Chương 33
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Nhân chứng: Liễu Na, vật chứng: Mặt dây chuyền. Quá ít ỏi, hai bằng chứng này, căn bản không thể trở thành bằng chứng chống lại Hạ Chi.
Hạ Chi nhìn lãnh đạo của trường ở trước mặt, còn có lãnh đạo cấp trên bên cạnh, và cả thầy chủ nhiệm của Liễu Na đang từng bước ép sát cô nữa.
Dù Hạ Chi không phải người trong cuộc, thì chỉ nhìn vào hai bằng chứng này cô cũng chẳng tin nổi, đương nhiên càng không có khả năng những vị lãnh đạo kia sẽ bị lừa dễ dàng như thế.
Nguyên nhân thật sự khiến cô đứng ở đây, là vì thành tích của cô đột nhiên tăng mạnh, mà vụ gian lận lần này xảy ra quá đột ngột, còn phía nhà trường lại cần câu trả lời, nên họ mới xử lý vội vàng đến thế.
Nhưng vội vàng không có nghĩa là làm ẩu, những trường như đại học Nam Kinh không thể dùng cách như thế này để kết thúc một cách tùy tiện được.
Thế thì khả năng lớn nhất chính là…
Bọn họ vẫn đang điều tra, và tiến hành tạo áp lực tâm lý với mỗi một đối tượng tình nghi.
Cho dù là Trương Du, Liễu Na, hay là Hạ Chi, thì chẳng qua đều là những thanh niên chừng hai mươi tuổi, chung quy sẽ có người không giữ được bình tĩnh, mà lộ ra sơ hở trước.
Mà vật chứng Liễu Na lấy ra để vu oan cho Hạ Chi, nhìn thì như sẽ cho Hạ Chi một đòn trí mạng, nhưng thật ra nếu Liễu Na có biểu hiện không giữ được bình tĩnh, thì Hạ Chi hoàn toàn có thể dùng nó đánh ngược lại.
Lúc này, một vị giáo viên đang ngồi trong góc lặng lẽ ra khỏi phòng họp từ cửa sau, hình như đi gọi điện thoại.
Hạ Chi nhìn thoáng qua, thì nhận ra là thầy Trương Quân Hoa.
Cửa phòng họp lại được đóng lại, cái bóng của thầy Trương Quân Hoa đã biến mất không còn thấy nữa.
Trương Quân Hoa là giáo viên hướng dẫn, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Lúc này Hạ Chi là ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không nghĩ xem Trương Quân Hoa đi đâu, làm gì.
Buộc mình phải tỉnh táo hơn, Hạ Chi hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Thưa thầy, tuy rằng dây chuyền và mặt của mặt dây chuyền đều được làm bằng bạc, nhưng sau đó em có thêm vài chi tiết, đặc biệt là mặt bên của mặt dây chuyền, nó được khảm vàng và phỉ thúy Băng Chủng. Tổng giá trị của toàn bộ mặt dây chuyền vào khoảng trên dưới tám mươi ngàn tệ, đây là giá của mấy năm trước, hiện tại chắc đã cao hơn.”
“Em nghĩ, sẽ chẳng có ai mang món đồ như thế đến văn phòng để trộm đề thi đâu ạ?”
Bụi tích trên mặt dây chuyền, tuy đã được lau sạch, nhưng dù sao cũng không có thời gian để lau kỹ nên toàn bộ mặt dây chuyền trông có vẻ xám xịt.
Thời đại này tràn lan pha lê và nhựa plasic, kéo theo khả năng giám định của người ngoài nghề cũng bị suy giảm. Mới nhìn vào, giá trị của mặt dây chuyền nhiều nhất chỉ hơn một ngàn, không nghĩ nó lại là món đồ quý giá như vậy.
“Đây là quà người nhà tặng em, em quả thật vẫn luôn rất quý nó, bạn nào quen biết em cũng đều biết điều này. Trước lúc chuẩn bị thi, vì ngày nào cũng phải ôm sách vở, em sợ sẽ làm mất nó, cho nên mới bỏ trong ngăn kéo ở phòng túc xá. Em không biết nó bị mất lúc nào luôn, không ngờ hiện tại lại thấy nó ở đây.”
Hạ Chi nói: “Cảm ơn thầy đã tìm về giúp em, em cũng rất hi vọng sẽ bắt được hung thủ trộm đề thi, vì ngoài trộm đề thi ra, thì có khả năng người đó còn trộm không ít đồ quý giá của em nữa.”
Thầy chủ nhiệm của Liễu Na khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Liễu Na.
Liễu Na cúi đầu, vô cùng hoảng loạn, nào dám đón ánh mắt của thầy chủ nhiệm, nên dứt khoát trầm mặc không lên tiếng.
Toàn bộ phòng họp đều rơi vào trong im lặng, mấy vị lãnh đạo cấp trên ngồi ở ghế, đương nhiên cũng giữ được bình tĩnh.
Hạ Chi cũng thấy căng thẳng ghê gớm, nhưng cô cố gắng nói với mình rằng, không được căng thẳng, những lúc như này, nhất định phải nói cho xong.
Ngay lúc này, thầy Trương Quân Hoa bên ngoài cửa đã cúp điện thoại, mở cửa đi vào lại.
Ngoài thầy ra, đằng sau còn có một bóng người theo vào.
Hai người vào phòng họp từ cửa sau, tuy rất khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy. Mấy vị lãnh đạo bên trong cũng lập tức nhận ra Thẩm Việt, bèn đứng lên muốn nhường chỗ cho anh.
Thẩm Việt vội vàng xua tay, khiêm tốn tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
Bộ phận lãnh đạo cấp trên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, lại bởi vì Thẩm Việt đến mà nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ hạ giọng xuống thấp, Hạ Chi không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ loáng thoáng nghe được là mấy lời khách sáo có liên quan đến Thẩm Việt.
Mặc dù anh là sinh viên của đại học Nam Kinh, nhưng anh nổi tiếng cả nước lẫn trong ngành, bố mẹ lại là văn nghệ sĩ cấp quốc gia, thư hương thế gia gộp thêm danh tiếng và nội tình, đủ để Thẩm Việt nhận được sự coi trọng của các vị lãnh đạo đang ngồi đây.
Các vị lãnh đạo đang ngồi đều nhìn anh chăm chú, nhóm người Hạ Chi đứng bên tất nhiên cũng thấy được.
Liễu Na ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Việt, rồi cúi đầu xuống thật nhanh.
Bởi vì tuy Thẩm Việt nhìn về phía bọn họ, nhưng tầm mắt anh lại không dừng trên người cô ta.
Thấy Hạ Chi đang nhìn mình, Thẩm Việt khẽ gật đầu với Hạ Chi.
Hạ Chi thấy thật khó hiểu, rõ ràng Thẩm Việt chỉ vừa mới đến, có lẽ anh vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng Hạ Chi lại có loại cảm giác khó hiểu là Thẩm Việt đến đây để ủng hộ cô.
Hạ Chi, nam thần đang ở trước mặt, mày ngàn vạn lần đừng để luống cuống!
Hạ Chi chỉnh xong câu chữ, thấy thời cơ đã đến, lúc sự chú ý của mọi người lại trở về chuyện gian lận lần nữa, Hạ Chi nói: “Mọi phòng thi đều có lắp đặt camera giám sát, đoạn video này đã xác nhận Liễu Na với Trương Du có gian lận. Vậy nếu thầy cô cũng cho rằng em đã gian lận, thì xin đưa video em gian lận lúc thi ra đây ạ.”
“Đương nhiên em không gian lận lúc thi.” Một vị lãnh đạo cấp trên mang kính không gọng, hơi mập trong đó nghe Hạ Chi nói thế, thì nói với thâm ý khác, “Vậy trước khi thi thì sao?”
“Thế thì hãy lấy bằng chứng chứng minh em trộm bài thi ra đi ạ, văn phòng của thầy Chu chắc hẳn sẽ có camera giám sát, điều tra là rõ ngay.” Hạ Chi nói.
“Camera giám sát ở văn phòng thầy Chu bị hỏng, ngày ấy lại là ban đêm, trời rất tối, camera giám sát quả thật có quay được cảnh có người vào tòa nhà dạy học, nhưng chỉ thấy được bóng người, chứ không thấy rõ cái gì khác. Hơn nữa… chúng tôi đã hỏi quản sinh rồi, cũng xem ghi chép ra vào của em ngày hôm đó, xác nhận đêm đó, tại thời điểm ấy, em có rời khỏi phòng, sau đó quay về cùng lúc với Liễu Na.”
Hạ Chi lập tức nhớ lại tình huống hôm đó.
Ban ngày, sau khi cô với Lý Hâm hẹn gặp mặt ở nhà hàng, buổi tối liền hậm hực mà về. Ban đầu Hạ Chi muốn đi ngủ sớm, lại không ngờ hạt giống nảy mầm, cô sợ hạt giống có vấn đề mới tạm thời rời ký túc xá chạy đi đào đất.
Đợi cô vất vả trồng hạt giống xong, lúc quay về đã quá thời gian đóng cổng. Đúng là cô đã nhờ Liễu Na dẫn cô vào ký túc xá nữ, nhưng chỗ cô tới căn bản không
phải tòa nhà dạy học, mà là ký túc xá cũ! Hạ Chi nói: “Tối đó, em rời ký túc xá nữ khoảng chín giờ hơn, rồi chạy đến căn tin gần đó mua chậu cây, trong căn tin có camera giám sát nên có thể kiểm tra. Sau khi rời khỏi căn tin…”
Bởi vì phải đào đất, nên cô nhất định phải đến chỗ có dải cây xanh. Nhưng hôm ấy ở gần đó có rất nhiều cặp tình nhân, vì để tránh lung túng mà Hạ Chi còn trốn vào chỗ hẻo lánh.
Camera giám sát của trường đều nhắm ngay con đường, bên trong dải cây xanh lại không có đèn nên không thể quay tới đó. Hạ Chi lại chuyên chọn đi chỗ hẻo lánh, sợ là không quay được cảnh cô chạy đi đào đất rồi.
Hơn nữa, vì ký túc xá cũ đã xây dựng từ lâu, nên không có camera giám sát…
Hạ Chi nói: “Mặc dù có lẽ trên đường không có camera giám sát để xác nhận em đã làm gì, nhưng lúc em quay về thì vẫn còn ôm chậu cây trên tay. Chậu cây vốn rỗng, lúc em về đã được đựng đầy đất. Em nghĩ là, điều này có thể chứng minh trong khoảng thời gian đó em đã làm gì, cũng chẳng có thời gian mà đến tòa nhà dạy học để trộm đề thi.”
Thầy chủ nhiệm của Hạ Chi khẽ gật đầu, nói với các vị lãnh đạo: “Tôi cũng cho rằng chuyện này không liên quan đến Hạ Chi. Thành tích của em ấy trước giờ đều ổn định, chưa từng rớt tín chỉ, bình thường lại có tính cách hướng nội, không thích chơi trội, không hề tích cực tham gia hoạt động. Dựa vào gian lận để đạt hạng nhất, không phải là chuyện mà người có tính cách như Hạ Chi sẽ làm.”
Lãnh đạo cấp trên đeo kính không gọng lại nói: “Vậy vấn đề lớn nhất bây giờ chính là, ai đã trộm đề thi.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa dời đến Liễu Na.
“Hạ Chi…” Liễu Na vội vàng nhìn về phía Hạ Chi.
Hạ Chi thu ánh mắt, nở nụ cười lạnh lẽo với Liễu Na: “Làm thì đã làm rồi, vậy thừa nhận đi. Hi vọng sau khi bạn phối hợp với phía nhà trường để điều tra cho xong chuyện gian lận, thì tiện thể giải thích giúp tôi, vì sao mặt dây chuyền này lại xuất hiện ở gần văn phòng của thầy Chu luôn thể nhé. Giá trị của mặt dây chuyền này, đủ cho tôi báo cảnh sát lập án rồi.”
Nghe thấy Hạ Chi muốn báo cảnh sát lập án, vài lãnh đạo của trường liền nhíu mày.
Đã có một vụ gian lận, lại thêm một vụ ăn cắp, đối với đại học Nam Kinh mà nói thực sự không phải chuyện tốt.
Chẳng qua bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt, lãnh đạo của trường không thích làm lớn chuyện nên tất nhiên cũng không nói gì, mà tiếp tục yên lặng chờ đợi xem biến đổi.
Hạ Chi cũng hiểu, cách xử sự của giáo viên là luôn giữ thái độ đứng giữa, nhưng việc đã đến nước này, cô không thể nén cơn giận nữa.
Mũi nhọn lại chỉ về phía Liễu Na, Liễu Na cúi đầu đấu tranh một lúc, cuối cùng cũng đọc ra tên của mấy sinh viên: “Là các bạn ấy… liên kết với nhau làm ra ạ.”
“Em khẳng định?” Thầy chủ nhiệm của Liễu Na nhìn Liễu Na với vẻ hoài nghi, nói.
“Em không biết nữa, thầy ơi, em không biết.” Liễu Na khóc lóc, “Mấy thầy đừng ép em, em không chịu nổi đâu. Em muốn về phòng để được yên tĩnh một chút có được không ạ. Các thầy yên tâm, em sẽ không tự sát đâu.”
Hai chữ “Tự sát” xuất hiện, mọi người đều biến sắc.
Thời buổi bây giờ có khá nhiều sinh viên bởi vì áp lực, vì bị trầm cảm mà tự sát trong trường, và phía nhà trường thì sợ nhất chính là mấy chuyện tiêu cực này
Tố cáo gian lận bằng tên thật đã đủ nhức đầu, nếu có sinh viên tự sát nữa, vậy thì chuyện này quả thật sẽ có trên tin xã hội rồi.
Ánh mắt nhìn Liễu Na của không ít giáo viên đều đã thành vẻ rất không vui, nhưng cũng không thể ảnh hưởng gì tới Liễu Na.
Cô ta cúi đầu, lúc thì nói đến mấy chuyện nhỏ ở ký túc xá, lúc thì nhắc tới hội sinh viên, một lúc sau lại nói đến chuyện trong phòng thi. Cái kiểu nói năng lộn xộn của cô ta, quả thật làm cho người ta hơi không yên tâm.
“Bộ trưởng Lữ, đang điều tra chuyện gian lận ạ?” Ngay tại lúc mọi người rơi vào tình cảnh lưỡng nan, Thẩm Việt đột nhiên hỏi.
Người được Thẩm Việt gọi là bộ trưởng Lữ, chính là vị lãnh đạo cấp trên đeo kính không gọng mà trước đó đã từng nói chuyện với Hạ Chi.
Thấy Thẩm Việt mở miệng, bộ trưởng Lữ lập tức nở nụ cười: “Thẩm Việt, lại để cho em chê cười rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng xét cho cùng cũng liên quan đến đạo đức của người làm sinh viên. Vì phải giải thích cho những bạn đã nghiêm túc thi cử, vẫn nên hỏi rõ ràng mới tốt.”
“Bạn ấy đã thừa nhận mình gian lận, không bằng cứ dừng lại ở đây thôi ạ.” Thẩm Việt nói.
Liễu Na nghe thế liền nhìn Thẩm Việt với vẻ khó tin, trong mắt lại dấy lên ánh sáng hi vọng.
Nhưng giây tiếp theo, câu nói của Thẩm Việt đã lập tức dập tắt ánh sáng ấy trong mắt cô ta.
“Chỉ là em có cách giúp tìm được người đã lấy đề thi trong văn phòng của thầy Chu ạ.”
Hạ Chi nhìn lãnh đạo của trường ở trước mặt, còn có lãnh đạo cấp trên bên cạnh, và cả thầy chủ nhiệm của Liễu Na đang từng bước ép sát cô nữa.
Dù Hạ Chi không phải người trong cuộc, thì chỉ nhìn vào hai bằng chứng này cô cũng chẳng tin nổi, đương nhiên càng không có khả năng những vị lãnh đạo kia sẽ bị lừa dễ dàng như thế.
Nguyên nhân thật sự khiến cô đứng ở đây, là vì thành tích của cô đột nhiên tăng mạnh, mà vụ gian lận lần này xảy ra quá đột ngột, còn phía nhà trường lại cần câu trả lời, nên họ mới xử lý vội vàng đến thế.
Nhưng vội vàng không có nghĩa là làm ẩu, những trường như đại học Nam Kinh không thể dùng cách như thế này để kết thúc một cách tùy tiện được.
Thế thì khả năng lớn nhất chính là…
Bọn họ vẫn đang điều tra, và tiến hành tạo áp lực tâm lý với mỗi một đối tượng tình nghi.
Cho dù là Trương Du, Liễu Na, hay là Hạ Chi, thì chẳng qua đều là những thanh niên chừng hai mươi tuổi, chung quy sẽ có người không giữ được bình tĩnh, mà lộ ra sơ hở trước.
Mà vật chứng Liễu Na lấy ra để vu oan cho Hạ Chi, nhìn thì như sẽ cho Hạ Chi một đòn trí mạng, nhưng thật ra nếu Liễu Na có biểu hiện không giữ được bình tĩnh, thì Hạ Chi hoàn toàn có thể dùng nó đánh ngược lại.
Lúc này, một vị giáo viên đang ngồi trong góc lặng lẽ ra khỏi phòng họp từ cửa sau, hình như đi gọi điện thoại.
Hạ Chi nhìn thoáng qua, thì nhận ra là thầy Trương Quân Hoa.
Cửa phòng họp lại được đóng lại, cái bóng của thầy Trương Quân Hoa đã biến mất không còn thấy nữa.
Trương Quân Hoa là giáo viên hướng dẫn, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Lúc này Hạ Chi là ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không nghĩ xem Trương Quân Hoa đi đâu, làm gì.
Buộc mình phải tỉnh táo hơn, Hạ Chi hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Thưa thầy, tuy rằng dây chuyền và mặt của mặt dây chuyền đều được làm bằng bạc, nhưng sau đó em có thêm vài chi tiết, đặc biệt là mặt bên của mặt dây chuyền, nó được khảm vàng và phỉ thúy Băng Chủng. Tổng giá trị của toàn bộ mặt dây chuyền vào khoảng trên dưới tám mươi ngàn tệ, đây là giá của mấy năm trước, hiện tại chắc đã cao hơn.”
“Em nghĩ, sẽ chẳng có ai mang món đồ như thế đến văn phòng để trộm đề thi đâu ạ?”
Bụi tích trên mặt dây chuyền, tuy đã được lau sạch, nhưng dù sao cũng không có thời gian để lau kỹ nên toàn bộ mặt dây chuyền trông có vẻ xám xịt.
Thời đại này tràn lan pha lê và nhựa plasic, kéo theo khả năng giám định của người ngoài nghề cũng bị suy giảm. Mới nhìn vào, giá trị của mặt dây chuyền nhiều nhất chỉ hơn một ngàn, không nghĩ nó lại là món đồ quý giá như vậy.
“Đây là quà người nhà tặng em, em quả thật vẫn luôn rất quý nó, bạn nào quen biết em cũng đều biết điều này. Trước lúc chuẩn bị thi, vì ngày nào cũng phải ôm sách vở, em sợ sẽ làm mất nó, cho nên mới bỏ trong ngăn kéo ở phòng túc xá. Em không biết nó bị mất lúc nào luôn, không ngờ hiện tại lại thấy nó ở đây.”
Hạ Chi nói: “Cảm ơn thầy đã tìm về giúp em, em cũng rất hi vọng sẽ bắt được hung thủ trộm đề thi, vì ngoài trộm đề thi ra, thì có khả năng người đó còn trộm không ít đồ quý giá của em nữa.”
Thầy chủ nhiệm của Liễu Na khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Liễu Na.
Liễu Na cúi đầu, vô cùng hoảng loạn, nào dám đón ánh mắt của thầy chủ nhiệm, nên dứt khoát trầm mặc không lên tiếng.
Toàn bộ phòng họp đều rơi vào trong im lặng, mấy vị lãnh đạo cấp trên ngồi ở ghế, đương nhiên cũng giữ được bình tĩnh.
Hạ Chi cũng thấy căng thẳng ghê gớm, nhưng cô cố gắng nói với mình rằng, không được căng thẳng, những lúc như này, nhất định phải nói cho xong.
Ngay lúc này, thầy Trương Quân Hoa bên ngoài cửa đã cúp điện thoại, mở cửa đi vào lại.
Ngoài thầy ra, đằng sau còn có một bóng người theo vào.
Hai người vào phòng họp từ cửa sau, tuy rất khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy. Mấy vị lãnh đạo bên trong cũng lập tức nhận ra Thẩm Việt, bèn đứng lên muốn nhường chỗ cho anh.
Thẩm Việt vội vàng xua tay, khiêm tốn tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
Bộ phận lãnh đạo cấp trên vẫn luôn trầm mặc không nói gì, lại bởi vì Thẩm Việt đến mà nhỏ giọng thảo luận. Bọn họ hạ giọng xuống thấp, Hạ Chi không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ loáng thoáng nghe được là mấy lời khách sáo có liên quan đến Thẩm Việt.
Mặc dù anh là sinh viên của đại học Nam Kinh, nhưng anh nổi tiếng cả nước lẫn trong ngành, bố mẹ lại là văn nghệ sĩ cấp quốc gia, thư hương thế gia gộp thêm danh tiếng và nội tình, đủ để Thẩm Việt nhận được sự coi trọng của các vị lãnh đạo đang ngồi đây.
Các vị lãnh đạo đang ngồi đều nhìn anh chăm chú, nhóm người Hạ Chi đứng bên tất nhiên cũng thấy được.
Liễu Na ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Việt, rồi cúi đầu xuống thật nhanh.
Bởi vì tuy Thẩm Việt nhìn về phía bọn họ, nhưng tầm mắt anh lại không dừng trên người cô ta.
Thấy Hạ Chi đang nhìn mình, Thẩm Việt khẽ gật đầu với Hạ Chi.
Hạ Chi thấy thật khó hiểu, rõ ràng Thẩm Việt chỉ vừa mới đến, có lẽ anh vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng Hạ Chi lại có loại cảm giác khó hiểu là Thẩm Việt đến đây để ủng hộ cô.
Hạ Chi, nam thần đang ở trước mặt, mày ngàn vạn lần đừng để luống cuống!
Hạ Chi chỉnh xong câu chữ, thấy thời cơ đã đến, lúc sự chú ý của mọi người lại trở về chuyện gian lận lần nữa, Hạ Chi nói: “Mọi phòng thi đều có lắp đặt camera giám sát, đoạn video này đã xác nhận Liễu Na với Trương Du có gian lận. Vậy nếu thầy cô cũng cho rằng em đã gian lận, thì xin đưa video em gian lận lúc thi ra đây ạ.”
“Đương nhiên em không gian lận lúc thi.” Một vị lãnh đạo cấp trên mang kính không gọng, hơi mập trong đó nghe Hạ Chi nói thế, thì nói với thâm ý khác, “Vậy trước khi thi thì sao?”
“Thế thì hãy lấy bằng chứng chứng minh em trộm bài thi ra đi ạ, văn phòng của thầy Chu chắc hẳn sẽ có camera giám sát, điều tra là rõ ngay.” Hạ Chi nói.
“Camera giám sát ở văn phòng thầy Chu bị hỏng, ngày ấy lại là ban đêm, trời rất tối, camera giám sát quả thật có quay được cảnh có người vào tòa nhà dạy học, nhưng chỉ thấy được bóng người, chứ không thấy rõ cái gì khác. Hơn nữa… chúng tôi đã hỏi quản sinh rồi, cũng xem ghi chép ra vào của em ngày hôm đó, xác nhận đêm đó, tại thời điểm ấy, em có rời khỏi phòng, sau đó quay về cùng lúc với Liễu Na.”
Hạ Chi lập tức nhớ lại tình huống hôm đó.
Ban ngày, sau khi cô với Lý Hâm hẹn gặp mặt ở nhà hàng, buổi tối liền hậm hực mà về. Ban đầu Hạ Chi muốn đi ngủ sớm, lại không ngờ hạt giống nảy mầm, cô sợ hạt giống có vấn đề mới tạm thời rời ký túc xá chạy đi đào đất.
Đợi cô vất vả trồng hạt giống xong, lúc quay về đã quá thời gian đóng cổng. Đúng là cô đã nhờ Liễu Na dẫn cô vào ký túc xá nữ, nhưng chỗ cô tới căn bản không
phải tòa nhà dạy học, mà là ký túc xá cũ! Hạ Chi nói: “Tối đó, em rời ký túc xá nữ khoảng chín giờ hơn, rồi chạy đến căn tin gần đó mua chậu cây, trong căn tin có camera giám sát nên có thể kiểm tra. Sau khi rời khỏi căn tin…”
Bởi vì phải đào đất, nên cô nhất định phải đến chỗ có dải cây xanh. Nhưng hôm ấy ở gần đó có rất nhiều cặp tình nhân, vì để tránh lung túng mà Hạ Chi còn trốn vào chỗ hẻo lánh.
Camera giám sát của trường đều nhắm ngay con đường, bên trong dải cây xanh lại không có đèn nên không thể quay tới đó. Hạ Chi lại chuyên chọn đi chỗ hẻo lánh, sợ là không quay được cảnh cô chạy đi đào đất rồi.
Hơn nữa, vì ký túc xá cũ đã xây dựng từ lâu, nên không có camera giám sát…
Hạ Chi nói: “Mặc dù có lẽ trên đường không có camera giám sát để xác nhận em đã làm gì, nhưng lúc em quay về thì vẫn còn ôm chậu cây trên tay. Chậu cây vốn rỗng, lúc em về đã được đựng đầy đất. Em nghĩ là, điều này có thể chứng minh trong khoảng thời gian đó em đã làm gì, cũng chẳng có thời gian mà đến tòa nhà dạy học để trộm đề thi.”
Thầy chủ nhiệm của Hạ Chi khẽ gật đầu, nói với các vị lãnh đạo: “Tôi cũng cho rằng chuyện này không liên quan đến Hạ Chi. Thành tích của em ấy trước giờ đều ổn định, chưa từng rớt tín chỉ, bình thường lại có tính cách hướng nội, không thích chơi trội, không hề tích cực tham gia hoạt động. Dựa vào gian lận để đạt hạng nhất, không phải là chuyện mà người có tính cách như Hạ Chi sẽ làm.”
Lãnh đạo cấp trên đeo kính không gọng lại nói: “Vậy vấn đề lớn nhất bây giờ chính là, ai đã trộm đề thi.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa dời đến Liễu Na.
“Hạ Chi…” Liễu Na vội vàng nhìn về phía Hạ Chi.
Hạ Chi thu ánh mắt, nở nụ cười lạnh lẽo với Liễu Na: “Làm thì đã làm rồi, vậy thừa nhận đi. Hi vọng sau khi bạn phối hợp với phía nhà trường để điều tra cho xong chuyện gian lận, thì tiện thể giải thích giúp tôi, vì sao mặt dây chuyền này lại xuất hiện ở gần văn phòng của thầy Chu luôn thể nhé. Giá trị của mặt dây chuyền này, đủ cho tôi báo cảnh sát lập án rồi.”
Nghe thấy Hạ Chi muốn báo cảnh sát lập án, vài lãnh đạo của trường liền nhíu mày.
Đã có một vụ gian lận, lại thêm một vụ ăn cắp, đối với đại học Nam Kinh mà nói thực sự không phải chuyện tốt.
Chẳng qua bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt, lãnh đạo của trường không thích làm lớn chuyện nên tất nhiên cũng không nói gì, mà tiếp tục yên lặng chờ đợi xem biến đổi.
Hạ Chi cũng hiểu, cách xử sự của giáo viên là luôn giữ thái độ đứng giữa, nhưng việc đã đến nước này, cô không thể nén cơn giận nữa.
Mũi nhọn lại chỉ về phía Liễu Na, Liễu Na cúi đầu đấu tranh một lúc, cuối cùng cũng đọc ra tên của mấy sinh viên: “Là các bạn ấy… liên kết với nhau làm ra ạ.”
“Em khẳng định?” Thầy chủ nhiệm của Liễu Na nhìn Liễu Na với vẻ hoài nghi, nói.
“Em không biết nữa, thầy ơi, em không biết.” Liễu Na khóc lóc, “Mấy thầy đừng ép em, em không chịu nổi đâu. Em muốn về phòng để được yên tĩnh một chút có được không ạ. Các thầy yên tâm, em sẽ không tự sát đâu.”
Hai chữ “Tự sát” xuất hiện, mọi người đều biến sắc.
Thời buổi bây giờ có khá nhiều sinh viên bởi vì áp lực, vì bị trầm cảm mà tự sát trong trường, và phía nhà trường thì sợ nhất chính là mấy chuyện tiêu cực này
Tố cáo gian lận bằng tên thật đã đủ nhức đầu, nếu có sinh viên tự sát nữa, vậy thì chuyện này quả thật sẽ có trên tin xã hội rồi.
Ánh mắt nhìn Liễu Na của không ít giáo viên đều đã thành vẻ rất không vui, nhưng cũng không thể ảnh hưởng gì tới Liễu Na.
Cô ta cúi đầu, lúc thì nói đến mấy chuyện nhỏ ở ký túc xá, lúc thì nhắc tới hội sinh viên, một lúc sau lại nói đến chuyện trong phòng thi. Cái kiểu nói năng lộn xộn của cô ta, quả thật làm cho người ta hơi không yên tâm.
“Bộ trưởng Lữ, đang điều tra chuyện gian lận ạ?” Ngay tại lúc mọi người rơi vào tình cảnh lưỡng nan, Thẩm Việt đột nhiên hỏi.
Người được Thẩm Việt gọi là bộ trưởng Lữ, chính là vị lãnh đạo cấp trên đeo kính không gọng mà trước đó đã từng nói chuyện với Hạ Chi.
Thấy Thẩm Việt mở miệng, bộ trưởng Lữ lập tức nở nụ cười: “Thẩm Việt, lại để cho em chê cười rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng xét cho cùng cũng liên quan đến đạo đức của người làm sinh viên. Vì phải giải thích cho những bạn đã nghiêm túc thi cử, vẫn nên hỏi rõ ràng mới tốt.”
“Bạn ấy đã thừa nhận mình gian lận, không bằng cứ dừng lại ở đây thôi ạ.” Thẩm Việt nói.
Liễu Na nghe thế liền nhìn Thẩm Việt với vẻ khó tin, trong mắt lại dấy lên ánh sáng hi vọng.
Nhưng giây tiếp theo, câu nói của Thẩm Việt đã lập tức dập tắt ánh sáng ấy trong mắt cô ta.
“Chỉ là em có cách giúp tìm được người đã lấy đề thi trong văn phòng của thầy Chu ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.