Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 119
Cung Thanh Hãn
30/08/2022
Khi Liễu Bạc Hoài trở về, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, đôi mắt thâm trầm.
Hạ Giản Tầm vừa thấy muốn mệt —— đây là vẫn chưa nói thông ư?!
Hai người rốt cuộc mâu thuẫn gì, sao mãi vẫn không chịu khai...... Đừng nói do cả cuộc hội thoại mặt Bạc Hoài cứ sầm sầm khó chịu, nên dọa đến Lê tổng chứ.
Thật làm người nhọc lòng.
Hạ Giản Tầm đi lên nói: "Bạc Hoài, cậu và Lê tổng......"
Liễu Bạc Hoài dừng bước, nhẹ chuyển động Phật châu trong tay, đạm thanh nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là trong người Lê tổng không thoải mái chút, tí nữa sẽ đi về trước, cậu đưa cậu ấy về đi."
"À còn nữa, phần còn lại của bữa tiệc cậu cũng xử lý nốt nhé, tôi đi lên lầu trước đây."
Nói xong, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi.
Hạ Giản Tầm thấp thì thầm: "Xong rồi...... Đây là muốn đuổi Lê tổng à."
—— Bạc Hoài đã không muốn cho Lê tổng ở lại nhà cũ Liễu gia ư?!
Không thể nào...... Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa hai người lại sâu như vậy.
Cát Nhạc đi tới bên người Hạ Giản Tầm, hỏi: "Cậu ơi, cậu làm sao vậy ạ?"
Hạ Giản Tầm há miệng thở dốc: "Cậu......"
Còn chưa có nói xong, cách đó không xa, Lê Khinh Chu di chuyển xe lăn đi qua đây.
Cậu dừng lại bên người Hạ Giản Tầm và Cát Nhạc, nói: "Hạ tiên sinh, trong người tôi không quá thoải mái, phiền anh nói một tiếng với tam gia giúp tôi, tôi xin phép đi trước."
Lê Khinh Chu nhìn nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Bạc Hoài.
Vừa nãy cậu ta chắc đang suy nghĩ lấy cớ để rời đi trước nhỉ, lúc này thừa dịp tam gia không ở đây thì lại qua.
Hạ Giản Tầm: "...... Lê tổng, không biết cậu chơi trong bữa tiệc như thế nào, có vui vẻ không?"
Lê Khinh Chu biểu tình bình đạm gật gật đầu: "Vẫn tốt."
—— đứng một mình ở một góc nhìn người ta vui đùa nửa ngày, không bị ai quấy rầy, rất thanh tĩnh, hơn nữa cậu cũng ăn no rồi.
"Lê tổng, tôi thấy vừa rồi cậu và Bạc Hoài nói chuyện phiếm với nhau, không biết đã nói về cái gì, như thế nào vậy?" Hạ Giản Tầm mịt mờ thử hỏi.
Hắn muốn từ Lê Khinh Chu để biết chút tin tức.
Lê Khinh Chu nghe thấy câu hỏi này, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói kia vang ở bên tai......
Không, không thể lại suy nghĩ về nó nữa.
Mắt thấy sắp không khống chế được biểu tình trên mặt nữa rồi, mặt đỏ lên, Lê Khinh Chu vội vàng chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi hơi nhíu mày, thế cho nên khuôn mặt lại càng có vẻ nghiêm túc hơn.
Cậu nói: "Không có cái gì đâu, chỉ là một ít việc trên công ty mà thôi."
—— xem ra giữa hai người này đúng thật là có chuyện gì đó, hơn nữa mâu thuẫn cũng chưa được gỡ bỏ.
Trong lòng Hạ Giản Tầm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, hắn nói: "Vậy để tôi đây đưa Lê tổng về nhé."
"Ừ." Lê Khinh Chu nói.
Cát Nhạc cũng đi theo phía sau cậu mình, cùng tiễn bạn mình ra khỏi nhà cũ Liễu gia, tạm biệt Phương Tây Ngạn và Trâu Minh.
Động tĩnh này tuy không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ được, ít nhất cũng khiến đám người Liễu Hạ Huy chú ý.
Huống chi, Lê Khinh Chu còn cố ý đi qua để chào tạm biệt với Hứa Mộng Ngưng nữa.
Kỳ Hạo không khỏi bĩu môi nói: "Trong bữa tiệc Lê Khinh Chu cũng không thèm tham gia, trước đó cũng chỉ một mình đứng yên ở một chỗ, hiện tại tự nhiên lại là người rời đi đầu tiên......"
"Cậu ta làm vậy không cho chú ba cậu chút mặt mũi nào sao?!"
Đây tốt xấu gì cũng là tiệc sinh nhật của tam gia mà.
Liễu Hạ Huy không lên tiếng trả lời.
Vừa nãy hắn nhìn thấy tam thúc lên lầu, sắc mặt nhìn qua cũng không được tốt lắm, mà bây giờ Lê Khinh Chu lại đi về đầu tiên......
—— mới vừa rồi hai người ở trong góc của đình viện nói chuyện phiếm, chẳng lẽ xảy chuyện gì không thoải mái ư?
Không thể không nói, Liễu Hạ Huy và Hạ Giản Tầm cùng "nghĩ" đến một chuyện.
............
Sau hôm sinh nhật của Liễu Bạc Hoài.
Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh nghỉ cuối tuần, Lê Khinh Chu quyết định đưa theo bọn họ về Tây Thành để thăm Lê lão gia tử.
Từ sáng tinh mơ đã rời giường, rồi đến khi Phương Tây Ngạn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Lê gia, cả hành trình cũng chỉ mất hơn hai giờ.
Đợi một lúc, Phương Tây Ngạn cũng không ở lâu, sau đó cũng rời đi ngay.
Ba người Lê Khinh Chu đã sớm được thông báo, chờ ở bên ngoài được lão quản gia mời vào.
"Ông nội đang làm gì thế?" Lê Khinh Chu hỏi.
Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi ở bên cạnh.
Lão quản gia nói: "Bạn tốt của Lão gia là ông Triệu tới đây, hai người vẫn đang chơi cờ cùng nhau."
Triệu lão gia cũng có một mảnh đất ở gần đây, xem như hàng xóm, đã quen Lê lão gia tử từ rất nhiều năm trước rồi.
Hai năm trước đi ra ngoài vòng quanh thế giới với người nhà, gần đây mới trở về không lâu.
Lê Khinh Chu cũng biết vị Triệu lão này, vì thế gật gật đầu.
Còn chưa chờ bọn họ đi vào đình viện, Lê Khinh Chu đã nghe thấy một trận tiếng cười ha ha truyền đến, nhưng trong đó còn xen lẫn với một giọng nữ ôn nhu nữa.
Lê Khinh Chu không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía lão quản gia, trên mặt hiện lên biểu tình dò hỏi.
Lão quản gia thấy thế, mới nhớ tới rồi giải thích: "Đại thiếu gia, cháu gái của Triệu lão là tiểu thư Triệu Duyệt Tình hôm nay cũng cùng đi tới đây, muốn chào hỏi lão gia chút."
"Triệu tiểu thư mới về nước không lâu, chuyên ngành là học luật, học vị tiến sĩ."
Lê Khinh Chu nhướng mày, ngay sau đó sắc mặt nhàn nhạt nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Lão quản gia không cần phải nói thêm nữa.
Hạ Giản Tầm vừa thấy muốn mệt —— đây là vẫn chưa nói thông ư?!
Hai người rốt cuộc mâu thuẫn gì, sao mãi vẫn không chịu khai...... Đừng nói do cả cuộc hội thoại mặt Bạc Hoài cứ sầm sầm khó chịu, nên dọa đến Lê tổng chứ.
Thật làm người nhọc lòng.
Hạ Giản Tầm đi lên nói: "Bạc Hoài, cậu và Lê tổng......"
Liễu Bạc Hoài dừng bước, nhẹ chuyển động Phật châu trong tay, đạm thanh nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là trong người Lê tổng không thoải mái chút, tí nữa sẽ đi về trước, cậu đưa cậu ấy về đi."
"À còn nữa, phần còn lại của bữa tiệc cậu cũng xử lý nốt nhé, tôi đi lên lầu trước đây."
Nói xong, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi.
Hạ Giản Tầm thấp thì thầm: "Xong rồi...... Đây là muốn đuổi Lê tổng à."
—— Bạc Hoài đã không muốn cho Lê tổng ở lại nhà cũ Liễu gia ư?!
Không thể nào...... Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa hai người lại sâu như vậy.
Cát Nhạc đi tới bên người Hạ Giản Tầm, hỏi: "Cậu ơi, cậu làm sao vậy ạ?"
Hạ Giản Tầm há miệng thở dốc: "Cậu......"
Còn chưa có nói xong, cách đó không xa, Lê Khinh Chu di chuyển xe lăn đi qua đây.
Cậu dừng lại bên người Hạ Giản Tầm và Cát Nhạc, nói: "Hạ tiên sinh, trong người tôi không quá thoải mái, phiền anh nói một tiếng với tam gia giúp tôi, tôi xin phép đi trước."
Lê Khinh Chu nhìn nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Bạc Hoài.
Vừa nãy cậu ta chắc đang suy nghĩ lấy cớ để rời đi trước nhỉ, lúc này thừa dịp tam gia không ở đây thì lại qua.
Hạ Giản Tầm: "...... Lê tổng, không biết cậu chơi trong bữa tiệc như thế nào, có vui vẻ không?"
Lê Khinh Chu biểu tình bình đạm gật gật đầu: "Vẫn tốt."
—— đứng một mình ở một góc nhìn người ta vui đùa nửa ngày, không bị ai quấy rầy, rất thanh tĩnh, hơn nữa cậu cũng ăn no rồi.
"Lê tổng, tôi thấy vừa rồi cậu và Bạc Hoài nói chuyện phiếm với nhau, không biết đã nói về cái gì, như thế nào vậy?" Hạ Giản Tầm mịt mờ thử hỏi.
Hắn muốn từ Lê Khinh Chu để biết chút tin tức.
Lê Khinh Chu nghe thấy câu hỏi này, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói kia vang ở bên tai......
Không, không thể lại suy nghĩ về nó nữa.
Mắt thấy sắp không khống chế được biểu tình trên mặt nữa rồi, mặt đỏ lên, Lê Khinh Chu vội vàng chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi hơi nhíu mày, thế cho nên khuôn mặt lại càng có vẻ nghiêm túc hơn.
Cậu nói: "Không có cái gì đâu, chỉ là một ít việc trên công ty mà thôi."
—— xem ra giữa hai người này đúng thật là có chuyện gì đó, hơn nữa mâu thuẫn cũng chưa được gỡ bỏ.
Trong lòng Hạ Giản Tầm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, hắn nói: "Vậy để tôi đây đưa Lê tổng về nhé."
"Ừ." Lê Khinh Chu nói.
Cát Nhạc cũng đi theo phía sau cậu mình, cùng tiễn bạn mình ra khỏi nhà cũ Liễu gia, tạm biệt Phương Tây Ngạn và Trâu Minh.
Động tĩnh này tuy không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ được, ít nhất cũng khiến đám người Liễu Hạ Huy chú ý.
Huống chi, Lê Khinh Chu còn cố ý đi qua để chào tạm biệt với Hứa Mộng Ngưng nữa.
Kỳ Hạo không khỏi bĩu môi nói: "Trong bữa tiệc Lê Khinh Chu cũng không thèm tham gia, trước đó cũng chỉ một mình đứng yên ở một chỗ, hiện tại tự nhiên lại là người rời đi đầu tiên......"
"Cậu ta làm vậy không cho chú ba cậu chút mặt mũi nào sao?!"
Đây tốt xấu gì cũng là tiệc sinh nhật của tam gia mà.
Liễu Hạ Huy không lên tiếng trả lời.
Vừa nãy hắn nhìn thấy tam thúc lên lầu, sắc mặt nhìn qua cũng không được tốt lắm, mà bây giờ Lê Khinh Chu lại đi về đầu tiên......
—— mới vừa rồi hai người ở trong góc của đình viện nói chuyện phiếm, chẳng lẽ xảy chuyện gì không thoải mái ư?
Không thể không nói, Liễu Hạ Huy và Hạ Giản Tầm cùng "nghĩ" đến một chuyện.
............
Sau hôm sinh nhật của Liễu Bạc Hoài.
Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh nghỉ cuối tuần, Lê Khinh Chu quyết định đưa theo bọn họ về Tây Thành để thăm Lê lão gia tử.
Từ sáng tinh mơ đã rời giường, rồi đến khi Phương Tây Ngạn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Lê gia, cả hành trình cũng chỉ mất hơn hai giờ.
Đợi một lúc, Phương Tây Ngạn cũng không ở lâu, sau đó cũng rời đi ngay.
Ba người Lê Khinh Chu đã sớm được thông báo, chờ ở bên ngoài được lão quản gia mời vào.
"Ông nội đang làm gì thế?" Lê Khinh Chu hỏi.
Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi ở bên cạnh.
Lão quản gia nói: "Bạn tốt của Lão gia là ông Triệu tới đây, hai người vẫn đang chơi cờ cùng nhau."
Triệu lão gia cũng có một mảnh đất ở gần đây, xem như hàng xóm, đã quen Lê lão gia tử từ rất nhiều năm trước rồi.
Hai năm trước đi ra ngoài vòng quanh thế giới với người nhà, gần đây mới trở về không lâu.
Lê Khinh Chu cũng biết vị Triệu lão này, vì thế gật gật đầu.
Còn chưa chờ bọn họ đi vào đình viện, Lê Khinh Chu đã nghe thấy một trận tiếng cười ha ha truyền đến, nhưng trong đó còn xen lẫn với một giọng nữ ôn nhu nữa.
Lê Khinh Chu không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía lão quản gia, trên mặt hiện lên biểu tình dò hỏi.
Lão quản gia thấy thế, mới nhớ tới rồi giải thích: "Đại thiếu gia, cháu gái của Triệu lão là tiểu thư Triệu Duyệt Tình hôm nay cũng cùng đi tới đây, muốn chào hỏi lão gia chút."
"Triệu tiểu thư mới về nước không lâu, chuyên ngành là học luật, học vị tiến sĩ."
Lê Khinh Chu nhướng mày, ngay sau đó sắc mặt nhàn nhạt nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Lão quản gia không cần phải nói thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.