Chương 7
Sơ Hòa
22/12/2021
Hà Tân Dương lấy điện thoại cũ ra gọi cho khách hàng, quả nhiên vừa cúp máy đã bị hỏi: "Không dùng điện thoại của tôi cho em sao?" Hà Tân Dương cười hì hì hai tiếng, nói máy đó đắt quá, để ở nhà sau này đỗ đại học sẽ dùng.
Trình Châu Hoàn thầm nghĩ: Lên đại học mua cho em cái mới.
Nhưng anh không nói ra miệng, chỉ bảo: "Mấy hôm trước đi công tác ở Đông Bắc không mang đủ quần áo ấm, lạnh không chịu được nên mua hai cái áo lông, lúc mặc thử không chú ý, hiện giờ mặc lại thấy hơi chật, nếu em không ngại thì cầm lấy mà mặc."
Hà Tân Dương vừa được anh cho điện thoại lập tức từ chối: "Không cần đâu anh Trình, nhà em có quần áo."
"Nhưng nếu em không lấy thì tôi chỉ có thể vứt đi." Trình Châu Hoàn nhún vai: "Quá đáng tiếc."
Hai chữ "đáng tiếc" này là điểm yếu của Hà Tân Dương, Trình đại luật sư giảo hoạt đã sớm nhìn ra.
Cùng ngày hôm đó, áo lông màu xanh Hà Tân Dương mặc đi giao hàng là chiếc áo Trình Châu Hoàn đi ba bốn cái chợ mới mua được. Sau đó anh còn cẩn thận đặt thêm một chiếc áo lông màu trắng.
Hai chiếc đều là hàng hiệu được may tinh tế khéo léo, mặc vào rất ấm áp thoải mái, bên trên còn có mũ lông mềm. Chỉ là Trình Châu Hoàn đã xé hết mác, còn nói với Hà Tân Dương đây là hàng thanh lý.
Lúc đi mua đồ Trình Châu Hoàn còn hẹn Nghiêm Khiếu đi cùng, khuôn mặt Nghiêm Khiếu tràn đầy tiếc hận: "Ôi trời ơi, Trình đại công tử bị một thằng nhóc ăn mất rồi!"
Lần này Trình Châu Hoàn không phản bác, chỉ nói: "Đừng có suốt ngày nói bậy."
Sắp tới Quốc khánh, khối lượng công việc Hà Tân Dương phải làm càng lúc càng nhiều, ông chủ quán bar biết cậu vất vả nên cố ý cho nghỉ một tuần để cậu yên tâm đi giao hàng.
Trình Châu Hoàn vốn không thích mua đồ qua mạng nhưng năm nay lại mua không ít: có đồ ăn văt, có đồ dùng giữ ấm, có cả mấy bộ tài liệu khối khoa học tự nhiên được chọn tỉ mỉ cả buổi tối, còn đích thân dặn phải giao hàng tới.
Tất cả chỗ này đều là mua cho Hà Tân Dương, lúc tặng tới tay cậu lại phải chuẩn bị tốt lí do.
Biết Hà Tân Dương tạm thời không cần đến quán bar làm nên Trình Châu Hoàn cũng không tới nữa, ngày nào cũng mang tài liệu về nhà tăng ca, đợi nhóc con này gọi điện tới nói "Anh Trình, anh có nhà không ạ? Hàng của anh giao tới rồi".
Nhưng mà lúc hàng tới thì người giao lại không phải là Hà Tân Dương.
Trình Châu Hoàn nhìn người xa lạ trước mặt, nhíu mày hỏi: "Đổi người giao hàng rồi sao?"
Đối phương là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khẩu âm đặc sệt phương ngữ: "Hôm nay tôi giao hàng giúp Tiểu Hà."
"Giao hàng giúp? Cậu ấy bị làm sao?" Trình Châu Hoàn nhận thùng hàng rồi hỏi.
"Lúc sáng giao hàng bị té xỉu nên về nhà nghỉ ngơi." Thanh niên thúc giục: "Anh mau kí tên đi, không thấy tôi còn nhiều đơn hàng phải giao à?"
Trình Châu Hoàn kí xong cất hàng vào nhà rồi đi tới thôn công nhân.
Chạng vạng tối nhìn chung cư còn cũ nát hơn lúc đêm khuya, mấy ông lão mặc quần áo bông cũ ngồi ở ven đường nói chuyện với nhau hết chuyện đông đến chuyện tây, cầu thang âm u phủ đầy bụi và mạng nhện, vài con chuột to bằng bàn tay chạy ra từ trong góc tường.
Trình Châu Hoàn không thích nơi này, từ sau lần trước trở về anh vẫn thường tự hỏi phải làm thế nào để Hà Tân Dương chuyển ra ngoài.
Muốn đối xử tốt với người ta, nhưng bản thân lại chẳng là gì của người ta cả.
Tầng ba có vài nhà mở cửa, hiện giờ là thời gian cơm chiều, hương vị đồ ăn cũng theo đó truyền ra, là loại bánh rán kém chất lượng. Trình Châu Hoàn đứng trước phòng Hà Tân Dương, dùng lực gõ cửa.
Tiếng dép lê truyền tới, nghe giọng Hà Tân Dương cũng không mệt mỏi lắm: "Ai vậy?"
"Là tôi, Trình Châu Hoàn."
Cửa mở, Hà Tân Dương kinh ngạc: "Anh Trình, sao anh lại tới đây?"
Trình Châu Hoàn không khách khí mà tự mình đẩy cửa vào trong, nhìn Hà Tân Dương thật kĩ, giọng nói ôn hòa như gió xuân được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào: "Em bị bệnh sao?"
"Bệnh gì cơ?" Hà Tân Dương ngây ngốc, sau đó cười nói: "Lý Kha nói cho anh biết à? Hôm nay cậu ấy giao hàng giúp em."
Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương không sao cả, nhẹ nhàng thở ra: "Cậu ta nói em đang làm thì té xỉu. Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
"Em không sao." Hà Tân Dương vẫn bảo Trình Châu Hoàn ngồi lên giường: "Sáng nay em đã đến bệnh viện kiểm tra với ông chủ rồi, do nghỉ ngơi không tốt và ăn uống thiếu dinh dưỡng thôi. Vốn buổi chiều có thể quay lại làm nhưng ông chủ bảo em về nhà nằm nghỉ một ngày."
"Vậy sao em lại không nằm nghỉ?" Trình Châu Hoàn nghe Hà Tân Dương giải thích xong lại tức giận, không biết là đang giận Hà Tân Dương hay giận người khác. Không nghỉ ngơi tốt tám chín phần là do thức đêm không ngủ; ăn uống thiếu dinh dưỡng càng dễ hiểu hơn, chắc chắn là do không ăn uống cẩn thận, suốt ngày ăn bánh mì thay bữa chính.
Hà Tân Dương mặc chiếc áo bông xanh Trình Châu Hoàn tặng, nhìn sách vở bừa bộn trên bàn cười hì hì gãi đầu: "Em thật sự không sao, không buồn ngủ cũng không mệt mỏi, nên mới nhân lúc không cần đi làm đọc sách nhiều một chút. Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, lãng phí rất đáng tiếc.
Trình Châu Hoàn thở dài, không đành lòng trách cứ cậu chăm chỉ, đành phải nói sang chuyện khác: "Đã ăn cơm chưa?"
"Em đang nấu." Hà Tân Dương chỉ vào phòng bếp: "Rất nhanh sẽ được ăn, hôm nay em làm một bữa lớn bồi bổ."
"Hửm?" Trình Châu Hoàn đi đến phòng bếp, vốn tưởng rằng "bữa lớn" thì ít nhất sẽ phải có canh gà canh cá, nhưng lúc đi vào chỉ nhìn thấy nồi cơm điện đang bốc hơi nghi ngút.
Mà bên cạnh nồi cơm điện có một cái bát đựng hai quả trứng gà đã đập.
Trình Châu Hoàn đi theo cậu vào trong, Hà Tân Dương lấy một đôi đũa, cho một ít xì dầu vào bát trứng gà rồi khuấy lên.
Cậu mở nắp nồi cơm ra, chậm rãi đổ trứng gà vào, sau đó đậy nắp lại.
Làm xong hết rồi mới quay sang cười với Trình Châu Hoàn: "Còn nửa phút nữa là có thể ăn một bữa thật ngon rồi."
Trình Châu Hoàn vừa không biết nên nói gì vừa đau lòng, một bữa cơm trộn hai quả trứng gà được gọi là ngon, vậy bữa cơm bình thường "không có dinh dưỡng" của Hà Tân Dương là thế nào?
Hà Tân Dương hiển nhiên không đoán được Trình Châu Hoàn đang nghĩ gì, thèm ăn đến nỗi đếm ngược thời gian.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi!" Trình Châu Hoàn thấp giọng nói.
"Ra ngoài?" Hà Tân Dương mở to mắt: "Nhưng cơm đã chín rồi."
"Chỉ đủ cho một người ăn." Trình Châu Hoàn cố ý biểu lộ không vui: "Tôi cũng đói."
Hà Tân Dương "A" một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Em không biết anh sẽ tới."
"Không sao, bây giờ biết cũng chưa muộn. Đi cùng với tôi đi, một người gọi ít món thì không hay lắm, gọi nhiều thì lại lãng phí." Trình Châu Hoàn rút điện nồi cơm, xắn tay áo lên hỏi: "Có hộp đựng cơm không? Mang "bữa cơm thật ngon" này đi ăn cùng luôn."
Hà Tân Dương lấy một cái áo lông trắng trong tủ ra, chạy đến wc thay, thay xong cười hỏi: "Anh Trình, đẹp trai không?"
Hầu kết Trình Châu Hoàn trượt trượt, giống như có một sợi lông mềm cọ nhẹ qua trái tim.
Hà Tân Dương rất đẹp, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo, bình thường làm việc luôn mặc đồng phục cũ kĩ, đến quán bar thì mặc áo vest dù mới hơn nhưng dù sao cũng là đồ của nhân viên phục vụ, hiện giờ thay một chiếc áo lông làm cả người sáng bừng tràn đầy sức sống.
Tựa như mặt trời nhỏ mùa đông, ấm áp nhưng lại không chói chang.
Trình Châu Hoàn cười cong mắt, suýt chút nữa không che đậy được dịu dàng cùng cưng chiều: "Đẹp, rất đẹp."
Hà Tân Dương chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, được khen ngợi sẽ vui vẻ cười tít mắt, sau đó cậu lại chạy tới wc chỉnh lại đầu tóc, giống như tiểu thiếu gia anh tuấn sắp đi dự tiệc.
Trình Châu Hoàn mỉm cười nhìn Hà Tân Dương, muốn cho cậu những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Chỉ là lúc ra ngoài Hà Tân Dương kéo tay Trình Châu Hoàn lại, cầm một đôi tay áo* màu lam đậm của công nhân lên nhanh chóng xỏ vào hai tay. Tay áo rất dài, ngay cả khuỷu tay cũng được bọc kĩ.
* 袖套 (xiù tào): không biết miêu tả sao nhưng nó là cái này nè, rỗng hai đầu để xỏ vào, để bảo vệ tay áo không bị bẩn như câu tiếp theo ẻm nói á.
Trình Châu Hoàn: "..."
Hà Tân Dương giải thích: "Tay áo dễ bẩn, như thế này sẽ bảo vệ được áo bên trong."
Trình Châu Hoàn rất muốn nói, ngực cũng dễ bẩn, sao em không đeo yếm vào luôn đi.
Có điều anh không nói ra.
Bởi vì "mặt trời nhỏ" đeo cái tay áo của công nhân này vào rất buồn cười, nhưng Trình Châu Hoàn lại vui vẻ đón nhận phần buồn cười này.
Hai người ăn ở một nhà hàng Trung, Trình Châu Hoàn gọi không nhiều lắm nhưng đều là những món chứa nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khỏe. Hà Tân Dương chẳng ăn được bao nhiêu thức ăn nhưng hộp cơm cậu mang theo thì lại ăn sạch sẽ, Trình Châu Hoàn nhìn thấy dở khóc dở cười.
Lúc thanh toán Trình Châu Hoàn bảo phục vụ gói lại toàn bộ đồ ăn chưa ăn hết vào túi, đưa cho Hà Tân Dương.
Hà Tân Dương chớp mắt hỏi: "Anh Trình, mai anh lại đi ăn tiệc à?"
Trình Châu Hoàn cười gõ trán cậu: "Đúng vậy, nên những thứ này phiền em giải quyết giùm tôi."
Sau khi ăn xong, hai người đi bộ tiêu cơm. Hà Tân Dương hiếm khi rảnh rỗi như vậy vẫn luôn hào hứng, giống như học sinh cấp ba học tiết tự học buổi tối chờ mất điện vậy.
Trình Châu Hoàn mua một túi hạt dẻ rang, hai người ngồi trên ghế vừa bóc hạt dẻ vừa nói chuyện phiếm.
"Giữa công việc ở quán bar và đi giao hàng, tôi nghĩ em nên bỏ một cái đi."
Hà Tân Dương bóc nửa ngày không được một hạt, bị Trình Châu Hoàn nhét một hạt dẻ đã bóc vào miệng: "Vâng, em cũng định bỏ một việc rồi, nếu tiếp tục như vậy sẽ không có thời gian học bài."
Trình Châu Hoàn lo lắng cho thân thể của cậu, nhưng cái mà Hà Tân Dương lo lắng lại là việc học hành.
Có điều dù suy nghĩ khác nhưng mục đích cuối cùng vẫn giống nhau.
"Muốn bỏ việc nào?" Trình Châu Hoàn lại bóc một hạt dẻ nhưng không ăn mà đặt vào lòng bàn tay Hà Tân Dương.
"Quán bar." Hà Tân Dương thở dài: "Thật ra ông chủ quán bar đối xử với em rất tốt, thấy sắp tới Quốc khánh rồi nhưng vẫn cho em nghỉ, những người khác trong quán cũng giúp đỡ em rất nhiều."
Trình Châu Hoàn yên lặng nghe.
"Nhưng mà em muốn làm việc vào ban ngày hơn." Hà Tân Dương xấu hổ cười: "Thứ nhất là giao hàng thu nhập cao hơn, thứ hai là từ trước đến nay em không quen hầu hạ người khác. Lúc mời rượu phải quỳ gối, em... em rất phản cảm."
"Ừ." Trình Châu hoàn gật đầu: "Quán bar tạp nham đủ loại người, buổi tối về nhà một mình cũng không an toàn."
Hà Tân Dương dừng một chút rồi nói: "Hôm nay về nhà em sẽ nói với ông chủ chuyện nghỉ việc, rất cảm ơn ông ấy đã giúp đỡ em thời gian qua, trước khi đi em còn muốn mời mọi người đi ăn một bữa nữa.."
Mời toàn bộ nhân viên của quán bar đi ăn cơm, dù chỉ là tiệm ăn ven đường đối với Hà Tân Dương cũng không phải là số tiền nhỏ.
Có một kiểu người dù nghèo khó từ bé nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ được tấm lòng biết ơn.
Trình Châu Hoàn đồng ý với suy nghĩ này của cậu, suy tư một lát rồi hỏi: "Tìm được quán nào chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Hà Tân Dương phiền não nói: "Không thể quá đắt, đắt quá em không trả nổi; cũng không được quá rẻ, rẻ quá có vẻ không có thành ý."
"Quán ăn đêm Vương Lão Tam thì sao?" Trình Châu Hoàn nói: "Ở ngay cạnh quán bar, đồ ăn cũng nhiều, giá cả phải chăng, quan trọng là rất náo nhiệt, nửa đêm vẫn có rất nhiều khách."
Hà Tân Dương biết quán ăn kia nhưng chưa từng ăn thử, gật đầu nói: "Cũng được, vậy mấy hôm nữa em đi nhìn thử, hỏi một chút xem mọi người có đồng ý không."
Trình Châu Hoàn lấy khăn giấy lau tay: "Chỉ cần em nói là Vương Lão Tam, nhất định bọn họ sẽ vui vẻ đi."
Như Trình Châu Hoàn dự liệu, ông chủ quán bar là người đầu tiên đồng ý: "Đi chứ, quán của Vương Lão Tam sao có thể không đi được."
Ngày Hà Tân Dương chia tay mọi người Trình Châu Hoàn cũng đến, gọi vài bình rượu đắt tiền cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chăm sóc Hà Tân Dương.
Hà Tân Dương chưa hỏi đến giá rượu, càng không biết dụng ý của Trình Châu Hoàn, nhưng ông chủ và nhân viên pha chế lại hiểu được, đứng ở một bên cười cười thở dài.
Buổi tiệc chia tay ăn uống vô cùng náo nhiệt, mấy người trẻ tuổi uống rượu không biết trời đất gì. Nhân duyên của Hà Tân Dương rất tốt, lại là vai chính của ngày hôm nay, tất nhiên là đối tượng bị chuốc rượu nhiều nhất. Trình Châu Hoàn không muốn cậu uống quá nhiều, nhưng thấy Hà Tân Dương thật sự vui vẻ nên cũng không ngăn cản nữa. Ai biết tửu lượng của Hà Tân Dương lại kém như vậy, uống mấy chén đã gục xuống bàn nói mấy lời hàm hồ nghe không rõ.
Cuối cùng dĩ nhiên là Trình Châu Hoàn thanh toán tiền, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người vô cùng dịu dàng dìu cậu ra xe của mình rồi lái xe về nhà.
Trình Châu Hoàn đặt Hà Tân Dương lên giường phòng ngủ chính, cởi quần áo bên ngoài cho cậu, thấm ướt khăn bằng nước ấm rồi lau mặt và tay chân, cẩn thận dém chăn cho Hà Tân Dương, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trình Châu Hoàn dọn dẹp một phen xong mới cầm chăn bông ra sofa ngủ, phòng cho khách chưa được quét tước nên giường đã phủ một lớp bụi.
Anh không làm bất cứ chuyện gì với Hà Tân Dương cả, ngay cả nhìn cơ thể đối phương cũng không. Trước nay Trình Châu Hoàn vẫn có nguyên tắc riêng của mình, tuyệt đối không làm ra hành động thừa nước đục thả câu như vậy.
Hà Tân Dương ngủ rất sâu, giường của Trình Châu Hoàn ấm hơn giường của cậu gấp trăm nghìn lần, giữ cậu chìm trong mộng đẹp không cho tỉnh lại.
Lúc ngủ dậy đã là giữa trưa, Hà Tân Dương kinh ngạc ngồi dậy, đoán đây là nhà của Trình Châu Hoàn, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm kích cùng áy náy.
Trình Châu Hoàn thầm nghĩ: Lên đại học mua cho em cái mới.
Nhưng anh không nói ra miệng, chỉ bảo: "Mấy hôm trước đi công tác ở Đông Bắc không mang đủ quần áo ấm, lạnh không chịu được nên mua hai cái áo lông, lúc mặc thử không chú ý, hiện giờ mặc lại thấy hơi chật, nếu em không ngại thì cầm lấy mà mặc."
Hà Tân Dương vừa được anh cho điện thoại lập tức từ chối: "Không cần đâu anh Trình, nhà em có quần áo."
"Nhưng nếu em không lấy thì tôi chỉ có thể vứt đi." Trình Châu Hoàn nhún vai: "Quá đáng tiếc."
Hai chữ "đáng tiếc" này là điểm yếu của Hà Tân Dương, Trình đại luật sư giảo hoạt đã sớm nhìn ra.
Cùng ngày hôm đó, áo lông màu xanh Hà Tân Dương mặc đi giao hàng là chiếc áo Trình Châu Hoàn đi ba bốn cái chợ mới mua được. Sau đó anh còn cẩn thận đặt thêm một chiếc áo lông màu trắng.
Hai chiếc đều là hàng hiệu được may tinh tế khéo léo, mặc vào rất ấm áp thoải mái, bên trên còn có mũ lông mềm. Chỉ là Trình Châu Hoàn đã xé hết mác, còn nói với Hà Tân Dương đây là hàng thanh lý.
Lúc đi mua đồ Trình Châu Hoàn còn hẹn Nghiêm Khiếu đi cùng, khuôn mặt Nghiêm Khiếu tràn đầy tiếc hận: "Ôi trời ơi, Trình đại công tử bị một thằng nhóc ăn mất rồi!"
Lần này Trình Châu Hoàn không phản bác, chỉ nói: "Đừng có suốt ngày nói bậy."
Sắp tới Quốc khánh, khối lượng công việc Hà Tân Dương phải làm càng lúc càng nhiều, ông chủ quán bar biết cậu vất vả nên cố ý cho nghỉ một tuần để cậu yên tâm đi giao hàng.
Trình Châu Hoàn vốn không thích mua đồ qua mạng nhưng năm nay lại mua không ít: có đồ ăn văt, có đồ dùng giữ ấm, có cả mấy bộ tài liệu khối khoa học tự nhiên được chọn tỉ mỉ cả buổi tối, còn đích thân dặn phải giao hàng tới.
Tất cả chỗ này đều là mua cho Hà Tân Dương, lúc tặng tới tay cậu lại phải chuẩn bị tốt lí do.
Biết Hà Tân Dương tạm thời không cần đến quán bar làm nên Trình Châu Hoàn cũng không tới nữa, ngày nào cũng mang tài liệu về nhà tăng ca, đợi nhóc con này gọi điện tới nói "Anh Trình, anh có nhà không ạ? Hàng của anh giao tới rồi".
Nhưng mà lúc hàng tới thì người giao lại không phải là Hà Tân Dương.
Trình Châu Hoàn nhìn người xa lạ trước mặt, nhíu mày hỏi: "Đổi người giao hàng rồi sao?"
Đối phương là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khẩu âm đặc sệt phương ngữ: "Hôm nay tôi giao hàng giúp Tiểu Hà."
"Giao hàng giúp? Cậu ấy bị làm sao?" Trình Châu Hoàn nhận thùng hàng rồi hỏi.
"Lúc sáng giao hàng bị té xỉu nên về nhà nghỉ ngơi." Thanh niên thúc giục: "Anh mau kí tên đi, không thấy tôi còn nhiều đơn hàng phải giao à?"
Trình Châu Hoàn kí xong cất hàng vào nhà rồi đi tới thôn công nhân.
Chạng vạng tối nhìn chung cư còn cũ nát hơn lúc đêm khuya, mấy ông lão mặc quần áo bông cũ ngồi ở ven đường nói chuyện với nhau hết chuyện đông đến chuyện tây, cầu thang âm u phủ đầy bụi và mạng nhện, vài con chuột to bằng bàn tay chạy ra từ trong góc tường.
Trình Châu Hoàn không thích nơi này, từ sau lần trước trở về anh vẫn thường tự hỏi phải làm thế nào để Hà Tân Dương chuyển ra ngoài.
Muốn đối xử tốt với người ta, nhưng bản thân lại chẳng là gì của người ta cả.
Tầng ba có vài nhà mở cửa, hiện giờ là thời gian cơm chiều, hương vị đồ ăn cũng theo đó truyền ra, là loại bánh rán kém chất lượng. Trình Châu Hoàn đứng trước phòng Hà Tân Dương, dùng lực gõ cửa.
Tiếng dép lê truyền tới, nghe giọng Hà Tân Dương cũng không mệt mỏi lắm: "Ai vậy?"
"Là tôi, Trình Châu Hoàn."
Cửa mở, Hà Tân Dương kinh ngạc: "Anh Trình, sao anh lại tới đây?"
Trình Châu Hoàn không khách khí mà tự mình đẩy cửa vào trong, nhìn Hà Tân Dương thật kĩ, giọng nói ôn hòa như gió xuân được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào: "Em bị bệnh sao?"
"Bệnh gì cơ?" Hà Tân Dương ngây ngốc, sau đó cười nói: "Lý Kha nói cho anh biết à? Hôm nay cậu ấy giao hàng giúp em."
Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương không sao cả, nhẹ nhàng thở ra: "Cậu ta nói em đang làm thì té xỉu. Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
"Em không sao." Hà Tân Dương vẫn bảo Trình Châu Hoàn ngồi lên giường: "Sáng nay em đã đến bệnh viện kiểm tra với ông chủ rồi, do nghỉ ngơi không tốt và ăn uống thiếu dinh dưỡng thôi. Vốn buổi chiều có thể quay lại làm nhưng ông chủ bảo em về nhà nằm nghỉ một ngày."
"Vậy sao em lại không nằm nghỉ?" Trình Châu Hoàn nghe Hà Tân Dương giải thích xong lại tức giận, không biết là đang giận Hà Tân Dương hay giận người khác. Không nghỉ ngơi tốt tám chín phần là do thức đêm không ngủ; ăn uống thiếu dinh dưỡng càng dễ hiểu hơn, chắc chắn là do không ăn uống cẩn thận, suốt ngày ăn bánh mì thay bữa chính.
Hà Tân Dương mặc chiếc áo bông xanh Trình Châu Hoàn tặng, nhìn sách vở bừa bộn trên bàn cười hì hì gãi đầu: "Em thật sự không sao, không buồn ngủ cũng không mệt mỏi, nên mới nhân lúc không cần đi làm đọc sách nhiều một chút. Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, lãng phí rất đáng tiếc.
Trình Châu Hoàn thở dài, không đành lòng trách cứ cậu chăm chỉ, đành phải nói sang chuyện khác: "Đã ăn cơm chưa?"
"Em đang nấu." Hà Tân Dương chỉ vào phòng bếp: "Rất nhanh sẽ được ăn, hôm nay em làm một bữa lớn bồi bổ."
"Hửm?" Trình Châu Hoàn đi đến phòng bếp, vốn tưởng rằng "bữa lớn" thì ít nhất sẽ phải có canh gà canh cá, nhưng lúc đi vào chỉ nhìn thấy nồi cơm điện đang bốc hơi nghi ngút.
Mà bên cạnh nồi cơm điện có một cái bát đựng hai quả trứng gà đã đập.
Trình Châu Hoàn đi theo cậu vào trong, Hà Tân Dương lấy một đôi đũa, cho một ít xì dầu vào bát trứng gà rồi khuấy lên.
Cậu mở nắp nồi cơm ra, chậm rãi đổ trứng gà vào, sau đó đậy nắp lại.
Làm xong hết rồi mới quay sang cười với Trình Châu Hoàn: "Còn nửa phút nữa là có thể ăn một bữa thật ngon rồi."
Trình Châu Hoàn vừa không biết nên nói gì vừa đau lòng, một bữa cơm trộn hai quả trứng gà được gọi là ngon, vậy bữa cơm bình thường "không có dinh dưỡng" của Hà Tân Dương là thế nào?
Hà Tân Dương hiển nhiên không đoán được Trình Châu Hoàn đang nghĩ gì, thèm ăn đến nỗi đếm ngược thời gian.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi!" Trình Châu Hoàn thấp giọng nói.
"Ra ngoài?" Hà Tân Dương mở to mắt: "Nhưng cơm đã chín rồi."
"Chỉ đủ cho một người ăn." Trình Châu Hoàn cố ý biểu lộ không vui: "Tôi cũng đói."
Hà Tân Dương "A" một tiếng, vội vàng xin lỗi: "Em không biết anh sẽ tới."
"Không sao, bây giờ biết cũng chưa muộn. Đi cùng với tôi đi, một người gọi ít món thì không hay lắm, gọi nhiều thì lại lãng phí." Trình Châu Hoàn rút điện nồi cơm, xắn tay áo lên hỏi: "Có hộp đựng cơm không? Mang "bữa cơm thật ngon" này đi ăn cùng luôn."
Hà Tân Dương lấy một cái áo lông trắng trong tủ ra, chạy đến wc thay, thay xong cười hỏi: "Anh Trình, đẹp trai không?"
Hầu kết Trình Châu Hoàn trượt trượt, giống như có một sợi lông mềm cọ nhẹ qua trái tim.
Hà Tân Dương rất đẹp, đôi mắt sạch sẽ trong trẻo, bình thường làm việc luôn mặc đồng phục cũ kĩ, đến quán bar thì mặc áo vest dù mới hơn nhưng dù sao cũng là đồ của nhân viên phục vụ, hiện giờ thay một chiếc áo lông làm cả người sáng bừng tràn đầy sức sống.
Tựa như mặt trời nhỏ mùa đông, ấm áp nhưng lại không chói chang.
Trình Châu Hoàn cười cong mắt, suýt chút nữa không che đậy được dịu dàng cùng cưng chiều: "Đẹp, rất đẹp."
Hà Tân Dương chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, được khen ngợi sẽ vui vẻ cười tít mắt, sau đó cậu lại chạy tới wc chỉnh lại đầu tóc, giống như tiểu thiếu gia anh tuấn sắp đi dự tiệc.
Trình Châu Hoàn mỉm cười nhìn Hà Tân Dương, muốn cho cậu những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Chỉ là lúc ra ngoài Hà Tân Dương kéo tay Trình Châu Hoàn lại, cầm một đôi tay áo* màu lam đậm của công nhân lên nhanh chóng xỏ vào hai tay. Tay áo rất dài, ngay cả khuỷu tay cũng được bọc kĩ.
* 袖套 (xiù tào): không biết miêu tả sao nhưng nó là cái này nè, rỗng hai đầu để xỏ vào, để bảo vệ tay áo không bị bẩn như câu tiếp theo ẻm nói á.
Trình Châu Hoàn: "..."
Hà Tân Dương giải thích: "Tay áo dễ bẩn, như thế này sẽ bảo vệ được áo bên trong."
Trình Châu Hoàn rất muốn nói, ngực cũng dễ bẩn, sao em không đeo yếm vào luôn đi.
Có điều anh không nói ra.
Bởi vì "mặt trời nhỏ" đeo cái tay áo của công nhân này vào rất buồn cười, nhưng Trình Châu Hoàn lại vui vẻ đón nhận phần buồn cười này.
Hai người ăn ở một nhà hàng Trung, Trình Châu Hoàn gọi không nhiều lắm nhưng đều là những món chứa nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khỏe. Hà Tân Dương chẳng ăn được bao nhiêu thức ăn nhưng hộp cơm cậu mang theo thì lại ăn sạch sẽ, Trình Châu Hoàn nhìn thấy dở khóc dở cười.
Lúc thanh toán Trình Châu Hoàn bảo phục vụ gói lại toàn bộ đồ ăn chưa ăn hết vào túi, đưa cho Hà Tân Dương.
Hà Tân Dương chớp mắt hỏi: "Anh Trình, mai anh lại đi ăn tiệc à?"
Trình Châu Hoàn cười gõ trán cậu: "Đúng vậy, nên những thứ này phiền em giải quyết giùm tôi."
Sau khi ăn xong, hai người đi bộ tiêu cơm. Hà Tân Dương hiếm khi rảnh rỗi như vậy vẫn luôn hào hứng, giống như học sinh cấp ba học tiết tự học buổi tối chờ mất điện vậy.
Trình Châu Hoàn mua một túi hạt dẻ rang, hai người ngồi trên ghế vừa bóc hạt dẻ vừa nói chuyện phiếm.
"Giữa công việc ở quán bar và đi giao hàng, tôi nghĩ em nên bỏ một cái đi."
Hà Tân Dương bóc nửa ngày không được một hạt, bị Trình Châu Hoàn nhét một hạt dẻ đã bóc vào miệng: "Vâng, em cũng định bỏ một việc rồi, nếu tiếp tục như vậy sẽ không có thời gian học bài."
Trình Châu Hoàn lo lắng cho thân thể của cậu, nhưng cái mà Hà Tân Dương lo lắng lại là việc học hành.
Có điều dù suy nghĩ khác nhưng mục đích cuối cùng vẫn giống nhau.
"Muốn bỏ việc nào?" Trình Châu Hoàn lại bóc một hạt dẻ nhưng không ăn mà đặt vào lòng bàn tay Hà Tân Dương.
"Quán bar." Hà Tân Dương thở dài: "Thật ra ông chủ quán bar đối xử với em rất tốt, thấy sắp tới Quốc khánh rồi nhưng vẫn cho em nghỉ, những người khác trong quán cũng giúp đỡ em rất nhiều."
Trình Châu Hoàn yên lặng nghe.
"Nhưng mà em muốn làm việc vào ban ngày hơn." Hà Tân Dương xấu hổ cười: "Thứ nhất là giao hàng thu nhập cao hơn, thứ hai là từ trước đến nay em không quen hầu hạ người khác. Lúc mời rượu phải quỳ gối, em... em rất phản cảm."
"Ừ." Trình Châu hoàn gật đầu: "Quán bar tạp nham đủ loại người, buổi tối về nhà một mình cũng không an toàn."
Hà Tân Dương dừng một chút rồi nói: "Hôm nay về nhà em sẽ nói với ông chủ chuyện nghỉ việc, rất cảm ơn ông ấy đã giúp đỡ em thời gian qua, trước khi đi em còn muốn mời mọi người đi ăn một bữa nữa.."
Mời toàn bộ nhân viên của quán bar đi ăn cơm, dù chỉ là tiệm ăn ven đường đối với Hà Tân Dương cũng không phải là số tiền nhỏ.
Có một kiểu người dù nghèo khó từ bé nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ được tấm lòng biết ơn.
Trình Châu Hoàn đồng ý với suy nghĩ này của cậu, suy tư một lát rồi hỏi: "Tìm được quán nào chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Hà Tân Dương phiền não nói: "Không thể quá đắt, đắt quá em không trả nổi; cũng không được quá rẻ, rẻ quá có vẻ không có thành ý."
"Quán ăn đêm Vương Lão Tam thì sao?" Trình Châu Hoàn nói: "Ở ngay cạnh quán bar, đồ ăn cũng nhiều, giá cả phải chăng, quan trọng là rất náo nhiệt, nửa đêm vẫn có rất nhiều khách."
Hà Tân Dương biết quán ăn kia nhưng chưa từng ăn thử, gật đầu nói: "Cũng được, vậy mấy hôm nữa em đi nhìn thử, hỏi một chút xem mọi người có đồng ý không."
Trình Châu Hoàn lấy khăn giấy lau tay: "Chỉ cần em nói là Vương Lão Tam, nhất định bọn họ sẽ vui vẻ đi."
Như Trình Châu Hoàn dự liệu, ông chủ quán bar là người đầu tiên đồng ý: "Đi chứ, quán của Vương Lão Tam sao có thể không đi được."
Ngày Hà Tân Dương chia tay mọi người Trình Châu Hoàn cũng đến, gọi vài bình rượu đắt tiền cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chăm sóc Hà Tân Dương.
Hà Tân Dương chưa hỏi đến giá rượu, càng không biết dụng ý của Trình Châu Hoàn, nhưng ông chủ và nhân viên pha chế lại hiểu được, đứng ở một bên cười cười thở dài.
Buổi tiệc chia tay ăn uống vô cùng náo nhiệt, mấy người trẻ tuổi uống rượu không biết trời đất gì. Nhân duyên của Hà Tân Dương rất tốt, lại là vai chính của ngày hôm nay, tất nhiên là đối tượng bị chuốc rượu nhiều nhất. Trình Châu Hoàn không muốn cậu uống quá nhiều, nhưng thấy Hà Tân Dương thật sự vui vẻ nên cũng không ngăn cản nữa. Ai biết tửu lượng của Hà Tân Dương lại kém như vậy, uống mấy chén đã gục xuống bàn nói mấy lời hàm hồ nghe không rõ.
Cuối cùng dĩ nhiên là Trình Châu Hoàn thanh toán tiền, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người vô cùng dịu dàng dìu cậu ra xe của mình rồi lái xe về nhà.
Trình Châu Hoàn đặt Hà Tân Dương lên giường phòng ngủ chính, cởi quần áo bên ngoài cho cậu, thấm ướt khăn bằng nước ấm rồi lau mặt và tay chân, cẩn thận dém chăn cho Hà Tân Dương, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trình Châu Hoàn dọn dẹp một phen xong mới cầm chăn bông ra sofa ngủ, phòng cho khách chưa được quét tước nên giường đã phủ một lớp bụi.
Anh không làm bất cứ chuyện gì với Hà Tân Dương cả, ngay cả nhìn cơ thể đối phương cũng không. Trước nay Trình Châu Hoàn vẫn có nguyên tắc riêng của mình, tuyệt đối không làm ra hành động thừa nước đục thả câu như vậy.
Hà Tân Dương ngủ rất sâu, giường của Trình Châu Hoàn ấm hơn giường của cậu gấp trăm nghìn lần, giữ cậu chìm trong mộng đẹp không cho tỉnh lại.
Lúc ngủ dậy đã là giữa trưa, Hà Tân Dương kinh ngạc ngồi dậy, đoán đây là nhà của Trình Châu Hoàn, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm kích cùng áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.