Chương 68: Mang thai
Nhất Diệp Cô Chu
01/09/2020
Edit: Pink2205
Bên trong Lâm Chi vẫn tiếp tục co rút, Quý Hoài Thịnh thoả mãn hưởng thụ dư vị cao trào rồi nâng nửa người trên dậy, giúp cô cởi bỏ nút thắt ở tay.
Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ, đó là vết cọ sát do Lâm Chi muốn thoát khỏi sự trói buộc trong lúc cao trào.
Quý Hoài Thịnh đau lòng nâng cổ tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia. Vừa rồi anh trói không chặt lắm nhưng ai ngờ vẫn làm tay cô bị thương.
Lâm Chi rút tay về, không chấp nhận động tác âu yếm của Quý Hoài Thịnh, còn đấm vào ngực anh mấy cái, tức giận nói: “Khốn kiếp, anh là đồ dối trá… không chỉ đi vào mà còn bắn ở trong.”
Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.
Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi vào ngực, dịu dàng dỗ dành: “Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Anh ghé sát vào tai cô, thầm thì: “Chủ yếu là do em kẹp chặt quá, không cho anh ra, nên anh mới bắn ở trong đó chứ.”
“Anh… nói bậy.” Mặt Lâm Chi đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên đập vào người anh. Hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, thế mà anh còn bắn nhiều như vậy, tên khốn này!
“Tiểu Quý, hai người quen nhau từ trước sao?” Bị khung cảnh đối diện hấp dẫn, đạo diễn nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.
Nửa thân dưới của hai người còn đang dán sát vào nhau, bị đạo diễn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Chi căng thẳng, tử cung co rút lại, xoắn chặt quy đầu to lớn.
Sống lưng Quý Hoài Thịnh tê rần, anh kêu lên một tiếng, cố gắng cười nói: “Cô ấy là bạn gái tôi. Vừa rồi trói chặt quá, làm tay cô ấy đau, nên bây giờ đang nổi nóng với tôi.”
“Ồ, hóa ra hai người đang yêu nhau, khó trách lại ăn ý đến vậy, diễn rất thật.” Đạo diễn tán thưởng.
Lâm Chi lườm Quý Hoài Thịnh một cái. Cô nổi nóng không phải vì chuyện này!
Quý Hoài Thịnh nâng mông Lâm Chi lên rồi lại ấn xuống, quy đầu nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Lâm Chi run rẩy, toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh thở hổn hển.
Anh kéo ga trải giường, che kín thân thể hai người, sau đó ôm Lâm Chi đứng dậy, nói với đạo diễn: “Cô ấy thật sự rất giận, cứ bắt tôi phải ôm, không chịu tự đi. Tôi đưa cô ấy về trước. Cảm ơn đạo diễn quan tâm, chúng tôi đi trước đây.”
Đạo diễn không nghi ngờ gì, gật đầu với bọn họ.
Quý Hoài Thịnh thản nhiên ôm Lâm Chi đi qua rất nhiều nhân viên, trở về phòng nghỉ.
Anh ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa cô về nhà.
Trước khi xuống xe, Quý Hoài Thịnh lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đưa cho Lâm Chi: “Đây là thuốc tránh thai anh lấy từ chỗ bác sĩ riêng, ít tác dụng phụ, xong việc uống một viên là được.”
Lâm Chi cẩn thận nhìn lọ thuốc trên tay, xác định đúng là thuốc tránh thai, nhãn hiệu và tên thuốc đều rõ ràng, chưa mở niêm phong, còn mới tinh.
Cô vừa định đi mua thuốc, bây giờ có sẵn trước mặt, đỡ phải mất công.
Sợ người nhà phát hiện, Lâm Chi uống luôn một viên ở trên xe rồi mới về.
Hai tháng sau.
Sắp đến ngày phát sóng của《Kế hoạch nằm vùng》, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh cùng chạy show tuyên truyền.
Trước khi xuất phát, cô mặc một chiếc váy bó sát eo, nhưng cảm thấy hơi chặt khiến bụng khó chịu.
Nhìn gương mặt mượt mà trong gương, Lâm Chi cảm thấy hình như mình béo lên, chiếc váy làm hơi lộ bụng.
Cô đành phải thay một chiếc khác rộng hơn rồi mới ra ngoài.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, đạo diễn mời các diễn viên chính ăn cơm, Lâm Chi ngồi cạnh Quý Hoài Thịnh.
Cô gắp một miếng thịt kho tàu mình thích nhất, vừa cắn một miếng đã cảm thấy nôn nao, bèn vội vàng dùng tay che miệng, chạy vào toilet.
Quý Hoài Thịnh thấy sắc mặt cô không ổn, cũng đứng dậy đi theo.
Lâm Chi vào toilet mấy phút nhưng chẳng nôn được gì, đành rửa mặt đi ra.
“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Quý Hoài Thịnh tiến lên đỡ cô, hỏi han.
“Muốn nôn nhưng lại không nôn ra được.”
Quý Hoài Thịnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ do đồ ăn không tươi.”
Anh đưa Lâm Chi đến khoa tiêu hóa của bệnh viện.
Bác sĩ hỏi tình huống, Lâm Chi trả lời đúng sự thật.
Bác sĩ nhìn bụng cô, hỏi: “Gần đây thích ngủ đúng không?”
“Vâng, rất dễ buồn ngủ.” Lâm Chi gật đầu.
Bác sĩ hiểu rõ, nói: “Tám phần là cô mang thai rồi, đến khoa phụ sản bên cạnh siêu âm đi.”
“Mang thai?” Lâm Chi hơi sững sờ, cô nhớ rõ lần trước mình đã uống thuốc mà.
Quý Hoài Thịnh đứng sau lưng cô, ánh mắt hơi dao động. Anh kéo tay Lâm Chi đến khoa phụ sản, nhờ bác sĩ siêu âm cho cô.
Khi có kết quả, bác sĩ khẳng định Lâm Chi đã mang thai bảy tuần.
Lâm Chi ngẩn ngơ nhìn bào thai trên ảnh siêu âm, nhất thời chấn động.
Sao cô lại mang thai?
Thanh xuân chính là cần câu cơm của diễn viên nữ, phải nhân lúc còn trẻ diễn thêm mấy bộ phim.
Cô cảm thấy sự nghiệp của mình vừa khởi sắc, gần đây nhận khá nhiều kịch bản, đa phần là vai nữ chính. Một vài cái đã ký hợp đồng, chỉ chưa bắt đầu quay thôi.
Đây là thời điểm mấu chốt, thế mà cô lại mang thai.
Bên trong Lâm Chi vẫn tiếp tục co rút, Quý Hoài Thịnh thoả mãn hưởng thụ dư vị cao trào rồi nâng nửa người trên dậy, giúp cô cởi bỏ nút thắt ở tay.
Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ, đó là vết cọ sát do Lâm Chi muốn thoát khỏi sự trói buộc trong lúc cao trào.
Quý Hoài Thịnh đau lòng nâng cổ tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia. Vừa rồi anh trói không chặt lắm nhưng ai ngờ vẫn làm tay cô bị thương.
Lâm Chi rút tay về, không chấp nhận động tác âu yếm của Quý Hoài Thịnh, còn đấm vào ngực anh mấy cái, tức giận nói: “Khốn kiếp, anh là đồ dối trá… không chỉ đi vào mà còn bắn ở trong.”
Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.
Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi vào ngực, dịu dàng dỗ dành: “Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Anh ghé sát vào tai cô, thầm thì: “Chủ yếu là do em kẹp chặt quá, không cho anh ra, nên anh mới bắn ở trong đó chứ.”
“Anh… nói bậy.” Mặt Lâm Chi đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên đập vào người anh. Hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, thế mà anh còn bắn nhiều như vậy, tên khốn này!
“Tiểu Quý, hai người quen nhau từ trước sao?” Bị khung cảnh đối diện hấp dẫn, đạo diễn nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.
Nửa thân dưới của hai người còn đang dán sát vào nhau, bị đạo diễn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Chi căng thẳng, tử cung co rút lại, xoắn chặt quy đầu to lớn.
Sống lưng Quý Hoài Thịnh tê rần, anh kêu lên một tiếng, cố gắng cười nói: “Cô ấy là bạn gái tôi. Vừa rồi trói chặt quá, làm tay cô ấy đau, nên bây giờ đang nổi nóng với tôi.”
“Ồ, hóa ra hai người đang yêu nhau, khó trách lại ăn ý đến vậy, diễn rất thật.” Đạo diễn tán thưởng.
Lâm Chi lườm Quý Hoài Thịnh một cái. Cô nổi nóng không phải vì chuyện này!
Quý Hoài Thịnh nâng mông Lâm Chi lên rồi lại ấn xuống, quy đầu nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Lâm Chi run rẩy, toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh thở hổn hển.
Anh kéo ga trải giường, che kín thân thể hai người, sau đó ôm Lâm Chi đứng dậy, nói với đạo diễn: “Cô ấy thật sự rất giận, cứ bắt tôi phải ôm, không chịu tự đi. Tôi đưa cô ấy về trước. Cảm ơn đạo diễn quan tâm, chúng tôi đi trước đây.”
Đạo diễn không nghi ngờ gì, gật đầu với bọn họ.
Quý Hoài Thịnh thản nhiên ôm Lâm Chi đi qua rất nhiều nhân viên, trở về phòng nghỉ.
Anh ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa cô về nhà.
Trước khi xuống xe, Quý Hoài Thịnh lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đưa cho Lâm Chi: “Đây là thuốc tránh thai anh lấy từ chỗ bác sĩ riêng, ít tác dụng phụ, xong việc uống một viên là được.”
Lâm Chi cẩn thận nhìn lọ thuốc trên tay, xác định đúng là thuốc tránh thai, nhãn hiệu và tên thuốc đều rõ ràng, chưa mở niêm phong, còn mới tinh.
Cô vừa định đi mua thuốc, bây giờ có sẵn trước mặt, đỡ phải mất công.
Sợ người nhà phát hiện, Lâm Chi uống luôn một viên ở trên xe rồi mới về.
Hai tháng sau.
Sắp đến ngày phát sóng của《Kế hoạch nằm vùng》, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh cùng chạy show tuyên truyền.
Trước khi xuất phát, cô mặc một chiếc váy bó sát eo, nhưng cảm thấy hơi chặt khiến bụng khó chịu.
Nhìn gương mặt mượt mà trong gương, Lâm Chi cảm thấy hình như mình béo lên, chiếc váy làm hơi lộ bụng.
Cô đành phải thay một chiếc khác rộng hơn rồi mới ra ngoài.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, đạo diễn mời các diễn viên chính ăn cơm, Lâm Chi ngồi cạnh Quý Hoài Thịnh.
Cô gắp một miếng thịt kho tàu mình thích nhất, vừa cắn một miếng đã cảm thấy nôn nao, bèn vội vàng dùng tay che miệng, chạy vào toilet.
Quý Hoài Thịnh thấy sắc mặt cô không ổn, cũng đứng dậy đi theo.
Lâm Chi vào toilet mấy phút nhưng chẳng nôn được gì, đành rửa mặt đi ra.
“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Quý Hoài Thịnh tiến lên đỡ cô, hỏi han.
“Muốn nôn nhưng lại không nôn ra được.”
Quý Hoài Thịnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ do đồ ăn không tươi.”
Anh đưa Lâm Chi đến khoa tiêu hóa của bệnh viện.
Bác sĩ hỏi tình huống, Lâm Chi trả lời đúng sự thật.
Bác sĩ nhìn bụng cô, hỏi: “Gần đây thích ngủ đúng không?”
“Vâng, rất dễ buồn ngủ.” Lâm Chi gật đầu.
Bác sĩ hiểu rõ, nói: “Tám phần là cô mang thai rồi, đến khoa phụ sản bên cạnh siêu âm đi.”
“Mang thai?” Lâm Chi hơi sững sờ, cô nhớ rõ lần trước mình đã uống thuốc mà.
Quý Hoài Thịnh đứng sau lưng cô, ánh mắt hơi dao động. Anh kéo tay Lâm Chi đến khoa phụ sản, nhờ bác sĩ siêu âm cho cô.
Khi có kết quả, bác sĩ khẳng định Lâm Chi đã mang thai bảy tuần.
Lâm Chi ngẩn ngơ nhìn bào thai trên ảnh siêu âm, nhất thời chấn động.
Sao cô lại mang thai?
Thanh xuân chính là cần câu cơm của diễn viên nữ, phải nhân lúc còn trẻ diễn thêm mấy bộ phim.
Cô cảm thấy sự nghiệp của mình vừa khởi sắc, gần đây nhận khá nhiều kịch bản, đa phần là vai nữ chính. Một vài cái đã ký hợp đồng, chỉ chưa bắt đầu quay thôi.
Đây là thời điểm mấu chốt, thế mà cô lại mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.