Chương 51
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Tuy
Hàn Dung với Tống Tuyết có quen Thẩm Việt, nhưng chỉ giới hạn bên ngoài, chứ hai người cơ bản chưa từng tiếp xúc gần gũi với Thẩm Việt. Lần đầu
cùng ăn cơm với nhau, còn là lấy thân phận bạn đằng gái để gặp mặt đã
khiến hai người đều thấy khó khăn đến mất tự nhiên. Thẩm Việt tham khảo khẩu vị của Hàn Dung và Tống Tuyết mà chọn năm, sáu món, lại thêm vài món đặc sản của nhà hàng, bày lên bàn khiến bàn đầy ắp.
Nếu là ngày thường, hai người này đã sớm ăn như gió cuốn rồi, thế mà
hôm nay lại thục nữ ghê gớm. Đồ ăn mà chưa nuốt xuống thì trước đó quyết không mở miệng nói chuyện, họ kiên quyết không thể phạm sai lầm ở trước mặt đại thần được.
Mặc dù lấy ăn làm chính, nhưng bầu không khí vẫn được xào thành sôi nổi mà không cần cậu một lời, tôi một câu. Dù là Hàn Dung hay Tống Tuyết thì đều là kiểu người ăn nói khá khéo léo, hai người phối hợp với nhau lại càng phù hợp đến hoàn mỹ. Ăn một bữa cơm, mặc dù họ không nói gì nhiều, nhưng cũng chẳng có lúc nào tẻ ngắt.
Bất luận hai cô ấy nói đến chuyện gì, Thẩm Việt đều có thể đáp lại mấy câu. Điều khiến Hạ Chi kinh hãi là, thỉnh thoảng Hàn Dung với Tống Tuyết sẽ không cẩn thận mà chuyển chủ đề, nói đến chuyện làm đẹp, thế mà Thẩm Việt cũng gật đầu như thật, còn giúp các cô ấy phân tích một chút dựa theo màu da của hai người, màu son nào sẽ hợp với các cô ấy hơn.
Đại thần đã sẵn lòng ra tay phân tích, Hàn Dung với Tống Tuyết tất nhiên là vô cùng phấn khích. Mấy chuyện trang điểm này, mặc dù hầu hết con gái làm đẹp là vì người mình yêu, nhưng nếu có thể có thêm nhiều hiệu quả kèm theo, nhận được càng nhiều đánh giá đúng trọng tâm của người khác phái, hiển nhiên là càng tốt hơn.
Thấy Hạ Chi nhìn mình với vẻ khiếp sợ, Thẩm Việt bèn nói với cô: “Anh học mỹ thuật, khá nhạy cảm với màu sắc.”
“À, đúng đúng đúng nhỉ.” Hạ Chi khẽ gật đầu, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Dung với Tống Tuyết. Cô liền thấy hai cô ấy đang cầm phần bánh ngọt nhỏ của mỗi người, cắn từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó nhếch miệng lén lút cười với cô.
Cơm nước xong xuôi, lúc ba người đi từ lầu hai xuống thì những bạn học ngồi dưới lầu trước đó đã rời đi từ lâu. Nhân viên nhà hàng đang cầm mấy đóa hoa tường vy vàng bị vứt đi, cắm vào trong bình làm đồ trang trí.
Hạ Chi đếm số hoa còn lại, rồi đem so với số người trước đó ngồi ăn cơm ở đây, thì kinh ngạc phát hiện đã có không ít người mang hoa Thẩm Việt tặng đi.
Ba người ăn cơm với tốc độ rất nhanh, lúc này xuống lầu, chính là thời điểm con đường gần đó náo nhiệt nhất. Nơi này khá gần trường học, họ có về trường cũng không muộn nên dứt khoát đi dạo gần đó một vòng, tản bộ tiêu cơm luôn.
Vốn là bốn người song hành, nhưng đi đi lại lại, trong lúc bất giác Hàn Dung với Tống Tuyết đã đi vòng ra sau lưng Hạ Chi và Thẩm Việt. Chờ khi Hạ Chi nhận ra thì đã biến thành cô đi phía bên trong, Thẩm Việt đi bên ngoài, mà Hàn Dung với Tống Tuyết thì nắm tay nhau theo sát hai người bọn cô.
Hạ Chi vội vàng nhìn ra sau, liền thấy Hàn Dung, Tống Tuyết đang kề vai sát cánh nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Thấy Hạ Chi nhìn qua, Tống Tuyết nhanh chóng lấy cánh tay đang ôm bả vai Hàn Dung về, sau đó nhấc bàn tay Hàn Dung lên, ở ngay trước mặt Hạ Chi, hai người cố ý chậm chạp mà ung dung, ngọt ngào dính chặt mười ngón tay lại với nhau.
Hai bàn tay đan vào nhau đung đưa trước mặt Hạ Chi, ánh mắt của hai người thì liên tiếp ra hiệu Hạ Chi là, hãy cùng đan mười ngón tay với Thẩm Việt thật chặt đi.
Hạ Chi nhanh chóng xoay mặt lại, cúi đầu làm ra vẻ như không thấy được ám hiệu của các cô ấy.
Mặc dù Hạ Chi từng cùng Thẩm Việt nắm tay đi dạo phố, nhưng vẫn chưa đan mười ngón tay vào nhau bao giờ. Mà giờ đang ở trước mặt bạn bè nữa, nên Hạ Chi không thể làm được cái chuyện show ân ái này.
Hàn Dung với Tống Tuyết nhìn Hạ Chi giống y cô dâu nhỏ đi theo bên cạnh Thẩm Việt, thì nhịn không được liền cười hi hi ha ha.
Thẩm Việt nghe thấy tiếng cười, bèn quay đầu nhìn về phía các cô ấy: “Đang cười gì vậy?”
Bàn tay đang nắm của Hàn Dung và Tống Tuyết lập tức tách ra, hai người đàng hoàng nhìn Thẩm Việt.
Hàn Dung nhanh chóng nói: “Không có gì đâu ạ.”
Đoán chừng Tống Tuyết cảm thấy trả lời như vậy quá cứng nhắc, bèn giương mắt nhìn tiệm trà sữa bên đường, buột miệng nói: “Đang nói về trà sữa ấy mà.”
“Trà sữa?” Thẩm Việt lập tức nói, “Muốn uống không, tôi mua cho các em.”
“À. . . không phải. . .” Tống Tuyết vội vàng nhìn về phía Hàn Dung xin giúp đỡ.
“Ý bọn em là. . . ừm, đúng rồi, đại thần, anh còn nhớ lần đầu anh với em gặp nhau không. Lúc đó là vào kỳ thi giữa kỳ của khoa Mỹ thuật, Chu Lệ nhà bọn em lúc đang thi đã không cẩn thận mà làm ồn đến anh, sau đó còn đưa trà sữa cho anh để nhận lỗi nữa ấy.” Hàn Dung nói, “Anh đoán xem trà sữa đó là của ai đi?”
“Hạ Chi.” Thẩm Việt nói.
“Ể? Sao anh biết thế?” Hàn Dung nhìn anh với kinh ngạc, “Đoán ạ?”
Thẩm Việt liếc nhìn các cô ấy, cười nhẹ một cái, nhưng không trả lời.
Anh càng không nói, mọi người lại càng gãi tim cào phổi vì muốn biết sự thật. Thẩm Việt nhìn biểu tình đầy vẻ tò mò của ba người, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Tôi nghe thấy.”
“Nghe thấy?”
“Thời điểm thi, phòng thi rất yên tĩnh. Lúc Chu Lệ nhận điện thoại, tôi đang ngồi bên cạnh, nên có nghe được giọng nói trong điện thoại.” Thẩm Việt nói.
“À.” Hàn Dung trợn to mắt, “Cuộc điện thoại ấy là em gọi.”
Thẩm Việt mỉm cười: “Tôi nghe thấy tên Hạ Chi.”
“Đâu có đúng, sao anh biết tên của Hạ Chi, mà tìm đúng người?” Tống Tuyết thấy lạ bèn nói.
Thẩm Việt quay đầu nhìn về phía Hạ Chi, Hàn Dung với Tống Tuyết cũng theo Thẩm Việt cùng nhìn về phía Hạ Chi.
Hạ Chi thấy bọn họ đều chờ đáp án của mình, thì đưa tay chỉ chỉ mình, trợn to mắt: “Tớ? Tớ, tớ cũng có biết đâu.”
Thấy Thẩm Việt nhìn mình, khóe môi còn mang theo vài phần ý cười, mặt Hạ Chi bất giác đỏ lên: “Tớ thật sự không biết mà, trước kỳ thi giữa kỳ, bọn tớ đã quen nhau đâu.”
“Tớ nhớ ra rồi.” Hàn Dung bỗng nhiên nói, “Ngày đó ở cửa Viện mỹ thuật! Đại thần, anh đã nhớ thương bé cưng Hạ Chi của bọn em từ lúc đó ạ!”
Thẩm Việt: “Đều đã tỏ tình ngay trước mặt tôi, tôi còn có thể không chú ý đến em ấy à.”
Hạ Chi với Tống Tuyết nghe xong thì như lọt vào sương mù. Hàn Dung nhìn dáng vẻ mù tịt của hai cô ấy, liền kể lại đại khái chuyện khi đó một lần, kể từ chuyện ba người tám chuyện ở cửa Viện mỹ thuật, có nhắc đến Thẩm Việt, sau đó đến chuyện kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Chu Lệ cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến sự phát huy của Thẩm Việt, cùng với chuyện Hàn Dung mời Thẩm Việt uống trà sữa.
Tống Tuyết bừng tỉnh hiểu ra: “Tớ đã nói rồi mà, lúc dã ngoại ở công viên đó, Thẩm Việt cứ liên tục che chở cẩn thận cho Hạ Chi miết, còn gắp xương cá trong canh ra cho nữa. . .”
“Gắp xương cá ra?” Hàn Dung trợn to mắt.
“Ôi ôi, tự nhiên cảm thấy hơi khát, không thì bọn mình đi uống trà sữa đi.” Thấy hai cô ấy càng hỏi càng kỹ, nghiễm nhiên là muốn moi mấy chi tiết hồi đó của Hạ Chi và Thẩm Việt, thế nên Hạ Chi mới vội vàng ngắt lời hai người họ.
Hàn Dung với Tống Tuyết nhìn khuôn mặt ửng hồng và dáng vẻ gắng gượng nói sang chuyện khác của Hạ Chi, hai người cũng ngầm hiểu mà liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn buông tha cho Hạ Chi: “Vậy thì đi thôi.”
Tiệm trà sữa ở ngay phía trước, ba người trực tiếp đi vào ngồi xuống. Bởi vì vừa cơm nước xong chưa lâu, nên mọi người chưa thấy đói bụng, liền chọn đại mấy loại. Tận đến khi Thẩm Việt bưng trà sữa tới, Tống Tuyết mới nói: “Ủa, sao chỉ mua ba ly ạ?”
“Các em uống đi.” Thẩm Việt nói, đoạn bưng trà sữa đến trước mặt ba người.
Xem ra Thẩm Việt không thích uống trà sữa lắm.
Hạ Chi ghi nhớ trong đầu. Cô nhìn thoáng qua ly trà sữa trước mặt mình, rồi lặng lẽ nhận lấy. Mặc dù cô đã cắm ống hút vào, nhưng chẳng uống ngụm nào.
Cũng may Hàn Dung với Tống Tuyết lại nhanh chóng tám chuyện, không chú ý tới cô. Hạ Chi với Thẩm Việt ngồi song song nhau, nghe hai người bọn họ nói về những chuyện thú vị.
Hàn Dung hút ngụm trà sữa, nhìn hình ảnh Hạ Chi và Thẩm Việt ngồi song song với nhau, thì tâm tư đột nhiên khẽ động.
Lúc vừa biết Hạ Chi ở cùng một chỗ với Thẩm Việt, thì bức tường ngăn cô ấy bị đập vỡ, hai con người hoàn toàn không liên quan nhau lại cứ thế ở cùng một chỗ. Nhưng theo thời gian trôi qua, cũng không biết là tại sao mà hiện tại nhìn hình ảnh này, vậy mà cô ấy cảm thấy hai người họ ngồi cùng một chỗ lại rất xứng đôi, nhìn như một đôi tình nhân vô cùng ngọt ngào.
“Nói đến mới nhớ, sau cái lần mời được đại thần, hình như lúc về ký túc xá Hạ Chi còn nói cái gì ấy nhỉ. . .” Hàn Dung bỗng nhiên biểu lộ cảm xúc, vừa nói, vừa nhớ lại, “Tống Tuyết, bạn nhớ không?”
“Mình đâu ở phòng túc xá các bạn, làm sao mình biết được.” Tống Tuyết nói. Hàn Dung đã đặc biệt nhắc đến, thì chắc chắn sẽ có ý bên trong, Tống Tuyết nhịn không được liền tò mò nói, ” Hạ Chi nói gì cơ?”
Hạ Chi cố gắng nhớ lại, rồi đột nhiên biến sắc. Lúc cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy Hàn Dung vỗ tay một cái: “Tớ nhớ ra rồi, Hạ Chi biết trà sữa của mình bị đại thần lấy đi, nên tức giận!”
“Không không không, tớ đâu có tức giận chứ!” Hạ Chi hấp tấp giải thích.
“Rõ ràng là có mà, từ đó về sau, cậu liền không uống trà sữa nữa.” Hàn Dung nói.
“Đó là vì. . . vì. . .” Hạ Chi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được lý do nào, thậm chí bản thân còn suy nghĩ lại trong đầu một lúc. Hình như là từ lúc đó, cô quả thực đã từ bỏ trà sữa một cách khó hiểu.
Nhưng vấn đề là, bản thân trà sữa cũng đâu phải sở thích của cô, nhớ ra thì uống mà không nhớ thì thôi.
“Bởi vì cậu nói cậu chỉ chịu uống trà sữa đại thần từng uống qua thôi ha ha ha.” Hàn Dung nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Hạ Chi, thì đùa ác mới nói tiếp nguyên văn lời Hạ Chi nói lúc trước.
“Khụ, ừm!” Tống Tuyết nhìn kiểu cười ha ha của Hàn Dung, thì vội ho khan một tiếng.
Ánh mắt Hàn Dung chuyển qua Thẩm Việt bên cạnh, nụ cười liền tắt.
Thôi xong, quên mất đại thần đang ở bên cạnh, hình tượng thục nữ của cô ấy!
Lúc này không chỉ mình Hạ Chi cúi đầu, mặt nóng lên vì xấu hổ, mà đến cả Hàn Dung da mặt dày cũng đã đỏ mặt. Cô ấy cúi đầu uống ngụm trà sữa, không dám giở trò nữa.
Len lén ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Việt, Hàn Dung liền thở phào một hơi.
Là người bị trêu chọc, nhưng Thẩm
Việt không hề giận, cũng không thấy ngượng ngùng chút nào. Toàn bộ quá trình anh đều yên lặng để nghe, thấy hai cô đều cúi đầu không nói gì, Thẩm Việt thấy lo cho Hạ Chi bèn hỏi: “Hạ Chi, hôm nay em quả thực chẳng uống một ngụm trà sữa nào.” Vệt đỏ trên mặt Hạ Chi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thật vất vả mới hết đỏ lại bị câu hỏi này của Thẩm Việt làm cho nhiệt độ lập tức tăng lên. Cô ngẩng đầu, thấy Thẩm Việt đang nhìn mình chăm chú.
Ánh đèn trong tiệm trà sữa có màu vàng ấm nhàn nhạt, in lên mặt anh khiến đường nét khuôn mặt nét hơn, làm ngũ quan góc cạnh của Thẩm Việt nổi bật hơn. Bị đôi mắt đó nhìn ở khoảng cách gần như thế, nhịp tim của Hạ Chi liền đập nhanh hơn. Cô đành phải khẽ gật đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Ừm. . .”
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ này của cô, thì ý cười nơi khóe môi càng ngày càng đậm.
Anh càng cười, Hạ Chi lại càng xấu hổ. Ngược lại là, Hàn Dung bỗng nhiên lưu ý đến ly trà sữa trước mặt Hạ Chi, hạt trân châu màu tím tròn tròn chìm ở dưới đáy ly trà sữa. Hàn Dung nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, đại thần ơi, Hạ Chi uống trà sữa đậu đỏ ạ.”
Thẩm Việt lập tức kịp phản ứng: “Xin lỗi nhé, anh không chú ý tới chuyện này, anh sẽ đi mua cho em ly khác.”
“Không cần không cần đâu ạ.” Hạ Chi vội vàng nói, nhưng Thẩm Việt vẫn đứng dậy đi gọi.
Tống Tuyết với Hàn Dung ngồi im tại chỗ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra. Thấy Thẩm Việt sắp quay lại, Tống Tuyết nói: “Hạ Chi ơi, mình với Hàn Dung vừa nhìn thấy đôi khuyên tai rất đẹp, bọn mình xuống lầu đi dạo một vòng đây, lát nữa sẽ tới tụ hợp với các bạn nhé.”
“Hả? Vậy bọn mình cùng đi.” Hạ Chi nói.
“Cậu không có lỗ tai, mua khuyên tai gì chứ.” Hàn Dung nói, rồi cùng Tống Tuyết đứng dậy. Hai người cầm lấy ly trà sữa vừa mua vẫn chưa uống hết, “Bọn tớ đi một lúc thôi, về ngay ấy. Khi nào hai người các cậu chuẩn bị quay về trường thì gọi điện thoại cho hai bọn tớ, được không?”
Hai cô ấy đều đã nói như vậy, Hạ Chi bất đắc dĩ khẽ gật đầu: “Thôi được.”
Mãi cho đến khi Hàn Dung với Tống Tuyết đi ra khỏi tiệm trà sữa, Hạ Chi mới phản ứng được. Hàn Dung nói chỉ xuống dưới một lát rồi về, nhưng lại nói khi nào chuẩn bị quay về trường thì gọi điện thoại, đây không phải là mâu thuẫn câu trước câu sau sao?
Nhưng chẳng chờ Hạ Chi suy nghĩ nhiều, Thẩm Việt đã bưng trà sữa đậu đỏ quay lại.
Thiếu đi hai người, Hạ Chi liền vội vàng giải thích với Thẩm Việt. Thẩm Việt chỉ khẽ gật đầu, đặt ly trà sữa trong tay lên trên bàn.
Hai ly trà sữa đậu đỏ, một ly của Hạ Chi, một ly của Thẩm Việt. Ly thủy tinh hơi mờ khúc xạ ánh sáng lóng lánh dưới ánh đèn, mấy hạt đậu đỏ tròn tròn lẳng lặng nằm trong trà sữa ngọt lịm.
Hạ Chi cắm ống hút vào, cúi đầu hút một ngụm. Trong dư vị trà sữa, đậu đỏ hơi ngọt, nên với Hạ Chi mà nói thì nó là sự phối hợp vị ngon nhất không thể nghi ngờ.
“Hạ Chi.”
Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt gọi, liền nuốt trà sữa và đậu đỏ xuống, quay đầu nhìn anh: “Dạ?”
“Thì ra em đã nhớ thương anh từ sớm như vậy.” Thẩm Việt thấp giọng cười nói.
Hạ Chi ngẩn ra, lập tức hiểu Thẩm Việt nhắc đến câu nói vừa nãy của Hàn Dung.
Lúc còn chưa quen Thẩm Việt, đương nhiên lời gì Hạ Chi cũng dám nói. Nhưng bây giờ chính chủ đang ở ngay bên cạnh, Hạ Chi hấp tấp giải thích: “Em, thật ra lúc ấy em. . . đâu có háo sắc như vậy!”
“Anh rất vui.” Thẩm Việt nói, “Thời gian em thích anh còn sớm hơn cả trong tưởng tượng của anh.”
Ý cười ánh vào trong mắt Thẩm Việt, đuôi mắt anh hơi cong, lông mi thật dài đổ bóng mờ và đường cong dưới ánh đèn.
Hạ Chi đột nhiên phát giác, khoảng cách hai người ngồi kề vai nhau còn gần hơn cả trong tưởng tượng của cô. Với tư thế hiện tại của bọn họ, gần như Thẩm Việt chỉ cần cúi đầu, là có thể hôn được cô.
Thấy ánh mắt Thẩm Việt dừng lại trên môi mình, cảm giác được anh càng ngày càng gần mình, nhịp tim Hạ Chi liền đập như sấm.
Bọn họ vẫn đang trong tiệm trà sữa mà. . . Mặc dù họ ngồi ở nơi rất hẻo lánh, nhưng bản thân đại thần đã mang hào quang, thì cho dù họ có ở nơi hẻo lánh, chắc hẳn cũng sẽ có người chú ý tới bọn họ.
Nhưng. . . Hạ Chi biết rõ Thẩm Việt muốn hôn mình, nên thấy Thẩm Việt càng gần trong gang tấc, lúc này mà còn né tránh, Hạ Chi thật sự. . . không nỡ đâu.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi ra quyết tâm. Cô cụp mắt xuống, từ từ nhắm lại.
Đôi mắt đã nhắm lại thì sẽ không thấy mọi thứ trước mắt nữa, chỉ có xúc cảm là rõ rệt nhất. Hạ Chi lẳng lặng chờ mấy giây, nhưng lại không thấy bất cứ động tĩnh gì. Cô bắt đầu lo lắng, lập tức có dự cảm không rõ ràng.
Lại mở to mắt, quả nhiên cô thấy Thẩm Việt không hề hôn cô.
Hạ Chi khẽ giật mình, mất mát và xấu hổ đồng thời dâng lên. Cô còn chưa kịp nói gì, thì bất chợt thấy Thẩm Việt xích lại gần, thấp giọng nói bên tai cô: “Có phiền nếu theo anh ra ngoài một lát không?”
“Bây giờ ạ?” Hạ Chi kinh ngạc mà nhìn anh.
“Ừm.”
Hạ Chi do dự rồi khẽ gật đầu. Lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị kỹ thì đã có cảm giác Thẩm Việt dắt lấy tay mình, hai người nhanh chóng cùng rời khỏi tiệm trà sữa.
Họ đứng dậy từ chỗ ngồi, đi thẳng ra cửa tiệm. Có khá ít người đang ngồi trong tiệm trà sữa, nhưng gần như quá nửa là đều đang nhìn các cô rời đi.
Quả nhiên có rất nhiều người đều đang len lén chú ý đến đại thần!
Nhưng Hạ Chi căn bản không kịp xấu hổ vì chuyện vừa rồi, bởi vì toàn bộ sự chú ý của cô đặt ở bàn tay đang đan vào nhau của cô và Thẩm Việt.
Hai người đan chặt mười ngón tay mà rời khỏi tiệm trà sữa. Thẩm Việt không dẫn cô đi ra con đường ngoài cửa chính của tiệm trà sữa, mà rời khỏi bằng cánh cửa khác ở tầng một.
Ngoài cửa chính là con đường náo nhiệt, ngoài cửa sau lại là một dải cây xanh.
Không có ngọn đèn nào, không có người đi đường nào, tạo thành đối lập rõ ràng với con đường náo nhiệt bên kia.
“Bọn mình đi đâu thế ——” Cô còn chưa nói xong, Thẩm Việt bỗng nhiên dừng bước.
Hạ Chi cũng không thể không dừng lại, phần lưng tựa vào tường một cách tự nhiên.
Thẩm Việt cúi đầu xuống, hôn câu nói tiếp theo của Hạ Chi vào trong môi.
Hạ Chi mở to hai mắt vì bất ngờ.
Nụ hôn ngọt lịm, đến khóe môi cũng mang vị ngòn ngọt của trà sữa và đậu đỏ.
Thế này. . . cũng xem như cô từng uống ly trà sữa của Thẩm Việt nhỉ?
Hạ Chi cuồn cuộn suy nghĩ háo sắc trong đầu, rồi nhanh chóng hoàn hồn.
Nhịp tim của cô đập rất nhanh, rõ ràng đã không phải là lần đầu hôn nhau, nhưng cô vẫn khẩn trương ghê gớm.
Điều duy nhất tiến bộ chính là. . . Hạ Chi vươn bàn tay khác không nắm tay Thẩm Việt, ngón tay tóm lấy áo sơ mi của anh, kéo Thẩm Việt lại gần hơn chút.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng náo nhiệt cách không gian truyền đến từ con đường xa xa.
Thẩm Việt phát giác được cử động của Hạ Chi, bèn nắm lấy tay cô. Nụ hôn vị trà sữa này, hôn càng sâu hơn.
Mặc dù lấy ăn làm chính, nhưng bầu không khí vẫn được xào thành sôi nổi mà không cần cậu một lời, tôi một câu. Dù là Hàn Dung hay Tống Tuyết thì đều là kiểu người ăn nói khá khéo léo, hai người phối hợp với nhau lại càng phù hợp đến hoàn mỹ. Ăn một bữa cơm, mặc dù họ không nói gì nhiều, nhưng cũng chẳng có lúc nào tẻ ngắt.
Bất luận hai cô ấy nói đến chuyện gì, Thẩm Việt đều có thể đáp lại mấy câu. Điều khiến Hạ Chi kinh hãi là, thỉnh thoảng Hàn Dung với Tống Tuyết sẽ không cẩn thận mà chuyển chủ đề, nói đến chuyện làm đẹp, thế mà Thẩm Việt cũng gật đầu như thật, còn giúp các cô ấy phân tích một chút dựa theo màu da của hai người, màu son nào sẽ hợp với các cô ấy hơn.
Đại thần đã sẵn lòng ra tay phân tích, Hàn Dung với Tống Tuyết tất nhiên là vô cùng phấn khích. Mấy chuyện trang điểm này, mặc dù hầu hết con gái làm đẹp là vì người mình yêu, nhưng nếu có thể có thêm nhiều hiệu quả kèm theo, nhận được càng nhiều đánh giá đúng trọng tâm của người khác phái, hiển nhiên là càng tốt hơn.
Thấy Hạ Chi nhìn mình với vẻ khiếp sợ, Thẩm Việt bèn nói với cô: “Anh học mỹ thuật, khá nhạy cảm với màu sắc.”
“À, đúng đúng đúng nhỉ.” Hạ Chi khẽ gật đầu, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Dung với Tống Tuyết. Cô liền thấy hai cô ấy đang cầm phần bánh ngọt nhỏ của mỗi người, cắn từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó nhếch miệng lén lút cười với cô.
Cơm nước xong xuôi, lúc ba người đi từ lầu hai xuống thì những bạn học ngồi dưới lầu trước đó đã rời đi từ lâu. Nhân viên nhà hàng đang cầm mấy đóa hoa tường vy vàng bị vứt đi, cắm vào trong bình làm đồ trang trí.
Hạ Chi đếm số hoa còn lại, rồi đem so với số người trước đó ngồi ăn cơm ở đây, thì kinh ngạc phát hiện đã có không ít người mang hoa Thẩm Việt tặng đi.
Ba người ăn cơm với tốc độ rất nhanh, lúc này xuống lầu, chính là thời điểm con đường gần đó náo nhiệt nhất. Nơi này khá gần trường học, họ có về trường cũng không muộn nên dứt khoát đi dạo gần đó một vòng, tản bộ tiêu cơm luôn.
Vốn là bốn người song hành, nhưng đi đi lại lại, trong lúc bất giác Hàn Dung với Tống Tuyết đã đi vòng ra sau lưng Hạ Chi và Thẩm Việt. Chờ khi Hạ Chi nhận ra thì đã biến thành cô đi phía bên trong, Thẩm Việt đi bên ngoài, mà Hàn Dung với Tống Tuyết thì nắm tay nhau theo sát hai người bọn cô.
Hạ Chi vội vàng nhìn ra sau, liền thấy Hàn Dung, Tống Tuyết đang kề vai sát cánh nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Thấy Hạ Chi nhìn qua, Tống Tuyết nhanh chóng lấy cánh tay đang ôm bả vai Hàn Dung về, sau đó nhấc bàn tay Hàn Dung lên, ở ngay trước mặt Hạ Chi, hai người cố ý chậm chạp mà ung dung, ngọt ngào dính chặt mười ngón tay lại với nhau.
Hai bàn tay đan vào nhau đung đưa trước mặt Hạ Chi, ánh mắt của hai người thì liên tiếp ra hiệu Hạ Chi là, hãy cùng đan mười ngón tay với Thẩm Việt thật chặt đi.
Hạ Chi nhanh chóng xoay mặt lại, cúi đầu làm ra vẻ như không thấy được ám hiệu của các cô ấy.
Mặc dù Hạ Chi từng cùng Thẩm Việt nắm tay đi dạo phố, nhưng vẫn chưa đan mười ngón tay vào nhau bao giờ. Mà giờ đang ở trước mặt bạn bè nữa, nên Hạ Chi không thể làm được cái chuyện show ân ái này.
Hàn Dung với Tống Tuyết nhìn Hạ Chi giống y cô dâu nhỏ đi theo bên cạnh Thẩm Việt, thì nhịn không được liền cười hi hi ha ha.
Thẩm Việt nghe thấy tiếng cười, bèn quay đầu nhìn về phía các cô ấy: “Đang cười gì vậy?”
Bàn tay đang nắm của Hàn Dung và Tống Tuyết lập tức tách ra, hai người đàng hoàng nhìn Thẩm Việt.
Hàn Dung nhanh chóng nói: “Không có gì đâu ạ.”
Đoán chừng Tống Tuyết cảm thấy trả lời như vậy quá cứng nhắc, bèn giương mắt nhìn tiệm trà sữa bên đường, buột miệng nói: “Đang nói về trà sữa ấy mà.”
“Trà sữa?” Thẩm Việt lập tức nói, “Muốn uống không, tôi mua cho các em.”
“À. . . không phải. . .” Tống Tuyết vội vàng nhìn về phía Hàn Dung xin giúp đỡ.
“Ý bọn em là. . . ừm, đúng rồi, đại thần, anh còn nhớ lần đầu anh với em gặp nhau không. Lúc đó là vào kỳ thi giữa kỳ của khoa Mỹ thuật, Chu Lệ nhà bọn em lúc đang thi đã không cẩn thận mà làm ồn đến anh, sau đó còn đưa trà sữa cho anh để nhận lỗi nữa ấy.” Hàn Dung nói, “Anh đoán xem trà sữa đó là của ai đi?”
“Hạ Chi.” Thẩm Việt nói.
“Ể? Sao anh biết thế?” Hàn Dung nhìn anh với kinh ngạc, “Đoán ạ?”
Thẩm Việt liếc nhìn các cô ấy, cười nhẹ một cái, nhưng không trả lời.
Anh càng không nói, mọi người lại càng gãi tim cào phổi vì muốn biết sự thật. Thẩm Việt nhìn biểu tình đầy vẻ tò mò của ba người, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Tôi nghe thấy.”
“Nghe thấy?”
“Thời điểm thi, phòng thi rất yên tĩnh. Lúc Chu Lệ nhận điện thoại, tôi đang ngồi bên cạnh, nên có nghe được giọng nói trong điện thoại.” Thẩm Việt nói.
“À.” Hàn Dung trợn to mắt, “Cuộc điện thoại ấy là em gọi.”
Thẩm Việt mỉm cười: “Tôi nghe thấy tên Hạ Chi.”
“Đâu có đúng, sao anh biết tên của Hạ Chi, mà tìm đúng người?” Tống Tuyết thấy lạ bèn nói.
Thẩm Việt quay đầu nhìn về phía Hạ Chi, Hàn Dung với Tống Tuyết cũng theo Thẩm Việt cùng nhìn về phía Hạ Chi.
Hạ Chi thấy bọn họ đều chờ đáp án của mình, thì đưa tay chỉ chỉ mình, trợn to mắt: “Tớ? Tớ, tớ cũng có biết đâu.”
Thấy Thẩm Việt nhìn mình, khóe môi còn mang theo vài phần ý cười, mặt Hạ Chi bất giác đỏ lên: “Tớ thật sự không biết mà, trước kỳ thi giữa kỳ, bọn tớ đã quen nhau đâu.”
“Tớ nhớ ra rồi.” Hàn Dung bỗng nhiên nói, “Ngày đó ở cửa Viện mỹ thuật! Đại thần, anh đã nhớ thương bé cưng Hạ Chi của bọn em từ lúc đó ạ!”
Thẩm Việt: “Đều đã tỏ tình ngay trước mặt tôi, tôi còn có thể không chú ý đến em ấy à.”
Hạ Chi với Tống Tuyết nghe xong thì như lọt vào sương mù. Hàn Dung nhìn dáng vẻ mù tịt của hai cô ấy, liền kể lại đại khái chuyện khi đó một lần, kể từ chuyện ba người tám chuyện ở cửa Viện mỹ thuật, có nhắc đến Thẩm Việt, sau đó đến chuyện kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Chu Lệ cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến sự phát huy của Thẩm Việt, cùng với chuyện Hàn Dung mời Thẩm Việt uống trà sữa.
Tống Tuyết bừng tỉnh hiểu ra: “Tớ đã nói rồi mà, lúc dã ngoại ở công viên đó, Thẩm Việt cứ liên tục che chở cẩn thận cho Hạ Chi miết, còn gắp xương cá trong canh ra cho nữa. . .”
“Gắp xương cá ra?” Hàn Dung trợn to mắt.
“Ôi ôi, tự nhiên cảm thấy hơi khát, không thì bọn mình đi uống trà sữa đi.” Thấy hai cô ấy càng hỏi càng kỹ, nghiễm nhiên là muốn moi mấy chi tiết hồi đó của Hạ Chi và Thẩm Việt, thế nên Hạ Chi mới vội vàng ngắt lời hai người họ.
Hàn Dung với Tống Tuyết nhìn khuôn mặt ửng hồng và dáng vẻ gắng gượng nói sang chuyện khác của Hạ Chi, hai người cũng ngầm hiểu mà liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn buông tha cho Hạ Chi: “Vậy thì đi thôi.”
Tiệm trà sữa ở ngay phía trước, ba người trực tiếp đi vào ngồi xuống. Bởi vì vừa cơm nước xong chưa lâu, nên mọi người chưa thấy đói bụng, liền chọn đại mấy loại. Tận đến khi Thẩm Việt bưng trà sữa tới, Tống Tuyết mới nói: “Ủa, sao chỉ mua ba ly ạ?”
“Các em uống đi.” Thẩm Việt nói, đoạn bưng trà sữa đến trước mặt ba người.
Xem ra Thẩm Việt không thích uống trà sữa lắm.
Hạ Chi ghi nhớ trong đầu. Cô nhìn thoáng qua ly trà sữa trước mặt mình, rồi lặng lẽ nhận lấy. Mặc dù cô đã cắm ống hút vào, nhưng chẳng uống ngụm nào.
Cũng may Hàn Dung với Tống Tuyết lại nhanh chóng tám chuyện, không chú ý tới cô. Hạ Chi với Thẩm Việt ngồi song song nhau, nghe hai người bọn họ nói về những chuyện thú vị.
Hàn Dung hút ngụm trà sữa, nhìn hình ảnh Hạ Chi và Thẩm Việt ngồi song song với nhau, thì tâm tư đột nhiên khẽ động.
Lúc vừa biết Hạ Chi ở cùng một chỗ với Thẩm Việt, thì bức tường ngăn cô ấy bị đập vỡ, hai con người hoàn toàn không liên quan nhau lại cứ thế ở cùng một chỗ. Nhưng theo thời gian trôi qua, cũng không biết là tại sao mà hiện tại nhìn hình ảnh này, vậy mà cô ấy cảm thấy hai người họ ngồi cùng một chỗ lại rất xứng đôi, nhìn như một đôi tình nhân vô cùng ngọt ngào.
“Nói đến mới nhớ, sau cái lần mời được đại thần, hình như lúc về ký túc xá Hạ Chi còn nói cái gì ấy nhỉ. . .” Hàn Dung bỗng nhiên biểu lộ cảm xúc, vừa nói, vừa nhớ lại, “Tống Tuyết, bạn nhớ không?”
“Mình đâu ở phòng túc xá các bạn, làm sao mình biết được.” Tống Tuyết nói. Hàn Dung đã đặc biệt nhắc đến, thì chắc chắn sẽ có ý bên trong, Tống Tuyết nhịn không được liền tò mò nói, ” Hạ Chi nói gì cơ?”
Hạ Chi cố gắng nhớ lại, rồi đột nhiên biến sắc. Lúc cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy Hàn Dung vỗ tay một cái: “Tớ nhớ ra rồi, Hạ Chi biết trà sữa của mình bị đại thần lấy đi, nên tức giận!”
“Không không không, tớ đâu có tức giận chứ!” Hạ Chi hấp tấp giải thích.
“Rõ ràng là có mà, từ đó về sau, cậu liền không uống trà sữa nữa.” Hàn Dung nói.
“Đó là vì. . . vì. . .” Hạ Chi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được lý do nào, thậm chí bản thân còn suy nghĩ lại trong đầu một lúc. Hình như là từ lúc đó, cô quả thực đã từ bỏ trà sữa một cách khó hiểu.
Nhưng vấn đề là, bản thân trà sữa cũng đâu phải sở thích của cô, nhớ ra thì uống mà không nhớ thì thôi.
“Bởi vì cậu nói cậu chỉ chịu uống trà sữa đại thần từng uống qua thôi ha ha ha.” Hàn Dung nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Hạ Chi, thì đùa ác mới nói tiếp nguyên văn lời Hạ Chi nói lúc trước.
“Khụ, ừm!” Tống Tuyết nhìn kiểu cười ha ha của Hàn Dung, thì vội ho khan một tiếng.
Ánh mắt Hàn Dung chuyển qua Thẩm Việt bên cạnh, nụ cười liền tắt.
Thôi xong, quên mất đại thần đang ở bên cạnh, hình tượng thục nữ của cô ấy!
Lúc này không chỉ mình Hạ Chi cúi đầu, mặt nóng lên vì xấu hổ, mà đến cả Hàn Dung da mặt dày cũng đã đỏ mặt. Cô ấy cúi đầu uống ngụm trà sữa, không dám giở trò nữa.
Len lén ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Việt, Hàn Dung liền thở phào một hơi.
Là người bị trêu chọc, nhưng Thẩm
Việt không hề giận, cũng không thấy ngượng ngùng chút nào. Toàn bộ quá trình anh đều yên lặng để nghe, thấy hai cô đều cúi đầu không nói gì, Thẩm Việt thấy lo cho Hạ Chi bèn hỏi: “Hạ Chi, hôm nay em quả thực chẳng uống một ngụm trà sữa nào.” Vệt đỏ trên mặt Hạ Chi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thật vất vả mới hết đỏ lại bị câu hỏi này của Thẩm Việt làm cho nhiệt độ lập tức tăng lên. Cô ngẩng đầu, thấy Thẩm Việt đang nhìn mình chăm chú.
Ánh đèn trong tiệm trà sữa có màu vàng ấm nhàn nhạt, in lên mặt anh khiến đường nét khuôn mặt nét hơn, làm ngũ quan góc cạnh của Thẩm Việt nổi bật hơn. Bị đôi mắt đó nhìn ở khoảng cách gần như thế, nhịp tim của Hạ Chi liền đập nhanh hơn. Cô đành phải khẽ gật đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Ừm. . .”
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ này của cô, thì ý cười nơi khóe môi càng ngày càng đậm.
Anh càng cười, Hạ Chi lại càng xấu hổ. Ngược lại là, Hàn Dung bỗng nhiên lưu ý đến ly trà sữa trước mặt Hạ Chi, hạt trân châu màu tím tròn tròn chìm ở dưới đáy ly trà sữa. Hàn Dung nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, đại thần ơi, Hạ Chi uống trà sữa đậu đỏ ạ.”
Thẩm Việt lập tức kịp phản ứng: “Xin lỗi nhé, anh không chú ý tới chuyện này, anh sẽ đi mua cho em ly khác.”
“Không cần không cần đâu ạ.” Hạ Chi vội vàng nói, nhưng Thẩm Việt vẫn đứng dậy đi gọi.
Tống Tuyết với Hàn Dung ngồi im tại chỗ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra. Thấy Thẩm Việt sắp quay lại, Tống Tuyết nói: “Hạ Chi ơi, mình với Hàn Dung vừa nhìn thấy đôi khuyên tai rất đẹp, bọn mình xuống lầu đi dạo một vòng đây, lát nữa sẽ tới tụ hợp với các bạn nhé.”
“Hả? Vậy bọn mình cùng đi.” Hạ Chi nói.
“Cậu không có lỗ tai, mua khuyên tai gì chứ.” Hàn Dung nói, rồi cùng Tống Tuyết đứng dậy. Hai người cầm lấy ly trà sữa vừa mua vẫn chưa uống hết, “Bọn tớ đi một lúc thôi, về ngay ấy. Khi nào hai người các cậu chuẩn bị quay về trường thì gọi điện thoại cho hai bọn tớ, được không?”
Hai cô ấy đều đã nói như vậy, Hạ Chi bất đắc dĩ khẽ gật đầu: “Thôi được.”
Mãi cho đến khi Hàn Dung với Tống Tuyết đi ra khỏi tiệm trà sữa, Hạ Chi mới phản ứng được. Hàn Dung nói chỉ xuống dưới một lát rồi về, nhưng lại nói khi nào chuẩn bị quay về trường thì gọi điện thoại, đây không phải là mâu thuẫn câu trước câu sau sao?
Nhưng chẳng chờ Hạ Chi suy nghĩ nhiều, Thẩm Việt đã bưng trà sữa đậu đỏ quay lại.
Thiếu đi hai người, Hạ Chi liền vội vàng giải thích với Thẩm Việt. Thẩm Việt chỉ khẽ gật đầu, đặt ly trà sữa trong tay lên trên bàn.
Hai ly trà sữa đậu đỏ, một ly của Hạ Chi, một ly của Thẩm Việt. Ly thủy tinh hơi mờ khúc xạ ánh sáng lóng lánh dưới ánh đèn, mấy hạt đậu đỏ tròn tròn lẳng lặng nằm trong trà sữa ngọt lịm.
Hạ Chi cắm ống hút vào, cúi đầu hút một ngụm. Trong dư vị trà sữa, đậu đỏ hơi ngọt, nên với Hạ Chi mà nói thì nó là sự phối hợp vị ngon nhất không thể nghi ngờ.
“Hạ Chi.”
Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt gọi, liền nuốt trà sữa và đậu đỏ xuống, quay đầu nhìn anh: “Dạ?”
“Thì ra em đã nhớ thương anh từ sớm như vậy.” Thẩm Việt thấp giọng cười nói.
Hạ Chi ngẩn ra, lập tức hiểu Thẩm Việt nhắc đến câu nói vừa nãy của Hàn Dung.
Lúc còn chưa quen Thẩm Việt, đương nhiên lời gì Hạ Chi cũng dám nói. Nhưng bây giờ chính chủ đang ở ngay bên cạnh, Hạ Chi hấp tấp giải thích: “Em, thật ra lúc ấy em. . . đâu có háo sắc như vậy!”
“Anh rất vui.” Thẩm Việt nói, “Thời gian em thích anh còn sớm hơn cả trong tưởng tượng của anh.”
Ý cười ánh vào trong mắt Thẩm Việt, đuôi mắt anh hơi cong, lông mi thật dài đổ bóng mờ và đường cong dưới ánh đèn.
Hạ Chi đột nhiên phát giác, khoảng cách hai người ngồi kề vai nhau còn gần hơn cả trong tưởng tượng của cô. Với tư thế hiện tại của bọn họ, gần như Thẩm Việt chỉ cần cúi đầu, là có thể hôn được cô.
Thấy ánh mắt Thẩm Việt dừng lại trên môi mình, cảm giác được anh càng ngày càng gần mình, nhịp tim Hạ Chi liền đập như sấm.
Bọn họ vẫn đang trong tiệm trà sữa mà. . . Mặc dù họ ngồi ở nơi rất hẻo lánh, nhưng bản thân đại thần đã mang hào quang, thì cho dù họ có ở nơi hẻo lánh, chắc hẳn cũng sẽ có người chú ý tới bọn họ.
Nhưng. . . Hạ Chi biết rõ Thẩm Việt muốn hôn mình, nên thấy Thẩm Việt càng gần trong gang tấc, lúc này mà còn né tránh, Hạ Chi thật sự. . . không nỡ đâu.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi ra quyết tâm. Cô cụp mắt xuống, từ từ nhắm lại.
Đôi mắt đã nhắm lại thì sẽ không thấy mọi thứ trước mắt nữa, chỉ có xúc cảm là rõ rệt nhất. Hạ Chi lẳng lặng chờ mấy giây, nhưng lại không thấy bất cứ động tĩnh gì. Cô bắt đầu lo lắng, lập tức có dự cảm không rõ ràng.
Lại mở to mắt, quả nhiên cô thấy Thẩm Việt không hề hôn cô.
Hạ Chi khẽ giật mình, mất mát và xấu hổ đồng thời dâng lên. Cô còn chưa kịp nói gì, thì bất chợt thấy Thẩm Việt xích lại gần, thấp giọng nói bên tai cô: “Có phiền nếu theo anh ra ngoài một lát không?”
“Bây giờ ạ?” Hạ Chi kinh ngạc mà nhìn anh.
“Ừm.”
Hạ Chi do dự rồi khẽ gật đầu. Lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị kỹ thì đã có cảm giác Thẩm Việt dắt lấy tay mình, hai người nhanh chóng cùng rời khỏi tiệm trà sữa.
Họ đứng dậy từ chỗ ngồi, đi thẳng ra cửa tiệm. Có khá ít người đang ngồi trong tiệm trà sữa, nhưng gần như quá nửa là đều đang nhìn các cô rời đi.
Quả nhiên có rất nhiều người đều đang len lén chú ý đến đại thần!
Nhưng Hạ Chi căn bản không kịp xấu hổ vì chuyện vừa rồi, bởi vì toàn bộ sự chú ý của cô đặt ở bàn tay đang đan vào nhau của cô và Thẩm Việt.
Hai người đan chặt mười ngón tay mà rời khỏi tiệm trà sữa. Thẩm Việt không dẫn cô đi ra con đường ngoài cửa chính của tiệm trà sữa, mà rời khỏi bằng cánh cửa khác ở tầng một.
Ngoài cửa chính là con đường náo nhiệt, ngoài cửa sau lại là một dải cây xanh.
Không có ngọn đèn nào, không có người đi đường nào, tạo thành đối lập rõ ràng với con đường náo nhiệt bên kia.
“Bọn mình đi đâu thế ——” Cô còn chưa nói xong, Thẩm Việt bỗng nhiên dừng bước.
Hạ Chi cũng không thể không dừng lại, phần lưng tựa vào tường một cách tự nhiên.
Thẩm Việt cúi đầu xuống, hôn câu nói tiếp theo của Hạ Chi vào trong môi.
Hạ Chi mở to hai mắt vì bất ngờ.
Nụ hôn ngọt lịm, đến khóe môi cũng mang vị ngòn ngọt của trà sữa và đậu đỏ.
Thế này. . . cũng xem như cô từng uống ly trà sữa của Thẩm Việt nhỉ?
Hạ Chi cuồn cuộn suy nghĩ háo sắc trong đầu, rồi nhanh chóng hoàn hồn.
Nhịp tim của cô đập rất nhanh, rõ ràng đã không phải là lần đầu hôn nhau, nhưng cô vẫn khẩn trương ghê gớm.
Điều duy nhất tiến bộ chính là. . . Hạ Chi vươn bàn tay khác không nắm tay Thẩm Việt, ngón tay tóm lấy áo sơ mi của anh, kéo Thẩm Việt lại gần hơn chút.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng náo nhiệt cách không gian truyền đến từ con đường xa xa.
Thẩm Việt phát giác được cử động của Hạ Chi, bèn nắm lấy tay cô. Nụ hôn vị trà sữa này, hôn càng sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.