Chương 60
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Hạ Chi chưa từng yêu đương, càng chưa bao giờ gặp kiểu con gái như Lữ Thiến.
Cô như tờ giấy trắng trong chuyện tình yêu, lúc hẹn hò bình thường đều
là Thẩm Việt dẫn theo cô, nên hiện tại cô càng không biết phải làm gì
nữa. Trên cơ bản, mỗi lần Hạ Chi đáp lại đều là phản ứng bị bản năng
thúc đẩy, chứ chẳng dùng đại não. Có điều, mãi đến tận khoảnh khắc chọn tôm, Hạ Chi mới lấy lại tinh thần.
Ấn tượng mà Thẩm Việt bóc tôm cho cô lần trước quá sâu, nên cô nhanh chóng liên hệ nó với tình huống hiện tại.
Mục đích khi Lữ Thiến muốn Thẩm Việt bóc tôm cho cô ta thì không cần nói cô cũng biết, nếu Thẩm Việt đã đáp ứng thì tất nhiên Hạ Chi sẽ không tranh với cô ta nữa. Không nói những cái khác, tay của Thẩm Việt còn dùng để vẽ tranh, bóc nhiều tôm như thế thì người cuối cùng chịu mệt chỉ có anh thôi.
Chỉ là. . . khó khăn lắm mới tìm được một anh bạn trai, ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, cảnh đó mới được bao lâu đâu thế mà đã bị thanh mai trúc mã giết cho về lại ban đầu. . .
Hạ Chi cũng không thể nói chính xác cảm giác đó là gì. Nếu nói là đau khổ và phẫn nộ đi, thì cũng còn may, vì dường như cô đã chuẩn bị để đón cái ngày này từ rất lâu trước đây rồi; nhưng nếu nói cô không có cảm giác gì, thì đó là điều không thể.
Quanh đi quẩn lại, Thẩm Việt vẫn sẽ bóc tôm cho Lữ Thiến. Chính mắt thấy chuyện đại thần từng làm vì mình, bỗng nhiên đi làm cho em gái, mùi vị này ấy mà. . .
Thẩm Việt nghe câu trả lời của Hạ Chi thì không có phản ứng gì đặc biệt, mà chỉ gật đầu nói: “Vậy anh chọn cho em nhé?”
“Ừm.” Hạ Chi nói.
Lúc Thẩm Việt gọi món ăn, một nhân viên phục vụ khác bưng đồ uống và chút đồ nhẹ để lên bàn trước, còn thân thiết hỏi bọn họ có muốn nghe nhạc gì không.
“Thư giãn một chút là được.” Lữ Thiến nói, “Đúng rồi, tôi không thích cái đĩa này, để xa ra chút, đem một chai rượu vang đỏ tới đây.”
Hạ Chi im lặng trong toàn bộ quá trình, trái lại Lữ Thiến có vẻ rất hào hứng. Sau khi chọn món xong, cô ta lại trò chuyện với Thẩm Việt.
Bởi vì đang ở trong phòng, nên Lữ Thiến giảm giọng xuống thấp.
Thật ra lúc cô ta nói chuyện có mang theo chút khẩu âm do ở nước ngoài nhiều năm, lúc này cô ta nói giọng không lớn không nhỏ, nên dù Hạ Chi có nghe được nhưng lại hơi mơ mơ hồ hồ.
Tóm lại, nội dung chính của cuộc trò chuyện là những chuyện giữa hai nhà Lữ, Thẩm. Từ chuyện cũ lúc bọn họ còn bé, đến tình bạn giữa bộ trưởng Lữ và bố mẹ Thẩm Việt, còn cả chuyện giữa bà ngoại Lữ Thiến và ông nội Thẩm Việt. . . Nhiều đề tài như vậy, họ có nói kiểu gì cũng nói không hết.
Lúc đang nói, Thẩm Việt chưa bao giờ quên chú ý đến Hạ Chi. Có mấy lần anh dẫn chủ đề đến Hạ Chi, nhưng vì Hạ Chi với Thẩm Việt quen nhau chưa tới nửa năm nên chủ đề để nói cũng không nhiều. Còn lúc hai người ở chung, khi nhớ lại thì phần lớn đều là những chi tiết ngọt ngào yêu đương, thật sự không cần thiết phải nói cho Lữ Thiến nghe.
Hạ Chi vốn cũng không am hiểu cách xã giao, rất dễ khiến chủ đề vào ngõ cụt. Bởi vậy chỉ một lúc sau, quyền chủ động khi nói chuyện lại sẽ tới tay Lữ Thiến.
Cũng may đồ ăn của quán này được lên nhanh hơn những chỗ khác. Không lâu sau, những món Thẩm Việt và Lữ Thiến gọi đã được bưng lên từng món, bày đầy cả ra bàn.
Tôm chiên là đặc sản ở quán này, Lữ Thiến lại gọi hai phần, nên hai dĩa đầy tôm được bày ra trên bàn trông rất nổi bật.
Lữ Thiến chắp tay trước ngực, nhìn hai dĩa tôm với vẻ chờ mong. Cô ta vừa định mở miệng nói với Thẩm Việt, đã thấy Thẩm Việt quay đầu, nói với người đang đứng sau lưng cô ta: “Cảm ơn.”
Lữ Thiến sững sờ, xoay người nhìn, liền thấy nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng đợi bên cạnh đi tới, mang hai dĩa tôm chiên sang, đặt giữa cái tô và cái chén đã được chuẩn bị từ trước. Ngón tay người kia rất linh hoạt, nhanh chóng bóc xong một con tôm, sau đó bày gọn gàng lên trên đĩa nhỏ.
Lữ Thiến nhìn những con tôm chiên dầu được bóc càng ngày càng nhiều thì quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt, liền thấy Thẩm Việt bưng chén lên, cầm thìa xúc một nửa chén cá rồi đặt giữa anh với Hạ Chi, sau đó anh bắt đầu cẩn thận chọn chọn lựa lựa.
“Thẩm Việt, anh đang làm gì thế?” Lữ Thiến thấy vậy, nhịn không được bèn hỏi.
“Hạ Chi ăn nói vụng về, ăn cá dễ bị hóc xương cá nên anh lựa ra cho cô ấy, để tránh đêm nay lại phải đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi “Ăn nói vụng về” nghe xong, chuyện hóc xương cá phải đi bệnh viện không phải là chuyện Tống Tuyết làm ra ư, đâu có liên quan chút xíu nào đến cô, cô liền nhịn không được mà nói: “Em đâu có.”
Thẩm Việt đã lấy hết xương cá liếc nhìn cô, nhướng mày hỏi lại: “Không ăn nói vụng về?”
Hạ Chi bị Thẩm Việt nhìn thế, lập tức hiểu ý. Không phải Thẩm Việt đang nói đến chuyện cô bị hóc xương cá, mà là không giỏi xã giao, bị Lữ Thiến ép cho không ngẩng đầu lên được, đến cả tới gần Thẩm Việt cũng không dám luôn.
Có điều, hình như đúng là không có cách nào phản bác. . .
Thấy Hạ Chi ngoan ngoãn ngậm miệng, Thẩm Việt miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt hài lòng, tiếp tục chiến đấu với xương cá.
Lữ Thiến nhìn dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, người vốn nên bóc tôm giúp cô ta lại đang giúp một người khác lấy xương cá, thế mà đúng lúc này, người nhân viên phục vụ kia cũng bóc xong một dĩa tôm, đem để dĩa đựng đầy tôm và đồ chấm tới trước mặt cô ta.
Là món đặc sản của quán, nên dù là màu sắc hay hương vị của tôm chiên đều rất được, nhưng Lữ Thiến nhìn một bàn đầy thịt tôm ấy, không hiểu sao lại không muốn ăn nữa. Lữ Thiến thấy nhân viên phục vụ kia còn đang bóc dĩa tôm chiên thứ hai, cô ta nhịn không được liền châm chọc: “Quán cơm này của các cô phục vụ không tệ nhỉ, nhân viên phục vụ còn giúp bóc tôm cơ à.”
Nhân viên phục vụ thấy ngạc nhiên bèn liếc nhìn Lữ Thiến.
Kiểu quán cơm cao cấp này, giá cao, phí phục vụ cũng cao, nên tất nhiên sẽ cung cấp loại phục vụ tận chức tận trách cho khách, chuyện nhân viên phục vụ hỗ trợ xử lý những món như hải sản cho khách là chuyện rất thường gặp.
Do quán cơm đã xác định từ đầu, khách hàng tới đây tiêu tiền không giàu thì cũng quý, mà cho dù chỉ là khách bình thường, thì họ cũng sẽ cố gắng cư xử thật khéo léo, nên câu hỏi này của Lữ Thiến trên cơ bản sẽ chẳng có ai hỏi.
Chẳng qua nhân viên phục vụ cũng có phản ứng rất nhanh, liền cười nói với Lữ Thiến: “Đây là chuyện chúng tôi phải làm mà.”
Thật ra Lữ Thiến hỏi xong câu này cũng thấy hơi hối hận, nên khi nhận được câu trả lời của nhân viên phục vụ thì cô ta khẽ gật đầu, rồi không nói gì thêm.
Mà đổi sang bên kia, Thẩm Việt vẫn đang phục vụ Hạ Chi, nhưng chuyển từ xương cá thành ốc xoắn.
Ngoài những món Lữ Thiến gọi, thế mà Thẩm Việt cũng chọn toàn những món có quan hệ với hải sản, không phải cá thì là ốc xoắn.
Thật ra Hạ Chi biết ăn cá, nhưng lại chẳng biết ăn ốc xoắn. Có lúc cô đi ăn cùng bạn, chỉ cần có liên quan đến ốc, những người khác đều có thể linh hoạt hút thịt ốc ra bằng miệng, còn Hạ Chi thì nhất định phải dùng tăm để khêu ra.
Cho nên khi Thẩm Việt lấy thịt ốc giúp cô, Hạ Chi thức thời không lắm miệng nữa. Thẩm Việt cho cô ăn gì, cô sẽ ngoan ngoãn ăn sạch bằng hết.
Thấy bạn học Hạ Chi có biểu hiện khá tốt, tâm trạng của Thẩm đại thần rốt cuộc cũng chuyển từ âm u sang trong xanh. Tận đến khi thấy đã ném cho cô ăn đủ, Thẩm Việt mới bắt đầu động đũa ăn cơm.
Lúc này, hai dĩa tôm chiên đều đã được nhân viên phục vụ bóc xong. Lữ Thiến nhìn Thẩm Việt đang dùng cơm, chỉ đành cúi đầu, buồn bực ăn cơm không phát ra tiếng nữa.
Cái gọi là thực bất ngữ, tẩm bất ngôn*, mặc dù trước mặt người mình quen biết, thỉnh thoảng sẽ thả lỏng mà nói nhiều hơn bình thường, nhưng Lữ Thiến với Thẩm Việt đã rất nhiều năm không gặp, quan hệ của hai người thân quen lại không thân thiết nên Lữ Thiến cũng không muốn ngậm một miệng cơm mà nói chuyện với Thẩm Việt.
(*Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện_ Trong Luận ngữ – Hương đảng.)
Thế là suốt cả bữa cơm, Lữ Thiến đã trầm mặc toàn
bộ quá trình, ngoài lúc uống rượu sẽ nói với Thẩm Việt đôi câu thì thời gian còn lại, cô ta chỉ có thể nhìn cảnh Thẩm Việt và Hạ Chi gắp qua gắp lại cho nhau. Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, Lữ Thiến đứng dậy từ trên chỗ ngồi, nhưng thân thể lại hơi lắc lư, liền bám tay vào ghế để chống đỡ.
Biên độ động tác của cô ta tuy không lớn, nhưng trong nhóm chỉ có ba người, tất nhiên sẽ chú ý đến tình huống của cô ta.
Thẩm Việt hỏi: “Thiến Thiến, không sao chứ?”
“Không sao ạ, không sao ạ.” Lữ Thiến đứng thẳng người, liên tục khoát tay, “Chắc uống khá nhiều rượu nên đầu em hơi choáng, tác dụng của rượu vang đỏ chậm quá đi, vừa nãy lúc uống rõ ràng em chẳng có cảm giác gì. . .”
Đợi một lúc, Lữ Thiến dùng tay day day huyệt thái dương rồi nói với Thẩm Việt: “Anh Thẩm Việt, em hơi khó chịu, anh có thể dìu em không ạ?”
Thẩm Việt nhìn cô ta, một lúc sau mới nói: “Được.”
Nói xong, Thẩm Việt nhận lấy túi xách Lữ Thiến cầm trên tay, đưa cho Hạ Chi, “Hạ Chi, giúp anh cầm chút nhé.”
“A, được.” Hạ Chi ngoan ngoãn nhận lấy, một tay cầm túi của mình, một tay khác cầm túi của Lữ Thiến.
“Cảm ơn anh Thẩm Việt.” Lữ Thiến ngạc nhiên, thuận thế bám vào tay Thẩm Việt, rồi ngẩng mặt lên cười nói.
Thẩm Việt lắc đầu, không nói gì.
Đi ra ngoài phòng, Thẩm Việt từ chối khéo sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, tự mình dẫn Lữ Thiến và Hạ Chi xuống lầu.
Hạ Chi nhìn Thẩm Việt với Lữ Thiến đang đi phía trước, lại nhìn hai chiếc túi xách treo trên hai tay mình liền thấy hơi mờ mịt, hơn nửa ngày vẫn không hiểu tại sao lại biến thành thế này.
Nhưng bây giờ Lữ Thiến đã uống say. . . mặc dù cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng. . . hình như chỉ có thể thế này mà thôi?
Hạ Chi nghĩ như vậy, trong lòng cũng buồn buồn. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng theo bản năng vẫn tin tưởng Thẩm Việt. Cô hiểu Thẩm Việt sẽ không làm ra những chuyện khiến cô tức giận đâu.
Ba người cứ thế đi xuyên qua hành lang mà chẳng lên tiếng, rồi đi vào đại sảnh trung tâm tầng này.
“Ủa anh, hướng này, không phải hướng ban nãy bọn mình đi lên, kia cũng không phải thang máy trước đó.” Lữ Thiến nhìn quanh bốn phía, thấy lạ liền nói.
“Ừ, là hướng ngược lại.” Thẩm Việt nói đoạn, dìu Lữ Thiến xuyên qua đại sảnh trung tâm, đi vào hành lang đối diện.
Bố cục bên này không giống lúc bọn họ đi lên, dãy phòng vip bên trong cũng được sắp hàng có trật tự.
Lúc Thẩm Việt và Lữ Thiến đi ngang qua, trùng hợp một cánh cửa phòng vip trong đó cũng bị kéo mở, một ông lão đầy sức sống dẫn đầu đi ra, sau lưng ông ấy còn có mấy người đàn ông trung niên.
Ông lão ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy nhóm người Thẩm Việt, lập tức nói: “Thẩm Việt.”
Thẩm Việt đi đến trước mặt ông lão, cung kính nói: “Thầy ạ.”
Ông lão nhìn Thẩm Việt, lại nhìn Lữ Thiến và Hạ Chi đang đứng hai bên trái phải của Thẩm Việt, rồi nhịn không được mà trêu ghẹo: “Thằng bé này.”
Thẩm Việt liếc nhìn Hạ Chi, rồi ngại ngùng cười cười với ông lão.
Lúc này, một người đàn ông trung niên trong nhóm người đứng sau ông lão rốt cuộc cũng nhìn rõ tình huống của ba người Hạ Chi, thì nhịn không được liền nói: “Thiến Thiến!”
Ông ta vừa mở miệng, mọi người liền nhìn theo hướng ông ta đang nhìn. Cùng lúc này, Hạ Chi cũng nhận ra trong những người đàn ông trung niên phía sau ông lão, có một người là bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ thấy sắc mặt Lữ Thiến đỏ hồng, dáng vẻ như đứng không vững, lại nhìn vẻ trấn tĩnh của Thẩm Việt và Hạ Chi, còn có những người cùng ăn cơm xung quanh nữa. Ông ta nhịn không được bèn đi đến bên cạnh Lữ Thiến rồi nói: “Con sao thế?”
“Thiến Thiến với cháu đã nhiều năm không gặp, nhất thời vui quá nên uống hơi rượu nhiều ạ.” Thẩm Việt nói.
Lữ Thiến trước đó đang dựa vào Thẩm Việt, khi nghe Thẩm Việt gọi ông lão kia là thầy thì thấy kinh ngạc, chứ căn bản không ngờ sẽ gặp bố mình ở chỗ này.
Lúc này thấy bộ trưởng Lữ vì bất mãn mà nhìn mình chằm chằm, Lữ Thiến cũng giật mình, vội vàng đứng thẳng người lên, không dám dựa vào người Thẩm Việt nữa.
Dù sao bộ trưởng Lữ cũng là người làm ngành giáo dục, nếp nhà nghiêm khắc. Nếu là ngày bình thường thì tự uống chút rượu cũng không sao, nhưng ở trường hợp như hôm nay, Lữ Thiến là một đứa con gái mà bị nhiều người nhìn thấy dáng vẻ say rượu như này liền thành hơi khó coi.
Bộ trưởng Lữ thấy dáng vẻ đó của Lữ Thiến, thì sao còn không hiểu, biểu tình trên mặt cũng bất giác trầm xuống.
Cũng may Thẩm Việt đã vội nói: “Chú Lữ ơi, Thiến Thiến biết chú ở bên này mới yên tâm uống rượu đấy ạ. Bình thường em ấy ít uống, nên tửu lượng kém hơn người bình thường.”
Bộ trưởng Lữ nhìn về phía Lữ Thiến.
Lữ Thiến sao còn dám phản bác, liên tục gật đầu, nhìn bộ trưởng Lữ với vẻ tội nghiệp: “Bố. . .”
“Lát nữa ngồi xe về nhà với bố.” Bộ trưởng Lữ nói xong, liền dẫn Lữ Thiến qua.
Thẩm Việt nói với Hạ Chi: “Hạ Chi ơi, túi của Thiến Thiến.”
“À.” Hạ Chi đưa chiếc túi trong tay cho Thẩm Việt, Thẩm Việt lại giao đến tay bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ nhìn chiếc túi Thẩm Việt đưa tới, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Mà Thẩm Việt thì thuận thế để Hạ Chi gần mình hơn một chút, rồi giới thiệu với mọi người: “Hạ Chi, bạn học của cháu, cũng là sinh viên Đại học Nam Kinh. Em ấy học ngành kế toán, nhỏ hơn cháu một khóa.”
Ấn tượng mà Thẩm Việt bóc tôm cho cô lần trước quá sâu, nên cô nhanh chóng liên hệ nó với tình huống hiện tại.
Mục đích khi Lữ Thiến muốn Thẩm Việt bóc tôm cho cô ta thì không cần nói cô cũng biết, nếu Thẩm Việt đã đáp ứng thì tất nhiên Hạ Chi sẽ không tranh với cô ta nữa. Không nói những cái khác, tay của Thẩm Việt còn dùng để vẽ tranh, bóc nhiều tôm như thế thì người cuối cùng chịu mệt chỉ có anh thôi.
Chỉ là. . . khó khăn lắm mới tìm được một anh bạn trai, ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, cảnh đó mới được bao lâu đâu thế mà đã bị thanh mai trúc mã giết cho về lại ban đầu. . .
Hạ Chi cũng không thể nói chính xác cảm giác đó là gì. Nếu nói là đau khổ và phẫn nộ đi, thì cũng còn may, vì dường như cô đã chuẩn bị để đón cái ngày này từ rất lâu trước đây rồi; nhưng nếu nói cô không có cảm giác gì, thì đó là điều không thể.
Quanh đi quẩn lại, Thẩm Việt vẫn sẽ bóc tôm cho Lữ Thiến. Chính mắt thấy chuyện đại thần từng làm vì mình, bỗng nhiên đi làm cho em gái, mùi vị này ấy mà. . .
Thẩm Việt nghe câu trả lời của Hạ Chi thì không có phản ứng gì đặc biệt, mà chỉ gật đầu nói: “Vậy anh chọn cho em nhé?”
“Ừm.” Hạ Chi nói.
Lúc Thẩm Việt gọi món ăn, một nhân viên phục vụ khác bưng đồ uống và chút đồ nhẹ để lên bàn trước, còn thân thiết hỏi bọn họ có muốn nghe nhạc gì không.
“Thư giãn một chút là được.” Lữ Thiến nói, “Đúng rồi, tôi không thích cái đĩa này, để xa ra chút, đem một chai rượu vang đỏ tới đây.”
Hạ Chi im lặng trong toàn bộ quá trình, trái lại Lữ Thiến có vẻ rất hào hứng. Sau khi chọn món xong, cô ta lại trò chuyện với Thẩm Việt.
Bởi vì đang ở trong phòng, nên Lữ Thiến giảm giọng xuống thấp.
Thật ra lúc cô ta nói chuyện có mang theo chút khẩu âm do ở nước ngoài nhiều năm, lúc này cô ta nói giọng không lớn không nhỏ, nên dù Hạ Chi có nghe được nhưng lại hơi mơ mơ hồ hồ.
Tóm lại, nội dung chính của cuộc trò chuyện là những chuyện giữa hai nhà Lữ, Thẩm. Từ chuyện cũ lúc bọn họ còn bé, đến tình bạn giữa bộ trưởng Lữ và bố mẹ Thẩm Việt, còn cả chuyện giữa bà ngoại Lữ Thiến và ông nội Thẩm Việt. . . Nhiều đề tài như vậy, họ có nói kiểu gì cũng nói không hết.
Lúc đang nói, Thẩm Việt chưa bao giờ quên chú ý đến Hạ Chi. Có mấy lần anh dẫn chủ đề đến Hạ Chi, nhưng vì Hạ Chi với Thẩm Việt quen nhau chưa tới nửa năm nên chủ đề để nói cũng không nhiều. Còn lúc hai người ở chung, khi nhớ lại thì phần lớn đều là những chi tiết ngọt ngào yêu đương, thật sự không cần thiết phải nói cho Lữ Thiến nghe.
Hạ Chi vốn cũng không am hiểu cách xã giao, rất dễ khiến chủ đề vào ngõ cụt. Bởi vậy chỉ một lúc sau, quyền chủ động khi nói chuyện lại sẽ tới tay Lữ Thiến.
Cũng may đồ ăn của quán này được lên nhanh hơn những chỗ khác. Không lâu sau, những món Thẩm Việt và Lữ Thiến gọi đã được bưng lên từng món, bày đầy cả ra bàn.
Tôm chiên là đặc sản ở quán này, Lữ Thiến lại gọi hai phần, nên hai dĩa đầy tôm được bày ra trên bàn trông rất nổi bật.
Lữ Thiến chắp tay trước ngực, nhìn hai dĩa tôm với vẻ chờ mong. Cô ta vừa định mở miệng nói với Thẩm Việt, đã thấy Thẩm Việt quay đầu, nói với người đang đứng sau lưng cô ta: “Cảm ơn.”
Lữ Thiến sững sờ, xoay người nhìn, liền thấy nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng đợi bên cạnh đi tới, mang hai dĩa tôm chiên sang, đặt giữa cái tô và cái chén đã được chuẩn bị từ trước. Ngón tay người kia rất linh hoạt, nhanh chóng bóc xong một con tôm, sau đó bày gọn gàng lên trên đĩa nhỏ.
Lữ Thiến nhìn những con tôm chiên dầu được bóc càng ngày càng nhiều thì quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt, liền thấy Thẩm Việt bưng chén lên, cầm thìa xúc một nửa chén cá rồi đặt giữa anh với Hạ Chi, sau đó anh bắt đầu cẩn thận chọn chọn lựa lựa.
“Thẩm Việt, anh đang làm gì thế?” Lữ Thiến thấy vậy, nhịn không được bèn hỏi.
“Hạ Chi ăn nói vụng về, ăn cá dễ bị hóc xương cá nên anh lựa ra cho cô ấy, để tránh đêm nay lại phải đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi “Ăn nói vụng về” nghe xong, chuyện hóc xương cá phải đi bệnh viện không phải là chuyện Tống Tuyết làm ra ư, đâu có liên quan chút xíu nào đến cô, cô liền nhịn không được mà nói: “Em đâu có.”
Thẩm Việt đã lấy hết xương cá liếc nhìn cô, nhướng mày hỏi lại: “Không ăn nói vụng về?”
Hạ Chi bị Thẩm Việt nhìn thế, lập tức hiểu ý. Không phải Thẩm Việt đang nói đến chuyện cô bị hóc xương cá, mà là không giỏi xã giao, bị Lữ Thiến ép cho không ngẩng đầu lên được, đến cả tới gần Thẩm Việt cũng không dám luôn.
Có điều, hình như đúng là không có cách nào phản bác. . .
Thấy Hạ Chi ngoan ngoãn ngậm miệng, Thẩm Việt miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt hài lòng, tiếp tục chiến đấu với xương cá.
Lữ Thiến nhìn dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, người vốn nên bóc tôm giúp cô ta lại đang giúp một người khác lấy xương cá, thế mà đúng lúc này, người nhân viên phục vụ kia cũng bóc xong một dĩa tôm, đem để dĩa đựng đầy tôm và đồ chấm tới trước mặt cô ta.
Là món đặc sản của quán, nên dù là màu sắc hay hương vị của tôm chiên đều rất được, nhưng Lữ Thiến nhìn một bàn đầy thịt tôm ấy, không hiểu sao lại không muốn ăn nữa. Lữ Thiến thấy nhân viên phục vụ kia còn đang bóc dĩa tôm chiên thứ hai, cô ta nhịn không được liền châm chọc: “Quán cơm này của các cô phục vụ không tệ nhỉ, nhân viên phục vụ còn giúp bóc tôm cơ à.”
Nhân viên phục vụ thấy ngạc nhiên bèn liếc nhìn Lữ Thiến.
Kiểu quán cơm cao cấp này, giá cao, phí phục vụ cũng cao, nên tất nhiên sẽ cung cấp loại phục vụ tận chức tận trách cho khách, chuyện nhân viên phục vụ hỗ trợ xử lý những món như hải sản cho khách là chuyện rất thường gặp.
Do quán cơm đã xác định từ đầu, khách hàng tới đây tiêu tiền không giàu thì cũng quý, mà cho dù chỉ là khách bình thường, thì họ cũng sẽ cố gắng cư xử thật khéo léo, nên câu hỏi này của Lữ Thiến trên cơ bản sẽ chẳng có ai hỏi.
Chẳng qua nhân viên phục vụ cũng có phản ứng rất nhanh, liền cười nói với Lữ Thiến: “Đây là chuyện chúng tôi phải làm mà.”
Thật ra Lữ Thiến hỏi xong câu này cũng thấy hơi hối hận, nên khi nhận được câu trả lời của nhân viên phục vụ thì cô ta khẽ gật đầu, rồi không nói gì thêm.
Mà đổi sang bên kia, Thẩm Việt vẫn đang phục vụ Hạ Chi, nhưng chuyển từ xương cá thành ốc xoắn.
Ngoài những món Lữ Thiến gọi, thế mà Thẩm Việt cũng chọn toàn những món có quan hệ với hải sản, không phải cá thì là ốc xoắn.
Thật ra Hạ Chi biết ăn cá, nhưng lại chẳng biết ăn ốc xoắn. Có lúc cô đi ăn cùng bạn, chỉ cần có liên quan đến ốc, những người khác đều có thể linh hoạt hút thịt ốc ra bằng miệng, còn Hạ Chi thì nhất định phải dùng tăm để khêu ra.
Cho nên khi Thẩm Việt lấy thịt ốc giúp cô, Hạ Chi thức thời không lắm miệng nữa. Thẩm Việt cho cô ăn gì, cô sẽ ngoan ngoãn ăn sạch bằng hết.
Thấy bạn học Hạ Chi có biểu hiện khá tốt, tâm trạng của Thẩm đại thần rốt cuộc cũng chuyển từ âm u sang trong xanh. Tận đến khi thấy đã ném cho cô ăn đủ, Thẩm Việt mới bắt đầu động đũa ăn cơm.
Lúc này, hai dĩa tôm chiên đều đã được nhân viên phục vụ bóc xong. Lữ Thiến nhìn Thẩm Việt đang dùng cơm, chỉ đành cúi đầu, buồn bực ăn cơm không phát ra tiếng nữa.
Cái gọi là thực bất ngữ, tẩm bất ngôn*, mặc dù trước mặt người mình quen biết, thỉnh thoảng sẽ thả lỏng mà nói nhiều hơn bình thường, nhưng Lữ Thiến với Thẩm Việt đã rất nhiều năm không gặp, quan hệ của hai người thân quen lại không thân thiết nên Lữ Thiến cũng không muốn ngậm một miệng cơm mà nói chuyện với Thẩm Việt.
(*Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện_ Trong Luận ngữ – Hương đảng.)
Thế là suốt cả bữa cơm, Lữ Thiến đã trầm mặc toàn
bộ quá trình, ngoài lúc uống rượu sẽ nói với Thẩm Việt đôi câu thì thời gian còn lại, cô ta chỉ có thể nhìn cảnh Thẩm Việt và Hạ Chi gắp qua gắp lại cho nhau. Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, Lữ Thiến đứng dậy từ trên chỗ ngồi, nhưng thân thể lại hơi lắc lư, liền bám tay vào ghế để chống đỡ.
Biên độ động tác của cô ta tuy không lớn, nhưng trong nhóm chỉ có ba người, tất nhiên sẽ chú ý đến tình huống của cô ta.
Thẩm Việt hỏi: “Thiến Thiến, không sao chứ?”
“Không sao ạ, không sao ạ.” Lữ Thiến đứng thẳng người, liên tục khoát tay, “Chắc uống khá nhiều rượu nên đầu em hơi choáng, tác dụng của rượu vang đỏ chậm quá đi, vừa nãy lúc uống rõ ràng em chẳng có cảm giác gì. . .”
Đợi một lúc, Lữ Thiến dùng tay day day huyệt thái dương rồi nói với Thẩm Việt: “Anh Thẩm Việt, em hơi khó chịu, anh có thể dìu em không ạ?”
Thẩm Việt nhìn cô ta, một lúc sau mới nói: “Được.”
Nói xong, Thẩm Việt nhận lấy túi xách Lữ Thiến cầm trên tay, đưa cho Hạ Chi, “Hạ Chi, giúp anh cầm chút nhé.”
“A, được.” Hạ Chi ngoan ngoãn nhận lấy, một tay cầm túi của mình, một tay khác cầm túi của Lữ Thiến.
“Cảm ơn anh Thẩm Việt.” Lữ Thiến ngạc nhiên, thuận thế bám vào tay Thẩm Việt, rồi ngẩng mặt lên cười nói.
Thẩm Việt lắc đầu, không nói gì.
Đi ra ngoài phòng, Thẩm Việt từ chối khéo sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, tự mình dẫn Lữ Thiến và Hạ Chi xuống lầu.
Hạ Chi nhìn Thẩm Việt với Lữ Thiến đang đi phía trước, lại nhìn hai chiếc túi xách treo trên hai tay mình liền thấy hơi mờ mịt, hơn nửa ngày vẫn không hiểu tại sao lại biến thành thế này.
Nhưng bây giờ Lữ Thiến đã uống say. . . mặc dù cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng. . . hình như chỉ có thể thế này mà thôi?
Hạ Chi nghĩ như vậy, trong lòng cũng buồn buồn. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng theo bản năng vẫn tin tưởng Thẩm Việt. Cô hiểu Thẩm Việt sẽ không làm ra những chuyện khiến cô tức giận đâu.
Ba người cứ thế đi xuyên qua hành lang mà chẳng lên tiếng, rồi đi vào đại sảnh trung tâm tầng này.
“Ủa anh, hướng này, không phải hướng ban nãy bọn mình đi lên, kia cũng không phải thang máy trước đó.” Lữ Thiến nhìn quanh bốn phía, thấy lạ liền nói.
“Ừ, là hướng ngược lại.” Thẩm Việt nói đoạn, dìu Lữ Thiến xuyên qua đại sảnh trung tâm, đi vào hành lang đối diện.
Bố cục bên này không giống lúc bọn họ đi lên, dãy phòng vip bên trong cũng được sắp hàng có trật tự.
Lúc Thẩm Việt và Lữ Thiến đi ngang qua, trùng hợp một cánh cửa phòng vip trong đó cũng bị kéo mở, một ông lão đầy sức sống dẫn đầu đi ra, sau lưng ông ấy còn có mấy người đàn ông trung niên.
Ông lão ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy nhóm người Thẩm Việt, lập tức nói: “Thẩm Việt.”
Thẩm Việt đi đến trước mặt ông lão, cung kính nói: “Thầy ạ.”
Ông lão nhìn Thẩm Việt, lại nhìn Lữ Thiến và Hạ Chi đang đứng hai bên trái phải của Thẩm Việt, rồi nhịn không được mà trêu ghẹo: “Thằng bé này.”
Thẩm Việt liếc nhìn Hạ Chi, rồi ngại ngùng cười cười với ông lão.
Lúc này, một người đàn ông trung niên trong nhóm người đứng sau ông lão rốt cuộc cũng nhìn rõ tình huống của ba người Hạ Chi, thì nhịn không được liền nói: “Thiến Thiến!”
Ông ta vừa mở miệng, mọi người liền nhìn theo hướng ông ta đang nhìn. Cùng lúc này, Hạ Chi cũng nhận ra trong những người đàn ông trung niên phía sau ông lão, có một người là bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ thấy sắc mặt Lữ Thiến đỏ hồng, dáng vẻ như đứng không vững, lại nhìn vẻ trấn tĩnh của Thẩm Việt và Hạ Chi, còn có những người cùng ăn cơm xung quanh nữa. Ông ta nhịn không được bèn đi đến bên cạnh Lữ Thiến rồi nói: “Con sao thế?”
“Thiến Thiến với cháu đã nhiều năm không gặp, nhất thời vui quá nên uống hơi rượu nhiều ạ.” Thẩm Việt nói.
Lữ Thiến trước đó đang dựa vào Thẩm Việt, khi nghe Thẩm Việt gọi ông lão kia là thầy thì thấy kinh ngạc, chứ căn bản không ngờ sẽ gặp bố mình ở chỗ này.
Lúc này thấy bộ trưởng Lữ vì bất mãn mà nhìn mình chằm chằm, Lữ Thiến cũng giật mình, vội vàng đứng thẳng người lên, không dám dựa vào người Thẩm Việt nữa.
Dù sao bộ trưởng Lữ cũng là người làm ngành giáo dục, nếp nhà nghiêm khắc. Nếu là ngày bình thường thì tự uống chút rượu cũng không sao, nhưng ở trường hợp như hôm nay, Lữ Thiến là một đứa con gái mà bị nhiều người nhìn thấy dáng vẻ say rượu như này liền thành hơi khó coi.
Bộ trưởng Lữ thấy dáng vẻ đó của Lữ Thiến, thì sao còn không hiểu, biểu tình trên mặt cũng bất giác trầm xuống.
Cũng may Thẩm Việt đã vội nói: “Chú Lữ ơi, Thiến Thiến biết chú ở bên này mới yên tâm uống rượu đấy ạ. Bình thường em ấy ít uống, nên tửu lượng kém hơn người bình thường.”
Bộ trưởng Lữ nhìn về phía Lữ Thiến.
Lữ Thiến sao còn dám phản bác, liên tục gật đầu, nhìn bộ trưởng Lữ với vẻ tội nghiệp: “Bố. . .”
“Lát nữa ngồi xe về nhà với bố.” Bộ trưởng Lữ nói xong, liền dẫn Lữ Thiến qua.
Thẩm Việt nói với Hạ Chi: “Hạ Chi ơi, túi của Thiến Thiến.”
“À.” Hạ Chi đưa chiếc túi trong tay cho Thẩm Việt, Thẩm Việt lại giao đến tay bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ nhìn chiếc túi Thẩm Việt đưa tới, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Mà Thẩm Việt thì thuận thế để Hạ Chi gần mình hơn một chút, rồi giới thiệu với mọi người: “Hạ Chi, bạn học của cháu, cũng là sinh viên Đại học Nam Kinh. Em ấy học ngành kế toán, nhỏ hơn cháu một khóa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.