Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 137
Cung Thanh Hãn
30/08/2022
Lê Khinh Chu, Hứa Mộng Ngưng cùng cô giáo Thẩm trò chuyện rất vui vẻ.
Nhưng cô giáo Thẩm còn bắt máy bay bay về Lệ Thành, không tiện ở lại nhiều.
Vì thế sau khi ăn cơm xong, bọn họ sẽ đưa cô giáo Thẩm rời đi.
Không ngờ, bọn họ vừa ra khỏi phòng riêng, đã đụng phải Cát Nhạc và Châu Tinh Vệ cũng tới nơi này ăn cơm.
Cát Nhạc là bởi vì lúc trước Lê Khinh Chu giới thiệu đồ ăn đến khách sạn Cẩm Hiên Các hương vị rất ngon, vì thế ghi nhớ trong lòng muốn đến nếm thử một chút.
Nhưng cậu ta cũng không thể ăn một mình, nghĩ Khinh Chu gần đây rất bận rộn, vì thế liền hẹn Chu Tinh Vệ cùng đi.
Ai biết được tình cờ gặp nhau.
rồi đi cùng một đoạn đường.
Chu Tinh Vệ nhìn thấy Lê Khinh Chu hiển nhiên rất hưng phấn vui vẻ, vẫn tiến đến bên cạnh cậu nói chuyện.
Khi bọn họ gặp đám người Liễu Bạc Hoài, Chu Tinh Vệ chính là bởi vì Lê Khinh Chu một câu khách sáo hoặc là vô tình khen ngợi mà lộ ra nụ cười có chút thẹn thùng.
[À, em trai chó nhỏ này khen ngợi tùy tiện một câu lại vui vẻ như vậy, có chút đáng yêu. ]
- tiểu nhân trong bong bóng khí ôm một bó hoa cẩm chướng xinh đẹp, đầu nhỏ đặt ở phía trên bó hoa, nở nụ cười sáng lạn.
Sự chú ý của Lê Khinh Chu đặt ở trên người Châu Tinh Vệ, chú ý nghe nói chuyện, thế cho nên cách Liễu Bạc Hoài đến càng ngày càng gần cũng không phát hiện ra.
Đuôi lông mày Liễu Bạc Hoài khẽ nhướng lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Châu Tinh Vệ một cái, lập tức dừng ở trên người Lê Khinh Chu, lộ ra một tia ý tứ không thể nói rõ.
Hạ Giản Tầm nhìn thấy —— không thể nào, mâu thuẫn còn chưa giải quyết?!
"Mộng Ngưng, sao cô lại ở chỗ này?" Liễu Hạ Huy lúc này mở miệng nói, anh ta nhíu mày nhìn lướt qua đám người Lê Khinh Chu.
Hứa Mộng Ngưng nói: "Tôi và Khinh Chu cùng nhau dẫn thầy cô đi ăn một bữa cơm, đây là cô Thẩm dạy chúng tôi ở trường.”
Cô ta giới thiệu một chút, bởi vì Cát Nhạc và Châu Tinh Vệ hai người không tính là rất thân thiết, chỉ tình cờ gặp một lần.
Lê Khinh Chu rốt cục phát hiện ra bóng dáng Liễu Bạc Hoài.
"Tam gia! ]
—— tiểu nhân trong bong bóng khí đưa tay trên đỉnh đầu tạo một trái tim thật lớn, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm sáng lạn.
Liễu Bạc Hoài cùng cậu nhìn nhau, hai người nhìn nhau cực kỳ ăn ý, quanh thân đều phảng phất nhu hòa xuống.
Điều này làm cho Hạ Giản Tầm càng nhìn không rõ —— mâu thuẫn của bọn họ rốt cuộc đã giải quyết được chưa?
Đầu tiên là gặp Hạ Giản Tầm, sau đó lại là đám người Lê Khinh Chu đến, điều này làm cho Lưu Kỷ Trân và Liễu Cảnh Nguyên đuổi theo trong lúc nhất thời không nói gì.
Nhưng Vu Tư Đống lúc này đi về phía trước vài bước,nở nụ cười tươi kiêu ngạo nói với Liễu Bạc Hoài: "Liễu tiên sinh, tuy hôm nay có chút không mời mà đến, nhưng muốn gặp Liễu tiên sinh thật sự là quá không dễ dàng.”
"Rơi vào đường cùng, đành phải nghĩ ra chủ ý này, mong Liễu tiên sinh đừng trách."
Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt liếc về phía ông ta, nói: "Nếu tôi muốn trách thì sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Vu Tư Đống cứng đờ.
Ông ta không ngờ Liễu Bạc Hoài lại nói như vậy, chẳng lẽ ở trước mặt người khác, ngay cả chút tình cảm khách sáo cũng không cho sao?
giờ phút này sự chú ý của Bùi Tinh một lòng ở trên người Liễu Hạ Huy.
Câu nói kia của anh ta "Ngay cả mẹ này cũng không muốn nhận" quả thực làm tổn thương bà ta.
Bùi Tình nói: "Hạ Huy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi..."
Liễu Hạ Huy nói: "Ai rảnh thì đi ăn cơm với nhau, tôi không rảnh. ”
Anh ta lập tức quay đầu nói với Liễu Bạc Hoài: "Chú Ba, con muốn đi tiễn Mộng Ngưng. ”
Liễu Bạc Hoài gật đầu: "Tùy ý con.”
Hứa Mộng Ngưng muốn nói không cần.
Dù sao lúc trước đã nói để phương trợ lý đưa bọn họ ra sân bay, hiện tại Phương trợ lý đang chờ ở cửa khách sạn.
Nhưng... Hạ Huy hình như có chút vấn đề với mẹ anh, nếu cô ta không đáp ứng...
Hứa Mộng Ngưng không khỏi cảm giác được khó xử, liền nhìn về phía Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu nói: "Liễu tiên sinh ở đây có vẻ hơi thừa, không thì có thể ngồi ở đây.”
[Ha ha, cho rằng ta sẽ cho anh đi sao, suy nghĩ hơi nhiều rồi. ]
tiểu nhân trong bong bóng khí khá vừa lòng, một bên hướng Liễu Hạ Huy thè lưỡi.
Sắc mặt Liễu Hạ Huy trầm xuống, không vui.
[Hừ, ngươi không vui ta liền vui vẻ ha ha. ]
[Có điều... Dù sao anh ta cũng là cháu trai tam gia, ta có nên để lại chút mặt mũi cho anh ta hay không? Cũng không dễ bắt nạt quá nhiều. ]
Nhưng cô giáo Thẩm còn bắt máy bay bay về Lệ Thành, không tiện ở lại nhiều.
Vì thế sau khi ăn cơm xong, bọn họ sẽ đưa cô giáo Thẩm rời đi.
Không ngờ, bọn họ vừa ra khỏi phòng riêng, đã đụng phải Cát Nhạc và Châu Tinh Vệ cũng tới nơi này ăn cơm.
Cát Nhạc là bởi vì lúc trước Lê Khinh Chu giới thiệu đồ ăn đến khách sạn Cẩm Hiên Các hương vị rất ngon, vì thế ghi nhớ trong lòng muốn đến nếm thử một chút.
Nhưng cậu ta cũng không thể ăn một mình, nghĩ Khinh Chu gần đây rất bận rộn, vì thế liền hẹn Chu Tinh Vệ cùng đi.
Ai biết được tình cờ gặp nhau.
rồi đi cùng một đoạn đường.
Chu Tinh Vệ nhìn thấy Lê Khinh Chu hiển nhiên rất hưng phấn vui vẻ, vẫn tiến đến bên cạnh cậu nói chuyện.
Khi bọn họ gặp đám người Liễu Bạc Hoài, Chu Tinh Vệ chính là bởi vì Lê Khinh Chu một câu khách sáo hoặc là vô tình khen ngợi mà lộ ra nụ cười có chút thẹn thùng.
[À, em trai chó nhỏ này khen ngợi tùy tiện một câu lại vui vẻ như vậy, có chút đáng yêu. ]
- tiểu nhân trong bong bóng khí ôm một bó hoa cẩm chướng xinh đẹp, đầu nhỏ đặt ở phía trên bó hoa, nở nụ cười sáng lạn.
Sự chú ý của Lê Khinh Chu đặt ở trên người Châu Tinh Vệ, chú ý nghe nói chuyện, thế cho nên cách Liễu Bạc Hoài đến càng ngày càng gần cũng không phát hiện ra.
Đuôi lông mày Liễu Bạc Hoài khẽ nhướng lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Châu Tinh Vệ một cái, lập tức dừng ở trên người Lê Khinh Chu, lộ ra một tia ý tứ không thể nói rõ.
Hạ Giản Tầm nhìn thấy —— không thể nào, mâu thuẫn còn chưa giải quyết?!
"Mộng Ngưng, sao cô lại ở chỗ này?" Liễu Hạ Huy lúc này mở miệng nói, anh ta nhíu mày nhìn lướt qua đám người Lê Khinh Chu.
Hứa Mộng Ngưng nói: "Tôi và Khinh Chu cùng nhau dẫn thầy cô đi ăn một bữa cơm, đây là cô Thẩm dạy chúng tôi ở trường.”
Cô ta giới thiệu một chút, bởi vì Cát Nhạc và Châu Tinh Vệ hai người không tính là rất thân thiết, chỉ tình cờ gặp một lần.
Lê Khinh Chu rốt cục phát hiện ra bóng dáng Liễu Bạc Hoài.
"Tam gia! ]
—— tiểu nhân trong bong bóng khí đưa tay trên đỉnh đầu tạo một trái tim thật lớn, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm sáng lạn.
Liễu Bạc Hoài cùng cậu nhìn nhau, hai người nhìn nhau cực kỳ ăn ý, quanh thân đều phảng phất nhu hòa xuống.
Điều này làm cho Hạ Giản Tầm càng nhìn không rõ —— mâu thuẫn của bọn họ rốt cuộc đã giải quyết được chưa?
Đầu tiên là gặp Hạ Giản Tầm, sau đó lại là đám người Lê Khinh Chu đến, điều này làm cho Lưu Kỷ Trân và Liễu Cảnh Nguyên đuổi theo trong lúc nhất thời không nói gì.
Nhưng Vu Tư Đống lúc này đi về phía trước vài bước,nở nụ cười tươi kiêu ngạo nói với Liễu Bạc Hoài: "Liễu tiên sinh, tuy hôm nay có chút không mời mà đến, nhưng muốn gặp Liễu tiên sinh thật sự là quá không dễ dàng.”
"Rơi vào đường cùng, đành phải nghĩ ra chủ ý này, mong Liễu tiên sinh đừng trách."
Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt liếc về phía ông ta, nói: "Nếu tôi muốn trách thì sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Vu Tư Đống cứng đờ.
Ông ta không ngờ Liễu Bạc Hoài lại nói như vậy, chẳng lẽ ở trước mặt người khác, ngay cả chút tình cảm khách sáo cũng không cho sao?
giờ phút này sự chú ý của Bùi Tinh một lòng ở trên người Liễu Hạ Huy.
Câu nói kia của anh ta "Ngay cả mẹ này cũng không muốn nhận" quả thực làm tổn thương bà ta.
Bùi Tình nói: "Hạ Huy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi..."
Liễu Hạ Huy nói: "Ai rảnh thì đi ăn cơm với nhau, tôi không rảnh. ”
Anh ta lập tức quay đầu nói với Liễu Bạc Hoài: "Chú Ba, con muốn đi tiễn Mộng Ngưng. ”
Liễu Bạc Hoài gật đầu: "Tùy ý con.”
Hứa Mộng Ngưng muốn nói không cần.
Dù sao lúc trước đã nói để phương trợ lý đưa bọn họ ra sân bay, hiện tại Phương trợ lý đang chờ ở cửa khách sạn.
Nhưng... Hạ Huy hình như có chút vấn đề với mẹ anh, nếu cô ta không đáp ứng...
Hứa Mộng Ngưng không khỏi cảm giác được khó xử, liền nhìn về phía Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu nói: "Liễu tiên sinh ở đây có vẻ hơi thừa, không thì có thể ngồi ở đây.”
[Ha ha, cho rằng ta sẽ cho anh đi sao, suy nghĩ hơi nhiều rồi. ]
tiểu nhân trong bong bóng khí khá vừa lòng, một bên hướng Liễu Hạ Huy thè lưỡi.
Sắc mặt Liễu Hạ Huy trầm xuống, không vui.
[Hừ, ngươi không vui ta liền vui vẻ ha ha. ]
[Có điều... Dù sao anh ta cũng là cháu trai tam gia, ta có nên để lại chút mặt mũi cho anh ta hay không? Cũng không dễ bắt nạt quá nhiều. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.