Trồng Mặt Trời

Chương 20

Sơ Hòa

22/12/2021

Đứa còn lại hình như còn nhỏ hơn, rụt người vào trong góc hoảng sợ nhìn hai "người tốt" đang hăng hái làm việc nghĩa.

Hà Tân Dương nhặt túi xách lên, người đàn ông mặc áo khóa nói: "Vậy phải xem chú cảnh sát nói thế nào rồi."

Vừa dứt lời bên ngoài ngõ truyền đến còi xe cảnh sát. Hà Tân Dương nhìn về phía người nọ, thấy đối phương nhún vai: "Tôi bắt kẻ xấu thành thạo rồi, trước khi đuổi phải báo cảnh sát."

Dưới đèn đường mờ tối, người nọ hơi khom người, khóe miệng giương lên cười trong trẻo, nhìn qua khoảng hai tám hai chín tuổi, tuy rằng thành thục phong độ nhưng tuyệt đối không giống từ "chú" kia chút nào.

Hà Tân Dương cũng hơi mỉm cười, cũng không có ý tiến liên giao lưu với người vừa bắt kẻ xấu cùng mình.

Hơn mười giây sau cảnh sát đuổi tới bắt hai tên trộm dưới tuổi vị thành niên. Hà Tân Dương đưa túi xách sang, chưa đợi cô gái mất đồ đuổi tới đã vội vàng bước đi. Ban đêm một tiếng mới có một chuyến xe, nếu lỡ chuyến lúc mười một giờ sẽ phải hứng gió lạnh đợi đến mười hai giờ.

Không may chính là, lúc Hà Tân Dương sắp chạy tới trạm thì cửa xe đã đóng lại, để lại khói bụi mịt mù mà đi.

Hà Tân Dương giống như tên ngốc trên TV vừa chạy theo xe vừa vẫy tay, vừa chạy vừa hô "Dừng lại" thật to.

Điểm khác biệt chính là, tên ngốc trên TV đuổi theo một người trên xe, còn cậu chỉ đơn giản đuổi theo xe để về.

Chắc chắn tài xế nhìn qua gương chiếu hậu đã nhìn thấy cậu rồi nhưng không có ý tốt giẫm phanh xe lại, ngược lại tiếp tục hòa vào dòng se nườm nượp, làm Hà Tân Dương không thể không dừng bước lại.

Hà Tân Dương cúi gập người, hai tay chống lên đầu gối để thở. Mồ hôi chảy ra bị gió lạnh thổi qua nhanh chóng lạnh thấu tâm can. Hà Tân Dương rét run người, thất vọng ngồi lại trạm xe.

Chỗ này cách Tuế Vinh uyển hơn 20 km, ban ngày ngồi xe tốn hơn 40 tệ, ban đêm không tốn 50 tệ thì không bắt được xe.

Không rảnh để phát sầu chuyện tiền nong, Hà Tân Dương tất nhiên sẽ không vì thế mà bắt một chuyến taxi. Cũng may áo lông trên người rất ấm, dù đứng ở nơi không được chắn gió như trạm xe cũng không đáng thương đến mức lạnh run.

Trong lòng lại cảm ơn anh Trình một lần nữa.

Hà Tân Dương kéo áo lông che kín đầu, bọc kín bản thân lại, sau đó lấy di động ra đeo tai nghe, đón từng trận gió lạnh mở app ra học từ mới.

Tiền tài không thể lãng phí, thời gian cũng không thể trôi qua vô ích.

Quá mức chăm chú học thuộc từ mới, tai nghe cũng bật âm lượng lớn nên một chiếc xe bấm còi trước mặt nửa ngày Hà Tân Dương vẫn chưa phát giác.

Cửa xe mở, một người ngồi xuống bên cạnh tháo tai nghe của cậu xuống. Hà Tân Dương không vui ngẩng đầu, ánh mắt hơi dừng lại, có chút kinh ngạc nói: "Anh..."

Thế mà lại là người mặc áo khoác hồi nãy.

Người nọ không ngoài ý muốn chút nào, chỉ chỉ xe đang đậu ven đường của mình: "Gọi nửa ngày không thấy cậu trả lời, có phải muốn tôi qua đây để xe bên đó chiếm đường đi không vậy?"

Hà Tân Dương không nói gì, lấy lại tai nghe lễ phép nói: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"

Người nọ vỗ vai cậu: "Lên xe đi, tôi cho cậu đi nhờ một đoạn."

Hà Tân Dương không nhúc nhích.

Sao có thể tùy tiện lên xe của người lạ?

Người đàn ông mặc áo khoác rộng giơ tay nhìn đồng hồ: "Không phải cậu đang đợi xe sao? Giờ mới 11h15, cậu định đợi thêm bốn lăm phút nữa à? Nhà ở đâu, tôi chở cậu về."

Hà Tân Dương do dự một lát, không cảm thấy người gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ này giống kẻ có mưu đồ gây rối. Hơn nữa chính mình không có đồ gì quý giá cả, thẻ ngân hàng ở chỗ Trình Châu Hoàn, lục ca người cũng chi có hơn 80 tệ.

Nhưng cậu vẫn không muốn người kia cho đi nhờ một đoạn đường.

Về nhà muộn một chút thì muộn đi, dù sao ở nhà học từ mới hay ở ven đường học từ mới cũng không khác gì nhau. Nhưng đi nhờ xe thì không giống. Nhân tình luôn là thứ càng nợ càng nhiều, có thể không nợ thì tốt nhất đừng nợ. Nếu không phải cực kì bất đắc dĩ thì cậu sẽ không nợ người xa lạ một cái ân tình.

Đối phương thấy Hà Tân Dương không định lên xe cũng không ép, nhìn thoáng qua từ mới trên điện thoại của cậu, lông mày hơi động: "Không lên thì thôi vậy, không làm lỡ thời gian của cậu nữa. Đừng học thuộc quá mức nhập tâm, chú ý nhìn xe, nếu chuyến tiếp theo lại bỏ lỡ sẽ phải đợi đến một giờ đêm."

Hà Tân Dương áp chế khóe miệng, thấy người nọ đi về ô tô mới đeo lại tai nghe tiếp tục học, chỉ thấy nhân viên quản lý đang trực ở ga chạy đến, cầm loa nói to: "Vẫn còn đợi sao? Mùng một đến mùng ba Tết chỉ có một chuyến xe đêm thôi, mọi người không biết sao? Mười hai giờ đã hết xe rồi, vẫn là nhanh bắt taxi đi."



Tay cầm tai nghe của Hà Tân Dương cứng đờ giữa không trung.

Chỉ có một chuyến? Bắt taxi?

Yết hầu Hà Tân Dương hơi trượt, ngây ngốc nhìn nhân viên quản lý.

Người đợi xe bên cạnh ầm ĩ một trận, tốp năm tốp ba tản đi. Có người chạy ra bắt xe, có người lấy điện thoại ra gọi. Hà Tân Dương sờ vào mấy đồng tiền lẻ trong túi, suy nghĩ nên làm sao bây giờ.

Bắt xe về nhà căn bản không cần suy nghĩ, 50 tệ bằng tiền ăn trong mấy ngày của cậu.

Cách tốt nhất là tìm một quán net qua đêm, đợi sáu giờ sáng mai bắt chuyến xe đầu tiên cũng chỉ mất 15 tệ là cùng.

Nhưng nếu như vậy, buổi tối Hắc Ca sẽ không có ai bên cạnh.

Hà Tân Dương nhíu mi, trong lòng không yên, cảm thấy thật có lỗi với Trình Châu Hoàn, vừa cúi đầu thở dài thì nhìn thấy một đôi giày trước mặt.

"Sầu cái gì mà sầu? Còn than ngắn thở dài." Thế mà vẫn là người đàn ông mặc áo khoác rộng ban nãy, cười nhìn cậu: "Đã nói rồi, để tôi chở về một đoạn, cậu cũng không phải ở đây đợi xe. Lợi ích trước mắt lại không chiếm, còn tính toán gì nữa?"

Hà Tân Dương đang xấu hổ thì đối phương lại nói tiếp: "Mấy người trẻ tuổi các cậu đó, đúng là kiêu ngạo, có lợi mà không chiếm, tự cho là ngay thẳng, thật ra là... rất ngu ngốc."

Hà Tân Dương thu lại ánh mắt, mơ hồ cảm nhận được anh Trình cũng từng nói qua lời như vậy.

Nhưng anh Trình biểu đạt rất dịu dàng, tuy rằng cũng dùng từ "ngốc" này nhưng lời nói không ác độc như người trước mặt.

Một chiếc xe taxi đi ngang qua, chở vài người vừa nãy cũng đợi xe với cậu, trạm xe hiện giờ gần như không còn ai cả. Người nọ thở dài nói: "Đi thôi, tôi còn bận nhiều việc."

Hà Tân Dương hơi do dự, nghĩ tới Hắc Ca đang cô đơn ở nhà liền quyết định: "Vậy cảm ơn chú."

Xe của người nọ là xe Land Rover. Hà Tân Dương không rành về xe, cũng không biết trên thị trường có giá bao nhiêu, chỉ đại khái nhận ra hãng xe. Trong xe có đầy đủ hệ thống sưởi, so với chuyến xe đêm không có điều hòa thoải mái hơn rất nhiều. Cậu thắt đai an toàn rồi cảm ơn một lần nữa, sau đó thấp giọng hỏi: "Chú đi đến chỗ nào?"

"Không cần để ý tôi." Người nọ đã cởi áo khoác ra, trên cổ chỉ còn khăn choàng lông dê, vừa lái xe vừa hỏi: "Cậu ở đâu? Tôi chở cậu về trước."

"Ở khu Giang Ngạn." Hà Tân Dương nói: "Tuế Vinh uyển, chú có biết không?"

"Tuế Vinh uyển?" Giọng nói hơi cao, mang theo chút nghi hoặc.

Hà Tân Dương lập tức xua tay: "Chú tùy tiện dừng ở bến xe nào ở Giang Ngạn cũng được."

Hà Tân Dương không dám làm phiền người khác quá nhiều, nếu đối phương không tìm thấy Tuế Vinh uyển thì cậu cũng không thể phiền người ta đi vòng vòng để tìm. Chỉ cần về đến Giang Ngạn là được rồi, xe trong khu đi cũng không tốn đến 15 tệ, nếu gần thì có thể đi bộ về.

Người nọ bật cười: "Mất công dừng lại ở trạm xe làm gì? Yên tâm, tôi biết Tuế Vinh uyển ở đâu.

Tuế Vinh uyển là khu bất động sản nổi danh ở Giang Ngạn, thậm chí là nổi danh ở Sơn Thành, rất ít người địa phương không biết đến, nhưng người đàn ông mặc áo khoác rộng này thì khác, người nọ nói tiếng phổ thông,nghe không giống người địa phương, thậm chí không giống người phía nam.

Hà Tân Dương âm thầm suy xét, cảm thấy người này giống với anh Trình, đều là người phương Bắc tới Sơn Thành lập nghiệp. Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy kỳ quái, sao ngay cả Tết âm lịch cũng không về quê đón năm mới?

Đang nghĩ ngợi thì đối phương vươn tay phải tới, dù sao không khí trong xe cũng hơi xấu hổ, Hà Tân Dương nghĩ người nọ muốn mở nhạc, thế mà lại là mở bản đồ ra nhìn đường, còn tự giễu cười: "Một năm một lần, năm nào trở về cũng không tìm được đường."

"Trở về? Chú là người Sơn Thành sao?" Hà Tân Dương thuận miệng hỏi.

"Chẳng lẽ tôi giống người nơi khác lắm sao?" Người nọ cười nói một câu địa phương, nghe xong lại không cảm thấy như vậy.

Hà Tân Dương rất muốn nói "Đúng thật là giống người nơi khác", nhưng cuối cùng vẫn cười không nói gì.

Hà Tân Dương thấy đối phương thở dài, khôi phục tiếng phổ thông rõ ràng: "Nói tiếng phổ thông mười năm rồi, muốn sửa cũng không sửa được nữa."

Không khí có chút xấu hổ, Hà Tân Dương câu có câu chăng trò chuyện cùng hắn, biết được đối phương sinh ra và lớn lên ở Sơn Thành, mấy năm nay sang Nhật Bản lập nghiệp, Tết năm nào cũng về thăm cha mẹ.

"Tôi là Vinh Hàn, năm nay hai mươi chín tuổi, đã lên vai chú rồi." Hắn nói.



Hà Tân Dương bị ngữ khí này chọc cười, không nghĩ ngợi gì đáp: "Tôi tên là Hà Tân Dương năm nay mười chín tuổi, là một... vẫn còn là thanh niên."

Vinh Hà cười to: "Sao không nói cậu là một cậu bé dễ thương?"

Hà Tân Dương cạn lời, nghĩ tới mình cao 1m8, bắt cướp cũng rất nhanh, dù thế nào cũng không có nửa điểm liên quan đến cái từ "cậu bé dễ thương" kia, cùng lắm thì tuổi hơi nhỏ thôi, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành rồi.

Muốn đổi đề tài nhưng lại không biết nên nói gì, hỏi nghề nghiệp thì không quá lễ phép, hỏi cuộc sống lại càng không có hứng thú, vì thế Hà Tân Dương dẩu môi, nghiêng người nhìn cảnh vật bên ngoài.

Vinh Hàn lại không câu nệ như vậy, tùy ý hỏi: "Vừa rồi thấy cậu đang học từ mới, là hứng thú hay chuẩn bị thi cái gì?"

Hà Tân Dương thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị thi đại học."

Vinh Hàn ngẩn người, chỉ ừ một tiếng. Nghĩ đến Hà Tân Dương vẫn còn là học sinh, ngữ điệu lại nhẹ hơn một chút, ôn hòa hơn vừa rồi nhiều: "Cố lên, định thi vào trường nào?"

Hà Tân Dương cúi đầu nghịch điện thoại: "Còn chưa nghĩ tới."

"Cũng đúng." Xe đã tiến vào Giang Ngạn, Vinh Hàn rẽ vào trong, nói: "Chính sách giáo dục của các cậu hiện giờ tốt hơn chúng tôi năm đó rất nhiều, nắm chắc điểm số rồi chọn nguyện vọng phù hợp là được. Không cần gấp gáp, năm nay thi xong thì nghỉ xả hơi một thời gian, có điểm rồi suy nghĩ chọn trường cũng không muộn."

Vinh Hàn ói xong lại bắt đầu nói đùa: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm sẽ được thêm điểm sao? Nếu có thật thì để tôi bay về làm chứng cho cậu."

Hà Tân Dương muốn nói là năm nay mình chưa thi, tiền học cậu còn chưa tích đủ, vài vở cũng chưa theo kịp. Nếu tất cả đều thuận lợi thì cũng phải năm sau mới báo danh tham gia thi được, còn việc thành tích có tốt không lại là một chuyện khác nữa.

Nhưng cậu không cần thiết phải nói quá nhiều với một người mới quen. Huống chi chút nữa sau khi xuống xe rồi tương lai chưa chắc đã gặp lại, cần gì đề cập đến gánh nặng này để đôi bên cùng xấu hổ.

Vì vậy Hà Tân Dương chỉ cười nhạt: "Được, nếu có thể thêm điểm thật thì làm phiền chú rồi."

Một câu này rõ ràng là nói đùa, thứ nhất là nhắc đến chuyện bắt cướp vừa nãy sẽ có đề tài để nói; thứ hai là cho dù thật sự được cộng điểm đi nữa thì Hà Tân Dương cũng sẽ không đi tìm Vinh Hàn.

Nhưng Vinh Hàn lại lấy một tấm danh thiếp ra, nghiêm túc nói: "Vậy đến lúc đó liên lạc với tôi."

Hà Tân Dương hơi giật mình, cầm lấy danh thiếp nhìn nhìn, toàn bộ đều là hán tự tiếng Nhật. Vinh Hàn "A" một tiếng, lẩm bẩm "Lấy nhầm rồi.", sau đó đưa cho cậu một tấm danh thiếp khác: "Cái kia là để đưa cho người Nhật Bản, cái này mới là tiếng Trung."

Trên danh thiếp, dưới hai chữ "Vinh Hàn" viết: luật sư trưởng.

Hóa ra là luật sư. Hà Tân Dương đột nhiên nhớ tới Trình Châu Hoàn, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thân thiết.

Vinh Hàn lại nói: "Cầm lấy đi, chúng ta cũng coi như có duyên, sau này có cần gì thì cứ gọi cho tôi, thi đại học xong mà muốn đi du lịch Nhật Bản thì tôi sẽ giúp cậu. Ngã rẽ phía trước là rẽ vào Tuế Vinh uyển đúng không?"

Hà Tân Dương không có ví, chỉ có thể bỏ danh thiếp vào túi áo, nói cảm ơn rồi chỉ vào giao lộ có đèn xanh đèn đỏ: "Vâng, rẽ phải là tới."

Không hiểu sao Vinh Hàn lại thở dài, còn rất nhỏ giọng cảm khái: "Thế mà vẫn còn nhớ rõ đường."

Xe Land Rover dừng trước cổng Tuế Vinh uyển, Hà Tân Dương cảm ơn xong định đi lên thì bị Vinh hàn gọi lại, lấy một hộp quà lớn được gói tinh xảo từ ghế sau đẩy vào lòng cậu, không đợi Hà Tân Dương từ chối đã nói: "Đây là quà tôi mua từ Nhật Bản về để tặng bạn bè, cậu cầm lấy một hộp đi. Cũng không phải là đồ quý giá gì, dùng để chúc mừng, hương vị cũng không tồi."

"Tôi..." Ngồi nhờ xe người ta, lại bị nhét vào một hộp quà, Hà Tân Dương có chút băn khoăn.

"Cầm đi đừng khách khí với chú." Vinh Hàn vỗ vai cậu: "Năm mới vui vẻ, thi cử thuận lợi."

Trái tim bỗng chốc mềm mại, Hà Tân Dương mím môi gật đầu, vừa chân thành lại vừa cảm kích: "Cảm ơn."

Vinh Hàn vui vẻ: "Được rồi, vậy tôi đi trước đây."

Ánh đèn xe lóe lóe, Land Rover thong thả đi xa dần, đến khi ra đường lớn mới tăng tốc độ.

Trong hộp là vài món điểm tâm ngọt nhỏ xinh, món nào món nấy sinh động như tác phẩm nghệ thuật. Hà Tân Dương không nỡ ăn, đậy nắp đặt một bên, định để lại cho Trình Châu Hoàn.

Nghĩ rất nhanh có thể gặp được Trình Châu Hoàn, lòng cậu vừa có chút không yên, vừa vui mừng không rõ lý do. Rõ ràng đã bận cả đêm nhưng tinh thần lại không mệt mỏi, ngược lại còn cực kỳ phấn chấn, không buồn ngủ chút nào.

Ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lát, Hà Tân Dương đứng dậy cầm khăn lau, chuẩn bị tổng vệ sinh phòng ở một lượt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trồng Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook