Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 231
Cung Thanh Hãn
09/09/2022
Sau khi hôn lễ kết thúc, quả cầu nhỏ màu lam tuyên bố hoàn thành nhiệm
vụ, giao diện hệ thống xuất hiện một thanh tiến độ phục hồi chân:
【 Ký chủ, đến sáng mai chân của ngài sẽ hoàn toàn khỏi, có thể chạy nhảy. 】
【 Hệ thống sắp rời đi, yêu cầu sử dụng bàn tay vàng một ngày của ký chủ sẽ được gửi đến sau khi bàn tay vàng được sửa xong, đến đó ký chủ chỉ cần nhận là đươc. 】
Sau đó giải thích tỉ mỉ giải pháp phục hồi chân.
Lê Khinh Chu ngồi ở mép giường chào tạm biệt quả cầu nhỏ màu lam, nhìn nó lảo đảo lắc lư vài vòng, sau đó hóa thành ánh sáng xanh từ từ biến mất.
Liễu Bạc Hoài tắm xong ra ngoài, thấy người mình yêu mặc áo tắm dài, ngiêng đầu nhìn không khí phát ngốc.
Quá đáng yêu.
Hắn không khỏi nhịn cười, đi qua ôm lấy cậu: "Em đang nghĩ gì đấy?"
Lê Khinh Chu hoàn hồn, tựa cằm lên ngực Liễu Bạc Hoài, nói: Nghĩ một chuyện cực tốt."
"A Hoài, ngày mai cho anh một bất giờ."
Bất ngờ?
Liễu Bạc Hoài hỏi: “Bây giờ không thể cho anh sao?"
Lê Khinh Chu làm vẻ mặt thần thần bí bí, dựng một ngón tay đặt trước môi nói: "Không thể, nhưng có thể cho anh một phần thưởng trước, chỉ cho một mình anh."
“Là cái gì?”
“Là em!”
Lê Khinh Chu giang hai tay cánh tay, cười hì hì nói: "Bảo bối quý giá là em từ nay về sau chỉ thuộc về mình anh, vui không?"
Liễu Bạc Hoài nhịn không được nở nụ cười—— vui, đâu chỉ vui chứ.
Lồng ngực ngắn nóng bỏng, những cảm xúc tưởng chừng như nhạt nhẽo, nay lại dâng trào một cách mãnh liệt, bao phủ hắn từ đầu đến chân, mà hắn vui vẻ chịu đựng.
Hắn ôm bảo bối trong lòng ngã lên giường, tay chống hai bên, trầm thấp nói: "Bây giờ, anh muốn mở bảo bối quý giá này ra để thưởng thức."
Lê Khinh Chu che miệng nói thầm: "Vậy anh nhẹ nhàng chút, bảo bối phải được che chở, đặc biệt là đồ quý hiếm như em, càng cần bảo vệ cẩn thận hơn nữa."
"Được, anh nhất định sẽ dịu dàng."
"He he, tốt lắm, A Hoài thật ngoan."
....
Đêm tối, trong phòng truyền đến tiếng nức nở,
"Anh, anh còn không nhanh lên..."
"Bảo bối, phải cẩn thận che chở, phải từ từ, em thật sự muốn anh nhanh lên sao?"
"Ừ... nhanh lên."
"Được, nghe bảo bối."
Động tác nhanh hơn.
Nhưng mà Lê Khinh Chu dần dần chịu không nổi, nhiều lần kêu dừng lại, người bên trên lại luôn thì thầm dụ dỗ bên tai cậu...
Cuối cùng, Lê Khinh Chu còn vươn nước mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Liễu Bạc Hoài vốn tưởng rằng mình sẽ tỉnh lại trước.
Ai ngờ, khi hắn mở mắt, liền nhìn thấy người tối qua còn khóc lóc, phút giây này đang ngồi bên mép giường quay lưng lại với mình, cúi đầu không biết đang xem gì.
Lê Khinh Chu mặc áo sơ mi trắng rộng, vừa nhìn là biết tùy tiện nhặt trên đất, bởi vì áo đó là của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài chống tay ngồi dậy, cơ ngực cường tráng được ánh mặt trời chiếu lên, phần lưng vẫn còn vết cào màu đỏ.
Hắn nói: Khinh Chu, em đang xem gì vậy?"
Lê Khinh Chu nhẹ nhàng nói: "A Hoài, anh lại đây em..."
Liễu Bạc Hoài khó hiểu, đi qua ngồi phía sau Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó, trên mặt hắn toát ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, mở to hai mắt——
Chỉ thấy đôi chân trắng nõn bóng loáng nâng lên, đong đưa đan xen lên xuống, ngón chân còn co duỗi linh hoạt...
Chủ chân đôi chân cười liếc hắn một cái.
Sau đó xoay người, một chân đạp lên bụng hắn, kề sát, ngón chân ấn một cái, làm hắn cảm giác đươc rõ ràng chỗ đó ngứa ran.
Lê Khinh Chu nói: "A Hoài, đây là bất ngờ em dành cho anh."
"Vì sao..." Yết hầu Liễu Bạc Hoài giật giật, duỗi tay đè lại bàn chân đang không ngừng nghịch ngợm ở bụng hắn.
Lê Khinh Chu dựa qua nói: "Thật ra em được hệ thống mang đến đây...."
Cậu nói về thế giới ban đầu của mình rồi đến thế giới này, nhiệm vu hệ thống đưa ra, bàn tay vàng bị ném sai chỗ, bây giờ hệ thống rời đi.
Cuối cùng, dành chút thời gian cho Liễu Bạc Hoài kịp phản ửng.
Ngón chân Lê Khinh Chu bất an động đậy dưới lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài.
Cậu nhỏ giọng nói: "A Hoài, không phải vì em muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ở bên anh, em yêu anh, anh hiểu không?"
Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, thấp giọng nói: "Anh hiểu rồi, Khinh Chu, em tới thế giới này là vì anh."
"Nói như vậy, chúng ta là một đôi được trời đất tạo nên."
Lê Khinh Chu không khỏi cong mày hôn lại: "Đúng vậy, không sai!"
Chân cậu lại giẫm giẫm lên bụng Liễu Bạc Hoài, không hề yên phận.
Đàn ông vào sáng sớm vốn không chịu nổi trêu chọc, phía dưới Liễu Bạc Hoài lập tức...
Cảm giác được nhiệt độ và độ cứng quen thuộc, vành tai Lê Khinh Chu đỏ lên, vội rút chân về, ai ngờ lại bị đè xuống.
Liễu Bạc Hoài cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi gan bàn chân Lê Khinh Chu.
"Ha ha ha ha ha, ngứa quá, mau dừng lại." Lê Khinh Chu nháy mắt cười nói.
Liễu Bạc Hoài dừng lại.
Lê Khinh Chu vội vàng rút chân về nói: "A Hoài, bây giờ em muốn chạy thử một chút."
"Chân em thật sự lành rồi sao, cứ như nằm mơ vậy."
"Là thật, Khinh Chu, đây không phải mơ."
Lê Khinh Chu xoay người chạm chân lên nền đất, ngón chân giật giật, sau đó đứng lên.
Câu đi qua đi lại ở mép giường trước, sau đó chạy nhảy, nét cười trên mặt càng lúc càng thêm xán lạn.
"Ha ha, loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật tốt, A Hoài, em vui lắm!"
Lê Khinh Chu hưng phấn nói.
Liễu Bạc Hoài lộ ra nụ nười, cưng chiều nhìn cậu.
Lê Khinh Chu bắt đầu không thỏa mãn đi qua đi lại trong phòng.
Vì vậy nói xong, chạy ra khỏi phòng như gió—— “A Hoài, em ra ngoài chạy một tí rồi về."
Liễu Bạc Hoài đương nhiên không ngăn cản, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lại thay đổi, vội vàng đứng dậy cầm quần ngủ ở mép giường hô: "Bảo bối, mặc quần vào rồi chạy!"
Vừa nói vừa đuổi theo.
【 Ký chủ, đến sáng mai chân của ngài sẽ hoàn toàn khỏi, có thể chạy nhảy. 】
【 Hệ thống sắp rời đi, yêu cầu sử dụng bàn tay vàng một ngày của ký chủ sẽ được gửi đến sau khi bàn tay vàng được sửa xong, đến đó ký chủ chỉ cần nhận là đươc. 】
Sau đó giải thích tỉ mỉ giải pháp phục hồi chân.
Lê Khinh Chu ngồi ở mép giường chào tạm biệt quả cầu nhỏ màu lam, nhìn nó lảo đảo lắc lư vài vòng, sau đó hóa thành ánh sáng xanh từ từ biến mất.
Liễu Bạc Hoài tắm xong ra ngoài, thấy người mình yêu mặc áo tắm dài, ngiêng đầu nhìn không khí phát ngốc.
Quá đáng yêu.
Hắn không khỏi nhịn cười, đi qua ôm lấy cậu: "Em đang nghĩ gì đấy?"
Lê Khinh Chu hoàn hồn, tựa cằm lên ngực Liễu Bạc Hoài, nói: Nghĩ một chuyện cực tốt."
"A Hoài, ngày mai cho anh một bất giờ."
Bất ngờ?
Liễu Bạc Hoài hỏi: “Bây giờ không thể cho anh sao?"
Lê Khinh Chu làm vẻ mặt thần thần bí bí, dựng một ngón tay đặt trước môi nói: "Không thể, nhưng có thể cho anh một phần thưởng trước, chỉ cho một mình anh."
“Là cái gì?”
“Là em!”
Lê Khinh Chu giang hai tay cánh tay, cười hì hì nói: "Bảo bối quý giá là em từ nay về sau chỉ thuộc về mình anh, vui không?"
Liễu Bạc Hoài nhịn không được nở nụ cười—— vui, đâu chỉ vui chứ.
Lồng ngực ngắn nóng bỏng, những cảm xúc tưởng chừng như nhạt nhẽo, nay lại dâng trào một cách mãnh liệt, bao phủ hắn từ đầu đến chân, mà hắn vui vẻ chịu đựng.
Hắn ôm bảo bối trong lòng ngã lên giường, tay chống hai bên, trầm thấp nói: "Bây giờ, anh muốn mở bảo bối quý giá này ra để thưởng thức."
Lê Khinh Chu che miệng nói thầm: "Vậy anh nhẹ nhàng chút, bảo bối phải được che chở, đặc biệt là đồ quý hiếm như em, càng cần bảo vệ cẩn thận hơn nữa."
"Được, anh nhất định sẽ dịu dàng."
"He he, tốt lắm, A Hoài thật ngoan."
....
Đêm tối, trong phòng truyền đến tiếng nức nở,
"Anh, anh còn không nhanh lên..."
"Bảo bối, phải cẩn thận che chở, phải từ từ, em thật sự muốn anh nhanh lên sao?"
"Ừ... nhanh lên."
"Được, nghe bảo bối."
Động tác nhanh hơn.
Nhưng mà Lê Khinh Chu dần dần chịu không nổi, nhiều lần kêu dừng lại, người bên trên lại luôn thì thầm dụ dỗ bên tai cậu...
Cuối cùng, Lê Khinh Chu còn vươn nước mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Liễu Bạc Hoài vốn tưởng rằng mình sẽ tỉnh lại trước.
Ai ngờ, khi hắn mở mắt, liền nhìn thấy người tối qua còn khóc lóc, phút giây này đang ngồi bên mép giường quay lưng lại với mình, cúi đầu không biết đang xem gì.
Lê Khinh Chu mặc áo sơ mi trắng rộng, vừa nhìn là biết tùy tiện nhặt trên đất, bởi vì áo đó là của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài chống tay ngồi dậy, cơ ngực cường tráng được ánh mặt trời chiếu lên, phần lưng vẫn còn vết cào màu đỏ.
Hắn nói: Khinh Chu, em đang xem gì vậy?"
Lê Khinh Chu nhẹ nhàng nói: "A Hoài, anh lại đây em..."
Liễu Bạc Hoài khó hiểu, đi qua ngồi phía sau Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó, trên mặt hắn toát ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, mở to hai mắt——
Chỉ thấy đôi chân trắng nõn bóng loáng nâng lên, đong đưa đan xen lên xuống, ngón chân còn co duỗi linh hoạt...
Chủ chân đôi chân cười liếc hắn một cái.
Sau đó xoay người, một chân đạp lên bụng hắn, kề sát, ngón chân ấn một cái, làm hắn cảm giác đươc rõ ràng chỗ đó ngứa ran.
Lê Khinh Chu nói: "A Hoài, đây là bất ngờ em dành cho anh."
"Vì sao..." Yết hầu Liễu Bạc Hoài giật giật, duỗi tay đè lại bàn chân đang không ngừng nghịch ngợm ở bụng hắn.
Lê Khinh Chu dựa qua nói: "Thật ra em được hệ thống mang đến đây...."
Cậu nói về thế giới ban đầu của mình rồi đến thế giới này, nhiệm vu hệ thống đưa ra, bàn tay vàng bị ném sai chỗ, bây giờ hệ thống rời đi.
Cuối cùng, dành chút thời gian cho Liễu Bạc Hoài kịp phản ửng.
Ngón chân Lê Khinh Chu bất an động đậy dưới lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài.
Cậu nhỏ giọng nói: "A Hoài, không phải vì em muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ở bên anh, em yêu anh, anh hiểu không?"
Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, thấp giọng nói: "Anh hiểu rồi, Khinh Chu, em tới thế giới này là vì anh."
"Nói như vậy, chúng ta là một đôi được trời đất tạo nên."
Lê Khinh Chu không khỏi cong mày hôn lại: "Đúng vậy, không sai!"
Chân cậu lại giẫm giẫm lên bụng Liễu Bạc Hoài, không hề yên phận.
Đàn ông vào sáng sớm vốn không chịu nổi trêu chọc, phía dưới Liễu Bạc Hoài lập tức...
Cảm giác được nhiệt độ và độ cứng quen thuộc, vành tai Lê Khinh Chu đỏ lên, vội rút chân về, ai ngờ lại bị đè xuống.
Liễu Bạc Hoài cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi gan bàn chân Lê Khinh Chu.
"Ha ha ha ha ha, ngứa quá, mau dừng lại." Lê Khinh Chu nháy mắt cười nói.
Liễu Bạc Hoài dừng lại.
Lê Khinh Chu vội vàng rút chân về nói: "A Hoài, bây giờ em muốn chạy thử một chút."
"Chân em thật sự lành rồi sao, cứ như nằm mơ vậy."
"Là thật, Khinh Chu, đây không phải mơ."
Lê Khinh Chu xoay người chạm chân lên nền đất, ngón chân giật giật, sau đó đứng lên.
Câu đi qua đi lại ở mép giường trước, sau đó chạy nhảy, nét cười trên mặt càng lúc càng thêm xán lạn.
"Ha ha, loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật tốt, A Hoài, em vui lắm!"
Lê Khinh Chu hưng phấn nói.
Liễu Bạc Hoài lộ ra nụ nười, cưng chiều nhìn cậu.
Lê Khinh Chu bắt đầu không thỏa mãn đi qua đi lại trong phòng.
Vì vậy nói xong, chạy ra khỏi phòng như gió—— “A Hoài, em ra ngoài chạy một tí rồi về."
Liễu Bạc Hoài đương nhiên không ngăn cản, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lại thay đổi, vội vàng đứng dậy cầm quần ngủ ở mép giường hô: "Bảo bối, mặc quần vào rồi chạy!"
Vừa nói vừa đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.