Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 227
Cung Thanh Hãn
09/09/2022
Lê Khinh Chu: "Anh buông Liễu Vân Phỉ ra, chúng tôi sẽ không động vào anh, nói để anh rời đi, đương nhiên sẽ để anh đi."
Vu Khôn không tin, hai bên giằng co.
Liễu Vân Phỉ khóc đến mức mặt toàn là nước mắt, chân mềm nhũn chỉ có thể mượn sức của Vu Khôn để đứng vững, cổ và những nơi khác đầy vết xanh tím.
Liễu Cảnh Nguyên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể cầu xin Liễu Bạc Hoài và Reese tiên sinh cứu người.
Cuối cùng, bên Reese tiên sinh nhượng bộ, đưa vệ sĩ rời đi.
Chờ khi bọn họ hoàn toàn đi khỏi, đến ô tô cũng không còn bóng dáng, Vu Khôn mới yên tâm, lại đòi Liễu Bạc Hoài đưa tiền.
Sau khi nhìn thấy thông báo chuyển khoản, Vu Khôn mới bắt đầu tin Liễu Bạc Hoài thật sự sẽ thả anh ta đi.
Vì thế, anh ta chậm rãi buông cổ tay đang bị siết chặt của Liễu Vân Phỉ ra.
Sau khi không còn khống chế, Liễu Vân Phỉ nghiêng ngã lảo đảo chạy về hướng Liễu Cảnh Nguyên.
Còn Vu Khôn lập tức chạy lên xe.
Nhưng vào lúc này, xe của đám người Reese tiên sinh lại xuất hiện, nhanh chóng vây quanh xe Vu Khôn.
Cuối cùng hai chiếc xe va chạm, Vu Khôn bị túm từ trên xe xuống.
Vu Khôn suy sụp hét lớn: "Không phải chúng mày bảo buông tha tao sao?!" Chúng mày nói không giữ lời, chúng mày..."
Liễu Bạc Hoài: "Anh bắt cóc Liễu Vân Phỉ, chúng tôi hứa sẽ tha cho anh."
"Nhưng anh còn gây mê tiểu thư Casper, Reese tiên sinh đâu có nói tha cho anh, đây là hai việc khác nhau."
"Reese tiên sinh rời đi chẳng qua là dành thời gian cho bọn tôi xử lý xong chuyện với anh, đến cái này mà anh còn không hiểu."
[Đúng là kẻ ngốc, chậc chậc.]
——Tiểu bọt khí lắc đầu khinh thường.
"A a a a, đều do chúng mày hại nhà họ Vu phá sản, tao mới rơi vào hoàn cảnh này, chúng mày đi chết đi, chết hết đi!"
Mặt Vu Khôn dữ tợn vặn vẹo cánh tay.
Vệ sĩ gia tộc Casper không thể giữ được anh ta, anh ta tránh thoát, liền đánh về hướng Lê Khinh Chu.
Mặc dù Lê Khinh Chu có mặc khung chống đỡ, có thể đi bộ, nhưng phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp.
Cậu tránh về phía sau nhưng vẫn bị đụng vào, trùng hợp phía sau lại là một sườn dốc.
Liễu Bạc Hoài vội vàng tiến lên che chở, hai người cùng ngã, lăn xuống sườn núi phủ kín đá.
Liễu Bạc Hoài che chở Lê Khinh Chu, cơ thể của hắn lại lộ ra ngoài.
Đá bén nhọn trên sườn dốc rất nhiều, thấy một viên đối diện đầu mình, đột nhiên một tia sáng bạc lóe lên, Liễu Bạc Hoài cảm thấy đầu như bị cái gì bao phủ, không có chút đau đớn nào.
Ngay sau đó, hai người liền dừng lăn.
"A Hoài, A Hoài, anh sao rồi?" Âm thanh nôn nóng của Lê Khinh Châu truyền đến từ trong lồng ngực.
Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, vội vàng trấn an: "Anh không sao, Khinh Chu."
Vệ sĩ của Reese tiên sinh xuống dưới đưa hai người lên.
Vu Khôn bị khống chế trên mặt đất.
Thấy hai người không sao, Reese tiên sinh thở phào, sau đó mặt xanh mét mang Vu Khôn rời đi—— xem ra kết cục của anh ta và mẹ Vu sẽ không quá tốt.
Điểm đến không thể nghi ngờ chính là Châu Phi.
....
Sau đó, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài trở lại nhà họ Liễu.
Bác sĩ gia đình kiểm tra xong nói không có vấn đề gì, chỉ có một vài chỗ bị đá làm xanh tím thôi, thoa thuốc là được.
Lúc này Lê Khinh Chu mới yên tâm: "Không có việc gì thì tốt."
Liễu Bạc Hoài nhìn đỉnh đầu của Lê Khinh Chu.
Tối đó, những người đến thăm đều đã trở về, nhà họ Liễu chỉ còn lại hai người Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu.
Trong phòng ngủ, Liễu Bạc Hoài tắm rửa xong đi ra, ôm Lê Khinh Chu hôn hôn.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Cục cưng, anh có chuyện muốn nói với em."
"Hả, chuyện gì?" Lê Khinh Chu khó hiểu.
Cậu cầm khăn lông lau mái tóc chưa khô hẳn của Liễu Bạc Hoài.
Chiều nay khi trở về, điều tra rõ nguyên nhân sự việc—— bọn họ mới biết được, Vu Khôn có suy nghĩ như vậy, đều do Lưu Kỷ Trân dụ dỗ.
Hơn nữa, Vu Khôn còn nói Lưu Kỷ Trân muốn họ chết.
Lúc ấy Hạ Thanh Uyển giận không chịu được, nhưng xét thấy Lưu Kỷ Trân đang nằm viện, nên bà tạm thời nhẫn nại, chờ sau này tính sổ.
Lê Khinh Chu nhớ tới việc hôm nay mình lăn dốc, vẻ mặt lạnh lẽo.
Khi Liễu Bạc Hoài đi lắm, cậu tìm một thám tử tư trên mạng, đưa cho người đó một phần tài liệu, yêu cầu người nọ ngày mai mang đến Lưu thị giao cho Lưu Bành.
Chờ đó đi, Vu Khôn chỉ đánh bà một chút thì quá tiện nghi cho bà rồi.
Lê Khinh Chu thầm nghĩ, đúng lúc này, hệ thống đã lâu không có động tĩnh sáng lên.
——Quả cầu nhỏ màu lam theo hệ thống chui ra, xuất hiện trước mắt Lê Khinh Chu.
Vu Khôn không tin, hai bên giằng co.
Liễu Vân Phỉ khóc đến mức mặt toàn là nước mắt, chân mềm nhũn chỉ có thể mượn sức của Vu Khôn để đứng vững, cổ và những nơi khác đầy vết xanh tím.
Liễu Cảnh Nguyên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể cầu xin Liễu Bạc Hoài và Reese tiên sinh cứu người.
Cuối cùng, bên Reese tiên sinh nhượng bộ, đưa vệ sĩ rời đi.
Chờ khi bọn họ hoàn toàn đi khỏi, đến ô tô cũng không còn bóng dáng, Vu Khôn mới yên tâm, lại đòi Liễu Bạc Hoài đưa tiền.
Sau khi nhìn thấy thông báo chuyển khoản, Vu Khôn mới bắt đầu tin Liễu Bạc Hoài thật sự sẽ thả anh ta đi.
Vì thế, anh ta chậm rãi buông cổ tay đang bị siết chặt của Liễu Vân Phỉ ra.
Sau khi không còn khống chế, Liễu Vân Phỉ nghiêng ngã lảo đảo chạy về hướng Liễu Cảnh Nguyên.
Còn Vu Khôn lập tức chạy lên xe.
Nhưng vào lúc này, xe của đám người Reese tiên sinh lại xuất hiện, nhanh chóng vây quanh xe Vu Khôn.
Cuối cùng hai chiếc xe va chạm, Vu Khôn bị túm từ trên xe xuống.
Vu Khôn suy sụp hét lớn: "Không phải chúng mày bảo buông tha tao sao?!" Chúng mày nói không giữ lời, chúng mày..."
Liễu Bạc Hoài: "Anh bắt cóc Liễu Vân Phỉ, chúng tôi hứa sẽ tha cho anh."
"Nhưng anh còn gây mê tiểu thư Casper, Reese tiên sinh đâu có nói tha cho anh, đây là hai việc khác nhau."
"Reese tiên sinh rời đi chẳng qua là dành thời gian cho bọn tôi xử lý xong chuyện với anh, đến cái này mà anh còn không hiểu."
[Đúng là kẻ ngốc, chậc chậc.]
——Tiểu bọt khí lắc đầu khinh thường.
"A a a a, đều do chúng mày hại nhà họ Vu phá sản, tao mới rơi vào hoàn cảnh này, chúng mày đi chết đi, chết hết đi!"
Mặt Vu Khôn dữ tợn vặn vẹo cánh tay.
Vệ sĩ gia tộc Casper không thể giữ được anh ta, anh ta tránh thoát, liền đánh về hướng Lê Khinh Chu.
Mặc dù Lê Khinh Chu có mặc khung chống đỡ, có thể đi bộ, nhưng phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp.
Cậu tránh về phía sau nhưng vẫn bị đụng vào, trùng hợp phía sau lại là một sườn dốc.
Liễu Bạc Hoài vội vàng tiến lên che chở, hai người cùng ngã, lăn xuống sườn núi phủ kín đá.
Liễu Bạc Hoài che chở Lê Khinh Chu, cơ thể của hắn lại lộ ra ngoài.
Đá bén nhọn trên sườn dốc rất nhiều, thấy một viên đối diện đầu mình, đột nhiên một tia sáng bạc lóe lên, Liễu Bạc Hoài cảm thấy đầu như bị cái gì bao phủ, không có chút đau đớn nào.
Ngay sau đó, hai người liền dừng lăn.
"A Hoài, A Hoài, anh sao rồi?" Âm thanh nôn nóng của Lê Khinh Châu truyền đến từ trong lồng ngực.
Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, vội vàng trấn an: "Anh không sao, Khinh Chu."
Vệ sĩ của Reese tiên sinh xuống dưới đưa hai người lên.
Vu Khôn bị khống chế trên mặt đất.
Thấy hai người không sao, Reese tiên sinh thở phào, sau đó mặt xanh mét mang Vu Khôn rời đi—— xem ra kết cục của anh ta và mẹ Vu sẽ không quá tốt.
Điểm đến không thể nghi ngờ chính là Châu Phi.
....
Sau đó, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài trở lại nhà họ Liễu.
Bác sĩ gia đình kiểm tra xong nói không có vấn đề gì, chỉ có một vài chỗ bị đá làm xanh tím thôi, thoa thuốc là được.
Lúc này Lê Khinh Chu mới yên tâm: "Không có việc gì thì tốt."
Liễu Bạc Hoài nhìn đỉnh đầu của Lê Khinh Chu.
Tối đó, những người đến thăm đều đã trở về, nhà họ Liễu chỉ còn lại hai người Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu.
Trong phòng ngủ, Liễu Bạc Hoài tắm rửa xong đi ra, ôm Lê Khinh Chu hôn hôn.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Cục cưng, anh có chuyện muốn nói với em."
"Hả, chuyện gì?" Lê Khinh Chu khó hiểu.
Cậu cầm khăn lông lau mái tóc chưa khô hẳn của Liễu Bạc Hoài.
Chiều nay khi trở về, điều tra rõ nguyên nhân sự việc—— bọn họ mới biết được, Vu Khôn có suy nghĩ như vậy, đều do Lưu Kỷ Trân dụ dỗ.
Hơn nữa, Vu Khôn còn nói Lưu Kỷ Trân muốn họ chết.
Lúc ấy Hạ Thanh Uyển giận không chịu được, nhưng xét thấy Lưu Kỷ Trân đang nằm viện, nên bà tạm thời nhẫn nại, chờ sau này tính sổ.
Lê Khinh Chu nhớ tới việc hôm nay mình lăn dốc, vẻ mặt lạnh lẽo.
Khi Liễu Bạc Hoài đi lắm, cậu tìm một thám tử tư trên mạng, đưa cho người đó một phần tài liệu, yêu cầu người nọ ngày mai mang đến Lưu thị giao cho Lưu Bành.
Chờ đó đi, Vu Khôn chỉ đánh bà một chút thì quá tiện nghi cho bà rồi.
Lê Khinh Chu thầm nghĩ, đúng lúc này, hệ thống đã lâu không có động tĩnh sáng lên.
——Quả cầu nhỏ màu lam theo hệ thống chui ra, xuất hiện trước mắt Lê Khinh Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.