Chương 45: Kết hôn giả
Nhất Diệp Cô Chu
16/06/2020
Edit: Pink2205
Quý Hoài Thịnh đi ra khỏi phòng Lâm Chi trong tình trạng có mặc áo hay không là cả một sự khác biệt. Nếu anh có mặc áo đi ra ngoài, dù bị người khác thấy được, cô cũng có thể tìm cớ lừa dối cho qua.
Còn anh không mặc áo rồi đi ra ngoài, để người ta bắt gặp, có cho cô mười cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Lâm Chi không muốn để anh cởi trần, bèn lấy cái áo sơmi màu hồng nhạt rộng nhất của mình đưa cho anh mặc.
Cô nghĩ rằng đó là chiếc áo rộng nhất của mình, nhưng mặc trên người Quý Hoài Thịnh thì lại biến thành áo siêu bó. Vạt áo quá ngắn, không che nổi đến eo anh, từng múi cơ bụng săn chắc hiện rõ, kết hợp với màu hồng nhạt của áo, trông vừa quái dị vừa buồn cười.
Quý Hoài Thịnh cau mày, muốn cởi áo ra. Nhưng vừa cúi đầu xuống, anh thấy ngay đỉnh đầu đen nhánh mượt mà của Lâm Chi, cô đang giúp anh cài chiếc cúc cuối cùng.
Thoáng chốc, trái tim anh mềm nhũn, sự thôi thúc muốn cởi áo cũng xẹp xuống.
Một bạn trai tốt sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ của bạn gái.
Quý Hoài Thịnh thỏa hiệp, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Lâm Chi mặc xong áo cho Quý Hoài Thịnh, liền mở cửa, đẩy anh ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa lại.
Quý Hoài Thịnh bước về phòng mình rồi móc chìa khóa trong túi quần ra mở cửa. Vừa tra chìa vào ổ khóa, bên cầu thang truyền đến một tiếng cười nhạo.
Anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trần Văn đang dựa vào lan can, che miệng cười khẽ.
Trần Văn nhìn lớp vải ren điểm xuyết trên tay áo của Quý Hoài Thịnh, ý cười bên khóe miệng càng sâu: “Phẩm vị cũng thật độc đáo, nhưng mặc trên người anh trông hơi kỳ lạ.”
“Ồ.” Quý Hoài Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười, “Cảm ơn đã khen.”
Anh vặn chốt cửa, không thèm để ý tới cô ta, vào phòng, đóng cửa lại.
Trần Văn hậm hực xuống lầu, người đàn ông này đúng là không dễ chọc. Nhưng kiểu bên ngoài thì thờ ơ lạnh nhạt, lên giường lại dũng mãnh cường hãn như Quý Hoài Thịnh, quả thực khiến trong lòng cô ta ngứa ngáy.
---
Chương trình sắp đi đến hồi kết, kế hoạch hôm nay của tổ sản xuất là để ba đôi tình nhân mặc trang phục cưới đến nhà thờ gần đó kết hôn giả.
Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi là người cuối cùng xuống đại sảnh tập hợp. Thật trùng hợp, cả hai lại đi xuống cùng nhau.
Lâm Chi mặc váy cưới màu trắng, đuôi váy dài quét đất. Quý Hoài Thịnh mặc vest đen thẳng thớm, tóc chải gọn gàng, đứng cạnh cô. Hai người cùng đi xuống một bậc thang, bước chân cùng nhịp, chậm rãi xuống lầu.
Mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn lại, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và ghen tị. Họ cảm thấy tướng mạo của cả hai cực kỳ xứng đôi, giống như đang tham gia hôn lễ thật vậy.
Kinh ngạc qua đi, người chủ trì bảo mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ.
Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh xuống muộn nên đi phía sau. Chờ tất cả lên xe, hai người mới lên.
Lúc này, chỉ còn lại hai ghế trống ở cuối xe, Lâm Chi đành phải ngồi cùng anh.
Sau khi ngồi xuống, cô vẫn duy trì thích hợp khoảng cách với anh, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua cô uống quá nhiều rượu, lại bị Quý Hoài Thịnh lăn lộn vài lần, cơ thể mệt rã rời. Ngồi trên ghế đung đưa một lúc, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi.
Đi đường xóc nảy, đầu Lâm Chi gật gù như gà mổ thóc, đổ về trước rồi ngửa ra sau, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Quý Hoài Thịnh nhìn cô, không nhịn được bật cười. Anh chậm rãi dịch qua, vai áp vào vai cô, vươn tay để đầu cô tựa vào vai mình, làm gối cho cô ngủ.
Tay anh cũng không chịu an phận, cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, ngắm nghía, vuốt ve những ngón tay mềm mại, chơi đùa từng ngón một.
Lâm Chi lẩm bẩm một tiếng, dụi đầu vào vai anh ngủ tiếp.
Quý Hoài Thịnh ngồi im, để cô tựa vào vai mình ngủ suốt cả chặng đường.
Lúc gần đến nhà thời, anh không muốn đánh thức Lâm Chi dậy chút nào. Bởi vì sau khi cô tỉnh lại, sẽ có một người đàn ông khác nắm tay cô, cùng cô đi vào nhà thờ và trao nhẫn.
Còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cho dù Quý Hoài Thịnh không gọi, Lâm Chi vẫn choàng tỉnh khi xe phanh lại.
Mặt cô hơi nóng lên, xoa đầu, ảo não nghĩ, sao mới ngủ một lát đã tựa vào anh rồi. Sáng nay cô còn bảo anh không được quấy rầy mình nữa, thế mà hiện tại lại tự bổ nhào vào người anh.
Thế này thành ra cô chẳng có nguyên tắc gì cả.
Lâm Chi nhìn thoáng qua Quý Hoài Thịnh, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, trông không có vẻ để ý đến chuyện này.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi xuống xe bèn bước nhanh đến bên cạnh Chu Hách, đi song song với cậu, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Quý Hoài Thịnh bị bỏ lại phía sau, sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng Lâm Chi và Chu Hách. Mỗi lần dùng xong, người phụ nữ này đều ném anh đi, bây giờ còn giở trò tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai.
Không để cho anh chút thể diện nào, xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.
Quý Hoài Thịnh đi ra khỏi phòng Lâm Chi trong tình trạng có mặc áo hay không là cả một sự khác biệt. Nếu anh có mặc áo đi ra ngoài, dù bị người khác thấy được, cô cũng có thể tìm cớ lừa dối cho qua.
Còn anh không mặc áo rồi đi ra ngoài, để người ta bắt gặp, có cho cô mười cái miệng cũng không giải thích rõ được.
Lâm Chi không muốn để anh cởi trần, bèn lấy cái áo sơmi màu hồng nhạt rộng nhất của mình đưa cho anh mặc.
Cô nghĩ rằng đó là chiếc áo rộng nhất của mình, nhưng mặc trên người Quý Hoài Thịnh thì lại biến thành áo siêu bó. Vạt áo quá ngắn, không che nổi đến eo anh, từng múi cơ bụng săn chắc hiện rõ, kết hợp với màu hồng nhạt của áo, trông vừa quái dị vừa buồn cười.
Quý Hoài Thịnh cau mày, muốn cởi áo ra. Nhưng vừa cúi đầu xuống, anh thấy ngay đỉnh đầu đen nhánh mượt mà của Lâm Chi, cô đang giúp anh cài chiếc cúc cuối cùng.
Thoáng chốc, trái tim anh mềm nhũn, sự thôi thúc muốn cởi áo cũng xẹp xuống.
Một bạn trai tốt sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ của bạn gái.
Quý Hoài Thịnh thỏa hiệp, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Lâm Chi mặc xong áo cho Quý Hoài Thịnh, liền mở cửa, đẩy anh ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa lại.
Quý Hoài Thịnh bước về phòng mình rồi móc chìa khóa trong túi quần ra mở cửa. Vừa tra chìa vào ổ khóa, bên cầu thang truyền đến một tiếng cười nhạo.
Anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy Trần Văn đang dựa vào lan can, che miệng cười khẽ.
Trần Văn nhìn lớp vải ren điểm xuyết trên tay áo của Quý Hoài Thịnh, ý cười bên khóe miệng càng sâu: “Phẩm vị cũng thật độc đáo, nhưng mặc trên người anh trông hơi kỳ lạ.”
“Ồ.” Quý Hoài Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười, “Cảm ơn đã khen.”
Anh vặn chốt cửa, không thèm để ý tới cô ta, vào phòng, đóng cửa lại.
Trần Văn hậm hực xuống lầu, người đàn ông này đúng là không dễ chọc. Nhưng kiểu bên ngoài thì thờ ơ lạnh nhạt, lên giường lại dũng mãnh cường hãn như Quý Hoài Thịnh, quả thực khiến trong lòng cô ta ngứa ngáy.
---
Chương trình sắp đi đến hồi kết, kế hoạch hôm nay của tổ sản xuất là để ba đôi tình nhân mặc trang phục cưới đến nhà thờ gần đó kết hôn giả.
Quý Hoài Thịnh và Lâm Chi là người cuối cùng xuống đại sảnh tập hợp. Thật trùng hợp, cả hai lại đi xuống cùng nhau.
Lâm Chi mặc váy cưới màu trắng, đuôi váy dài quét đất. Quý Hoài Thịnh mặc vest đen thẳng thớm, tóc chải gọn gàng, đứng cạnh cô. Hai người cùng đi xuống một bậc thang, bước chân cùng nhịp, chậm rãi xuống lầu.
Mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn lại, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và ghen tị. Họ cảm thấy tướng mạo của cả hai cực kỳ xứng đôi, giống như đang tham gia hôn lễ thật vậy.
Kinh ngạc qua đi, người chủ trì bảo mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ.
Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh xuống muộn nên đi phía sau. Chờ tất cả lên xe, hai người mới lên.
Lúc này, chỉ còn lại hai ghế trống ở cuối xe, Lâm Chi đành phải ngồi cùng anh.
Sau khi ngồi xuống, cô vẫn duy trì thích hợp khoảng cách với anh, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm qua cô uống quá nhiều rượu, lại bị Quý Hoài Thịnh lăn lộn vài lần, cơ thể mệt rã rời. Ngồi trên ghế đung đưa một lúc, không bao lâu sau cô ngủ thiếp đi.
Đi đường xóc nảy, đầu Lâm Chi gật gù như gà mổ thóc, đổ về trước rồi ngửa ra sau, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Quý Hoài Thịnh nhìn cô, không nhịn được bật cười. Anh chậm rãi dịch qua, vai áp vào vai cô, vươn tay để đầu cô tựa vào vai mình, làm gối cho cô ngủ.
Tay anh cũng không chịu an phận, cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, ngắm nghía, vuốt ve những ngón tay mềm mại, chơi đùa từng ngón một.
Lâm Chi lẩm bẩm một tiếng, dụi đầu vào vai anh ngủ tiếp.
Quý Hoài Thịnh ngồi im, để cô tựa vào vai mình ngủ suốt cả chặng đường.
Lúc gần đến nhà thời, anh không muốn đánh thức Lâm Chi dậy chút nào. Bởi vì sau khi cô tỉnh lại, sẽ có một người đàn ông khác nắm tay cô, cùng cô đi vào nhà thờ và trao nhẫn.
Còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cho dù Quý Hoài Thịnh không gọi, Lâm Chi vẫn choàng tỉnh khi xe phanh lại.
Mặt cô hơi nóng lên, xoa đầu, ảo não nghĩ, sao mới ngủ một lát đã tựa vào anh rồi. Sáng nay cô còn bảo anh không được quấy rầy mình nữa, thế mà hiện tại lại tự bổ nhào vào người anh.
Thế này thành ra cô chẳng có nguyên tắc gì cả.
Lâm Chi nhìn thoáng qua Quý Hoài Thịnh, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, trông không có vẻ để ý đến chuyện này.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi xuống xe bèn bước nhanh đến bên cạnh Chu Hách, đi song song với cậu, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Quý Hoài Thịnh bị bỏ lại phía sau, sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng Lâm Chi và Chu Hách. Mỗi lần dùng xong, người phụ nữ này đều ném anh đi, bây giờ còn giở trò tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai.
Không để cho anh chút thể diện nào, xem ra sau khi trở về phải dạy dỗ cô thật tốt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.