Chương 14
Sơ Hòa
22/12/2021
Lúc Trình Châu Hoàn vừa tới Sơn Thành hai năm cũng không về nhà, bận lo cho sự nghiệp, bận dính lấy mối tính đầu, cũng bận chiến tranh lạnh với cha mẹ. Có điều qua một khoảng thời gian dài, người nhà không lay chuyển được anh cũng dần dần chấp nhận lựa chọn này của Trình Châu Hoàn, không ủng hộ nhưng cũng không tiếp tục cứng rắn phản đối. Vài năm sau Trình Châu Hoàn chia tay, vẫn tiếp tục tìm thêm mấy người bạn trai nhưng vẫn không duy trì được, mẹ Trình cuối cùng cũng nóng nảy, Tết âm lịch năm trước chủ động hỏi vấn đề cá nhân của anh khi nào mới giải quyết, nếu có đối tượng thích hợp rồi thì có thể mang về nhà để bà nhìn thử không.
Thời gian đúng là người người hòa giải tốt nhất, dù mâu thuẫn kịch kiệt thế nào cũng không bằng được máu mủ tình thâm.
Trình Châu Hoàn không cần lo lắng cha mẹ có chấp nhận Hà Tân Dương không, chỉ băn khoăn rốt cuộc phải dùng cách gì để Hà Tân Dương chấp nhận mình.
Chỗ Nghiêm Khiếu bên kia cực kì ồn, tiếng âm nhạc cùng với giọng nam nữ chói tai truyền qua điện thoại. Trình Châu Hoàn không khách sáo với hắn, hỏi Tết âm lịch này có ở Sơn Thành không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới nói: "Dương Dương đến ở nhà của tôi rồi."
Một thanh âm đóng cửa "rầm" một cái truyền đến, sau đó âm thanh ồn ào bị ngăn cách, giọng nói bất cần đời của Nghiêm Khiếu truyền đến: "Ui chao, vậy là đã chinh phục được trái tim người ta rồi sao? Nói nói, ba nghe nè."
"Đứng đắn một chút!" Trình Châu Hoàn cười thầm hai tiếng, kìm nén vui vẻ trong lòng, thần sắc cũng tính là buộc chặt nhưng độ cong khóe miệng không giấu được: "Sáng mai tôi phải lên máy bay."
"Tôi không làm tài xế cho cậu đâu nhé, ngủ giữa trưa mới dậy."
"Không cần cậu tiễn tôi đến sân bay, tôi tự bắt xe." Ngón trỏ Trình Châu Hoàn cọ cọ khung cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn đèn đường buổi đêm: "Mùng bảy tôi mới về, lỡ Dương Dương gặp chuyện gì thì phiền Nghiêm Lão Tam cậu tới xem thử."
Nghiêm Lão Tam "xì" một tiếng: "Trình Nhi muốn gửi gắm điều gì?"
"Nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Phiền tôi xem thử..." Nghiêm Khiếu cười hừ: "Muốn nhờ người ta còn dùng giọng điệu cứng ngắc này."
Trình Châu Hoàn bật cười, cũng không phủ nhận mà tiếp tục sai sử anh em: "Dương Dương tới gấp quá, tôi lại chưa chuẩn bị đủ đồ, đặt hàng chuyển phát nhanh hiện giờ chắc ngừng giao rồi, mua gì cũng không tiện. Cậu rảnh rỗi thì mang chút đồ ăn tới đi, diễn vai nhân viên giao hàng."
"Không sợ tôi "ăn" cậu ta sao?"
"Sao? Mỹ nhân Chiêu Phàm không có bên cạnh?"
Nghiêm Khiếu dừng một chút rồi nói sang chuyện khác: "Tiến triển đến đâu rồi?"
Trình Châu Hoàn cúi đầu nâng mi: "Có một đứa con rồi."
Di động truyền đến một tràng thanh âm "Đậu má!"
Trình Châu Hoàn đã sớm đứa điện thoại ra xa, đợi đến lúc bên kia không còn thanh âm gì mới nói tiếp: "Là chó con, nhặt được."
Hà Tân Dương nằm nghiêm chỉnh trên giường mềm mại, mũi bị chôn trong chăn, hai tay thành thật đặt bên người, chỉ có đôi mắt như trân châu đang lặng lẽ chuyển động.
Phòng khách bật điều hòa, đuôi giường còn có túi nước ấm bằng điện, trong ổ chăn ấm áp thoải mái, trên gối đầu còn có hương vị sạch sẽ, so với "giường băng" ở căn phòng nhỏ của cậu thì tốt hơn gấp trăm lần. Hà Tân Dương nằm trên giường không ngủ được, trái tim đập mau hơn bình thường, đầu óc cũng đang trong trạng thái hưng phấn, tuy rằng cậu cũng không biết đang hưng phấn cái gì.
Thiếu niên mười tám tuổi nằm ngửa lâu cũng bắt đầu không thành thật. Hà Tân Dương cẩn thận nghe động tĩnh ngoài phỏng, đoán là Trình Châu Hoàn đã ngủ mới ôm chăn mềm mại xõa ra lăn lộn trên giường.
Đệm chăn phát ra âm thanh rất nhỏ, tất nhiên không làm kinh động đến Trình Châu Hoàn, nhưng lại đánh thức Hắc Ca trong phòng.
Trước khi đi ngủ Trình Châu Hoàn đã mang Hắc Ca ra ngoài phòng khách, dặn dò đừng tắt điều hòa, lại mở thêm máy giữ ẩm, đóng cửa sổ lại.
Từng đợt gió ấm áp thổi tới theo nhịp điệu đóng mở của điều hòa, mềm nhẹ lướt qua phần lưng lộ ra của Hà Tân Dương. Rất ngứa, cũng cực kỳ thoải mái.
Hắc Ca bị quấy nhiễu giấc ngủ nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, hai chân chụm lại một chỗ, dựa vào gen của giống chó săn trực tiếp nhảy lên giường. Vừa lúc Hà Tân Dương lăn tới, suýt nữa đè lên móng vuốt của nó.
Một người một chó nhìn nhau chằm chằm, Hà Tân Dương vội vàng xuống giường ôm nó về ổ, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường của mình.
Không lâu sau lại bắt đầu ôm chăn lăn lộn...
Nửa đêm Trình Châu Hoàn vẫn chưa ngủ, lúc ra ngoài uống nước ma xui quỷ khiến đẩy nhẹ cửa phòng khách ra. Vốn định nhìn một cái rồi đi ngay, nhưng thấy Hà Tân Dương ôm lấy chăn, hai chân trần cũng kẹp lấy chăn, tướng ngủ cực kì không có hình tượng.
Trình Châu Hoàn không nhịn được cười, tưởng tượng bộ dáng Hà Tân Dương nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong lòng lại ngưa ngứa như bị cào nhẹ.
Hệ thống sưởi trong phòng đầy đủ, không cần lo lắng không đắp chăn sẽ cảm lạnh. Trình Châu Hoàn lập tức lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trái tim chợt cảm thấy an tĩnh, sau đó về phòng nằm đến tận khi báo thức kêu.
Người mình thương ngủ ở cách vách, tuy vẫn không thể thân cận nhưng hình như cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Loại cảm giác an ổn này còn hiệu quả hơn dùng thuốc an thần tốt nhất.
Sáng sớm ở Sơn Thành vẫn rất tối, hơn bảy giờ rồi mà ngoài cửa vẫn tối đen như mực. Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng mở cửa, nghĩ rửa mặt chải đầu một chút sẽ ra sân bay luôn, nhưng đi ra bên ngoài thì cửa phòng khách đã mở, đèn phòng bếp sáng trưng.
Hà Tân Dương vẫn mặc bộ đồ ngủ hổ con có hai tai, đang vội vàng từ bếp đi ra, trông vô cùng có tinh thần: "Anh Trình dậy rồi sao? Em luộc hai quả trứng gà, anh mang theo để ăn trên đường nhé."
Nói xong mở tay ra mỗi bên có một quả trứng gà.
Trình Châu Hoàn nhận lấy, hơi kinh ngạc: "Dậy sớm vậy sao?"
"Không còn sớm nữa, chút nữa anh đã phải ra sân bay rồi." Hà Tân Dương chỉ đồng hồ treo trên bàn ăn: "Ngồi tàu điện cũng phải bốn mươi phút, anh Trình, anh mau rửa mặt đi, em thay quần áo là ra ngoài được rồi.
Trình Châu Hoàn ngẩn ra, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tàu điện để tới sân bay, cũng chưa từng nghĩ sẽ để Hà Tân Dương tiễn.
Nhưng hình như Hà Tân Dương đã coi điều này là đương nhiên, hiện giờ đã vào phòng đổi quần áo để ra ngoài rồi.
Trình Châu Hoàn cúi đầu, nhìn hai quả trứng gà có chút phỏng tay, hai môi mím nhẹ, đáy mắt hiện lên ý cười rất nhỏ.
Hai mươi phút sau, hai người đã ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa.
Trình Châu Hoàn đang khóa cửa, Hà Tân Dương một tay kéo vali một tay cầm túi nhỏ đựng trứng gà và sữa: "Anh Trình, em ra bấm thang máy trước."
"Được." Trình Châu Hoàn cười đáp lại, nhìn theo bóng dáng Hà Tân Dương, bỗng nhiên có ý nghĩ đóng gói người mang về Bắc Kinh.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi, Trình đại luật sư khôn khéo sẽ không làm việc mà mình không nắm chắc.
Sơn Thành có một tuyến tàu điện chạy thẳng tới sân bay, nhưng Trình Châu Hoàn không thích náo nhiệt nên lần nào đến sân bay cũng tự gọi xe hoặc nhờ đồng nghiệp chở. Bây giờ được Hà Tân Dương tiễn đến ga tàu điện, lần đầu tiên anh cảm nhận được sân bay "đông đúc" trong truyền thuyết.
Lúc tàu bắt đầu khởi hành, Trình Châu Hoàn nhíu mi. Trong toa tàu chật kín toàn người là người xô đẩy nhau, người dựa gần cửa sổ dường như dán cả mặt vào cửa kính thủy tinh.
Trong vài năm nhận án gần đây, Trình Châu Hoàn đã ngồi đủ loại phương tiện giao thông, hồi ở quê còn từng ngồi xe bò, nhưng những lúc đó đều do không còn lựa chọn nào khác. Hiện giờ rõ ràng có thể bắt taxi đi nửa tiếng đồng hồ là đến sân bay rồi, lại không thể không cùng Hà Tân Dương đợi ở toa tàu này, nhìn người xung quanh liều mạng chen chúc, có thể bị ép chật cứng bất cứ lúc nào.
Nhưng trong lòng không cảm thấy phiền chút nào.
Đợi đến khi hành khách đã lên hết, cánh tay của Trình Châu Hoàn căng chặt mới phản ứng lại là cả người bị đẩy ra đến gần cửa. Hà Tân Dương túm lấy tay anh, tay kia vẫn giữ hành lý: "Anh Trình, mau lên đây!"
Trong toa tàu sớm đã không còn vị trí, nhưng Hà Tân Dương đã giữ được một góc nhỏ hẹp, kéo anh qua đó, tay trái cậu nắm lấy tay cầm treo trên đầu, tay phải che cơ thể Trình Châu Hoàn lại, cười hì hì nói: "Chỗ này không chật."
Nói là không chật, thật ra chỉ rộng hơn chỗ chật kín ngoài kia chút xíu.
Vị trí hiện giờ của Trình Châu Hoàn có chút xấu hổ, phía sau là vali hành lý bị ép sát vào vách tường. Lúc mới lên anh vẫn chưa đứng vững đã bị Hà Tân Dương cực kì có kinh nghiệm đẩy vào một góc, cứ như vậy ngồi lên trên vali. Lúc này Hà Tân Dương đang đứng giữa hai chân Trình Châu Hoàn, thỉnh thoảng còn ngả người về phía trước theo quán tính. Hiện giờ bọn họ tựa vào nhau cực gần, Hà Tân Dương vừa nghiêng người thì lồng ngực đã đụng vào chóp mũi Trình Châu Hoàn.
Thật ra Trình Châu Hoàn có thể dựa vào phía sau, kéo dãn khoảng cách hai người. Nhưng Trình đại luật sư cũng không phải hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian, có lợi trước mắt vẫn nên hưởng mới phải.
Hà Tân Dương đã quen đi phương tiện công cộng, lúc này hồn nhiên không nhận ra có gì không đúng, vẫn đứng thẳng lưng, tay kéo Trình Châu Hoàn cũng dùng sức, cơ hồ cả người căng chặt, cố gắng không để người khác chen lấn Trình Châu Hoàn.
Thiếu niên mới trưởng thành đại khái có ý niệm muốn bảo vệ người khác mãnh liệt.
Tư thế này giằng co hơn mười phút, mãi đến khi tàu điện ngầm đi lên mặt đất đột ngột chuyển hướng.
Tàu rẽ sang bên trái, hành khách bên trong theo quán tính nghiêng người về bên phải. Hà Tân Dương vốn nắm chặt tay cầm nhưng bị người đụng phải.
Va chạm không mạnh nhưng cũng làm cơ bắp hơi đau, chân cậu bị tê không đứng vững được mà ngả người về phía trước, hai tay khó khăn chống lên vách tàu, vừa vặn vây lấy Trình Châu Hoàn ở giữa.
Người đụng phải cậu là một đứa trẻ, hiện giờ đang ngồi trên mặt đất khóc oa oa.
Ngực Hà Tân Dương kề sát mặt Trình Châu Hoàn, gấp gáp muốn động chân nhưng chân bị tê như có hàng ngàn con kiến đang nhảy nhót, làm cậu hít một ngụm khí không thể đứng thẳng được.
Đang xấu hổ thì thắt lưng bị người đỡ lấy.
Trình Châu Hoàn đúng lúc mượn lực đỡ lấy eo Hà Tân Dương, không để cậu lảo đảo ngã xuống.
Cuối cùng cũng cử động được, Hà Tân Dương vẫn chống hai tay trên vách, liên tục nhận lỗi: "Anh Trình, em không đè lên anh chứ?"
Trình Châu Hoàn ngẩng đầu cười, ngoài miệng nói "Không có" nhưng trong lòng lại nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy.
Đứa trẻ bị ngã được bố mẹ bế lên, tàu cũng đến trạm mới, người lên xe nhiều hơn người xuống, thùng xe càng thêm chật chội.
Sau lưng Hà Tân Dương là một người đàn ông đeo túi du lịch rất lớn, đứng thẳng người mới phát hiện túi của mình làm phiền đến người khác, không còn cách nào đứng thẳng lưng được.
Hà Tân Dương không chịu nổi hai giây, cúi đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trình Châu Hoàn, một giây sau cậu lộ ra ý cười sạch sẽ như thiếu niên bình thường, nhưng trong mắt lại có bướng bỉnh của nhóc choai choai vừa mới trưởng thành.
Lông mày Hà Tân Dương giương lên, đắc ý nói giỡn: "Anh Trình, anh bị em và vách tàu kẹp chặt rồi."
Ánh mắt Trình Châu Hoàn dần trở nên thâm sâu nhưng mặt không biến sắc giơ ngón tay cái lên khen: "Lợi hại, lợi hại."
Tàu điện đúng giờ đến sân bay, chuyến bay của Trình Châu Hoàn bị trễ vì lý do thời tiết.
Hà Tân Dương từ nhỏ đã sống ở thị trấn nhỏ xa xôi, chưa từng được ngồi máy bay, ngay cả sân bay cũng chưa đến bao giờ. Sau khi tiến vào trong vừa kéo hành lý vừa tò mò nhìn đông nhìn tây, giống như bản thân đã thông qua kiểm an vậy.
Trình Châu Hoàn không muốn làm lỡ thời gian của cậu, vốn định bảo Hà Tân Dương trở về sớm một chút, nhưng nhìn đến trứng gà trong tay cậu, hai mắt nóng lên dứt khoát chỉ vào quán cơm Tây cách đó không xa: "Dương Dương, đi ăn bữa cơm với tôi đi."
Hà Tân Dương nhìn theo hướng tay anh chỉ, vội vàng đưa trứng và sữa qua: "Anh Trình, anh đói bụng sao?"
"Hơi đói chút." Trình Châu Hoàn nhận lấy túi sữa, cũng kéo hành lý theo, vừa đi vừa nói: "Không biết khi nào mới bay được, ít nhất cũng phải đợi đến giữa trưa. Cơm trên máy bay tôi ăn không quen, chẳng bằng hiện giờ lấp đầy bụng trước, bữa trưa ăn thêm chút điểm tâm là được."
Hà Tân Dương không có khái niệm gì với chuyến bay bị trễ giờ bị Trình đại luật sư kéo tới cửa quán cơm Tây.
Nhà ăn ở sân bay giống như chợ đen, giá cả cực kỳ chặt chém, hương vị cũng thôi rồi khỏi phải nói. Bình thường thì những người có thể chịu được đói hai, ba tiếng đồng hồ sẽ chẳng ai muốn đi ăn cả. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, khách trong quán càng ít, đèn cũng tắt hơn nửa, chỉ có vài ba bàn có người ngồi.
Nhưng Trình Châu Hoàn vẫn vui vẻ bằng lòng đi ăn.
Nhân viên phục vụ đưa họ đến bàn sát đất gần cửa sổ. Trình Châu Hoàn nhìn thực đơn một lượt, cũng không hỏi ý Hà Tân Dương đã gọi hai phần bò bít tết giống nhau, hai cốc nước trái cây, một phần mì Ý sốt thịt, một phần salad tôm trái cây.
Hà Tân Dương thấy mình cũng có phần, suýt chút nữa đã cướp thực đơn trong tay nhân viên phục vụ để nhìn thử, gấp gáp nói: "Anh Trình, anh ăn đi, em không đói, chút nữa về ăn mì cay ở quán ngoài tiểu khu là được rồi."
"Quán mì cay đó hôm qua đã đóng cửa rồi." Trình Châu Hoàn lấy khăn ướt lau tay: "Năm mới rồi chủ quán cũng phải nghỉ ngơi chứ, đúng không?"
Hà Tân Dương cầm lấy khăn ướt trước mặt, học theo Trình Châu Hoàn lau tay, nhíu mày: "Em cũng có thể tự nấu."
"Mấy ngày tới đủ để em nấu." Trình Châu Hoàn cười nhìn Hà Tân Dương: "Hôm nay làm phiền em rồi, đã giúp tôi kéo hành lý rồi còn giữ chỗ trên tàu điện ngầm."
Hà Tân Dương lắc đầu liên tục: "Anh Trình nói gì vậy."
Không bao lâu bít tết và mì Ý đã được bưng lên, Trình Châu Hoàn không ăn bao nhiêu, cả bữa nhìn Hà Tân Dương hưng trí cắt thịt bò và chọc chọc dĩa mì.
Thời gian đúng là người người hòa giải tốt nhất, dù mâu thuẫn kịch kiệt thế nào cũng không bằng được máu mủ tình thâm.
Trình Châu Hoàn không cần lo lắng cha mẹ có chấp nhận Hà Tân Dương không, chỉ băn khoăn rốt cuộc phải dùng cách gì để Hà Tân Dương chấp nhận mình.
Chỗ Nghiêm Khiếu bên kia cực kì ồn, tiếng âm nhạc cùng với giọng nam nữ chói tai truyền qua điện thoại. Trình Châu Hoàn không khách sáo với hắn, hỏi Tết âm lịch này có ở Sơn Thành không, sau khi nhận được đáp án khẳng định mới nói: "Dương Dương đến ở nhà của tôi rồi."
Một thanh âm đóng cửa "rầm" một cái truyền đến, sau đó âm thanh ồn ào bị ngăn cách, giọng nói bất cần đời của Nghiêm Khiếu truyền đến: "Ui chao, vậy là đã chinh phục được trái tim người ta rồi sao? Nói nói, ba nghe nè."
"Đứng đắn một chút!" Trình Châu Hoàn cười thầm hai tiếng, kìm nén vui vẻ trong lòng, thần sắc cũng tính là buộc chặt nhưng độ cong khóe miệng không giấu được: "Sáng mai tôi phải lên máy bay."
"Tôi không làm tài xế cho cậu đâu nhé, ngủ giữa trưa mới dậy."
"Không cần cậu tiễn tôi đến sân bay, tôi tự bắt xe." Ngón trỏ Trình Châu Hoàn cọ cọ khung cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn đèn đường buổi đêm: "Mùng bảy tôi mới về, lỡ Dương Dương gặp chuyện gì thì phiền Nghiêm Lão Tam cậu tới xem thử."
Nghiêm Lão Tam "xì" một tiếng: "Trình Nhi muốn gửi gắm điều gì?"
"Nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Phiền tôi xem thử..." Nghiêm Khiếu cười hừ: "Muốn nhờ người ta còn dùng giọng điệu cứng ngắc này."
Trình Châu Hoàn bật cười, cũng không phủ nhận mà tiếp tục sai sử anh em: "Dương Dương tới gấp quá, tôi lại chưa chuẩn bị đủ đồ, đặt hàng chuyển phát nhanh hiện giờ chắc ngừng giao rồi, mua gì cũng không tiện. Cậu rảnh rỗi thì mang chút đồ ăn tới đi, diễn vai nhân viên giao hàng."
"Không sợ tôi "ăn" cậu ta sao?"
"Sao? Mỹ nhân Chiêu Phàm không có bên cạnh?"
Nghiêm Khiếu dừng một chút rồi nói sang chuyện khác: "Tiến triển đến đâu rồi?"
Trình Châu Hoàn cúi đầu nâng mi: "Có một đứa con rồi."
Di động truyền đến một tràng thanh âm "Đậu má!"
Trình Châu Hoàn đã sớm đứa điện thoại ra xa, đợi đến lúc bên kia không còn thanh âm gì mới nói tiếp: "Là chó con, nhặt được."
Hà Tân Dương nằm nghiêm chỉnh trên giường mềm mại, mũi bị chôn trong chăn, hai tay thành thật đặt bên người, chỉ có đôi mắt như trân châu đang lặng lẽ chuyển động.
Phòng khách bật điều hòa, đuôi giường còn có túi nước ấm bằng điện, trong ổ chăn ấm áp thoải mái, trên gối đầu còn có hương vị sạch sẽ, so với "giường băng" ở căn phòng nhỏ của cậu thì tốt hơn gấp trăm lần. Hà Tân Dương nằm trên giường không ngủ được, trái tim đập mau hơn bình thường, đầu óc cũng đang trong trạng thái hưng phấn, tuy rằng cậu cũng không biết đang hưng phấn cái gì.
Thiếu niên mười tám tuổi nằm ngửa lâu cũng bắt đầu không thành thật. Hà Tân Dương cẩn thận nghe động tĩnh ngoài phỏng, đoán là Trình Châu Hoàn đã ngủ mới ôm chăn mềm mại xõa ra lăn lộn trên giường.
Đệm chăn phát ra âm thanh rất nhỏ, tất nhiên không làm kinh động đến Trình Châu Hoàn, nhưng lại đánh thức Hắc Ca trong phòng.
Trước khi đi ngủ Trình Châu Hoàn đã mang Hắc Ca ra ngoài phòng khách, dặn dò đừng tắt điều hòa, lại mở thêm máy giữ ẩm, đóng cửa sổ lại.
Từng đợt gió ấm áp thổi tới theo nhịp điệu đóng mở của điều hòa, mềm nhẹ lướt qua phần lưng lộ ra của Hà Tân Dương. Rất ngứa, cũng cực kỳ thoải mái.
Hắc Ca bị quấy nhiễu giấc ngủ nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, hai chân chụm lại một chỗ, dựa vào gen của giống chó săn trực tiếp nhảy lên giường. Vừa lúc Hà Tân Dương lăn tới, suýt nữa đè lên móng vuốt của nó.
Một người một chó nhìn nhau chằm chằm, Hà Tân Dương vội vàng xuống giường ôm nó về ổ, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường của mình.
Không lâu sau lại bắt đầu ôm chăn lăn lộn...
Nửa đêm Trình Châu Hoàn vẫn chưa ngủ, lúc ra ngoài uống nước ma xui quỷ khiến đẩy nhẹ cửa phòng khách ra. Vốn định nhìn một cái rồi đi ngay, nhưng thấy Hà Tân Dương ôm lấy chăn, hai chân trần cũng kẹp lấy chăn, tướng ngủ cực kì không có hình tượng.
Trình Châu Hoàn không nhịn được cười, tưởng tượng bộ dáng Hà Tân Dương nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong lòng lại ngưa ngứa như bị cào nhẹ.
Hệ thống sưởi trong phòng đầy đủ, không cần lo lắng không đắp chăn sẽ cảm lạnh. Trình Châu Hoàn lập tức lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trái tim chợt cảm thấy an tĩnh, sau đó về phòng nằm đến tận khi báo thức kêu.
Người mình thương ngủ ở cách vách, tuy vẫn không thể thân cận nhưng hình như cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Loại cảm giác an ổn này còn hiệu quả hơn dùng thuốc an thần tốt nhất.
Sáng sớm ở Sơn Thành vẫn rất tối, hơn bảy giờ rồi mà ngoài cửa vẫn tối đen như mực. Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng mở cửa, nghĩ rửa mặt chải đầu một chút sẽ ra sân bay luôn, nhưng đi ra bên ngoài thì cửa phòng khách đã mở, đèn phòng bếp sáng trưng.
Hà Tân Dương vẫn mặc bộ đồ ngủ hổ con có hai tai, đang vội vàng từ bếp đi ra, trông vô cùng có tinh thần: "Anh Trình dậy rồi sao? Em luộc hai quả trứng gà, anh mang theo để ăn trên đường nhé."
Nói xong mở tay ra mỗi bên có một quả trứng gà.
Trình Châu Hoàn nhận lấy, hơi kinh ngạc: "Dậy sớm vậy sao?"
"Không còn sớm nữa, chút nữa anh đã phải ra sân bay rồi." Hà Tân Dương chỉ đồng hồ treo trên bàn ăn: "Ngồi tàu điện cũng phải bốn mươi phút, anh Trình, anh mau rửa mặt đi, em thay quần áo là ra ngoài được rồi.
Trình Châu Hoàn ngẩn ra, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tàu điện để tới sân bay, cũng chưa từng nghĩ sẽ để Hà Tân Dương tiễn.
Nhưng hình như Hà Tân Dương đã coi điều này là đương nhiên, hiện giờ đã vào phòng đổi quần áo để ra ngoài rồi.
Trình Châu Hoàn cúi đầu, nhìn hai quả trứng gà có chút phỏng tay, hai môi mím nhẹ, đáy mắt hiện lên ý cười rất nhỏ.
Hai mươi phút sau, hai người đã ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa.
Trình Châu Hoàn đang khóa cửa, Hà Tân Dương một tay kéo vali một tay cầm túi nhỏ đựng trứng gà và sữa: "Anh Trình, em ra bấm thang máy trước."
"Được." Trình Châu Hoàn cười đáp lại, nhìn theo bóng dáng Hà Tân Dương, bỗng nhiên có ý nghĩ đóng gói người mang về Bắc Kinh.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi, Trình đại luật sư khôn khéo sẽ không làm việc mà mình không nắm chắc.
Sơn Thành có một tuyến tàu điện chạy thẳng tới sân bay, nhưng Trình Châu Hoàn không thích náo nhiệt nên lần nào đến sân bay cũng tự gọi xe hoặc nhờ đồng nghiệp chở. Bây giờ được Hà Tân Dương tiễn đến ga tàu điện, lần đầu tiên anh cảm nhận được sân bay "đông đúc" trong truyền thuyết.
Lúc tàu bắt đầu khởi hành, Trình Châu Hoàn nhíu mi. Trong toa tàu chật kín toàn người là người xô đẩy nhau, người dựa gần cửa sổ dường như dán cả mặt vào cửa kính thủy tinh.
Trong vài năm nhận án gần đây, Trình Châu Hoàn đã ngồi đủ loại phương tiện giao thông, hồi ở quê còn từng ngồi xe bò, nhưng những lúc đó đều do không còn lựa chọn nào khác. Hiện giờ rõ ràng có thể bắt taxi đi nửa tiếng đồng hồ là đến sân bay rồi, lại không thể không cùng Hà Tân Dương đợi ở toa tàu này, nhìn người xung quanh liều mạng chen chúc, có thể bị ép chật cứng bất cứ lúc nào.
Nhưng trong lòng không cảm thấy phiền chút nào.
Đợi đến khi hành khách đã lên hết, cánh tay của Trình Châu Hoàn căng chặt mới phản ứng lại là cả người bị đẩy ra đến gần cửa. Hà Tân Dương túm lấy tay anh, tay kia vẫn giữ hành lý: "Anh Trình, mau lên đây!"
Trong toa tàu sớm đã không còn vị trí, nhưng Hà Tân Dương đã giữ được một góc nhỏ hẹp, kéo anh qua đó, tay trái cậu nắm lấy tay cầm treo trên đầu, tay phải che cơ thể Trình Châu Hoàn lại, cười hì hì nói: "Chỗ này không chật."
Nói là không chật, thật ra chỉ rộng hơn chỗ chật kín ngoài kia chút xíu.
Vị trí hiện giờ của Trình Châu Hoàn có chút xấu hổ, phía sau là vali hành lý bị ép sát vào vách tường. Lúc mới lên anh vẫn chưa đứng vững đã bị Hà Tân Dương cực kì có kinh nghiệm đẩy vào một góc, cứ như vậy ngồi lên trên vali. Lúc này Hà Tân Dương đang đứng giữa hai chân Trình Châu Hoàn, thỉnh thoảng còn ngả người về phía trước theo quán tính. Hiện giờ bọn họ tựa vào nhau cực gần, Hà Tân Dương vừa nghiêng người thì lồng ngực đã đụng vào chóp mũi Trình Châu Hoàn.
Thật ra Trình Châu Hoàn có thể dựa vào phía sau, kéo dãn khoảng cách hai người. Nhưng Trình đại luật sư cũng không phải hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian, có lợi trước mắt vẫn nên hưởng mới phải.
Hà Tân Dương đã quen đi phương tiện công cộng, lúc này hồn nhiên không nhận ra có gì không đúng, vẫn đứng thẳng lưng, tay kéo Trình Châu Hoàn cũng dùng sức, cơ hồ cả người căng chặt, cố gắng không để người khác chen lấn Trình Châu Hoàn.
Thiếu niên mới trưởng thành đại khái có ý niệm muốn bảo vệ người khác mãnh liệt.
Tư thế này giằng co hơn mười phút, mãi đến khi tàu điện ngầm đi lên mặt đất đột ngột chuyển hướng.
Tàu rẽ sang bên trái, hành khách bên trong theo quán tính nghiêng người về bên phải. Hà Tân Dương vốn nắm chặt tay cầm nhưng bị người đụng phải.
Va chạm không mạnh nhưng cũng làm cơ bắp hơi đau, chân cậu bị tê không đứng vững được mà ngả người về phía trước, hai tay khó khăn chống lên vách tàu, vừa vặn vây lấy Trình Châu Hoàn ở giữa.
Người đụng phải cậu là một đứa trẻ, hiện giờ đang ngồi trên mặt đất khóc oa oa.
Ngực Hà Tân Dương kề sát mặt Trình Châu Hoàn, gấp gáp muốn động chân nhưng chân bị tê như có hàng ngàn con kiến đang nhảy nhót, làm cậu hít một ngụm khí không thể đứng thẳng được.
Đang xấu hổ thì thắt lưng bị người đỡ lấy.
Trình Châu Hoàn đúng lúc mượn lực đỡ lấy eo Hà Tân Dương, không để cậu lảo đảo ngã xuống.
Cuối cùng cũng cử động được, Hà Tân Dương vẫn chống hai tay trên vách, liên tục nhận lỗi: "Anh Trình, em không đè lên anh chứ?"
Trình Châu Hoàn ngẩng đầu cười, ngoài miệng nói "Không có" nhưng trong lòng lại nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy.
Đứa trẻ bị ngã được bố mẹ bế lên, tàu cũng đến trạm mới, người lên xe nhiều hơn người xuống, thùng xe càng thêm chật chội.
Sau lưng Hà Tân Dương là một người đàn ông đeo túi du lịch rất lớn, đứng thẳng người mới phát hiện túi của mình làm phiền đến người khác, không còn cách nào đứng thẳng lưng được.
Hà Tân Dương không chịu nổi hai giây, cúi đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trình Châu Hoàn, một giây sau cậu lộ ra ý cười sạch sẽ như thiếu niên bình thường, nhưng trong mắt lại có bướng bỉnh của nhóc choai choai vừa mới trưởng thành.
Lông mày Hà Tân Dương giương lên, đắc ý nói giỡn: "Anh Trình, anh bị em và vách tàu kẹp chặt rồi."
Ánh mắt Trình Châu Hoàn dần trở nên thâm sâu nhưng mặt không biến sắc giơ ngón tay cái lên khen: "Lợi hại, lợi hại."
Tàu điện đúng giờ đến sân bay, chuyến bay của Trình Châu Hoàn bị trễ vì lý do thời tiết.
Hà Tân Dương từ nhỏ đã sống ở thị trấn nhỏ xa xôi, chưa từng được ngồi máy bay, ngay cả sân bay cũng chưa đến bao giờ. Sau khi tiến vào trong vừa kéo hành lý vừa tò mò nhìn đông nhìn tây, giống như bản thân đã thông qua kiểm an vậy.
Trình Châu Hoàn không muốn làm lỡ thời gian của cậu, vốn định bảo Hà Tân Dương trở về sớm một chút, nhưng nhìn đến trứng gà trong tay cậu, hai mắt nóng lên dứt khoát chỉ vào quán cơm Tây cách đó không xa: "Dương Dương, đi ăn bữa cơm với tôi đi."
Hà Tân Dương nhìn theo hướng tay anh chỉ, vội vàng đưa trứng và sữa qua: "Anh Trình, anh đói bụng sao?"
"Hơi đói chút." Trình Châu Hoàn nhận lấy túi sữa, cũng kéo hành lý theo, vừa đi vừa nói: "Không biết khi nào mới bay được, ít nhất cũng phải đợi đến giữa trưa. Cơm trên máy bay tôi ăn không quen, chẳng bằng hiện giờ lấp đầy bụng trước, bữa trưa ăn thêm chút điểm tâm là được."
Hà Tân Dương không có khái niệm gì với chuyến bay bị trễ giờ bị Trình đại luật sư kéo tới cửa quán cơm Tây.
Nhà ăn ở sân bay giống như chợ đen, giá cả cực kỳ chặt chém, hương vị cũng thôi rồi khỏi phải nói. Bình thường thì những người có thể chịu được đói hai, ba tiếng đồng hồ sẽ chẳng ai muốn đi ăn cả. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, khách trong quán càng ít, đèn cũng tắt hơn nửa, chỉ có vài ba bàn có người ngồi.
Nhưng Trình Châu Hoàn vẫn vui vẻ bằng lòng đi ăn.
Nhân viên phục vụ đưa họ đến bàn sát đất gần cửa sổ. Trình Châu Hoàn nhìn thực đơn một lượt, cũng không hỏi ý Hà Tân Dương đã gọi hai phần bò bít tết giống nhau, hai cốc nước trái cây, một phần mì Ý sốt thịt, một phần salad tôm trái cây.
Hà Tân Dương thấy mình cũng có phần, suýt chút nữa đã cướp thực đơn trong tay nhân viên phục vụ để nhìn thử, gấp gáp nói: "Anh Trình, anh ăn đi, em không đói, chút nữa về ăn mì cay ở quán ngoài tiểu khu là được rồi."
"Quán mì cay đó hôm qua đã đóng cửa rồi." Trình Châu Hoàn lấy khăn ướt lau tay: "Năm mới rồi chủ quán cũng phải nghỉ ngơi chứ, đúng không?"
Hà Tân Dương cầm lấy khăn ướt trước mặt, học theo Trình Châu Hoàn lau tay, nhíu mày: "Em cũng có thể tự nấu."
"Mấy ngày tới đủ để em nấu." Trình Châu Hoàn cười nhìn Hà Tân Dương: "Hôm nay làm phiền em rồi, đã giúp tôi kéo hành lý rồi còn giữ chỗ trên tàu điện ngầm."
Hà Tân Dương lắc đầu liên tục: "Anh Trình nói gì vậy."
Không bao lâu bít tết và mì Ý đã được bưng lên, Trình Châu Hoàn không ăn bao nhiêu, cả bữa nhìn Hà Tân Dương hưng trí cắt thịt bò và chọc chọc dĩa mì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.