Chương 3
Sơ Hòa
22/12/2021
Vừa dứt lời đã có một tên nhào tới. Trình Châu Hoàn kéo Hà Tân Dương ra phía sau lắc mình né tránh, đồng thời nhấc chân đạp. Gã đàn ông không kịp trốn bị ngã sấp xuống bàn trà, đau đớn làm cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
"Còn ai muốn lên nữa không?" Trình Châu Hoàn rũ mắt, nhìn người trước mặt như nhìn một con kiến. Anh có khung xương của người phương Bắc, chiều cao 1m85 ở Sơn Thành vô cùng nổi bật.
Người phụ nữ vẫn đang chửi tục, ngăn đồng bọn định xông lên, cay nghiệt nói: "Anh em của mày chịu một đạp thì mày trả thay, vậy có phải anh em mày làm dơ quần áo của tao mày cũng bồi thường thay không?"
"Tất nhiên." Khóe miệng Trình Châu Hoàn gợi lên một nụ cười trào phúng, ánh mắt di chuyển nhìn đến góc áo dính rượu của cô ta, thản nhiên nói: "Quần áo này là hàng nhái Triêu Thiên Môn bán ngoài phố, không phải là hàng chính hãng, giá chỉ từ 150 đến 200 tệ. Phí giặt là miễn đi, tôi đưa cô 250 tệ, 50 tệ tiền thừa coi như tiền xăng dầu."
Nói xong đặt ba tờ tiền đến trước mặt người phụ nữ.
Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, một lúc sau mới sợ hãi gào lên: "Mày nói láo."
"Nói láo?" Trình Châu Hoàn lấy di động ra, làm bộ định gọi điện: "Vừa vặn tôi cũng quen chủ cửa hàng kia, nếu không ngày mai chúng ta cầm quần áo này tới hỏi cô ấy xem sao?"
Người phụ nữ tức phát run cầm lấy tiền, hung tợn trừng Trình Châu Hoàn một cái mới xoay người bước đi.
Tên bị đánh gãy xương sườn ban nãy cũng chạy gọi với theo: "Chị! Tiền thuốc men của em còn chưa lấy, đợi em với!"
Đám người kia đi rồi những người hóng hớt xung quanh cũng tản ra, Hà Tân Dương ngồi xổm xuống muốn nhặt những mảnh thủy tinh dưới đất lên lại bị Trình Châu Hoàn giữ chặt tay. Quản lý thở dài vỗ vai trấn an cậu: "Không sao rồi không sao rồi, chút nữa tôi sẽ cho người dọn sạch, hôm nay Tiểu Hà về trước đi, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ là được."
Hà Tân Dương cảm kích gật đầu, hốc mắt đỏ ửng.
Vốn tưởng rằng gặp chuyện lớn như vậy, đắc tội với khách như thế nhất định mình sẽ mất việc.
Trình Châu Hoàn cười với quản lý, ôn hòa nói: "Tôi đưa cậu ấy trở về."
Lúc lên xe Hà Tân Dương vẫn lo lắng, thậm chí còn quên thắt dây an toàn. Xe Trình Châu Hoàn vừa nhìn đã biết rất đắt, ngồi trong xe còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Cậu cúi đầu bất an nghịch hai ngón tay, thấp giọng nói: "Anh Trình, vừa rồi cảm ơn anh."
Trình Châu Hoàn nghiêng người qua thắt dây an toàn cho Hà Tân Dương, giọng nói mang theo ý cười: "Không gọi là Luffy tiên sinh nữa sao?"
Hai má Hà Tân Dương đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn.
Trình Châu Hoàn không chọc cậu nữa, hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
"Ở chung cư gần nhà anh, thôn công nhân."
Thôn công nhân là một tiểu khu cũ kĩ đang chờ giải tỏa, giống như một đảo nhỏ đơn độc bị tầng tầng lớp lớp những toàn nhà văn phòng xa hoa vây quanh.
Sơn Thành những năm bảy mươi tám mươi có rất nhiều công xưởng và khu công nghiệp nặng, chung cư phụ cận được phân cho công nhân ở. Sau đó xưởng bị di dời hoặc đóng cửa, chung cư chưa kịp phá, cơ sở vật chất rất kém, trị an lại không tốt, vài năm gần đây số người sống ở chỗ này đã ít lại càng ít, chỉ còn lại người già không ai chăm sóc và người làm công từ bên ngoài đến, túng quẫn cùng cực mới chọn ở nơi này.
Người trẻ tuổi sống ở Sơn Thành chỉ cần không quá khó khăn thì không ai tự làm khổ mình mà thuê phòng cũ nát ở đây cả.
Ngực Trình Châu Hoàn nghẹn lại.
Hà Tân Dương giải thích: "Tôi mới thuê tháng trước thôi, ở đây cách mấy tiểu khu cần giao hàng rất gần, giao hàng hay lấy hàng cũng tiện hơn nhiều."
Hà Tân Dương nhắc đến công việc, Trình Châu Hoàn cũng thuận tiện hỏi: "Cậu làm hai công việc sao?"
"Vâng." Hà Tân Dương ngẩng đầu, giọng nói rất bình tĩnh: "Ban ngày giao hàng, ban đêm đến quán bar làm phục vụ."
Câu "Cậu rất thiếu tiền sao?" mắc ở cuống họng không hỏi ra miệng được, Trình Châu Hoàn chỉ có thể nói: "Vậy... sẽ rất vất vả."
Ai ngờ Hà Tân Dương đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Vâng, đúng là có hơi quá sức. Hôm nay tôi rất buồn ngủ, đầu lại hơi choáng, nếu không sao lại làm đổ rượu lên người khách được chứ."
Trình Châu Hoàn nhớ tới lần trước Hà Tân Dương cũng suýt làm đổ rượu lên người mình, bất tri bất giác nhận ra không phải cậu làm không tốt, mà là do quá mệt mỏi thôi.
Hà Tân Dương che miệng ngáp một cái, dường như rất mệt nhưng vẫn cố chống đỡ.
Trình Châu Hoàn thấp giọng nói: "Nếu mệt quá thì bỏ một công việc đi."
"Như thế sao được." Hà Tân Dương nghiêm mặt, cố gắng mở to mắt: "Tôi phải kiếm tiền thật nhanh."
Đã biết trước đáp án là vậy nhưng Trình Châu Hoàn vẫn thở dài, lại nghe Hà Tân Dương nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm hai việc một lúc, có thể là chưa quen, làm lâu chút là ổn thôi."
"Trước kia cậu cũng đi giao hàng à? Lúc đó chỉ làm một công việc thôi sao?" Trình Châu Hoàn hỏi.
"Đúng vậy, cũng đi giao hàng." Hà Tân Dương lại ngáp một cái, lấy tay che miệng để bản thân không bất lịch sự: "Trước kia giao ở khu kinh doanh, chỗ đó khác với khu dân cư, thu nhập cũng cao hơn nhiều. Hiện giờ đổi khu vực giao hàng nên tiền lương cũng ít đi, may mắn lúc tôi đang lo lắng thì quán bar tuyển người."
Không cần hỏi lại cũng biết lý do vì sao Hà Tân Dương mất công việc lương cao kia.
Trên đường về nhà hai người nói chuyện rất nhiều. Hà Tân Dương tuy mệt nhưng vẫn rất lễ phép, hỏi gì đáp nấy, chỉ là càng về sau giọng nói càng nhỏ. Trình Châu Hoàn nghiêng đầu nhìn mới phát hiện cậu đã dựa vào ghế ngủ gật.
Vì vậy Trình Châu Hoàn không nói nữa, vững vàng lái ô tô về khu nhà của Hà Tân Dương.
Rốt cuộc anh cũng biết tại sao Hà Tân Dương lại vất vả như vậy.
Năm nay cậu mới mười tám tuổi, sinh ra tại một huyện nhỏ ở Sơn Thành. Hai năm trước ba Hà Tân Dương mất, mẹ chạy theo người đàn ông khác, không để lại cho cậu cái gì, nhà cũ cũng bán đi để trả nợ tiền chữa bệnh cho ba. Sau khi Hà Tân Dương nghỉ học thì vẫn luôn đi làm công, đầu năm nay cũng vì kiếm tiền mà đến đây, tự lực cánh sinh muốn kiếm đủ tiền để sau này học đại học.
Trình Châu Hoàn hoàn toàn không ngờ tới, lý do Hà Tân Dương làm việc không quản ngày đêm để kiếm tiền lại là vì muốn học đại học.
Xe đã tới thôn công nhân, Trình Châu Hoàn vốn định đánh thức Hà Tân Dương nhưng thấy cậu ngủ say lại không nhẫn tâm. Anh lẳng lặng quan sát trong chốc lát, Hà Tân Dương ngủ cực kì an ổn, ngực chậm rãi phập phồng.
Ngũ quan Hà Tân Dương rất đẹp, cái mũi cao cao, khóe miệng cong cong, hai hàng lông mày anh khí. Đôi mắt có hồn ngày thường tràn ngập sức sống, lúc ngủ lại lộ vẻ xinh đẹp khiến người ta đau lòng. Lông mi cậu rất dài, giống như một cây quạt nhỏ làm cho khuôn mặt thêm vài phần năng động.
Trình Châu Hoàn vừa định ghé gần lại để nhìn cho kĩ thì Hà Tân Dương tỉnh lại. Cậu xoa hai mắt, giọng nói mơ màng: "Tới rồi sao? Aiz sao lại ngủ quên rồi... Ngại quá anh Trình, cảm ơn đã đưa tôi về nhà."
Trình Châu Hoàn lắc đầu, muốn đưa cậu lên lầu nhưng bị chối từ: "Không cần đâu anh Trình, tòa nhà này buổi tối không dễ đi, anh đi không quen đâu."
Dù sao cũng quen biết chưa lâu, Trình Châu Hoàn đáp một tiếng rồi căn dặn: "Vậy cậu nhớ cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hà Tân Dương xuống xe, thân ảnh rất nhanh biến mất trong màn đêm. Trình Châu Hoàn ngồi trong xe đợi một lúc lâu mới thấy một căn phòng ở tầng ba sáng đèn.
Về đến nhà, Trình Châu Hoàn ngâm mình trong bồn tắm lớn, tự trách mình nếu không phải vì trò đùa nhàm chán kia của anh thì sao Hà Tân Dương lại phải làm hai công việc chứ?
Trình Châu Hoàn vùi đầu vào trong bồn phun ra bong bóng ùng ục, muốn giúp Hà Tân Dương nhưng lại không có lý do chính đáng.
Hà Tân Dương tuy là con nhà nghèo nhưng vẫn luôn thẳng lưng mà sống. Có lẽ trong cuộc sống cậu gặp rất nhiều bất công chèn ép nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, không oán hận không xấu hổ mà chỉ cố hết sức làm việc. Cậu rất chăm chỉ chịu khó, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc, không ngừng hi vọng thì tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Đối với một đứa trẻ như vậy, bố thí chính là loại vũ nhục lớn nhất.
Trình Châu Hoàn lau khuôn mặt đầy nước, thở dài.
Ngày hôm sau Trình Châu Hoàn xử lý vài phần tư liệu ở nhà, tới giữa trưa mới lái xe đến văn phòng. Lúc đi qua mấy trạm giao hàng ở phụ cận thì nhìn thấy Hà Tân Dương đang ngồi trên xe ba bánh gặm một cái bánh mì lớn.
Loại bánh mì kia anh từng thấy rồi, một tệ một cái, không dinh dưỡng không hương vị nhưng nó đủ để một người trưởng thành ăn no, công nhân tới thành phố này làm việc rất thích ăn.
Trình Châu Hoàn lái xe qua đó, hạ cửa kính xuống chào hỏi: "Đang giao hàng sao?"
Hà Tân Dương vừa thấy anh đã nở nụ cười: "Anh Trình!"
"Đang ăn trưa à? Sao lại đứng ven đường ăn thế này?" Trình Châu Hoàn chỉ cái bánh mì loại lớn.
"Vâng, đói không chịu được, em đi giao hàng ngay đây, nếu không sẽ không kịp." Hà Tân Dương lau miệng, để chỗ bánh còn lại vào túi treo trên xe ba bánh.
Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương muốn đi bèn cầm túi nilong màu trắng ở ghế phó lái đưa cho cậu.
Hà Tân Dương nhận lấy, nhìn thử: "Đây là cơm hộp ạ? Cho em sao?"
"Ừ, lát đói bụng thì lấy ra ăn." Trình Châu Hoàn nói: "Mới đặt mua bên ngoài định cầm đến công ty ăn, nhưng vừa rồi khách hàng gọi điện nói muốn ăn một bữa cơm. May quá gặp được cậu, giúp tôi giải quyết nhé, nếu không thì lãng phí quá."
Hà Tân Dương cầm hộp cơm không mảy may nghi ngờ, cười cười cảm ơn Trình Châu Hoàn: "Anh Trình, anh tốt quá."
Trình Châu Hoàn không có vị khách nào cần gặp cả, sau khi đến văn phòng thì bảo Viên Đông đặt một phần mì cay, thêm một ít thịt bò và trứng.
Viên Đông tò mò: "Lão đại, gần đây sức ăn của anh lại tăng lên rồi à?"
Trình Châu Hoàn gắp một miếng thịt bò: "Không phải trước giờ tôi vẫn ăn nhiều như thế à?"
"Bữa chính thì đúng là như vậy, nhưng hôm nay là bữa phụ mà."
"Cái gì mà bữa phụ? Đây là bữa trưa của tôi."
Viên Đông nâng cằm, chớp chớp mắt: "Anh chưa ăn cơm trưa à?"
"Ăn rồi tôi còn bảo cậu đặt làm gì?"
"Nhưng mà buổi sáng em hỏi anh có muốn ăn cơm trưa không để đặt luôn thì anh bảo anh tự đặt."
Trình Châu Hoàn chợt nhớ tới đúng là hồi sáng có chuyện như vậy, vội đuổi Viên Đông ra ngoài, khuấy mì trong bát lơ đãng nghĩ: Hà Tân Dương đã ăn cơm chưa nhỉ? Hẳn là bây giờ cơm hộp đã lạnh rồi...
Thực tế thì cả buổi chiều Hà Tân Dương không ăn cơm. Tận bảy giờ tối cậu mới giao xong món hàng cuối cùng, lúc ấy mới giải quyết cơm hộp mau lẹ cho kịp để tới quán bar.
Lúc đến quán bar Hà Tân Dương vẫn thấp thỏm không yên, dù sao thì hôm qua cũng mới xảy ra chuyện.
Ông chủ gọi cậu vào, nói xin lỗi vì tối qua không ở đây, không bảo vệ được nhân viên của mình. Hà Tân Dương nghe xong rất cảm động, liên tục cam đoan mình sẽ làm việc thật tốt.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, châm một điếu thuốc gật đầu nói: "Đi đi, làm việc cẩn thận."
Hôm nay Trình Châu Hoàn không đến quán bar, bị Nghiêm Khiếu lôi đến một buổi party xa hoa.
Người tham gia hầu hết đều là bạn của Nghiêm Khiếu, Trình Châu Hoàn không thân thuộc với ai nên vừa mười một giờ đã định đi về.
Nghiêm Khiếu nửa đùa nửa thật hỏi: "Có việc gì sao?"
Trình Châu Hoàn cười: "Có việc gì là có việc gì?"
"Đừng giả bộ." Nghiêm Khiếu kéo anh tới bên tường: "Với quan hệ của chúng ta chẳng lẽ tôi không biết, bộ dáng hôm nay của cậu chắc chắn là trong lòng có người thương rồi."
Trình Châu Hoàn không thừa nhận trong lòng có người thương, càng không thừa nhận người đó là Hà Tân Dương.
Để ý đến Hà Tân Dương bảy phần là vì áy náy, ba phần là vì nể phục, bắc tám cái sào cũng không tới "trong lòng có người thương" kia.
Trình Châu Hoàn không phủ nhận bộ dáng Hà Tân Dương thật sự không tồi, nhưng cậu không phải là kiểu người anh thích. Người quá gầy, lại là người nhà quê ít kiến thức, tuổi cũng nhỏ nữa, chẳng có điểm nào giống những người anh từng kết giao.
Thái độ của Trình Châu Hoàn về tình yêu chính là chất lượng hơn số lượng, có thể thiếu nhưng không thể qua loa.
Nếu có thể, Trình Châu Hoàn rất muốn đối xử với Hà Tân Dương như hậu bối, giúp đỡ cậu đôi chút coi như bù đắp thương tổn do câu nói đùa kia tạo thành.
Trước khi về nhà, Trình Châu Hoàn cố ý đi tới tiểu khu dành cho công nhân xem thử. Lầu ba tối đen như mực, không phòng nào bật đèn. Trình Châu Hoàn mím môi, trong lòng hiểu rõ chắc chắn Hà Tân Dương vẫn đang bận rộn ở quán bar.
Sau tháng mười, các sàn thương mại điện tử liên tục khuyến mãi. Có một ngày Trình Châu Hoàn đang xử lý một đống văn kiện, mệt mỏi ngẩng đầu lên xoa hai mắt, chợt nghe vài nữ luật sư nói chuyện mua rất nhiều đồ được giảm giá, mấy ngày nữa sẽ giao tới. Trình Châu Hoàn suy nghĩ một chút, nhớ tới Viên Đông cũng từng nói "Giao một sản phẩm kiếm thêm được một tệ" lập tức đăng nhập vào tài khoản taobao, bỏ vào giỏ hàng đủ thứ trên trời dưới biển dù hiện giờ vẫn chưa cần dùng.
Buổi chiều, Viên Đông vào phòng đưa tài liệu gặp ông chủ ngày thường làm việc nghiêm túc của mình đang lướt taobao trong giờ làm việc, bị dọa suýt rớt cằm.
Trình Châu Hoàn bỏ đồ vào đầy giỏ hàng xong chỉ thanh toán năm món, lúc tắt app lông mày hơi nhếch, khóe miệng từ từ giương lên.
Theo tính toán của Trình đại luật sư, mỗi ngày mua năm sản phẩm, như vậy mỗi ngày Hà Tân Dương sẽ cần giao thêm năm món hàng. Thật ra muốn mua nhiều hơn cũng được, nhưng Trình Châu Hoàn sợ đối phương sinh nghi, tốt hơn vẫn nên tiến hành từ từ. Cứ như vậy thì cuối tuần mình có thể tự xuống nhận hàng, sau đó tiện tay cho Hà Tân Dương mấy thứ mình không cần dùng.
Nghĩ như vậy trong lòng Trình Châu Hoàn thoải mái hơn rất nhiều.
Anh mua toàn những món đồ nhẹ, tặng người khác dễ hơn, cũng không làm người ta khó xử.
"Còn ai muốn lên nữa không?" Trình Châu Hoàn rũ mắt, nhìn người trước mặt như nhìn một con kiến. Anh có khung xương của người phương Bắc, chiều cao 1m85 ở Sơn Thành vô cùng nổi bật.
Người phụ nữ vẫn đang chửi tục, ngăn đồng bọn định xông lên, cay nghiệt nói: "Anh em của mày chịu một đạp thì mày trả thay, vậy có phải anh em mày làm dơ quần áo của tao mày cũng bồi thường thay không?"
"Tất nhiên." Khóe miệng Trình Châu Hoàn gợi lên một nụ cười trào phúng, ánh mắt di chuyển nhìn đến góc áo dính rượu của cô ta, thản nhiên nói: "Quần áo này là hàng nhái Triêu Thiên Môn bán ngoài phố, không phải là hàng chính hãng, giá chỉ từ 150 đến 200 tệ. Phí giặt là miễn đi, tôi đưa cô 250 tệ, 50 tệ tiền thừa coi như tiền xăng dầu."
Nói xong đặt ba tờ tiền đến trước mặt người phụ nữ.
Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, một lúc sau mới sợ hãi gào lên: "Mày nói láo."
"Nói láo?" Trình Châu Hoàn lấy di động ra, làm bộ định gọi điện: "Vừa vặn tôi cũng quen chủ cửa hàng kia, nếu không ngày mai chúng ta cầm quần áo này tới hỏi cô ấy xem sao?"
Người phụ nữ tức phát run cầm lấy tiền, hung tợn trừng Trình Châu Hoàn một cái mới xoay người bước đi.
Tên bị đánh gãy xương sườn ban nãy cũng chạy gọi với theo: "Chị! Tiền thuốc men của em còn chưa lấy, đợi em với!"
Đám người kia đi rồi những người hóng hớt xung quanh cũng tản ra, Hà Tân Dương ngồi xổm xuống muốn nhặt những mảnh thủy tinh dưới đất lên lại bị Trình Châu Hoàn giữ chặt tay. Quản lý thở dài vỗ vai trấn an cậu: "Không sao rồi không sao rồi, chút nữa tôi sẽ cho người dọn sạch, hôm nay Tiểu Hà về trước đi, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ là được."
Hà Tân Dương cảm kích gật đầu, hốc mắt đỏ ửng.
Vốn tưởng rằng gặp chuyện lớn như vậy, đắc tội với khách như thế nhất định mình sẽ mất việc.
Trình Châu Hoàn cười với quản lý, ôn hòa nói: "Tôi đưa cậu ấy trở về."
Lúc lên xe Hà Tân Dương vẫn lo lắng, thậm chí còn quên thắt dây an toàn. Xe Trình Châu Hoàn vừa nhìn đã biết rất đắt, ngồi trong xe còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Cậu cúi đầu bất an nghịch hai ngón tay, thấp giọng nói: "Anh Trình, vừa rồi cảm ơn anh."
Trình Châu Hoàn nghiêng người qua thắt dây an toàn cho Hà Tân Dương, giọng nói mang theo ý cười: "Không gọi là Luffy tiên sinh nữa sao?"
Hai má Hà Tân Dương đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn.
Trình Châu Hoàn không chọc cậu nữa, hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
"Ở chung cư gần nhà anh, thôn công nhân."
Thôn công nhân là một tiểu khu cũ kĩ đang chờ giải tỏa, giống như một đảo nhỏ đơn độc bị tầng tầng lớp lớp những toàn nhà văn phòng xa hoa vây quanh.
Sơn Thành những năm bảy mươi tám mươi có rất nhiều công xưởng và khu công nghiệp nặng, chung cư phụ cận được phân cho công nhân ở. Sau đó xưởng bị di dời hoặc đóng cửa, chung cư chưa kịp phá, cơ sở vật chất rất kém, trị an lại không tốt, vài năm gần đây số người sống ở chỗ này đã ít lại càng ít, chỉ còn lại người già không ai chăm sóc và người làm công từ bên ngoài đến, túng quẫn cùng cực mới chọn ở nơi này.
Người trẻ tuổi sống ở Sơn Thành chỉ cần không quá khó khăn thì không ai tự làm khổ mình mà thuê phòng cũ nát ở đây cả.
Ngực Trình Châu Hoàn nghẹn lại.
Hà Tân Dương giải thích: "Tôi mới thuê tháng trước thôi, ở đây cách mấy tiểu khu cần giao hàng rất gần, giao hàng hay lấy hàng cũng tiện hơn nhiều."
Hà Tân Dương nhắc đến công việc, Trình Châu Hoàn cũng thuận tiện hỏi: "Cậu làm hai công việc sao?"
"Vâng." Hà Tân Dương ngẩng đầu, giọng nói rất bình tĩnh: "Ban ngày giao hàng, ban đêm đến quán bar làm phục vụ."
Câu "Cậu rất thiếu tiền sao?" mắc ở cuống họng không hỏi ra miệng được, Trình Châu Hoàn chỉ có thể nói: "Vậy... sẽ rất vất vả."
Ai ngờ Hà Tân Dương đột nhiên nở nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Vâng, đúng là có hơi quá sức. Hôm nay tôi rất buồn ngủ, đầu lại hơi choáng, nếu không sao lại làm đổ rượu lên người khách được chứ."
Trình Châu Hoàn nhớ tới lần trước Hà Tân Dương cũng suýt làm đổ rượu lên người mình, bất tri bất giác nhận ra không phải cậu làm không tốt, mà là do quá mệt mỏi thôi.
Hà Tân Dương che miệng ngáp một cái, dường như rất mệt nhưng vẫn cố chống đỡ.
Trình Châu Hoàn thấp giọng nói: "Nếu mệt quá thì bỏ một công việc đi."
"Như thế sao được." Hà Tân Dương nghiêm mặt, cố gắng mở to mắt: "Tôi phải kiếm tiền thật nhanh."
Đã biết trước đáp án là vậy nhưng Trình Châu Hoàn vẫn thở dài, lại nghe Hà Tân Dương nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm hai việc một lúc, có thể là chưa quen, làm lâu chút là ổn thôi."
"Trước kia cậu cũng đi giao hàng à? Lúc đó chỉ làm một công việc thôi sao?" Trình Châu Hoàn hỏi.
"Đúng vậy, cũng đi giao hàng." Hà Tân Dương lại ngáp một cái, lấy tay che miệng để bản thân không bất lịch sự: "Trước kia giao ở khu kinh doanh, chỗ đó khác với khu dân cư, thu nhập cũng cao hơn nhiều. Hiện giờ đổi khu vực giao hàng nên tiền lương cũng ít đi, may mắn lúc tôi đang lo lắng thì quán bar tuyển người."
Không cần hỏi lại cũng biết lý do vì sao Hà Tân Dương mất công việc lương cao kia.
Trên đường về nhà hai người nói chuyện rất nhiều. Hà Tân Dương tuy mệt nhưng vẫn rất lễ phép, hỏi gì đáp nấy, chỉ là càng về sau giọng nói càng nhỏ. Trình Châu Hoàn nghiêng đầu nhìn mới phát hiện cậu đã dựa vào ghế ngủ gật.
Vì vậy Trình Châu Hoàn không nói nữa, vững vàng lái ô tô về khu nhà của Hà Tân Dương.
Rốt cuộc anh cũng biết tại sao Hà Tân Dương lại vất vả như vậy.
Năm nay cậu mới mười tám tuổi, sinh ra tại một huyện nhỏ ở Sơn Thành. Hai năm trước ba Hà Tân Dương mất, mẹ chạy theo người đàn ông khác, không để lại cho cậu cái gì, nhà cũ cũng bán đi để trả nợ tiền chữa bệnh cho ba. Sau khi Hà Tân Dương nghỉ học thì vẫn luôn đi làm công, đầu năm nay cũng vì kiếm tiền mà đến đây, tự lực cánh sinh muốn kiếm đủ tiền để sau này học đại học.
Trình Châu Hoàn hoàn toàn không ngờ tới, lý do Hà Tân Dương làm việc không quản ngày đêm để kiếm tiền lại là vì muốn học đại học.
Xe đã tới thôn công nhân, Trình Châu Hoàn vốn định đánh thức Hà Tân Dương nhưng thấy cậu ngủ say lại không nhẫn tâm. Anh lẳng lặng quan sát trong chốc lát, Hà Tân Dương ngủ cực kì an ổn, ngực chậm rãi phập phồng.
Ngũ quan Hà Tân Dương rất đẹp, cái mũi cao cao, khóe miệng cong cong, hai hàng lông mày anh khí. Đôi mắt có hồn ngày thường tràn ngập sức sống, lúc ngủ lại lộ vẻ xinh đẹp khiến người ta đau lòng. Lông mi cậu rất dài, giống như một cây quạt nhỏ làm cho khuôn mặt thêm vài phần năng động.
Trình Châu Hoàn vừa định ghé gần lại để nhìn cho kĩ thì Hà Tân Dương tỉnh lại. Cậu xoa hai mắt, giọng nói mơ màng: "Tới rồi sao? Aiz sao lại ngủ quên rồi... Ngại quá anh Trình, cảm ơn đã đưa tôi về nhà."
Trình Châu Hoàn lắc đầu, muốn đưa cậu lên lầu nhưng bị chối từ: "Không cần đâu anh Trình, tòa nhà này buổi tối không dễ đi, anh đi không quen đâu."
Dù sao cũng quen biết chưa lâu, Trình Châu Hoàn đáp một tiếng rồi căn dặn: "Vậy cậu nhớ cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hà Tân Dương xuống xe, thân ảnh rất nhanh biến mất trong màn đêm. Trình Châu Hoàn ngồi trong xe đợi một lúc lâu mới thấy một căn phòng ở tầng ba sáng đèn.
Về đến nhà, Trình Châu Hoàn ngâm mình trong bồn tắm lớn, tự trách mình nếu không phải vì trò đùa nhàm chán kia của anh thì sao Hà Tân Dương lại phải làm hai công việc chứ?
Trình Châu Hoàn vùi đầu vào trong bồn phun ra bong bóng ùng ục, muốn giúp Hà Tân Dương nhưng lại không có lý do chính đáng.
Hà Tân Dương tuy là con nhà nghèo nhưng vẫn luôn thẳng lưng mà sống. Có lẽ trong cuộc sống cậu gặp rất nhiều bất công chèn ép nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, không oán hận không xấu hổ mà chỉ cố hết sức làm việc. Cậu rất chăm chỉ chịu khó, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc, không ngừng hi vọng thì tương lai sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Đối với một đứa trẻ như vậy, bố thí chính là loại vũ nhục lớn nhất.
Trình Châu Hoàn lau khuôn mặt đầy nước, thở dài.
Ngày hôm sau Trình Châu Hoàn xử lý vài phần tư liệu ở nhà, tới giữa trưa mới lái xe đến văn phòng. Lúc đi qua mấy trạm giao hàng ở phụ cận thì nhìn thấy Hà Tân Dương đang ngồi trên xe ba bánh gặm một cái bánh mì lớn.
Loại bánh mì kia anh từng thấy rồi, một tệ một cái, không dinh dưỡng không hương vị nhưng nó đủ để một người trưởng thành ăn no, công nhân tới thành phố này làm việc rất thích ăn.
Trình Châu Hoàn lái xe qua đó, hạ cửa kính xuống chào hỏi: "Đang giao hàng sao?"
Hà Tân Dương vừa thấy anh đã nở nụ cười: "Anh Trình!"
"Đang ăn trưa à? Sao lại đứng ven đường ăn thế này?" Trình Châu Hoàn chỉ cái bánh mì loại lớn.
"Vâng, đói không chịu được, em đi giao hàng ngay đây, nếu không sẽ không kịp." Hà Tân Dương lau miệng, để chỗ bánh còn lại vào túi treo trên xe ba bánh.
Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương muốn đi bèn cầm túi nilong màu trắng ở ghế phó lái đưa cho cậu.
Hà Tân Dương nhận lấy, nhìn thử: "Đây là cơm hộp ạ? Cho em sao?"
"Ừ, lát đói bụng thì lấy ra ăn." Trình Châu Hoàn nói: "Mới đặt mua bên ngoài định cầm đến công ty ăn, nhưng vừa rồi khách hàng gọi điện nói muốn ăn một bữa cơm. May quá gặp được cậu, giúp tôi giải quyết nhé, nếu không thì lãng phí quá."
Hà Tân Dương cầm hộp cơm không mảy may nghi ngờ, cười cười cảm ơn Trình Châu Hoàn: "Anh Trình, anh tốt quá."
Trình Châu Hoàn không có vị khách nào cần gặp cả, sau khi đến văn phòng thì bảo Viên Đông đặt một phần mì cay, thêm một ít thịt bò và trứng.
Viên Đông tò mò: "Lão đại, gần đây sức ăn của anh lại tăng lên rồi à?"
Trình Châu Hoàn gắp một miếng thịt bò: "Không phải trước giờ tôi vẫn ăn nhiều như thế à?"
"Bữa chính thì đúng là như vậy, nhưng hôm nay là bữa phụ mà."
"Cái gì mà bữa phụ? Đây là bữa trưa của tôi."
Viên Đông nâng cằm, chớp chớp mắt: "Anh chưa ăn cơm trưa à?"
"Ăn rồi tôi còn bảo cậu đặt làm gì?"
"Nhưng mà buổi sáng em hỏi anh có muốn ăn cơm trưa không để đặt luôn thì anh bảo anh tự đặt."
Trình Châu Hoàn chợt nhớ tới đúng là hồi sáng có chuyện như vậy, vội đuổi Viên Đông ra ngoài, khuấy mì trong bát lơ đãng nghĩ: Hà Tân Dương đã ăn cơm chưa nhỉ? Hẳn là bây giờ cơm hộp đã lạnh rồi...
Thực tế thì cả buổi chiều Hà Tân Dương không ăn cơm. Tận bảy giờ tối cậu mới giao xong món hàng cuối cùng, lúc ấy mới giải quyết cơm hộp mau lẹ cho kịp để tới quán bar.
Lúc đến quán bar Hà Tân Dương vẫn thấp thỏm không yên, dù sao thì hôm qua cũng mới xảy ra chuyện.
Ông chủ gọi cậu vào, nói xin lỗi vì tối qua không ở đây, không bảo vệ được nhân viên của mình. Hà Tân Dương nghe xong rất cảm động, liên tục cam đoan mình sẽ làm việc thật tốt.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, châm một điếu thuốc gật đầu nói: "Đi đi, làm việc cẩn thận."
Hôm nay Trình Châu Hoàn không đến quán bar, bị Nghiêm Khiếu lôi đến một buổi party xa hoa.
Người tham gia hầu hết đều là bạn của Nghiêm Khiếu, Trình Châu Hoàn không thân thuộc với ai nên vừa mười một giờ đã định đi về.
Nghiêm Khiếu nửa đùa nửa thật hỏi: "Có việc gì sao?"
Trình Châu Hoàn cười: "Có việc gì là có việc gì?"
"Đừng giả bộ." Nghiêm Khiếu kéo anh tới bên tường: "Với quan hệ của chúng ta chẳng lẽ tôi không biết, bộ dáng hôm nay của cậu chắc chắn là trong lòng có người thương rồi."
Trình Châu Hoàn không thừa nhận trong lòng có người thương, càng không thừa nhận người đó là Hà Tân Dương.
Để ý đến Hà Tân Dương bảy phần là vì áy náy, ba phần là vì nể phục, bắc tám cái sào cũng không tới "trong lòng có người thương" kia.
Trình Châu Hoàn không phủ nhận bộ dáng Hà Tân Dương thật sự không tồi, nhưng cậu không phải là kiểu người anh thích. Người quá gầy, lại là người nhà quê ít kiến thức, tuổi cũng nhỏ nữa, chẳng có điểm nào giống những người anh từng kết giao.
Thái độ của Trình Châu Hoàn về tình yêu chính là chất lượng hơn số lượng, có thể thiếu nhưng không thể qua loa.
Nếu có thể, Trình Châu Hoàn rất muốn đối xử với Hà Tân Dương như hậu bối, giúp đỡ cậu đôi chút coi như bù đắp thương tổn do câu nói đùa kia tạo thành.
Trước khi về nhà, Trình Châu Hoàn cố ý đi tới tiểu khu dành cho công nhân xem thử. Lầu ba tối đen như mực, không phòng nào bật đèn. Trình Châu Hoàn mím môi, trong lòng hiểu rõ chắc chắn Hà Tân Dương vẫn đang bận rộn ở quán bar.
Sau tháng mười, các sàn thương mại điện tử liên tục khuyến mãi. Có một ngày Trình Châu Hoàn đang xử lý một đống văn kiện, mệt mỏi ngẩng đầu lên xoa hai mắt, chợt nghe vài nữ luật sư nói chuyện mua rất nhiều đồ được giảm giá, mấy ngày nữa sẽ giao tới. Trình Châu Hoàn suy nghĩ một chút, nhớ tới Viên Đông cũng từng nói "Giao một sản phẩm kiếm thêm được một tệ" lập tức đăng nhập vào tài khoản taobao, bỏ vào giỏ hàng đủ thứ trên trời dưới biển dù hiện giờ vẫn chưa cần dùng.
Buổi chiều, Viên Đông vào phòng đưa tài liệu gặp ông chủ ngày thường làm việc nghiêm túc của mình đang lướt taobao trong giờ làm việc, bị dọa suýt rớt cằm.
Trình Châu Hoàn bỏ đồ vào đầy giỏ hàng xong chỉ thanh toán năm món, lúc tắt app lông mày hơi nhếch, khóe miệng từ từ giương lên.
Theo tính toán của Trình đại luật sư, mỗi ngày mua năm sản phẩm, như vậy mỗi ngày Hà Tân Dương sẽ cần giao thêm năm món hàng. Thật ra muốn mua nhiều hơn cũng được, nhưng Trình Châu Hoàn sợ đối phương sinh nghi, tốt hơn vẫn nên tiến hành từ từ. Cứ như vậy thì cuối tuần mình có thể tự xuống nhận hàng, sau đó tiện tay cho Hà Tân Dương mấy thứ mình không cần dùng.
Nghĩ như vậy trong lòng Trình Châu Hoàn thoải mái hơn rất nhiều.
Anh mua toàn những món đồ nhẹ, tặng người khác dễ hơn, cũng không làm người ta khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.