Chương 22: Cầu hôn
Thì Tiết
20/11/2020
Edit: Yinting“Tịch Tịch, gả cho anh được không?”
Nghe vậy, Lâm Tịch ngẩn người ra.
Đây là một lời cầu hôn phải không?
Tay cô vẫn bị Nguyễn Tinh Hà nắm chặt. Cô có thể cảm nhận được nhiệt tỏa ra từ tay Nguyễn Tinh Hà.
Trước khi ở bên Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch chưa từng nghĩ đến việc sau này mình sẽ kết hôn với người thế nào. Sau khi ở bên Nguyễn Tinh Hà, thì ngoại trừ Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất cứ ai khác.
Nguyễn Tinh Hà thấy Lâm Tịch không trả lời, anh lại lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra từ túi áo, sau đó quỳ một gối xuống đất như một vị hoàng tử thanh nhã.
Anh chậm rãi mở nó ra trước mặt Lâm Tịch.
Bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương aquamarine. Trong Noãn các sáng trưng, nó vẫn tỏa ra hào quang chói mắt.
“Thật ra, anh đã tìm người thiết kế, chế tác chiếc nhẫn aquamarine này từ lâu rồi, hôm nay anh mới nhận được thành phẩm. Vốn dĩ là anh muốn chọn một ngày đặc biệt để cầu hôn em. Nhưng không ngờ tối nay anh lại lỡ miệng nói ra.”
“Anh biết, chuyện này có hơi đột ngột, nhưng anh cầm lòng không đậu.”
“Truyền thuyết nói rằng, aquamarine được làm ra từ đáy biển, là tinh hoa của biển cả. Màu sắc của nó hệt như màu đại dương xanh thẳm. Các nhà hàng hải cổ đại thường dùng nó để cầu nguyện với Thần Biển, phù hộ cho hàng hải của họ an toàn. Bọn họ gọi nó là “phúc thần thạch”, tức là viên đá tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc.”
“Người La Mã cổ đại luôn tin rằng kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng, hôm nay anh muốn đeo lên tay em viên kim cương aquamarine này. Tuy rằng sinh mệnh của anh có hạn, nhưng tình yêu của anh dành cho em mãi trường tồn với vũ trụ.”
“Tịch Tịch, gả cho anh được không?”
Hóa ra trên thế giới này, cũng có một người không có quan hệ huyết thống với bạn, nhưng lại sẵn sàng yêu bạn, thương bạn, chiều chuộng bạn. Ở trong thế giới của người đó, bạn chính là công chúa.
Lâm Tịch khóc không thành tiếng, kịch động gật đầu, đưa tay trái lên: “Vâng.”
Khoảnh khắc Lâm Tịch nói “vâng”, Nguyễn Tinh Hà nở nụ cười tươi rói. Anh trịnh trọng, cẩn thận mà đeo chiếc nhẫn kim cương aquamarine lên tay Lâm Tịch. Sau đó đứng lên, ôm chặt lấy Lâm Tịch.
Lâm Tịch tựa vào vai Nguyễn Tinh Hà, nhỏ giọng khụt khịt, hình như sau đó nhớ ra điều gì đó: “Nếu sớm biết như này thì hôm nay em phải ăn mặc đẹp một chút… Đều do anh…”
Nguyễn Tinh Hà ôm Lâm Tịch – người đang mặc chiếc áo lông vũ xù xù, mặc quần jeans, đưa tay xoa đầu Lâm Tịch: “Em mặc cái gì cũng đẹp hết. Hôm nay rất đẹp.”
Lâm Tịch khụt khịt: “Anh cứ xạo sự đi!”
Nguyễn Tinh Hà nhẹ nhàng xoa mặt Lâm Tịch, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vẻ mặt dịu dàng: “Làm gì có.”
“Khụ khụ, thằng nhóc nhà cậu, dám dùng chỗ này để cầu hôn…”
Rèm của của Noãn các bị vén lên, cô gái trần đầy sức xuân một tay cầm lồng đèn, một tay vén rèm, sau đó có một người đàn ông lớn tuổi bước vào. Trong tay ông còn xách một cái hộp cơm bằng gỗ.
Nguyễn Tinh Hà buông Lâm Tịch ra, thay vào đó là nắm tay Lâm Tịch, sau đó cười với ông lão: “Ông Văn, cháu đây là đang dùng hết khả năng mà.”
Sau đó chỉ Lâm Tịch: “Đây là vị hôn thê của cháu, Lâm Tịch. Khi nào định ngày kết hôn, nhất định sẽ mời ông Văn đến.”
Ông Văn buông hộp cơm, ghét bỏ mà xua tay: “Đừng, tôi không thích mấy nơi náo nhiệt như thế.”
Cô gái mặc sườn xám đứng bên cạnh chủ động mở hộp cơm, lấy bát đũa, bày từng món lên bàn ăn. Sau đó cười với Lâm Tịch: “Tính tình cha tôi xưa nay đều vậy, cô Lâm, cô đừng để bụng nhé.”
Lâm Tịch mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao: “Không việc gì đâu.”
Lúc này cô gái mới đỡ ông lão: “Được rồi, cha à, đồ ăn cũng đã đưa đến rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Ông Văn nhàn nhã rời đi cùng cô gái.
Ông Văn đi rồi, Nguyễn Tinh Hà đỡ Lâm Tịch ngồi xuống, mới nói với Lâm Tịch: “Ông Văn này tính tình hơi kỳ quái, nhưng mà tay nghề nấu ăn rất tuyệt vời, em nếm thử đi.”
Vừa nói xong, anh liền dùng đôi đũa chưa sử dụng, gắp một con tôm đã bóc
Lâm Tịch ngoan ngoãn ăn, quả nhiên hương vị thật thơm ngon, mềm tan trong miệng. “Nhưng mà chúng ta vẫn chưa gọi món, sao ông ấy biết chúng ta muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Tinh Hà: “Ông ấy ở đây, trừ phi tâm tình cực kỳ tốt thì gì cũng được, nếu không món ăn của người khác gọi đều là làm tùy tâm trạng.”
“Ông ấy sẵn sàng cho người khác bước vào đây đã là quý hóa lắm rồi.”
Lâm Tịch: “Nghe anh nói vậy, em cảm thấy ông Văn rất có phong thái của danh sĩ thời Ngụy Tấn, tùy tâm tùy hứng.”
Nguyễn Tinh Hà gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch đứng trong sân ngắm trăng một lúc rồi mới thong thả rời đi.
Trên đường, Lâm Tịch hỏi Nguyễn Tinh Hà: “Ngày mai anh có rảnh không?”
Nguyễn Tinh Hà: “Có chứ. Đối với em thì anh lúc nào cũng rảnh.”
“Xì ~” Lâm Tịch hơi xấu hổ, “Nói thật với anh. Ngày mai Đậu Đậu và Mèo Garfield đều rảnh, vì vậy em hỏi xem nếu anh có thời gian, thì chúng ta sẽ mời hai cậu ấy ăn một bữa.”
Nguyễn Tinh Hà gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì cả.
Anh từng nghe Lâm Tịch nói, Mèo Garfield là bạn cùng phòng thời đại học của Lâm Tịch, quan hệ rất tốt.
Khi Lâm Tịch học đại học, dù rằng Lâm Tịch và Kim Đậu Đậu không học chung một trường, nhưng các cô vẫn thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi. Kim Đậu Đậu cũng rất quen thuộc với trường học của Lâm Tịch. Cũng tại thời điểm đó, Kim Đậu Đậu biết bạn cùng phòng của Lâm Tịch, hơn nữa cũng khá thân với Mèo Garfield.
Hôm sau, Lâm Tịch, Kim Đậu Đậu và Mèo Garfield đã hẹn thời gian và địa điểm ổn thỏa. Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà đang trên đường đến nhà hàng. Đột nhiên, Lâm Tịch nhận được tin nhắn của Mèo Garfield.
【Mèo Garfield】: Tịch Tịch, tớ không đến được rồi.
【Hoàng hôn】: Cậu sao vậy?
【Mèo Garfield】: Tớ có việc đột xuất. Thực sự không thể đến được.
【Hoàng hôn】: Không sao đâu. Cậu cứ làm việc đi nhá.
【Mèo Garfield】: Ừ ừ, để lần sau tớ gặp bạn trai cậu nhé.
【Mèo Garfield】: Moa.jpg
Mặc dù Mèo Garfield không đi, nhưng Kim Đậu Đậu vẫn đến rất đúng hẹn. Theo cách nói của Kim Đậu Đậu thì đây chính là ăn chùa mà, chỉ tiếc là Mèo Garfield không có được may mắn này. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thay Lâm Tịch đánh giá người ta.
Tuy nhiên, khi Kim Đậu Đậu nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà, thì bị sắc đẹp mê hoặc, chuyện đánh giá gì đó đã quên hết ráo. Tóm lại, Nguyễn Tinh Hà không có chỗ nào là không tốt.
Kim Đậu Đậu ghé vào tai Lâm Tịch nói: “Cậu nói xem tại sao hồi cấp hai tớ lại không phát hiện Nguyễn Tinh Hà lại đẹp trai như vậy hả…”
Lâm Tịch: “Bởi vì cậu không tinh mắt như tớ.”
Bởi vì bữa ăn này có Kim Đậu Đậu, nên không khí trên bàn ăn lúc nào cũng sôi nổi. Kim Đậu Đậu bắt đầu tám về đủ thứ chủ đề xoay quanh Lâm Tịch, từ lúc Lâm Tịch học trung học rồi đến đại học, đến cả công việc nữa.
Còn Nguyễn Tinh Hà thì một mực chăm chú lắng nghe.
Kim Đậu Đậu: “Lúc mà Lâm Tịch học đại học, có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy luôn…”
Nguyễn Tinh Hà thú vị liếc nhìn Lâm Tịch: “Ồ, thế hả?”
Lâm Tịch lập tức cảnh báo Kim Đậu Đậu: “Đậu Đậu à–”
Kim Đậu Đậu liền mỉm cười nịnh nọt: “Đương nhiên, Tịch Tịch nhà tớ vẫn luôn giữ mình trong sạch, đám người đó cũng bị từ chối hết. Chỉ có nhân tài như anh Nguyễn đây mới xứng đôi với Tịch Tịch nhà tớ thôi, ha ha…”
Cuối cùng, sau khi ăn cơm xong, Kim Đậu Đậu thành công lấy được danh thiếp của Nguyễn Tinh Hà kèm với một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Lâm Tịch mỉm cười: “Đậu Đậu à, lúc nào rảnh thì chúng ta cùng ngồi lại tâm sự nhá…”
Kim Đậu Đậu: “Không! Tớ không rảnh! Tốt nhất là cậu cứ tâm sự với Nguyễn Tinh Hà đi ha!” Vừa nói xong thì chạy đi nhanh như chớp.
Sau đó, Lâm Tịch bị Nguyễn Tinh Hà bắt về xe.
Nguyễn Tinh Hà nheo mắt, bên ngoài cười nhưng bên trong thì không: “Hóa ra trước đây có nhiều người theo đuổi em như vậy…”
Lâm Tịch: “…”
///
Đêm trước Tết Âm Lịch, các học sinh của trường tiểu học Nam Thành phải đến trường, lấy phiếu báo điểm, giấy khen và sổ liên lạc.
Sau khi Lâm Tịch tổng kết xong kết quả học tập của học kỳ này, thì dặn dò các em học sinh phải chú ý an toàn khi nghỉ đông.
Lâm Tịch: “… Cuối cùng, cô chúc các con có kỳ nghỉ đông vui vẻ.”
Học sinh nghe xong thì vui mừng reo hò, rồi chạy ra về.
Lâm Tịch cười cười lắc đầu.
Sau khi hoàn thành mọi việc ở trường học, thì kì nghỉ đông của Lâm Tịch cũng chính thức bắt đầu.
Ba Lâm gọi điện cho Lâm Tịch hỏi xem khi nào cô về Quan Thành. Ở đầu bên kia, mẹ Lâm chọt chọt ba Lâm mấy cái, rồi vội vàng nói: “Tiểu Tịch, được nghỉ rồi hả con? Không cần về vội đâu nhé, sau Tết về cũng không muộn đâu. Con và Tiểu Nguyễn nên ở chung thật tốt nhá…”
“Mẹ, con biết rồi…” Đương nhiên là Lâm Tịch hiểu ý của mẹ Lâm rồi, mẹ Lâm hy vọng cô và Nguyễn Tinh Hà có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tuy rằng Lâm Tịch cũng hơi luyến tiếc khi rời xa Nguyễn Tinh Hà, nhưng mà cô đã định sẽ về Quan Thành với ba mẹ sớm một chút.
Ngày Lâm Tịch về Quan Thành, Nguyễn Tinh Hà lái xe đưa Lâm Tịch đến nhà ga. Anh vẫn còn việc bận nên không có thời gian, nếu không thì Nguyễn Tinh Hà đã tự mình chở Lâm Tịch về nhà rồi.
Nhớ đến mấy ngày Tết qua ngày nào cũng gặp Lâm Tịch, bây giờ phải xa nhau một thời gian thì Nguyễn Tinh Hà tỏ vẻ cực kỳ không vui. Vì vậy Nguyễn Tinh Hà nói với Lâm Tịch: “Năm sau anh sẽ đưa em về Bắc Thành.”
Đi Bắc Thành để làm gì thì trong lòng Lâm Tịch hiểu rõ. Ba mẹ Nguyễn Tinh Hà đều ở Bắc Thành.
Lâm Tịch tưởng tượng đến cảnh gặp ba mẹ chồng tương lai thì hơi lo lắng: “Chuyện này… có phải hơi nhanh không?”
Nguyễn Tinh Hà: “Nhanh chỗ nào? Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn cũng chẳng nhanh đâu…”
Lâm Tịch yếu ớt nhìn Nguyễn Tinh Hà: “Chỉ là, nói thật thì em vẫn còn muốn hưởng thụ cuộc sống hiện tại.”
Nguyễn Tinh Hà: “Sau khi chúng ta kết hôn thì em sẽ càng được tận hưởng nhiều hơn.”
Lâm Tịch liếc nhìn Nguyễn Tinh Hà, tỏ vẻ hoài nghi.
Nguyễn Tinh Hà tiếp tục đưa Lâm Tịch đến trạm kiểm tra an ninh.
“Mấy ngày tới, không có anh bên cạnh thì em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Nguyễn Tinh Hà xoa đầu Lâm Tịch, dặn tới dặn lui.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn Nguyễn Tinh Hà: “Anh cũng vậy nhé. Em đi đây!”
Nguyễn Tinh Hà lưu luyến không rời: “Phải nhớ anh đấy!”
Sau khi Lâm Tịch qua khỏi trạm kiểm tra an ninh, đẩy theo vali nhưng không vào phòng chờ ngay.
Cô quay lại phía sau.
Trong nhà ga ồn ào náo nhiệt, lại có nhiều người như vậy, mà anh vẫn ở trong đám người, chưa rời đi.
Hai người nhìn nhau cười.
Từ đây, tôi đã biết rằng ngay cả khi tôi ở một mình, tôi vẫn không cô đơn.
Nghe vậy, Lâm Tịch ngẩn người ra.
Đây là một lời cầu hôn phải không?
Tay cô vẫn bị Nguyễn Tinh Hà nắm chặt. Cô có thể cảm nhận được nhiệt tỏa ra từ tay Nguyễn Tinh Hà.
Trước khi ở bên Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch chưa từng nghĩ đến việc sau này mình sẽ kết hôn với người thế nào. Sau khi ở bên Nguyễn Tinh Hà, thì ngoại trừ Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất cứ ai khác.
Nguyễn Tinh Hà thấy Lâm Tịch không trả lời, anh lại lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra từ túi áo, sau đó quỳ một gối xuống đất như một vị hoàng tử thanh nhã.
Anh chậm rãi mở nó ra trước mặt Lâm Tịch.
Bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương aquamarine. Trong Noãn các sáng trưng, nó vẫn tỏa ra hào quang chói mắt.
“Thật ra, anh đã tìm người thiết kế, chế tác chiếc nhẫn aquamarine này từ lâu rồi, hôm nay anh mới nhận được thành phẩm. Vốn dĩ là anh muốn chọn một ngày đặc biệt để cầu hôn em. Nhưng không ngờ tối nay anh lại lỡ miệng nói ra.”
“Anh biết, chuyện này có hơi đột ngột, nhưng anh cầm lòng không đậu.”
“Truyền thuyết nói rằng, aquamarine được làm ra từ đáy biển, là tinh hoa của biển cả. Màu sắc của nó hệt như màu đại dương xanh thẳm. Các nhà hàng hải cổ đại thường dùng nó để cầu nguyện với Thần Biển, phù hộ cho hàng hải của họ an toàn. Bọn họ gọi nó là “phúc thần thạch”, tức là viên đá tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc.”
“Người La Mã cổ đại luôn tin rằng kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng, hôm nay anh muốn đeo lên tay em viên kim cương aquamarine này. Tuy rằng sinh mệnh của anh có hạn, nhưng tình yêu của anh dành cho em mãi trường tồn với vũ trụ.”
“Tịch Tịch, gả cho anh được không?”
Hóa ra trên thế giới này, cũng có một người không có quan hệ huyết thống với bạn, nhưng lại sẵn sàng yêu bạn, thương bạn, chiều chuộng bạn. Ở trong thế giới của người đó, bạn chính là công chúa.
Lâm Tịch khóc không thành tiếng, kịch động gật đầu, đưa tay trái lên: “Vâng.”
Khoảnh khắc Lâm Tịch nói “vâng”, Nguyễn Tinh Hà nở nụ cười tươi rói. Anh trịnh trọng, cẩn thận mà đeo chiếc nhẫn kim cương aquamarine lên tay Lâm Tịch. Sau đó đứng lên, ôm chặt lấy Lâm Tịch.
Lâm Tịch tựa vào vai Nguyễn Tinh Hà, nhỏ giọng khụt khịt, hình như sau đó nhớ ra điều gì đó: “Nếu sớm biết như này thì hôm nay em phải ăn mặc đẹp một chút… Đều do anh…”
Nguyễn Tinh Hà ôm Lâm Tịch – người đang mặc chiếc áo lông vũ xù xù, mặc quần jeans, đưa tay xoa đầu Lâm Tịch: “Em mặc cái gì cũng đẹp hết. Hôm nay rất đẹp.”
Lâm Tịch khụt khịt: “Anh cứ xạo sự đi!”
Nguyễn Tinh Hà nhẹ nhàng xoa mặt Lâm Tịch, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, vẻ mặt dịu dàng: “Làm gì có.”
“Khụ khụ, thằng nhóc nhà cậu, dám dùng chỗ này để cầu hôn…”
Rèm của của Noãn các bị vén lên, cô gái trần đầy sức xuân một tay cầm lồng đèn, một tay vén rèm, sau đó có một người đàn ông lớn tuổi bước vào. Trong tay ông còn xách một cái hộp cơm bằng gỗ.
Nguyễn Tinh Hà buông Lâm Tịch ra, thay vào đó là nắm tay Lâm Tịch, sau đó cười với ông lão: “Ông Văn, cháu đây là đang dùng hết khả năng mà.”
Sau đó chỉ Lâm Tịch: “Đây là vị hôn thê của cháu, Lâm Tịch. Khi nào định ngày kết hôn, nhất định sẽ mời ông Văn đến.”
Ông Văn buông hộp cơm, ghét bỏ mà xua tay: “Đừng, tôi không thích mấy nơi náo nhiệt như thế.”
Cô gái mặc sườn xám đứng bên cạnh chủ động mở hộp cơm, lấy bát đũa, bày từng món lên bàn ăn. Sau đó cười với Lâm Tịch: “Tính tình cha tôi xưa nay đều vậy, cô Lâm, cô đừng để bụng nhé.”
Lâm Tịch mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao: “Không việc gì đâu.”
Lúc này cô gái mới đỡ ông lão: “Được rồi, cha à, đồ ăn cũng đã đưa đến rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Ông Văn nhàn nhã rời đi cùng cô gái.
Ông Văn đi rồi, Nguyễn Tinh Hà đỡ Lâm Tịch ngồi xuống, mới nói với Lâm Tịch: “Ông Văn này tính tình hơi kỳ quái, nhưng mà tay nghề nấu ăn rất tuyệt vời, em nếm thử đi.”
Vừa nói xong, anh liền dùng đôi đũa chưa sử dụng, gắp một con tôm đã bóc
Lâm Tịch ngoan ngoãn ăn, quả nhiên hương vị thật thơm ngon, mềm tan trong miệng. “Nhưng mà chúng ta vẫn chưa gọi món, sao ông ấy biết chúng ta muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Tinh Hà: “Ông ấy ở đây, trừ phi tâm tình cực kỳ tốt thì gì cũng được, nếu không món ăn của người khác gọi đều là làm tùy tâm trạng.”
“Ông ấy sẵn sàng cho người khác bước vào đây đã là quý hóa lắm rồi.”
Lâm Tịch: “Nghe anh nói vậy, em cảm thấy ông Văn rất có phong thái của danh sĩ thời Ngụy Tấn, tùy tâm tùy hứng.”
Nguyễn Tinh Hà gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch đứng trong sân ngắm trăng một lúc rồi mới thong thả rời đi.
Trên đường, Lâm Tịch hỏi Nguyễn Tinh Hà: “Ngày mai anh có rảnh không?”
Nguyễn Tinh Hà: “Có chứ. Đối với em thì anh lúc nào cũng rảnh.”
“Xì ~” Lâm Tịch hơi xấu hổ, “Nói thật với anh. Ngày mai Đậu Đậu và Mèo Garfield đều rảnh, vì vậy em hỏi xem nếu anh có thời gian, thì chúng ta sẽ mời hai cậu ấy ăn một bữa.”
Nguyễn Tinh Hà gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì cả.
Anh từng nghe Lâm Tịch nói, Mèo Garfield là bạn cùng phòng thời đại học của Lâm Tịch, quan hệ rất tốt.
Khi Lâm Tịch học đại học, dù rằng Lâm Tịch và Kim Đậu Đậu không học chung một trường, nhưng các cô vẫn thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi. Kim Đậu Đậu cũng rất quen thuộc với trường học của Lâm Tịch. Cũng tại thời điểm đó, Kim Đậu Đậu biết bạn cùng phòng của Lâm Tịch, hơn nữa cũng khá thân với Mèo Garfield.
Hôm sau, Lâm Tịch, Kim Đậu Đậu và Mèo Garfield đã hẹn thời gian và địa điểm ổn thỏa. Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà đang trên đường đến nhà hàng. Đột nhiên, Lâm Tịch nhận được tin nhắn của Mèo Garfield.
【Mèo Garfield】: Tịch Tịch, tớ không đến được rồi.
【Hoàng hôn】: Cậu sao vậy?
【Mèo Garfield】: Tớ có việc đột xuất. Thực sự không thể đến được.
【Hoàng hôn】: Không sao đâu. Cậu cứ làm việc đi nhá.
【Mèo Garfield】: Ừ ừ, để lần sau tớ gặp bạn trai cậu nhé.
【Mèo Garfield】: Moa.jpg
Mặc dù Mèo Garfield không đi, nhưng Kim Đậu Đậu vẫn đến rất đúng hẹn. Theo cách nói của Kim Đậu Đậu thì đây chính là ăn chùa mà, chỉ tiếc là Mèo Garfield không có được may mắn này. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là thay Lâm Tịch đánh giá người ta.
Tuy nhiên, khi Kim Đậu Đậu nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà, thì bị sắc đẹp mê hoặc, chuyện đánh giá gì đó đã quên hết ráo. Tóm lại, Nguyễn Tinh Hà không có chỗ nào là không tốt.
Kim Đậu Đậu ghé vào tai Lâm Tịch nói: “Cậu nói xem tại sao hồi cấp hai tớ lại không phát hiện Nguyễn Tinh Hà lại đẹp trai như vậy hả…”
Lâm Tịch: “Bởi vì cậu không tinh mắt như tớ.”
Bởi vì bữa ăn này có Kim Đậu Đậu, nên không khí trên bàn ăn lúc nào cũng sôi nổi. Kim Đậu Đậu bắt đầu tám về đủ thứ chủ đề xoay quanh Lâm Tịch, từ lúc Lâm Tịch học trung học rồi đến đại học, đến cả công việc nữa.
Còn Nguyễn Tinh Hà thì một mực chăm chú lắng nghe.
Kim Đậu Đậu: “Lúc mà Lâm Tịch học đại học, có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy luôn…”
Nguyễn Tinh Hà thú vị liếc nhìn Lâm Tịch: “Ồ, thế hả?”
Lâm Tịch lập tức cảnh báo Kim Đậu Đậu: “Đậu Đậu à–”
Kim Đậu Đậu liền mỉm cười nịnh nọt: “Đương nhiên, Tịch Tịch nhà tớ vẫn luôn giữ mình trong sạch, đám người đó cũng bị từ chối hết. Chỉ có nhân tài như anh Nguyễn đây mới xứng đôi với Tịch Tịch nhà tớ thôi, ha ha…”
Cuối cùng, sau khi ăn cơm xong, Kim Đậu Đậu thành công lấy được danh thiếp của Nguyễn Tinh Hà kèm với một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Lâm Tịch mỉm cười: “Đậu Đậu à, lúc nào rảnh thì chúng ta cùng ngồi lại tâm sự nhá…”
Kim Đậu Đậu: “Không! Tớ không rảnh! Tốt nhất là cậu cứ tâm sự với Nguyễn Tinh Hà đi ha!” Vừa nói xong thì chạy đi nhanh như chớp.
Sau đó, Lâm Tịch bị Nguyễn Tinh Hà bắt về xe.
Nguyễn Tinh Hà nheo mắt, bên ngoài cười nhưng bên trong thì không: “Hóa ra trước đây có nhiều người theo đuổi em như vậy…”
Lâm Tịch: “…”
///
Đêm trước Tết Âm Lịch, các học sinh của trường tiểu học Nam Thành phải đến trường, lấy phiếu báo điểm, giấy khen và sổ liên lạc.
Sau khi Lâm Tịch tổng kết xong kết quả học tập của học kỳ này, thì dặn dò các em học sinh phải chú ý an toàn khi nghỉ đông.
Lâm Tịch: “… Cuối cùng, cô chúc các con có kỳ nghỉ đông vui vẻ.”
Học sinh nghe xong thì vui mừng reo hò, rồi chạy ra về.
Lâm Tịch cười cười lắc đầu.
Sau khi hoàn thành mọi việc ở trường học, thì kì nghỉ đông của Lâm Tịch cũng chính thức bắt đầu.
Ba Lâm gọi điện cho Lâm Tịch hỏi xem khi nào cô về Quan Thành. Ở đầu bên kia, mẹ Lâm chọt chọt ba Lâm mấy cái, rồi vội vàng nói: “Tiểu Tịch, được nghỉ rồi hả con? Không cần về vội đâu nhé, sau Tết về cũng không muộn đâu. Con và Tiểu Nguyễn nên ở chung thật tốt nhá…”
“Mẹ, con biết rồi…” Đương nhiên là Lâm Tịch hiểu ý của mẹ Lâm rồi, mẹ Lâm hy vọng cô và Nguyễn Tinh Hà có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tuy rằng Lâm Tịch cũng hơi luyến tiếc khi rời xa Nguyễn Tinh Hà, nhưng mà cô đã định sẽ về Quan Thành với ba mẹ sớm một chút.
Ngày Lâm Tịch về Quan Thành, Nguyễn Tinh Hà lái xe đưa Lâm Tịch đến nhà ga. Anh vẫn còn việc bận nên không có thời gian, nếu không thì Nguyễn Tinh Hà đã tự mình chở Lâm Tịch về nhà rồi.
Nhớ đến mấy ngày Tết qua ngày nào cũng gặp Lâm Tịch, bây giờ phải xa nhau một thời gian thì Nguyễn Tinh Hà tỏ vẻ cực kỳ không vui. Vì vậy Nguyễn Tinh Hà nói với Lâm Tịch: “Năm sau anh sẽ đưa em về Bắc Thành.”
Đi Bắc Thành để làm gì thì trong lòng Lâm Tịch hiểu rõ. Ba mẹ Nguyễn Tinh Hà đều ở Bắc Thành.
Lâm Tịch tưởng tượng đến cảnh gặp ba mẹ chồng tương lai thì hơi lo lắng: “Chuyện này… có phải hơi nhanh không?”
Nguyễn Tinh Hà: “Nhanh chỗ nào? Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn cũng chẳng nhanh đâu…”
Lâm Tịch yếu ớt nhìn Nguyễn Tinh Hà: “Chỉ là, nói thật thì em vẫn còn muốn hưởng thụ cuộc sống hiện tại.”
Nguyễn Tinh Hà: “Sau khi chúng ta kết hôn thì em sẽ càng được tận hưởng nhiều hơn.”
Lâm Tịch liếc nhìn Nguyễn Tinh Hà, tỏ vẻ hoài nghi.
Nguyễn Tinh Hà tiếp tục đưa Lâm Tịch đến trạm kiểm tra an ninh.
“Mấy ngày tới, không có anh bên cạnh thì em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Nguyễn Tinh Hà xoa đầu Lâm Tịch, dặn tới dặn lui.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn Nguyễn Tinh Hà: “Anh cũng vậy nhé. Em đi đây!”
Nguyễn Tinh Hà lưu luyến không rời: “Phải nhớ anh đấy!”
Sau khi Lâm Tịch qua khỏi trạm kiểm tra an ninh, đẩy theo vali nhưng không vào phòng chờ ngay.
Cô quay lại phía sau.
Trong nhà ga ồn ào náo nhiệt, lại có nhiều người như vậy, mà anh vẫn ở trong đám người, chưa rời đi.
Hai người nhìn nhau cười.
Từ đây, tôi đã biết rằng ngay cả khi tôi ở một mình, tôi vẫn không cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.