Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 55
Cung Thanh Hãn
28/08/2022
Sắc mặt Liễu Bạc Hoài không đổi, tay cầm chuỗi phật châu bị đứt cất vào túi quần tây.
Ngay sau đó, hắn bước đến cạnh Lê Khinh Châu, cánh tay ấn trên vai cậu, nói với Hứa Khải Tiến: "Tôi nghĩ Lê Khinh Châu đã nói rất rõ ràng."
"Vị Hứa tiên sinh này, mời cậu không dây dưa tiếp, bây giờ rời khỏi đây ngay lập tức.
Liễu Bạc Hoài nói xong liền liếc Phương Tây Ngạn một cái.
Phương Tây Ngạn hiểu ra, lập tức xoay người đi vào công ty.
Hứa Khải Tiến nói: “Tôi nào có dây dưa, tôi chỉ muốn hiểu rõ thái độ của chủ tịch Lê với chị tôi thôi mà."
"Nếu chủ tịch Lê thích chị tôi, tôi có thể làm bà mối tác hợp cho hai người, đến lúc đó chúng ta còn không phải là người một nhà sao."
"Anh trở thành anh rể tôi, đưa tiền tặng xe là chuyện hiển nhiên còn gì."
[Đao của mình đâu, đao của mình đâu rồi?! Chết tiệt, mình không nhịn được chém mết tên này mất! Sao cậu ta có thể mặt dày đến thế?!]
——Người tí hon trong bong bóng đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, hai tay túm tóc, vẻ mặt phát điên, ngay sau đó đầu nhỏ nhìn ngó trái phải, kéo ra một thanh đao to hơn cả đầu mình từ trong một góc bong bóng.
Bây giờ thanh đao khổng lồ đang bị người tí hon lắc lư nắm chặt trong tay, mũi đai hướng về phía Hứa Khải Tiến.
Khụ……
Liễu Bạc Hoài trấn an vỗ vỗ bả vai Lê Khinh Châu, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Không cần để ý cậu ta, giao cho tôi xử lý là được."
Không biết là do giọng nói trầm thấp từ tính của Liễu Bạc Hoài, hay là hơi thở khiến cho lỗ tai Lê Khinh Châu hơi ngứa ngáy, cậu dằn lại ý muốn đưa ra ra xoa, gật đầu ừ một tiếng.
[Ôi....Giọng Liễu tổng nghe hay thật.]
——Người tí hon trong bong bóng bỗng chốc buông thanh đao lớn, bàn tay xoa mạnh một bên lỗ tai phiếm hồng, vẻ mặt thẹn thùng.
Hành động muốn đứng lên của Liễu Bạc Hoài khựng lại một chút, chỉ cảm thấy lòng mình lại không yên tĩnh được.
Đúng lúc này, Phương Tây Ngạn dẫn theo bảo vệ xuất hiện.
Liễu Bạc Hoài không dấu vết giấu đi khóe miệng vừa xuất hiện ý cười, ngồi dậy, đẩy Lê Khinh Châu vào công ty.
Hứa Khải Tiến dù muốn cố chấp nói nữa, cũng không ngăn được "Người đông thế mạnh" mà Phương Tây Ngạn mang đến.
Đến khi anh ta rời khỏi cửa công ty, Phương Tây Ngạn trở lại văn phòng.
"Lê tổng, người đã đi rồi, tôi dặn bảo vệ để ý, về sau nếu người này xuất hiện lần nữa thì trực tiếp đuổi đi."
"Ừ."
Lê Khinh Châu gật gật đầu.
Liễu Bạc Hoài ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng nói: "Cậu ta xuất hiện ở đây, Hứa Mộng Ngưng chị cậu ta có biết không?"
[Phải rồi, A Ngưng hẳn là không biết...]
Phải báo cho cô ấy một tiếng mới được, có khi Hứa Khải Tiến đã trầm mê đánh bạc, nợ tiền cờ bạc, loại cốt truyện này nên để Liễu Hạ Huy nhanh chóng đến xử lý, vai phản diện như cậu không nên nhúng tay vào.
Vì thế, Lê Khinh Châu gửi tin nhắn cho Hứa Mộng Ngưng——giải thích một chút tình huống hôm nay, cũng nhắc Hứa Mộng Ngưng để ý Hứa Khải Tiến nhiều hơn chút.
Không lâu sau, Hứa Mộng Ngưng trả lời tin nhắn.
Cô nói xin lỗi và hứa rằng chắc chắn sau này Hứa Khải Tiến sẽ không còn tới quấy rầy Lê Khinh Châu nữa, cô hoàn toàn không ngờ Hứa Khải Tiến lại đi tìm cậu.
——Trong tay người tí hon trong bong bóng cũng đồng thời xuất hiện một cái di động, cúi đầu nghiêm túc đánh chữ.
Mắt thấy Lê Khinh Châu sắp nói chuyện phiếm với cô gái tên Hứa Mộng Ngưng kia, Liễu Bạc Hoài đút một tay trong túi quần tây, sau đó đứng lên.....
——Những tiếng lách tách hỗn loạn vang lên.
Phật châu thoáng chốc lăn xuống đầy đất.
Lê Khinh Châu bị âm thanh bất ngờ vang lên hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tam gia, vòng tay của anh....."
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Liễu Bạc Hoài chợt lóe, ngay sau đó nói: "Chắc là đeo lâu năm, dây vòng bị cũ cho nên mới đứt."
"Sau này đổi một dây vòng khác là được."
Lê Khinh Châu buông di động, điều khiển xe lăn đi ra từ mặt sau bàn làm việc, cũng nhờ Phương Tây Ngạn giúp đỡ nhặt một chút.
Phương Tây Ngạn gật gật đầu, đi qua.
Trâu Minh đã ngồi xổm xuống nhặt phật châu.
Liễu Bạc Hoài nhặt mấy hạt xong, thấy Lê Khinh Châu đang muốn nhặt giúp, liền bước tới cạnh cậu nói: "Xem ra lúc này không còn thời gian đi ăn đồ Pháp rồi."
"Hay là chúng ta hẹn tối nay?"
[Được đấy.]
——Người tí hon trong bong bóng đồng thời ra dấu ok.
Lê Khinh Châu nói: "Được."
.........
Bên này, Hứa Khải Tiến đen đủi trở lại khu nhà trọ Hứa Mộng Ngưng thuê bên ngoài.
Trước khi vào nhà còn hùng hổ mắng mỏ, anh ta quay người lại, không ngờ Hứa Mộng Ngưng đã quay trở về.
Hứa Khải Tiến kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay chị về sớm vậy?"
Hứa Mộng Ngưng đứng lên từ sô pha, sắc mặt không tốt hỏi: "Em đi tìm Khinh Châu?"
Hứa Khải Tiến đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bĩu môi: "Tôi đi tìm anh ta thì làm sao."
"Là Lê Khinh Châu nói với chị à? Chậc, đúng là xứng làm người của tổng tài, không thèm để ý hoàn cảnh của ai."
Hứa Mộng Ngưng thấy anh ta làm ra vẻ ta đây như thế, vẻ mặt càng thêm tức giận bất lực: "Em còn dám nói tìm anh ấy thì sao?!"
"Em lại co thể tìm Khinh Châu đòi xe đòi tiền! Vì sao em lại muốn làm như vậy?!"
Hứa Mộng Ngưng suýt nữa giận đến nỗi nói không nên lời.
Khi cô biết được tin này từ chỗ Khinh Châu, cảm giác xấu hổ nháy mắt tràn ngập trong lòng, không ngẩng mặt lên được.
Vốn dĩ Hứa Khải Tiến đột nhiên đến Yến Kinh, muốn ở trong phòng trọ của cô.
Hứa Mộng Ngưng đành ở tạm trong trường học hoặc chỗ bạn thân là Triệu Tinh Tinh, cố gắng không chung đụng với Hứa Khải Tiến, nếu không sẽ dễ dàng gây ra mâu thuẫn.
Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ Hứa Khải Tiến có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế này.....
Hứa Khải Tiến nói: "Anh ta lắm tiền như vậy, tôi đòi một ít thì có làm sao, với lại anh ta đâu có cho tôi, chị tức giận cái gì."
Hứa Mộng Ngưng giận đến che trán, một tay chống nạnh, hít thở sâu.
—— từ nhỏ đã như vậy.
Từ nhỏ Hứa Khải Tiến làm chuyện gì cũng đều đúng lý hợp tình như thế, hoàn toàn không cảm thấy mình sai chỗ nào.
Cô chỉ có thể nói: "Em đừng tới tìm Khinh Châu nữa! Không được tìm anh ấy nữa! Nếu không em rời khỏi Yến Kinh ngay lập tức, chị sẽ tự mình gọi điện nói với mẹ....."
"Rồi rồi rồi, không tìm thì thôi." Hứa Khải Tiến không kiên nhẫn nói.
"Em hứa đi."
"Tôi hứa là được chứ gì."
Thấy anh ta nói như vậy, Hứa Mộng Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô ta lại dặn dò thêm mấy câu nữa rồi mới rời khỏi nhà.
Còn một mình Hứa Khải Tiến trong phòng khách, nghĩ cứ tiếp tục như thế này cũng không được, không có tiền, anh ta lấy gì trả nợ?
Đúng rồi.......Bà chị não tàn hôm nay ngăn anh ta lại tên là gì ấy nhỉ?
Ngay sau đó, hắn bước đến cạnh Lê Khinh Châu, cánh tay ấn trên vai cậu, nói với Hứa Khải Tiến: "Tôi nghĩ Lê Khinh Châu đã nói rất rõ ràng."
"Vị Hứa tiên sinh này, mời cậu không dây dưa tiếp, bây giờ rời khỏi đây ngay lập tức.
Liễu Bạc Hoài nói xong liền liếc Phương Tây Ngạn một cái.
Phương Tây Ngạn hiểu ra, lập tức xoay người đi vào công ty.
Hứa Khải Tiến nói: “Tôi nào có dây dưa, tôi chỉ muốn hiểu rõ thái độ của chủ tịch Lê với chị tôi thôi mà."
"Nếu chủ tịch Lê thích chị tôi, tôi có thể làm bà mối tác hợp cho hai người, đến lúc đó chúng ta còn không phải là người một nhà sao."
"Anh trở thành anh rể tôi, đưa tiền tặng xe là chuyện hiển nhiên còn gì."
[Đao của mình đâu, đao của mình đâu rồi?! Chết tiệt, mình không nhịn được chém mết tên này mất! Sao cậu ta có thể mặt dày đến thế?!]
——Người tí hon trong bong bóng đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, hai tay túm tóc, vẻ mặt phát điên, ngay sau đó đầu nhỏ nhìn ngó trái phải, kéo ra một thanh đao to hơn cả đầu mình từ trong một góc bong bóng.
Bây giờ thanh đao khổng lồ đang bị người tí hon lắc lư nắm chặt trong tay, mũi đai hướng về phía Hứa Khải Tiến.
Khụ……
Liễu Bạc Hoài trấn an vỗ vỗ bả vai Lê Khinh Châu, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Không cần để ý cậu ta, giao cho tôi xử lý là được."
Không biết là do giọng nói trầm thấp từ tính của Liễu Bạc Hoài, hay là hơi thở khiến cho lỗ tai Lê Khinh Châu hơi ngứa ngáy, cậu dằn lại ý muốn đưa ra ra xoa, gật đầu ừ một tiếng.
[Ôi....Giọng Liễu tổng nghe hay thật.]
——Người tí hon trong bong bóng bỗng chốc buông thanh đao lớn, bàn tay xoa mạnh một bên lỗ tai phiếm hồng, vẻ mặt thẹn thùng.
Hành động muốn đứng lên của Liễu Bạc Hoài khựng lại một chút, chỉ cảm thấy lòng mình lại không yên tĩnh được.
Đúng lúc này, Phương Tây Ngạn dẫn theo bảo vệ xuất hiện.
Liễu Bạc Hoài không dấu vết giấu đi khóe miệng vừa xuất hiện ý cười, ngồi dậy, đẩy Lê Khinh Châu vào công ty.
Hứa Khải Tiến dù muốn cố chấp nói nữa, cũng không ngăn được "Người đông thế mạnh" mà Phương Tây Ngạn mang đến.
Đến khi anh ta rời khỏi cửa công ty, Phương Tây Ngạn trở lại văn phòng.
"Lê tổng, người đã đi rồi, tôi dặn bảo vệ để ý, về sau nếu người này xuất hiện lần nữa thì trực tiếp đuổi đi."
"Ừ."
Lê Khinh Châu gật gật đầu.
Liễu Bạc Hoài ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng nói: "Cậu ta xuất hiện ở đây, Hứa Mộng Ngưng chị cậu ta có biết không?"
[Phải rồi, A Ngưng hẳn là không biết...]
Phải báo cho cô ấy một tiếng mới được, có khi Hứa Khải Tiến đã trầm mê đánh bạc, nợ tiền cờ bạc, loại cốt truyện này nên để Liễu Hạ Huy nhanh chóng đến xử lý, vai phản diện như cậu không nên nhúng tay vào.
Vì thế, Lê Khinh Châu gửi tin nhắn cho Hứa Mộng Ngưng——giải thích một chút tình huống hôm nay, cũng nhắc Hứa Mộng Ngưng để ý Hứa Khải Tiến nhiều hơn chút.
Không lâu sau, Hứa Mộng Ngưng trả lời tin nhắn.
Cô nói xin lỗi và hứa rằng chắc chắn sau này Hứa Khải Tiến sẽ không còn tới quấy rầy Lê Khinh Châu nữa, cô hoàn toàn không ngờ Hứa Khải Tiến lại đi tìm cậu.
——Trong tay người tí hon trong bong bóng cũng đồng thời xuất hiện một cái di động, cúi đầu nghiêm túc đánh chữ.
Mắt thấy Lê Khinh Châu sắp nói chuyện phiếm với cô gái tên Hứa Mộng Ngưng kia, Liễu Bạc Hoài đút một tay trong túi quần tây, sau đó đứng lên.....
——Những tiếng lách tách hỗn loạn vang lên.
Phật châu thoáng chốc lăn xuống đầy đất.
Lê Khinh Châu bị âm thanh bất ngờ vang lên hấp dẫn sự chú ý, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tam gia, vòng tay của anh....."
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Liễu Bạc Hoài chợt lóe, ngay sau đó nói: "Chắc là đeo lâu năm, dây vòng bị cũ cho nên mới đứt."
"Sau này đổi một dây vòng khác là được."
Lê Khinh Châu buông di động, điều khiển xe lăn đi ra từ mặt sau bàn làm việc, cũng nhờ Phương Tây Ngạn giúp đỡ nhặt một chút.
Phương Tây Ngạn gật gật đầu, đi qua.
Trâu Minh đã ngồi xổm xuống nhặt phật châu.
Liễu Bạc Hoài nhặt mấy hạt xong, thấy Lê Khinh Châu đang muốn nhặt giúp, liền bước tới cạnh cậu nói: "Xem ra lúc này không còn thời gian đi ăn đồ Pháp rồi."
"Hay là chúng ta hẹn tối nay?"
[Được đấy.]
——Người tí hon trong bong bóng đồng thời ra dấu ok.
Lê Khinh Châu nói: "Được."
.........
Bên này, Hứa Khải Tiến đen đủi trở lại khu nhà trọ Hứa Mộng Ngưng thuê bên ngoài.
Trước khi vào nhà còn hùng hổ mắng mỏ, anh ta quay người lại, không ngờ Hứa Mộng Ngưng đã quay trở về.
Hứa Khải Tiến kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay chị về sớm vậy?"
Hứa Mộng Ngưng đứng lên từ sô pha, sắc mặt không tốt hỏi: "Em đi tìm Khinh Châu?"
Hứa Khải Tiến đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bĩu môi: "Tôi đi tìm anh ta thì làm sao."
"Là Lê Khinh Châu nói với chị à? Chậc, đúng là xứng làm người của tổng tài, không thèm để ý hoàn cảnh của ai."
Hứa Mộng Ngưng thấy anh ta làm ra vẻ ta đây như thế, vẻ mặt càng thêm tức giận bất lực: "Em còn dám nói tìm anh ấy thì sao?!"
"Em lại co thể tìm Khinh Châu đòi xe đòi tiền! Vì sao em lại muốn làm như vậy?!"
Hứa Mộng Ngưng suýt nữa giận đến nỗi nói không nên lời.
Khi cô biết được tin này từ chỗ Khinh Châu, cảm giác xấu hổ nháy mắt tràn ngập trong lòng, không ngẩng mặt lên được.
Vốn dĩ Hứa Khải Tiến đột nhiên đến Yến Kinh, muốn ở trong phòng trọ của cô.
Hứa Mộng Ngưng đành ở tạm trong trường học hoặc chỗ bạn thân là Triệu Tinh Tinh, cố gắng không chung đụng với Hứa Khải Tiến, nếu không sẽ dễ dàng gây ra mâu thuẫn.
Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ Hứa Khải Tiến có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế này.....
Hứa Khải Tiến nói: "Anh ta lắm tiền như vậy, tôi đòi một ít thì có làm sao, với lại anh ta đâu có cho tôi, chị tức giận cái gì."
Hứa Mộng Ngưng giận đến che trán, một tay chống nạnh, hít thở sâu.
—— từ nhỏ đã như vậy.
Từ nhỏ Hứa Khải Tiến làm chuyện gì cũng đều đúng lý hợp tình như thế, hoàn toàn không cảm thấy mình sai chỗ nào.
Cô chỉ có thể nói: "Em đừng tới tìm Khinh Châu nữa! Không được tìm anh ấy nữa! Nếu không em rời khỏi Yến Kinh ngay lập tức, chị sẽ tự mình gọi điện nói với mẹ....."
"Rồi rồi rồi, không tìm thì thôi." Hứa Khải Tiến không kiên nhẫn nói.
"Em hứa đi."
"Tôi hứa là được chứ gì."
Thấy anh ta nói như vậy, Hứa Mộng Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô ta lại dặn dò thêm mấy câu nữa rồi mới rời khỏi nhà.
Còn một mình Hứa Khải Tiến trong phòng khách, nghĩ cứ tiếp tục như thế này cũng không được, không có tiền, anh ta lấy gì trả nợ?
Đúng rồi.......Bà chị não tàn hôm nay ngăn anh ta lại tên là gì ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.