không ai biết được đâu, chị chỉ muốn xem phòng của Trương tổng một chút mà thôi, sẽ không động chạm vào bất cứ đồ vật gì"
Trương Mạn Đường khó xử, im lặng suy nghĩ. Tịnh Kỳ lại kéo lấy cổ tay của cậu nâng giọng:
"Tiểu Đường, chị luôn đối xử rất tốt với cậu, cậu ở trong căn nhà lớn này hưởng phúc cũng không chịu dẫn chị đi xem phòng ngủ một chút được hay sao. Chị cũng không phải đòi đi xem cả căn nhà, chỉ muốn xem một phòng ngủ thôi mà"
Trương Mạn Đường do dự, nhưng không đợi cậu suy nghĩ thì Tịnh Kỳ đã kéo lấy tay cậu đứng lên:
"Đi thôi, phòng cậu thường ngủ ở tầng mấy"
Dưới sự bức ép của Tịnh Kỳ, cuối cùng Trương Mạn Đường cũng phải khuất phục. Nhưng mà khi cậu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy ảnh chụp phô trương của Trương Dạng treo trên bức tường đối diện thì mới bừng tỉnh, nhớ ra trong căn phòng này cũng có một bức hình chụp cậu, treo ở trong căn phòng gương kia.
Trương Mạn Đường định xoay người đóng cửa lại, có điều Tịnh Kỳ ở phía sau hành động rất nhanh, giống như một cơn gió vọt vào bên trong căn phòng đứng im bất động, hai mắt mở lớn, miệng há to, chính thức bị sự bất ngờ bao trùm.
Trong mắt của Tịnh Kỳ, đây là căn phòng đặc biệt nhất mà cô từng thấy. Bức tường xung quanh sơn màu đỏ, chiếc giường lớn king size kia cũng được phủ một bộ chăn ga màu đỏ rực, bên dưới sàn nhà trải một tấm thảm lông da báo, mà ở bức tường phía đối diện lại treo một tấm hình bán khỏa thân rất lớn của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường vội vã đi đến trước mặt của Tịnh Kỳ, cố gắng muốn che giấu căn phòng gương có tấm rèm màu xám đang được vén lên kia:
"Được rồi, chị cũng thấy rồi đấy, chúng ta mau ra ngoài thôi"
Tịnh Kỳ đã bước vào bên trong, đương nhiên là muốn quan sát hết tổng thể căn phòng này. Cô đẩy Trương Mạn Đường đứng sang một bên, nhìn thấy trong căn phòng này còn có một chỗ vô cùng tình thú. Ghế tình yêu cong cong uốn lượn màu đỏ đặt ở chỗ tấm gương lớn, mà trên tấm gương kia cũng đang treo một tấm hình của Trương Mạn Đường đang tạo dáng vô cùng quyến rũ, kích thước bức ảnh này đồng dạng với bức ảnh đang treo trên tường kia của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường lúng túng, định kéo Tịnh Kỳ rời đi thì cô lại bước nhanh hơn vài bước đến phía trước, giống như là muốn nhìn cho thật kỹ tấm ảnh chụp kia vậy:
"Tiểu Đường, kia là cậu hả?"
Trương Mạn Đường xấu hổ cực độ, đáng lẽ ra cậu không nên để cho Tịnh Kỳ vào đây.
"Là gọi thợ chụp hình đến chụp hay sao? Có an toàn hay không? Người đó sẽ không để lộ ảnh chụp ra ngoài chứ?"
Trương Mạn Đường cắn cắn môi, khó nhọc nói ra một câu:
"Là Trương tổng tự chụp... anh ấy nói chỗ đó hơi trống nên muốn treo hình"
Tịnh Kỳ a lên một tiếng:
"Trương tổng sao? Tiểu Đường, cậu đừng nói là Trương tổng bắt cậu mặc thành ra thế kia để chụp nhé"
Trương Mạn Đường gật đầu không nói, chỉ kiên quyết kéo Tịnh Kỳ ra khỏi căn phòng này.
Lúc ra đến bên ngoài rồi, gương mặt của Trương Mạn Đường vẫn còn ửng hồng không thôi. Cậu sợ ánh mắt dò xét chuẩn bị muốn trêu chọc của Tịnh Kỳ cho nên vội lảng sang chuyện khác:
"Cũng muộn rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ lại muộn giờ ghi hình"
Trương Mạn Đường đẩy Tịnh Kỳ xuống dưới lầu, Tịnh Kỳ vẫn còn không quên đưa một ngón tay trỏ lên tán thưởng một câu rằng:
"Đúng là một chàng trai thuần khiết, có lẽ tôi phải nhìn cậu với con mắt khác rồi"
Chào mọi người
Tôi chính là người đã gây ra mọi sự hiểu lầm cho Trương Mạn Đường mấy ngày hôm nay. Ngày hôm nay tôi muốn đăng bài đính chính, tường thuật toàn bộ sự việc như sau.
Ngày 24/11 tôi tình cờ thấy được video làm bánh của một bạn nhỏ rất đáng yêu ở trên trang cá nhân của một người tôi đã kết bạn, cô ấy là giáo viên mầm non. Chúng tôi chỉ có kết bạn trên mạng, chứ chưa từng gặp mặt nói chuyện ở ngoài đời, và tôi cũng không hề có quen biết gì với bạn nhỏ ở trong video kia.
Mấy ngày nay, mọi người vì video tôi đăng lên này mà bán tán, mọi việc đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của tôi. Những người ở trong video, tôi đều không quen biết, cũng không biết mọi người tại vì sao lại nghĩ đó là Trương Mạn Đường.
Tôi đăng lên dòng tâm thư này, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho sai lầm này của tôi, xin lỗi Trương Mạn Đường, xin lỗi bạn nhỏ trong video, xin lỗi toàn thể mọi người vì đã gây ra sự việc căng thẳng suốt thời gian qua.
Trương Mạn Đường nhìn hàng loạt bình luận ở bên dưới bài đăng của Kỷ Hiểu Đồng, thấy đa phần đều là những bình luận chửi rủa có sức sát thương cực cao. Cũng có một vài người bình luận không tin tưởng lời của cô ấy nói.
[Thủy Điềm Thụy Mặc]: Muốn tẩy trắng cho Trương Mạn Đường sao? Trương Mạn Đường thật không xứng làm đàn ông, không nhận con trai, để cho cô gái kia đứng ra lĩnh đủ nước miếng của mọi người. Tôi khinh, ha ha.
[Từ Dưới Vực Sâu Nhìn Trời Xanh Thẳm]: Thật đáng cười, ngay cả vợ con cũng vứt bỏ, chàng trai thuần khiết gì đó phải gọi là tra nam thì đúng hơn.
[Mỉm Cười Nhìn Đời]: Cô gái à, cố lên, đàn ông tốt trong thiên hạ còn rất nhiều.
[Max Queen]: Xin đừng hắt chậu nước bẩn này lên người nhà chúng tôi, mở mắt ra nhìn cho kỹ, chính chủ đăng bài cũng đã lên tiếng thanh minh, các người còn ở đó nhiều lời cái gì?
[Hồng Tủy Tửu]: Ha ha, vẫn có người mù quáng tin tưởng cậu ta
[Mịch Nhaixxx]: Ha ha, còn có người cố chấp muốn xoay chuyển tình thế, là do mấy người tự biên tự diễn mà thôi, từ đầu đến cuối Tiểu Đường nằm không cũng trúng đạn.
Trương Mạn Đường tắt điện thoại, trên mạng lại đại chiến nữa rồi. Cậu là người rất hay suy nghĩ cho nên không muốn đọc quá nhiều những lời bình luận ác ý từ antifan. Trương Mạn Đường nghĩ nghĩ một hồi, lại lấy điện thoại Lamborghini ra nhắn tin cho Trương Dạng: Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết chuyện này.
Vài phút sau, có một tin nhắn được gửi lại: Ừ.
Trương Mạn Đường cười cười, quả nhiên là phong cách nhắn tin của Trương Dạng, nhưng mà chỉ cần hắn chịu đáp lại tin nhắn của cậu thì một chữ ừ kia cậu cũng thấy ngọt ngào rồi.
Buổi chiều ngày hôm nay Trương Mạn Đường có lịch phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp, nhân tiện cũng là để lên tiếng nói qua về sự việc video của Trương Tu.
Đây là lần đầu tiên Tịnh Kỳ đến nhà của Trương Dạng để đón Trương Mạn Đường. Lúc bước vào bên trong, cô bị choáng ngợp bởi sự xa hoa phù phiếm của căn biệt thự này, không những có khoảng vườn vô cùng rộng mà đồ vật trong nhà cũng được thiết kế giống như một cung điện hoàng gia.
Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt vẫn còn không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh:
"Tiểu Đường, đây thật sự là nhà của Trương tổng sao?"
Xe của Tịnh Kỳ bị hỏng giữa đường, trùng hợp lại ở gần khu vực nhà của Trương Dạng. Khoảng gần 1 tiếng nữa là đến giờ Trương Mạn Đường ghi hình phỏng vấn, vì thế mới nói Tịnh Kỳ qua đây một chút, lát nữa xe sửa xong thì sẽ cùng đi. Dĩ nhiên trước lúc đưa ra quyết định kia, Trương Mạn Đường cũng đã có được sự cho phép của Trương Dạng rồi, hơn nữa còn nhận được một tin nhắn rất ngọt ngào từ hắn: Sau này em có thể nói quản lý đến nhà đón em, không cần phải hỏi ý kiến của tôi.
Người giúp việc trong nhà bưng ra hai ly trà nóng đặt ở trên bàn, nở nụ cười thân thiện ý nói Tịnh Kỳ dùng trà. Tịnh Kỳ gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi lại quay sang hỏi Trương Mạn Đường:
"Căn nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người đang ở vậy?"
Trương Mạn Đường nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc mới đến đây ở trên người của Tịnh Kỳ, khi cậu tới căn nhà này cũng có biểu hiện giống hệt như cô ấy vậy. Căn nhà này quá lớn, quá mức nguy nga hoành tráng, mọi thứ đều giống như được dát vàng sang trọng:
"Có 7 người, là ba người giúp việc và một quản gia, còn lại là Trương tổng và con trai của anh ấy, dĩ nhiên còn có cả em"
Tịnh Kỳ mở lớn hai mắt:
"Tiểu Đường, cậu đúng là tốt số"
Trương Mạn Đường mỉm cười không nói, cậu biết được bản thân mình tốt số, cũng tự tưởng tượng ra được cuộc đời của mình kể từ khi gặp Trương Dạng thì đã biến thành nam chính may mắn trong bộ phim dài tập rồi.
Tịnh Kỳ liếc nhìn về phía Trương Mạn Đường, nở một nụ cười mờ ám:
"Cậu có phòng riêng không?"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu có phòng riêng, là căn phòng mà Trương Dạng đã bê hết tất cả những thứ từ căn nhà cũ tại khu tập thể xuống cấp kia về. Hiện tại căn phòng đó ở trên tầng 6, nhưng cậu căn bản mới dùng một lần mà thôi, bởi vì đa số thời gian cậu đều ở phòng của Trương Dạng.
Tịnh Kỳ tò mò hỏi thêm:
"Cậu và Trương tổng không ngủ chung sao? Mỗi người ở một phòng hả?"
Trương Mạn Đường hơi xấu hổ một chút, gương mắt thoáng ửng hồng:
"Em thường ở phòng của anh ấy, căn phòng riêng mà anh ấy dành cho em, lúc tới đây em mới dùng một lần"
Tịnh Kỳ cười ha ha, nhìn xung quanh phòng khách một lượt thấy không có ai lại ngồi gần về phía Trương Mạn Đường hơn một chút, nhỏ giọng hỏi:
"Cho chị xem phòng ngủ của Trương tổng một chút được không?"
Trương Mạn Đường nghe vậy thì lắc đầu từ chối:
"Không được đâu, nếu như anh ấy biết được thì sẽ không vui"
Tịnh Kỳ cố gắng muốn thuyết phục Trương Mạn Đường:
"Cậu không nói thì không ai biết được đâu, chị chỉ muốn xem phòng của Trương tổng một chút mà thôi, sẽ không động chạm vào bất cứ đồ vật gì"
Trương Mạn Đường khó xử, im lặng suy nghĩ. Tịnh Kỳ lại kéo lấy cổ tay của cậu nâng giọng:
"Tiểu Đường, chị luôn đối xử rất tốt với cậu, cậu ở trong căn nhà lớn này hưởng phúc cũng không chịu dẫn chị đi xem phòng ngủ một chút được hay sao. Chị cũng không phải đòi đi xem cả căn nhà, chỉ muốn xem một phòng ngủ thôi mà"
Trương Mạn Đường do dự, nhưng không đợi cậu suy nghĩ thì Tịnh Kỳ đã kéo lấy tay cậu đứng lên:
"Đi thôi, phòng cậu thường ngủ ở tầng mấy"
Dưới sự bức ép của Tịnh Kỳ, cuối cùng Trương Mạn Đường cũng phải khuất phục. Nhưng mà khi cậu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy ảnh chụp phô trương của Trương Dạng treo trên bức tường đối diện thì mới bừng tỉnh, nhớ ra trong căn phòng này cũng có một bức hình chụp cậu, treo ở trong căn phòng gương kia.
Trương Mạn Đường định xoay người đóng cửa lại, có điều Tịnh Kỳ ở phía sau hành động rất nhanh, giống như một cơn gió vọt vào bên trong căn phòng đứng im bất động, hai mắt mở lớn, miệng há to, chính thức bị sự bất ngờ bao trùm.
Trong mắt của Tịnh Kỳ, đây là căn phòng đặc biệt nhất mà cô từng thấy. Bức tường xung quanh sơn màu đỏ, chiếc giường lớn king size kia cũng được phủ một bộ chăn ga màu đỏ rực, bên dưới sàn nhà trải một tấm thảm lông da báo, mà ở bức tường phía đối diện lại treo một tấm hình bán khỏa thân rất lớn của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường vội vã đi đến trước mặt của Tịnh Kỳ, cố gắng muốn che giấu căn phòng gương có tấm rèm màu xám đang được vén lên kia:
"Được rồi, chị cũng thấy rồi đấy, chúng ta mau ra ngoài thôi"
Tịnh Kỳ đã bước vào bên trong, đương nhiên là muốn quan sát hết tổng thể căn phòng này. Cô đẩy Trương Mạn Đường đứng sang một bên, nhìn thấy trong căn phòng này còn có một chỗ vô cùng tình thú. Ghế tình yêu cong cong uốn lượn màu đỏ đặt ở chỗ tấm gương lớn, mà trên tấm gương kia cũng đang treo một tấm hình của Trương Mạn Đường đang tạo dáng vô cùng quyến rũ, kích thước bức ảnh này đồng dạng với bức ảnh đang treo trên tường kia của Trương Dạng.
Trương Mạn Đường lúng túng, định kéo Tịnh Kỳ rời đi thì cô lại bước nhanh hơn vài bước đến phía trước, giống như là muốn nhìn cho thật kỹ tấm ảnh chụp kia vậy:
"Tiểu Đường, kia là cậu hả?"
Trương Mạn Đường xấu hổ cực độ, đáng lẽ ra cậu không nên để cho Tịnh Kỳ vào đây.
"Là gọi thợ chụp hình đến chụp hay sao? Có an toàn hay không? Người đó sẽ không để lộ ảnh chụp ra ngoài chứ?"
Trương Mạn Đường cắn cắn môi, khó nhọc nói ra một câu:
"Là Trương tổng tự chụp... anh ấy nói chỗ đó hơi trống nên muốn treo hình"
Tịnh Kỳ a lên một tiếng:
"Trương tổng sao? Tiểu Đường, cậu đừng nói là Trương tổng bắt cậu mặc thành ra thế kia để chụp nhé"
Trương Mạn Đường gật đầu không nói, chỉ kiên quyết kéo Tịnh Kỳ ra khỏi căn phòng này.
Lúc ra đến bên ngoài rồi, gương mặt của Trương Mạn Đường vẫn còn ửng hồng không thôi. Cậu sợ ánh mắt dò xét chuẩn bị muốn trêu chọc của Tịnh Kỳ cho nên vội lảng sang chuyện khác:
"Cũng muộn rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ lại muộn giờ ghi hình"
Trương Mạn Đường đẩy Tịnh Kỳ xuống dưới lầu, Tịnh Kỳ vẫn còn không quên đưa một ngón tay trỏ lên tán thưởng một câu rằng:
"Đúng là một chàng trai thuần khiết, có lẽ tôi phải nhìn cậu với con mắt khác rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.