Chương 84: Ly sơn yên vũ
Ngưu Giác Cung
18/10/2016
“Vì sao em nhận định chuyện này là do Trương Hách làm?” Tần Đông Nhạc không hiểu hỏi Trọng Nham.
“Anh đoán xem.” Trọng Nham lười biếng dựa vào sô pha quơ quơ cái chén trong tay, giả bộ nước nho bên trong là rượu vang. Hết cách, cả đám người trong phòng thế nhưng lại thần kỳ nhất trí trong vấn đề rượu chè, tất cả đều thống nhất trẻ vị thành niên không được uống rượu. Mà ngay cả Lâm Bồi biết rõ nội tình cũng khuyên nhủ cậu phải biết yêu quý thân thể, nói thanh niên còn trẻ còn khỏe không thể bị hủy bởi thói quen xấu của mấy ông chú đáng khinh. Quả thực khiến cậu buồn bực vô cùng.
“Sao em còn ghi hận như vậy?” Tần Đông Nhạc bật cười: “Chờ qua mấy tháng nữa, em thành niên rồi ai thèm ngăn cản em nữa. Đương nhiên, uống say vẫn là không được.”
Trọng Nham liếc mắt xem thường.
Lâm Bồi cố ý nói thêm: “Trọng Tiểu Nham không biết đâu, nhóc con này kỳ thật là đang đoán mò.”
Trọng Nham trừng Lâm Bồi: “Phép khích tướng tối ấu trĩ!”
“Không biết ai ấu trĩ hơn.” Tần Đông Nhạc nói: “Vừa mang thù còn giận dai.”
“Thật sự thua mấy người.” Trọng Nham cào cào tóc: “Thực sự đúng là tôi đoán. Trương Hách có việc hay không có việc đều chạy tới tìm tôi, chắc không phải là thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua tôi đi, đúng không? Khẳng định là có mưu đồ.”
Tần Đông Nhạc bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng “thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua”.
Trọng Nham nói tiếp: “Các anh ngẫm lại xem tôi có cái gì đáng để mưu đồ? Không tiền không thế, công ty hoa cỏ chỗ nào cũng có, Ba Mươi Sáu Quận có gì thần kỳ? Còn không phải là tôi có một Lâm Tiểu Bồi tuệ nhãn tri thức lại ngoan ngoãn có năng lực hay sao?”
Lâm Bồi dở khóc dở cười, anh chưa bao giờ biết mình có cái thuộc tính quỷ dị là “ngoan” như vậy.
“Cho nên tôi cảm thấy, phàm là Ba Mươi Sáu Quận xảy ra chuyện, khẳng định không thể thiếu hắn một chân trong đó.” Trọng Nham chắc chắn nói: “Nói không chừng còn có đồng bọn khác, tỷ như tên cầm thú bị tôi đánh một lần, Trương Hàng.”
Tần Đông Nhạc yên lặng sửa lại cho đúng: Đánh hai lần.
Trọng Nham nói tới đây, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc: “Hai người bọn họ thật sự quen biết nhau?”
Tần Đông Nhạc nói: “Anh cũng có hoài nghi như vậy, đang tìm người điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức cụ thể. Em cũng biết, trước đây Trương Hách đều ở nước ngoài.”
Trọng Nham nhắc nhở anh: “Còn phải điều tra bọn họ làm sao mà biết nhau. Trương Hách về nước hẳn không lâu, cho dù có tiền, hắn ta cũng chỉ là dân chúng bình thường, sao có thể quen được cậu ấm nhà giàu Trương Hàng, điều này rất khả nghi.”
Tần Đông Nhạc gật đầu, lại nhắc nhở thêm: “Nếu đã đoán được người chủ mưu đứng đằng sau là Trương Hách, vậy em nhớ cách xa hắn ta ra một chút.”
Trọng Nham làm bộ làm tịch lắc đầu nói: “Không kịp rồi, hắn ta đã hẹn tôi chiều mai cùng đi xem triển lãm tranh. Làm một thương nhân giữ chữ tín, tôi sao có thể tùy tiện cho người ta leo cây?”
Tần Đông Nhạc nhíu mày.
Lâm Bồi cũng có chút khẩn trương: “Liệu có bất trắc gì không?”
Trọng Nham cười nói: “Yên tâm đi. Hiện tại hắn ta cũng chỉ đang suy đoán tôi. Còn chưa tới thời điểm xé rách mặt nhau, về điểm này, hắn ta còn biết rõ hơn cả tôi.”
Tần Đông Nhạc nói: “Anh tìm người đi theo em.”
Trọng Nham vừa muốn phản bác, Lâm Bồi đã chen vào chặn đứng: “Cái này phải có. Quân tử bất lập nguy tường*, biết rõ là bại hoại còn tự đưa mình tới cửa, đây không phải não tàn sao?” (Quân tử bất lập nguy tường: Một câu nói của Khổng Tử, ý chỉ là quân tử phải biết tránh xa nguy hiểm, phòng họa khi chưa xảy ra, khi thấy mình sắp rơi vào nguy hiểm phải biết tránh ngay.)
Trọng Nham: “…”
Đây là đang nói cậu à? Lâm Tiểu Bồi ngoan ngoãn có năng lực cũng biết học xấu!
Tần Đông Nhạc mắt lộ ý cười: “Cứ quyết định thế đi.”
Triển lãm tranh đầu năm hội tụ không ít danh họa nổi tiếng, mặc dù dốt đặc cán mai về phương diện nghệ thuật, nhưng Trọng Nham vẫn cực đại nhiệt tình với cuộc triển lãm tranh lần này.
Trương Hách quả nhiên giống như cậu đã suy đoán trước đó, biểu tình như không có việc gì, thậm chí còn dùng ngữ khí thập phần chờ mong khen ngợi hoa lan của công ty bọn cậu có khả năng đoạt giải quán quân trong cuộc thi hoa lan năm nay. Còn nói khi thi đấu nhất định phải cho hắn ta một vé mời để tận mắt nhìn thấy “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên” là như thế nào.
Trọng Nham bộ dáng vô tâm vô phế, mặt mày hớn hở hung hăng khoe khoang Mặc Lan nhà mình một phen, thẳng tới khi biểu tình tươi cười trên mặt Trương Hách có chút cương cứng lúc đó mới thản nhiên dời đề tài chuyển sang triển lãm tranh lần này. Trọng Nham kỳ thật là người không có tế bào nghệ thuật, nhưng mà, kiếp trước do bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Trương Hách thích tranh quốc họa nên không cảm thấy hứng thú với các dòng tranh khác. Hai người mục tiêu nhất trí bỏ qua các dòng tranh ở sảnh chính, trực tiếp đi thẳng tới gian triển lãm tranh quốc họa. Kỳ thật, đối với quốc họa, Trọng Nham cũng chả hiểu gì, không hiểu quan niệm nghệ thuật, không hiểu giá trị công sức của tác giả nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn hiểu họa sỹ đã vẽ cái gì, ngẫu nhiên có thể cùng Trương Hách cà kê trao đổi vài câu.
Hai người đi dọc hành lang phòng triển lãm, sau đó không hẹn mà cùng dừng lại ở góc sảnh, đối diện bọn họ là bức tranh cổ 「 Ly Sơn Yên Vũ Đồ 」 Bức họa này Trọng Nham có biết, là do danh họa Đỗ Vân thời Đường vẽ. Trọng Nham biết nó không phải vì nó nổi tiếng, mà là vì bản gốc của bức họa này đang ở ngay trong Lý gia. Lý Thừa Vận và cha ông ta thích bức tranh này vô cùng, thậm chí bọn họ còn có thú sưu tập những đồ cổ từ các thời Tống Minh Thanh. Lý Thừa Vận còn cố ý treo một bức mô phỏng bức tranh này ở trong thư phòng riêng của mình.
Khi Trọng Nham vừa lên nắm quyền Lý thị, hồi đó cứ nghĩ bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ treo trong thư phòng Lý Thừa Vận là thật, nên khi nghe nói Trương Hách nơi nơi tìm kiếm bức họa này, đã cố ý lấy nó tặng hắn ta làm quà sinh nhật. Hai năm sau trong một lần vô tình, cậu và luật sư Lý thị đồng thời kiểm kê các tác phẩm nghệ thuật được cất giấu trong Lý thị, mới phát hiện bản gốc bút tích thực của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, thế mới biết mình đã tặng cho Trương Hách đồ dỏm. Nhưng chuyện cũng đã trôi qua hai năm, Trương Hách lại chưa từng tỏ thái độ gì, Trọng Nham cảm thấy nếu bấy giờ lôi chuyện này ra nói không khỏi có chút thất trách, chỉ có thể tiếp tục giả bộ không biết gì.
Cho tới tận bây giờ, Trọng Nham cũng không biết đời trước Trương Hách có phát hiện bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ kia là giả hay không. Nếu hắn ta biết cậu tặng đồ giả, rồi lại tỏ vẻ như không có gì…
Trọng Nham bỗng nhiên không dám nghĩ tới.
Trương Hách chăm chú nhìn thật lâu, rồi khẽ thở dài một cái: “Kỹ năng không đủ, văn phong tạm được nhưng tâm trạng lại kém rất xa.”
Trọng Nham kinh ngạc nhìn hắn ta: “Trương ca chẳng lẽ đã thấy qua bản gốc?”
Trương Hách nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt toát ra thần sắc tiếc nuối.
Trọng Nham tinh thần chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Hách cũng là trọng sinh trở lại?! nếu không, sao có thể nhìn thấy được bức tranh trân quý Lý gia cất giấu? Rồi lại lập tức phủ nhận phỏng đoán này, bởi vì cậu có thể xác định đời trước Trương Hách chưa từng thấy qua bút tích thực của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ. Trong di chúc của mình, Trọng Nham đều để lại toàn bộ tài sản Lý gia và tập đoàn Lý thị cho Lý Duyên Kỳ. Lý Duyên Kỳ hận Trọng Nham muốn chết, tuyệt đối không bao giờ có giao tình với “thầy giáo” của Trọng Nham.
Trong đầu Trọng Nham có hàng ngàn suy nghĩ ùn ùn kéo tới, vô luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc Trương Hách nhìn thấy bản gốc bức tranh này trong trường hợp nào. Nhưng nhìn ánh mắt Trương Hách không giống đang giả bộ — bởi vì chỉ là một bức họa mà thôi, lừa Trọng Nham nói hắn ta đã nhìn thấy bút tích thực thì cũng có tác dụng gì đâu?
Trọng Nham nghĩ nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ tới Trình Du là bạn học hắn ta, có thể Trình Du vẫn còn liên lạc với hắn, âm thầm cầm bút tích thực cho hắn xem? Nhưng cũng không đúng, nếu Trọng Nham nhớ không lầm thì những đồ quý giá như châu báu tranh chữ đồ cổ đều được bảo quản rất nghiêm mật, không được Lý Thừa Vận cho phép thì không có khả năng tùy ý lấy mang ra ngoài được, huống chi còn là vật Lý Thừa Vận yêu thích? Làm gì có chuyện ông ta sẽ đồng ý cho bà vợ không chút tình cảm lấy đồ trân quý ra lấy lòng người – cũ?
Khả năng này rất thấp.
Trọng Nham vẫn còn đang suy đoán lung tung, chợt nghe Trương Hách nhẹ giọng thở dài: “Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc*.”
(*Đây là 4 câu thơ trong bài Quan Thư trong Kinh Thi của Hoàng Nguyên Chương. dịch nghĩa: Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức ngủ đều nhớ mong, ôi triền miên triền miên, để ta luôn trằn trọc trăn trở.)
Trọng Nham nhìn thấy trong mắt hắn đều là thương cảm và tưởng niệm, bỗng nhiên đoán không ra hắn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc là vì cái gì? Vì bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ? Hay Trình Du?
Vẫn là bức 「 Ly Sơn Yên Vũ Đồ 」 có khả năng cao hơn.
Hai người khách khách khí khí cáo biệt nhau ở gian mỹ thuật tạo hình, Trọng Nham lấy cớ có người ở công ty tới đón, nhượng Trương Hách đi trước. Nhìn theo xe hắn ta chậm rãi lái ra từ bãi đỗ xe, Trọng Nham bước nhanh tới ven đường, ở đó đã đậu sẵn một chiếc xe việt dã. Tần Đông Nhạc đeo kính râm ngồi ở ghế lái, thấy Trọng Nham lên xe, mới nhẹ nhàng nói: “Anh có phát hiện mới.”
Trọng Nham giật mình: “Thực trùng hợp, tôi cũng có phát hiện mới.”
Tần Đông Nhạc hơi hơi cong cong khóe miệng: “Được rồi, em nói trước đi.”
Trọng Nham đối với loại ngữ khí giống như dỗ trẻ con này thực không vừa lòng, ác thanh ác khí răn dạy một câu: “Về sau không cho phép dùng ngữ khí ghê tởm như vậy nói chuyện!”, sau đó mới không chút cao hứng nói cho Tần Đông Nhạc biết phát hiện mới của mình: “Trong triển lãm tranh có bản mô phỏng bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, Trương Hách nói hắn ta đã từng nhìn thấy bút tích thực! mà bản gốc hiện đang nằm trong tay Lý gia, nghe nói là trân phẩm truyền lại qua mấy đời, bảo quản phi thường nghiêm mật, theo lý thuyết Trương Hách hẳn không có cơ hội nhìn thấy.”
Tần Đông Nhạc hơi nhướn mày: “Thực trùng hợp, anh cũng đang định nói chuyện này.”
Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Anh cũng biết bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ?”
“Không phải.” Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười: “Anh là muốn nói cho em biết một số chuyện có liên quan anh vừa tra được.”
“Chuyện gì?”
Tần Đông Nhạc dứt khoát dừng xe ở ven đường, mở thư mục hình ảnh trong di động lấy ra một bức ảnh đưa cho Trọng Nham xem. Đây là một bức ảnh đã cũ, là ảnh chụp gia đình, đứng chính giữa bức ảnh là một đôi vợ chồng trung niên dáng vẻ ung dung, xung quanh là mấy đứa nhỏ. Tần Đông Nhạc chỉ vào thiếu nữ đứng bên cạnh bà vợ nói: “Đây là Lý lão phu nhân. Tên thời con gái của bà ta là Trương Huệ.”
Trọng Nham lắp ba lắp bắp.
Tần Đông Nhạc lại chỉ chỉ vào nam hài đứng bên cạnh ông chồng: “Đây là ông nội Trương Hàng.”
Trọng Nham: “…”
“Còn đây…” Tần Đông Nhạc ý bảo Trọng Nham chú ý vào nam hài gầy yếu trắng nõn đứng bên cạnh Lý lão phu nhân thời trẻ: “Người này tên Trương Uyên, là em họ của Lý lão phu nhân, cũng là ông nội của Trương Hách.”
Trọng Nham kinh ngạc không để đâu cho hết. Cậu nhớ lại gương mặt cay nghiệt của Lý lão phu nhân, thực khó tưởng tượng bà ta cùng thiếu nữ điềm tĩnh tú lệ trong ảnh là cùng một người. Loại trực quan đối lập này mang tới chấn động cường liệt đánh sâu vào thị giác người nhìn, Trọng Nham trong chốc lát mới nhớ tới bản thân mình kiếp trước, cả ngày ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt hơn bao mươi tuổi lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc.
Trọng Nham suýt xoa một phen lau mồ hôi lạnh trên trán: “Mợ nó, quá dọa người rồi… khoan đã, anh nói người này là em họ Lý lão phu nhân?! Vậy chẳng phải Trương Hách phải gọi Lý lão phu nhân là bác sao?”
Tần Đông Nhạc vẻ mặt chân thành khen ngợi cậu: “Thật thông minh.”
Trọng Nham: “…”
Tần Đông Nhạc bị vẻ mặt của cậu chọc cười.
Trọng Nham lại lau mặt một phen, đau đầu lẩm bẩm: “Sao lại phức tạp thế này…”
“Còn chuyện này càng phức tạp hơn…” Tần Đông Nhạc kể lại đầu đuôi câu chuyện ân oán Trương gia được nghe từ chỗ Triệu Sấm Lưu Đông cho Trọng Nham: “Cho nên, ông nội Trương Hàng từ trước khi Trương Huệ được gả vào Lý gia đã bắt đầu mưu tính chiếm đoạt đống đồ cổ này. Chuyện này kỳ thật cũng khá dễ hiểu, Trương gia cho tới nay vẫn còn kinh doanh buôn bán đồ cổ mà.”
Trọng Nham trong lòng khẽ động: “Đống đồ cổ đó…”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Chính là đống đồ cổ vô giá mà Lý gia vừa mới mang về từ nước ngoài kia. Cái gọi là tín vật, trước đây hẳn vẫn luôn nằm trong tay em đi?”
Trọng Nham gật đầu, cậu vẫn luôn cho rằng khối long bội phỉ thúy đó chính là một dạng chìa khóa, có nó cùng mật mã có thể thuận lợi nhận hàng, không ngờ phía sau nó cư nhiên lại liên quan tới nhiều âm mưu quỷ kế như thế.
Trọng Nham vừa mới thở ra một hơi, Tần Đông Nhạc lại mặt không đổi sắc thả thêm một quả bom nữa: “Người giúp Trương Huệ bảo quản đống đồ cổ đó chính là ông nội Trương Hách, Trương Uyên.”
Trọng Nham vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “…Còn có cái gì, đại ca có thể một hơi nói hết ra được không?!”
“Hết rồi.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Em xem, hiện tại không khó lý giải vì sao Trương Hách lại biết được bản gốc của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, đúng không?”
Sau lưng Trọng Nham đột ngột dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo, Trương Hách nếu từ nhỏ đã nhìn thấy bức tranh gốc, vậy ở kiếp trước, khi mình đưa bức tranh giả cho hắn ta, hắn ta nhất định có thể nhìn ra thật giả ngay lập tức, vậy hắn vì sao trước sau đều không tỏ thái độ gì? Những ngày sau đó, mỗi khi hắn ta nhìn mình, trong lòng có suy nghĩ gì?
Vừa mới tưởng tượng như vậy, Trọng Nham lại có chút dựng tóc gáy.
Hết
“Anh đoán xem.” Trọng Nham lười biếng dựa vào sô pha quơ quơ cái chén trong tay, giả bộ nước nho bên trong là rượu vang. Hết cách, cả đám người trong phòng thế nhưng lại thần kỳ nhất trí trong vấn đề rượu chè, tất cả đều thống nhất trẻ vị thành niên không được uống rượu. Mà ngay cả Lâm Bồi biết rõ nội tình cũng khuyên nhủ cậu phải biết yêu quý thân thể, nói thanh niên còn trẻ còn khỏe không thể bị hủy bởi thói quen xấu của mấy ông chú đáng khinh. Quả thực khiến cậu buồn bực vô cùng.
“Sao em còn ghi hận như vậy?” Tần Đông Nhạc bật cười: “Chờ qua mấy tháng nữa, em thành niên rồi ai thèm ngăn cản em nữa. Đương nhiên, uống say vẫn là không được.”
Trọng Nham liếc mắt xem thường.
Lâm Bồi cố ý nói thêm: “Trọng Tiểu Nham không biết đâu, nhóc con này kỳ thật là đang đoán mò.”
Trọng Nham trừng Lâm Bồi: “Phép khích tướng tối ấu trĩ!”
“Không biết ai ấu trĩ hơn.” Tần Đông Nhạc nói: “Vừa mang thù còn giận dai.”
“Thật sự thua mấy người.” Trọng Nham cào cào tóc: “Thực sự đúng là tôi đoán. Trương Hách có việc hay không có việc đều chạy tới tìm tôi, chắc không phải là thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua tôi đi, đúng không? Khẳng định là có mưu đồ.”
Tần Đông Nhạc bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng “thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua”.
Trọng Nham nói tiếp: “Các anh ngẫm lại xem tôi có cái gì đáng để mưu đồ? Không tiền không thế, công ty hoa cỏ chỗ nào cũng có, Ba Mươi Sáu Quận có gì thần kỳ? Còn không phải là tôi có một Lâm Tiểu Bồi tuệ nhãn tri thức lại ngoan ngoãn có năng lực hay sao?”
Lâm Bồi dở khóc dở cười, anh chưa bao giờ biết mình có cái thuộc tính quỷ dị là “ngoan” như vậy.
“Cho nên tôi cảm thấy, phàm là Ba Mươi Sáu Quận xảy ra chuyện, khẳng định không thể thiếu hắn một chân trong đó.” Trọng Nham chắc chắn nói: “Nói không chừng còn có đồng bọn khác, tỷ như tên cầm thú bị tôi đánh một lần, Trương Hàng.”
Tần Đông Nhạc yên lặng sửa lại cho đúng: Đánh hai lần.
Trọng Nham nói tới đây, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc: “Hai người bọn họ thật sự quen biết nhau?”
Tần Đông Nhạc nói: “Anh cũng có hoài nghi như vậy, đang tìm người điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức cụ thể. Em cũng biết, trước đây Trương Hách đều ở nước ngoài.”
Trọng Nham nhắc nhở anh: “Còn phải điều tra bọn họ làm sao mà biết nhau. Trương Hách về nước hẳn không lâu, cho dù có tiền, hắn ta cũng chỉ là dân chúng bình thường, sao có thể quen được cậu ấm nhà giàu Trương Hàng, điều này rất khả nghi.”
Tần Đông Nhạc gật đầu, lại nhắc nhở thêm: “Nếu đã đoán được người chủ mưu đứng đằng sau là Trương Hách, vậy em nhớ cách xa hắn ta ra một chút.”
Trọng Nham làm bộ làm tịch lắc đầu nói: “Không kịp rồi, hắn ta đã hẹn tôi chiều mai cùng đi xem triển lãm tranh. Làm một thương nhân giữ chữ tín, tôi sao có thể tùy tiện cho người ta leo cây?”
Tần Đông Nhạc nhíu mày.
Lâm Bồi cũng có chút khẩn trương: “Liệu có bất trắc gì không?”
Trọng Nham cười nói: “Yên tâm đi. Hiện tại hắn ta cũng chỉ đang suy đoán tôi. Còn chưa tới thời điểm xé rách mặt nhau, về điểm này, hắn ta còn biết rõ hơn cả tôi.”
Tần Đông Nhạc nói: “Anh tìm người đi theo em.”
Trọng Nham vừa muốn phản bác, Lâm Bồi đã chen vào chặn đứng: “Cái này phải có. Quân tử bất lập nguy tường*, biết rõ là bại hoại còn tự đưa mình tới cửa, đây không phải não tàn sao?” (Quân tử bất lập nguy tường: Một câu nói của Khổng Tử, ý chỉ là quân tử phải biết tránh xa nguy hiểm, phòng họa khi chưa xảy ra, khi thấy mình sắp rơi vào nguy hiểm phải biết tránh ngay.)
Trọng Nham: “…”
Đây là đang nói cậu à? Lâm Tiểu Bồi ngoan ngoãn có năng lực cũng biết học xấu!
Tần Đông Nhạc mắt lộ ý cười: “Cứ quyết định thế đi.”
Triển lãm tranh đầu năm hội tụ không ít danh họa nổi tiếng, mặc dù dốt đặc cán mai về phương diện nghệ thuật, nhưng Trọng Nham vẫn cực đại nhiệt tình với cuộc triển lãm tranh lần này.
Trương Hách quả nhiên giống như cậu đã suy đoán trước đó, biểu tình như không có việc gì, thậm chí còn dùng ngữ khí thập phần chờ mong khen ngợi hoa lan của công ty bọn cậu có khả năng đoạt giải quán quân trong cuộc thi hoa lan năm nay. Còn nói khi thi đấu nhất định phải cho hắn ta một vé mời để tận mắt nhìn thấy “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên” là như thế nào.
Trọng Nham bộ dáng vô tâm vô phế, mặt mày hớn hở hung hăng khoe khoang Mặc Lan nhà mình một phen, thẳng tới khi biểu tình tươi cười trên mặt Trương Hách có chút cương cứng lúc đó mới thản nhiên dời đề tài chuyển sang triển lãm tranh lần này. Trọng Nham kỳ thật là người không có tế bào nghệ thuật, nhưng mà, kiếp trước do bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Trương Hách thích tranh quốc họa nên không cảm thấy hứng thú với các dòng tranh khác. Hai người mục tiêu nhất trí bỏ qua các dòng tranh ở sảnh chính, trực tiếp đi thẳng tới gian triển lãm tranh quốc họa. Kỳ thật, đối với quốc họa, Trọng Nham cũng chả hiểu gì, không hiểu quan niệm nghệ thuật, không hiểu giá trị công sức của tác giả nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn hiểu họa sỹ đã vẽ cái gì, ngẫu nhiên có thể cùng Trương Hách cà kê trao đổi vài câu.
Hai người đi dọc hành lang phòng triển lãm, sau đó không hẹn mà cùng dừng lại ở góc sảnh, đối diện bọn họ là bức tranh cổ 「 Ly Sơn Yên Vũ Đồ 」 Bức họa này Trọng Nham có biết, là do danh họa Đỗ Vân thời Đường vẽ. Trọng Nham biết nó không phải vì nó nổi tiếng, mà là vì bản gốc của bức họa này đang ở ngay trong Lý gia. Lý Thừa Vận và cha ông ta thích bức tranh này vô cùng, thậm chí bọn họ còn có thú sưu tập những đồ cổ từ các thời Tống Minh Thanh. Lý Thừa Vận còn cố ý treo một bức mô phỏng bức tranh này ở trong thư phòng riêng của mình.
Khi Trọng Nham vừa lên nắm quyền Lý thị, hồi đó cứ nghĩ bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ treo trong thư phòng Lý Thừa Vận là thật, nên khi nghe nói Trương Hách nơi nơi tìm kiếm bức họa này, đã cố ý lấy nó tặng hắn ta làm quà sinh nhật. Hai năm sau trong một lần vô tình, cậu và luật sư Lý thị đồng thời kiểm kê các tác phẩm nghệ thuật được cất giấu trong Lý thị, mới phát hiện bản gốc bút tích thực của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, thế mới biết mình đã tặng cho Trương Hách đồ dỏm. Nhưng chuyện cũng đã trôi qua hai năm, Trương Hách lại chưa từng tỏ thái độ gì, Trọng Nham cảm thấy nếu bấy giờ lôi chuyện này ra nói không khỏi có chút thất trách, chỉ có thể tiếp tục giả bộ không biết gì.
Cho tới tận bây giờ, Trọng Nham cũng không biết đời trước Trương Hách có phát hiện bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ kia là giả hay không. Nếu hắn ta biết cậu tặng đồ giả, rồi lại tỏ vẻ như không có gì…
Trọng Nham bỗng nhiên không dám nghĩ tới.
Trương Hách chăm chú nhìn thật lâu, rồi khẽ thở dài một cái: “Kỹ năng không đủ, văn phong tạm được nhưng tâm trạng lại kém rất xa.”
Trọng Nham kinh ngạc nhìn hắn ta: “Trương ca chẳng lẽ đã thấy qua bản gốc?”
Trương Hách nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt toát ra thần sắc tiếc nuối.
Trọng Nham tinh thần chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Hách cũng là trọng sinh trở lại?! nếu không, sao có thể nhìn thấy được bức tranh trân quý Lý gia cất giấu? Rồi lại lập tức phủ nhận phỏng đoán này, bởi vì cậu có thể xác định đời trước Trương Hách chưa từng thấy qua bút tích thực của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ. Trong di chúc của mình, Trọng Nham đều để lại toàn bộ tài sản Lý gia và tập đoàn Lý thị cho Lý Duyên Kỳ. Lý Duyên Kỳ hận Trọng Nham muốn chết, tuyệt đối không bao giờ có giao tình với “thầy giáo” của Trọng Nham.
Trong đầu Trọng Nham có hàng ngàn suy nghĩ ùn ùn kéo tới, vô luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc Trương Hách nhìn thấy bản gốc bức tranh này trong trường hợp nào. Nhưng nhìn ánh mắt Trương Hách không giống đang giả bộ — bởi vì chỉ là một bức họa mà thôi, lừa Trọng Nham nói hắn ta đã nhìn thấy bút tích thực thì cũng có tác dụng gì đâu?
Trọng Nham nghĩ nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ tới Trình Du là bạn học hắn ta, có thể Trình Du vẫn còn liên lạc với hắn, âm thầm cầm bút tích thực cho hắn xem? Nhưng cũng không đúng, nếu Trọng Nham nhớ không lầm thì những đồ quý giá như châu báu tranh chữ đồ cổ đều được bảo quản rất nghiêm mật, không được Lý Thừa Vận cho phép thì không có khả năng tùy ý lấy mang ra ngoài được, huống chi còn là vật Lý Thừa Vận yêu thích? Làm gì có chuyện ông ta sẽ đồng ý cho bà vợ không chút tình cảm lấy đồ trân quý ra lấy lòng người – cũ?
Khả năng này rất thấp.
Trọng Nham vẫn còn đang suy đoán lung tung, chợt nghe Trương Hách nhẹ giọng thở dài: “Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc*.”
(*Đây là 4 câu thơ trong bài Quan Thư trong Kinh Thi của Hoàng Nguyên Chương. dịch nghĩa: Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức ngủ đều nhớ mong, ôi triền miên triền miên, để ta luôn trằn trọc trăn trở.)
Trọng Nham nhìn thấy trong mắt hắn đều là thương cảm và tưởng niệm, bỗng nhiên đoán không ra hắn tâm tâm niệm niệm rốt cuộc là vì cái gì? Vì bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ? Hay Trình Du?
Vẫn là bức 「 Ly Sơn Yên Vũ Đồ 」 có khả năng cao hơn.
Hai người khách khách khí khí cáo biệt nhau ở gian mỹ thuật tạo hình, Trọng Nham lấy cớ có người ở công ty tới đón, nhượng Trương Hách đi trước. Nhìn theo xe hắn ta chậm rãi lái ra từ bãi đỗ xe, Trọng Nham bước nhanh tới ven đường, ở đó đã đậu sẵn một chiếc xe việt dã. Tần Đông Nhạc đeo kính râm ngồi ở ghế lái, thấy Trọng Nham lên xe, mới nhẹ nhàng nói: “Anh có phát hiện mới.”
Trọng Nham giật mình: “Thực trùng hợp, tôi cũng có phát hiện mới.”
Tần Đông Nhạc hơi hơi cong cong khóe miệng: “Được rồi, em nói trước đi.”
Trọng Nham đối với loại ngữ khí giống như dỗ trẻ con này thực không vừa lòng, ác thanh ác khí răn dạy một câu: “Về sau không cho phép dùng ngữ khí ghê tởm như vậy nói chuyện!”, sau đó mới không chút cao hứng nói cho Tần Đông Nhạc biết phát hiện mới của mình: “Trong triển lãm tranh có bản mô phỏng bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, Trương Hách nói hắn ta đã từng nhìn thấy bút tích thực! mà bản gốc hiện đang nằm trong tay Lý gia, nghe nói là trân phẩm truyền lại qua mấy đời, bảo quản phi thường nghiêm mật, theo lý thuyết Trương Hách hẳn không có cơ hội nhìn thấy.”
Tần Đông Nhạc hơi nhướn mày: “Thực trùng hợp, anh cũng đang định nói chuyện này.”
Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Anh cũng biết bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ?”
“Không phải.” Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười: “Anh là muốn nói cho em biết một số chuyện có liên quan anh vừa tra được.”
“Chuyện gì?”
Tần Đông Nhạc dứt khoát dừng xe ở ven đường, mở thư mục hình ảnh trong di động lấy ra một bức ảnh đưa cho Trọng Nham xem. Đây là một bức ảnh đã cũ, là ảnh chụp gia đình, đứng chính giữa bức ảnh là một đôi vợ chồng trung niên dáng vẻ ung dung, xung quanh là mấy đứa nhỏ. Tần Đông Nhạc chỉ vào thiếu nữ đứng bên cạnh bà vợ nói: “Đây là Lý lão phu nhân. Tên thời con gái của bà ta là Trương Huệ.”
Trọng Nham lắp ba lắp bắp.
Tần Đông Nhạc lại chỉ chỉ vào nam hài đứng bên cạnh ông chồng: “Đây là ông nội Trương Hàng.”
Trọng Nham: “…”
“Còn đây…” Tần Đông Nhạc ý bảo Trọng Nham chú ý vào nam hài gầy yếu trắng nõn đứng bên cạnh Lý lão phu nhân thời trẻ: “Người này tên Trương Uyên, là em họ của Lý lão phu nhân, cũng là ông nội của Trương Hách.”
Trọng Nham kinh ngạc không để đâu cho hết. Cậu nhớ lại gương mặt cay nghiệt của Lý lão phu nhân, thực khó tưởng tượng bà ta cùng thiếu nữ điềm tĩnh tú lệ trong ảnh là cùng một người. Loại trực quan đối lập này mang tới chấn động cường liệt đánh sâu vào thị giác người nhìn, Trọng Nham trong chốc lát mới nhớ tới bản thân mình kiếp trước, cả ngày ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt hơn bao mươi tuổi lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc.
Trọng Nham suýt xoa một phen lau mồ hôi lạnh trên trán: “Mợ nó, quá dọa người rồi… khoan đã, anh nói người này là em họ Lý lão phu nhân?! Vậy chẳng phải Trương Hách phải gọi Lý lão phu nhân là bác sao?”
Tần Đông Nhạc vẻ mặt chân thành khen ngợi cậu: “Thật thông minh.”
Trọng Nham: “…”
Tần Đông Nhạc bị vẻ mặt của cậu chọc cười.
Trọng Nham lại lau mặt một phen, đau đầu lẩm bẩm: “Sao lại phức tạp thế này…”
“Còn chuyện này càng phức tạp hơn…” Tần Đông Nhạc kể lại đầu đuôi câu chuyện ân oán Trương gia được nghe từ chỗ Triệu Sấm Lưu Đông cho Trọng Nham: “Cho nên, ông nội Trương Hàng từ trước khi Trương Huệ được gả vào Lý gia đã bắt đầu mưu tính chiếm đoạt đống đồ cổ này. Chuyện này kỳ thật cũng khá dễ hiểu, Trương gia cho tới nay vẫn còn kinh doanh buôn bán đồ cổ mà.”
Trọng Nham trong lòng khẽ động: “Đống đồ cổ đó…”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Chính là đống đồ cổ vô giá mà Lý gia vừa mới mang về từ nước ngoài kia. Cái gọi là tín vật, trước đây hẳn vẫn luôn nằm trong tay em đi?”
Trọng Nham gật đầu, cậu vẫn luôn cho rằng khối long bội phỉ thúy đó chính là một dạng chìa khóa, có nó cùng mật mã có thể thuận lợi nhận hàng, không ngờ phía sau nó cư nhiên lại liên quan tới nhiều âm mưu quỷ kế như thế.
Trọng Nham vừa mới thở ra một hơi, Tần Đông Nhạc lại mặt không đổi sắc thả thêm một quả bom nữa: “Người giúp Trương Huệ bảo quản đống đồ cổ đó chính là ông nội Trương Hách, Trương Uyên.”
Trọng Nham vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “…Còn có cái gì, đại ca có thể một hơi nói hết ra được không?!”
“Hết rồi.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Em xem, hiện tại không khó lý giải vì sao Trương Hách lại biết được bản gốc của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, đúng không?”
Sau lưng Trọng Nham đột ngột dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo, Trương Hách nếu từ nhỏ đã nhìn thấy bức tranh gốc, vậy ở kiếp trước, khi mình đưa bức tranh giả cho hắn ta, hắn ta nhất định có thể nhìn ra thật giả ngay lập tức, vậy hắn vì sao trước sau đều không tỏ thái độ gì? Những ngày sau đó, mỗi khi hắn ta nhìn mình, trong lòng có suy nghĩ gì?
Vừa mới tưởng tượng như vậy, Trọng Nham lại có chút dựng tóc gáy.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.