Chương 10
Minh Nguyệt Thính Phong
23/09/2016
Chuyện này có phần nghiêm trọng. Trần Ưng nhịn không được đột nhiên nói chuyện với Mễ Hi với giọng điệu nặng nề. Cô tiêu tiền đúng là anh không quan
tâm, nhưng nào có thể tiêu theo kiểu không hay biết gì như thế, “kẻ
ngốc” như cô lại “lấy đồ của cửa hàng người ta mà không trả tiền”, thật
là oan cho những “kẻ ngốc” thật sự rồi.
Trần Ưng lấy ví tiền, móc thẻ tín dụng ra cho cô xem: “Loại thẻ này cũng là tiền.” Anh muốn cho cô biết thế nào là trụ cột tài chính, “Vừa rồi mua đồ, cô cũng thấy tôi đưa cho bọn họ cái thẻ này, họ trừ đi tiền trong tài khoản của tôi. Trừ tiền đi rồi, chúng ta mới có thể mang đồ đi được.”
Mễ Hi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hẳn lên. Nhìn chằm chằm cái thẻ kia, Trần Ưng lấy tất cả thẻ trong ví ra đưa cho cô xem.
“Không giống với nơi tôi sinh sống.” Cô cẩn thận nhận lấy.
“Ừ, không giống. À! Ý tôi là không giống ngân hàng tư nhân.”
“Thẻ tín dụng.”
“Được rồi, đây chính là thẻ tín dụng. Đồ trong cửa hàng là trả bằng tiền đấy. Cô xem, dùng tiền mặt này cũng được.” Lấy tiền cho Mễ Hi xem, để cô xem xong rồi cất cả tiền và thẻ vào ví. “Cầm thẻ cho bọn họ tính tiền, lấy tiền mặt cũng được, nhưng không phải là miễn phí đâu đấy, ý tôi là không trả tiền là không thể mang đồ đi được đâu.” Cô cũng đừng có cho rằng một ngày nào đó đi tới cửa hàng cầm đồ đạc của người ta “miễn phí” rồi bỏ chạy, vậy chắc chắn là anh phải đến đồn công an chuộc cô về mất.
Trần Ưng nói đại khái về mệnh giá tiền mặt, các loại chi phiếu, chi phiếu cá nhân, tiền ở trong chi phiếu là tiền của mình, nhưng tiền có hạn, người nhiều người ít, không phải cứ muốn mua gì lấy thẻ trả là được. Nói một hồi lâu, thấy biểu hiện Mễ Hi không quá là khó hiểu, hơn nữa sắc mặt cô khá nghiêm trọng, ngẫm lại hiểu biết của cô với mấy cái này còn không bằng một đứa trẻ năm tuổi.
Trần Ưng quyết định tạm thời buông tha cho cô. Anh dặn dò Mễ Hi thắt chặt dây an toà rồi lái xe về nhà.
Cả đoạn đường Mễ Hi đều trầm mặc không nói gì, mua nhiều đồ ‘đẹp’ ăn nhiều món ngon mà cũng không thấy hưng phấn được xíu nào. Cuối cùng cô rút ra một điều hết sức nghiêm trọng, cô thiếu người ta rất nhiều tiền.
Về đến nhà, Trần Ưng cho rằng Mễ Hi sẽ mở điện thoại ra để anh hướng dẫn cô xài, quần áo giày dép gì đó hẳn là cô sẽ không có hứng thú lắm, nhưng điện thoại là thứ đồ chơi mới lạ cô sẽ rất thích, hơn nữa lúc mới mua, cô cũng đã nói vừa về đến nhà sẽ gọi điện nói chuyện cùng cô Tô. Nói cho cô ấy biết cô cũng đã có điện thoại rồi, cô còn muốn tâm sự cùng nguyệt lão tiên sinh, cho ngài ấy biết cô hiện sống rất tốt, không để ngài ấy lo lắng. Khi đó hưng phấn đến thế, sao bây giờ thành ra thế này, cô cầm điện thoại nhưng một cái gật đầu thỏa mãn cũng không có.
Trần Ưng nhìn nhìn đồng hồ, 8 giờ 23 phút, anh còn có chút thời gian. Cô không mở thì anh đành tự mình đi mở điện thoại ra vậy, hướng dẫn xong rồi bảo cô đi ngủ, anh còn phải ra ngoài.
Trần Ưng ngoắc Mễ Hi đến ngồi ghế sa lon bên cạnh, anh vừa gỡ hộp ra vừa nói cho cô biết đâu là điện thoại, pin, tai nghe,… Cài đặt pin, thẻ điện thoại, sau đó phải nạp điện mới sử dụng được. Anh vừa nói vừa làm, cô chăm chú lắng nghe. Trần Ưng đem điện thoại đi nạp điện, sau đó lại nhìn Mễ Hi: “Được rồi, nói đi, cô bị làm sao vậy?”
Mễ Hi mấp máy miệng, lại cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng hỏi: “Chú à, điện thoại quần áo với mấy cái thức ăn kia tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Trần Ưng ngẩn người, không nghĩ đến cô bé này sẽ nhớ tới mấy cái đó. “À, không nhiều.” Mấy cái kia… thật ra khi tính tiền anh có nhìn lướt qua hóa đơn, không rõ bao nhiêu tiền, nhưng có bao nhiêu đi nữa anh cũng sẽ không tính toán gì với một cô bé. Anh chấp nhận nuôi cô đã biết rõ sẽ có tổn hao, nhưng anh thật không so đo chuyện này.
“Ừm… thật ra cũng có chút tổn phí đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Hi chợt trở nên nghiêm túc, rất có khí thế. Trần Ưng cười cười: “Cũng chẳng đáng bao nhiêu, chẳng lẽ cô muốn trả lại cho tôi sao?”
Mễ Ho chăm chú gật đầu: “Từ nhỏ cha tôi đã dạy, không dám quên. Chú cùng với chú Trình, cô Tô, còn có nguyệt lão tiên sinh không có trách nhiệm phải hao công tổn sức vì tôi, mặc dù không biết sau này thế nào, nhưng nếu tôi không chết, tôi hứa sẽ có một ngày đền đáp mọi người. Mễ Hi nợ ân tình của mọi người, nguyện ghi nhớ không quên.”
“Nếu tôi không chết”, lời này nghe thật không thoải mái chút nào.” Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, chết chết cái gì?”
“Tôi cũng đã chết rồi đấy thôi. Nguyệt lão tiên sinh cũng đã nói, cha mẹ luôn trông mong tôi có một nơi nương tựa đàng hoàng, ngài ấy đã cố gắng hết sức, đáng tiếc không thể hoàn thành. Không hề nghĩ tới tai họa bất ngờ, cả nhà tôi đều không tránh khỏi. Nguyệt lão tiên sinh giúp tôi sống lại lần nữa. Tôi biết ngài ấy muốn an ủi nên đưa tôi đến đây. Nhưng ngài ấy nói cũng đúng, cha mẹ tôi…” cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước khi gặp chuyện, cha mẹ lúc nào cũng nói ra nói vào, cũng hao tốn nhiều công sức vì muốn tìm cho tôi một gia đình tốt. Cha nói tôi không làm được võ tướng, vẫn nên lập gia đình đứng đắn. Cũng không biết tại sao, mọi việc lại không suôn sẻ, cũng là do gia đình bên kia nói có chữ bát không hợp gì đấy, chê tôi tập võ tướng thô, có một nhà thỏa đáng, cuối cùng vị công tử kia lại bỏ trốn cùng tỳ nữ. Thật ra bản thân tôi cũng không muốn cuộc hôn nhân này. Tóm lại là không thành. Làm mai từ năm 14, kéo dài tới năm 17 tuổi, tôi biết rõ, nhiều người cũng đem ra làm chuyện cười. Tôi thì không sợ gì cả, chỉ là cha mẹ lại không còn mặt mũi vì tôi mà khổ sở. Tôi không chịu được.”
Mễ Hi lại khẽ cắn môi, nói tiếp: “Sau khi chết gặp được nguyệt lão tiên sinh, ngài ấy nói đó là vì tôi chưa gặp được người có duyên, ngài ấy khích lệ tôi đến nơi này, bảo là đã sắp xếp thỏa đáng, sẽ có người giúp tôi. Nói là không đủ bản lĩnh, không thể giúp tôi gặp được “đức lang quân như ý” ở quê nhà, nhưng tôi còn có cơ hội. Tôi thật ra không muốn đến đây, khi đã chết chỉ muốn đi cùng cha mẹ và hai đứa em, chúng tôi ở Địa phủ tiếp tục làm người nhà. Nhưng nguyệt lão tiên sinh lại không biết Địa phủ ở đâu, còn nói tôi không gặp được người nhà, duyên phận kiếp này đã hết nên không thể tiếp tục. Ngài ấy còn nói là tôi không giống những người khác, số kiếp chưa tận, nhân duyên chưa hết, nên đã tìm cha mẹ tôi nói chuyện, mong được họ đồng ý. Lúc này mới đến tìm tôi, cho tôi biết nếu như tìm được người có duyên, nhân duyên liền có thể kéo dài tính mạng, để tôi dũng cảm thử một lần. Nếu cuối cùng có thể thành công thì cũng là an ủi cha mẹ linh thiêng ở trên trời.”
Trần Ưng không biết phải an ủi như thế nào, cho tới bây giờ anh chưa gặp qua chuyện thế này bao giờ. Hơn nữa mười mấy phút trước ở cửa hàng còn là một đứa trẻ mà bây giờ lại nghiêm túc dày dạn nói những lời này, làm cho anh có chút khó thích ứng.
“Nguyệt lão tiên sinh nói có một vị tên là Tô Tiểu Bồi, à, gọi là cô Tô, cũng đã trải qua một khoảng thời gian dị giới nhấp nhô với chồng mình, cuối cùng giờ đã có được hạnh phúc, ngài ấy khuyên tôi đừng hoảng sợ lo lắng gì cả, nói tôi nhất định cũng sẽ được như thế. Tôi cũng không biết làm sao nên đã đồng ý.”
Trần Ưng hắng giọng một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đừng tiếc nuối, cô hãy nhìn về cuộc sống phía trước.”
“Không thể hối hận, không thể quay đầu lại nữa rồi. Quay lại cũng là đường cùng, gia đình tôi đều chết hết, còn có thể như thế nào được.” Mễ Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứng rắn: “Nguyệt lão tiên sinh, các cô chú đều tốt với tôi, tôi cũng không nên ủ rũ, hì.”
“Được, vậy là tốt rồi.”
“Nếu tôi chưa chết, tôi định học chút bản lĩnh báo đáp mọi người. Kiếm tiền trả lại cho chú.”
“Ừ.” Trần Ưng đáp lời, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dạng nữ cường nhân sau này của Mễ Hi sẽ như thế nào. Trả tiền? Anh thật sự không trông cậy chuyện này sẽ xảy ra đâu.
“Vậy…những cái kia tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
“Tôi chưa tính toán gì cả, mà sau này còn cần đến tiền, chờ tôi viết ra thành sổ sách rõ ràng rồi cho cô xem.”
“Được, phiền chú tốn ít công sức vậy.” Mễ Hi lại nói: “Nói đến sổ sách, tôi từng gặp qua một vị trưởng quầy đã chỉ dạy, tôi có thể gảy bàn tính đấy nhé.” Trong giọng nói của cô pha chút kiêu ngạo.
“Không tồi đâu, coi như không tệ lắm.” Trần Ưng khẽ khích lệ cổ vũ cô, nhưng có hơi khoa trương một chút. Gảy bàn tính ở đây thực không được xem là có chút bản lĩnh rồi. “Trước hết tôi dạy cô cách sử dụng điện thoại, sau này buồn chán có thể tìm người trò chuyện đỡ buồn.”
Mễ Hi gật đầu, Trần Ưng lấy di động ra lưu số của anh vào điện thoại của cô rồi cài vào phím tắt số 1. Sau đó anh lưu số của Trình Giang Dực vào phím số 2. Chắc phải hỏi lại số của Tô Tiểu Bồi rồi lưu vào sau vậy. Bây giờ trước tiên lưu hai số cô cần dùng đã.
“Cô xem nè, mỗi điện thoại đều có một số riêng. Đây là số của tôi.” Anh chỉ cho cô xem.
“Con số.” Gương mặt Mễ Hi nghiêm túc không thể tả.
Trần Ưng cho rằng cô không hiểu những thao tác này, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, dù cô có nhớ sai số cũng không phải chuyện gì to tát, cô xem bấm phím tắt số 1 là tìm ra số điện thoại của tôi rồi.” Điện thoại Trần Ưng vang lên: “Xem nè, điện thoại của tôi reo rồi đấy.” Anh cầm điện thoại của Mễ Hi, sau đó lại chuyển qua điện thoại mình.
“Này này. Đã nghe thấy chưa?”
Mễ Hi nghe thấy tiếng điện thoại reo lên thì cố gắng nhịn cười, gật gật đầu.
Trần Ưng ngắt điện thoại tiếp tục dạy cô: “Cũng giống với lúc nãy, phím số 2 là gọi cho chú Trình, bây giờ tôi không có số cô Tô của cô. Được rồi, tạm thời vậy đi.” Anh trả lại điện thoại cho Mễ Hi.” Cô thử gọi cho tôi xem.”
Mễ Hi bấm bấm nhấn nhấn, điện thoại lại reo lên, Trần Ưng mới hài lòng gật đầu. Sau đó anh tiếp tục dạy cô nghe thế nào, ngắt điện thoại ra sao. Mễ Hi làm lại vài lần là đã thành công. Khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầy hung phấn.
“Tốt rồi, cô còn vấn đề gì không?” Anh phải chuẩn bị ra ngoài một chút rồi.
“Có.”
“Nói đi.”
“Những cái này là bao nhiêu? Đây là một, hai?” Mễ Hi chỉ vào phím điện thoại hỏi.
Trần Ưng ngẩn ngơ: “Cô… cô không biết đây là số mấy ư?”
“Tôi biết mấy số đấy nhé, tôi còn có thể xem sổ sách gảy bàn tính nữa đấy.” Mễ Hi không nhịn được ngửa cằm mà nói.
“…” Anh cuối cùng đã ý thức được một vấn đề vô cùng to lớn, số Ả Rập đối với mấy con số thời cổ đại của cô mà nói: hoàn toàn mới mẻ và xa lạ!
Trần Ưng lấy ví tiền, móc thẻ tín dụng ra cho cô xem: “Loại thẻ này cũng là tiền.” Anh muốn cho cô biết thế nào là trụ cột tài chính, “Vừa rồi mua đồ, cô cũng thấy tôi đưa cho bọn họ cái thẻ này, họ trừ đi tiền trong tài khoản của tôi. Trừ tiền đi rồi, chúng ta mới có thể mang đồ đi được.”
Mễ Hi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hẳn lên. Nhìn chằm chằm cái thẻ kia, Trần Ưng lấy tất cả thẻ trong ví ra đưa cho cô xem.
“Không giống với nơi tôi sinh sống.” Cô cẩn thận nhận lấy.
“Ừ, không giống. À! Ý tôi là không giống ngân hàng tư nhân.”
“Thẻ tín dụng.”
“Được rồi, đây chính là thẻ tín dụng. Đồ trong cửa hàng là trả bằng tiền đấy. Cô xem, dùng tiền mặt này cũng được.” Lấy tiền cho Mễ Hi xem, để cô xem xong rồi cất cả tiền và thẻ vào ví. “Cầm thẻ cho bọn họ tính tiền, lấy tiền mặt cũng được, nhưng không phải là miễn phí đâu đấy, ý tôi là không trả tiền là không thể mang đồ đi được đâu.” Cô cũng đừng có cho rằng một ngày nào đó đi tới cửa hàng cầm đồ đạc của người ta “miễn phí” rồi bỏ chạy, vậy chắc chắn là anh phải đến đồn công an chuộc cô về mất.
Trần Ưng nói đại khái về mệnh giá tiền mặt, các loại chi phiếu, chi phiếu cá nhân, tiền ở trong chi phiếu là tiền của mình, nhưng tiền có hạn, người nhiều người ít, không phải cứ muốn mua gì lấy thẻ trả là được. Nói một hồi lâu, thấy biểu hiện Mễ Hi không quá là khó hiểu, hơn nữa sắc mặt cô khá nghiêm trọng, ngẫm lại hiểu biết của cô với mấy cái này còn không bằng một đứa trẻ năm tuổi.
Trần Ưng quyết định tạm thời buông tha cho cô. Anh dặn dò Mễ Hi thắt chặt dây an toà rồi lái xe về nhà.
Cả đoạn đường Mễ Hi đều trầm mặc không nói gì, mua nhiều đồ ‘đẹp’ ăn nhiều món ngon mà cũng không thấy hưng phấn được xíu nào. Cuối cùng cô rút ra một điều hết sức nghiêm trọng, cô thiếu người ta rất nhiều tiền.
Về đến nhà, Trần Ưng cho rằng Mễ Hi sẽ mở điện thoại ra để anh hướng dẫn cô xài, quần áo giày dép gì đó hẳn là cô sẽ không có hứng thú lắm, nhưng điện thoại là thứ đồ chơi mới lạ cô sẽ rất thích, hơn nữa lúc mới mua, cô cũng đã nói vừa về đến nhà sẽ gọi điện nói chuyện cùng cô Tô. Nói cho cô ấy biết cô cũng đã có điện thoại rồi, cô còn muốn tâm sự cùng nguyệt lão tiên sinh, cho ngài ấy biết cô hiện sống rất tốt, không để ngài ấy lo lắng. Khi đó hưng phấn đến thế, sao bây giờ thành ra thế này, cô cầm điện thoại nhưng một cái gật đầu thỏa mãn cũng không có.
Trần Ưng nhìn nhìn đồng hồ, 8 giờ 23 phút, anh còn có chút thời gian. Cô không mở thì anh đành tự mình đi mở điện thoại ra vậy, hướng dẫn xong rồi bảo cô đi ngủ, anh còn phải ra ngoài.
Trần Ưng ngoắc Mễ Hi đến ngồi ghế sa lon bên cạnh, anh vừa gỡ hộp ra vừa nói cho cô biết đâu là điện thoại, pin, tai nghe,… Cài đặt pin, thẻ điện thoại, sau đó phải nạp điện mới sử dụng được. Anh vừa nói vừa làm, cô chăm chú lắng nghe. Trần Ưng đem điện thoại đi nạp điện, sau đó lại nhìn Mễ Hi: “Được rồi, nói đi, cô bị làm sao vậy?”
Mễ Hi mấp máy miệng, lại cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng hỏi: “Chú à, điện thoại quần áo với mấy cái thức ăn kia tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Trần Ưng ngẩn người, không nghĩ đến cô bé này sẽ nhớ tới mấy cái đó. “À, không nhiều.” Mấy cái kia… thật ra khi tính tiền anh có nhìn lướt qua hóa đơn, không rõ bao nhiêu tiền, nhưng có bao nhiêu đi nữa anh cũng sẽ không tính toán gì với một cô bé. Anh chấp nhận nuôi cô đã biết rõ sẽ có tổn hao, nhưng anh thật không so đo chuyện này.
“Ừm… thật ra cũng có chút tổn phí đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Hi chợt trở nên nghiêm túc, rất có khí thế. Trần Ưng cười cười: “Cũng chẳng đáng bao nhiêu, chẳng lẽ cô muốn trả lại cho tôi sao?”
Mễ Ho chăm chú gật đầu: “Từ nhỏ cha tôi đã dạy, không dám quên. Chú cùng với chú Trình, cô Tô, còn có nguyệt lão tiên sinh không có trách nhiệm phải hao công tổn sức vì tôi, mặc dù không biết sau này thế nào, nhưng nếu tôi không chết, tôi hứa sẽ có một ngày đền đáp mọi người. Mễ Hi nợ ân tình của mọi người, nguyện ghi nhớ không quên.”
“Nếu tôi không chết”, lời này nghe thật không thoải mái chút nào.” Cô mới bao nhiêu tuổi chứ, chết chết cái gì?”
“Tôi cũng đã chết rồi đấy thôi. Nguyệt lão tiên sinh cũng đã nói, cha mẹ luôn trông mong tôi có một nơi nương tựa đàng hoàng, ngài ấy đã cố gắng hết sức, đáng tiếc không thể hoàn thành. Không hề nghĩ tới tai họa bất ngờ, cả nhà tôi đều không tránh khỏi. Nguyệt lão tiên sinh giúp tôi sống lại lần nữa. Tôi biết ngài ấy muốn an ủi nên đưa tôi đến đây. Nhưng ngài ấy nói cũng đúng, cha mẹ tôi…” cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước khi gặp chuyện, cha mẹ lúc nào cũng nói ra nói vào, cũng hao tốn nhiều công sức vì muốn tìm cho tôi một gia đình tốt. Cha nói tôi không làm được võ tướng, vẫn nên lập gia đình đứng đắn. Cũng không biết tại sao, mọi việc lại không suôn sẻ, cũng là do gia đình bên kia nói có chữ bát không hợp gì đấy, chê tôi tập võ tướng thô, có một nhà thỏa đáng, cuối cùng vị công tử kia lại bỏ trốn cùng tỳ nữ. Thật ra bản thân tôi cũng không muốn cuộc hôn nhân này. Tóm lại là không thành. Làm mai từ năm 14, kéo dài tới năm 17 tuổi, tôi biết rõ, nhiều người cũng đem ra làm chuyện cười. Tôi thì không sợ gì cả, chỉ là cha mẹ lại không còn mặt mũi vì tôi mà khổ sở. Tôi không chịu được.”
Mễ Hi lại khẽ cắn môi, nói tiếp: “Sau khi chết gặp được nguyệt lão tiên sinh, ngài ấy nói đó là vì tôi chưa gặp được người có duyên, ngài ấy khích lệ tôi đến nơi này, bảo là đã sắp xếp thỏa đáng, sẽ có người giúp tôi. Nói là không đủ bản lĩnh, không thể giúp tôi gặp được “đức lang quân như ý” ở quê nhà, nhưng tôi còn có cơ hội. Tôi thật ra không muốn đến đây, khi đã chết chỉ muốn đi cùng cha mẹ và hai đứa em, chúng tôi ở Địa phủ tiếp tục làm người nhà. Nhưng nguyệt lão tiên sinh lại không biết Địa phủ ở đâu, còn nói tôi không gặp được người nhà, duyên phận kiếp này đã hết nên không thể tiếp tục. Ngài ấy còn nói là tôi không giống những người khác, số kiếp chưa tận, nhân duyên chưa hết, nên đã tìm cha mẹ tôi nói chuyện, mong được họ đồng ý. Lúc này mới đến tìm tôi, cho tôi biết nếu như tìm được người có duyên, nhân duyên liền có thể kéo dài tính mạng, để tôi dũng cảm thử một lần. Nếu cuối cùng có thể thành công thì cũng là an ủi cha mẹ linh thiêng ở trên trời.”
Trần Ưng không biết phải an ủi như thế nào, cho tới bây giờ anh chưa gặp qua chuyện thế này bao giờ. Hơn nữa mười mấy phút trước ở cửa hàng còn là một đứa trẻ mà bây giờ lại nghiêm túc dày dạn nói những lời này, làm cho anh có chút khó thích ứng.
“Nguyệt lão tiên sinh nói có một vị tên là Tô Tiểu Bồi, à, gọi là cô Tô, cũng đã trải qua một khoảng thời gian dị giới nhấp nhô với chồng mình, cuối cùng giờ đã có được hạnh phúc, ngài ấy khuyên tôi đừng hoảng sợ lo lắng gì cả, nói tôi nhất định cũng sẽ được như thế. Tôi cũng không biết làm sao nên đã đồng ý.”
Trần Ưng hắng giọng một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đừng tiếc nuối, cô hãy nhìn về cuộc sống phía trước.”
“Không thể hối hận, không thể quay đầu lại nữa rồi. Quay lại cũng là đường cùng, gia đình tôi đều chết hết, còn có thể như thế nào được.” Mễ Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứng rắn: “Nguyệt lão tiên sinh, các cô chú đều tốt với tôi, tôi cũng không nên ủ rũ, hì.”
“Được, vậy là tốt rồi.”
“Nếu tôi chưa chết, tôi định học chút bản lĩnh báo đáp mọi người. Kiếm tiền trả lại cho chú.”
“Ừ.” Trần Ưng đáp lời, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dạng nữ cường nhân sau này của Mễ Hi sẽ như thế nào. Trả tiền? Anh thật sự không trông cậy chuyện này sẽ xảy ra đâu.
“Vậy…những cái kia tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”
“Tôi chưa tính toán gì cả, mà sau này còn cần đến tiền, chờ tôi viết ra thành sổ sách rõ ràng rồi cho cô xem.”
“Được, phiền chú tốn ít công sức vậy.” Mễ Hi lại nói: “Nói đến sổ sách, tôi từng gặp qua một vị trưởng quầy đã chỉ dạy, tôi có thể gảy bàn tính đấy nhé.” Trong giọng nói của cô pha chút kiêu ngạo.
“Không tồi đâu, coi như không tệ lắm.” Trần Ưng khẽ khích lệ cổ vũ cô, nhưng có hơi khoa trương một chút. Gảy bàn tính ở đây thực không được xem là có chút bản lĩnh rồi. “Trước hết tôi dạy cô cách sử dụng điện thoại, sau này buồn chán có thể tìm người trò chuyện đỡ buồn.”
Mễ Hi gật đầu, Trần Ưng lấy di động ra lưu số của anh vào điện thoại của cô rồi cài vào phím tắt số 1. Sau đó anh lưu số của Trình Giang Dực vào phím số 2. Chắc phải hỏi lại số của Tô Tiểu Bồi rồi lưu vào sau vậy. Bây giờ trước tiên lưu hai số cô cần dùng đã.
“Cô xem nè, mỗi điện thoại đều có một số riêng. Đây là số của tôi.” Anh chỉ cho cô xem.
“Con số.” Gương mặt Mễ Hi nghiêm túc không thể tả.
Trần Ưng cho rằng cô không hiểu những thao tác này, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, dù cô có nhớ sai số cũng không phải chuyện gì to tát, cô xem bấm phím tắt số 1 là tìm ra số điện thoại của tôi rồi.” Điện thoại Trần Ưng vang lên: “Xem nè, điện thoại của tôi reo rồi đấy.” Anh cầm điện thoại của Mễ Hi, sau đó lại chuyển qua điện thoại mình.
“Này này. Đã nghe thấy chưa?”
Mễ Hi nghe thấy tiếng điện thoại reo lên thì cố gắng nhịn cười, gật gật đầu.
Trần Ưng ngắt điện thoại tiếp tục dạy cô: “Cũng giống với lúc nãy, phím số 2 là gọi cho chú Trình, bây giờ tôi không có số cô Tô của cô. Được rồi, tạm thời vậy đi.” Anh trả lại điện thoại cho Mễ Hi.” Cô thử gọi cho tôi xem.”
Mễ Hi bấm bấm nhấn nhấn, điện thoại lại reo lên, Trần Ưng mới hài lòng gật đầu. Sau đó anh tiếp tục dạy cô nghe thế nào, ngắt điện thoại ra sao. Mễ Hi làm lại vài lần là đã thành công. Khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầy hung phấn.
“Tốt rồi, cô còn vấn đề gì không?” Anh phải chuẩn bị ra ngoài một chút rồi.
“Có.”
“Nói đi.”
“Những cái này là bao nhiêu? Đây là một, hai?” Mễ Hi chỉ vào phím điện thoại hỏi.
Trần Ưng ngẩn ngơ: “Cô… cô không biết đây là số mấy ư?”
“Tôi biết mấy số đấy nhé, tôi còn có thể xem sổ sách gảy bàn tính nữa đấy.” Mễ Hi không nhịn được ngửa cằm mà nói.
“…” Anh cuối cùng đã ý thức được một vấn đề vô cùng to lớn, số Ả Rập đối với mấy con số thời cổ đại của cô mà nói: hoàn toàn mới mẻ và xa lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.