Chương 2
Minh Nguyệt Thính Phong
23/09/2016
Không đáp ứng cũng không sao!
Nguyệt lão 2238 đương nhiên cũng biét sự tình sẽ không thuận lợi, tình huống trước mắt cùng với hắn dự tính có chút sai lệch, anh không kịp từ từ thuyết phục Trần Ưng, vậy thì hắn sẽ tìm người khác hỗ trợ vậy.
"Trần tiên sinh, ngươi có số của Tô Tiểu Bồi không?"
"Không có!" Trần Ưng tức giận, Tô Tiểu Bồi là lão bà của Trình Giang Dực, anh có số điện thoại của cô ta làm gì?
"Vậy thì phiền ngươi gọi cho Trình Giang Dực được không?"
Còn muốn anh gọi Trình Giang Dực? Cái tên Nguyệt lão này dúng là không biết hai chữ khách khí viết như thế nào.
"Làm phiền ngươi rồi!" Nguyệt lão 2238 giữ thái độ tốt đến mức không thể tốt hơn. Trần Ưng bĩu môi, anh là người thích ăn mềm không ăn cứng, cho nên anh lập tức mơt điẹn thoại, việc nhỏ như vậy cũng không quá đáng. Vừa vặn anh muốn gọi cho Trình Giang Dực đem sự tình nói lại, vô luận thế nào, anh cũng sẽ không đi theo cái kịch bản cũ rích này.
Điện thoại ừa bấm, bên kia còn chưa kịp nói gì, chỉ một tiếng "Này" đã lập tức bị Nguyệt lão cướp lấy.
"TRình Giang Dực a~~ Làm phiền ngươi gọi Tô Tiểu Bồi nghe máy đi."
Trần Ưng mạt đầy hắc tuyến, đây là đem anh và Trình Giang Dực trở thành công cụ truyền tin sao?
(Khiết: *Nghi ngờ* Anh này lo cho Trình Giang Dực... không phải có gian tình gì chứ?? Ngập mùi đam mĩ~~)
"Tô Tiểu Bồi, Mễ Hi đến rồi, phải, ba người bọn ta đang ở cùng một chỗ. Ta còn không có cơ hội cùng Trần Ưng nói chuyện, Trần Ưng vừa mới cùng Trình Giang Dưckj nó chuyện qua sao?"
"Anh ta nói cái gì với tôi?" Trần Ưng nhịn không được mà nổi giận trong bụng. Nói như vậy mà gọi là từng nói qua, cái cuộc điện thoại kia giống với tường tận giải thích à?
Bên này Nguyệt lão 2238 vẫn còn nói điẹn thoại: "Mễ Hi rất tốt, ta thấy nàng tinh thần cũng không tệ."
Trần Ưng nghe vậy nhìn Mễ Hi một cái, nàng tựa hồ đối với việc Nguyệt lão gọi điện thoại vô cùng hứng thú, một mực nhìn vào cái điện thoại kia, sau đó lại quay sang nhìn xe của anh, nhìn nhìn đường cái, nhìn nhìn đèn đường, cuối cùng giương mắt nhìn bầu trời. hôm nay bầu trời không tệ, nhiệt độ thích hợp, cuối mùa xuân đầu mùa hè, đúng là thời điểm tốt. Bầu trời có những ì sao, có ánh trăng, sáng tỏ ngời ngời. (>"< vô trọng điểm luôn đê~~) Trần Ưng chợt phát hiện anh cùng Mễ Hi đang cùng nhau nhìn vào một điểm trên trời, lập tức ngẩn cả người. Anh đem đầu cúi trở về, đã thấy Mễ Hi cũng hướng ánh mắt từ bầu trời quay lại, hai người ánh mắt đụng nhau, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt nàng.
Giống như là nai con, mờ mịt lại có chút bất lực.
Trần Ưng trừng mắt nhìn, lại nhìn sang, nhưng không nhing thấy ánh mắt nàng nữa. Nàng khẽ cúi đầu, mím môi, thân hình đơn bạc, tay áo vừa rộng vừa mỏng, vốn là tư thái bé nhỏ cùng yếu ớt, lại không biết tại sao lại khiến cho Trần Ưng nghĩ tới hai chữ quật cường.
Lúc này Nguyệt lão đang nói: "Được, được. Chốc nữa gặp lại." Hắn nói xong liền cúp máy, đưa lại cho Trần Ưng: "Cảm ơn."
Trần Ưng không nói gì, nởi vì thật sự không muốn đối với hắn nói "Không có gì." Anh vô cùng không thích nói chuyện khách khí.
(Tựa: *Chẹp miệng* ta cũng không thích khách khí.)
"Làm phiền ngươi đưa chúng ta tới Trình gia." Nguyệt lão 2238 lại nói tiếp.
Trần Ưng có chút không khống chế nổ cảm xúc của mình, ánh rõ ràng chưa nói "Không có gì." đúng không, anh rõ ràng đang phản đối khách khí đúng không, vậy hắn vì cái gì luôn luôn đối với anh không khách khí?
"Dựa vào cái gì?"
"Ngươi có xe."
(Ta thích nguyệt lão rồi đấy~~~ *gọi nương* ~~ Nương~~ ta lấy hắn làm thê tử!)
Thật sự là một lý do tốt nha. Nếu nói Nguyệt lão 2238 này và Trình Giang Dực không cùng một nhóm người, anh tuyệt đối không tin. Trần Ưng đang muốn nói: "Có xe cũng không có nghĩa vụ đưa các ngươi đi." hoặc những lời kiểu kiểu như vậy, thế nhưng Nguyệt Lão đã hướng tới Mễ Hi nói: "Mễ Hi à, ngươi không cần sợ, ta sẽ không để ngươi phải ngủ đầu đường xó chợ đâu."
Lời nói của Trần Ưng đến miệng rồi lập tức nuốt xuống. Mấy ngày trước trong bản tin xã hội, anh quả thực có thấy hình ảnh một cô bé lang thang trong đêm, sau đó bị kẻ bắt cóc cướp bóc, thậm chí còn xảy ra án mạng. Anh có chút do dự, Nguyệt lão 2238 đã mang theo Mễ Hi đứng bên cạnh xe anh rồi. Trần Ưng tuy trong lòng rất là kháng cự, thế nhưng cũng cảm thấy vứt bỏ một tiểu cô nương như vậy ngoài đường thì rất không thích hợp, dù sao đưa bọn họ đến Trình gia cũng không khó khăn gì.
Trần Ưng yên lặng mà dùng chìa khoá điện tử mở cửa xe. Xe vang lên một tiếng "đích", mễ Hi nhất thời bị bất ngờ, lại càng hoảng sợ. Nàng trợn tròn mắt trừng trừng cái xe, bộ dạng này không khéo lại bị Trần Ưng nhìn thấy được.
Là đồ quê mùa hay là giả quê mùa không biết. Anh trong lòng ụng trộm nghĩ đến. Ân, biểu lộ này thật quá đáng yêu, có le nàng cũng rất đáng yêu.
Trần Ưng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bên này Nguyệt lão cũng mở cửa xe ngồi lên, dẫn theo mễ hi cũng bò được lên xe. Hai người động tác chậm rì rì, Trần Ưng kiềm chế ở một bên chờ đợi.
Thật vật vả xe mới có thể đi..., Nguyệt lão và Mễ Hi bên này cùng nhau nói chuyện phiếm: "Ngươi đừng gấp, chúng ta đi đến nhà Chú Trình cùng Cô Tô trò chuyện trước, sau đó sẽ đem ngươi thu xếp tốt, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi. Những thứ kia tuy cổ quái một chút, bất quá ngươi cứ chậm rãi học tập, rất nhanh sẽ học được thôi."
Mễ Hi không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi xem a, chúng ta đang ngồi trên cái này, gọi là xe, rất giống với xe ngựa ở chỗ các ngươi." Nguyệt lão tựa hồ muốn phổ biến trước một chút đò vật quen thuộc.
"Cũng không có con ngựa nào, làm sao có thể chạy?"
"Là vì đi bằng việc đốt xăng."
"Xăng?" Mễ Hi thật sự hiếu kỳ.
Nguyệt lão có chút phát sầu: "Giống với việc ngươi đốt dầu."
Trần Ưng đối với câu trả lời này xì mũi coi thường, có thể đốt dâu, loại dầu nào không thể đốt?
"Uh, sau khi xăng bị thiêu cháy sẽ tạo động lực, khiến xe chạy đi." Nguyệt lão rất cố gắng muốn giúp tiẻu cô nương giải thích nghi hoặc.
"VÌ sao thiêu cháy lại có thể chạy, đã đốt đi rồi thì xe phải hỏng chứ?"
Nguyệt lão 2238 vô cùng chăm chú và nghiêm túc, lúc này anh im lạng, không biết trả lời thế nào cho phải. Anh thật sự là nhiều chuyện, lại còn muốn giáo dục thiếu nữ vấn đề không đâu, anh đảm nhiệm vấn đề tình duyên là được rồi. Trần Ưng qua kính chiếu hậu vụng trộm nhìn hai ngườ, nghe được không ít... lời đối thoại rất mắc cười. Nhìn qua anh có chút hả hê sung sướng khi người gặp hoạ. Anh thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, Những biểu hiện trên gương mặt của cô gái kia đều vô cùng chân thật.
"Mễ Hi a, ngươi không cần gấp, những vấn đề này về sau ngươi đi hỏi chú Trần, chú ấy sẽ cho ngươi biết thôi."
Khoé miệng Trần Ưng đang cong lên lập tức sụp xuống, dựa vào cái gòi mà anh phải trả lời a, anh đưa bọn họ tới nơi sẽ lập tức rời đi. Cảm ơn bye bye đừng gặp lại.
(Khiết: Nha~~ ta không thích nam chính~~ Quá phũ!!!)
Mễ Hi nghe được lời của Nguyệt lão thì nhanh chóng nhìn về phía Trần Ưng. Trần Ưng tại kính chiếu hậu bắt gặp nét mặt nàng, nàng mấp máy miệng, không nói chuyện, lại hướng đến Nguyệt Lão gật gật cái đầu xem như hiểu ý. Trần Ưng lòng dạ hẹp hòi chắc chắn không để ý đến nàng, mà nàng cũng không muốn nịnh nọt người khác.
Ngay cả một câu khách khi cũng chưa từng hướng nàng nói qua.
Theo lý nàng nghe lời Nguyệt lão mà nói..., người này mình nên gọi là chú, là người giám hộ của mình sao? Vì cuộc sống sau này dễ thở một chút, có nên biểu thị một chút hảo ý hay không? Trần Ưng lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đúng lúc Mễ Hi cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người lại chạm nhau trong kính, lại từng người rời đi.
Nàng nhất định biết mình (Trần Ưng) Không thích nàng, cũng không có ý định tiếp nhận nàng. Trần Ưng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, tiểu cô nương này có lòng tự cao thật lớn a.
Tiếp sau đó, Trần Ưng cũng không vụng trộm nhìn hai người đằng sau nưa. Nguyệt lão cũng không có hướng nàng giáo huấn xoá nạn mù chữ nữa, chỉ cùng với Mễ Hi nói chút chuyện phiếm. Bên này Nguyệt lão bàn giao nhắn nhủ, nàng có anh giám hộ, anh nhất định sẽ làm hết sức mình. Lại một lần nữa giới thiệu kỹ càng về Trình Giang Dực cùng với Tô Tiểu Bồi là người phương nào, lại cổ vũ Mễ Hi cố gắng nắm bắt cơ hội, cố gắng hết mình.
Nắm bắt cơ hội? Mặt Trần Ưng lúc này kéo dài ra, vị cô nương này vẫn còn vị thành niên a, Nguyệt lão kia rõ ràng là đang xúi giục cổ vũ trẻ em vị thành niên, như vậy thật sự thích hợp sao? Còn có, anh nói những lời này ... Người ta còn nhỏ có nghe hiểu không?
(Khiết:... nam chính đang nói gì? ta không rõ nữa~~)
Cuối cùng cũng đến được Trình gia.
Trần Ưng đem xe lái đến bên dưới lầu, Nguyệt lão lập tức nhắc nhở anh: "Không thể đỗ xe ở đây."
"Hai người xuống xe, tôi đi." Không có ý định ngừng lại.
"Ngươi không mang bọn ta lên, chúng ta không xuống xe." Nguyệt lão giọng điệu rất kiên quyết. (Cái này gọi là chơi lầy nè~~~)
Cái gì? Chơi xỏ lá. Trần Ưng quay đầu, Nguyệt lão 2238 hai tay ôm ngực, một bộ dáng (Khiết~~ Thà chết không theo, ahihi, ngập mùi đam mĩ~~) không đạt được mục đích không bỏ qua. Mễ Hi mặt không biểu tình, khuôn mặt nhỏ ẫn lạnh lùng. Giống như nàng là một người ngoài cuộc.
"Ta muốn ngươi theo chúng ta đi lên, tá có lời muốn nói với ngươi." Nguyệt lão lại nói.
Trần Ưng cắn chặt răng, bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân bị mắc lừa. Anh chỉ cho rằng bản thân đưa người đến đây, kết quả anh cũng biến thành người trong cuộc, anh rất không cao hứng nha.
"Ta có lời muốn nói với ngươi, rất quan trọng." Nguyệt lão lại thêm một câu nữa.
Trần Ưng thoáng nhìn qua Mễ Hi, Mễ Hi cũng đang nhìn anh.
Nàng đối với anh có đề phòng.
Anh nên là người đề phòng mới phải chứ? Đúng không?
Trần Ưng cùng Mễ Hi lấy ánh mắt phân cao thấp. Anh đã nhìn ra, anh có theo hay không, cuối cùng có thu dưỡng nàng hay không, nàng cũng không để tâm đến.
Ôi, nàng như vậy làm anh ngược lại muốn đi lên đó một chuyến. Anh cũng không phải là chưa đến nhà Trình Giang Dực bao giờ, bọn họ còn có thể đem anh làm gì? Anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vô luận là chuyện gì, anh cũng sẽ không làm cái bảo mẫu hay vú em chó má gì cho cô nương này.
Nguyệt lão 2238 đương nhiên cũng biét sự tình sẽ không thuận lợi, tình huống trước mắt cùng với hắn dự tính có chút sai lệch, anh không kịp từ từ thuyết phục Trần Ưng, vậy thì hắn sẽ tìm người khác hỗ trợ vậy.
"Trần tiên sinh, ngươi có số của Tô Tiểu Bồi không?"
"Không có!" Trần Ưng tức giận, Tô Tiểu Bồi là lão bà của Trình Giang Dực, anh có số điện thoại của cô ta làm gì?
"Vậy thì phiền ngươi gọi cho Trình Giang Dực được không?"
Còn muốn anh gọi Trình Giang Dực? Cái tên Nguyệt lão này dúng là không biết hai chữ khách khí viết như thế nào.
"Làm phiền ngươi rồi!" Nguyệt lão 2238 giữ thái độ tốt đến mức không thể tốt hơn. Trần Ưng bĩu môi, anh là người thích ăn mềm không ăn cứng, cho nên anh lập tức mơt điẹn thoại, việc nhỏ như vậy cũng không quá đáng. Vừa vặn anh muốn gọi cho Trình Giang Dực đem sự tình nói lại, vô luận thế nào, anh cũng sẽ không đi theo cái kịch bản cũ rích này.
Điện thoại ừa bấm, bên kia còn chưa kịp nói gì, chỉ một tiếng "Này" đã lập tức bị Nguyệt lão cướp lấy.
"TRình Giang Dực a~~ Làm phiền ngươi gọi Tô Tiểu Bồi nghe máy đi."
Trần Ưng mạt đầy hắc tuyến, đây là đem anh và Trình Giang Dực trở thành công cụ truyền tin sao?
(Khiết: *Nghi ngờ* Anh này lo cho Trình Giang Dực... không phải có gian tình gì chứ?? Ngập mùi đam mĩ~~)
"Tô Tiểu Bồi, Mễ Hi đến rồi, phải, ba người bọn ta đang ở cùng một chỗ. Ta còn không có cơ hội cùng Trần Ưng nói chuyện, Trần Ưng vừa mới cùng Trình Giang Dưckj nó chuyện qua sao?"
"Anh ta nói cái gì với tôi?" Trần Ưng nhịn không được mà nổi giận trong bụng. Nói như vậy mà gọi là từng nói qua, cái cuộc điện thoại kia giống với tường tận giải thích à?
Bên này Nguyệt lão 2238 vẫn còn nói điẹn thoại: "Mễ Hi rất tốt, ta thấy nàng tinh thần cũng không tệ."
Trần Ưng nghe vậy nhìn Mễ Hi một cái, nàng tựa hồ đối với việc Nguyệt lão gọi điện thoại vô cùng hứng thú, một mực nhìn vào cái điện thoại kia, sau đó lại quay sang nhìn xe của anh, nhìn nhìn đường cái, nhìn nhìn đèn đường, cuối cùng giương mắt nhìn bầu trời. hôm nay bầu trời không tệ, nhiệt độ thích hợp, cuối mùa xuân đầu mùa hè, đúng là thời điểm tốt. Bầu trời có những ì sao, có ánh trăng, sáng tỏ ngời ngời. (>"< vô trọng điểm luôn đê~~) Trần Ưng chợt phát hiện anh cùng Mễ Hi đang cùng nhau nhìn vào một điểm trên trời, lập tức ngẩn cả người. Anh đem đầu cúi trở về, đã thấy Mễ Hi cũng hướng ánh mắt từ bầu trời quay lại, hai người ánh mắt đụng nhau, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt nàng.
Giống như là nai con, mờ mịt lại có chút bất lực.
Trần Ưng trừng mắt nhìn, lại nhìn sang, nhưng không nhing thấy ánh mắt nàng nữa. Nàng khẽ cúi đầu, mím môi, thân hình đơn bạc, tay áo vừa rộng vừa mỏng, vốn là tư thái bé nhỏ cùng yếu ớt, lại không biết tại sao lại khiến cho Trần Ưng nghĩ tới hai chữ quật cường.
Lúc này Nguyệt lão đang nói: "Được, được. Chốc nữa gặp lại." Hắn nói xong liền cúp máy, đưa lại cho Trần Ưng: "Cảm ơn."
Trần Ưng không nói gì, nởi vì thật sự không muốn đối với hắn nói "Không có gì." Anh vô cùng không thích nói chuyện khách khí.
(Tựa: *Chẹp miệng* ta cũng không thích khách khí.)
"Làm phiền ngươi đưa chúng ta tới Trình gia." Nguyệt lão 2238 lại nói tiếp.
Trần Ưng có chút không khống chế nổ cảm xúc của mình, ánh rõ ràng chưa nói "Không có gì." đúng không, anh rõ ràng đang phản đối khách khí đúng không, vậy hắn vì cái gì luôn luôn đối với anh không khách khí?
"Dựa vào cái gì?"
"Ngươi có xe."
(Ta thích nguyệt lão rồi đấy~~~ *gọi nương* ~~ Nương~~ ta lấy hắn làm thê tử!)
Thật sự là một lý do tốt nha. Nếu nói Nguyệt lão 2238 này và Trình Giang Dực không cùng một nhóm người, anh tuyệt đối không tin. Trần Ưng đang muốn nói: "Có xe cũng không có nghĩa vụ đưa các ngươi đi." hoặc những lời kiểu kiểu như vậy, thế nhưng Nguyệt Lão đã hướng tới Mễ Hi nói: "Mễ Hi à, ngươi không cần sợ, ta sẽ không để ngươi phải ngủ đầu đường xó chợ đâu."
Lời nói của Trần Ưng đến miệng rồi lập tức nuốt xuống. Mấy ngày trước trong bản tin xã hội, anh quả thực có thấy hình ảnh một cô bé lang thang trong đêm, sau đó bị kẻ bắt cóc cướp bóc, thậm chí còn xảy ra án mạng. Anh có chút do dự, Nguyệt lão 2238 đã mang theo Mễ Hi đứng bên cạnh xe anh rồi. Trần Ưng tuy trong lòng rất là kháng cự, thế nhưng cũng cảm thấy vứt bỏ một tiểu cô nương như vậy ngoài đường thì rất không thích hợp, dù sao đưa bọn họ đến Trình gia cũng không khó khăn gì.
Trần Ưng yên lặng mà dùng chìa khoá điện tử mở cửa xe. Xe vang lên một tiếng "đích", mễ Hi nhất thời bị bất ngờ, lại càng hoảng sợ. Nàng trợn tròn mắt trừng trừng cái xe, bộ dạng này không khéo lại bị Trần Ưng nhìn thấy được.
Là đồ quê mùa hay là giả quê mùa không biết. Anh trong lòng ụng trộm nghĩ đến. Ân, biểu lộ này thật quá đáng yêu, có le nàng cũng rất đáng yêu.
Trần Ưng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bên này Nguyệt lão cũng mở cửa xe ngồi lên, dẫn theo mễ hi cũng bò được lên xe. Hai người động tác chậm rì rì, Trần Ưng kiềm chế ở một bên chờ đợi.
Thật vật vả xe mới có thể đi..., Nguyệt lão và Mễ Hi bên này cùng nhau nói chuyện phiếm: "Ngươi đừng gấp, chúng ta đi đến nhà Chú Trình cùng Cô Tô trò chuyện trước, sau đó sẽ đem ngươi thu xếp tốt, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi. Những thứ kia tuy cổ quái một chút, bất quá ngươi cứ chậm rãi học tập, rất nhanh sẽ học được thôi."
Mễ Hi không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi xem a, chúng ta đang ngồi trên cái này, gọi là xe, rất giống với xe ngựa ở chỗ các ngươi." Nguyệt lão tựa hồ muốn phổ biến trước một chút đò vật quen thuộc.
"Cũng không có con ngựa nào, làm sao có thể chạy?"
"Là vì đi bằng việc đốt xăng."
"Xăng?" Mễ Hi thật sự hiếu kỳ.
Nguyệt lão có chút phát sầu: "Giống với việc ngươi đốt dầu."
Trần Ưng đối với câu trả lời này xì mũi coi thường, có thể đốt dâu, loại dầu nào không thể đốt?
"Uh, sau khi xăng bị thiêu cháy sẽ tạo động lực, khiến xe chạy đi." Nguyệt lão rất cố gắng muốn giúp tiẻu cô nương giải thích nghi hoặc.
"VÌ sao thiêu cháy lại có thể chạy, đã đốt đi rồi thì xe phải hỏng chứ?"
Nguyệt lão 2238 vô cùng chăm chú và nghiêm túc, lúc này anh im lạng, không biết trả lời thế nào cho phải. Anh thật sự là nhiều chuyện, lại còn muốn giáo dục thiếu nữ vấn đề không đâu, anh đảm nhiệm vấn đề tình duyên là được rồi. Trần Ưng qua kính chiếu hậu vụng trộm nhìn hai ngườ, nghe được không ít... lời đối thoại rất mắc cười. Nhìn qua anh có chút hả hê sung sướng khi người gặp hoạ. Anh thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, Những biểu hiện trên gương mặt của cô gái kia đều vô cùng chân thật.
"Mễ Hi a, ngươi không cần gấp, những vấn đề này về sau ngươi đi hỏi chú Trần, chú ấy sẽ cho ngươi biết thôi."
Khoé miệng Trần Ưng đang cong lên lập tức sụp xuống, dựa vào cái gòi mà anh phải trả lời a, anh đưa bọn họ tới nơi sẽ lập tức rời đi. Cảm ơn bye bye đừng gặp lại.
(Khiết: Nha~~ ta không thích nam chính~~ Quá phũ!!!)
Mễ Hi nghe được lời của Nguyệt lão thì nhanh chóng nhìn về phía Trần Ưng. Trần Ưng tại kính chiếu hậu bắt gặp nét mặt nàng, nàng mấp máy miệng, không nói chuyện, lại hướng đến Nguyệt Lão gật gật cái đầu xem như hiểu ý. Trần Ưng lòng dạ hẹp hòi chắc chắn không để ý đến nàng, mà nàng cũng không muốn nịnh nọt người khác.
Ngay cả một câu khách khi cũng chưa từng hướng nàng nói qua.
Theo lý nàng nghe lời Nguyệt lão mà nói..., người này mình nên gọi là chú, là người giám hộ của mình sao? Vì cuộc sống sau này dễ thở một chút, có nên biểu thị một chút hảo ý hay không? Trần Ưng lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đúng lúc Mễ Hi cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người lại chạm nhau trong kính, lại từng người rời đi.
Nàng nhất định biết mình (Trần Ưng) Không thích nàng, cũng không có ý định tiếp nhận nàng. Trần Ưng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, tiểu cô nương này có lòng tự cao thật lớn a.
Tiếp sau đó, Trần Ưng cũng không vụng trộm nhìn hai người đằng sau nưa. Nguyệt lão cũng không có hướng nàng giáo huấn xoá nạn mù chữ nữa, chỉ cùng với Mễ Hi nói chút chuyện phiếm. Bên này Nguyệt lão bàn giao nhắn nhủ, nàng có anh giám hộ, anh nhất định sẽ làm hết sức mình. Lại một lần nữa giới thiệu kỹ càng về Trình Giang Dực cùng với Tô Tiểu Bồi là người phương nào, lại cổ vũ Mễ Hi cố gắng nắm bắt cơ hội, cố gắng hết mình.
Nắm bắt cơ hội? Mặt Trần Ưng lúc này kéo dài ra, vị cô nương này vẫn còn vị thành niên a, Nguyệt lão kia rõ ràng là đang xúi giục cổ vũ trẻ em vị thành niên, như vậy thật sự thích hợp sao? Còn có, anh nói những lời này ... Người ta còn nhỏ có nghe hiểu không?
(Khiết:... nam chính đang nói gì? ta không rõ nữa~~)
Cuối cùng cũng đến được Trình gia.
Trần Ưng đem xe lái đến bên dưới lầu, Nguyệt lão lập tức nhắc nhở anh: "Không thể đỗ xe ở đây."
"Hai người xuống xe, tôi đi." Không có ý định ngừng lại.
"Ngươi không mang bọn ta lên, chúng ta không xuống xe." Nguyệt lão giọng điệu rất kiên quyết. (Cái này gọi là chơi lầy nè~~~)
Cái gì? Chơi xỏ lá. Trần Ưng quay đầu, Nguyệt lão 2238 hai tay ôm ngực, một bộ dáng (Khiết~~ Thà chết không theo, ahihi, ngập mùi đam mĩ~~) không đạt được mục đích không bỏ qua. Mễ Hi mặt không biểu tình, khuôn mặt nhỏ ẫn lạnh lùng. Giống như nàng là một người ngoài cuộc.
"Ta muốn ngươi theo chúng ta đi lên, tá có lời muốn nói với ngươi." Nguyệt lão lại nói.
Trần Ưng cắn chặt răng, bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân bị mắc lừa. Anh chỉ cho rằng bản thân đưa người đến đây, kết quả anh cũng biến thành người trong cuộc, anh rất không cao hứng nha.
"Ta có lời muốn nói với ngươi, rất quan trọng." Nguyệt lão lại thêm một câu nữa.
Trần Ưng thoáng nhìn qua Mễ Hi, Mễ Hi cũng đang nhìn anh.
Nàng đối với anh có đề phòng.
Anh nên là người đề phòng mới phải chứ? Đúng không?
Trần Ưng cùng Mễ Hi lấy ánh mắt phân cao thấp. Anh đã nhìn ra, anh có theo hay không, cuối cùng có thu dưỡng nàng hay không, nàng cũng không để tâm đến.
Ôi, nàng như vậy làm anh ngược lại muốn đi lên đó một chuyến. Anh cũng không phải là chưa đến nhà Trình Giang Dực bao giờ, bọn họ còn có thể đem anh làm gì? Anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vô luận là chuyện gì, anh cũng sẽ không làm cái bảo mẫu hay vú em chó má gì cho cô nương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.