Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 53
Cung Thanh Hãn
28/08/2022
Hiện giờ Thôi Đình chỉ ước gì Hứa Mộng Ngưng có thể lập tức biến mất trước mắt mình.
Lúc này, đột nhiên có một cậu trai xuất hiện bên cạnh Hứa Mộng Ngưng, quan hệ giữa hai người rõ ràng không giống như bạn bè bình thường.
Thôi Đình đương nhiên muốn điều tra.
Vừa điều tra đã trực tiếp tra được Lệ Thành, không ngờ lại có được một phát hiện bất ngờ.
—— Hứa Mộng Ngưng là cô nhi, cô ta quen biết Lê Khinh Châu từ nhỏ, sở dĩ bây giờ Lê Khinh Châu tàn tật, đều là do cứu Hứa Mộng Ngưng.
Còn nữa, còn có Hứa Khải Tiến bởi vì đánh bài mà nợ mấy trăm vạn.......
Thôi Đình nói thẳng rằng cô ta có thể cung cấp mấy trăm vạn kia cho Hứa Khải Tiến
Nhưng Hứa Khải Tiến phải giúp cô ta phá hoại danh tiếng của Hứa Mộng Ngưng—— cô nhi, nhận nuôi, hại Lê Khinh Châu tàn tật……
Nhưng Hứa Khải Tiến đâu có ngốc.
Anh ta nghe vậy đảo mắt nói: "Dù sao Hứa Mộng Ngưng cũng là chị gái tôi, chỉ vì mấy trăm vạn mà tôi phải giúp chị? Không được, không đáng giá."
"Trừ khi chị có thể cho tôi nhiều lợi ích hơn, nếu không tại sao tôi phải giúp chị đối phó với chị gái tôi."
Thôi Đình cười mỉa mai: "Cậu đừng có được nước lấn tới, lòng tham không đáy."
"Cậu tưởng tôi không biết sao, quan hệ giữa cậu và Hứa Mộng Ngưng từ nhỏ đã không tốt, bây giờ còn nói tình thân cái gì."
"Hơn nữa cậu đừng quên, cậu còn đang thiếu nợ bài bạc đấy."
Da mặt Hứa Khải Tiến cũng đủ dày.
Cho dù Thôi Đình nói như vậy, nhưng trên mặt anh ta vẫn không có thay đổi gì, như cũ kiên quyết giữ ý nghĩ của mình—— trừ khi có càng nhiều lợi ích, nếu không không làm.
Thôi Đình tức suýt tắc thở, cuối cùng ném ra một câu "Tôi chờ cậu tới tìm tôi", sau đó liền quay người rời đi.
Hứa Khải Tiến bĩu môi, thầm mắng một tiếng não tàn rồi cũng rời khỏi đại học Yến Kinh.
Anh ta gọi taxi đến dưới lầu công ty TNHH khoa học kỹ thuật Khinh Châu.
Lê Khinh Châu đã gặp được Dương Hoán Lư nên sau đó tâm trạng tốt đẹp quay về công ty, trùng hợp cậu gặp được Liễu Bạc Hoài đang muốn tới tìm mình ở ngoài cửa công ty.
"Tam gia, sao anh lại tới đây?" Lê Khinh Châu khó hiểu hỏi.
——Người tí hon trong bong bóng đang nhàn nhã trên chiếc ghế bên bờ biển, trên mặt mang một cái kính râm lớn, đôi tay gối sau đầu, một jiojio nhỏ đang đung đưa trên đầu gối chân kia.
Liễu Bạc Hoài tới tìm Lê Khinh Châu cùng đi ăn cơm.
Hắn nói: “Gần đây Yến Kinh có một nhà hàng kiểu Pháp mới mở, cậu muốn đi nếm thử không?"
[Đi! Nhưng mà mình vừa ăn cơm trưa với Dương Hoán Lư ở khách sạn Cẩm Hiên Các xong.......]
——Người tí hon trong bong bóng lập tức xoay người ngồi dậy, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ vỗ bụng, vẻ mặt héo hon hẳn.
Lê Khinh Châu đang định từ chối, tỏ vẻ hẹn lần sau, lại nghe thấy đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói xa lạ.
"Lê Khinh Châu? Đúng là anh thật này, không ngờ có thể gặp được anh ở đây."
Hứa Khải Tiến cảm thấy mình đúng là may mắn, anh ta vốn đang lo không gặp được người.
Không ngờ vừa xuống xe, người đã xuất hiện ngay trước mắt mình.
Anh ta bước qua, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lê Khinh Châu, không khỏi nói: "Tôi là Hứa Khải Tiến đây, em trai Hứa Mộng Ngưng, anh còn nhớ tôi không?"
"Lúc trước anh vì cứu chị tôi mà chân bị gãy......"
Hứa Khải Tiến chỉ chỉ chân Lê Khinh Châu, giống như quan tâm mà không nói tiếp câu sau.
Anh ta tiếp tục nói: "Lúc ấy anh quả thật thích chị tôi đến nỗi không muốn sống luôn, tình huống khi ấy nguy hiểm như thế, vậy là anh lao đến không chút do dự........"
"Đáng tiếc sau đó anh lại biến mất, nếu không nhà họ Hứa chúng tôi chắc chắn không keo kiệt, tiêu bao nhiêu tiền cũng chữa khỏi chân cho anh.]
[Cậu này là ai thế?!]
——Người tí hon trong bong bóng sửng sốt, nghiêng đầu nhỏ nhìn anh ta, chiếc kính râm siêu bự trượt xuống một bên, lộ ra đôi mắt nhỏ bối rối.
Lúc này, âm thanh Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Cậu nói là, chân Lê Khinh Châu bị tàn tật là do chị cậu Hứa Mộng Ngưng?"
Hứa Khải Tiến sửng sốt, anh ta không quen biết Liễu Bạc Hoài, nhưng người có thể cùng Lê Khinh Châu đứng chung một chỗ, chắc là thân phận cũng không tầm thường.
Vì thế anh ta gật đầu nói: "Là như thế, không sai."
Vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Bạc Hoài liền u ám.
Trước đó điều tra về chuyện hồi nhỏ Lê Khinh Châu đi lạc, bởi vì thời gian quá gấp nên chỉ tìm kiếm manh mối trọng trọng tâm dồn ở Nguyên Thành.
Mà bỏ qua Lệ Thành.
Cho nên, Liễu Bạc Hoài cũng không biết được chân của Lê Khinh Châu lại bởi vì Hứa Mộng Ngưng mà tàn tật........
Hứa Khải Tiến không hề phát hiện ra, nói tiếp: "Tôi thấy anh thích chị tôi như thế, tôi có thể giúp anh theo đuổi chị ấy."
Lê Khinh Châu: ".........."
Cậu có hơi sửng sốt—— vì người này tự quyết định, trong một chốc còn chưa phản ứng kịp.
Không có tiếng tim đập xuất hiện.
——Người tí hon trong bong bóng còn duy trì động tác vừa rồi chưa thay đổi, nhưng đỉnh đầu đột nhiên hiện thêm một cái, hai cái, ba cái dấm chấm hỏi màu đỏ lớn.
Liễu Bạc Hoài đứng một bên không chút biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm u ám, lòng bàn tay nắm lấy phật châu bị đứt dây mà rơi xuống..........
Lúc này, đột nhiên có một cậu trai xuất hiện bên cạnh Hứa Mộng Ngưng, quan hệ giữa hai người rõ ràng không giống như bạn bè bình thường.
Thôi Đình đương nhiên muốn điều tra.
Vừa điều tra đã trực tiếp tra được Lệ Thành, không ngờ lại có được một phát hiện bất ngờ.
—— Hứa Mộng Ngưng là cô nhi, cô ta quen biết Lê Khinh Châu từ nhỏ, sở dĩ bây giờ Lê Khinh Châu tàn tật, đều là do cứu Hứa Mộng Ngưng.
Còn nữa, còn có Hứa Khải Tiến bởi vì đánh bài mà nợ mấy trăm vạn.......
Thôi Đình nói thẳng rằng cô ta có thể cung cấp mấy trăm vạn kia cho Hứa Khải Tiến
Nhưng Hứa Khải Tiến phải giúp cô ta phá hoại danh tiếng của Hứa Mộng Ngưng—— cô nhi, nhận nuôi, hại Lê Khinh Châu tàn tật……
Nhưng Hứa Khải Tiến đâu có ngốc.
Anh ta nghe vậy đảo mắt nói: "Dù sao Hứa Mộng Ngưng cũng là chị gái tôi, chỉ vì mấy trăm vạn mà tôi phải giúp chị? Không được, không đáng giá."
"Trừ khi chị có thể cho tôi nhiều lợi ích hơn, nếu không tại sao tôi phải giúp chị đối phó với chị gái tôi."
Thôi Đình cười mỉa mai: "Cậu đừng có được nước lấn tới, lòng tham không đáy."
"Cậu tưởng tôi không biết sao, quan hệ giữa cậu và Hứa Mộng Ngưng từ nhỏ đã không tốt, bây giờ còn nói tình thân cái gì."
"Hơn nữa cậu đừng quên, cậu còn đang thiếu nợ bài bạc đấy."
Da mặt Hứa Khải Tiến cũng đủ dày.
Cho dù Thôi Đình nói như vậy, nhưng trên mặt anh ta vẫn không có thay đổi gì, như cũ kiên quyết giữ ý nghĩ của mình—— trừ khi có càng nhiều lợi ích, nếu không không làm.
Thôi Đình tức suýt tắc thở, cuối cùng ném ra một câu "Tôi chờ cậu tới tìm tôi", sau đó liền quay người rời đi.
Hứa Khải Tiến bĩu môi, thầm mắng một tiếng não tàn rồi cũng rời khỏi đại học Yến Kinh.
Anh ta gọi taxi đến dưới lầu công ty TNHH khoa học kỹ thuật Khinh Châu.
Lê Khinh Châu đã gặp được Dương Hoán Lư nên sau đó tâm trạng tốt đẹp quay về công ty, trùng hợp cậu gặp được Liễu Bạc Hoài đang muốn tới tìm mình ở ngoài cửa công ty.
"Tam gia, sao anh lại tới đây?" Lê Khinh Châu khó hiểu hỏi.
——Người tí hon trong bong bóng đang nhàn nhã trên chiếc ghế bên bờ biển, trên mặt mang một cái kính râm lớn, đôi tay gối sau đầu, một jiojio nhỏ đang đung đưa trên đầu gối chân kia.
Liễu Bạc Hoài tới tìm Lê Khinh Châu cùng đi ăn cơm.
Hắn nói: “Gần đây Yến Kinh có một nhà hàng kiểu Pháp mới mở, cậu muốn đi nếm thử không?"
[Đi! Nhưng mà mình vừa ăn cơm trưa với Dương Hoán Lư ở khách sạn Cẩm Hiên Các xong.......]
——Người tí hon trong bong bóng lập tức xoay người ngồi dậy, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ vỗ bụng, vẻ mặt héo hon hẳn.
Lê Khinh Châu đang định từ chối, tỏ vẻ hẹn lần sau, lại nghe thấy đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói xa lạ.
"Lê Khinh Châu? Đúng là anh thật này, không ngờ có thể gặp được anh ở đây."
Hứa Khải Tiến cảm thấy mình đúng là may mắn, anh ta vốn đang lo không gặp được người.
Không ngờ vừa xuống xe, người đã xuất hiện ngay trước mắt mình.
Anh ta bước qua, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lê Khinh Châu, không khỏi nói: "Tôi là Hứa Khải Tiến đây, em trai Hứa Mộng Ngưng, anh còn nhớ tôi không?"
"Lúc trước anh vì cứu chị tôi mà chân bị gãy......"
Hứa Khải Tiến chỉ chỉ chân Lê Khinh Châu, giống như quan tâm mà không nói tiếp câu sau.
Anh ta tiếp tục nói: "Lúc ấy anh quả thật thích chị tôi đến nỗi không muốn sống luôn, tình huống khi ấy nguy hiểm như thế, vậy là anh lao đến không chút do dự........"
"Đáng tiếc sau đó anh lại biến mất, nếu không nhà họ Hứa chúng tôi chắc chắn không keo kiệt, tiêu bao nhiêu tiền cũng chữa khỏi chân cho anh.]
[Cậu này là ai thế?!]
——Người tí hon trong bong bóng sửng sốt, nghiêng đầu nhỏ nhìn anh ta, chiếc kính râm siêu bự trượt xuống một bên, lộ ra đôi mắt nhỏ bối rối.
Lúc này, âm thanh Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Cậu nói là, chân Lê Khinh Châu bị tàn tật là do chị cậu Hứa Mộng Ngưng?"
Hứa Khải Tiến sửng sốt, anh ta không quen biết Liễu Bạc Hoài, nhưng người có thể cùng Lê Khinh Châu đứng chung một chỗ, chắc là thân phận cũng không tầm thường.
Vì thế anh ta gật đầu nói: "Là như thế, không sai."
Vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Bạc Hoài liền u ám.
Trước đó điều tra về chuyện hồi nhỏ Lê Khinh Châu đi lạc, bởi vì thời gian quá gấp nên chỉ tìm kiếm manh mối trọng trọng tâm dồn ở Nguyên Thành.
Mà bỏ qua Lệ Thành.
Cho nên, Liễu Bạc Hoài cũng không biết được chân của Lê Khinh Châu lại bởi vì Hứa Mộng Ngưng mà tàn tật........
Hứa Khải Tiến không hề phát hiện ra, nói tiếp: "Tôi thấy anh thích chị tôi như thế, tôi có thể giúp anh theo đuổi chị ấy."
Lê Khinh Châu: ".........."
Cậu có hơi sửng sốt—— vì người này tự quyết định, trong một chốc còn chưa phản ứng kịp.
Không có tiếng tim đập xuất hiện.
——Người tí hon trong bong bóng còn duy trì động tác vừa rồi chưa thay đổi, nhưng đỉnh đầu đột nhiên hiện thêm một cái, hai cái, ba cái dấm chấm hỏi màu đỏ lớn.
Liễu Bạc Hoài đứng một bên không chút biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm u ám, lòng bàn tay nắm lấy phật châu bị đứt dây mà rơi xuống..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.