Chương 13
San San Yên Nhĩ
26/07/2020
Trong ánh nhìn của Hạ Chi, Liễu Na đi vào ký túc xá, trở tay khóa cửa túc xá lại rồi đi đến trước mặt Hạ Chi. Hàn Dung và Chu Lệ đang thảo luận được một nửa, bỗng nhiên Liễu Na xuất
hiện, hai người lập tức im lặng trước mặt cô ấy thì không được hay, nên
đành bất chấp nói tiếp.
“Các cậu được đi gặp Thẩm Việt hả?” Liễu Na nhìn ba người rồi nói, “Thật hâm mộ các cậu ghê, chúc mừng nha!”
Hạ Chi vội vàng nói: “Cũng không chắc là có gặp được không, sau khi gặp Tống Tuyết vào ngày mai mới biết được.”
“Tống Tuyết. . . Hạ Chi, sao cậu quen Tống Tuyết thế, cô ấy là nhân vật nổi tiếng của hội sinh viên đấy nha. Bộ phận tổ chức đều dựa hoàn toàn vào cô ấy để chống nửa bầu trời đó, hội trưởng còn không có uy tín bằng cô ấy đâu. Tớ nghe nói quan hệ giữa Tống Tuyết và hội trưởng hội sinh viên còn rất tốt nữa.” Liễu Na lập tức nói.
Hạ Chi thật sự không hiểu những chuyện trong hội sinh viên lắm, nên không biết phải nói gì, đành gật đầu.
Liễu Na lại nhìn về phía Chu Lệ: “Mặt cậu góc cạnh, đến lúc đó thay đổi kiểu tóc một chút, trang điểm nữa thì chắc chắn sẽ siêu xinh. Không phải quần áo năm nay đang mốt vải da lộn đó à, có cảm giác rất hợp với khí chất của cậu đó.”
Chu Lệ vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích.
Dù sao trong ký túc xá chỉ có mình cô ấy là người duy nhất được tiếp xúc tương đối nhiều với Thẩm Việt, mà Liễu Na lại biết cách trang điểm và ăn mặc. Là bạn cùng phòng của nhau, hiển nhiên Chu Lệ cũng để ở trong mắt.
Thấy Liễu Na không hề keo kiệt mà thảo luận với cô ấy về kỹ xảo ăn mặc, Chu Lệ liền thấy ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng vẫn lôi kéo mọi người nói chuyện với Liễu Na.
Ngày hôm sau, Hạ Chi ra ngoài từ rất sớm. Cô đến trung tâm mua sắm ngoài trường đi dạo một vòng.
Chu Lệ lo Hạ Chi không nhớ được tên, đã đặc biệt liệt kê một danh sách cho Hạ Chi. Hạ Chi đối chiếu danh sách, liền quyết định đi vào mà thấy quầy của hãng nào trước thì mua sản phẩm của hãng đó luôn. Bởi vậy chưa đến năm phút, Hạ Chi đã ra khỏi trung tâm mua sắm.
“Hạ Chi, ở đây nè ~!”
Nắng chiều rực rỡ chiếu vào quán cà phê, Tống Tuyết ngồi ở gần cửa sổ. Cô ấy đã chọn một ly Mocha, đang ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại. Thấy Hạ Chi bước vào, Tống Tuyết lập tức vẫy tay với Hạ Chi.
Hạ Chi đi lên trước, chọn cho mình ly cà phê, lại chọn thêm vài miếng bánh ngọt.
“Tống Tuyết, bạn muốn ăn gì không?” Hạ Chi đưa thực đơn đến trước mặt Tống Tuyết.
Tống Tuyết nhìn thoáng qua giá cả của các loại bánh, thè lưỡi: “Bạn chọn rất nhiều rồi, chúng ta ăn xong đã rồi lại kêu tiếp.”
“Cũng được, thích ăn nữa thì nói nhé.” Hạ Chi nói xong liền đặt túi mỹ phẩm dưỡng da lên bàn, đẩy đến trước mặt Tống Tuyết.
Tống Tuyết: “Gì thế. . .”
“Tặng bạn.” Hạ Chi nói, “Cảm ơn bạn vì lần trước đã giải vây hộ mình, lần này còn hẹn mình ra ngoài nữa. Chút lòng thành, bạn đừng chê.”
Tống Tuyết gần như vừa mừng vừa lo: “Không, không cần đâu, đều chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đến mức này đâu.”
Sau khi Khi thấy rõ hãng quà Hạ Chi tặng, Tống Tuyết càng trợn to mắt: “SK-II?”
Nói xong, Tống Tuyết lập tức nhìn thoáng qua Hạ Chi với vẻ kỳ quái.
Hạ Chi bị cô ấy nhìn như thế cũng hơi thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Hãng này không tốt hả? Trước đây mình từng mua rồi, dùng sẽ lên mụn, nhưng mấy người quanh mình đều rất thích, chỉ có mình là không dùng hợp. . . Nếu bạn không thích, lần sau mình đổi cái khác? Bạn thích ăn gì, hoặc là thích kiểu túi nào, bạn cứ nói cho mình nhé.”
Nói đến đoạn sau, Hạ Chi gần như đã ủ rũ.
“Không không không, mình không có ý này.” Tống Tuyết nhìn Hạ Chi, sau khi chần chờ một lúc mới nói, “Hạ Chi, cậu dùng SK-II bị lên mụn hả?”
“Ừm.” Hạ Chi nói.
Tống Tuyết nhìn bộ quần áo Hạ Chi mặc hôm nay.
Kiểu dáng vẫn đơn giản và trang nhã, không hề rườm rà, chẳng qua chỉ là một cây Chanel thôi mà.
Nhà giàu nha! !
Nội tâm của Tống Tuyết quả thực hâm mộ muốn khóc rồi đây, chút cố kỵ và hoài nghi cũng bị vứt bỏ, nói thẳng: “Bạn còn nhớ lần chúng ta gặp mặt lúc trước ấy, Lý Hâm nói với bạn, chuyện mình là bạn gái của anh ta đó?”
Hạ Chi không ngờ Tống Tuyết lại nhắc lại chuyện này, nghi hoặc gật đầu.
“Thật ra là Lý Hâm từng giúp mình một việc, mới kêu mình trả nhân tình. Lần đó là giả bộ làm bạn gái anh ta mà thôi.” Dường như nghĩ tới chuyện gì không vui, Tống Tuyết liếc mắt, “Sau khi mình đồng ý, anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh với mình, nữ thần của anh ta là Liễu Na, tuyệt đối sẽ không động tâm với mình, bảo mình đừng nên hiểu nhầm, nếu không anh ta sẽ rất buồn. Sau đó anh ta liền cho mình ví dụ của bạn. . .”
Hạ Chi nheo mắt, không cần Tống Tuyết nói, cô cũng có thể đoán ra những lời Lý Hâm đã nói.
Sao lần trước lại thả Lý Hâm đi đơn giản như vậy chứ, hẳn là nên đá cho anh ta hai cú thật mạnh!
Hạ Chi đang hối hận, liền nghe Tống Tuyết nói: “Sau đó Lý Hâm nói bạn hiểu nhầm, lại dây dưa với anh ta không chịu buông tay, còn liên lụy đến Liễu Na ở giữa phải chịu khổ. Sớm biết đã không tốn nhiều tiền mua mỹ phẩm dưỡng da cho bạn để làm phí bịt miệng như thế, bạn nhận đồ của anh ta nhưng không hề làm theo giao hẹn. . .”
Hạ Chi nhạy bén nắm được trọng điểm: “Bạn nói cái gì, mỹ phẩm dưỡng da á?”
Tống Tuyết ra hiệu bằng mắt nhìn vào cái túi bên cạnh: “Cùng thương hiệu, cùng bộ đồ, Lý Hâm nói cậu nhận quà của anh ta.”
Trong đầu Hạ Chi lập tức nhảy ra hai cảnh.
Lý Hâm cầm quà, hẹn cô đi ăn nhà hàng;
Liễu Na trở về sau cuộc hẹn bên ngoài, không ngừng cúp điện thoại trước mặt cô. Rồi vào tối hôm đó, cô ta lấy ra nguyên bộ SK-II bôi lên mặt. . .
“Lý Hâm còn nói gì nữa không?” Hạ Chi không biết có phải mình quá tức giận hay không, mà cô không hề gào lên hay đập bàn la hét gì gì đó. Cô chỉ hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
“Một kẻ cuồng dâm sinh hoang tưởng* như anh ta, thì hiểu cái gì đâu. Anh ta làm sao nhìn ra quần áo của bạn đắt cỡ nào chứ, còn luôn cho rằng bạn đến từ nông thôn, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngày nào cũng đào mỏ người khác. . .” Tống Tuyết nói, “Bạn bình thường ít khi đến hội sinh viên, nên mọi người không tiếp xúc với bạn nhiều. Lúc chưa quen, dù mình có biết một chút nhưng cũng
không tiện nói giúp bạn.” (*CDSHT: ý nói đang nói về một người có tính tự cao, tự đại, luôn luôn cho mình là nhất, luôn đề cao mình, luôn ảo tưởng về sức manh của mình. Dù có chuyện gì lớn, có việc gì rất lớn vượt ngoài khả năng của mình nhưng vẫn rất tự mãn và cho nó là quá đơn giản để làm, quá dễ để thực hiện.)
“Lần trước chẳng qua đang ở trước mặt Lý Hâm, nên rất tiện để ghét anh ta. Tóm lại mình và anh ta căn bản không phải bồ bịch của nhau, lần đó là mình trả ân tình cho anh ta thôi, chứ ngoài bạn ra thì chẳng ai biết chuyện này cả. Về sau bạn giúp mình giữ bí mật này nhé, mình tuyệt đối không muốn có xíu quan hệ nào với CDSHT hết!”
Lần này Hạ Chi rất hiểu, gật đầu nói: “Yên tâm đi, mình sẽ không nói lung tung đâu.”
“Thế thì Hạ Chi, mỹ phẩm dưỡng da này của bạn. . .”
“Đây là đồ mình mới lúc vừa tới, ở trung tâm mua sắm gần trường chúng ta ấy. Mình vứt hóa đơn đi rồi, có điều bây giờ quay lại đó nhờ họ in một tờ nữa chắc cũng không vấn đề.”
Hạ Chi vẫn còn giận, cố nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nhấn mạnh: “Mình không biết dưỡng da loại nào mới hợp với da, nên đã mua rất nhiều loại. Mình dùng SK-II bị lên mụn, chẳng dùng nó lâu rồi.”
“Nhà giàu à, mình tin bạn!” Tống Tuyết lập tức nói.
Mặc dù rất giận Liễu Na, nhưng tất cả những điều này không hề quan hệ gì đến Tống Tuyết. Hạ Chi nhanh chóng vứt bỏ những chuyện không vui, cùng tám với Tống Tuyết.
Trước khi đi, Hạ Chi báo số người sẽ tham gia hoạt động dã ngoại, Tống Tuyết hiển nhiên đồng ý: “Không vấn đề!”
Sau khi tạm biệt Tống Tuyết, Hạ Chi về ký túc xá.
Vừa mở cửa, cô liền phát hiện Liễu Na đang ngồi trước bàn Chu Lệ. Thấy Hạ Chi đã về, Liễu Na lập tức đứng lên, nhìn Hạ Chi với vẻ mong đợi.
Hạ Chi thấy cô ta thì trong lòng liền tức, biết hiện tại Liễu Na đang chờ cô nói câu gì, nhưng Hạ Chi không chịu nói mà hỏi: “Hàn Dung và Chu Lệ đâu?”
“Đi đóng tiền điện nước rồi.” Liễu Na nói.
Hạ Chi khẽ gật đầu, xoay người ngồi vào chỗ của mình rồi lấy điện thoại ra lướt tin lá cải.
Liễu Na nhìn bóng lưng của Hạ Chi, bèn đến bên cạnh: “Sáng nay tớ có trang điểm cho Chu Lệ, phát hiện cô ấy rất hợp kem nền Papure Gold của Guerlain. Nhưng mà nó là hàng thử, sắp hết rồi, chắc lần sau ra ngoài không đủ cho hai bọn tớ bôi đâu.”
Hạ Chi liếc nhìn cô ta, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Lần đi gặp Lý Hâm, Hạ Chi đã bôi kem nền đó, hàng thử của Liễu Na, còn là cô cho.
Bây giờ Hạ Chi đã từ bỏ, không còn ý định trang điểm nữa. Nếu là ngày thường, Hạ Chi nghe được câu này của Liễu Na thì nhất định sẽ lập tức lấy kem nền đó cho Liễu Na.
Tuy rằng bây giờ Hạ Chi dùng tiền càng lúc càng vung tay, nhưng cô vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có chỗ cần dùng đến thì dù mua đắt đi nữa cũng không tính là lãng phí. Còn nếu để đó không dùng rồi vứt đi, là rất đáng tiếc.
Liễu Na không chê đồ cô đã dùng qua, Hạ Chi chắc chắn rất vui. Có điều bây giờ, Hạ Chi không còn muốn nói chuyện với Liễu Na nữa, càng không muốn cống hiến kem nền trong ngăn kéo cho cô ta.
Chu Lệ muốn, cô đương nhiên rất sẵn lòng cho Chu Lệ, có mua một tuýp hoàn toàn mới tặng cho cậu ấy cũng không thành vấn đề, nhưng cô không muốn giao vào tay Liễu Na.
Liễu Na quan sát sắc mặt Hạ Chi, nhỏ giọng nói: “Hạ Chi, cậu gặp phải chuyện gì không vui à, hay là tớ làm sai chuyện gì khiến cậu giận?”
Liễu Na không nói câu này còn tốt, nói đến Hạ Chi liền tức.
Cô ta làm rất nhiều chuyện sau lưng cô, nhưng sao vẫn không biết xấu hổ mà yên dạ yên lòng đứng trước mặt cô, còn làm ra vẻ cái gì cũng không biết được nhỉ? !
Cô nhịn rồi nhịn vì không muốn nổi giận, câu hỏi này của Liễu Na như đang khiêu khích cô, thậm chí là sỉ nhục sự thông minh của cô.
Nếu không phải Tống Tuyết nói cho cô biết sự thật, thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn đang bị Liễu Na đùa giỡn xoay vòng vòng.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi quyết định không nhịn nữa. Trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, cô lạnh mặt nhìn Liễu Na.
“Các cậu được đi gặp Thẩm Việt hả?” Liễu Na nhìn ba người rồi nói, “Thật hâm mộ các cậu ghê, chúc mừng nha!”
Hạ Chi vội vàng nói: “Cũng không chắc là có gặp được không, sau khi gặp Tống Tuyết vào ngày mai mới biết được.”
“Tống Tuyết. . . Hạ Chi, sao cậu quen Tống Tuyết thế, cô ấy là nhân vật nổi tiếng của hội sinh viên đấy nha. Bộ phận tổ chức đều dựa hoàn toàn vào cô ấy để chống nửa bầu trời đó, hội trưởng còn không có uy tín bằng cô ấy đâu. Tớ nghe nói quan hệ giữa Tống Tuyết và hội trưởng hội sinh viên còn rất tốt nữa.” Liễu Na lập tức nói.
Hạ Chi thật sự không hiểu những chuyện trong hội sinh viên lắm, nên không biết phải nói gì, đành gật đầu.
Liễu Na lại nhìn về phía Chu Lệ: “Mặt cậu góc cạnh, đến lúc đó thay đổi kiểu tóc một chút, trang điểm nữa thì chắc chắn sẽ siêu xinh. Không phải quần áo năm nay đang mốt vải da lộn đó à, có cảm giác rất hợp với khí chất của cậu đó.”
Chu Lệ vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích.
Dù sao trong ký túc xá chỉ có mình cô ấy là người duy nhất được tiếp xúc tương đối nhiều với Thẩm Việt, mà Liễu Na lại biết cách trang điểm và ăn mặc. Là bạn cùng phòng của nhau, hiển nhiên Chu Lệ cũng để ở trong mắt.
Thấy Liễu Na không hề keo kiệt mà thảo luận với cô ấy về kỹ xảo ăn mặc, Chu Lệ liền thấy ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng vẫn lôi kéo mọi người nói chuyện với Liễu Na.
Ngày hôm sau, Hạ Chi ra ngoài từ rất sớm. Cô đến trung tâm mua sắm ngoài trường đi dạo một vòng.
Chu Lệ lo Hạ Chi không nhớ được tên, đã đặc biệt liệt kê một danh sách cho Hạ Chi. Hạ Chi đối chiếu danh sách, liền quyết định đi vào mà thấy quầy của hãng nào trước thì mua sản phẩm của hãng đó luôn. Bởi vậy chưa đến năm phút, Hạ Chi đã ra khỏi trung tâm mua sắm.
“Hạ Chi, ở đây nè ~!”
Nắng chiều rực rỡ chiếu vào quán cà phê, Tống Tuyết ngồi ở gần cửa sổ. Cô ấy đã chọn một ly Mocha, đang ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại. Thấy Hạ Chi bước vào, Tống Tuyết lập tức vẫy tay với Hạ Chi.
Hạ Chi đi lên trước, chọn cho mình ly cà phê, lại chọn thêm vài miếng bánh ngọt.
“Tống Tuyết, bạn muốn ăn gì không?” Hạ Chi đưa thực đơn đến trước mặt Tống Tuyết.
Tống Tuyết nhìn thoáng qua giá cả của các loại bánh, thè lưỡi: “Bạn chọn rất nhiều rồi, chúng ta ăn xong đã rồi lại kêu tiếp.”
“Cũng được, thích ăn nữa thì nói nhé.” Hạ Chi nói xong liền đặt túi mỹ phẩm dưỡng da lên bàn, đẩy đến trước mặt Tống Tuyết.
Tống Tuyết: “Gì thế. . .”
“Tặng bạn.” Hạ Chi nói, “Cảm ơn bạn vì lần trước đã giải vây hộ mình, lần này còn hẹn mình ra ngoài nữa. Chút lòng thành, bạn đừng chê.”
Tống Tuyết gần như vừa mừng vừa lo: “Không, không cần đâu, đều chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đến mức này đâu.”
Sau khi Khi thấy rõ hãng quà Hạ Chi tặng, Tống Tuyết càng trợn to mắt: “SK-II?”
Nói xong, Tống Tuyết lập tức nhìn thoáng qua Hạ Chi với vẻ kỳ quái.
Hạ Chi bị cô ấy nhìn như thế cũng hơi thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Hãng này không tốt hả? Trước đây mình từng mua rồi, dùng sẽ lên mụn, nhưng mấy người quanh mình đều rất thích, chỉ có mình là không dùng hợp. . . Nếu bạn không thích, lần sau mình đổi cái khác? Bạn thích ăn gì, hoặc là thích kiểu túi nào, bạn cứ nói cho mình nhé.”
Nói đến đoạn sau, Hạ Chi gần như đã ủ rũ.
“Không không không, mình không có ý này.” Tống Tuyết nhìn Hạ Chi, sau khi chần chờ một lúc mới nói, “Hạ Chi, cậu dùng SK-II bị lên mụn hả?”
“Ừm.” Hạ Chi nói.
Tống Tuyết nhìn bộ quần áo Hạ Chi mặc hôm nay.
Kiểu dáng vẫn đơn giản và trang nhã, không hề rườm rà, chẳng qua chỉ là một cây Chanel thôi mà.
Nhà giàu nha! !
Nội tâm của Tống Tuyết quả thực hâm mộ muốn khóc rồi đây, chút cố kỵ và hoài nghi cũng bị vứt bỏ, nói thẳng: “Bạn còn nhớ lần chúng ta gặp mặt lúc trước ấy, Lý Hâm nói với bạn, chuyện mình là bạn gái của anh ta đó?”
Hạ Chi không ngờ Tống Tuyết lại nhắc lại chuyện này, nghi hoặc gật đầu.
“Thật ra là Lý Hâm từng giúp mình một việc, mới kêu mình trả nhân tình. Lần đó là giả bộ làm bạn gái anh ta mà thôi.” Dường như nghĩ tới chuyện gì không vui, Tống Tuyết liếc mắt, “Sau khi mình đồng ý, anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh với mình, nữ thần của anh ta là Liễu Na, tuyệt đối sẽ không động tâm với mình, bảo mình đừng nên hiểu nhầm, nếu không anh ta sẽ rất buồn. Sau đó anh ta liền cho mình ví dụ của bạn. . .”
Hạ Chi nheo mắt, không cần Tống Tuyết nói, cô cũng có thể đoán ra những lời Lý Hâm đã nói.
Sao lần trước lại thả Lý Hâm đi đơn giản như vậy chứ, hẳn là nên đá cho anh ta hai cú thật mạnh!
Hạ Chi đang hối hận, liền nghe Tống Tuyết nói: “Sau đó Lý Hâm nói bạn hiểu nhầm, lại dây dưa với anh ta không chịu buông tay, còn liên lụy đến Liễu Na ở giữa phải chịu khổ. Sớm biết đã không tốn nhiều tiền mua mỹ phẩm dưỡng da cho bạn để làm phí bịt miệng như thế, bạn nhận đồ của anh ta nhưng không hề làm theo giao hẹn. . .”
Hạ Chi nhạy bén nắm được trọng điểm: “Bạn nói cái gì, mỹ phẩm dưỡng da á?”
Tống Tuyết ra hiệu bằng mắt nhìn vào cái túi bên cạnh: “Cùng thương hiệu, cùng bộ đồ, Lý Hâm nói cậu nhận quà của anh ta.”
Trong đầu Hạ Chi lập tức nhảy ra hai cảnh.
Lý Hâm cầm quà, hẹn cô đi ăn nhà hàng;
Liễu Na trở về sau cuộc hẹn bên ngoài, không ngừng cúp điện thoại trước mặt cô. Rồi vào tối hôm đó, cô ta lấy ra nguyên bộ SK-II bôi lên mặt. . .
“Lý Hâm còn nói gì nữa không?” Hạ Chi không biết có phải mình quá tức giận hay không, mà cô không hề gào lên hay đập bàn la hét gì gì đó. Cô chỉ hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
“Một kẻ cuồng dâm sinh hoang tưởng* như anh ta, thì hiểu cái gì đâu. Anh ta làm sao nhìn ra quần áo của bạn đắt cỡ nào chứ, còn luôn cho rằng bạn đến từ nông thôn, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngày nào cũng đào mỏ người khác. . .” Tống Tuyết nói, “Bạn bình thường ít khi đến hội sinh viên, nên mọi người không tiếp xúc với bạn nhiều. Lúc chưa quen, dù mình có biết một chút nhưng cũng
không tiện nói giúp bạn.” (*CDSHT: ý nói đang nói về một người có tính tự cao, tự đại, luôn luôn cho mình là nhất, luôn đề cao mình, luôn ảo tưởng về sức manh của mình. Dù có chuyện gì lớn, có việc gì rất lớn vượt ngoài khả năng của mình nhưng vẫn rất tự mãn và cho nó là quá đơn giản để làm, quá dễ để thực hiện.)
“Lần trước chẳng qua đang ở trước mặt Lý Hâm, nên rất tiện để ghét anh ta. Tóm lại mình và anh ta căn bản không phải bồ bịch của nhau, lần đó là mình trả ân tình cho anh ta thôi, chứ ngoài bạn ra thì chẳng ai biết chuyện này cả. Về sau bạn giúp mình giữ bí mật này nhé, mình tuyệt đối không muốn có xíu quan hệ nào với CDSHT hết!”
Lần này Hạ Chi rất hiểu, gật đầu nói: “Yên tâm đi, mình sẽ không nói lung tung đâu.”
“Thế thì Hạ Chi, mỹ phẩm dưỡng da này của bạn. . .”
“Đây là đồ mình mới lúc vừa tới, ở trung tâm mua sắm gần trường chúng ta ấy. Mình vứt hóa đơn đi rồi, có điều bây giờ quay lại đó nhờ họ in một tờ nữa chắc cũng không vấn đề.”
Hạ Chi vẫn còn giận, cố nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nhấn mạnh: “Mình không biết dưỡng da loại nào mới hợp với da, nên đã mua rất nhiều loại. Mình dùng SK-II bị lên mụn, chẳng dùng nó lâu rồi.”
“Nhà giàu à, mình tin bạn!” Tống Tuyết lập tức nói.
Mặc dù rất giận Liễu Na, nhưng tất cả những điều này không hề quan hệ gì đến Tống Tuyết. Hạ Chi nhanh chóng vứt bỏ những chuyện không vui, cùng tám với Tống Tuyết.
Trước khi đi, Hạ Chi báo số người sẽ tham gia hoạt động dã ngoại, Tống Tuyết hiển nhiên đồng ý: “Không vấn đề!”
Sau khi tạm biệt Tống Tuyết, Hạ Chi về ký túc xá.
Vừa mở cửa, cô liền phát hiện Liễu Na đang ngồi trước bàn Chu Lệ. Thấy Hạ Chi đã về, Liễu Na lập tức đứng lên, nhìn Hạ Chi với vẻ mong đợi.
Hạ Chi thấy cô ta thì trong lòng liền tức, biết hiện tại Liễu Na đang chờ cô nói câu gì, nhưng Hạ Chi không chịu nói mà hỏi: “Hàn Dung và Chu Lệ đâu?”
“Đi đóng tiền điện nước rồi.” Liễu Na nói.
Hạ Chi khẽ gật đầu, xoay người ngồi vào chỗ của mình rồi lấy điện thoại ra lướt tin lá cải.
Liễu Na nhìn bóng lưng của Hạ Chi, bèn đến bên cạnh: “Sáng nay tớ có trang điểm cho Chu Lệ, phát hiện cô ấy rất hợp kem nền Papure Gold của Guerlain. Nhưng mà nó là hàng thử, sắp hết rồi, chắc lần sau ra ngoài không đủ cho hai bọn tớ bôi đâu.”
Hạ Chi liếc nhìn cô ta, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.
Lần đi gặp Lý Hâm, Hạ Chi đã bôi kem nền đó, hàng thử của Liễu Na, còn là cô cho.
Bây giờ Hạ Chi đã từ bỏ, không còn ý định trang điểm nữa. Nếu là ngày thường, Hạ Chi nghe được câu này của Liễu Na thì nhất định sẽ lập tức lấy kem nền đó cho Liễu Na.
Tuy rằng bây giờ Hạ Chi dùng tiền càng lúc càng vung tay, nhưng cô vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có chỗ cần dùng đến thì dù mua đắt đi nữa cũng không tính là lãng phí. Còn nếu để đó không dùng rồi vứt đi, là rất đáng tiếc.
Liễu Na không chê đồ cô đã dùng qua, Hạ Chi chắc chắn rất vui. Có điều bây giờ, Hạ Chi không còn muốn nói chuyện với Liễu Na nữa, càng không muốn cống hiến kem nền trong ngăn kéo cho cô ta.
Chu Lệ muốn, cô đương nhiên rất sẵn lòng cho Chu Lệ, có mua một tuýp hoàn toàn mới tặng cho cậu ấy cũng không thành vấn đề, nhưng cô không muốn giao vào tay Liễu Na.
Liễu Na quan sát sắc mặt Hạ Chi, nhỏ giọng nói: “Hạ Chi, cậu gặp phải chuyện gì không vui à, hay là tớ làm sai chuyện gì khiến cậu giận?”
Liễu Na không nói câu này còn tốt, nói đến Hạ Chi liền tức.
Cô ta làm rất nhiều chuyện sau lưng cô, nhưng sao vẫn không biết xấu hổ mà yên dạ yên lòng đứng trước mặt cô, còn làm ra vẻ cái gì cũng không biết được nhỉ? !
Cô nhịn rồi nhịn vì không muốn nổi giận, câu hỏi này của Liễu Na như đang khiêu khích cô, thậm chí là sỉ nhục sự thông minh của cô.
Nếu không phải Tống Tuyết nói cho cô biết sự thật, thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn đang bị Liễu Na đùa giỡn xoay vòng vòng.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi quyết định không nhịn nữa. Trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, cô lạnh mặt nhìn Liễu Na.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.