Chương 71
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Lữ Thiến kể lại chuyện mình vừa nghe được ở bên trong cho Hạ Chi với Thẩm Việt. Hạ Chi cũng không ngờ rằng thì ra người nhà mình đã biết được sự thật từ
sớm, nhưng chỉ vì muốn thành toàn cho hai nhà Thẩm Lữ, mới lựa chọn tiếp tục giấu họ giấu tên.
Nói như vậy khi cô còn nhỏ muốn học vẽ tranh, bà nội nói sẽ vào nội thành để nhờ một người bạn cũ, người bạn cũ đó, chắc hẳn là ông nội Thẩm rồi.
Chẳng trách bà nội lại muốn cô suy nghĩ cẩn thận, bởi vì một khi bà nội đã ra mặt, thì sự thật năm đó sẽ bị đào ra. Ba gia đình Thẩm Lữ Hạ sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, sợ là Lư Tiểu Nha còn sống cũng không còn mặt mũi mà gặp người khác.
Bà nội vốn không hi vọng sự thật bị vạch trần, nhưng đã từng vì cô mà có ý định đó. Thời gian trôi qua đã lâu, Hạ Chi cảm nhận được tình yêu thương của bà nội dành cho mình, đồng thời cũng thấy may mắn vì mình không chọn đến nội thành vào lúc đó.
Nếu lúc trước sự thật bị vạch trần, có lẽ mọi thứ sẽ có thay đổi lớn, nhưng đó không phải là những điều bà nội muốn thấy. Quan hệ giữa Hạ Chi và Thẩm Việt, có lẽ cũng sẽ không ngọt ngào bên nhau giống ngày hôm nay.
Đến nay các trưởng bối đều đã mất, sự thật cũng bị vạch trần, nên dù Hạ Chi khá khó chịu vì Lư Tiểu Nha vẫn chiếm tên tuổi của bà nội, nhưng bà nội đã lựa chọn tha thứ rồi thì cô còn lý do gì để tức giận đây.
Nhìn Lữ Thiến vì xấu hổ mà cúi đầu, Hạ Chi chậm rãi nói: “Bà nội đã lựa chọn thành toàn cho mấy người, thì những hậu bối như chúng tôi đương nhiên sẽ tôn trọng nguyện vọng của bà. Giờ bà Lư cũng đã qua đời, chúng ta đều đã mất đi người thân… cứ vậy đi.”
Lữ Thiến không ngờ Hạ Chi lại tha thứ cho mình nhanh như vậy, liền nhìn Hạ Chi với vẻ kinh ngạc: “Hạ Chi…”
“Quá khứ đều đã qua, như bây giờ cũng rất tốt. Mặc dù tôi lớn lên ở nông thôn, chưa từng được sống một cuộc sống như cô, nhưng cũng chính vì những sai sót ngẫu nhiên, cơ duyên trùng hợp ấy mà tôi mới được sinh ra trên thế giới này. Tôi rất thích tôi của hiện tại, cũng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.” Hạ Chi nói xong, liền quay đầu lén nhìn sang Thẩm Việt.
Thẩm Việt cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, Hạ Chi dùng kẹo bông che đi nửa gương mặt, không dám nhìn Thẩm Việt.
Dù sao thì người hôm qua còn khóc nói tuyệt đối không tha thứ cho bọn họ chính là cô, thế mà hôm nay đã chọn tha thứ, nên cô có cảm giác bản thân thật hèn, thật vô dụng.
Hiển nhiên Thẩm Việt cũng nhìn ra được Hạ Chi đang nghĩ gì, bèn giơ tay lên xoa trán cô.
Lữ Thiến nhìn tương tác giữa hai người bọn họ, chút không cam lòng trong nội tâm cuối cùng cũng buông xuống. Ở tình huống đã đúc thành sai lầm lớn như thế, thì còn điều gì có thể tốt hơn hiện tại đây. Giống như mấy vị trưởng bối trong phòng đã nói đó thôi, mọi thứ đều đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Lữ Thiến nói: “Cảm ơn cô, Hạ Chi, cả bố mẹ cô và bà nội cô nữa… mọi người đều là người rất tốt và lương thiện.”
“Bà ngoại tôi làm ra chuyện sai lầm, tận đến trước khi ra đi, bà cũng không yên tâm mà đi, đây chắc hẳn là nỗi thống khổ bà phải chịu. Mà chúng tôi là con cháu của bà, hưởng thụ tất cả vinh dự mà bà đã trộm từ nhà của cô. Trước đây không biết rõ tình hình thì thôi, nếu bây giờ đã biết, chúng tôi cũng không thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tiếp như thế nữa.”
Hạ Chi không nghĩ Lữ Thiến sẽ nói như vậy, nên nhìn cô ta với vẻ hơi kinh ngạc.
Lữ Thiến cười với Hạ Chi rồi nói: “Đêm qua, gia đình tôi đã bàn bạc xong, nhà tôi sẽ nghĩ cách để trả toàn bộ vinh dự của họ Lư lại cho nhà cô.”
“Năm đó bà ngoại tôi mạo danh bà nội cô để đi du học, những chuyện đã qua như thế không có cách nào lấy về để bù đắp, thế nhưng… trong viện bảo tàng, mặc dù trên danh sách những bảo vật mà nhà họ Lư quyên tặng đều viết tên Lư Minh Huệ, nhưng ảnh thì chúng tôi sẽ nhờ bên trên, nói rõ sự thật để đổi ảnh ấy thành bà nội cô. Căn nhà của nhà họ Lư ở trung tâm thành phố, chúng tôi sẽ sang tên trả lại, còn rất nhiều thứ nữa… chỉ cần là thứ chúng tôi có thể trả thì chúng tôi sẽ nhanh chóng làm xong, để vật về chủ cũ.”
Hạ Chi nói: “Chuyện này. . . phiền phức lắm…”
Lư Tiểu Nha mạo nhận dùng cái tên Lư Minh Huệ này đã hơn nửa thế kỷ. Trong những năm qua, bà ấy đã chứng kiến một đất nước bắt đầu lại từ đầu và dần trở nên hoàn thiện. Những thủ tục liên quan rất dễ xử lý trong những ngày đầu, nhưng đến hiện tại nó đã đã thành tầng tầng lớp lớp, rắc rối phức tạp từ lâu. Nếu muốn trả lại toàn bộ, chắc chắn sẽ là một dự án lớn vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có thế, một khi đã trả lại thì chuyện Lư Tiểu Nha mạo danh để thay thế cũng tương đương với công khai một nửa, và thứ mà nhà họ Lữ phải đón nhận, không chỉ là vật về chủ cũ đơn giản đâu, mà còn đủ các loại suy đoán và chất vấn từ bên ngoài nữa. Những điều này đối với nhà họ Lữ mà nói, rất có thể là một đả kích có tính huỷ diệt!
Lữ Thiến cười một tiếng với Hạ Chi, rồi cúi đầu cười khổ nói: “Cho nên… trước khi đi bà ngoại mới nắm tay tôi, muốn tôi mau chóng rời đi, ra nước ngoài vĩnh viễn đừng về nữa… Chúng tôi đều hiểu ý của bà, nhưng Hạ Chi à, tôi và bố mẹ tôi, đều không phải là bà ngoại.”
“Bà ngoại đã mất, chúng tôi là con cháu của bà nên không tiện chỉ trích gì bà cả. Vì trong nhiều năm qua, bà đã toàn tâm toàn ý nỗ lực vì chúng tôi, mọi thứ bà tôi trộm được, chúng tôi cũng được hưởng dụng lây.”
“Có điều, mặc kệ là thế nào, chúng tôi vẫn hiểu đạo lý biết sai phải sửa. Không phải đồ của chúng tôi, thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về chúng tôi. Sau khi trả lại những thứ đó, tôi tin là dù bố mẹ tôi, hay tôi, thì chúng tôi đều có năng lực để bắt đầu lại từ đầu. Chúng tôi cũng hi vọng gia đình cô sẽ cho chúng tôi một cơ hội sửa sai, làm lại từ đầu.”
Hạ Chi đột nhiên không biết nên nói gì, những lời của Lữ Thiến làm cho cô thay đổi cách nhìn về nhà họ Lữ.
Có thể Lư Tiểu Nha đã từng làm việc trái với lương tâm, nhưng con cháu của bà ấy không phải là bà ấy. Bọn họ muốn gánh vác hậu quả sai lầm của trưởng bối, đã làm cho Hạ Chi phải nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa.
Lữ Thiến nói hết những lời này, nội tâm cũng thấy dễ chịu hơn. Lữ Thiến ngẩng đầu thì thấy Hạ Chi với Thẩm Việt đều đang nhìn mình, cô ta bèn cười với hai người rồi nói: “Nếu mọi người đã đồng ý nhận sự biết lỗi của chúng tôi thì tôi hi vọng… chúng ta vẫn có thể làm bạn… Người lớn bên trong đang bàn bạc ngày cưới của hai người, đến lúc kết hôn, nhớ phải mời tôi nhé.”
Nói đến kết hôn, mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên.
Lúc thầy của Thẩm Việt tính ngày tốt cho bọn họ, Hạ Chi còn cảm thấy chuyện kết hôn cách mình rất xa. Nhưng giờ chưa đến một tháng, vì sai sót ngẫu nhiên mà cô với Thẩm Việt đã gặp bố mẹ của nhau luôn rồi…
Hạ Chi nhớ lại, trước kỳ nghỉ cô đã gọi điện thoại cho mẹ, nói là muốn đến nhà Thẩm Việt ở. Lúc ấy cô còn lo quan hệ của mình và Thẩm Việt tiến triển quá nhanh, sẽ khiến người lớn trong nhà khó chịu.
Chứ đâu có ngờ, hiện tại người lớn hai nhà còn sốt ruột hơn cả bọn cô nữa. Cứ đà này, không chừng sang năm sẽ phải đính hôn thật ấy!
“Được rồi, vậy chúng ta vào thôi, kẹo bông sắp tan cả rồi.” Lữ Thiến nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hạ Chi, thì cười nói.
Hạ Chi với Thẩm Việt liếc mắt nhìn nhau, có phần bất đắc dĩ mà đi theo Lữ Thiến vào phòng.
Bố Hạ Chi: “Vậy thì đến lúc kết hôn, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc ở quê, còn đám cưới ở thành phố A bên này thì tổ chức theo kiểu Tây nhỉ?”
Chú Thẩm thấy hơi khó: “Nhưng chúng tôi cũng thích đám cưới kiểu Trung Quốc mà.”
Mẹ Hạ Chi: “Vậy hai nhà chúng ta không vòng vèo nữa, cứ tổ chức đám cưới theo kiểu Trung Quốc thôi, kiểu Tây thì ra nước ngoài hẵng tổ chức, rồi để vợ chồng trẻ chúng nó ở bên đó, hưởng tuần trăng mật luôn, thấy thế nào?”
Mẹ Lữ Thiến đề nghị: “Mạnh dạn đề cử đám cưới lâu đài, vừa có không khí lại vừa lãng mạn. Hạ Chi mặc áo cưới đi bên trong, nhất định sẽ đáng yêu như cô công chúa nhỏ vậy đó ~ “
Cô Thẩm cười nói: “Vậy cũng được đấy! Hoàng tử và công chúa, chắc chắn rất hợp với Thẩm Việt, Hạ Chi. Bà thông gia này, bà thấy thế nào?”
Mẹ Hạ Chi: “Được được đấy, lại mời hai em bé rải hoa đến nữa. Ôi chao, nếu em bé rải hoa là bé cưng của Chi Chi thì tốt hơn.”
Bộ trưởng Lữ cũng đề nghị: “Chờ hai đứa kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, lại tổ chức lần nữa, là bé cưng có thể làm em bé rải hoa rồi.”
Chú Thẩm: “Vậy cứ quyết định thế đi, đợi Hạ Chi với Thẩm Việt về, chúng ta sẽ liệt ra những phương án ban nãy cho hai đứa xem thử. Dù sao cũng là đám cưới của vợ chồng trẻ, chúng ta vẫn phải tôn trọng ý kiến của hai đứa nó.”
Bố Hạ Chi: “Ơ kìa, về rồi à? Đứng ngây ở đấy làm gì thế, mau vào xem thử này, bọn bố đang nghĩ những thứ này… cho hai đứa đấy.”
Hạ Chi: … Bố ơi, bố còn nhớ bố đã bảo con đi mua kẹo bông không ạ = =
Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi, họ đã vạch kế hoạch đến kết hôn tròn mười năm luôn rồi!
Nhanh như thế, thật sự không có vấn đề gì chứ!
Sáu vị trưởng bối đang vui vẻ thảo luận về những bức ảnh trên máy tính bảng, bầu không khí sôi nổi trước nay chưa từng có. Hạ Chi với Thẩm Việt nào dám không thuận theo sáu vị phụ huynh vào lúc này chứ. Hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đành phải bước đến.
Sau khi thấy đủ loại tòa lâu đài và áo cưới trong máy tính bảng, Hạ Chi cũng giật mình, khen ngợi: “Đẹp thật ạ.”
Cô Thẩm cao hứng nói: “Hạ Chi thích à! Thật tốt quá!”
Mẹ Lữ Thiến: “Hạ Chi, lật tiếp đi, còn kiểu Trung Quốc nữa, cũng đẹp lắm đấy. Bọn cô vừa liên lạc với người phụ trách viện bảo tàng, đối phương đã đồng ý, sau này hai đứa các cháu mà kết hôn, bọn cháu có thể chọn mấy bảo vật của nhà họ Lư gửi ở viện bảo tàng, lấy ra đeo trong đám cưới của các cháu.”
Hạ Chi: “Dạ… như thế có được không ạ… Đồ đã để ở viện bảo tàng, có lấy ra được không cô…”
Bộ trưởng Lữ nói: “Không có chuyện gì đâu, đồ được khai quật trong bản đồ kho báu của nhà họ Lư đều là đồ cổ, nó vô giá và được quyên tặng cho quốc gia với danh nghĩa nhà họ Lư. Nhưng khi đó những thứ mà nhà họ Lư sử dụng chỉ có thể coi là vật phẩm quý giá cận đại, là tài sản dưới tên của nhà họ Lư cháu. Bên chú đồng ý gửi ở viện bảo tàng để triển lãm, nhưng khi cần, vẫn có thể lấy về sử dụng bất cứ lúc nào. Cùng lắm thì sau khi hai cháu kết hôn rồi, lại để ở viện bảo tàng là được.”
Cô Thẩm đã lật trang sang lễ phục kiểu Trung Quốc: “Hạ Chi, thích mấy cái này không?”
Suy cho cùng Hạ Chi cũng là con gái, thích nhất là đồ đẹp nên sự chú ý lập tức bị hấp dẫn sang: “Tinh tế và đẹp quá ạ.”
“Cái này cũng đẹp, cháu xem cái này thử.”
“Còn cái kia nữa, Chi Chi xem nhiều vào, còn tận nửa năm nên cứ chọn từ từ, vẫn còn kịp mà.”
Hạ Chi đã hoàn toàn đắm chìm trong đó: “Dạ dạ dạ ~~~ “
“Anh Thẩm Việt.” Sau lưng Hạ Chi, Lữ Thiến đứng ở bên cạnh Thẩm Việt, thấp giọng nói với anh: “Chúc anh và Hạ Chi hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Thẩm Việt nhìn về phía cô ta, “Thiến Thiến này, chờ sau khi chuyện này qua đi, tôi hi vọng em cũng có thể buông lỏng gánh nặng trong lòng, cố gắng đối mặt với tương lai.”
“Em biết rồi.” Lữ Thiến nói xong, thì thấy Thẩm Việt đang nhìn phía trước với ánh mắt dịu dàng.
Cô ta xuôi theo tầm mắt Thẩm Việt mà nhìn sang, liền thấy Hạ Chi đã bị bao phủ bởi váy cưới cô dâu, hoàn toàn hòa nhập vào chủ đề thảo luận của sáu vị phụ huynh. Một lúc lâu sau, khóe miệng của Lữ Thiến cũng hơi cong lên.
Cả kỳ nghỉ hè sau đó, cuộc sống của mọi người trôi qua trong bận rộn khác thường.
Thẩm Việt phải về trường để phục hồi tranh cổ, Hạ Chi thì chuyên tâm tập trung vào việc thực tập tại Ý Hành.
Nhà họ Lữ giải quyết chuyện xong, lập tức tiến hành sang tên tài sản. Đã qua hơn nửa thế kỷ, quan hệ giữa hai nhà Lư, Lữ lại rắc rối phức tạp, bên trong còn lẫn cả nhà hà họ Thẩm nên hết sức rườm rà. Cũng vì thế mà bố mẹ Thẩm Việt phải thường xuyên bay qua bay lại, chỉ vì muốn lập lại trật tự của sai lầm ban đầu.
Mà nhà họ Hạ được sang tên cũng không hề nhàn rỗi, phụ huynh của cả ba nhà đều cùng bận rộn suốt cả kỳ nghỉ hè, thế nên lại tạo được tình bạn thắm thiết.
Nhà họ Lữ thấy thẹn với nhà họ Hạ, nhưng lại dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, và điều này đã khiến bố mẹ Hạ Chi rất tán thưởng lẫn bội phục; mà nhà họ Hạ không hề tính toán đến hiềm khích lúc trước, tác phong làm việc rất thẳng thắn, cũng làm cho nhà họ Lữ cực kì kính trọng.
Nhà họ Thẩm kẹt giữa hai nhà lại càng không cần phải nói. Họ mấy đời thân nhau với nhà họ Lữ, lại là thông gia với nhà họ Hạ, ba nhà chung sống hòa thuận, cùng cố gắng vì muốn bù đắp quá
khứ, thật là không còn gì tốt hơn. Đảo mắt đã hơn hai tháng trôi qua, Hạ Chi rốt cuộc cũng phải rời khỏi căn nhà ở Thành Nam của Thẩm Việt để về lại trường.
Hạ Chi khéo léo từ chối đề nghị muốn đưa cô về trường của bố mẹ Thẩm Việt, rồi vội vàng xách vali chuồn êm.
Giỡn chơi hả, những người biết Thẩm Việt ở trường, thì về cơ bản đều nhận ra bố mẹ Thẩm Việt. Nếu để bọn họ nhìn thấy bố mẹ Thẩm Việt đưa cô về trường, vậy chẳng phải là đã công bố với cả trường chuyện cô kết hôn với Thẩm Việt một cách trá hình rồi sao?
Có điều… thời gian đính hôn đã được định vào nửa năm sau rồi, bây giờ Hạ Chi không công bố, thì tương lai mọi người cũng sẽ biết thôi…
Hạ Chi xách theo vali trở lại tòa ký túc xá nữ. Cô vừa mở cửa ra, đã thấy ngay khuôn mặt quen thuộc của Hàn Dung và Chu Lệ.
“Wow! Hạ Chi! !”
“Nghỉ hè hai tháng có sướng không?!”
“Công việc ở Ý Hành thế nào rồi?”
“Đại thần đâu, sao không về cùng cậu?”
Hạ Chi vừa vào cửa, liền bị hai cô bạn cùng phòng oanh tạc. Cô cất vali đi rồi nói: “Đây là ký túc xá nữ, Thẩm Việt đâu có được vào. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tân sinh viên đến báo danh nên Thẩm Việt bị cử đi hướng dẫn tân sinh viên rồi.”
“Hu… tân sinh viên bây giờ thật hạnh phúc, lúc bọn mình nhập học, đại thần đâu có hướng dẫn cho bọn mình đâu!” Hàn Dung khóc kể lể.
“Ban đầu không phải Thẩm Việt đi, nhưng người chuẩn bị hướng dẫn lại thấy cơ thể không thoải mái, nên Thẩm Việt bị giáo sư Chung kêu đi.” Hạ Chi nói.
Chu Lệ nói: “Chẳng trách cậu về một mình. Hạ Chi ơi, hai tháng này trôi qua thế nào rồi?”
Hạ Chi nhìn thấy ánh mắt gian ác của hai cô bạn cùng phòng, thì mặt cô lập tức đỏ lên: “Không, chẳng thế nào cả.”
“Gần hai tháng, cô nam quả nữ, các cậu lại không làm cái quái gì? !” Hàn Dung tỏ vẻ kinh ngạc nói.
“Tớ với Thẩm Việt đâu có ở cùng nhau, anh ấy ở trường, tớ ở nhà mà.”
Nhưng thật ra… Hạ Chi với bố mẹ mình, và cô chú Thẩm đã ở cùng nhau hai tháng nay. Bốn trưởng bối cùng cưng chiều một mình cô, khiến cô rõ ràng là ngày nào cũng đi sớm về trễ, làm việc vất vất vả vả, cuối cùng lại còn mập lên hai cân!
Hàn Dung lập tức bóp cổ tay: “Quà của tớ lại không được phát huy tác dụng ư!”
Nói đến quà Hạ Chi liền tức. Vừa nghĩ tới dáng vẻ quẫn bách ở ký túc xá ngày đó, Hạ Chi liền không hề khách khí mà giơ tay định véo Hàn Dung: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa à. Cậu dám để thứ đó dưới chồng sách của tớ, cậu có biết lúc ấy là ai tìm được nó không!”
Hàn Dung lập tức tránh ra: “Là đại thần hả? Ha ha ha ha ha ha, trời má ha ha ha ha ha!”
“Cậu còn cười!” Hạ Chi nhìn dáng vẻ hả hê của cô ấy, quả thực muốn đánh chết luôn!
“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, bên ngoài trời đang mưa, trời mưa phải thu quần áo nha. Để tiểu nhân thu quần áo cho nữ hiệp, đền đền đền tội!” Hàn Dung vội vàng xin tha.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên bầu trời vừa còn trong xanh, giờ đã âm u ngay rồi. Những hạt mưa nhỏ rơi tí ta tí tách.
Hình như Thẩm Việt không mang dù.
Có nên đi đưa dù cho anh ấy không đây.
Nói mới nhớ, đã gần một tuần kể từ lần cuối họ tách ra… mặc dù ngày nào họ cũng gọi điện thoại và liên lạc qua Wechat, nhưng không thấy người thật nên cũng rất nhớ nhau.
“Muốn đưa dù cho đại thần à?” Hàn Dung đang bị Hạ Chi đè xuống đất véo, hỏi.
“Sao cậu biết?”
“Chậc, thì nhìn mặt cậu đó.” Hàn Dung nói xong, bèn nịnh nọt đưa dù qua cho Hạ Chi, “Nữ hiệp, tha cho tiểu nhân đi.”
Hạ Chi bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười: “Tha cho cậu đấy!”
Thừa lúc mưa chưa to, Hạ Chi liền cầm dù đi nhanh xuống lầu. Cô tìm đến chỗ Thẩm Việt hướng dẫn, rồi chờ ở một nơi hẻo lánh bên ngoài tòa nhà dạy học.
Cô tới vừa đúng lúc. Chỉ một lát sau, những sinh viên mới ào ào đi ra từ bên trong. Hạ Chi nghe thấy không ít người đều đang phấn khởi thảo luận về chuyện có liên quan đến Thẩm Việt.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Hạ Chi đối với Thẩm Việt, anh chắc chắn sẽ không xuất hiện trong đám người, mà hẳn phải chờ thêm hai mươi phút nữa, người đã đi hết thì anh mới xuất hiện.
Quả nhiên, khi người ở xung quanh càng ngày càng ít đi, đến lúc gần như chẳng có ai thì bóng hình quen thuộc kia mới chậm rãi đi từ trong tòa nhà dạy học ra.
Hạ Chi nhìn anh cách mình càng ngày càng gần, thì vội vàng lấy dù che mặt mình đi, định cho Thẩm Việt một sự bất ngờ.
Nhưng đợi cả buổi, cô cũng không thấy Thẩm Việt đi ngang qua mình.
Hạ Chi lén lút cầm dù cao hơn một chút, rồi nhìn về phía trước, thì phát hiện không thấy Thẩm Việt đâu!
Không phải ban nãy vẫn còn đang ở phía trước ư, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?
Hạ Chi sững sờ, không lo trốn nữa mà để dù ra phía sau, rồi tìm kiếm bóng Thẩm Việt khắp nơi.
“Em đang chờ anh à?” Giọng Thẩm Việt truyền đến từ phía sau.
Hạ Chi quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện Thẩm Việt bất giác đã đứng ở sau lưng cô từ lâu. Chắc hẳn dáng vẻ ngốc nghếch ban nãy của mình đã bị Thẩm Việt thấy hết rồi.
Hạ Chi tạo bất ngờ không thành, lại còn bị Thẩm Việt chòng ghẹo, liền cầm dù, dời ánh mắt đi không thèm nhìn anh nữa. Cô kiêu ngạo nói: “Ứ phải.”
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ giận hờn vu vơ của Hạ Chi, thì nhịn không được bèn cười khẽ.
“Anh cười cái gì đấy?” Hạ Chi lấy làm lạ mà nhìn anh.
“Thời thế thay đổi.” Thẩm Việt nói.
“Dạ?” Hạ Chi càng không hiểu.
Thẩm Việt đến bên cạnh Hạ Chi, nhận lấy dù trong tay cô rồi bung ra che cho cả hai.
Hai người cùng đi dưới mưa chung một cây dù. Hạ Chi đi một lúc, mới dần hiểu ra ý của Thẩm Việt.
Lời thoại giống nhau, đối thoại giống nhau, che dù dưới mưa cũng giống nhau, không phải giống lần đầu tiên hai người gặp nhau ở công viên như đúc hay sao?
Có điều khi đó người trả lời “Không phải” là Thẩm Việt, bây giờ đổi thành Hạ Chi.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi cũng không nhịn được cười. Nhìn Thẩm Việt đang đứng cạnh mình, Hạ Chi duỗi hai cánh tay, khoác ở cánh tay Thẩm Việt: “Anh có biết lúc đó, em đang nghĩ gì không?”
Thẩm Việt cúi đầu nhìn cô.
Hạ Chi ra dấu chỉ phần vai cao của hai người họ: “Chênh lệch chiều cao hoàn hảo, ôm anh từ phía sau, có thể dán mặt lên lưng anh; ôm anh từ phía trước, tay ôm eo anh, cằm anh vừa hay có thể đặt trên đầu em; sau đó còn có bên trái… bên phải nữa…”
“Thì ra bạn học Hạ Chi đã bắt đầu ngấp nghé thân thể của anh từ sớm rồi đấy.” Thẩm Việt nói cứ như thật.
“Đúng, chính là vậy đó.” Yêu nhau đã lâu, da Hạ Chi cũng dần dày lên. Bị Thẩm Việt trêu chọc cô cũng chẳng thèm để ý, còn cười hì hì nói.
“Có điều, anh lại có suy nghĩ khác.” Thẩm Việt nói.
“Dạ?” Hạ Chi nghi hoặc mà nhìn anh.
Thẩm Việt dừng bước, xoay người. Một tay anh che dù, một tay giữ Hạ Chi trước mặt mình.
Thấy Hạ Chi ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Việt cúi đầu xuống, thấp giọng nói bên tai cô : “Góc hôn hoàn hảo.”
Dù Hạ Chi có da dày thịt béo, thì cũng không chịu nổi kiểu chòng ghẹo này của đại thần. Cái giọng trầm thấp kia nổ tung bên tai cô, tê tê ngứa ngứa. Mặt Hạ Chi đỏ lên, học theo Thẩm Việt nói: “Thì ra bạn học Thẩm Việt đã bắt đầu ngấp nghé thân thể của em từ sớm rồi đấy!”
Thẩm Việt học theo biểu tình của Hạ Chi: “Đúng, chính là vậy đấy.”
Thấy Hạ Chi nhìn mình không nói lời nào, Thẩm Việt lại nói: “Cho nên bạn học Hạ Chi này, em còn có suy nghĩ gì khác không?”
“Đương nhiên là có chứ.”
Hạ Chi lầm bầm, sau đó ôm lấy vai Thẩm Việt bằng hai tay, rồi nhón chân hôn bẹp một cái lên mặt anh: “Thực hiện được, suy nghĩ của bạn học Thẩm Việt rất có tính khả thi.”
Giọt mưa rơi tí ta tí tách đập vào trên mặt dù, bởi vì trời mưa nên gần đó chẳng có ai đi trên đường.
Mưa bụi mù mịt che phủ tòa nhà dạy học gần đó, sân thể dục bị mưa làm ướt đẫm, hạt mưa đọng trên lá xanh, còn có… Hạ Chi và Thẩm Việt dưới dù.
Thẩm Việt nhìn nụ cười trên mặt Hạ Chi, cũng cười khẽ: “Vậy thì hôn cái nữa.”
Anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi cô dưới làn mưa bụi mông lung hệt như trong suy nghĩ từ lâu của anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
Nói như vậy khi cô còn nhỏ muốn học vẽ tranh, bà nội nói sẽ vào nội thành để nhờ một người bạn cũ, người bạn cũ đó, chắc hẳn là ông nội Thẩm rồi.
Chẳng trách bà nội lại muốn cô suy nghĩ cẩn thận, bởi vì một khi bà nội đã ra mặt, thì sự thật năm đó sẽ bị đào ra. Ba gia đình Thẩm Lữ Hạ sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, sợ là Lư Tiểu Nha còn sống cũng không còn mặt mũi mà gặp người khác.
Bà nội vốn không hi vọng sự thật bị vạch trần, nhưng đã từng vì cô mà có ý định đó. Thời gian trôi qua đã lâu, Hạ Chi cảm nhận được tình yêu thương của bà nội dành cho mình, đồng thời cũng thấy may mắn vì mình không chọn đến nội thành vào lúc đó.
Nếu lúc trước sự thật bị vạch trần, có lẽ mọi thứ sẽ có thay đổi lớn, nhưng đó không phải là những điều bà nội muốn thấy. Quan hệ giữa Hạ Chi và Thẩm Việt, có lẽ cũng sẽ không ngọt ngào bên nhau giống ngày hôm nay.
Đến nay các trưởng bối đều đã mất, sự thật cũng bị vạch trần, nên dù Hạ Chi khá khó chịu vì Lư Tiểu Nha vẫn chiếm tên tuổi của bà nội, nhưng bà nội đã lựa chọn tha thứ rồi thì cô còn lý do gì để tức giận đây.
Nhìn Lữ Thiến vì xấu hổ mà cúi đầu, Hạ Chi chậm rãi nói: “Bà nội đã lựa chọn thành toàn cho mấy người, thì những hậu bối như chúng tôi đương nhiên sẽ tôn trọng nguyện vọng của bà. Giờ bà Lư cũng đã qua đời, chúng ta đều đã mất đi người thân… cứ vậy đi.”
Lữ Thiến không ngờ Hạ Chi lại tha thứ cho mình nhanh như vậy, liền nhìn Hạ Chi với vẻ kinh ngạc: “Hạ Chi…”
“Quá khứ đều đã qua, như bây giờ cũng rất tốt. Mặc dù tôi lớn lên ở nông thôn, chưa từng được sống một cuộc sống như cô, nhưng cũng chính vì những sai sót ngẫu nhiên, cơ duyên trùng hợp ấy mà tôi mới được sinh ra trên thế giới này. Tôi rất thích tôi của hiện tại, cũng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.” Hạ Chi nói xong, liền quay đầu lén nhìn sang Thẩm Việt.
Thẩm Việt cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, Hạ Chi dùng kẹo bông che đi nửa gương mặt, không dám nhìn Thẩm Việt.
Dù sao thì người hôm qua còn khóc nói tuyệt đối không tha thứ cho bọn họ chính là cô, thế mà hôm nay đã chọn tha thứ, nên cô có cảm giác bản thân thật hèn, thật vô dụng.
Hiển nhiên Thẩm Việt cũng nhìn ra được Hạ Chi đang nghĩ gì, bèn giơ tay lên xoa trán cô.
Lữ Thiến nhìn tương tác giữa hai người bọn họ, chút không cam lòng trong nội tâm cuối cùng cũng buông xuống. Ở tình huống đã đúc thành sai lầm lớn như thế, thì còn điều gì có thể tốt hơn hiện tại đây. Giống như mấy vị trưởng bối trong phòng đã nói đó thôi, mọi thứ đều đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Lữ Thiến nói: “Cảm ơn cô, Hạ Chi, cả bố mẹ cô và bà nội cô nữa… mọi người đều là người rất tốt và lương thiện.”
“Bà ngoại tôi làm ra chuyện sai lầm, tận đến trước khi ra đi, bà cũng không yên tâm mà đi, đây chắc hẳn là nỗi thống khổ bà phải chịu. Mà chúng tôi là con cháu của bà, hưởng thụ tất cả vinh dự mà bà đã trộm từ nhà của cô. Trước đây không biết rõ tình hình thì thôi, nếu bây giờ đã biết, chúng tôi cũng không thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tiếp như thế nữa.”
Hạ Chi không nghĩ Lữ Thiến sẽ nói như vậy, nên nhìn cô ta với vẻ hơi kinh ngạc.
Lữ Thiến cười với Hạ Chi rồi nói: “Đêm qua, gia đình tôi đã bàn bạc xong, nhà tôi sẽ nghĩ cách để trả toàn bộ vinh dự của họ Lư lại cho nhà cô.”
“Năm đó bà ngoại tôi mạo danh bà nội cô để đi du học, những chuyện đã qua như thế không có cách nào lấy về để bù đắp, thế nhưng… trong viện bảo tàng, mặc dù trên danh sách những bảo vật mà nhà họ Lư quyên tặng đều viết tên Lư Minh Huệ, nhưng ảnh thì chúng tôi sẽ nhờ bên trên, nói rõ sự thật để đổi ảnh ấy thành bà nội cô. Căn nhà của nhà họ Lư ở trung tâm thành phố, chúng tôi sẽ sang tên trả lại, còn rất nhiều thứ nữa… chỉ cần là thứ chúng tôi có thể trả thì chúng tôi sẽ nhanh chóng làm xong, để vật về chủ cũ.”
Hạ Chi nói: “Chuyện này. . . phiền phức lắm…”
Lư Tiểu Nha mạo nhận dùng cái tên Lư Minh Huệ này đã hơn nửa thế kỷ. Trong những năm qua, bà ấy đã chứng kiến một đất nước bắt đầu lại từ đầu và dần trở nên hoàn thiện. Những thủ tục liên quan rất dễ xử lý trong những ngày đầu, nhưng đến hiện tại nó đã đã thành tầng tầng lớp lớp, rắc rối phức tạp từ lâu. Nếu muốn trả lại toàn bộ, chắc chắn sẽ là một dự án lớn vô cùng đáng sợ.
Không chỉ có thế, một khi đã trả lại thì chuyện Lư Tiểu Nha mạo danh để thay thế cũng tương đương với công khai một nửa, và thứ mà nhà họ Lữ phải đón nhận, không chỉ là vật về chủ cũ đơn giản đâu, mà còn đủ các loại suy đoán và chất vấn từ bên ngoài nữa. Những điều này đối với nhà họ Lữ mà nói, rất có thể là một đả kích có tính huỷ diệt!
Lữ Thiến cười một tiếng với Hạ Chi, rồi cúi đầu cười khổ nói: “Cho nên… trước khi đi bà ngoại mới nắm tay tôi, muốn tôi mau chóng rời đi, ra nước ngoài vĩnh viễn đừng về nữa… Chúng tôi đều hiểu ý của bà, nhưng Hạ Chi à, tôi và bố mẹ tôi, đều không phải là bà ngoại.”
“Bà ngoại đã mất, chúng tôi là con cháu của bà nên không tiện chỉ trích gì bà cả. Vì trong nhiều năm qua, bà đã toàn tâm toàn ý nỗ lực vì chúng tôi, mọi thứ bà tôi trộm được, chúng tôi cũng được hưởng dụng lây.”
“Có điều, mặc kệ là thế nào, chúng tôi vẫn hiểu đạo lý biết sai phải sửa. Không phải đồ của chúng tôi, thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về chúng tôi. Sau khi trả lại những thứ đó, tôi tin là dù bố mẹ tôi, hay tôi, thì chúng tôi đều có năng lực để bắt đầu lại từ đầu. Chúng tôi cũng hi vọng gia đình cô sẽ cho chúng tôi một cơ hội sửa sai, làm lại từ đầu.”
Hạ Chi đột nhiên không biết nên nói gì, những lời của Lữ Thiến làm cho cô thay đổi cách nhìn về nhà họ Lữ.
Có thể Lư Tiểu Nha đã từng làm việc trái với lương tâm, nhưng con cháu của bà ấy không phải là bà ấy. Bọn họ muốn gánh vác hậu quả sai lầm của trưởng bối, đã làm cho Hạ Chi phải nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa.
Lữ Thiến nói hết những lời này, nội tâm cũng thấy dễ chịu hơn. Lữ Thiến ngẩng đầu thì thấy Hạ Chi với Thẩm Việt đều đang nhìn mình, cô ta bèn cười với hai người rồi nói: “Nếu mọi người đã đồng ý nhận sự biết lỗi của chúng tôi thì tôi hi vọng… chúng ta vẫn có thể làm bạn… Người lớn bên trong đang bàn bạc ngày cưới của hai người, đến lúc kết hôn, nhớ phải mời tôi nhé.”
Nói đến kết hôn, mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên.
Lúc thầy của Thẩm Việt tính ngày tốt cho bọn họ, Hạ Chi còn cảm thấy chuyện kết hôn cách mình rất xa. Nhưng giờ chưa đến một tháng, vì sai sót ngẫu nhiên mà cô với Thẩm Việt đã gặp bố mẹ của nhau luôn rồi…
Hạ Chi nhớ lại, trước kỳ nghỉ cô đã gọi điện thoại cho mẹ, nói là muốn đến nhà Thẩm Việt ở. Lúc ấy cô còn lo quan hệ của mình và Thẩm Việt tiến triển quá nhanh, sẽ khiến người lớn trong nhà khó chịu.
Chứ đâu có ngờ, hiện tại người lớn hai nhà còn sốt ruột hơn cả bọn cô nữa. Cứ đà này, không chừng sang năm sẽ phải đính hôn thật ấy!
“Được rồi, vậy chúng ta vào thôi, kẹo bông sắp tan cả rồi.” Lữ Thiến nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hạ Chi, thì cười nói.
Hạ Chi với Thẩm Việt liếc mắt nhìn nhau, có phần bất đắc dĩ mà đi theo Lữ Thiến vào phòng.
Bố Hạ Chi: “Vậy thì đến lúc kết hôn, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc ở quê, còn đám cưới ở thành phố A bên này thì tổ chức theo kiểu Tây nhỉ?”
Chú Thẩm thấy hơi khó: “Nhưng chúng tôi cũng thích đám cưới kiểu Trung Quốc mà.”
Mẹ Hạ Chi: “Vậy hai nhà chúng ta không vòng vèo nữa, cứ tổ chức đám cưới theo kiểu Trung Quốc thôi, kiểu Tây thì ra nước ngoài hẵng tổ chức, rồi để vợ chồng trẻ chúng nó ở bên đó, hưởng tuần trăng mật luôn, thấy thế nào?”
Mẹ Lữ Thiến đề nghị: “Mạnh dạn đề cử đám cưới lâu đài, vừa có không khí lại vừa lãng mạn. Hạ Chi mặc áo cưới đi bên trong, nhất định sẽ đáng yêu như cô công chúa nhỏ vậy đó ~ “
Cô Thẩm cười nói: “Vậy cũng được đấy! Hoàng tử và công chúa, chắc chắn rất hợp với Thẩm Việt, Hạ Chi. Bà thông gia này, bà thấy thế nào?”
Mẹ Hạ Chi: “Được được đấy, lại mời hai em bé rải hoa đến nữa. Ôi chao, nếu em bé rải hoa là bé cưng của Chi Chi thì tốt hơn.”
Bộ trưởng Lữ cũng đề nghị: “Chờ hai đứa kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, lại tổ chức lần nữa, là bé cưng có thể làm em bé rải hoa rồi.”
Chú Thẩm: “Vậy cứ quyết định thế đi, đợi Hạ Chi với Thẩm Việt về, chúng ta sẽ liệt ra những phương án ban nãy cho hai đứa xem thử. Dù sao cũng là đám cưới của vợ chồng trẻ, chúng ta vẫn phải tôn trọng ý kiến của hai đứa nó.”
Bố Hạ Chi: “Ơ kìa, về rồi à? Đứng ngây ở đấy làm gì thế, mau vào xem thử này, bọn bố đang nghĩ những thứ này… cho hai đứa đấy.”
Hạ Chi: … Bố ơi, bố còn nhớ bố đã bảo con đi mua kẹo bông không ạ = =
Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi, họ đã vạch kế hoạch đến kết hôn tròn mười năm luôn rồi!
Nhanh như thế, thật sự không có vấn đề gì chứ!
Sáu vị trưởng bối đang vui vẻ thảo luận về những bức ảnh trên máy tính bảng, bầu không khí sôi nổi trước nay chưa từng có. Hạ Chi với Thẩm Việt nào dám không thuận theo sáu vị phụ huynh vào lúc này chứ. Hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đành phải bước đến.
Sau khi thấy đủ loại tòa lâu đài và áo cưới trong máy tính bảng, Hạ Chi cũng giật mình, khen ngợi: “Đẹp thật ạ.”
Cô Thẩm cao hứng nói: “Hạ Chi thích à! Thật tốt quá!”
Mẹ Lữ Thiến: “Hạ Chi, lật tiếp đi, còn kiểu Trung Quốc nữa, cũng đẹp lắm đấy. Bọn cô vừa liên lạc với người phụ trách viện bảo tàng, đối phương đã đồng ý, sau này hai đứa các cháu mà kết hôn, bọn cháu có thể chọn mấy bảo vật của nhà họ Lư gửi ở viện bảo tàng, lấy ra đeo trong đám cưới của các cháu.”
Hạ Chi: “Dạ… như thế có được không ạ… Đồ đã để ở viện bảo tàng, có lấy ra được không cô…”
Bộ trưởng Lữ nói: “Không có chuyện gì đâu, đồ được khai quật trong bản đồ kho báu của nhà họ Lư đều là đồ cổ, nó vô giá và được quyên tặng cho quốc gia với danh nghĩa nhà họ Lư. Nhưng khi đó những thứ mà nhà họ Lư sử dụng chỉ có thể coi là vật phẩm quý giá cận đại, là tài sản dưới tên của nhà họ Lư cháu. Bên chú đồng ý gửi ở viện bảo tàng để triển lãm, nhưng khi cần, vẫn có thể lấy về sử dụng bất cứ lúc nào. Cùng lắm thì sau khi hai cháu kết hôn rồi, lại để ở viện bảo tàng là được.”
Cô Thẩm đã lật trang sang lễ phục kiểu Trung Quốc: “Hạ Chi, thích mấy cái này không?”
Suy cho cùng Hạ Chi cũng là con gái, thích nhất là đồ đẹp nên sự chú ý lập tức bị hấp dẫn sang: “Tinh tế và đẹp quá ạ.”
“Cái này cũng đẹp, cháu xem cái này thử.”
“Còn cái kia nữa, Chi Chi xem nhiều vào, còn tận nửa năm nên cứ chọn từ từ, vẫn còn kịp mà.”
Hạ Chi đã hoàn toàn đắm chìm trong đó: “Dạ dạ dạ ~~~ “
“Anh Thẩm Việt.” Sau lưng Hạ Chi, Lữ Thiến đứng ở bên cạnh Thẩm Việt, thấp giọng nói với anh: “Chúc anh và Hạ Chi hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Thẩm Việt nhìn về phía cô ta, “Thiến Thiến này, chờ sau khi chuyện này qua đi, tôi hi vọng em cũng có thể buông lỏng gánh nặng trong lòng, cố gắng đối mặt với tương lai.”
“Em biết rồi.” Lữ Thiến nói xong, thì thấy Thẩm Việt đang nhìn phía trước với ánh mắt dịu dàng.
Cô ta xuôi theo tầm mắt Thẩm Việt mà nhìn sang, liền thấy Hạ Chi đã bị bao phủ bởi váy cưới cô dâu, hoàn toàn hòa nhập vào chủ đề thảo luận của sáu vị phụ huynh. Một lúc lâu sau, khóe miệng của Lữ Thiến cũng hơi cong lên.
Cả kỳ nghỉ hè sau đó, cuộc sống của mọi người trôi qua trong bận rộn khác thường.
Thẩm Việt phải về trường để phục hồi tranh cổ, Hạ Chi thì chuyên tâm tập trung vào việc thực tập tại Ý Hành.
Nhà họ Lữ giải quyết chuyện xong, lập tức tiến hành sang tên tài sản. Đã qua hơn nửa thế kỷ, quan hệ giữa hai nhà Lư, Lữ lại rắc rối phức tạp, bên trong còn lẫn cả nhà hà họ Thẩm nên hết sức rườm rà. Cũng vì thế mà bố mẹ Thẩm Việt phải thường xuyên bay qua bay lại, chỉ vì muốn lập lại trật tự của sai lầm ban đầu.
Mà nhà họ Hạ được sang tên cũng không hề nhàn rỗi, phụ huynh của cả ba nhà đều cùng bận rộn suốt cả kỳ nghỉ hè, thế nên lại tạo được tình bạn thắm thiết.
Nhà họ Lữ thấy thẹn với nhà họ Hạ, nhưng lại dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, và điều này đã khiến bố mẹ Hạ Chi rất tán thưởng lẫn bội phục; mà nhà họ Hạ không hề tính toán đến hiềm khích lúc trước, tác phong làm việc rất thẳng thắn, cũng làm cho nhà họ Lữ cực kì kính trọng.
Nhà họ Thẩm kẹt giữa hai nhà lại càng không cần phải nói. Họ mấy đời thân nhau với nhà họ Lữ, lại là thông gia với nhà họ Hạ, ba nhà chung sống hòa thuận, cùng cố gắng vì muốn bù đắp quá
khứ, thật là không còn gì tốt hơn. Đảo mắt đã hơn hai tháng trôi qua, Hạ Chi rốt cuộc cũng phải rời khỏi căn nhà ở Thành Nam của Thẩm Việt để về lại trường.
Hạ Chi khéo léo từ chối đề nghị muốn đưa cô về trường của bố mẹ Thẩm Việt, rồi vội vàng xách vali chuồn êm.
Giỡn chơi hả, những người biết Thẩm Việt ở trường, thì về cơ bản đều nhận ra bố mẹ Thẩm Việt. Nếu để bọn họ nhìn thấy bố mẹ Thẩm Việt đưa cô về trường, vậy chẳng phải là đã công bố với cả trường chuyện cô kết hôn với Thẩm Việt một cách trá hình rồi sao?
Có điều… thời gian đính hôn đã được định vào nửa năm sau rồi, bây giờ Hạ Chi không công bố, thì tương lai mọi người cũng sẽ biết thôi…
Hạ Chi xách theo vali trở lại tòa ký túc xá nữ. Cô vừa mở cửa ra, đã thấy ngay khuôn mặt quen thuộc của Hàn Dung và Chu Lệ.
“Wow! Hạ Chi! !”
“Nghỉ hè hai tháng có sướng không?!”
“Công việc ở Ý Hành thế nào rồi?”
“Đại thần đâu, sao không về cùng cậu?”
Hạ Chi vừa vào cửa, liền bị hai cô bạn cùng phòng oanh tạc. Cô cất vali đi rồi nói: “Đây là ký túc xá nữ, Thẩm Việt đâu có được vào. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, tân sinh viên đến báo danh nên Thẩm Việt bị cử đi hướng dẫn tân sinh viên rồi.”
“Hu… tân sinh viên bây giờ thật hạnh phúc, lúc bọn mình nhập học, đại thần đâu có hướng dẫn cho bọn mình đâu!” Hàn Dung khóc kể lể.
“Ban đầu không phải Thẩm Việt đi, nhưng người chuẩn bị hướng dẫn lại thấy cơ thể không thoải mái, nên Thẩm Việt bị giáo sư Chung kêu đi.” Hạ Chi nói.
Chu Lệ nói: “Chẳng trách cậu về một mình. Hạ Chi ơi, hai tháng này trôi qua thế nào rồi?”
Hạ Chi nhìn thấy ánh mắt gian ác của hai cô bạn cùng phòng, thì mặt cô lập tức đỏ lên: “Không, chẳng thế nào cả.”
“Gần hai tháng, cô nam quả nữ, các cậu lại không làm cái quái gì? !” Hàn Dung tỏ vẻ kinh ngạc nói.
“Tớ với Thẩm Việt đâu có ở cùng nhau, anh ấy ở trường, tớ ở nhà mà.”
Nhưng thật ra… Hạ Chi với bố mẹ mình, và cô chú Thẩm đã ở cùng nhau hai tháng nay. Bốn trưởng bối cùng cưng chiều một mình cô, khiến cô rõ ràng là ngày nào cũng đi sớm về trễ, làm việc vất vất vả vả, cuối cùng lại còn mập lên hai cân!
Hàn Dung lập tức bóp cổ tay: “Quà của tớ lại không được phát huy tác dụng ư!”
Nói đến quà Hạ Chi liền tức. Vừa nghĩ tới dáng vẻ quẫn bách ở ký túc xá ngày đó, Hạ Chi liền không hề khách khí mà giơ tay định véo Hàn Dung: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa à. Cậu dám để thứ đó dưới chồng sách của tớ, cậu có biết lúc ấy là ai tìm được nó không!”
Hàn Dung lập tức tránh ra: “Là đại thần hả? Ha ha ha ha ha ha, trời má ha ha ha ha ha!”
“Cậu còn cười!” Hạ Chi nhìn dáng vẻ hả hê của cô ấy, quả thực muốn đánh chết luôn!
“Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, bên ngoài trời đang mưa, trời mưa phải thu quần áo nha. Để tiểu nhân thu quần áo cho nữ hiệp, đền đền đền tội!” Hàn Dung vội vàng xin tha.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên bầu trời vừa còn trong xanh, giờ đã âm u ngay rồi. Những hạt mưa nhỏ rơi tí ta tí tách.
Hình như Thẩm Việt không mang dù.
Có nên đi đưa dù cho anh ấy không đây.
Nói mới nhớ, đã gần một tuần kể từ lần cuối họ tách ra… mặc dù ngày nào họ cũng gọi điện thoại và liên lạc qua Wechat, nhưng không thấy người thật nên cũng rất nhớ nhau.
“Muốn đưa dù cho đại thần à?” Hàn Dung đang bị Hạ Chi đè xuống đất véo, hỏi.
“Sao cậu biết?”
“Chậc, thì nhìn mặt cậu đó.” Hàn Dung nói xong, bèn nịnh nọt đưa dù qua cho Hạ Chi, “Nữ hiệp, tha cho tiểu nhân đi.”
Hạ Chi bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười: “Tha cho cậu đấy!”
Thừa lúc mưa chưa to, Hạ Chi liền cầm dù đi nhanh xuống lầu. Cô tìm đến chỗ Thẩm Việt hướng dẫn, rồi chờ ở một nơi hẻo lánh bên ngoài tòa nhà dạy học.
Cô tới vừa đúng lúc. Chỉ một lát sau, những sinh viên mới ào ào đi ra từ bên trong. Hạ Chi nghe thấy không ít người đều đang phấn khởi thảo luận về chuyện có liên quan đến Thẩm Việt.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Hạ Chi đối với Thẩm Việt, anh chắc chắn sẽ không xuất hiện trong đám người, mà hẳn phải chờ thêm hai mươi phút nữa, người đã đi hết thì anh mới xuất hiện.
Quả nhiên, khi người ở xung quanh càng ngày càng ít đi, đến lúc gần như chẳng có ai thì bóng hình quen thuộc kia mới chậm rãi đi từ trong tòa nhà dạy học ra.
Hạ Chi nhìn anh cách mình càng ngày càng gần, thì vội vàng lấy dù che mặt mình đi, định cho Thẩm Việt một sự bất ngờ.
Nhưng đợi cả buổi, cô cũng không thấy Thẩm Việt đi ngang qua mình.
Hạ Chi lén lút cầm dù cao hơn một chút, rồi nhìn về phía trước, thì phát hiện không thấy Thẩm Việt đâu!
Không phải ban nãy vẫn còn đang ở phía trước ư, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?
Hạ Chi sững sờ, không lo trốn nữa mà để dù ra phía sau, rồi tìm kiếm bóng Thẩm Việt khắp nơi.
“Em đang chờ anh à?” Giọng Thẩm Việt truyền đến từ phía sau.
Hạ Chi quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện Thẩm Việt bất giác đã đứng ở sau lưng cô từ lâu. Chắc hẳn dáng vẻ ngốc nghếch ban nãy của mình đã bị Thẩm Việt thấy hết rồi.
Hạ Chi tạo bất ngờ không thành, lại còn bị Thẩm Việt chòng ghẹo, liền cầm dù, dời ánh mắt đi không thèm nhìn anh nữa. Cô kiêu ngạo nói: “Ứ phải.”
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ giận hờn vu vơ của Hạ Chi, thì nhịn không được bèn cười khẽ.
“Anh cười cái gì đấy?” Hạ Chi lấy làm lạ mà nhìn anh.
“Thời thế thay đổi.” Thẩm Việt nói.
“Dạ?” Hạ Chi càng không hiểu.
Thẩm Việt đến bên cạnh Hạ Chi, nhận lấy dù trong tay cô rồi bung ra che cho cả hai.
Hai người cùng đi dưới mưa chung một cây dù. Hạ Chi đi một lúc, mới dần hiểu ra ý của Thẩm Việt.
Lời thoại giống nhau, đối thoại giống nhau, che dù dưới mưa cũng giống nhau, không phải giống lần đầu tiên hai người gặp nhau ở công viên như đúc hay sao?
Có điều khi đó người trả lời “Không phải” là Thẩm Việt, bây giờ đổi thành Hạ Chi.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi cũng không nhịn được cười. Nhìn Thẩm Việt đang đứng cạnh mình, Hạ Chi duỗi hai cánh tay, khoác ở cánh tay Thẩm Việt: “Anh có biết lúc đó, em đang nghĩ gì không?”
Thẩm Việt cúi đầu nhìn cô.
Hạ Chi ra dấu chỉ phần vai cao của hai người họ: “Chênh lệch chiều cao hoàn hảo, ôm anh từ phía sau, có thể dán mặt lên lưng anh; ôm anh từ phía trước, tay ôm eo anh, cằm anh vừa hay có thể đặt trên đầu em; sau đó còn có bên trái… bên phải nữa…”
“Thì ra bạn học Hạ Chi đã bắt đầu ngấp nghé thân thể của anh từ sớm rồi đấy.” Thẩm Việt nói cứ như thật.
“Đúng, chính là vậy đó.” Yêu nhau đã lâu, da Hạ Chi cũng dần dày lên. Bị Thẩm Việt trêu chọc cô cũng chẳng thèm để ý, còn cười hì hì nói.
“Có điều, anh lại có suy nghĩ khác.” Thẩm Việt nói.
“Dạ?” Hạ Chi nghi hoặc mà nhìn anh.
Thẩm Việt dừng bước, xoay người. Một tay anh che dù, một tay giữ Hạ Chi trước mặt mình.
Thấy Hạ Chi ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Việt cúi đầu xuống, thấp giọng nói bên tai cô : “Góc hôn hoàn hảo.”
Dù Hạ Chi có da dày thịt béo, thì cũng không chịu nổi kiểu chòng ghẹo này của đại thần. Cái giọng trầm thấp kia nổ tung bên tai cô, tê tê ngứa ngứa. Mặt Hạ Chi đỏ lên, học theo Thẩm Việt nói: “Thì ra bạn học Thẩm Việt đã bắt đầu ngấp nghé thân thể của em từ sớm rồi đấy!”
Thẩm Việt học theo biểu tình của Hạ Chi: “Đúng, chính là vậy đấy.”
Thấy Hạ Chi nhìn mình không nói lời nào, Thẩm Việt lại nói: “Cho nên bạn học Hạ Chi này, em còn có suy nghĩ gì khác không?”
“Đương nhiên là có chứ.”
Hạ Chi lầm bầm, sau đó ôm lấy vai Thẩm Việt bằng hai tay, rồi nhón chân hôn bẹp một cái lên mặt anh: “Thực hiện được, suy nghĩ của bạn học Thẩm Việt rất có tính khả thi.”
Giọt mưa rơi tí ta tí tách đập vào trên mặt dù, bởi vì trời mưa nên gần đó chẳng có ai đi trên đường.
Mưa bụi mù mịt che phủ tòa nhà dạy học gần đó, sân thể dục bị mưa làm ướt đẫm, hạt mưa đọng trên lá xanh, còn có… Hạ Chi và Thẩm Việt dưới dù.
Thẩm Việt nhìn nụ cười trên mặt Hạ Chi, cũng cười khẽ: “Vậy thì hôn cái nữa.”
Anh cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi cô dưới làn mưa bụi mông lung hệt như trong suy nghĩ từ lâu của anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.