Chương 95: Bùng nổ
Ngưu Giác Cung
18/10/2016
Ôn Hạo bưng hai tách hồng trà nóng ngang qua sân quán cà phê, đi thẳng tới chiếc ghế dài đặt trong góc. Lý lão phu nhân đang ngồi ở đó gọi điện thoại, thấy hắn lại gần, có chút ghét bỏ liếc tách trà trong tay hắn, lại nói với di động: “…Thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, mấy người canh giữ ở trong bệnh viện, có yêu cầu gì thì kêu người đi chuẩn bị. Không được để hai đứa nhỏ chịu ủy khuất.”
Ôn Hạo tâm nói: bà già này bất công thấy rõ, rõ ràng cả bốn đứa cháu đều xảy ra chuyện, mà trong miệng bà ta cũng chỉ thấy được 2 đứa cháu. Lời này nếu để người nào không rõ nội tình nghe được, nói không chừng còn tưởng bà ta có quan hệ rất tốt với con dâu. Trên thực tế, thái độ của bà ta với Trình gia cũng khá hời hợt, ngoài mặt không tỏ ra khó khăn mà thôi.
Cúp điện thoại, Lý lão phu nhân đang định nói chuyện, chuông di động lại vang lên. Ôn Hạo trộm liếc thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Bạch phu nhân”, âm thầm suy đoán người gọi tới là phu nhân Bạch tướng quân hay là nhóm con dâu trong nhà ông ta. Lý lão gia và Bạch tướng quân là chiến hữu, Lý lão phu nhân và nhóm nữ quyến Bạch gia quan hệ cũng phi thường tốt, lúc này có thể thuận lợi cứu mấy đứa cháu trai ra, Bạch tướng quân cũng góp phần không nhỏ.
“Đúng vậy.” Lý lão phu nhân thở dài với di động: “Ai nói không phải chứ, thật không thể tưởng tượng nổi… May mắn có Bồ tát phù hộ, đều cứu về rồi, thằng cả cũng đã thoát khỏi nguy hiểm… Bà hỏi thằng hai? Chuyện này nói ra cũng có chút kỳ quái, lẽ ra chuyện thằng hai về nước không mấy ai biết, sao có thể lộ ra ngoài được… ừ, cũng có khả năng, cảnh sát đang điều tra…”
Ôn Hạo bị trà nóng làm bỏng lưỡi, tâm hoảng ý loạn mà buông chén trà xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: vạn nhất điều tra tới hắn, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Mấy ngày trước khi Lý Duyên Lân về nước, Trương Hàng có hẹn hắn ra ngoài uống rượu, khi đó hắn hình như… hình như… có đề cập tới chuyện Lý Duyên Lân thì phải. Có lẽ chuyện này chỉ là trung hợp, Trương gia cũng là gia đình có uy tín danh dự, Trương Hàng sao có thể dây dưa không rõ với đám hắc đạo kia được? Lại nói, thời gian trước công ty Đức Ôn gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, vẫn là Trương Hàng bỏ tiền ra giúp đỡ hắn vượt qua cửa ải này, Trương Hàng nhìn qua cũng không phải loại người thiếu tiền… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Hàng không phải nhân vật có thực quyền trong Trương gia, vậy gã lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy?
Ôn Hạo càng nghĩ càng hoảng hốt, tâm thần bất định ngồi im một bên nghe Lý lão phu nhân nói chuyện điện thoại, dư quang khóe mắt thoáng nhìn, thấy có người hướng tới bàn bọn họ đi tới. vừa ngẩng đầu, hóa ra là một vị lão tiên sinh. Lão tiên sinh này tuổi tác xấp xỉ Lý lão phu nhân, thái dương có chút xám trắng, lưng eo lại có vẻ thập phần cao ngất. Lý lão phu nhân cũng nhìn thấy người này, sửng sốt một chút, kinh ngạc đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt lão tiên sinh kia, thăm dò mà gọi một tiếng: “A Uyên?”
Trên mặt lão tiên sinh lộ ra tươi cười: “Đại tỷ.”
Lý lão phu nhân trong mắt xuất lệ quang, vỗ tay ông ta sẵng giọng: “Nếu không phải do đám con cháu xảy ra chuyện, có phải em định không bao giờ quay về thăm chị không?”
Trên mặt Trương Uyên lộ ra thần sắc áy náy: “Đại tỷ, thực xin lỗi, em không giáo dục tốt con mình…”
Lý lão phu nhân khoát tay: “Con cái đã lớn, đứa nào cũng có suy nghĩ của riêng mình, đều không còn nghe lời.”
Ánh mắt Trương Uyên tràn ngập bi thương:”Đại tỷ, nó không những làm bị thương mấy cháu trai trong nhà, còn thèm muốn tài vật của người khác…em tuyệt đối sẽ không giúp nó, luật pháp muốn trừng phạt nó thế nào thì mặc nó, những gì nó phải chịu thì để nó chịu đi.”
Lý lão phu nhân thổn thức: “Chẳng lẽ em ngàn dặm xa xôi bay tới đây chỉ định khoanh tay đứng nhìn hay sao? Hiện tại có nhiều việc cảnh sát còn chưa điều tra ra được, nếu thật sự có liên quan tới Tiểu Hách, em nhất định phải khuyên nhủ thằng bé, tự thú hưởng khoan hồng sẽ tốt hơn.”
Trương Uyên liên tục gật đầu.
Ôn Hạo nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng càng thêm kinh hoảng. Nếu chuyện Lý Duyên Lân thật sự là do hắn tiết lộ tin tức vậy Trương Hách và Trương Hàng nhất định đã cấu kết với nhau. Chuyện này cảnh sát đã biết chưa? Hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nếu người trong nhà cũng biết… vậy hắn về sau liệu có còn sống yên ở trong Lý gia được nữa hay không?
Lý Duyên Kỳ sau khi thoát khỏi nguy hiểm liền được chuyển sang phòng bệnh vip, ở cùng một phòng với Lý Duyên Lân, phòng bệnh bên cạnh là Trọng Nham và Lý Ngạn Thanh. Không phải Lý gia không thể cho mỗi người một phòng riêng mà là Lý Thừa Vận bị chuyện này dọa sợ, hận không thể nhét cả bốn đứa con vào chung một phòng đồng thời nhìn thấy mới yên tâm — nếu không phải phòng vip không thể kê được 4 chiếc giường, hơn nữa đông người tụ tập, ai cũng không thể nghỉ ngơi, Lý Thừa Vận mới bất đắc dĩ mà chia làm hai.
Trọng Nham đã tỉnh lại, ngực đã không còn đau, trên mặt cũng đã có huyết sắc. Lúc Lý Thừa Vận tiến vào, cậu đang ngồi tựa vào đầu giường được Tần Đông Nhạc đút hoa quả cho ăn — từ sau khi bế Trọng Nham từ trong hầm ra ngoài, Tần Đông Nhạc tựa như phát điên, một tấc cũng không rời Trọng Nham, mọi việc đều tự thân vận động, cho dù Trọng Nham đi vệ sinh anh cũng nhất quyết đòi đi theo. Khiến nhóm y tá được Lý gia mời tới chăm sóc bệnh nhân nơm nớp lo sợ, sợ cậu có chuyện gì, sẽ bị ghét bỏ nói không tận tâm chăm sóc người bệnh.
Lý Ngạn Thanh còn chưa hạ sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, bộ dạng yếu ớt miễn bàn có bao nhiêu đáng thương. Nhìn thấy Lý Thừa Vận đi vào lập tức bày ra biểu tình cún con: “Ba ba.”
Lý Thừa Vận tâm cũng tan nát. Trong mấy đứa con của ông, chỉ có thằng út là biết làm nũng với ông, sẽ khóc gọi ba ba. Có đôi khi, Lý Thừa Vận thậm chí cảm thấy ông đã coi đứa bé này như con gái mà nuôi dưỡng. Đứa nhỏ yếu đuối như vậy, làm sao ông có thể mở miệng nói mẹ nó đã mất, bảo ông phải nói thế nào đây?
Lý Thừa Vận cũng không phải sắt đá, mối quan hệ giữa ông và Trương Minh Nghiên tuy không có tình cảm sâu sắc nhưng sự tồn tại của cô ta đã bổ khuyết ít nhiều những đêm hư không tịch mịch trong cuộc đời ông. Cô ta tuy tham tài, keo kiệt, kiến thức thiển cận lại có chút nhỏ nhen, nhưng sự ấm áp khi làm bạn cùng ông cũng là chân thật.
Lý Thừa Vận ngồi xuống bên giường, vươn tay sờ trán Lý Ngạn Thanh. Lý Ngạn Thanh nắm lấy tay ông, đặt ở bên má cọ cọ, nước mắt lưng tròng nói: “Ba ba, con đau đầu.”
“Ngoan.” Lý Thừa Vận an ủi: “Hạ sốt thì tốt rồi.”
Trọng Nham thản nhiên nhìn lướt qua cặp phụ tử tình thâm bên kia, trong lòng chán ghét vô cùng. Cậu đã lâu không gặp Lý Thừa Vận, khi gặp lại, ông ta lại gây ra phiền toái lớn cho cậu như vậy, việc cậu bị trói chặt nhốt trong thùng hàng, chịu đói chịu lạnh, rồi cả cú đá mạnh giữa ngực khiến cậu thở không ra hơi, tất cả cậu đều tính lên đầu Lý Thừa Vận.
Hơn nữa đây còn đang trong bệnh viện, là nơi mà Trọng Nham ghét nhất trên đời. Chỉ cần nhìn thấy cái màu trắng lạnh lẽo này, cậu liền nhớ tới nỗi thống khổ tuyệt vọng khi mẹ Dương Thụ qua đời, tựa như cậu quay trở lại lúc mình còn nhỏ yếu đuối vô dụng, cơ khổ không nơi nương tựa, thê lương không sao kể xiết.
Trọng Nham phiền chán đá đá Tần Đông Nhạc: “Lúc nào có thể về nhà? Em muốn xuất viện.” đáy lòng chán ghét cuồng loạn càng ngày càng không kiềm chế nổi, nếu còn tiếp tục ở trong này cậu sợ chính mình sẽ lại phát điên.
“Sắp rồi.” Tần Đông Nhạc buông con dao cùng quả táo mới gọt được một nửa xuống, lấy khăn ướt lau tay cho cậu.
Trọng Nham bất mãn trừng anh: “Sắp là bao giờ?”
Tần Đông Nhạc dỗ dành: “Nằm quan sát thêm vài ngày, không còn nguy hiểm sẽ về nhà.”
Trọng Nham lộ ra biểu tình bi thảm: “Ở lại đây em mới càng yếu đi ấy, thật đó, tâm trạng buồn bực, rất bất lợi với việc khôi phục vết thương. Hơn nữa, em vốn không bị thương nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng là được rồi.”
Tần Đông Nhạc mỉm cười vân vê mặt Trọng Nham: “Nghe lời bác sỹ.”
Hai người đang mải thì thà thì thầm chợt nghe Lý Thừa Vận nghẹn ngào nói một câu: “Ngạn Thanh, mẹ con ngoài ý muốn… về sau ba ba chiếu cố con.”
Nghe vậy, hai người đồng thời nhìn qua, Trọng Nham chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, nhất thời trong lòng tràn đầy hoảng hốt, lại cảm thấy không biết mình đang ở đâu.
Nơi này… tin tức này…
Lý Ngạn Thanh ngốc lăng nhìn chằm chằm Lý Thừa Vận. Lý Thừa Vận khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, ông phải nói sao với đứa bé này đây, nói mẹ nó bị người ta giết chết?
“Mẹ con ngoài ý muốn… gặp tai nạn xe cộ…”
Lý Ngạn Thanh oa một tiếng khóc rống lên.
Tiếng khóc của nó sắc nhọn như dao lam, nháy mắt xóa nhòa tia thanh tỉnh còn sót lại trong trí óc Trọng Nham. Trọng Nham đồng tử co rút, thế giới trước mắt bỗng xoay tròn không ngừng, dần dần lộ ra kí ức nơi phòng bệnh trắng toát vẫn dấu kín nơi đáy lòng. Vách tường trắng tinh, bệ cửa sổ loang loáng, bức màn lam sắc buông xuống cùng một nữ nhân trẻ tuổi sắc mặt như than chì nằm bẹp trên giường bệnh….
Ác mộng vẫn chôn dấu nơi sâu nhất trong trí nhớ bỗng bị tiếng khóc bén nhọn mở tung ra. Chút huyết sắc trên mặt Trọng Nham chậm rãi tan biến, cậu điên cuồng ôm chầm lấy tay Tần Đông Nhạc, tựa như ôm chặt con gấu bông trụi lông, là người bạn duy nhất hồi bé vào trong lòng.
Tần Đông Nhạc là người đầu tiên phát hiện Trọng Nham không ổn, anh thử giật giật cánh tay đang bị cậu ôm chặt, nhỏ giọng gọi: “Trọng Nham?”
Trọng Nham chậm rãi tựa đầu vào vai anh, tựa như mê sảng thì thào lẩm bẩm: “Mẹ…không có… mẹ…”
Tần Đông Nhạc giật mình: “Trọng Nham? Trọng Nham, tỉnh, tỉnh, bọn họ đang nói mẹ Lý Ngạn Thanh, không phải em… Trọng Nham, em có nghe thấy anh nói không?”
Trọng Nham trừng mắt nhìn, tựa hồ bị tiếng nói của anh phục hồi lại chút thần trí, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tầm mắt sửng sốt của Lý Thừa Vận chiếu tới, trong lòng lại trở nên hồ đồ. Người kia là ai? Lúc mẹ cậu qua đời, bên cạnh cũng chỉ có cậu và bà Trương Nguyệt Quế, còn nam nhân này là ai?
Lý Ngạn Thanh oa oa gào khóc nhào vào lòng ông ta, miệng liên tục gọi: “ba ba, ba ba.”
Trọng Nham tỉnh táo lại, biết được người nhận tin dữ không phải mình, nhớ lại khi nghe tin Dương Thụ chết, trước mắt một mảnh hoang vu, Trương Nguyệt Quế hận cậu muốn chết, không có ai ôm cậu vào ngực an ủi dù chỉ là một câu: “Mày còn có cha.”
Trọng Nham máy móc lặp lại: “Mày còn có cha.”
Tần Đông Nhạc cẩn thận ôm cậu vào ngực, dỗ dành, đỡ cậu ra ngoài. Anh mơ hồ đoán hình ảnh trước mắt sinh ra cực đại kích thích đối với Trọng Nham, khi nghe Trọng Nham không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, trong lòng vừa kinh hãi vừa thấy may mắn, thầm nghĩ muốn đưa Trọng Nham ra khỏi nơi này, không nhìn thấy đám người Lý gia thì may ra Trọng Nham mới có thể tỉnh táo lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra khỏi phòng bệnh, Lý Thừa Vận đã nghe được Trọng Nham không ngừng lẩm bẩm câu nói kia, lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cậu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác khó chịu, nhịn không được trách mắng: “Đây mà là lời nói an ủi người khác hả? Nó có cha, chẳng lẽ mày không có?”
Những lời này lọt vào tai Trọng Nham tựa như mồi lửa gặp thuốc pháo, nháy mắt đem chút thanh tỉnh còn sót lại trong đầu Trọng Nham đốt thành tro bụi. Trọng Nham hai mắt trống rỗng dần trở nên sung huyết, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thừa Vận, mồm miệng không rõ hỏi lại: “Ông nói ai? Ai có cha?”
Lý Thừa Vận bị phản ứng của cậu dọa sợ, theo bản năng ôm sát Lý Ngạn Thanh vào lòng.
Trọng Nham đẩy Tần Đông Nhạc ra, đi tới trước mặt Lý Thừa Vận, đôi mắt hằn đỏ nhìn không chớp mắt vào ông ta, miệng gằn lên từng tiếng: “Ông nói ai có cha? Sao chúng nó đều có cha, còn tôi lại không có?”
Lý Thừa Vận trong lòng giống như bị một con dao cứa qua, vô cùng đau đớn, nhịn không được nhảy dựng lên cho Trọng Nham một bạt tai: “Oắt con, mày không có cha, mày không có cha, vậy lão tử là ai?”
Trọng Nham bị ông ta đánh lung lay một chút, cậu chậm rãi quay sang, một bên má hằn đỏ hình một bàn tay nghi hoặc nhìn ông ta, tựa như không biết ông ta là ai: “Ông? Ông là ai?”
Lý Thừa Vận thực sự bị cậu chọc giận.
Tần Đông Nhạc vừa rồi chậm một bước, hai mắt trợn trừng trừng nhìn Trọng Nham ngay trước mặt mình bị tát một cái, trong lòng giận dữ, thấy Lý Thừa Vận vẫn còn có ý muốn động thủ, vội vàng đi qua đẩy Lý Thừa Vận ra, xoay người ôm lấy Trọng Nham, cố nén tức giận ôn nhu khuyên cậu: “Anh đổi phòng bệnh cho em, lập tức đổi. Trọng Nham, ngoan, em nhìn anh này.”
Trọng Nham sau một khắc sững sờ, giống như đứa trẻ chịu thiên đại ủy khuất khóc ầm lên: “Ông nói ông là ba tôi? Sao ông lại là cha tôi được? nếu ông thật sự là cha tôi, vậy lúc mẹ tôi bị bệnh nặng, chi phí phẫu thuật một xu cũng không có, khi đó ông đang ở đâu? Khi tôi bị người ta ném vào đống rác mà nhổ nước bọt, ông đã ở đâu? Khi tôi không có tiền đóng học phí, bà ngoại tôi khóc ròng hai mắt khâu từng tấm lót giày cho người ta, ông ở chỗ nào? Hả??? Khi bà tôi sinh bệnh nằm viện, tôi đi tìm người quen vay tiền, thậm chí còn phải quỳ gối lạy lục cầu xin người ta, ông đã ở cái chỗ khỉ gió nào???”
Tần Đông Nhạc hai hàng nước mắt chảy xuống. anh chưa bao giờ biết rằng trước khi gặp nhau, cuộc sống của em ấy lại khốn khổ, chịu quá nhiều ủy khuất như vậy.
Những điều này là nỗi đau nặng nề sâu sắc nhất trong cuộc đời Trọng Nham, Trọng Nham thậm chí còn cho rằng cậu đã sớm quên đi. Đáng tiếc, cậu không thể. Những kí ức này vẫn cứ cố chấp bám rễ ở chỗ sâu trong trí óc cậu, vẫn luôn lẩn khuất trong góc tối hắc ám, chưa bao giờ biến mất. Lúc này, sự sợ hãi khi bị bắt cóc, bị trói, bị lạnh, còn suýt nữa bị giết, bị đánh tới nội thương, hay nằm trong bệnh viện gợi lên những kí ức kinh hoàng hồi nhỏ, nhưng những điều đó cũng không đáng sợ như khi mẹ Dương Thụ qua đời, khi đó dường như cả thế giới của cậu đều sụp đổ…tất cả những tuyệt vọng thống khổ Trọng Nham từng trải qua lại bùng phát cùng một lúc, khiến tinh thần cậu hỏng mất, rốt cuộc không chịu nổi áp lực nặng nề…
Trọng Nham ngã quỵ trong lòng Tần Đông Nhạc, gào khóc thảm thiết.
Lý Thừa Vận hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả Lý Ngạn Thanh cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc tới quên cả khóc.
Ngoài cửa phòng bệnh, trợ lý Cao Vân của Lý Thừa Vận thấy Lý Duyên Lân đang đi tới, thương cảm mà lắc đầu: “Nhị thiếu gia, để cho bọn họ yên tĩnh một chút đi, hiện tại đã đủ loạn rồi.”
Hết
Ôn Hạo tâm nói: bà già này bất công thấy rõ, rõ ràng cả bốn đứa cháu đều xảy ra chuyện, mà trong miệng bà ta cũng chỉ thấy được 2 đứa cháu. Lời này nếu để người nào không rõ nội tình nghe được, nói không chừng còn tưởng bà ta có quan hệ rất tốt với con dâu. Trên thực tế, thái độ của bà ta với Trình gia cũng khá hời hợt, ngoài mặt không tỏ ra khó khăn mà thôi.
Cúp điện thoại, Lý lão phu nhân đang định nói chuyện, chuông di động lại vang lên. Ôn Hạo trộm liếc thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Bạch phu nhân”, âm thầm suy đoán người gọi tới là phu nhân Bạch tướng quân hay là nhóm con dâu trong nhà ông ta. Lý lão gia và Bạch tướng quân là chiến hữu, Lý lão phu nhân và nhóm nữ quyến Bạch gia quan hệ cũng phi thường tốt, lúc này có thể thuận lợi cứu mấy đứa cháu trai ra, Bạch tướng quân cũng góp phần không nhỏ.
“Đúng vậy.” Lý lão phu nhân thở dài với di động: “Ai nói không phải chứ, thật không thể tưởng tượng nổi… May mắn có Bồ tát phù hộ, đều cứu về rồi, thằng cả cũng đã thoát khỏi nguy hiểm… Bà hỏi thằng hai? Chuyện này nói ra cũng có chút kỳ quái, lẽ ra chuyện thằng hai về nước không mấy ai biết, sao có thể lộ ra ngoài được… ừ, cũng có khả năng, cảnh sát đang điều tra…”
Ôn Hạo bị trà nóng làm bỏng lưỡi, tâm hoảng ý loạn mà buông chén trà xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: vạn nhất điều tra tới hắn, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Mấy ngày trước khi Lý Duyên Lân về nước, Trương Hàng có hẹn hắn ra ngoài uống rượu, khi đó hắn hình như… hình như… có đề cập tới chuyện Lý Duyên Lân thì phải. Có lẽ chuyện này chỉ là trung hợp, Trương gia cũng là gia đình có uy tín danh dự, Trương Hàng sao có thể dây dưa không rõ với đám hắc đạo kia được? Lại nói, thời gian trước công ty Đức Ôn gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, vẫn là Trương Hàng bỏ tiền ra giúp đỡ hắn vượt qua cửa ải này, Trương Hàng nhìn qua cũng không phải loại người thiếu tiền… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Hàng không phải nhân vật có thực quyền trong Trương gia, vậy gã lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy?
Ôn Hạo càng nghĩ càng hoảng hốt, tâm thần bất định ngồi im một bên nghe Lý lão phu nhân nói chuyện điện thoại, dư quang khóe mắt thoáng nhìn, thấy có người hướng tới bàn bọn họ đi tới. vừa ngẩng đầu, hóa ra là một vị lão tiên sinh. Lão tiên sinh này tuổi tác xấp xỉ Lý lão phu nhân, thái dương có chút xám trắng, lưng eo lại có vẻ thập phần cao ngất. Lý lão phu nhân cũng nhìn thấy người này, sửng sốt một chút, kinh ngạc đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt lão tiên sinh kia, thăm dò mà gọi một tiếng: “A Uyên?”
Trên mặt lão tiên sinh lộ ra tươi cười: “Đại tỷ.”
Lý lão phu nhân trong mắt xuất lệ quang, vỗ tay ông ta sẵng giọng: “Nếu không phải do đám con cháu xảy ra chuyện, có phải em định không bao giờ quay về thăm chị không?”
Trên mặt Trương Uyên lộ ra thần sắc áy náy: “Đại tỷ, thực xin lỗi, em không giáo dục tốt con mình…”
Lý lão phu nhân khoát tay: “Con cái đã lớn, đứa nào cũng có suy nghĩ của riêng mình, đều không còn nghe lời.”
Ánh mắt Trương Uyên tràn ngập bi thương:”Đại tỷ, nó không những làm bị thương mấy cháu trai trong nhà, còn thèm muốn tài vật của người khác…em tuyệt đối sẽ không giúp nó, luật pháp muốn trừng phạt nó thế nào thì mặc nó, những gì nó phải chịu thì để nó chịu đi.”
Lý lão phu nhân thổn thức: “Chẳng lẽ em ngàn dặm xa xôi bay tới đây chỉ định khoanh tay đứng nhìn hay sao? Hiện tại có nhiều việc cảnh sát còn chưa điều tra ra được, nếu thật sự có liên quan tới Tiểu Hách, em nhất định phải khuyên nhủ thằng bé, tự thú hưởng khoan hồng sẽ tốt hơn.”
Trương Uyên liên tục gật đầu.
Ôn Hạo nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng càng thêm kinh hoảng. Nếu chuyện Lý Duyên Lân thật sự là do hắn tiết lộ tin tức vậy Trương Hách và Trương Hàng nhất định đã cấu kết với nhau. Chuyện này cảnh sát đã biết chưa? Hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nếu người trong nhà cũng biết… vậy hắn về sau liệu có còn sống yên ở trong Lý gia được nữa hay không?
Lý Duyên Kỳ sau khi thoát khỏi nguy hiểm liền được chuyển sang phòng bệnh vip, ở cùng một phòng với Lý Duyên Lân, phòng bệnh bên cạnh là Trọng Nham và Lý Ngạn Thanh. Không phải Lý gia không thể cho mỗi người một phòng riêng mà là Lý Thừa Vận bị chuyện này dọa sợ, hận không thể nhét cả bốn đứa con vào chung một phòng đồng thời nhìn thấy mới yên tâm — nếu không phải phòng vip không thể kê được 4 chiếc giường, hơn nữa đông người tụ tập, ai cũng không thể nghỉ ngơi, Lý Thừa Vận mới bất đắc dĩ mà chia làm hai.
Trọng Nham đã tỉnh lại, ngực đã không còn đau, trên mặt cũng đã có huyết sắc. Lúc Lý Thừa Vận tiến vào, cậu đang ngồi tựa vào đầu giường được Tần Đông Nhạc đút hoa quả cho ăn — từ sau khi bế Trọng Nham từ trong hầm ra ngoài, Tần Đông Nhạc tựa như phát điên, một tấc cũng không rời Trọng Nham, mọi việc đều tự thân vận động, cho dù Trọng Nham đi vệ sinh anh cũng nhất quyết đòi đi theo. Khiến nhóm y tá được Lý gia mời tới chăm sóc bệnh nhân nơm nớp lo sợ, sợ cậu có chuyện gì, sẽ bị ghét bỏ nói không tận tâm chăm sóc người bệnh.
Lý Ngạn Thanh còn chưa hạ sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, bộ dạng yếu ớt miễn bàn có bao nhiêu đáng thương. Nhìn thấy Lý Thừa Vận đi vào lập tức bày ra biểu tình cún con: “Ba ba.”
Lý Thừa Vận tâm cũng tan nát. Trong mấy đứa con của ông, chỉ có thằng út là biết làm nũng với ông, sẽ khóc gọi ba ba. Có đôi khi, Lý Thừa Vận thậm chí cảm thấy ông đã coi đứa bé này như con gái mà nuôi dưỡng. Đứa nhỏ yếu đuối như vậy, làm sao ông có thể mở miệng nói mẹ nó đã mất, bảo ông phải nói thế nào đây?
Lý Thừa Vận cũng không phải sắt đá, mối quan hệ giữa ông và Trương Minh Nghiên tuy không có tình cảm sâu sắc nhưng sự tồn tại của cô ta đã bổ khuyết ít nhiều những đêm hư không tịch mịch trong cuộc đời ông. Cô ta tuy tham tài, keo kiệt, kiến thức thiển cận lại có chút nhỏ nhen, nhưng sự ấm áp khi làm bạn cùng ông cũng là chân thật.
Lý Thừa Vận ngồi xuống bên giường, vươn tay sờ trán Lý Ngạn Thanh. Lý Ngạn Thanh nắm lấy tay ông, đặt ở bên má cọ cọ, nước mắt lưng tròng nói: “Ba ba, con đau đầu.”
“Ngoan.” Lý Thừa Vận an ủi: “Hạ sốt thì tốt rồi.”
Trọng Nham thản nhiên nhìn lướt qua cặp phụ tử tình thâm bên kia, trong lòng chán ghét vô cùng. Cậu đã lâu không gặp Lý Thừa Vận, khi gặp lại, ông ta lại gây ra phiền toái lớn cho cậu như vậy, việc cậu bị trói chặt nhốt trong thùng hàng, chịu đói chịu lạnh, rồi cả cú đá mạnh giữa ngực khiến cậu thở không ra hơi, tất cả cậu đều tính lên đầu Lý Thừa Vận.
Hơn nữa đây còn đang trong bệnh viện, là nơi mà Trọng Nham ghét nhất trên đời. Chỉ cần nhìn thấy cái màu trắng lạnh lẽo này, cậu liền nhớ tới nỗi thống khổ tuyệt vọng khi mẹ Dương Thụ qua đời, tựa như cậu quay trở lại lúc mình còn nhỏ yếu đuối vô dụng, cơ khổ không nơi nương tựa, thê lương không sao kể xiết.
Trọng Nham phiền chán đá đá Tần Đông Nhạc: “Lúc nào có thể về nhà? Em muốn xuất viện.” đáy lòng chán ghét cuồng loạn càng ngày càng không kiềm chế nổi, nếu còn tiếp tục ở trong này cậu sợ chính mình sẽ lại phát điên.
“Sắp rồi.” Tần Đông Nhạc buông con dao cùng quả táo mới gọt được một nửa xuống, lấy khăn ướt lau tay cho cậu.
Trọng Nham bất mãn trừng anh: “Sắp là bao giờ?”
Tần Đông Nhạc dỗ dành: “Nằm quan sát thêm vài ngày, không còn nguy hiểm sẽ về nhà.”
Trọng Nham lộ ra biểu tình bi thảm: “Ở lại đây em mới càng yếu đi ấy, thật đó, tâm trạng buồn bực, rất bất lợi với việc khôi phục vết thương. Hơn nữa, em vốn không bị thương nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng là được rồi.”
Tần Đông Nhạc mỉm cười vân vê mặt Trọng Nham: “Nghe lời bác sỹ.”
Hai người đang mải thì thà thì thầm chợt nghe Lý Thừa Vận nghẹn ngào nói một câu: “Ngạn Thanh, mẹ con ngoài ý muốn… về sau ba ba chiếu cố con.”
Nghe vậy, hai người đồng thời nhìn qua, Trọng Nham chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, nhất thời trong lòng tràn đầy hoảng hốt, lại cảm thấy không biết mình đang ở đâu.
Nơi này… tin tức này…
Lý Ngạn Thanh ngốc lăng nhìn chằm chằm Lý Thừa Vận. Lý Thừa Vận khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, ông phải nói sao với đứa bé này đây, nói mẹ nó bị người ta giết chết?
“Mẹ con ngoài ý muốn… gặp tai nạn xe cộ…”
Lý Ngạn Thanh oa một tiếng khóc rống lên.
Tiếng khóc của nó sắc nhọn như dao lam, nháy mắt xóa nhòa tia thanh tỉnh còn sót lại trong trí óc Trọng Nham. Trọng Nham đồng tử co rút, thế giới trước mắt bỗng xoay tròn không ngừng, dần dần lộ ra kí ức nơi phòng bệnh trắng toát vẫn dấu kín nơi đáy lòng. Vách tường trắng tinh, bệ cửa sổ loang loáng, bức màn lam sắc buông xuống cùng một nữ nhân trẻ tuổi sắc mặt như than chì nằm bẹp trên giường bệnh….
Ác mộng vẫn chôn dấu nơi sâu nhất trong trí nhớ bỗng bị tiếng khóc bén nhọn mở tung ra. Chút huyết sắc trên mặt Trọng Nham chậm rãi tan biến, cậu điên cuồng ôm chầm lấy tay Tần Đông Nhạc, tựa như ôm chặt con gấu bông trụi lông, là người bạn duy nhất hồi bé vào trong lòng.
Tần Đông Nhạc là người đầu tiên phát hiện Trọng Nham không ổn, anh thử giật giật cánh tay đang bị cậu ôm chặt, nhỏ giọng gọi: “Trọng Nham?”
Trọng Nham chậm rãi tựa đầu vào vai anh, tựa như mê sảng thì thào lẩm bẩm: “Mẹ…không có… mẹ…”
Tần Đông Nhạc giật mình: “Trọng Nham? Trọng Nham, tỉnh, tỉnh, bọn họ đang nói mẹ Lý Ngạn Thanh, không phải em… Trọng Nham, em có nghe thấy anh nói không?”
Trọng Nham trừng mắt nhìn, tựa hồ bị tiếng nói của anh phục hồi lại chút thần trí, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tầm mắt sửng sốt của Lý Thừa Vận chiếu tới, trong lòng lại trở nên hồ đồ. Người kia là ai? Lúc mẹ cậu qua đời, bên cạnh cũng chỉ có cậu và bà Trương Nguyệt Quế, còn nam nhân này là ai?
Lý Ngạn Thanh oa oa gào khóc nhào vào lòng ông ta, miệng liên tục gọi: “ba ba, ba ba.”
Trọng Nham tỉnh táo lại, biết được người nhận tin dữ không phải mình, nhớ lại khi nghe tin Dương Thụ chết, trước mắt một mảnh hoang vu, Trương Nguyệt Quế hận cậu muốn chết, không có ai ôm cậu vào ngực an ủi dù chỉ là một câu: “Mày còn có cha.”
Trọng Nham máy móc lặp lại: “Mày còn có cha.”
Tần Đông Nhạc cẩn thận ôm cậu vào ngực, dỗ dành, đỡ cậu ra ngoài. Anh mơ hồ đoán hình ảnh trước mắt sinh ra cực đại kích thích đối với Trọng Nham, khi nghe Trọng Nham không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, trong lòng vừa kinh hãi vừa thấy may mắn, thầm nghĩ muốn đưa Trọng Nham ra khỏi nơi này, không nhìn thấy đám người Lý gia thì may ra Trọng Nham mới có thể tỉnh táo lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra khỏi phòng bệnh, Lý Thừa Vận đã nghe được Trọng Nham không ngừng lẩm bẩm câu nói kia, lại nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cậu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác khó chịu, nhịn không được trách mắng: “Đây mà là lời nói an ủi người khác hả? Nó có cha, chẳng lẽ mày không có?”
Những lời này lọt vào tai Trọng Nham tựa như mồi lửa gặp thuốc pháo, nháy mắt đem chút thanh tỉnh còn sót lại trong đầu Trọng Nham đốt thành tro bụi. Trọng Nham hai mắt trống rỗng dần trở nên sung huyết, cậu gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thừa Vận, mồm miệng không rõ hỏi lại: “Ông nói ai? Ai có cha?”
Lý Thừa Vận bị phản ứng của cậu dọa sợ, theo bản năng ôm sát Lý Ngạn Thanh vào lòng.
Trọng Nham đẩy Tần Đông Nhạc ra, đi tới trước mặt Lý Thừa Vận, đôi mắt hằn đỏ nhìn không chớp mắt vào ông ta, miệng gằn lên từng tiếng: “Ông nói ai có cha? Sao chúng nó đều có cha, còn tôi lại không có?”
Lý Thừa Vận trong lòng giống như bị một con dao cứa qua, vô cùng đau đớn, nhịn không được nhảy dựng lên cho Trọng Nham một bạt tai: “Oắt con, mày không có cha, mày không có cha, vậy lão tử là ai?”
Trọng Nham bị ông ta đánh lung lay một chút, cậu chậm rãi quay sang, một bên má hằn đỏ hình một bàn tay nghi hoặc nhìn ông ta, tựa như không biết ông ta là ai: “Ông? Ông là ai?”
Lý Thừa Vận thực sự bị cậu chọc giận.
Tần Đông Nhạc vừa rồi chậm một bước, hai mắt trợn trừng trừng nhìn Trọng Nham ngay trước mặt mình bị tát một cái, trong lòng giận dữ, thấy Lý Thừa Vận vẫn còn có ý muốn động thủ, vội vàng đi qua đẩy Lý Thừa Vận ra, xoay người ôm lấy Trọng Nham, cố nén tức giận ôn nhu khuyên cậu: “Anh đổi phòng bệnh cho em, lập tức đổi. Trọng Nham, ngoan, em nhìn anh này.”
Trọng Nham sau một khắc sững sờ, giống như đứa trẻ chịu thiên đại ủy khuất khóc ầm lên: “Ông nói ông là ba tôi? Sao ông lại là cha tôi được? nếu ông thật sự là cha tôi, vậy lúc mẹ tôi bị bệnh nặng, chi phí phẫu thuật một xu cũng không có, khi đó ông đang ở đâu? Khi tôi bị người ta ném vào đống rác mà nhổ nước bọt, ông đã ở đâu? Khi tôi không có tiền đóng học phí, bà ngoại tôi khóc ròng hai mắt khâu từng tấm lót giày cho người ta, ông ở chỗ nào? Hả??? Khi bà tôi sinh bệnh nằm viện, tôi đi tìm người quen vay tiền, thậm chí còn phải quỳ gối lạy lục cầu xin người ta, ông đã ở cái chỗ khỉ gió nào???”
Tần Đông Nhạc hai hàng nước mắt chảy xuống. anh chưa bao giờ biết rằng trước khi gặp nhau, cuộc sống của em ấy lại khốn khổ, chịu quá nhiều ủy khuất như vậy.
Những điều này là nỗi đau nặng nề sâu sắc nhất trong cuộc đời Trọng Nham, Trọng Nham thậm chí còn cho rằng cậu đã sớm quên đi. Đáng tiếc, cậu không thể. Những kí ức này vẫn cứ cố chấp bám rễ ở chỗ sâu trong trí óc cậu, vẫn luôn lẩn khuất trong góc tối hắc ám, chưa bao giờ biến mất. Lúc này, sự sợ hãi khi bị bắt cóc, bị trói, bị lạnh, còn suýt nữa bị giết, bị đánh tới nội thương, hay nằm trong bệnh viện gợi lên những kí ức kinh hoàng hồi nhỏ, nhưng những điều đó cũng không đáng sợ như khi mẹ Dương Thụ qua đời, khi đó dường như cả thế giới của cậu đều sụp đổ…tất cả những tuyệt vọng thống khổ Trọng Nham từng trải qua lại bùng phát cùng một lúc, khiến tinh thần cậu hỏng mất, rốt cuộc không chịu nổi áp lực nặng nề…
Trọng Nham ngã quỵ trong lòng Tần Đông Nhạc, gào khóc thảm thiết.
Lý Thừa Vận hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả Lý Ngạn Thanh cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc tới quên cả khóc.
Ngoài cửa phòng bệnh, trợ lý Cao Vân của Lý Thừa Vận thấy Lý Duyên Lân đang đi tới, thương cảm mà lắc đầu: “Nhị thiếu gia, để cho bọn họ yên tĩnh một chút đi, hiện tại đã đủ loạn rồi.”
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.